Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 5:
Khương Chi Ngư
16/07/2023
----
Nhạc Địch cũng không có thái độ tốt với cậu ta lắm, cậu ngắn người kia lại: "Nhìn đi đâu đấy, kiểm soát con mắt cậu đi cho tôi."
Chờ tới khi Thẩm Thiên Chanh đi vào trong phòng bao uống trà thì tin tức hai con nhà giàu đâm xe nhau đã lan truyền khắp nơi.
Lại còn có một tấm ảnh...
Thẩm Thiên Chanh đứng cạnh xe với sắc mặt bình tĩnh, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, cô vuốt bừa qua bên tai, đôi môi đỏ quyến rũ.
Không ít người thầm hỏi đây là ai.
Nhạc Địch còn chưa kịp ăn bữa cơm thì đã bị người ta kéo xe đi, tâm trạng khó chịu cực kỳ: "Sao em xui xẻo vậy chứ, vừa mới thuyết phục được ba mua xe cho mà."
"Cái cũ chưa đi thì cái mới không tới."
"Nếu có cái mới thật thì tốt."
"Lát nữa chị tự gọi xe về." Thâm Thiên Chanh thảnh thơi ăn đồ ăn: "Em cũng bắt xe về đi."
Nhạc Địch nhe răng trợn mắt: "Vậy không được đâu, chị mới tới Kinh Thành mà, nếu để chị tự về thì có mà chị em lột da em mất à."
Cậu chớp mắt ra hiệu: "Vừa nãy em có gặp người quen, em có thể mượn xe một lúc."
Thẩm Thiên Chanh tưởng rằng đó là mấy đứa bạn xấu của cậu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng, tò mò nhìn thử, mới biết được "người quen" là ai.
Người đàn ông đeo đồng hồ bên tay trái, tay buông xuôi bên người, đôi chân dài cực kỳ thu hút.
Anh đứng đối diện Nhạc Địch mà còn cao hơn cả nửa cái đầu, chưa nói tới cái khí chất kiêu ngạo mà Nhạc Địch không thể sánh bằng.
Chiếc đồng hồ quen mắt, mà người đeo nó còn quen mắt hơn.
Thẩm Thiên Chanh ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt Tần Tắc Sùng lướt qua Nhạc Địch, hướng về phía cô, anh nhìn cô hồi lâu, lông mày hơi nhướng lên, từ tốn nói ba chữ.
"Không cho mượn."
Nhạc Địch sững sờ: "Hả?"
Hướng phát triển này sai rồi!
Trong mấy vị thiếu gia có tiếng ở Kinh Thành, tên tuổi của Tần Tắc Sủng đứng thứ hai, nhưng chỉ có một số ít người có thể gọi anh bằng danh xưng "anh hai". Nhạc Địch hưởng ké hào quang của anh trai mình, không những có tí quen biết mà còn được gọi theo cả xưng hô của anh mình nữa.
Cậu nói nhỏ: "Anh hai, em đưa bạn gái của người ta về nhà, xin anh đó."
"Vậy cũng không được." Sắc mặt Tần Tắc Sùng dửng dưng, ung dung nói: "Tôi không muốn nửa đêm còn phải nhận cuộc gọi của cảnh sát giao thông."
Nhạc Địch gãi đầu, cái chính là mối quan hệ này cũng là do cậu ké từ anh ruột mình, chẳng lẽ anh trai cậu khiến Tần Tắc Sùng không vui à?
Cậu mong mỏi nhìn người đàn ông mở điện thoại ra, hình như đang gửi tin nhắn, cậu không thể tin nổi: "Đừng nói là anh báo cho anh trai em biết đấy nhé?"
"Ừ."
Ngón tay dài lướt trên màn hình, giọng nói của Tần Tắc Sủng hơi lơ đãng.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Chanh đang dựa lưng vào tường xem trò hay nghe thấy thông báo nhắc nhở tin nhắn Wechat phát ra từ điện thoại trong túi.
Nhạc Địch cũng không có thái độ tốt với cậu ta lắm, cậu ngắn người kia lại: "Nhìn đi đâu đấy, kiểm soát con mắt cậu đi cho tôi."
Chờ tới khi Thẩm Thiên Chanh đi vào trong phòng bao uống trà thì tin tức hai con nhà giàu đâm xe nhau đã lan truyền khắp nơi.
Lại còn có một tấm ảnh...
Thẩm Thiên Chanh đứng cạnh xe với sắc mặt bình tĩnh, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, cô vuốt bừa qua bên tai, đôi môi đỏ quyến rũ.
Không ít người thầm hỏi đây là ai.
Nhạc Địch còn chưa kịp ăn bữa cơm thì đã bị người ta kéo xe đi, tâm trạng khó chịu cực kỳ: "Sao em xui xẻo vậy chứ, vừa mới thuyết phục được ba mua xe cho mà."
"Cái cũ chưa đi thì cái mới không tới."
"Nếu có cái mới thật thì tốt."
"Lát nữa chị tự gọi xe về." Thâm Thiên Chanh thảnh thơi ăn đồ ăn: "Em cũng bắt xe về đi."
Nhạc Địch nhe răng trợn mắt: "Vậy không được đâu, chị mới tới Kinh Thành mà, nếu để chị tự về thì có mà chị em lột da em mất à."
Cậu chớp mắt ra hiệu: "Vừa nãy em có gặp người quen, em có thể mượn xe một lúc."
Thẩm Thiên Chanh tưởng rằng đó là mấy đứa bạn xấu của cậu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng, tò mò nhìn thử, mới biết được "người quen" là ai.
Người đàn ông đeo đồng hồ bên tay trái, tay buông xuôi bên người, đôi chân dài cực kỳ thu hút.
Anh đứng đối diện Nhạc Địch mà còn cao hơn cả nửa cái đầu, chưa nói tới cái khí chất kiêu ngạo mà Nhạc Địch không thể sánh bằng.
Chiếc đồng hồ quen mắt, mà người đeo nó còn quen mắt hơn.
Thẩm Thiên Chanh ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt Tần Tắc Sùng lướt qua Nhạc Địch, hướng về phía cô, anh nhìn cô hồi lâu, lông mày hơi nhướng lên, từ tốn nói ba chữ.
"Không cho mượn."
Nhạc Địch sững sờ: "Hả?"
Hướng phát triển này sai rồi!
Trong mấy vị thiếu gia có tiếng ở Kinh Thành, tên tuổi của Tần Tắc Sủng đứng thứ hai, nhưng chỉ có một số ít người có thể gọi anh bằng danh xưng "anh hai". Nhạc Địch hưởng ké hào quang của anh trai mình, không những có tí quen biết mà còn được gọi theo cả xưng hô của anh mình nữa.
Cậu nói nhỏ: "Anh hai, em đưa bạn gái của người ta về nhà, xin anh đó."
"Vậy cũng không được." Sắc mặt Tần Tắc Sùng dửng dưng, ung dung nói: "Tôi không muốn nửa đêm còn phải nhận cuộc gọi của cảnh sát giao thông."
Nhạc Địch gãi đầu, cái chính là mối quan hệ này cũng là do cậu ké từ anh ruột mình, chẳng lẽ anh trai cậu khiến Tần Tắc Sùng không vui à?
Cậu mong mỏi nhìn người đàn ông mở điện thoại ra, hình như đang gửi tin nhắn, cậu không thể tin nổi: "Đừng nói là anh báo cho anh trai em biết đấy nhé?"
"Ừ."
Ngón tay dài lướt trên màn hình, giọng nói của Tần Tắc Sủng hơi lơ đãng.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiên Chanh đang dựa lưng vào tường xem trò hay nghe thấy thông báo nhắc nhở tin nhắn Wechat phát ra từ điện thoại trong túi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.