Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 22:
Khương Chi Ngư
17/08/2023
----
Vì vậy người ngoài mới nghĩ đủ mọi cách muốn bước vào, nếu như có thể tạo được quan hệ với nhà nào đó, sẽ được một bước lên trời.
Về phần những vị khách quý khác, giờ phút này mọi người đều đã ở trong sảnh tiệc ăn uống linh đình.
Dương Duy dựa vào Ngô tổng mà đến đây, nắm được phúc phần này, từ nhỏ Ngô tổng đã là fan hâm mộ của bà cụ, nếu không thì đã không vào được.
Ngô tổng còn đặc biệt tới sớm còn nói chuyện với người quen trong phòng nghỉ, để anh ta đợi một mình—— Giống như bạn gái của những người khác, tùy ý bị đuổi đi.
Dương Duy đứng ngồi không yên hồi lâu, cũng không gặp được Ngô tổng nên đi ra ngoài, anh ta tự biết không thể ngồi yên mà chờ chết, định tự mình đi đến sảnh tiệc, chủ động mới có tương lai.
"Chị à, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút." Anh ta nói.
Ngô tổng quay đầu, cảnh cáo:
"Đừng có chạy lung tung, chút nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu đó."
Dương duy không kịp chờ đợi đã đi ra cửa, đi thẳng đến chỗ đấu giá ở lầu 3, một hành lang uốn lượn, thông với từng tầng của tòa nhà.
Vì vậy, trên đường đi có không ít người đều đi về hướng bên kia, người có suy nghĩ giống như anh ta không phải số ít.
Nhận ra Dương Duy, có người há hốc mồm, người này có thể đến đây sao?
Dương Duy giả vờ như không nhìn thấy, nhìn không chớp mắt, đi một đường thẳng cho đến khi nghe thấy một giọng nói sau lưng:
"Vừa rồi người kia sao lại đi ra từ lầu 4 chứ?"
"Dáng người cũng rất xinh đẹp, không biết là người nào dẫn theo."
"Không phải nói, khách quý đều ở lầu 8 sao, hẳn là ở bên kia mới đúng?"
Dương Duy thuận mắt nhìn sang, thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thiên Chanh, cơn giận vô thức bùng lên, thế mà cô MC kia cũng tới chỗ này?
Còn không biết đi vào như thế nào.
Cả hai đều đang ở lầu 3, tự nhiên gặp mặt nhau.
"Cô vào đây bằng cách nào?"
Thẩm Thiên Chanh nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại nhìn Dương Duy, lập tức lui lại phía sau một bước —— Người này rất bẩn.
"Cách xa tôi ra một chút."
Một bước đi và câu nói này có ý nghĩa rất rõ ràng, xung quanh còn có nhiều người khác, sắc mặt Dương Duy lúc đỏ lúc trắng giống như bảng màu.
Người xem kịch không chê chuyện lớn:
"Dương tiên sinh, vị này là..."
Dương Duy ngoài cười nhưng trong không cười:
"Người dẫn chương trình thuộc truyền hình Kinh thị (Kinh Đài), tên là Thẩm Thiên Chanh, chắc là cũng tới tham gia buổi đấu giá?"
Sau khi anh ra nói ra câu đó, có tính gợi ý rất mạnh, khiến người khác mơ hồ không hiểu, một người dẫn chương trình của đài truyền hình, có tư cách gì để tham gia buổi đấu giá hàng trăm hàng vạn tệ này chứ.
Vì thế đã có nhiều người thay đổi ánh mắt.
Có người đàn ông nhìn trúng dáng người yêu kiều và gương mặt xinh đẹp, nhịn không được mở miệng hỏi:
"Thẩm tiểu thư không có bạn đồng hành sao? Một mình đến đây à?"
Thẩm Thiên Chanh cũng lười nhìn bọn họ một cái, nếu sớm biết như vậy còn không bằng ở lại lầu kia cùng với Tần Tắc Sùng, tránh việc phải gặp gỡ đám người này.
"Một mình làm sao có thể đến đây được chứ."
Dương Duy lên tiếng:
"Bạn đồng hành của Thẩm tiểu thư có thể có lý do nào đó, đã đi trước một bước, hoặc có thể là… Không cẩn thận quên mất cô rồi."
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Nhạc Địch đang định đi đón Thẩm Thiên Chanh tới, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy những lời này, trong lòng rất không vui.
"Chị Thiên Chanh!"
Thẩm Thiên Chanh ném túi xách cho cậu, nhếch môi:
"Buổi đấu giá này của cậu, thiệp mời còn gửi cho những người không có đạo đức à?"
Giọng nói trong trẻo hòa vào trong làn gió đêm.
Câu nói này trùng hợp với lời khoe khoang đạo đức cao thượng của Nhạc Địch lúc trước, cậu ta cảnh giác nhìn về phía Dương Duy:
"Đương nhiên không thể nào, đến cửa còn không có! ”
Anh ta gọi phụv vụ tới:
"Những người bước vào lầu, cho tôi xem kỹ thư mời, những người không liên quan, cấm vào.”
Vì vậy người ngoài mới nghĩ đủ mọi cách muốn bước vào, nếu như có thể tạo được quan hệ với nhà nào đó, sẽ được một bước lên trời.
Về phần những vị khách quý khác, giờ phút này mọi người đều đã ở trong sảnh tiệc ăn uống linh đình.
Dương Duy dựa vào Ngô tổng mà đến đây, nắm được phúc phần này, từ nhỏ Ngô tổng đã là fan hâm mộ của bà cụ, nếu không thì đã không vào được.
Ngô tổng còn đặc biệt tới sớm còn nói chuyện với người quen trong phòng nghỉ, để anh ta đợi một mình—— Giống như bạn gái của những người khác, tùy ý bị đuổi đi.
Dương Duy đứng ngồi không yên hồi lâu, cũng không gặp được Ngô tổng nên đi ra ngoài, anh ta tự biết không thể ngồi yên mà chờ chết, định tự mình đi đến sảnh tiệc, chủ động mới có tương lai.
"Chị à, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút." Anh ta nói.
Ngô tổng quay đầu, cảnh cáo:
"Đừng có chạy lung tung, chút nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu đó."
Dương duy không kịp chờ đợi đã đi ra cửa, đi thẳng đến chỗ đấu giá ở lầu 3, một hành lang uốn lượn, thông với từng tầng của tòa nhà.
Vì vậy, trên đường đi có không ít người đều đi về hướng bên kia, người có suy nghĩ giống như anh ta không phải số ít.
Nhận ra Dương Duy, có người há hốc mồm, người này có thể đến đây sao?
Dương Duy giả vờ như không nhìn thấy, nhìn không chớp mắt, đi một đường thẳng cho đến khi nghe thấy một giọng nói sau lưng:
"Vừa rồi người kia sao lại đi ra từ lầu 4 chứ?"
"Dáng người cũng rất xinh đẹp, không biết là người nào dẫn theo."
"Không phải nói, khách quý đều ở lầu 8 sao, hẳn là ở bên kia mới đúng?"
Dương Duy thuận mắt nhìn sang, thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thiên Chanh, cơn giận vô thức bùng lên, thế mà cô MC kia cũng tới chỗ này?
Còn không biết đi vào như thế nào.
Cả hai đều đang ở lầu 3, tự nhiên gặp mặt nhau.
"Cô vào đây bằng cách nào?"
Thẩm Thiên Chanh nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại nhìn Dương Duy, lập tức lui lại phía sau một bước —— Người này rất bẩn.
"Cách xa tôi ra một chút."
Một bước đi và câu nói này có ý nghĩa rất rõ ràng, xung quanh còn có nhiều người khác, sắc mặt Dương Duy lúc đỏ lúc trắng giống như bảng màu.
Người xem kịch không chê chuyện lớn:
"Dương tiên sinh, vị này là..."
Dương Duy ngoài cười nhưng trong không cười:
"Người dẫn chương trình thuộc truyền hình Kinh thị (Kinh Đài), tên là Thẩm Thiên Chanh, chắc là cũng tới tham gia buổi đấu giá?"
Sau khi anh ra nói ra câu đó, có tính gợi ý rất mạnh, khiến người khác mơ hồ không hiểu, một người dẫn chương trình của đài truyền hình, có tư cách gì để tham gia buổi đấu giá hàng trăm hàng vạn tệ này chứ.
Vì thế đã có nhiều người thay đổi ánh mắt.
Có người đàn ông nhìn trúng dáng người yêu kiều và gương mặt xinh đẹp, nhịn không được mở miệng hỏi:
"Thẩm tiểu thư không có bạn đồng hành sao? Một mình đến đây à?"
Thẩm Thiên Chanh cũng lười nhìn bọn họ một cái, nếu sớm biết như vậy còn không bằng ở lại lầu kia cùng với Tần Tắc Sùng, tránh việc phải gặp gỡ đám người này.
"Một mình làm sao có thể đến đây được chứ."
Dương Duy lên tiếng:
"Bạn đồng hành của Thẩm tiểu thư có thể có lý do nào đó, đã đi trước một bước, hoặc có thể là… Không cẩn thận quên mất cô rồi."
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Nhạc Địch đang định đi đón Thẩm Thiên Chanh tới, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy những lời này, trong lòng rất không vui.
"Chị Thiên Chanh!"
Thẩm Thiên Chanh ném túi xách cho cậu, nhếch môi:
"Buổi đấu giá này của cậu, thiệp mời còn gửi cho những người không có đạo đức à?"
Giọng nói trong trẻo hòa vào trong làn gió đêm.
Câu nói này trùng hợp với lời khoe khoang đạo đức cao thượng của Nhạc Địch lúc trước, cậu ta cảnh giác nhìn về phía Dương Duy:
"Đương nhiên không thể nào, đến cửa còn không có! ”
Anh ta gọi phụv vụ tới:
"Những người bước vào lầu, cho tôi xem kỹ thư mời, những người không liên quan, cấm vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.