Chương 63
Diệp Tích Ngữ
26/09/2023
Mặc dù Sở Trú trông đã khá hơn nhiều nhưng cảm giác thèm ăn vẫn không được ổn lắm, để cho anh chịu ăn, Lương Dược đã trổ tài tự tay nấu ăn cho anh.
Trứng xào cà chua.
Lương Dược trước kia ở nhà chưa bao giờ xào đồ ăn, vì sợ dầu bắn ra ngoài, nên kỹ năng nấu nướng của cô chỉ dừng lại ở nấu cháo và súp, ngay cả rau củ cũng chỉ thích luộc, nên đây mới là lần đầu tiên cô nấu ăn.
Ôi, cô đúng là vì bạn trai của mình mà dốc hết tâm can, cái gì cũng nguyện ý làm, một người bạn gái tốt như cô vậy trên đời không có người thứ hai đâu.
Nhưng bạn trai cô có vẻ không nghĩ vậy, có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng là một tên đàn ông chó, nhưng miệng còn kén hơn mèo, chỉ cắn một miếng đã nói: "Anh no rồi."
Không thông cảm cho sự khổ cực của bạn gái mình chút nào.
Lương Dược cầm con dao làm bếp vừa thái rau trong tay, nhàn nhạt nhìn anh chằm chằm, "Anh nói lại lần nữa."
Sở Trú: "…Anh đói rồi."
Cuối cùng, người bạn trai dưới sự uy hiếp bạo lực của bạn gái, gắng gượng ăn hết đĩa trứng xào cà chua, còn ăn thêm một bát cháo.
Sau này, Sở Trú dường như vì không muốn cô lại nấu ăn, coi như ngoan ngoãn ăn uống, thành công chữa khỏi chứng lo âu.
Mặc dù Lương Dược cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng cô vẫn rất vui vì anh đã bình phục.
Đáng mừng đáng mừng.
Không bao lâu sau khi kỳ thi giữa kỳ các môn chính kết thúc, môn thể dục sẽ bắt đầu thi, nội dung thi có chút thay đổi so với trước, nam sinh thi bóng rổ, nữ sinh thi bóng chuyền.
Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục, Lương Dược và các bạn cùng lớp đứng thành bốn hàng trên sân tập, hai hàng đầu tiên là nữ, hai hàng sau là nam, xếp hàng theo chiều cao.
Giáo viên thể dục nói xong đề mục kiểm tra, các nam sinh còn đỡ, vốn đã thích bóng rổ, các nữ sinh thì khác, lập tức phàn nàn...
"Sao lại thi bóng chuyền, đáng lẽ phải là chạy 800 mét chứ?"
"Tôi chơi bóng chuyền không tốt."
"Không sao đâu, điểm thể dục cũng không quan trọng lắm."
...
Lương Dược nghe thấy tiếng oán than dậy đất của bọn họ thì vẫn bình thản cười nhẹ, không chỉ không để bụng, cô có một chút mong đợi, bởi vì cô nhận ra rằng cô hình như chưa được thấy dáng vẻ Sở Trú chơi bóng rổ.
Trong đầu anh dường như chỉ có học, cũng chưa từng thấy anh tham gia hoạt động ngoại khóa nào, trước đây sinh hoạt tự do trong tiết thể dục, các nam sinh chơi bóng rổ, anh cũng chỉ yên lặng nghỉ ngơi bên cạnh, không bao giờ ra sân.
Không biết anh chơi bóng rổ sẽ như thế nào.
Chắc không đến nỗi không biết chơi chứ?
Nghĩ đến đây, Lương Dược không nhịn được quay đầu nhìn Sở Trú đứng phía sau, bọn họ đều khá cao, bị giáo viên thể dục xếp đứng cuối cùng trong hàng, anh lại tình cờ đứng ở phía sau cô, ngay ngắn đối diện nhau.
Khi Lương Dược quay đầu nhìn anh, thiếu niên đang rũ mi mắt xuống, uể oải ngáp một cái, vẻ mặt lãnh đạm.
"..."
Anh chú ý tới ánh mắt của cô, nâng mắt nhìn cô, nhướng mày, "Sao thế?"
"… Không sao."
Lương Dược cảm thấy sự lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết, Sở Trú là ai chứ? Sự tồn tại của anh giống như một vị thần trong trường!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và khí chất mạnh mẽ của anh, trên mặt như viết "bóng rổ chơi thế nào cũng được, tôi chỉ cần ném bừa một phát cũng đạt".
Cô đúng là lo lắng vô ích rồi.
Lương Dược im lặng quay đầu lại.
Giáo viên thể dục nghe thấy những lời phàn nàn, thổi còi ra hiệu cho học sinh im lặng, "Thời gian tôi cho các anh chị luyện tập trước giờ cũng đủ rồi, giờ than phiền có ích lợi gì? Được rồi, tiết đầu chúng ta luyện tập một chút, tiết sau bắt đầu kiểm tra, uỷ viên thể dục, đi lấy bóng rổ và bóng chuyền lại đây."
Các nữ sinh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng không ai phản bác.
Các nam sinh thì ngược lại, đều tỏ vẻ háo hức muốn thử, Triệu Ức Hào phấn khích xoa xoa hai tay, "Không ngờ là bóng rổ, mẹ nó đây là thế mạnh của tôi đó! Ông trời có phải là thấy tôi độc thân quá lâu quá đáng thương, nên cuối cùng bằng lòng để cho tôi thể hiện tài năng trước mặt mọi người?!"
Tào Bác cười lắc đầu, "Đủ rồi đó, kiểu ném bóng của cậu còn không chuẩn bằng Vân Đông, không mất mặt là đã tốt lắm rồi."
Triệu Ức Hào lườm cậu ta trắng mắt: "Cút qua một bên, tôi có kém thế nào cũng giỏi hơn cậu, cậu còn không ném trúng cái rổ!"
Sở Trú uể oải đứng ở bên cạnh bọn họ, hai tay đút vào túi quần, lãnh đạm nghe họ nói chuyện, tựa hồ không có hứng thú chút nào, anh lặng lẽ quan sát Lương Dược cách đó không xa đang nắm bắt thời gian luyện tập bóng chuyền.
Cô đã rất lâu không trang điểm, khuôn mặt giản dị, thanh thoát trang nhã, mái tóc đen được buộc hờ hững sau đầu bằng dây chun, bím tóc buông hờ trên vai, cùng với chuyển động của cơ thể liên tục đung đưa về phía sau.
Cô phát dục rất thành công, da trắng chân dài, chiếc áo sơ mi dài tay mỏng tôn lên dáng người mảnh mai, những đường cong hấp dẫn, có rất nhiều chàng trai gần đó ngoài mặt đang nhắm đến cô.
Sở Trú vẫn nhìn cô không rời mắt.
Triệu Ức Hào chú ý tới sự lơ đãng của anh, "A Trú, đang nhìn gì đấy?"
Sở Trú bình tĩnh nói: "Bạn gái."
Triệu Ức Hào: "…Coi như tôi chưa hỏi gì đi."
Uỷ viên thể dục đem bóng về xong, nữ sinh liền bắt đầu kiểm tra trước, đề kiểm tra bóng chuyền là đệm bóng, đệm được 35 quả là qua.
Phải nói rằng dây thần kinh vận động của Lương Dược thực sự rất tốt, một hơi đệm được hơn một trăm quả, bỏ xa các nữ sinh khác, chưa dừng ở đó, kiểm tra xong, cô còn đến chỗ mấy nam sinh chơi bóng rổ, rê bóng, nhảy tên, lộp bộp một tiếng, bóng đến gần rổ, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đưa bóng vào rổ, làm cho giáo viên rất kinh ngạc, đi đầu vỗ tay: "Động tác của nữ sinh này rất chuẩn xác, các nam sinh phải nỗ lực hơn nữa, học tập người ta đi!"
Các nữ sinh khác cũng mắt long lanh vỗ tay...
"Wow, đẹp trai quá, quả nhiên xứng đáng là người chiếm được bông hoa cao quý của chúng ta!"
"Tính cách của Lương Dược và Lương Văn đúng là hoàn toàn trái ngược nhau."
"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng từng nhận nhầm bọn họ, nhưng bây giờ thì hết rồi."
Lương Dược nghe tiếng vỗ tay, đôi mắt xinh đẹp cong lên, có chút đắc ý, cô đứng từ xa vẫy vẫy tay với Sở Trú, cười rạng rỡ, như muốn nói: Anh đã thấy chưa? Em cũng rất lợi hại đấy!
Sở Trú thấy cô, cũng hiểu được rồi, nhưng lại cười không nổi, chỉ thầm tán thưởng cô.
"Wow giỏi ứ chịu được, chị gái quá ngầu luôn!" Triệu Ức Hào cuồng nhiệt hơn anh nhiều, mạnh mẽ vỗ tay, hưng phấn nói với Sở Trú: "A Trú, chúng ta không thể thua được, nhân lúc còn thời gian đi luyện tập không?"
Sở Trú bình tĩnh hỏi, "Cậu cho rằng tôi cần sao?"
"Ừm…" Vẻ mặt của Triệu Ức Hào có chút vi diệu, "Thôi được, với trình độ của cậu, có lẽ thật sự không cần."
...
Nữ sinh đã thi xong, đến lượt của các nam sinh, đề thi bóng rổ là ba bước ném bóng, có hai cơ hội ném bóng vào rổ, Lương Dược với tư cách là một người bạn gái, không thể thoái thác phải vào vị trí đặc biệt, ân cần cổ vũ anh trước khi thi: "Cố lên, chỉ cần tùy tiện ném là vào rồi, không cần quá nghiêm túc đâu."
Sở Trú dừng lại, nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói "ừm", sau đó đứng ngoài hàng để chuẩn bị.
Lương Dược nhìn anh đầy mong đợi, không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy từ khi Sở Trú đi lên, khán giả yên tĩnh hơn rất nhiều, hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh, bầu không khí khác lạ.
Ngay cả biểu hiện của giáo viên thể dục cũng hơi khó nói, nhưng giáo viên cũng không nói gì, thổi còi ra hiệu bắt đầu.
Lương Dược nhìn thấy Sở Trú di chuyển, anh làm chuyện gì cũng một dáng vẻ không vội không gấp, đến cả chơi bóng rổ cũng không nhìn thấy nửa điểm cảm xúc, khi tiếng còi vang lên, anh di chuyển hai chân, vẻ mặt bình tĩnh đưa bóng chạy đến phía rổ.
Tư thế của anh trông rất chuẩn, anh bước hai bước sau đó nhảy lên nhẹ nhàng, quả bóng rổ đã hoàn mỹ tránh được cái rổ, đập vào tấm bảng phía sau.
Không vào.
Khán giả im lặng.
"..."
Lương Dược an ủi chính mình là anh bị trượt tay, thần tiên còn có lúc làm sai, không sao cả.
Giáo viên thể dục yêu cầu Sở Trú thực hiện lại, bảo anh đứng tại chỗ ném bóng, Sở Trú mặt không biểu cảm thực hiện ném bóng, lần này quả bóng còn không chạm vào tấm bảng, trực tiếp bay ra ngoài.
"..."
Lương Dược xác nhận lại rồi, bạn trai của cô dường như thật sự không biết chơi bóng rổ.
Có thể thấy, vỏ bọc học thần cao lãnh của Sở Trú rất có trọng lượng, ngay cả khi không ném trúng, cũng không nhìn ra trên mặt anh một tia xấu hổ, biểu hiện rất bình tĩnh, cứ như ném trượt mới là bình thường vậy.
Cảnh tượng này thực ra khá buồn cười, nhưng do hình tượng uy nghiêm bình thường của Sở Trú nên nhất thời không ai dám nói gì.
Triệu Ức Hào thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy vai Tào Bác, "Phụt hahaha, không nhịn được rồi, mỗi lần nhìn cậu ấy chơi bóng rổ là tôi lại muốn cười, thật quá kinh khủng!"
Tào Bác cố hết sức nghiêm mặt, nhưng khóe miệng cậu ta lại điên cuồng nhếch lên, "Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Tính cách của Sở Trú như nào cậu còn không biết à? Nếu bị cậu ấy phát hiện ra cậu cười, cậu cứ chờ bị xử tử đi!"
"Hahahahaha!"
Trong không khí yên tĩnh vang lên một trận cười to, Lâm Hàn Hi không quan tâm nhiều như vậy, không khỏi ôm bụng cười, "Mẹ nó, anh rể… Không phải, Sở Trú, cậu đúng là đỉnh cao, tôi không phục thì giờ cũng phải phục rồi, cậu vậy mà lại không biết chơi bóng rổ, cười chết tôi rồi!"
Sở Trú không biểu tình nhìn anh ta.
Tiếng cười của Lâm Hàn Hi như bật lên công tắc, khán giả không thể nhịn nữa đều bật cười, trong số đó, tiếng cười của Triệu Ức Hào đặc biệt to, "A Trú, tôi đã nói rồi, bình thường đi tập bóng rổ với bọn tôi thì không chịu, giờ đến nỗi một quả cũng không vào!"
Ngay cả giáo viên thể dục cũng cười, an ủi Sở Trú: "Không sao đâu, tôi cho điểm không chỉ dựa vào có trúng rổ hay không, ba bước nhảy của em rất chuẩn, có thể qua rồi, đến khi thi chính thức, cứ như vậy là được."
"..." Sở Trú không vui lên chút nào, anh im lặng rời khỏi sân bóng rổ, thấy Lương Dược đang đứng ở ngoài, cô và Lương Văn đang đứng cùng nhau, mặt cô vùi vào vai Lương Văn, thân thể không ngừng run rẩy.
Sở Trú đi tới, liền nghe thấy Lương Văn nói: "Chị, chị đừng cười nữa, đã cười năm phút đồng hồ rồi, có phải là hơi quá rồi không? Cả trường đều biết Sở Trú không chơi được bóng rổ mà, chị đáng lẽ cũng biết chứ, á, Sở Trú tới kìa, chị, mau đứng dậy!"
"..."
Lương Dược nghe thấy Sở Trú đến, vội vàng ngừng cười ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Sở Trú, rốt cuộc không giống như lúc ban đầu hờ hững nữa, bây giờ trông có hơi chán nản.
"Sở Trú, em không cười anh, em thật sự không có cười anh." Lương Dược ngây ngô nhìn anh, không nhịn được mà cong khóe miệng, "Không chơi bóng rổ được cũng là chuyện bình thường, ai quy định con trai thì phải chơi bóng rổ, không chơi cũng rất đẹp trai, ừm, dáng vẻ ban nãy của anh cũng rất đẹp...phụt..."
Lương Dược vừa nói, lại nghĩ về cảnh vừa rồi, lại buồn cười.
Sở Trú nhìn thẳng cô vài giây, bất lực hạ lông mày xuống, "Không biết chơi bóng rổ rất kỳ quái sao?"
Không chỉ là bóng rổ, anh không biết chơi và cũng không thích chơi bất kỳ loại bóng nào khác, anh vốn không phải là người yêu thích thể thao, từ nhỏ chỉ thích đọc sách, chính vì bị bắt cóc nên mới bắt đầu rèn luyện, bị ba Sở dùng quan hệ ném vào trong quân đội rèn luyện rất lâu, anh đã học được nhiều kỹ thuật tự vệ và kỹ năng chiến đấu khác nhau, giờ mỗi ngày anh đều nhất quyết dậy sớm và chạy bộ, nhưng anh vẫn không hứng thú với các môn thể thao khác.
"Không có gì kỳ quái cả." Lương Dược nhịn cười lắc đầu, "Nhưng anh là nam sinh đầu tiên mà em biết không biết chơi bóng rổ, cho nên có chút kỳ lạ."
Sở Trú: "..."
Kiểm tra bóng rổ vẫn diễn ra.
Triệu Ức Hào một phát qua luôn, Sở Trú không phản ứng, Lâm Hàn Hi cố tình đánh một cú có độ khó cao để làm màu trước mặt Lương Văn, Sở Trú không quan tâm, cho đến khi Chu Quang Lý ra sân, nghiêng nghiêng ngả ngả rê bóng, còn có chút khó khăn khi ném bóng, sau đó dù may mắn thực hiện thành công, nhưng toàn thân Sở Trú đều không ổn.
Chu Quang Lý cũng không ngờ lại có thể đánh trúng, cậu ta cao hứng đến mức trìu mến nói với Lương Dược: "Dược Dược, cậu đã thấy chưa? Vì cậu mà tôi biết chơi bóng rổ!"
Sắc mặt Sở Trú tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tất nhiên Lương Dược không để ý đến Chu Quang Lý, cô xoa dịu Sở Trú nói: "Đừng quan tâm đến cậu ta, con trai không biết chơi bóng rổ cũng rất đẹp trai, anh đừng bận tâm, cũng đừng tức giận."
"Anh không tức giận." Sắc mặt Sở Trú lạnh lùng, nói từng chữ từng chữ, "Anh một chút cũng không tức giận."
Đây chỉ là một đoạn tình tiết nhỏ, hết tiết thì Lương Dược lập tức vứt ra sau đầu, cô tưởng rằng Sở Trú thật sự không bận tâm, nhưng cho đến giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, cô và em gái đi căn tin mua đồ ăn nhẹ, khi đi ngang qua sân thể dục, liền nhìn thấy Sở Trú và bọn Triệu Ức Hào đang chơi bóng rổ.
Không, nên nói rằng nhóm Triệu Ức Hào đang luyện tập cho Sở Trú.
Luyện tập rất lâu rồi.
Lương Dược thích thú quan sát, động tác của Sở Trú thực ra vẫn ổn, nhưng độ chính xác của anh không tốt, mười cú chỉ trúng năm cú.
Có thể thấy là vì anh chơi ít nên không thành thạo, kiểm soát sức mạnh cũng không tốt, tuy nhiên cũng có thể thấy được khả năng học tập đáng kinh ngạc của anh, dù không biết chơi nhưng anh vẫn có thể bắt chước các động tác của người khác, vì vậy động tác không có vấn đề gì.
Nhưng Triệu Ức Hào rõ ràng là thiếu kiên nhẫn với những người mới bắt đầu, oán than tận trời, "Không dạy được, không dạy được, vẫn là nên đổi người dạy đi, A Trú cậu thật sự không được... Á!"
Cậu ta vừa nói xong đã bị Sở Trú đập cho một phát, Sở Trú lạnh lùng nói: "Cậu nói ai không được?"
Triệu Ức Hào kêu lên, "Chết tiệt, cậu mà ném bóng giỏi bằng một nửa lúc đánh tôi thì tốt rồi!"
Lương Dược suýt chút nữa cười lên, hô lên với Sở Trú: "Bạn học Sở Trú, anh có muốn để em để dạy cho anh không, đảm bảo một lần là qua, học phí chỉ tính anh năm ngàn, thế nào?"
Sở Trú nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, khoé miệng của bạn gái đang cong lên nhìn anh, da trắng nõn, mắt sáng ngời, nụ cười có chút kỳ lạ, rõ ràng là đang trả thù.
Sở Trú nhìn cô, môi hơi cong lên, điềm tĩnh nói: "Không cần."
Anh xoay người, ném thêm một quả bóng nữa, nhưng lại trượt.
"..."
Lương Dược không biết ai đã cho anh động lực, sau một tuần, khi cuộc thi thể chất chính thức bắt đầu, cô liền hiểu ngay, là do Chu Quang Lý cho.
Sau một tuần luyện tập chăm chỉ, độ chính xác khi ném của Sở Trú đã tăng lên rõ rệt, tuy mất hơi nhiều thời gian nhưng anh đã vượt qua trong một lần, trong khi Chu Quang Lý không vượt qua trong lần đầu, lần thứ hai mới qua.
Tuy rằng trên mặt Sở Trú không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng Lương Dược cảm thấy tâm tình anh đã tốt hơn.
Dường như khá vui vẻ.
Lương Dược: "..."
Gà mờ mổ nhau thôi mà anh vẫn đắc ý hả.
Cứ tưởng câu chuyện bóng rổ sẽ qua đi như vậy, nhưng tiếc thay, trận đấu giao lưu bóng rổ hàng năm của các trường lớn trong thành phố sắp diễn ra, Nhất Trung trước giờ chỉ theo đuổi đức trí thể mỹ, nên muốn trực tiếp nhượng bộ, tuy nhiên khi bốc thăm ra đối thủ là Cửu Trung, thầy hiệu trưởng bất ngờ nổi giận, nói thẳng rằng lần thi này chúng ta nhất định sẽ tham gia! Bọn họ cho khối nào đấu, chúng ta cũng cho khối đó đấu!
Cửu Trung hiểu rõ chỗ nào là yếu điểm của Nhất Trung, nên nói rằng để học sinh khối 12 thi đấu, cố gắng giành chiến thắng mà không cần đấu, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết rằng Nhất Trung đặt việc học quan trọng lên hàng đầu, nào có chuyện để học sinh khối 12 chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Không ngờ hiệu trưởng Nhất Trung lại hăng máu như vậy, trực tiếp đồng ý!
Vì vậy, tất cả các giáo viên chủ nhiệm của các lớp 12 đều nhận được một nhiệm vụ khó khăn, không có giáo viên nào sẵn sàng để cho lớp của mình đi thi đấu, sau đó đành quyết định bằng cách bốc thăm.
"Ừm, chuyện là như vậy."
Tại buổi sinh họa lớp, Trình Nhất Phàm bỏ qua những lí do phức tạp, nói với các học sinh rằng trận đấu bóng rổ liên quan đến danh dự của trường đã rơi vào trong tay bọn họ, "Ai xung phong đi thi đấu nào?"
"Em!" Triệu Ức Hào hưng phấn giơ tay lên.
"Em cũng đi!" Tào Bác và Hạ Vân Đông cũng rất nhiệt tình.
Các nam sinh yêu thích bóng rổ khác cũng hưởng ứng tích cực.
Trình Nhất Phàm đếm xem, "Còn thiếu một người, có ai không, Sở Trú?"
Ông lập tức nghĩ ngay đến pháp bảo của mình.
"Không thể." Sở Trú không chút nghĩ ngợi nói.
"Chỉ cần xuất hiện…"
"Không đi."
Sở Trú rất kiên quyết từ chối.
Trình Nhất Phàm không nhịn được, nhìn thấy Lương Dược bên cạnh thì loé lên một ý tưởng, "Lương Dược, thầy nghe giáo viên thể dục nói rằng em chơi bóng rất tốt, hay là em đi thi đi."
Lương Dược sửng sốt, "Nhưng em là con gái mà."
Trình Nhất Phàm nói, "Không có quy định nào nói là con gái không được đi, em đi thi có khi có thể thắng bất ngờ."
Sở Trú không ngờ rằng ông thầy này sẽ nhìn trúng Lương Dược, anh nghĩ đến cảnh Lương Dược chạy xung quanh giữa một nhóm nam sinh mặc áo ba lỗ quần đùi...
Anh nghiến răng, từ từ giơ tay lên, "Em đi."
"Được, thế chọn em." Thái độ của Trình Nhất Phàm rất tự nhiên, như thể cố tình đào một cái hố để chờ anh nhảy vào vậy.
Sở Trú: "..."
Tuy rằng Sở Trú đồng ý tham gia thi đấu, nhưng hiển nhiên không có tham vọng, tuy rằng thường đi theo đám người Triệu Ức Hào huấn luyện, nhưng nhìn anh không giống người có tinh thần chiến đấu.
Cảm giác thật đặc biệt...
Trong tiết tự học, Lương Dược nhìn thấy anh sau khi luyện tập trở về, không nhịn được nói: "Anh không thể nghiêm túc hơn sao?"
Sở Trú bình tĩnh hỏi: "Thắng thua rất quan trọng sao?"
Lương Dược: "Không quan trọng vậy anh đi thi làm gì?"
Sở Trú trả lời rất đơn giản: "Vì em."
Lương Dược: "..."
Đến hôm nay, cuối cùng cô cũng nhận ra Sở Trú là người như thế nào, tính cách bình thường rất lạnh nhạt, làm việc gì cũng có mục đích, không có lợi ích nhất định không làm, giống như thương nhân làm việc vì lợi nhuận.
Nghĩ đến đây, Lương Dược không khỏi hỏi: "Sau này anh muốn làm gì?"
Sở Trú suy nghĩ một chút, "Đến giúp đỡ công ty của ba."
Thật không kích thích, Lương Dược hỏi tiếp, "Anh không có tâm lý nổi loạn sao? Ví dụ như làm những việc mình thích?"
"Sở thích có thể từ từ trau dồi trong tương lai." Sở Trú nói, "Giúp ba kiếm tiền cũng không tệ, ông ấy cần giúp đỡ."
Anh lãnh đạm nói, "Nếu anh không tiếp quản, phía bên chú anh nhất định sẽ lợi dụng sơ hở, anh không thể giao tâm huyết của ba anh cho người khác được."
Lương Dược nghe chỗ hiểu chỗ không, cô không hiểu những cuộc đấu của giới thượng lưu giàu có, nhưng chắc chắn rằng Sở Trú là một người rất bao che khuyết điểm cho người bên mình, mọi hành động của anh đều dựa trên sự cân nhắc cho những người xung quanh.
"Vậy sau này anh sẽ trở thành bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết sao?" Lương Dược tò mò: "Em chưa hình dung ra lúc đó em nên gọi anh là chủ tịch hay tổng giám đốc nhỉ?"
Sở Trú: "... Em thích là được."
Lương Dược suy nghĩ viển vông, "Em đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài, nữ chính khi đi học yêu nam chính nghèo khổ, vì nhiều lí do nên nữ chính rời đi, sau đó nam chính nghèo biến thành bá đạo tổng tài, sau đó cùng nữ chính yêu đương thắm thiết, vô cùng truyền cảm hứng, hay là anh có muốn chúng ta gương vỡ lại lành truyền cảm hứng cho anh không?"
"Anh cũng từng đọc loại tiểu thuyết đó rồi." Sở Trú chậm rãi nói: "Ngày đầu tiên nam chính tìm được nữ chính, đã đè nữ chính lên giường làm chuyện đó."
Lương Dược: "..."
"Hôm sau đè trên bàn làm."
"... "
"Ngày thứ ba làm trong phòng tắm." Sở Trú bình tĩnh nhìn cô, "Em muốn thử à?"
"Thôi đi." Lương Dược giật giật khoé miệng, "Em nghĩ anh không trở thành bá đạo tổng tài được."
"Tại sao?"
"Bởi vì trong tất cả các tiểu thuyết mà em đọc, trước kia bọn họ đều biết chơi bóng rổ."
"..."
Trứng xào cà chua.
Lương Dược trước kia ở nhà chưa bao giờ xào đồ ăn, vì sợ dầu bắn ra ngoài, nên kỹ năng nấu nướng của cô chỉ dừng lại ở nấu cháo và súp, ngay cả rau củ cũng chỉ thích luộc, nên đây mới là lần đầu tiên cô nấu ăn.
Ôi, cô đúng là vì bạn trai của mình mà dốc hết tâm can, cái gì cũng nguyện ý làm, một người bạn gái tốt như cô vậy trên đời không có người thứ hai đâu.
Nhưng bạn trai cô có vẻ không nghĩ vậy, có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng là một tên đàn ông chó, nhưng miệng còn kén hơn mèo, chỉ cắn một miếng đã nói: "Anh no rồi."
Không thông cảm cho sự khổ cực của bạn gái mình chút nào.
Lương Dược cầm con dao làm bếp vừa thái rau trong tay, nhàn nhạt nhìn anh chằm chằm, "Anh nói lại lần nữa."
Sở Trú: "…Anh đói rồi."
Cuối cùng, người bạn trai dưới sự uy hiếp bạo lực của bạn gái, gắng gượng ăn hết đĩa trứng xào cà chua, còn ăn thêm một bát cháo.
Sau này, Sở Trú dường như vì không muốn cô lại nấu ăn, coi như ngoan ngoãn ăn uống, thành công chữa khỏi chứng lo âu.
Mặc dù Lương Dược cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng cô vẫn rất vui vì anh đã bình phục.
Đáng mừng đáng mừng.
Không bao lâu sau khi kỳ thi giữa kỳ các môn chính kết thúc, môn thể dục sẽ bắt đầu thi, nội dung thi có chút thay đổi so với trước, nam sinh thi bóng rổ, nữ sinh thi bóng chuyền.
Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục, Lương Dược và các bạn cùng lớp đứng thành bốn hàng trên sân tập, hai hàng đầu tiên là nữ, hai hàng sau là nam, xếp hàng theo chiều cao.
Giáo viên thể dục nói xong đề mục kiểm tra, các nam sinh còn đỡ, vốn đã thích bóng rổ, các nữ sinh thì khác, lập tức phàn nàn...
"Sao lại thi bóng chuyền, đáng lẽ phải là chạy 800 mét chứ?"
"Tôi chơi bóng chuyền không tốt."
"Không sao đâu, điểm thể dục cũng không quan trọng lắm."
...
Lương Dược nghe thấy tiếng oán than dậy đất của bọn họ thì vẫn bình thản cười nhẹ, không chỉ không để bụng, cô có một chút mong đợi, bởi vì cô nhận ra rằng cô hình như chưa được thấy dáng vẻ Sở Trú chơi bóng rổ.
Trong đầu anh dường như chỉ có học, cũng chưa từng thấy anh tham gia hoạt động ngoại khóa nào, trước đây sinh hoạt tự do trong tiết thể dục, các nam sinh chơi bóng rổ, anh cũng chỉ yên lặng nghỉ ngơi bên cạnh, không bao giờ ra sân.
Không biết anh chơi bóng rổ sẽ như thế nào.
Chắc không đến nỗi không biết chơi chứ?
Nghĩ đến đây, Lương Dược không nhịn được quay đầu nhìn Sở Trú đứng phía sau, bọn họ đều khá cao, bị giáo viên thể dục xếp đứng cuối cùng trong hàng, anh lại tình cờ đứng ở phía sau cô, ngay ngắn đối diện nhau.
Khi Lương Dược quay đầu nhìn anh, thiếu niên đang rũ mi mắt xuống, uể oải ngáp một cái, vẻ mặt lãnh đạm.
"..."
Anh chú ý tới ánh mắt của cô, nâng mắt nhìn cô, nhướng mày, "Sao thế?"
"… Không sao."
Lương Dược cảm thấy sự lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết, Sở Trú là ai chứ? Sự tồn tại của anh giống như một vị thần trong trường!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và khí chất mạnh mẽ của anh, trên mặt như viết "bóng rổ chơi thế nào cũng được, tôi chỉ cần ném bừa một phát cũng đạt".
Cô đúng là lo lắng vô ích rồi.
Lương Dược im lặng quay đầu lại.
Giáo viên thể dục nghe thấy những lời phàn nàn, thổi còi ra hiệu cho học sinh im lặng, "Thời gian tôi cho các anh chị luyện tập trước giờ cũng đủ rồi, giờ than phiền có ích lợi gì? Được rồi, tiết đầu chúng ta luyện tập một chút, tiết sau bắt đầu kiểm tra, uỷ viên thể dục, đi lấy bóng rổ và bóng chuyền lại đây."
Các nữ sinh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng không ai phản bác.
Các nam sinh thì ngược lại, đều tỏ vẻ háo hức muốn thử, Triệu Ức Hào phấn khích xoa xoa hai tay, "Không ngờ là bóng rổ, mẹ nó đây là thế mạnh của tôi đó! Ông trời có phải là thấy tôi độc thân quá lâu quá đáng thương, nên cuối cùng bằng lòng để cho tôi thể hiện tài năng trước mặt mọi người?!"
Tào Bác cười lắc đầu, "Đủ rồi đó, kiểu ném bóng của cậu còn không chuẩn bằng Vân Đông, không mất mặt là đã tốt lắm rồi."
Triệu Ức Hào lườm cậu ta trắng mắt: "Cút qua một bên, tôi có kém thế nào cũng giỏi hơn cậu, cậu còn không ném trúng cái rổ!"
Sở Trú uể oải đứng ở bên cạnh bọn họ, hai tay đút vào túi quần, lãnh đạm nghe họ nói chuyện, tựa hồ không có hứng thú chút nào, anh lặng lẽ quan sát Lương Dược cách đó không xa đang nắm bắt thời gian luyện tập bóng chuyền.
Cô đã rất lâu không trang điểm, khuôn mặt giản dị, thanh thoát trang nhã, mái tóc đen được buộc hờ hững sau đầu bằng dây chun, bím tóc buông hờ trên vai, cùng với chuyển động của cơ thể liên tục đung đưa về phía sau.
Cô phát dục rất thành công, da trắng chân dài, chiếc áo sơ mi dài tay mỏng tôn lên dáng người mảnh mai, những đường cong hấp dẫn, có rất nhiều chàng trai gần đó ngoài mặt đang nhắm đến cô.
Sở Trú vẫn nhìn cô không rời mắt.
Triệu Ức Hào chú ý tới sự lơ đãng của anh, "A Trú, đang nhìn gì đấy?"
Sở Trú bình tĩnh nói: "Bạn gái."
Triệu Ức Hào: "…Coi như tôi chưa hỏi gì đi."
Uỷ viên thể dục đem bóng về xong, nữ sinh liền bắt đầu kiểm tra trước, đề kiểm tra bóng chuyền là đệm bóng, đệm được 35 quả là qua.
Phải nói rằng dây thần kinh vận động của Lương Dược thực sự rất tốt, một hơi đệm được hơn một trăm quả, bỏ xa các nữ sinh khác, chưa dừng ở đó, kiểm tra xong, cô còn đến chỗ mấy nam sinh chơi bóng rổ, rê bóng, nhảy tên, lộp bộp một tiếng, bóng đến gần rổ, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đưa bóng vào rổ, làm cho giáo viên rất kinh ngạc, đi đầu vỗ tay: "Động tác của nữ sinh này rất chuẩn xác, các nam sinh phải nỗ lực hơn nữa, học tập người ta đi!"
Các nữ sinh khác cũng mắt long lanh vỗ tay...
"Wow, đẹp trai quá, quả nhiên xứng đáng là người chiếm được bông hoa cao quý của chúng ta!"
"Tính cách của Lương Dược và Lương Văn đúng là hoàn toàn trái ngược nhau."
"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng từng nhận nhầm bọn họ, nhưng bây giờ thì hết rồi."
Lương Dược nghe tiếng vỗ tay, đôi mắt xinh đẹp cong lên, có chút đắc ý, cô đứng từ xa vẫy vẫy tay với Sở Trú, cười rạng rỡ, như muốn nói: Anh đã thấy chưa? Em cũng rất lợi hại đấy!
Sở Trú thấy cô, cũng hiểu được rồi, nhưng lại cười không nổi, chỉ thầm tán thưởng cô.
"Wow giỏi ứ chịu được, chị gái quá ngầu luôn!" Triệu Ức Hào cuồng nhiệt hơn anh nhiều, mạnh mẽ vỗ tay, hưng phấn nói với Sở Trú: "A Trú, chúng ta không thể thua được, nhân lúc còn thời gian đi luyện tập không?"
Sở Trú bình tĩnh hỏi, "Cậu cho rằng tôi cần sao?"
"Ừm…" Vẻ mặt của Triệu Ức Hào có chút vi diệu, "Thôi được, với trình độ của cậu, có lẽ thật sự không cần."
...
Nữ sinh đã thi xong, đến lượt của các nam sinh, đề thi bóng rổ là ba bước ném bóng, có hai cơ hội ném bóng vào rổ, Lương Dược với tư cách là một người bạn gái, không thể thoái thác phải vào vị trí đặc biệt, ân cần cổ vũ anh trước khi thi: "Cố lên, chỉ cần tùy tiện ném là vào rồi, không cần quá nghiêm túc đâu."
Sở Trú dừng lại, nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói "ừm", sau đó đứng ngoài hàng để chuẩn bị.
Lương Dược nhìn anh đầy mong đợi, không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy từ khi Sở Trú đi lên, khán giả yên tĩnh hơn rất nhiều, hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh, bầu không khí khác lạ.
Ngay cả biểu hiện của giáo viên thể dục cũng hơi khó nói, nhưng giáo viên cũng không nói gì, thổi còi ra hiệu bắt đầu.
Lương Dược nhìn thấy Sở Trú di chuyển, anh làm chuyện gì cũng một dáng vẻ không vội không gấp, đến cả chơi bóng rổ cũng không nhìn thấy nửa điểm cảm xúc, khi tiếng còi vang lên, anh di chuyển hai chân, vẻ mặt bình tĩnh đưa bóng chạy đến phía rổ.
Tư thế của anh trông rất chuẩn, anh bước hai bước sau đó nhảy lên nhẹ nhàng, quả bóng rổ đã hoàn mỹ tránh được cái rổ, đập vào tấm bảng phía sau.
Không vào.
Khán giả im lặng.
"..."
Lương Dược an ủi chính mình là anh bị trượt tay, thần tiên còn có lúc làm sai, không sao cả.
Giáo viên thể dục yêu cầu Sở Trú thực hiện lại, bảo anh đứng tại chỗ ném bóng, Sở Trú mặt không biểu cảm thực hiện ném bóng, lần này quả bóng còn không chạm vào tấm bảng, trực tiếp bay ra ngoài.
"..."
Lương Dược xác nhận lại rồi, bạn trai của cô dường như thật sự không biết chơi bóng rổ.
Có thể thấy, vỏ bọc học thần cao lãnh của Sở Trú rất có trọng lượng, ngay cả khi không ném trúng, cũng không nhìn ra trên mặt anh một tia xấu hổ, biểu hiện rất bình tĩnh, cứ như ném trượt mới là bình thường vậy.
Cảnh tượng này thực ra khá buồn cười, nhưng do hình tượng uy nghiêm bình thường của Sở Trú nên nhất thời không ai dám nói gì.
Triệu Ức Hào thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy vai Tào Bác, "Phụt hahaha, không nhịn được rồi, mỗi lần nhìn cậu ấy chơi bóng rổ là tôi lại muốn cười, thật quá kinh khủng!"
Tào Bác cố hết sức nghiêm mặt, nhưng khóe miệng cậu ta lại điên cuồng nhếch lên, "Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Tính cách của Sở Trú như nào cậu còn không biết à? Nếu bị cậu ấy phát hiện ra cậu cười, cậu cứ chờ bị xử tử đi!"
"Hahahahaha!"
Trong không khí yên tĩnh vang lên một trận cười to, Lâm Hàn Hi không quan tâm nhiều như vậy, không khỏi ôm bụng cười, "Mẹ nó, anh rể… Không phải, Sở Trú, cậu đúng là đỉnh cao, tôi không phục thì giờ cũng phải phục rồi, cậu vậy mà lại không biết chơi bóng rổ, cười chết tôi rồi!"
Sở Trú không biểu tình nhìn anh ta.
Tiếng cười của Lâm Hàn Hi như bật lên công tắc, khán giả không thể nhịn nữa đều bật cười, trong số đó, tiếng cười của Triệu Ức Hào đặc biệt to, "A Trú, tôi đã nói rồi, bình thường đi tập bóng rổ với bọn tôi thì không chịu, giờ đến nỗi một quả cũng không vào!"
Ngay cả giáo viên thể dục cũng cười, an ủi Sở Trú: "Không sao đâu, tôi cho điểm không chỉ dựa vào có trúng rổ hay không, ba bước nhảy của em rất chuẩn, có thể qua rồi, đến khi thi chính thức, cứ như vậy là được."
"..." Sở Trú không vui lên chút nào, anh im lặng rời khỏi sân bóng rổ, thấy Lương Dược đang đứng ở ngoài, cô và Lương Văn đang đứng cùng nhau, mặt cô vùi vào vai Lương Văn, thân thể không ngừng run rẩy.
Sở Trú đi tới, liền nghe thấy Lương Văn nói: "Chị, chị đừng cười nữa, đã cười năm phút đồng hồ rồi, có phải là hơi quá rồi không? Cả trường đều biết Sở Trú không chơi được bóng rổ mà, chị đáng lẽ cũng biết chứ, á, Sở Trú tới kìa, chị, mau đứng dậy!"
"..."
Lương Dược nghe thấy Sở Trú đến, vội vàng ngừng cười ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Sở Trú, rốt cuộc không giống như lúc ban đầu hờ hững nữa, bây giờ trông có hơi chán nản.
"Sở Trú, em không cười anh, em thật sự không có cười anh." Lương Dược ngây ngô nhìn anh, không nhịn được mà cong khóe miệng, "Không chơi bóng rổ được cũng là chuyện bình thường, ai quy định con trai thì phải chơi bóng rổ, không chơi cũng rất đẹp trai, ừm, dáng vẻ ban nãy của anh cũng rất đẹp...phụt..."
Lương Dược vừa nói, lại nghĩ về cảnh vừa rồi, lại buồn cười.
Sở Trú nhìn thẳng cô vài giây, bất lực hạ lông mày xuống, "Không biết chơi bóng rổ rất kỳ quái sao?"
Không chỉ là bóng rổ, anh không biết chơi và cũng không thích chơi bất kỳ loại bóng nào khác, anh vốn không phải là người yêu thích thể thao, từ nhỏ chỉ thích đọc sách, chính vì bị bắt cóc nên mới bắt đầu rèn luyện, bị ba Sở dùng quan hệ ném vào trong quân đội rèn luyện rất lâu, anh đã học được nhiều kỹ thuật tự vệ và kỹ năng chiến đấu khác nhau, giờ mỗi ngày anh đều nhất quyết dậy sớm và chạy bộ, nhưng anh vẫn không hứng thú với các môn thể thao khác.
"Không có gì kỳ quái cả." Lương Dược nhịn cười lắc đầu, "Nhưng anh là nam sinh đầu tiên mà em biết không biết chơi bóng rổ, cho nên có chút kỳ lạ."
Sở Trú: "..."
Kiểm tra bóng rổ vẫn diễn ra.
Triệu Ức Hào một phát qua luôn, Sở Trú không phản ứng, Lâm Hàn Hi cố tình đánh một cú có độ khó cao để làm màu trước mặt Lương Văn, Sở Trú không quan tâm, cho đến khi Chu Quang Lý ra sân, nghiêng nghiêng ngả ngả rê bóng, còn có chút khó khăn khi ném bóng, sau đó dù may mắn thực hiện thành công, nhưng toàn thân Sở Trú đều không ổn.
Chu Quang Lý cũng không ngờ lại có thể đánh trúng, cậu ta cao hứng đến mức trìu mến nói với Lương Dược: "Dược Dược, cậu đã thấy chưa? Vì cậu mà tôi biết chơi bóng rổ!"
Sắc mặt Sở Trú tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tất nhiên Lương Dược không để ý đến Chu Quang Lý, cô xoa dịu Sở Trú nói: "Đừng quan tâm đến cậu ta, con trai không biết chơi bóng rổ cũng rất đẹp trai, anh đừng bận tâm, cũng đừng tức giận."
"Anh không tức giận." Sắc mặt Sở Trú lạnh lùng, nói từng chữ từng chữ, "Anh một chút cũng không tức giận."
Đây chỉ là một đoạn tình tiết nhỏ, hết tiết thì Lương Dược lập tức vứt ra sau đầu, cô tưởng rằng Sở Trú thật sự không bận tâm, nhưng cho đến giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, cô và em gái đi căn tin mua đồ ăn nhẹ, khi đi ngang qua sân thể dục, liền nhìn thấy Sở Trú và bọn Triệu Ức Hào đang chơi bóng rổ.
Không, nên nói rằng nhóm Triệu Ức Hào đang luyện tập cho Sở Trú.
Luyện tập rất lâu rồi.
Lương Dược thích thú quan sát, động tác của Sở Trú thực ra vẫn ổn, nhưng độ chính xác của anh không tốt, mười cú chỉ trúng năm cú.
Có thể thấy là vì anh chơi ít nên không thành thạo, kiểm soát sức mạnh cũng không tốt, tuy nhiên cũng có thể thấy được khả năng học tập đáng kinh ngạc của anh, dù không biết chơi nhưng anh vẫn có thể bắt chước các động tác của người khác, vì vậy động tác không có vấn đề gì.
Nhưng Triệu Ức Hào rõ ràng là thiếu kiên nhẫn với những người mới bắt đầu, oán than tận trời, "Không dạy được, không dạy được, vẫn là nên đổi người dạy đi, A Trú cậu thật sự không được... Á!"
Cậu ta vừa nói xong đã bị Sở Trú đập cho một phát, Sở Trú lạnh lùng nói: "Cậu nói ai không được?"
Triệu Ức Hào kêu lên, "Chết tiệt, cậu mà ném bóng giỏi bằng một nửa lúc đánh tôi thì tốt rồi!"
Lương Dược suýt chút nữa cười lên, hô lên với Sở Trú: "Bạn học Sở Trú, anh có muốn để em để dạy cho anh không, đảm bảo một lần là qua, học phí chỉ tính anh năm ngàn, thế nào?"
Sở Trú nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, khoé miệng của bạn gái đang cong lên nhìn anh, da trắng nõn, mắt sáng ngời, nụ cười có chút kỳ lạ, rõ ràng là đang trả thù.
Sở Trú nhìn cô, môi hơi cong lên, điềm tĩnh nói: "Không cần."
Anh xoay người, ném thêm một quả bóng nữa, nhưng lại trượt.
"..."
Lương Dược không biết ai đã cho anh động lực, sau một tuần, khi cuộc thi thể chất chính thức bắt đầu, cô liền hiểu ngay, là do Chu Quang Lý cho.
Sau một tuần luyện tập chăm chỉ, độ chính xác khi ném của Sở Trú đã tăng lên rõ rệt, tuy mất hơi nhiều thời gian nhưng anh đã vượt qua trong một lần, trong khi Chu Quang Lý không vượt qua trong lần đầu, lần thứ hai mới qua.
Tuy rằng trên mặt Sở Trú không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng Lương Dược cảm thấy tâm tình anh đã tốt hơn.
Dường như khá vui vẻ.
Lương Dược: "..."
Gà mờ mổ nhau thôi mà anh vẫn đắc ý hả.
Cứ tưởng câu chuyện bóng rổ sẽ qua đi như vậy, nhưng tiếc thay, trận đấu giao lưu bóng rổ hàng năm của các trường lớn trong thành phố sắp diễn ra, Nhất Trung trước giờ chỉ theo đuổi đức trí thể mỹ, nên muốn trực tiếp nhượng bộ, tuy nhiên khi bốc thăm ra đối thủ là Cửu Trung, thầy hiệu trưởng bất ngờ nổi giận, nói thẳng rằng lần thi này chúng ta nhất định sẽ tham gia! Bọn họ cho khối nào đấu, chúng ta cũng cho khối đó đấu!
Cửu Trung hiểu rõ chỗ nào là yếu điểm của Nhất Trung, nên nói rằng để học sinh khối 12 thi đấu, cố gắng giành chiến thắng mà không cần đấu, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết rằng Nhất Trung đặt việc học quan trọng lên hàng đầu, nào có chuyện để học sinh khối 12 chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Không ngờ hiệu trưởng Nhất Trung lại hăng máu như vậy, trực tiếp đồng ý!
Vì vậy, tất cả các giáo viên chủ nhiệm của các lớp 12 đều nhận được một nhiệm vụ khó khăn, không có giáo viên nào sẵn sàng để cho lớp của mình đi thi đấu, sau đó đành quyết định bằng cách bốc thăm.
"Ừm, chuyện là như vậy."
Tại buổi sinh họa lớp, Trình Nhất Phàm bỏ qua những lí do phức tạp, nói với các học sinh rằng trận đấu bóng rổ liên quan đến danh dự của trường đã rơi vào trong tay bọn họ, "Ai xung phong đi thi đấu nào?"
"Em!" Triệu Ức Hào hưng phấn giơ tay lên.
"Em cũng đi!" Tào Bác và Hạ Vân Đông cũng rất nhiệt tình.
Các nam sinh yêu thích bóng rổ khác cũng hưởng ứng tích cực.
Trình Nhất Phàm đếm xem, "Còn thiếu một người, có ai không, Sở Trú?"
Ông lập tức nghĩ ngay đến pháp bảo của mình.
"Không thể." Sở Trú không chút nghĩ ngợi nói.
"Chỉ cần xuất hiện…"
"Không đi."
Sở Trú rất kiên quyết từ chối.
Trình Nhất Phàm không nhịn được, nhìn thấy Lương Dược bên cạnh thì loé lên một ý tưởng, "Lương Dược, thầy nghe giáo viên thể dục nói rằng em chơi bóng rất tốt, hay là em đi thi đi."
Lương Dược sửng sốt, "Nhưng em là con gái mà."
Trình Nhất Phàm nói, "Không có quy định nào nói là con gái không được đi, em đi thi có khi có thể thắng bất ngờ."
Sở Trú không ngờ rằng ông thầy này sẽ nhìn trúng Lương Dược, anh nghĩ đến cảnh Lương Dược chạy xung quanh giữa một nhóm nam sinh mặc áo ba lỗ quần đùi...
Anh nghiến răng, từ từ giơ tay lên, "Em đi."
"Được, thế chọn em." Thái độ của Trình Nhất Phàm rất tự nhiên, như thể cố tình đào một cái hố để chờ anh nhảy vào vậy.
Sở Trú: "..."
Tuy rằng Sở Trú đồng ý tham gia thi đấu, nhưng hiển nhiên không có tham vọng, tuy rằng thường đi theo đám người Triệu Ức Hào huấn luyện, nhưng nhìn anh không giống người có tinh thần chiến đấu.
Cảm giác thật đặc biệt...
Trong tiết tự học, Lương Dược nhìn thấy anh sau khi luyện tập trở về, không nhịn được nói: "Anh không thể nghiêm túc hơn sao?"
Sở Trú bình tĩnh hỏi: "Thắng thua rất quan trọng sao?"
Lương Dược: "Không quan trọng vậy anh đi thi làm gì?"
Sở Trú trả lời rất đơn giản: "Vì em."
Lương Dược: "..."
Đến hôm nay, cuối cùng cô cũng nhận ra Sở Trú là người như thế nào, tính cách bình thường rất lạnh nhạt, làm việc gì cũng có mục đích, không có lợi ích nhất định không làm, giống như thương nhân làm việc vì lợi nhuận.
Nghĩ đến đây, Lương Dược không khỏi hỏi: "Sau này anh muốn làm gì?"
Sở Trú suy nghĩ một chút, "Đến giúp đỡ công ty của ba."
Thật không kích thích, Lương Dược hỏi tiếp, "Anh không có tâm lý nổi loạn sao? Ví dụ như làm những việc mình thích?"
"Sở thích có thể từ từ trau dồi trong tương lai." Sở Trú nói, "Giúp ba kiếm tiền cũng không tệ, ông ấy cần giúp đỡ."
Anh lãnh đạm nói, "Nếu anh không tiếp quản, phía bên chú anh nhất định sẽ lợi dụng sơ hở, anh không thể giao tâm huyết của ba anh cho người khác được."
Lương Dược nghe chỗ hiểu chỗ không, cô không hiểu những cuộc đấu của giới thượng lưu giàu có, nhưng chắc chắn rằng Sở Trú là một người rất bao che khuyết điểm cho người bên mình, mọi hành động của anh đều dựa trên sự cân nhắc cho những người xung quanh.
"Vậy sau này anh sẽ trở thành bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết sao?" Lương Dược tò mò: "Em chưa hình dung ra lúc đó em nên gọi anh là chủ tịch hay tổng giám đốc nhỉ?"
Sở Trú: "... Em thích là được."
Lương Dược suy nghĩ viển vông, "Em đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về bá đạo tổng tài, nữ chính khi đi học yêu nam chính nghèo khổ, vì nhiều lí do nên nữ chính rời đi, sau đó nam chính nghèo biến thành bá đạo tổng tài, sau đó cùng nữ chính yêu đương thắm thiết, vô cùng truyền cảm hứng, hay là anh có muốn chúng ta gương vỡ lại lành truyền cảm hứng cho anh không?"
"Anh cũng từng đọc loại tiểu thuyết đó rồi." Sở Trú chậm rãi nói: "Ngày đầu tiên nam chính tìm được nữ chính, đã đè nữ chính lên giường làm chuyện đó."
Lương Dược: "..."
"Hôm sau đè trên bàn làm."
"... "
"Ngày thứ ba làm trong phòng tắm." Sở Trú bình tĩnh nhìn cô, "Em muốn thử à?"
"Thôi đi." Lương Dược giật giật khoé miệng, "Em nghĩ anh không trở thành bá đạo tổng tài được."
"Tại sao?"
"Bởi vì trong tất cả các tiểu thuyết mà em đọc, trước kia bọn họ đều biết chơi bóng rổ."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.