Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 20:
Khương Chi Ngư
17/08/2023
----
Thẩm Thiên Chanh đứng lên, chuyển đề tài:
"Rất đúng lúc vậy thì cùng nhau đi Tân Vũ Lâu đi.”
Bước ra khỏi cửa, nhìn thấy chiếc xe thể thao đậu bên đường và Nhạc Địch đang tạo dáng bên cửa xe chuẩn bị bắt chuyện, cô mới nhớ lại bản thân đã đồng ý lời mời của người khác.
Nhạc Địch cũng nhìn thấy cô, còn có… Người đàn ông bên cạnh cô.
Khuôn mặt kia, thân hình kia, chính là thần tượng của mình không thể sai được!
Anh trợn to mắt, tại sao anh hai cũng đến chỗ này.
Thật sự là có tâm tư không tốt!
"Chị Thiên Chanh, mau lên xe đi, hôm nay bảo đảm chị sẽ là người xinh đẹp nhất trong chiếc mui trần này!
Nhạc Địch không thể để anh hai thành công được.
Thẩm Thiên Chanh muốn phù hợp với sườn xám, nên hôm nay đã mang một đôi giày đế thấp, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:
"Lúc trước cậu ấy nói tới đón tôi, tôi đã đồng ý, hay là..."
"Em chắc chứ?" Tần Tắc Sùng rũ mắt xuống.
Thẩm Thiên Chanh hoang mang chớp mắt, vô tình quyến rũ người khác: "Ừ?”
Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, giọng nói hời hợt:
"Kinh thị không giống với Ninh Thành, có sương mù nặng nề, ban đêm gió rất lớn.”
Bốn mắt nhìn nhau.
"Ngồi xe của cậu ta, rất nguy hiểm và hơn nữa tóc tai cũng sẽ lộn xộn."
Nhạc Địch vừa chạy tới đã nghe hết toàn bộ:
"?"
Chết tiệt, anh hai quả nhiên là tên đàn ông trà xanh!
Quá kinh ngạc, Nhạc Địch chỉ nghẹn ra một câu:
"Không sao, em có thể không mở mui trần!”
Không chờ cậu ta tìm ra từ ngữ thích hợp, đã thấy Tần Tắc Sùng mở miệng.
"Hôm nay cậu ta, không quá hoàn hảo."
Vừa nói xong câu này, Nhạc Địch còn đang thắc mắc bản thân không hoàn hảo chỗ nào, tầm mắt Thẩm Thiên Chanh đã quét tới.
Vừa nãy cậu ta đứng ở ven đường, cách đây rất xa, nhưng bây giờ đến gần nên cô đã nhìn thấy rõ—— Đứa nhỏ này không biết là tức giận hay là quá bận rộn, khóe miệng đã phồng rộp lên.
Thật đáng thương.
Thẩm Thiên Chanh khá hướng tới chủ nghĩa hoàn hảo, nhất là khuôn mặt, có lẽ là do thói quen từ nhỏ, bình thường cô soi gương, yêu cầu với bản thân cũng rất cao.
Thử tưởng tượng khi xuất hiện trước mắt vô số người, hình tượng bạn nam đồng hành của bản thân lại không đứng đắn, ảnh hưởng rất nhiều đến thần thái.
"Nhạc Địch, hay cậu tự đi một mình nhé?"
Giọng nói của cô dịu dàng uyển chuyển:
"Đợi lát nữa chúng ta gặp ở Tân Vũ Lâu, hôm nay chị gái sẽ chiều cậu, sau khi quay lại sẽ cho cậu một chút phúc lợi tốt."
Nhạc Địch: "!"
Không, tôi muốn có phúc lợi gì cả!
Cậu ta trợn mắt há mồm, nhìn chiếc xe của Tần Tắc Sùng đang đậu ở trên đường, không khí hai người vô cùng hòa hợp, thân thiết vô cùng.
Mãi cho đến khi khói xe biến mất mới hoàn hồn.
“...”
Không nói nên lời.
Bình thường khi các cô gái nói chán ghét trà xanh gì đó, cậu ta vốn dĩ không lo lắng, nhưng hôm nay được tự mình trải nghiệm, đã hiểu được nỗi thống khổ khi bị trà xanh tranh sủng.
Nhạc Địch đồng cảm sâu sắc với câu nói lan truyền trên mạng: Ghét trà xanh là bởi vì người pha trà xanh không phải là tôi.
Còn thứ gì thảm hơn thần tượng của mình sập nhà ——
Không chỉ thần tượng bị sập nhà, mà còn là trà xanh của mình nữa!
Thẩm Thiên Chanh lại không hề có cảm giác gì đối với việc này, còn có chút ngượng ngùng, dù sao Nhạc Địch cũng có lòng tốt đến đón cô, cũng thật sự quá đáng thương.
Quên đi, đêm nay cô sẽ ra sức chủ trì buổi đấu giá một chút, bán bộ sưu tập của bà cụ Nhạc với giá cao.
Mặc dù đêm nay là một buổi đấu giá tư nhân, nhưng sau đã công khai tuần trước, cộng với danh tính của khách mời, tiếng tăm cũng không hề nhỏ.
Mặc dù hầu hết các phương tiện truyền thông không thể vào, nhưng luôn luôn có sự chuẩn bị, vì vậy bên ngoài Tân Vũ Lâu vẫn rất náo nhiệt. Tất nhiên, nhiều người trong số họ đều đang làm chuyện vô ích.
Thẩm Thiên Chanh đứng lên, chuyển đề tài:
"Rất đúng lúc vậy thì cùng nhau đi Tân Vũ Lâu đi.”
Bước ra khỏi cửa, nhìn thấy chiếc xe thể thao đậu bên đường và Nhạc Địch đang tạo dáng bên cửa xe chuẩn bị bắt chuyện, cô mới nhớ lại bản thân đã đồng ý lời mời của người khác.
Nhạc Địch cũng nhìn thấy cô, còn có… Người đàn ông bên cạnh cô.
Khuôn mặt kia, thân hình kia, chính là thần tượng của mình không thể sai được!
Anh trợn to mắt, tại sao anh hai cũng đến chỗ này.
Thật sự là có tâm tư không tốt!
"Chị Thiên Chanh, mau lên xe đi, hôm nay bảo đảm chị sẽ là người xinh đẹp nhất trong chiếc mui trần này!
Nhạc Địch không thể để anh hai thành công được.
Thẩm Thiên Chanh muốn phù hợp với sườn xám, nên hôm nay đã mang một đôi giày đế thấp, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:
"Lúc trước cậu ấy nói tới đón tôi, tôi đã đồng ý, hay là..."
"Em chắc chứ?" Tần Tắc Sùng rũ mắt xuống.
Thẩm Thiên Chanh hoang mang chớp mắt, vô tình quyến rũ người khác: "Ừ?”
Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, giọng nói hời hợt:
"Kinh thị không giống với Ninh Thành, có sương mù nặng nề, ban đêm gió rất lớn.”
Bốn mắt nhìn nhau.
"Ngồi xe của cậu ta, rất nguy hiểm và hơn nữa tóc tai cũng sẽ lộn xộn."
Nhạc Địch vừa chạy tới đã nghe hết toàn bộ:
"?"
Chết tiệt, anh hai quả nhiên là tên đàn ông trà xanh!
Quá kinh ngạc, Nhạc Địch chỉ nghẹn ra một câu:
"Không sao, em có thể không mở mui trần!”
Không chờ cậu ta tìm ra từ ngữ thích hợp, đã thấy Tần Tắc Sùng mở miệng.
"Hôm nay cậu ta, không quá hoàn hảo."
Vừa nói xong câu này, Nhạc Địch còn đang thắc mắc bản thân không hoàn hảo chỗ nào, tầm mắt Thẩm Thiên Chanh đã quét tới.
Vừa nãy cậu ta đứng ở ven đường, cách đây rất xa, nhưng bây giờ đến gần nên cô đã nhìn thấy rõ—— Đứa nhỏ này không biết là tức giận hay là quá bận rộn, khóe miệng đã phồng rộp lên.
Thật đáng thương.
Thẩm Thiên Chanh khá hướng tới chủ nghĩa hoàn hảo, nhất là khuôn mặt, có lẽ là do thói quen từ nhỏ, bình thường cô soi gương, yêu cầu với bản thân cũng rất cao.
Thử tưởng tượng khi xuất hiện trước mắt vô số người, hình tượng bạn nam đồng hành của bản thân lại không đứng đắn, ảnh hưởng rất nhiều đến thần thái.
"Nhạc Địch, hay cậu tự đi một mình nhé?"
Giọng nói của cô dịu dàng uyển chuyển:
"Đợi lát nữa chúng ta gặp ở Tân Vũ Lâu, hôm nay chị gái sẽ chiều cậu, sau khi quay lại sẽ cho cậu một chút phúc lợi tốt."
Nhạc Địch: "!"
Không, tôi muốn có phúc lợi gì cả!
Cậu ta trợn mắt há mồm, nhìn chiếc xe của Tần Tắc Sùng đang đậu ở trên đường, không khí hai người vô cùng hòa hợp, thân thiết vô cùng.
Mãi cho đến khi khói xe biến mất mới hoàn hồn.
“...”
Không nói nên lời.
Bình thường khi các cô gái nói chán ghét trà xanh gì đó, cậu ta vốn dĩ không lo lắng, nhưng hôm nay được tự mình trải nghiệm, đã hiểu được nỗi thống khổ khi bị trà xanh tranh sủng.
Nhạc Địch đồng cảm sâu sắc với câu nói lan truyền trên mạng: Ghét trà xanh là bởi vì người pha trà xanh không phải là tôi.
Còn thứ gì thảm hơn thần tượng của mình sập nhà ——
Không chỉ thần tượng bị sập nhà, mà còn là trà xanh của mình nữa!
Thẩm Thiên Chanh lại không hề có cảm giác gì đối với việc này, còn có chút ngượng ngùng, dù sao Nhạc Địch cũng có lòng tốt đến đón cô, cũng thật sự quá đáng thương.
Quên đi, đêm nay cô sẽ ra sức chủ trì buổi đấu giá một chút, bán bộ sưu tập của bà cụ Nhạc với giá cao.
Mặc dù đêm nay là một buổi đấu giá tư nhân, nhưng sau đã công khai tuần trước, cộng với danh tính của khách mời, tiếng tăm cũng không hề nhỏ.
Mặc dù hầu hết các phương tiện truyền thông không thể vào, nhưng luôn luôn có sự chuẩn bị, vì vậy bên ngoài Tân Vũ Lâu vẫn rất náo nhiệt. Tất nhiên, nhiều người trong số họ đều đang làm chuyện vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.