Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 45:
Khương Chi Ngư
01/09/2023
----
trợ lý Văn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chúng tôi vừa mới đến trang viên, Tần tổng bị bệnh, có lẽ đêm nay sẽ không trở về Thiên Đồng Hoa phủ, cô có muốn tới đây không?”
“Bị bệnh sao?”
“Đúng vậy, thời tiết bên kia đột nhiên giảm xuống, cúm bùng phát, cổ họng Tần tổng không thoải mái, nói chuyện khó chịu, nếu phu nhân không đến...”
Thẩm Thiên Chanh chắc chắn trả lời: “Anh ấy bị bệnh, vậy tôi nhất định sẽ đến.”
Cô phải diễn tốt kịch bản của phu nhân.
Trang viên ở ngoại ô kinh thành của Tần Tắc Sùng này có sân bay, cho nên anh trực tiếp về nước hạ cánh ở đó.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh đến đây, vì làm được nên cô đặc biệt quay về Thiên Đồng Hoa phủ bảo người nấu một phần đường phèn tuyết lê, hơn nữa trong lúc lơ đãng còn nói cho tất cả mọi người biết.
Cả thế giới đều ca ngợi sự dịu dàng của Tần phu nhân.
Mặc dù là tháng ba, nhưng sau khi vào đầu xuân, rất nhiều hoa tươi trong trang viên nở rộ, vừa đi vào đã tỏa hương hoa.
Người giúp việc dẫn Thẩm Thiên Chanh lên phòng ngủ chính ở trên lầu.
Thẩm Thiên Chanh dịu dàng bảo cô ấy đi trước, đẩy cửa phòng ra, phát hiện mỹ nhân ốm yếu không thể nhúc nhích, nằm trên giường đang mở cuộc họp online.
Nhíu mày cùng vẻ mặt lạnh lùng này hoàn toàn không phải là mỹ nhân bị bệnh.
“......”
Bình thường, sao lại không thể về nhà?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Tắc Sùng quay đầu lại, nhìn thấy hộp thức ăn trên tay cô, cuối cùng lại dời trở lại màn hình máy tính.
“Cuộc họp tạm dừng trước.” Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Tần Tắc Sùng khép quyển sổ ghi chép lại, nhìn sang Thẩm Thiên Chanh: “Sao lại tới đây?”
Cổ họng không thoải mái, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể ít chữ được thì lược ít chữ bớt, tốc độ nói chậm hơn bình thường, có cảm giác như giai điệu độc đáo.
Anh khàn giọng mà nói cũng dễ nghe như vậy.
Thẩm Thiên Chanh ngồi đối diện anh, mở hộp thức ăn ra, không hiểu sao nhớ tới đêm đến Tân Vũ Lâu đó, tái hiện cảnh tượng người đàn ông này tặng cho cô bánh trôi nước đầu đỏ hoa quế.
Nghĩ như vậy, cô dịu dàng lại: “trợ lý Văn nói anh bị bệnh, cổ họng không thoải mái, tôi là vợ anh, không được tới thăm sao.”
Tần Tắc Sùng không nói gì, tầm mắt nhìn theo ngón tay thon dài của cô.
“Đường phèn tuyết lê, mau uống đi, không sẽ nguội đó.” Thẩm Thiên Chanh thúc giục, lại dành thời gian trả lời câu hỏi của người Tần gia, hình tượng lại lên thêm một tầng.
Trước giờ Tần Tắc Sùng không ăn ngọt, đường nước ngọt lịm, vào miệng mềm như bông.
Thẩm Thiên Chanh ngồi đối diện anh, chống mặt nhìn: “Thật bội phục anh, đi công tác cũng có thể để cổ họng bị đau, cũng may không bị cảm đó.”
Trong lúc thìa va chạm, Tần Tắc Sùng thấp giọng: “Sợ lây bệnh?”
Đương nhiên cũng có nguyên nhân này, nhưng cũng không phải toàn bộ, hơn nữa khiến người khác rất tổn thương, đôi mắt hồ ly của Thẩm Thiên Chanh nhìn anh: “Làm sao có thể, vợ chồng đồng tâm, anh bị bệnh nặng, tôi chắc chắn sẽ khó chịu...”
Người đàn ông lặng lẽ mỉm cười.
Tối nay Thẩm Thiên Chanh ở đây, nhân lúc anh uống nước đường thì cô đi tắm rửa, lúc cô đi ra, Tần Tắc Sùng vừa mới chấm dứt cuộc họp vừa rồi, đã ngồi trên giường.
Mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, bị thổi lên từng tầng sóng, cổ bị sấy nóng lên nên cô mở áo choàng tắm rộng ra một chút.
Tần Tắc Sùng nhìn chăm chú.
Thẩm Thiên Chanh sấy tóc xong, quay đầu đối diện tầm mắt của anh, nhìn theo áo choàng tắm mở rộng của mình, đuôi mắt lay động, phong tình vạn chủng đi đến bên giường, cố ý nghiêng người khom lưng trêu chọc anh.
“Đẹp không?”
Quả thực ở góc độ này rất quyến rũ, hấp dẫn.
Đôi mắt người đàn ông nhìn thật sâu, trả lời ngắn gọn: “Cảnh đẹp.”
Ngay cả khen cũng chỉ còn lại một chữ, Thẩm Thiên Chanh mỉm cười: “Cổ họng còn đau không?”
Ánh mắt Tần Tắc Sùng nhìn lên, hắng giọng: “Đau.”
Lỗ tai Thẩm Thiên Chanh ngứa ngáy.
Đau thì nói đau, nói cái gì đau, có phải người đàn ông này đang làm nũng với cô không?
Cô không biết khác biệt từ ngữ giữa hai miền Bắc Nam.
Cô trêu chọc lại ra vẻ giọng điệu tiếc nuối: “Vốn một ngày không gặp như cách ba thu, đáng tiếc anh là người bệnh, phải nghỉ ngơi sớm, dù tôi có đẹp đến đâu, tối nay anh cũng không được.”
Bất kể lúc nào cũng không thể dùng từ “Không được” cho một người đàn ông.
Không có ngoại lệ.
Tần Tắc Sùng cong môi cười nhẹ: “Chỉ là cổ họng đau thôi.”
Bây giờ khàn khàn càng giống như âm sắc đắm chìm trong mập mờ trước kia.
Anh nhìn cô, chậm rãi tiếp tục: “Hành sự, không cần tôi mở miệng.”
Một câu hai nghĩa.
trợ lý Văn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chúng tôi vừa mới đến trang viên, Tần tổng bị bệnh, có lẽ đêm nay sẽ không trở về Thiên Đồng Hoa phủ, cô có muốn tới đây không?”
“Bị bệnh sao?”
“Đúng vậy, thời tiết bên kia đột nhiên giảm xuống, cúm bùng phát, cổ họng Tần tổng không thoải mái, nói chuyện khó chịu, nếu phu nhân không đến...”
Thẩm Thiên Chanh chắc chắn trả lời: “Anh ấy bị bệnh, vậy tôi nhất định sẽ đến.”
Cô phải diễn tốt kịch bản của phu nhân.
Trang viên ở ngoại ô kinh thành của Tần Tắc Sùng này có sân bay, cho nên anh trực tiếp về nước hạ cánh ở đó.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh đến đây, vì làm được nên cô đặc biệt quay về Thiên Đồng Hoa phủ bảo người nấu một phần đường phèn tuyết lê, hơn nữa trong lúc lơ đãng còn nói cho tất cả mọi người biết.
Cả thế giới đều ca ngợi sự dịu dàng của Tần phu nhân.
Mặc dù là tháng ba, nhưng sau khi vào đầu xuân, rất nhiều hoa tươi trong trang viên nở rộ, vừa đi vào đã tỏa hương hoa.
Người giúp việc dẫn Thẩm Thiên Chanh lên phòng ngủ chính ở trên lầu.
Thẩm Thiên Chanh dịu dàng bảo cô ấy đi trước, đẩy cửa phòng ra, phát hiện mỹ nhân ốm yếu không thể nhúc nhích, nằm trên giường đang mở cuộc họp online.
Nhíu mày cùng vẻ mặt lạnh lùng này hoàn toàn không phải là mỹ nhân bị bệnh.
“......”
Bình thường, sao lại không thể về nhà?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Tắc Sùng quay đầu lại, nhìn thấy hộp thức ăn trên tay cô, cuối cùng lại dời trở lại màn hình máy tính.
“Cuộc họp tạm dừng trước.” Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Tần Tắc Sùng khép quyển sổ ghi chép lại, nhìn sang Thẩm Thiên Chanh: “Sao lại tới đây?”
Cổ họng không thoải mái, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể ít chữ được thì lược ít chữ bớt, tốc độ nói chậm hơn bình thường, có cảm giác như giai điệu độc đáo.
Anh khàn giọng mà nói cũng dễ nghe như vậy.
Thẩm Thiên Chanh ngồi đối diện anh, mở hộp thức ăn ra, không hiểu sao nhớ tới đêm đến Tân Vũ Lâu đó, tái hiện cảnh tượng người đàn ông này tặng cho cô bánh trôi nước đầu đỏ hoa quế.
Nghĩ như vậy, cô dịu dàng lại: “trợ lý Văn nói anh bị bệnh, cổ họng không thoải mái, tôi là vợ anh, không được tới thăm sao.”
Tần Tắc Sùng không nói gì, tầm mắt nhìn theo ngón tay thon dài của cô.
“Đường phèn tuyết lê, mau uống đi, không sẽ nguội đó.” Thẩm Thiên Chanh thúc giục, lại dành thời gian trả lời câu hỏi của người Tần gia, hình tượng lại lên thêm một tầng.
Trước giờ Tần Tắc Sùng không ăn ngọt, đường nước ngọt lịm, vào miệng mềm như bông.
Thẩm Thiên Chanh ngồi đối diện anh, chống mặt nhìn: “Thật bội phục anh, đi công tác cũng có thể để cổ họng bị đau, cũng may không bị cảm đó.”
Trong lúc thìa va chạm, Tần Tắc Sùng thấp giọng: “Sợ lây bệnh?”
Đương nhiên cũng có nguyên nhân này, nhưng cũng không phải toàn bộ, hơn nữa khiến người khác rất tổn thương, đôi mắt hồ ly của Thẩm Thiên Chanh nhìn anh: “Làm sao có thể, vợ chồng đồng tâm, anh bị bệnh nặng, tôi chắc chắn sẽ khó chịu...”
Người đàn ông lặng lẽ mỉm cười.
Tối nay Thẩm Thiên Chanh ở đây, nhân lúc anh uống nước đường thì cô đi tắm rửa, lúc cô đi ra, Tần Tắc Sùng vừa mới chấm dứt cuộc họp vừa rồi, đã ngồi trên giường.
Mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, bị thổi lên từng tầng sóng, cổ bị sấy nóng lên nên cô mở áo choàng tắm rộng ra một chút.
Tần Tắc Sùng nhìn chăm chú.
Thẩm Thiên Chanh sấy tóc xong, quay đầu đối diện tầm mắt của anh, nhìn theo áo choàng tắm mở rộng của mình, đuôi mắt lay động, phong tình vạn chủng đi đến bên giường, cố ý nghiêng người khom lưng trêu chọc anh.
“Đẹp không?”
Quả thực ở góc độ này rất quyến rũ, hấp dẫn.
Đôi mắt người đàn ông nhìn thật sâu, trả lời ngắn gọn: “Cảnh đẹp.”
Ngay cả khen cũng chỉ còn lại một chữ, Thẩm Thiên Chanh mỉm cười: “Cổ họng còn đau không?”
Ánh mắt Tần Tắc Sùng nhìn lên, hắng giọng: “Đau.”
Lỗ tai Thẩm Thiên Chanh ngứa ngáy.
Đau thì nói đau, nói cái gì đau, có phải người đàn ông này đang làm nũng với cô không?
Cô không biết khác biệt từ ngữ giữa hai miền Bắc Nam.
Cô trêu chọc lại ra vẻ giọng điệu tiếc nuối: “Vốn một ngày không gặp như cách ba thu, đáng tiếc anh là người bệnh, phải nghỉ ngơi sớm, dù tôi có đẹp đến đâu, tối nay anh cũng không được.”
Bất kể lúc nào cũng không thể dùng từ “Không được” cho một người đàn ông.
Không có ngoại lệ.
Tần Tắc Sùng cong môi cười nhẹ: “Chỉ là cổ họng đau thôi.”
Bây giờ khàn khàn càng giống như âm sắc đắm chìm trong mập mờ trước kia.
Anh nhìn cô, chậm rãi tiếp tục: “Hành sự, không cần tôi mở miệng.”
Một câu hai nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.