Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 26:
Khương Chi Ngư
17/08/2023
----
Cô đẩy vai người đàn ông ra: "Anh đi trước đi."
Tần Tắc Sùng ung dung mở miệng: "Vậy em trở về như thế nào?”
Thẩm Thiên Chanh trả lời như lẽ đương nhiên: "Nhạc Địch đã thúc giục tôi cả buổi rồi."
Tần Tắc Sùng nở nụ cười.
"Tôi không bận, tôi nhàn rỗi, rất có thời gian."
Nhạc Địch nhận được điện thoại của Thẩm Thiên Chanh, không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Thẩm Thiên Chanh ậm ừ nói: "Vậy anh đợi tôi quay lại lầu 4 lấy đồ đi.”
Quả thật vận khí không tốt, sau khi cô đi một đoạn trong hành lang dài, lại nhìn thấy Dương Duy đứng ở giữa đường.
Dương Duy đứng ở chỗ thổi gió cả đêm này, nhận vô số ánh mắt của người khác, rốt cục cũng đợi được Thẩm Thiên Chanh xuất hiện.
"Thẩm tiểu thư."
Anh ta mở miệng:
"Chuyện lúc trước là tôi không đúng, những lời nói đó cô không nên để ở trong lòng..."
Anh ta không biết cô có quan hệ gì với Nhạc Địch, ngay từ đầu chỉ nghĩ là người phụ nữ của Nhạc Địch, nhưng nghe xưng hô của Nhạc Địch lại không giống.
Tóm lại, không phải là người anh ta có thể đắc tội.
Thẩm Thiên Chanh rất thiếu kiên nhẫn do gió thổi ở hành lang, sốt ruột nói:
"Có thể đừng chặn đường của người khác được không.”
Cô cũng không thèm nhìn một cái, mà lướt qua anh ta.
Sắc mặt Dương Duy đỏ bừng, quay đầu nhìn thấy dưới bóng đèn xa xa có một người đàn ông chắn trước Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh nói chuyện rất vui vẻ với đối phương.
"Tiên sinh sợ cô sẽ quên lấy đồ, nên đã kêu tôi đi lấy."
Thư ký Văn xách túi xách của cô, trong tay còn cầm khăn choàng.
Thẩm Thiên Chanh phủi tay, vui vẻ hất tay ra:
"Vậy anh trực tiếp đưa cho anh ấy mang về đi, tôi không cần.”
Thư ký Văn đưa khăn choàng cho cô ấy.
Dương Duy thấy Thẩm Thiên Chanh lại đi về phía mình, lập tức tiến về phía trước một bước, thư ký Văn lấy tay ngăn cản, đợi Thẩm Thiên Chanh đi qua rồi mới quay đầu nói:
"Bây giờ anh có thể đi rồi.”
“...”
Thư ký Văn quay lại tầng 8.
Tần Tắc Sùng đang ngồi trong xe, nương theo ánh đèn, tiện tay chơi đùa với chiếc vòng ngọc phỉ thúy lấy được trong đêm nay, tỏa sáng tràn đầy rực rỡ.
Đương nhiên Thư ký Văn biết ông chủ đang nhìn vào khoảng không phía sau mình, mới nghiêm túc mở miệng:
"Phu nhân đã cầm khăn choàng rời đi cùng Nhạc tiểu thiếu gia rồi.”
Anh ta nói xong, chỉ thấy cửa sổ được đóng lại.
Thư ký Văn yên lặng không nói gì, ngài muốn phu nhân đi cùng, thì cứ nói thẳng, phu nhân còn có thể từ chối ngài hay sao.
Thẩm Thiên Chanh đi xe của Nhạc Địch, không trực tiếp về nhà, bởi vì lúc đi ngang qua một nhà hàng Ninh Thành, cô đã đói bụng.
Nhà hàng nhỏ này không lớn, nhưng có hương vị giống như đường phố của Ninh Thành.
Nhạc Địch cúp điện thoại cũng muốn đi cùng: "Tôi phải đưa chị về nhà.”
Thẩm Thiên Chanh: "Tôi có thể tự mình trở về, cậu đi làm việc đi.”
Nhạc Địch nghiêm túc nói: "Chị Thiên Chanh, xin chị hãy nhận thức một chút về nhan sắc của mình đi, buổi tối, an toàn sao? ”
anh hai còn rung động, huống chi người khác.
Cậu ta suy nghĩ một chút: "Nếu không em để lại xe cho chị, em sẽ bắt taxi quay về."
Thẩm Thiên Chanh gật đầu.
Đợi khi cô ăn xong quay về Thiên Đồng Hoa Phủ đã là mười hai giờ, ngày mai là thứ tư, Kinh Đài có chương trình buổi sáng khác, "Tiêu đề tin tức buổi sáng" của cô không cần phát sóng.
Đèn trong nhà được tắt.
Thẩm Thiên Chanh cho rằng Tần Tắc Sùng đã đi ngủ, nên quyết định sẽ chăm sóc một lần, tắm rửa sạch sẽ ở phòng ngủ thứ hai, vốn dĩ định ngủ trực tiếp ở phòng ngủ thứ hai, không ngờ tới phòng ngủ thứ hai lại không trải ga giường.
Cô đành phải quay về phòng ngủ chính, mò mẫm xốc chăn nằm sấp lên đó ——
Sau khi tan làm Thẩm Thiên Chanh thích nằm sấp trên giường.
Không ngờ đêm nay vừa nằm sấp xuống, đã nằm vào trong lòng người đàn ông.
Cô hoảng sợ, tay đặt lên lồng ngực anh, bên tai là tiếng hít thở ổn định, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc:
"Tần Tắc Sùng, anh còn chưa ngủ à?”
Người đàn ông dễ dàng giữ chặt cô, và có thể vươn một bàn tay ra để mở đèn ngủ nhỏ ở trên đầu giường, mượn ánh sáng để nhìn cô.
Cô đẩy vai người đàn ông ra: "Anh đi trước đi."
Tần Tắc Sùng ung dung mở miệng: "Vậy em trở về như thế nào?”
Thẩm Thiên Chanh trả lời như lẽ đương nhiên: "Nhạc Địch đã thúc giục tôi cả buổi rồi."
Tần Tắc Sùng nở nụ cười.
"Tôi không bận, tôi nhàn rỗi, rất có thời gian."
Nhạc Địch nhận được điện thoại của Thẩm Thiên Chanh, không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
Thẩm Thiên Chanh ậm ừ nói: "Vậy anh đợi tôi quay lại lầu 4 lấy đồ đi.”
Quả thật vận khí không tốt, sau khi cô đi một đoạn trong hành lang dài, lại nhìn thấy Dương Duy đứng ở giữa đường.
Dương Duy đứng ở chỗ thổi gió cả đêm này, nhận vô số ánh mắt của người khác, rốt cục cũng đợi được Thẩm Thiên Chanh xuất hiện.
"Thẩm tiểu thư."
Anh ta mở miệng:
"Chuyện lúc trước là tôi không đúng, những lời nói đó cô không nên để ở trong lòng..."
Anh ta không biết cô có quan hệ gì với Nhạc Địch, ngay từ đầu chỉ nghĩ là người phụ nữ của Nhạc Địch, nhưng nghe xưng hô của Nhạc Địch lại không giống.
Tóm lại, không phải là người anh ta có thể đắc tội.
Thẩm Thiên Chanh rất thiếu kiên nhẫn do gió thổi ở hành lang, sốt ruột nói:
"Có thể đừng chặn đường của người khác được không.”
Cô cũng không thèm nhìn một cái, mà lướt qua anh ta.
Sắc mặt Dương Duy đỏ bừng, quay đầu nhìn thấy dưới bóng đèn xa xa có một người đàn ông chắn trước Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh nói chuyện rất vui vẻ với đối phương.
"Tiên sinh sợ cô sẽ quên lấy đồ, nên đã kêu tôi đi lấy."
Thư ký Văn xách túi xách của cô, trong tay còn cầm khăn choàng.
Thẩm Thiên Chanh phủi tay, vui vẻ hất tay ra:
"Vậy anh trực tiếp đưa cho anh ấy mang về đi, tôi không cần.”
Thư ký Văn đưa khăn choàng cho cô ấy.
Dương Duy thấy Thẩm Thiên Chanh lại đi về phía mình, lập tức tiến về phía trước một bước, thư ký Văn lấy tay ngăn cản, đợi Thẩm Thiên Chanh đi qua rồi mới quay đầu nói:
"Bây giờ anh có thể đi rồi.”
“...”
Thư ký Văn quay lại tầng 8.
Tần Tắc Sùng đang ngồi trong xe, nương theo ánh đèn, tiện tay chơi đùa với chiếc vòng ngọc phỉ thúy lấy được trong đêm nay, tỏa sáng tràn đầy rực rỡ.
Đương nhiên Thư ký Văn biết ông chủ đang nhìn vào khoảng không phía sau mình, mới nghiêm túc mở miệng:
"Phu nhân đã cầm khăn choàng rời đi cùng Nhạc tiểu thiếu gia rồi.”
Anh ta nói xong, chỉ thấy cửa sổ được đóng lại.
Thư ký Văn yên lặng không nói gì, ngài muốn phu nhân đi cùng, thì cứ nói thẳng, phu nhân còn có thể từ chối ngài hay sao.
Thẩm Thiên Chanh đi xe của Nhạc Địch, không trực tiếp về nhà, bởi vì lúc đi ngang qua một nhà hàng Ninh Thành, cô đã đói bụng.
Nhà hàng nhỏ này không lớn, nhưng có hương vị giống như đường phố của Ninh Thành.
Nhạc Địch cúp điện thoại cũng muốn đi cùng: "Tôi phải đưa chị về nhà.”
Thẩm Thiên Chanh: "Tôi có thể tự mình trở về, cậu đi làm việc đi.”
Nhạc Địch nghiêm túc nói: "Chị Thiên Chanh, xin chị hãy nhận thức một chút về nhan sắc của mình đi, buổi tối, an toàn sao? ”
anh hai còn rung động, huống chi người khác.
Cậu ta suy nghĩ một chút: "Nếu không em để lại xe cho chị, em sẽ bắt taxi quay về."
Thẩm Thiên Chanh gật đầu.
Đợi khi cô ăn xong quay về Thiên Đồng Hoa Phủ đã là mười hai giờ, ngày mai là thứ tư, Kinh Đài có chương trình buổi sáng khác, "Tiêu đề tin tức buổi sáng" của cô không cần phát sóng.
Đèn trong nhà được tắt.
Thẩm Thiên Chanh cho rằng Tần Tắc Sùng đã đi ngủ, nên quyết định sẽ chăm sóc một lần, tắm rửa sạch sẽ ở phòng ngủ thứ hai, vốn dĩ định ngủ trực tiếp ở phòng ngủ thứ hai, không ngờ tới phòng ngủ thứ hai lại không trải ga giường.
Cô đành phải quay về phòng ngủ chính, mò mẫm xốc chăn nằm sấp lên đó ——
Sau khi tan làm Thẩm Thiên Chanh thích nằm sấp trên giường.
Không ngờ đêm nay vừa nằm sấp xuống, đã nằm vào trong lòng người đàn ông.
Cô hoảng sợ, tay đặt lên lồng ngực anh, bên tai là tiếng hít thở ổn định, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc:
"Tần Tắc Sùng, anh còn chưa ngủ à?”
Người đàn ông dễ dàng giữ chặt cô, và có thể vươn một bàn tay ra để mở đèn ngủ nhỏ ở trên đầu giường, mượn ánh sáng để nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.