Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 32:
Khương Chi Ngư
19/08/2023
----
Bữa tối kết thúc, Thẩm Thiên Chanh và Tần Tắc Sùng đi ra từ phòng ăn.
"Anh không ăn cá à, sao không nói cho tôi biết?"
Tần Tắc Sùng cúi đầu nhìn cô: "Em không có hỏi tôi."
Thẩm Thiên Chanh xấu hổ:
"Mấy chuyện kiêng kỵ này, không nên chủ động nói sao? Tối nay suýt nữa thì kịch bản bị lộ."
Tần Tắc Sùng khom lưng, nhìn cô, mở miệng:
"Nói vậy thì kịch bản của em là về tôi, hẳn là em phải chủ động hỏi sở thích của chồng em chứ."
Thẩm Thiên Chanh ngẫm lại, hình như cũng vậy: "Để lần sau hỏi."
“......”
Lần sau.
Sau bữa ăn cả nhà ngồi tán gẫu, không ngoài dự tính, sự chú ý đều đặt trên người "vợ chồng mới cưới".
Đề tài từ Ninh Thành đến kinh thành, từ công việc chuyển đến con cái.
Thẩm Thiên Chanh cũng không biết mấy vị cô chú của Tần Tắc Sùng kia sao lại quan tâm đến bụng cô như vậy, phụ huynh của anh thì còn hơn thế nữa.
"Thiên Chanh và A Sùng kết hôn cũng đã một hai năm, lúc trước cách xa hai nơi, bây giờ đang ở cùng một chỗ, có tính khi nào có con chưa?"
Thẩm Thiên Chanh cười trả lời: "Con vẫn chưa nghĩ kỹ ạ."
Thím che miệng cười:
"Vậy phải suy nghĩ nhanh, cũng không nhỏ, hơn nữa nhận lúc hiện tại công việc không bận rộn, chính là thời điểm tốt để mang thai, thừa dịp còn trẻ, vóc người khôi phục cũng nhanh."
"Bây giờ đâu phải thời điểm tốt."
Tần Tắc Sùng đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói:
"Thế giới của con và Thiên Chanh còn chưa đủ."
Thẩm Thiên Chanh "thẹn thùng" liếc nhìn anh một cái.
Bầu không khí xấu hổ và ngọt ngào này bao trùm căn phòng đến khi bị giọng nói của một người giúp việc cắt đứt:
"Thân thể cô Triển không thoải mái, vừa mới gọi bác sĩ, ông bảo cậu qua xem ạ."
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Lão gia tử không đến tiệc gia đình, ai cũng biết nguyên nhân trong đó, chính là vì vị nữ sinh kia.
Ánh mắt mấy người chuyển hướng sang Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh bình tĩnh bưng chén trà, nhàn rỗi thổi lá trà.
Chú ho một tiếng: "Gọi bác sĩ hẳn là rất nghiêm trọng, hay là con qua xem một chút đi?"
Mẹ Tần cười nhưng mắt không cười: "Đã gọi là bác sĩ rồi, chúng ta có đến cũng chỉ chiếm chỗ."
Cháu trai và cháu dâu không thương, lại đi thương một cô gái không có huyết thống, thật sự là người già hồ đồ.
Bà đau lòng nhìn về phía Thẩm Thiên Chanh, nếu nói Tần gia có chỗ nào không tốt, nhất định là điểm này.
Đừng nhìn các thím vừa rồi còn lén lút ép Thẩm Thiên Chanh, lúc này cũng đều là ý nghĩ giống nhau, lại ngồi xuống:
"Chị dâu cả nói cũng đúng."
"Đoán chừng bây giờ người cô ta muốn gặp cũng không phải là chúng ta."
Chú càng trực tiếp hỏi Thẩm Thiên Chanh: "Con có muốn qua đó không?"
Trong lòng Thẩm Thiên Chanh cười nhạo.
Buổi chiều cũng không phải là không nhìn thấy, huống hồ, không phải ai cũng có tư cách để cô phải đi gặp.
Cô liếc mắt nhìn Tần Tắc Sùng.
Nếu anh đi, ngày mai gặp lại ở cục dân chính.
Người giúp việc đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối, tầm mắt giống Thẩm Thiên Chanh, đều nhìn Tần Tắc Sùng bên cạnh cô.
Tần Tắc Sùng đứng dậy, rút chén trà thẩm Thiên Chanh cầm trên tay để lại trên bàn trà, không nhẹ không nặng mà nói:
"Đi thôi."
Nghe nói như vậy, ánh mắt người giúp việc sáng lên.
Thẩm Thiên Chanh biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Tần Tắc Sùng cười khẽ, câu sau mờ ám:
"Thời gian không còn sớm nữa, đến thời gian dành cho thế giới hai người rồi."
Khuôn mặt tươi cười của người giúp việc cứng đờ.
Không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, bốn chữ 'Thế giới hai người' quá mức lộ liễu, Thẩm Thiên Chanh ho một tiếng.
Khóe miệng tươi cười của người giúp việc đứng ở hành lan tươi cười còn chưa conh lên được hai giây, đã dừng lại nửa đường, cô ấy có hơi xấu hổ.
Vừa nãy Tần tổng không phải muốn đến chỗ các cô ấy…
"Tần tổng..." Cô ấy nghẹn lại nói.
Bữa tối kết thúc, Thẩm Thiên Chanh và Tần Tắc Sùng đi ra từ phòng ăn.
"Anh không ăn cá à, sao không nói cho tôi biết?"
Tần Tắc Sùng cúi đầu nhìn cô: "Em không có hỏi tôi."
Thẩm Thiên Chanh xấu hổ:
"Mấy chuyện kiêng kỵ này, không nên chủ động nói sao? Tối nay suýt nữa thì kịch bản bị lộ."
Tần Tắc Sùng khom lưng, nhìn cô, mở miệng:
"Nói vậy thì kịch bản của em là về tôi, hẳn là em phải chủ động hỏi sở thích của chồng em chứ."
Thẩm Thiên Chanh ngẫm lại, hình như cũng vậy: "Để lần sau hỏi."
“......”
Lần sau.
Sau bữa ăn cả nhà ngồi tán gẫu, không ngoài dự tính, sự chú ý đều đặt trên người "vợ chồng mới cưới".
Đề tài từ Ninh Thành đến kinh thành, từ công việc chuyển đến con cái.
Thẩm Thiên Chanh cũng không biết mấy vị cô chú của Tần Tắc Sùng kia sao lại quan tâm đến bụng cô như vậy, phụ huynh của anh thì còn hơn thế nữa.
"Thiên Chanh và A Sùng kết hôn cũng đã một hai năm, lúc trước cách xa hai nơi, bây giờ đang ở cùng một chỗ, có tính khi nào có con chưa?"
Thẩm Thiên Chanh cười trả lời: "Con vẫn chưa nghĩ kỹ ạ."
Thím che miệng cười:
"Vậy phải suy nghĩ nhanh, cũng không nhỏ, hơn nữa nhận lúc hiện tại công việc không bận rộn, chính là thời điểm tốt để mang thai, thừa dịp còn trẻ, vóc người khôi phục cũng nhanh."
"Bây giờ đâu phải thời điểm tốt."
Tần Tắc Sùng đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói:
"Thế giới của con và Thiên Chanh còn chưa đủ."
Thẩm Thiên Chanh "thẹn thùng" liếc nhìn anh một cái.
Bầu không khí xấu hổ và ngọt ngào này bao trùm căn phòng đến khi bị giọng nói của một người giúp việc cắt đứt:
"Thân thể cô Triển không thoải mái, vừa mới gọi bác sĩ, ông bảo cậu qua xem ạ."
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Lão gia tử không đến tiệc gia đình, ai cũng biết nguyên nhân trong đó, chính là vì vị nữ sinh kia.
Ánh mắt mấy người chuyển hướng sang Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh bình tĩnh bưng chén trà, nhàn rỗi thổi lá trà.
Chú ho một tiếng: "Gọi bác sĩ hẳn là rất nghiêm trọng, hay là con qua xem một chút đi?"
Mẹ Tần cười nhưng mắt không cười: "Đã gọi là bác sĩ rồi, chúng ta có đến cũng chỉ chiếm chỗ."
Cháu trai và cháu dâu không thương, lại đi thương một cô gái không có huyết thống, thật sự là người già hồ đồ.
Bà đau lòng nhìn về phía Thẩm Thiên Chanh, nếu nói Tần gia có chỗ nào không tốt, nhất định là điểm này.
Đừng nhìn các thím vừa rồi còn lén lút ép Thẩm Thiên Chanh, lúc này cũng đều là ý nghĩ giống nhau, lại ngồi xuống:
"Chị dâu cả nói cũng đúng."
"Đoán chừng bây giờ người cô ta muốn gặp cũng không phải là chúng ta."
Chú càng trực tiếp hỏi Thẩm Thiên Chanh: "Con có muốn qua đó không?"
Trong lòng Thẩm Thiên Chanh cười nhạo.
Buổi chiều cũng không phải là không nhìn thấy, huống hồ, không phải ai cũng có tư cách để cô phải đi gặp.
Cô liếc mắt nhìn Tần Tắc Sùng.
Nếu anh đi, ngày mai gặp lại ở cục dân chính.
Người giúp việc đứng tại chỗ, từ đầu đến cuối, tầm mắt giống Thẩm Thiên Chanh, đều nhìn Tần Tắc Sùng bên cạnh cô.
Tần Tắc Sùng đứng dậy, rút chén trà thẩm Thiên Chanh cầm trên tay để lại trên bàn trà, không nhẹ không nặng mà nói:
"Đi thôi."
Nghe nói như vậy, ánh mắt người giúp việc sáng lên.
Thẩm Thiên Chanh biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Tần Tắc Sùng cười khẽ, câu sau mờ ám:
"Thời gian không còn sớm nữa, đến thời gian dành cho thế giới hai người rồi."
Khuôn mặt tươi cười của người giúp việc cứng đờ.
Không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, bốn chữ 'Thế giới hai người' quá mức lộ liễu, Thẩm Thiên Chanh ho một tiếng.
Khóe miệng tươi cười của người giúp việc đứng ở hành lan tươi cười còn chưa conh lên được hai giây, đã dừng lại nửa đường, cô ấy có hơi xấu hổ.
Vừa nãy Tần tổng không phải muốn đến chỗ các cô ấy…
"Tần tổng..." Cô ấy nghẹn lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.