Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 47:
Khương Chi Ngư
02/09/2023
----
Ngày hôm sau, chuông điện thoại của Thẩm Thiên Chanh vang lên.
Cô vẫn chưa nhúc nhích, một bóng người đã lướt qua cô, tắt chuông báo thức.
Thẩm Thiên Chanh thường thức dậy cùng anh, cho rằng hôm nay cũng vậy, nhưng cho đến khi xuống giường, người đàn ông này vẫn nằm trên giường.
Nhà tư bản cuối cùng đã giác ngộ, không dậy sớm được nữa?
Thẩm Thiên Chanh vẫn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, khịt mũi.
Sau khi cô đi nửa tiếng, Tần Tắc Sùng mới mở mắt ra. Anh xoa huyệt thái dương, khẽ thở dài, chậm rãi đi xuống giường.
Trong trang viên có nuôi một con Golden.
Nó được Nhạc Duật Phong nhận nuôi khi giải quyết vụ án trước đây, gia đình anh ấy bị dị ứng lông chó, nên đưa nó cho anh. Anh không có hứng thú với chó, nên đưa nó đến đây để nuôi.
Vì vậy, con chó này không biết anh, cũng không biết Thẩm Thiên Chanh.
Con Golden này rất khôn, mỗi ngày nó sẽ tự ra ngoài đi dạo, khi trở về sẽ để quản gia trang viên tắm sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh biết Tần Tắc Sùng nuôi chó, cô thật sự không thể tin được.
Cô không có sức miễn dịch với động vật có lông. Vào bữa sáng, nó nằm ngay bên cạnh bàn ăn, chân đặt lên dép của cô.
Thẩm Thiên Chanh ném thức ăn cho nó: "Há miệng ra."
Sau khi con Golden ăn xong, cô khen: "Em ngoan hơn chủ của em nhiều."
"Em cũng là chủ của nó đấy." Trước cửa phòng ăn truyền đến giọng nói khàn khàn của Tần Tắc Sùng.
Nói xấu bị anh nghe được, Thẩm Thiên Chanh không hề thấy xấu hổ, dù sao tối hôm qua người không mở miệng không phải là cô.
Golden vẫy đuôi với chủ.
Thẩm Thiên Chanh sờ đầu nó, cảm giác mềm mại làm cho cô nhớ tới cảm giác sờ vào tóc Tần Tắc Sùng tối qua… quả nhiên là đàn ông đều là chó.
"Nó tên là gì?" Cô hỏi.
Tần Tắc Sùng nhíu mày, anh chưa bao giờ đặt tên cho nó, hỏi anh cũng không biết.
Trong mắt Thẩm Thiên Chanh dáng vẻ này là không muốn nói cho cô biết, cô nhếch khóe miệng: "Ồ, chẳng lẽ giám đốc Tần bị câm rồi?"
Trí nhớ của người dẫn chương trình rất tốt, cô nhớ rõ những gì anh đã nói một tuần trước, đáp trả lại anh.
Chuyện tối hôm qua cô vẫn tức đến bây giờ, Tần Tắc Sùng cũng không vội, ung dung ngồi đối diện cô, yên lặng nhìn biểu cảm sinh động của cô.
Anh chợt bật cười.
Thẩm Thiên Chanh thấy anh cười không biết phải nói gì.
Đúng là người đàn ông điên.
-
Năm giờ rưỡi, thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Trên đường cao tốc ngoại ô Bắc Kinh yên tĩnh và vắng vẻ, Bentley như một ngôi sao băng lướt qua, dần dần đi vào trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay là thư ký Văn đưa tài xế tới đón hai người.
Thư ký Văn có tài năng nổi bật giữa hàng nghìn người, đều dựa vào chỉ số IQ và EQ cao, cũng như khả năng quan sát nhạy bén.
Anh ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra bầu không khí giữa hai vợ chồng không đúng lắm, không được hài hòa.
Nói đúng hơn, nó là từ một phía.
Bởi vì anh ấy nhìn thấy bà Tần xinh đẹp đi phía trước, giày cao gót kêu lạch cạch, giám đốc Tần đi phía sau, ánh mắt nhìn không rời.
Thư ký Văn phát huy vai trò của mình: "Tối qua bà chủ phải tới đây, cô vất vả rồi. ”
Thẩm Thiên Chanh nhếch môi: "Không đâu, không vất vả bằng người nào đó được."
Nghe được ý chế giễu, thư ký Văn không biết giám đốc Tần đã đắc tội gì với cô. Trước khi đi thăm bệnh cô vẫn rất ổn, dịu dàng khiến mọi người yêu quý.
Anh ấy khẽ nói: "Tôi làm việc cho giám đốc Tần nhiều năm rồi, rất ít khi thấy anh ấy bị bệnh, tôi nghe nói cảm xúc của bệnh nhân hay thất thường..."
Thẩm Thiên Chanh ồ lên.
Thư ký Văn không còn gì để nói, im lặng mở cửa xe.
Tối hôm qua Tần Tắc Sùng ngủ muộn lại phải dậy sớm, hơn nữa anh còn bị bệnh, nghe anh ấy lải nhải, anh buồn ngủ không thể chịu được, nhéo mi tâm.
Thẩm Thiên Chanh đang đọc tin nhắn của Tiểu Trà.
Đài truyền hình trung ương đã mời tổng cộng mười hai phụ nữ cho lễ hội Tiết Hoa Triêu*, bao gồm ba người dẫn chương trình và chín ngôi sao.
(*Ngày 12 tháng 2 âm lịch là ngày sinh của bách hoa, vì vậy dân gian Trung Quốc có lễ kỷ niệm Tiết Hoa Triêu. Lễ hội Tiết Hoa Triêu thường được gọi là "Lễ hội Thần hoa", "Sinh nhật trăm hoa", "Sinh nhật Thần hoa", "Lễ hội hái rau".)
Ngày hôm sau, chuông điện thoại của Thẩm Thiên Chanh vang lên.
Cô vẫn chưa nhúc nhích, một bóng người đã lướt qua cô, tắt chuông báo thức.
Thẩm Thiên Chanh thường thức dậy cùng anh, cho rằng hôm nay cũng vậy, nhưng cho đến khi xuống giường, người đàn ông này vẫn nằm trên giường.
Nhà tư bản cuối cùng đã giác ngộ, không dậy sớm được nữa?
Thẩm Thiên Chanh vẫn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, khịt mũi.
Sau khi cô đi nửa tiếng, Tần Tắc Sùng mới mở mắt ra. Anh xoa huyệt thái dương, khẽ thở dài, chậm rãi đi xuống giường.
Trong trang viên có nuôi một con Golden.
Nó được Nhạc Duật Phong nhận nuôi khi giải quyết vụ án trước đây, gia đình anh ấy bị dị ứng lông chó, nên đưa nó cho anh. Anh không có hứng thú với chó, nên đưa nó đến đây để nuôi.
Vì vậy, con chó này không biết anh, cũng không biết Thẩm Thiên Chanh.
Con Golden này rất khôn, mỗi ngày nó sẽ tự ra ngoài đi dạo, khi trở về sẽ để quản gia trang viên tắm sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh biết Tần Tắc Sùng nuôi chó, cô thật sự không thể tin được.
Cô không có sức miễn dịch với động vật có lông. Vào bữa sáng, nó nằm ngay bên cạnh bàn ăn, chân đặt lên dép của cô.
Thẩm Thiên Chanh ném thức ăn cho nó: "Há miệng ra."
Sau khi con Golden ăn xong, cô khen: "Em ngoan hơn chủ của em nhiều."
"Em cũng là chủ của nó đấy." Trước cửa phòng ăn truyền đến giọng nói khàn khàn của Tần Tắc Sùng.
Nói xấu bị anh nghe được, Thẩm Thiên Chanh không hề thấy xấu hổ, dù sao tối hôm qua người không mở miệng không phải là cô.
Golden vẫy đuôi với chủ.
Thẩm Thiên Chanh sờ đầu nó, cảm giác mềm mại làm cho cô nhớ tới cảm giác sờ vào tóc Tần Tắc Sùng tối qua… quả nhiên là đàn ông đều là chó.
"Nó tên là gì?" Cô hỏi.
Tần Tắc Sùng nhíu mày, anh chưa bao giờ đặt tên cho nó, hỏi anh cũng không biết.
Trong mắt Thẩm Thiên Chanh dáng vẻ này là không muốn nói cho cô biết, cô nhếch khóe miệng: "Ồ, chẳng lẽ giám đốc Tần bị câm rồi?"
Trí nhớ của người dẫn chương trình rất tốt, cô nhớ rõ những gì anh đã nói một tuần trước, đáp trả lại anh.
Chuyện tối hôm qua cô vẫn tức đến bây giờ, Tần Tắc Sùng cũng không vội, ung dung ngồi đối diện cô, yên lặng nhìn biểu cảm sinh động của cô.
Anh chợt bật cười.
Thẩm Thiên Chanh thấy anh cười không biết phải nói gì.
Đúng là người đàn ông điên.
-
Năm giờ rưỡi, thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Trên đường cao tốc ngoại ô Bắc Kinh yên tĩnh và vắng vẻ, Bentley như một ngôi sao băng lướt qua, dần dần đi vào trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay là thư ký Văn đưa tài xế tới đón hai người.
Thư ký Văn có tài năng nổi bật giữa hàng nghìn người, đều dựa vào chỉ số IQ và EQ cao, cũng như khả năng quan sát nhạy bén.
Anh ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra bầu không khí giữa hai vợ chồng không đúng lắm, không được hài hòa.
Nói đúng hơn, nó là từ một phía.
Bởi vì anh ấy nhìn thấy bà Tần xinh đẹp đi phía trước, giày cao gót kêu lạch cạch, giám đốc Tần đi phía sau, ánh mắt nhìn không rời.
Thư ký Văn phát huy vai trò của mình: "Tối qua bà chủ phải tới đây, cô vất vả rồi. ”
Thẩm Thiên Chanh nhếch môi: "Không đâu, không vất vả bằng người nào đó được."
Nghe được ý chế giễu, thư ký Văn không biết giám đốc Tần đã đắc tội gì với cô. Trước khi đi thăm bệnh cô vẫn rất ổn, dịu dàng khiến mọi người yêu quý.
Anh ấy khẽ nói: "Tôi làm việc cho giám đốc Tần nhiều năm rồi, rất ít khi thấy anh ấy bị bệnh, tôi nghe nói cảm xúc của bệnh nhân hay thất thường..."
Thẩm Thiên Chanh ồ lên.
Thư ký Văn không còn gì để nói, im lặng mở cửa xe.
Tối hôm qua Tần Tắc Sùng ngủ muộn lại phải dậy sớm, hơn nữa anh còn bị bệnh, nghe anh ấy lải nhải, anh buồn ngủ không thể chịu được, nhéo mi tâm.
Thẩm Thiên Chanh đang đọc tin nhắn của Tiểu Trà.
Đài truyền hình trung ương đã mời tổng cộng mười hai phụ nữ cho lễ hội Tiết Hoa Triêu*, bao gồm ba người dẫn chương trình và chín ngôi sao.
(*Ngày 12 tháng 2 âm lịch là ngày sinh của bách hoa, vì vậy dân gian Trung Quốc có lễ kỷ niệm Tiết Hoa Triêu. Lễ hội Tiết Hoa Triêu thường được gọi là "Lễ hội Thần hoa", "Sinh nhật trăm hoa", "Sinh nhật Thần hoa", "Lễ hội hái rau".)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.