Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 18:
Khương Chi Ngư
17/08/2023
----
Thẩm Thiên Chanh hừ một tiếng: "Tiểu Trà, tôi có xinh đẹp không?”
"Xinh đẹp!"
"Tôi mới là người nên gửi thư luật sư mới đúng."
Tiểu Trà cũng đọc bình luận, không nói gì:
"Trong mắt bọn họ chỉ có thần tượng của mình là đẹp trai nhất, những người khác đều là rác rưởi, bộ lọc một trăm lớp, còn trời sinh cô đẹp tự nhiên như vậy, mắt người nào không mù đều có thể nhìn ra.”
Cô suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên, tốt nhất là cố đừng trêu chọc người hâm mộ cuồng nhiệt, họ có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù có nguy hiểm.”
Thẩm Thiên Chanh cân nhắc một chút, an ninh của nhà Tần Tắc Sùng hẳn là rất tốt.
Mà Dương Duy bên này, liên tục hai ngày nhìn thấy bản thân lên tin tức, còn bị người dẫn chương trình tin tức không quen biết cọ nhiệt độ, tức giận muốn chết.
"Nhanh chóng hạ nhiệt đi, chuyện này qua rồi là xong."
Anh hít sâu một hơi: "Tôi không vi phạm pháp luật, bây giờ tôi chia tay, nhưng người hâm mộ vẫn còn tiếp tục ở lại.”
Trợ lý cúi đầu nói:
"Tôi đã nói với chị Vương, chị Vương chỉ nói biết rồi.”
Đúng lúc người đại diện đẩy cửa bước vào, khuôn mặt không chút thay đổi:
"Tức giận với một MC làm gì, việc bây giờ anh phải làm là trấn an người hâm mộ. ”
"Vậy còn hot search thì sao?"
"Phía trên còn chưa có động tĩnh, anh tự làm đi."
Trong lòng Dương Duy rối như tơ vò, đã hai ngày trôi qua, phía trên công ty đều không xử lý, rất có thể là đã từ bỏ anh ta.
Không, anh ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.
Người đại diện vừa rời đi, Dương Duy đã lập tức gọi điện thoại:
"Chị, gần đây em đang gặp phiền phức, lúc trước ở với chị..."
Giọng nữ đối diện không thèm để ý: "Ai vậy?”
Dương Duy cắn răng, nặn ra một nụ cười:
"Tôi là Dương Duy, chắc là gần đây chị quá bận rộn rồi.”
"Nhớ rồi, hai ngày nay cũng không cách nào không nhìn thấy."
Ngô tổng nở nụ cười: "Không ai nói cho cậu biết, đừng liên lạc với tôi nữa sao?"
"Chị à..."
"Tôi nuôi cậu, là để cho cậu làm loạn với người khác sau lưng tôi sao?"
Dương Duy hạ giọng xuống, năn nỉ một lúc lâu, rốt cuộc đã nhận được một câu trả lời:
"Như vậy, thứ sáu tuần sau, cậu đến chỗ này đi.”
Tốt xấu gì cũng là người đàn ông nhỏ mình từng yêu thích, lại chủ động đáp ứng những yêu cầu trên giường, trước kia cũng không nghe lời như vậy, chị Ngô vẫn có chút mềm lòng.
Có thể cho anh ta một cơ hội.
Cúp điện thoại, Dương Duy nhìn ba chữ "Tân Vũ Lâu", lộ ra tia ra hy vọng, nơi này chính là địa điểm nổi tiếng của kinh thành, chỉ có người đặc biệt mới có thể ra vào.
Cũng may ba mẹ đã sinh cho anh ta một khuôn mặt đẹp trai.
Cô ta nói vị Tần thị kia sẽ đi... Nếu có thể bước vào Tần thị, những chuyện bây giờ cũng chỉ là qua mắt mây khói, không ai để ý.
Nhạc Địch tự mình đưa thiệp mời của buổi đấu giá đến Tần thị, lại đưa cho Chu gia, còn có mấy vị có quan hệ tốt, chuyện này không hề giấu diếm, tất cả những người lớn nhỏ đều đến tham dự.
Anh ta tổng hợp lại, rồi dứt khoát làm thật hoành tráng.
Cũng may người của Nhạc Địch không tệ, có người rất ân cần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã sắp xếp thiết kế buổi đấu giá rất hoàn hảo.
Cứ như vậy, anh ta gấp gáp đến độ khóe miệng phồng lên, lén lút gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Chanh:
"Chị Thiên Chanh, chị phải phát huy ổn định cho em nha.”
Trầm Thiên Chanh đang mặc thử sườn xám từ Ninh Thành đưa tới, thuận miệng đồng ý:
"Yên tâm đi, tôi có thể khiến em trai thất vọng sao?”
Mỹ nhân trong gương mặc một bộ sườn xám màu trắng, bên ngoài là hoa văn sẫm màu, dường như đang tỏa sáng, giống như ánh trăng, làm nổi bật đường cong băng thanh ngọc cốt của cô, trong trẻo đến động lòng người.
Thẩm Thiên Chanh hừ một tiếng: "Tiểu Trà, tôi có xinh đẹp không?”
"Xinh đẹp!"
"Tôi mới là người nên gửi thư luật sư mới đúng."
Tiểu Trà cũng đọc bình luận, không nói gì:
"Trong mắt bọn họ chỉ có thần tượng của mình là đẹp trai nhất, những người khác đều là rác rưởi, bộ lọc một trăm lớp, còn trời sinh cô đẹp tự nhiên như vậy, mắt người nào không mù đều có thể nhìn ra.”
Cô suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên, tốt nhất là cố đừng trêu chọc người hâm mộ cuồng nhiệt, họ có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù có nguy hiểm.”
Thẩm Thiên Chanh cân nhắc một chút, an ninh của nhà Tần Tắc Sùng hẳn là rất tốt.
Mà Dương Duy bên này, liên tục hai ngày nhìn thấy bản thân lên tin tức, còn bị người dẫn chương trình tin tức không quen biết cọ nhiệt độ, tức giận muốn chết.
"Nhanh chóng hạ nhiệt đi, chuyện này qua rồi là xong."
Anh hít sâu một hơi: "Tôi không vi phạm pháp luật, bây giờ tôi chia tay, nhưng người hâm mộ vẫn còn tiếp tục ở lại.”
Trợ lý cúi đầu nói:
"Tôi đã nói với chị Vương, chị Vương chỉ nói biết rồi.”
Đúng lúc người đại diện đẩy cửa bước vào, khuôn mặt không chút thay đổi:
"Tức giận với một MC làm gì, việc bây giờ anh phải làm là trấn an người hâm mộ. ”
"Vậy còn hot search thì sao?"
"Phía trên còn chưa có động tĩnh, anh tự làm đi."
Trong lòng Dương Duy rối như tơ vò, đã hai ngày trôi qua, phía trên công ty đều không xử lý, rất có thể là đã từ bỏ anh ta.
Không, anh ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được.
Người đại diện vừa rời đi, Dương Duy đã lập tức gọi điện thoại:
"Chị, gần đây em đang gặp phiền phức, lúc trước ở với chị..."
Giọng nữ đối diện không thèm để ý: "Ai vậy?”
Dương Duy cắn răng, nặn ra một nụ cười:
"Tôi là Dương Duy, chắc là gần đây chị quá bận rộn rồi.”
"Nhớ rồi, hai ngày nay cũng không cách nào không nhìn thấy."
Ngô tổng nở nụ cười: "Không ai nói cho cậu biết, đừng liên lạc với tôi nữa sao?"
"Chị à..."
"Tôi nuôi cậu, là để cho cậu làm loạn với người khác sau lưng tôi sao?"
Dương Duy hạ giọng xuống, năn nỉ một lúc lâu, rốt cuộc đã nhận được một câu trả lời:
"Như vậy, thứ sáu tuần sau, cậu đến chỗ này đi.”
Tốt xấu gì cũng là người đàn ông nhỏ mình từng yêu thích, lại chủ động đáp ứng những yêu cầu trên giường, trước kia cũng không nghe lời như vậy, chị Ngô vẫn có chút mềm lòng.
Có thể cho anh ta một cơ hội.
Cúp điện thoại, Dương Duy nhìn ba chữ "Tân Vũ Lâu", lộ ra tia ra hy vọng, nơi này chính là địa điểm nổi tiếng của kinh thành, chỉ có người đặc biệt mới có thể ra vào.
Cũng may ba mẹ đã sinh cho anh ta một khuôn mặt đẹp trai.
Cô ta nói vị Tần thị kia sẽ đi... Nếu có thể bước vào Tần thị, những chuyện bây giờ cũng chỉ là qua mắt mây khói, không ai để ý.
Nhạc Địch tự mình đưa thiệp mời của buổi đấu giá đến Tần thị, lại đưa cho Chu gia, còn có mấy vị có quan hệ tốt, chuyện này không hề giấu diếm, tất cả những người lớn nhỏ đều đến tham dự.
Anh ta tổng hợp lại, rồi dứt khoát làm thật hoành tráng.
Cũng may người của Nhạc Địch không tệ, có người rất ân cần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã sắp xếp thiết kế buổi đấu giá rất hoàn hảo.
Cứ như vậy, anh ta gấp gáp đến độ khóe miệng phồng lên, lén lút gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Chanh:
"Chị Thiên Chanh, chị phải phát huy ổn định cho em nha.”
Trầm Thiên Chanh đang mặc thử sườn xám từ Ninh Thành đưa tới, thuận miệng đồng ý:
"Yên tâm đi, tôi có thể khiến em trai thất vọng sao?”
Mỹ nhân trong gương mặc một bộ sườn xám màu trắng, bên ngoài là hoa văn sẫm màu, dường như đang tỏa sáng, giống như ánh trăng, làm nổi bật đường cong băng thanh ngọc cốt của cô, trong trẻo đến động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.