Chương 67
Diệp Tích Ngữ
26/09/2023
"Chắc chắn anh từng thích Quý Thành Mạt!" Lương Dược nói ra lời kinh người, cô càng nghĩ càng có khả năng, "Cho nên sau khi phát hiện cậu ta là nam anh mới có thể bị đả kích lớn, mới có thể bài xích con gái, cũng mới có thể không tin tình yêu nữa!"
"..." Sở Trú thờ ơ, "Trí tưởng tượng của em thật phong phú."
"Không phải sao?" Lương Dược cảm thấy mình nói rất có đạo lý, "Anh đừng ngại thừa nhận, em cũng sẽ không trách anh, anh và cậu ta ở chung ba năm, động tâm là rất bình thường mà, em là một người bạn gái rất chu đáo đó."
"Anh, và cậu ta, một chút xíu quan hệ cũng không có." Sở Trú gằn từng chữ, sắc mặt rất khó coi, "Trong mắt em anh là một người tùy tiện như vậy sao?"
Anh thật sự chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Quý Thành Mạt, mặc kệ cậu ta là nam hay nữ, anh cũng vẫn luôn duy trì một khoảng cách với cậu ta.
Không chỉ anh không có, Quý Thành Mạt cũng không có, tuy rằng vẻ ngoài cậu ta giống nữ sinh, nhưng tính cách cũng là nam thẳng sắt thép, khi đó có một nam sinh muốn chiếm tiện nghi của cậu ta, cậu ta lại buồn nôn dựng cả tóc gáy, lập tức cách xa tên kia ba mét, bày ra một vẻ mặt chán ghét "chớ gần ông đây".
Nói thật là khi đó Sở Trú rất phiền "em gái" này, động một chút là động thủ đánh nhau với người khác, còn giả yêu gạt người, mỗi cục diện rối rắm anh đều phải tới dọn dẹp.
Sau này Sở Trú mới biết nguyên nhân dì Tôn nuôi Quý Thành Mạt như con gái là bởi vì tin một thầy bói nói, nam sinh tướng nữ, trời sinh bạc mệnh, nếu muốn sửa mệnh, đầu tiên đổi tính.
Tất cả đều là chó má.
Mà hình như Quý Thành Mạt cũng rất ghét thân phận nữ sinh, sau khi rời khỏi nhà họ Sở lập tức trở về làm nam sinh.
Sở Trú cảm thấy vì sao mình không thích nữ sinh như vậy, Quý Thành Mạt, còn có mẹ cậu ta đều là nguyên nhân chủ yếu, mẹ nó tất cả đều là lừa gạt.
"Còn chưa đủ tùy tiện sao?" Lương Dược nâng khóe môi nở nụ cười, cơ thể áp tới ôm lấy cánh tay anh, "Anh trai nhỏ, có phải là anh đã quên chúng ta mới gặp gỡ nhau chưa tới một tháng, à không, nghiêm túc mà nói cũng không tính là gặp gỡ, anh đã ép buộc em xác định mối quan hệ cả đời với anh, haizz, quả nhiên là anh ít tiếp xúc với con gái, mới có thể xem em là bảo bối."
"Có lẽ thế." Sở Trú khẽ cười một tiếng, không phủ nhận.
Lương Dược nhéo bắp tay anh, "Có lẽ cái rắm, không phải lúc này anh nên nói "Làm sao lại như thế được, cho dù tiếp xúc nhiều cô gái hơn nữa, em cũng là độc nhất vô nhị của anh, là số mệnh đã định trước của anh, anh vĩnh viễn chỉ thích một mình em" sao, anh không thể nói gì dễ nghe dỗ em à?"
"Không phải số mệnh đã định trước đâu." Sở Trú lười biếng nói, "Anh nhớ kỹ là em vì tiền mà theo đuổi anh, mà anh đâm lao phải theo lao bắt em trở về, nghe đến đây đã không thể nào tốt đẹp."
"Nào có!" Lương Dược thấy anh nhắc lại chuyện xưa, có hơi chột dạ, "Rõ ràng cũng rất lãng mạn, anh dám nói khi theo đuổi anh em đối với anh không tốt không?"
"Tốt vô cùng." Sở Trú gật đầu, "Mỗi sáng sớm một quả trứng luộc nước trà, không ai đối tốt với anh hơn em."
"... Chút việc nhỏ ấy mà anh còn muốn nhớ bao lâu?" Lương Dược chưa từng thấy người bụng dạ hẹp hòi như vậy, "Em cảm thấy chúng ta thật sự rất giống số mệnh đã định mà, anh đã quên lần đầu mình gặp nhau sao?"
"Nhớ rất rõ ràng." Sở Trú bình tĩnh nói, "Hộp sữa của em đi qua nhiều người như vậy, vừa vặn đập phải trên đầu anh."
"..."
"Nghe rất là số mệnh đã định."
Lương Dược muốn nói mới không phải cái này, rõ ràng thời gian bọn họ gặp nhau lần đầu còn sớm hơn, ở nhà sách, lúc anh tình cờ giải vây giúp cô, khi Lương Văn còn chưa muốn cô theo đuổi anh, bọn họ đã gặp.
Ngày đó, còn là sinh nhật cô.
"Thế nào?" Sở Trú thấy cô không nói lời nào, nhìn nghiêng nhìn cô, "Anh nói sai sao?"
"Không, cũng không sai." Lương Dược bĩu môi, nắm thật chặt cánh tay anh kéo đi, dù sao khẳng định anh cũng không nhớ rõ, nói ra cũng không có ý nghĩa.
*
Sau khi tan học, tiểu đội bóng rổ quyết định đến quán nướng đối diện trường học chúc mừng một chút, ngoại trừ Sở Trú, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng nồng nặc, đặc biệt là Triệu Ức Hào, cười đến mắt cũng nhìn không thấy, giơ ly rượu lên kính bọn họ, "Tôi còn tưởng trận đấu này nhất định sẽ thua nữa, A Trú cậu thật giỏi, bóng xa như vậy cũng ném vào được, xem ra không uổng phí tôi khổ tâm dạy dỗ cậu nhiều ngày như vậy, vi sư cảm giác vui mừng sâu sắc, ta chính thức tuyên bố, con có thể xuất môn!"
"Cút." Sở Trú liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lấy đùi gà anh vừa nướng xong cho Lương Dược.
"Cảm ơn." Lương Dược nhìn thịt đùi gà chín vàng, hương vị tràn ngập trong không khí, không khách khí bắt đầu ăn.
Lâm Hàn Hi ở đối diện cũng học theo, muốn nướng cánh gà cho Lương Văn ăn, nhưng kỹ thuật không tới nơi, nướng đến mức đen đen, thoạt nhìn không dễ ăn.
"Văn Văn, cậu có muốn nếm thử không?"
Trong lòng Lâm Hàn Hi không để ý mà cầm chiếc đũa xuyên qua cánh gà, nhìn Lương Văn cười nói, "Có thể bên ngoài nhìn không ngon, nhưng nói không chừng thịt bên trong ngon lắm."
Văn Văn không muốn để ý đến anh ta, "Cậu tự mình ăn đi."
Bây giờ Triệu Ức Hào cũng giống như Tào Bác, đã sinh ra kháng thể đối với cơm chó, tiếp tục hưng phấn nói: "Các cậu không thấy được sắc mặt của Quý Thành Mạt sau khi bóng vào đâu, xấu xí muốn chết, lúc xanh lúc trắng, lúc đó tôi hẳn nên cầm điện thoại chụp lại, sảng khoái chết tôi rồi!"
Lâm Hàn Hi buồn bực, "Sở Trú ghét cậu ta còn có thể hiểu được, cậu ghim tên đó như thế làm gì?"
Anh ta cũng nghe nói chút chuyện của Sở Trú và Quý Thành Mạt.
Tào Bác cười xấu xa, "Nói đến cái này thì dài lắm, lúc Quý Thành Mạt giả trang thành con gái, Ức Hào còn thích cậu ta nữa mà."
"Cái gì?" Lương Dược vẻ mặt hóng chuyện mà ngẩng đầu, hưng phấn nói, "Thật hay giả?"
"Tôi thừa nhận." Triệu Ức Hào thở dài, lại uống một chén rượu, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại mà kinh, "Lúc đó tôi bị hình tượng của cậu ta mê hoặc, sau này biết cậu ta là nam, mẹ nó tôi buồn nôn đến cơm cũng ăn không vô, thật là đáng sợ!"
Hạ Vân Đông cười phun, "Ai bảo khẩu vị cậu nặng như vậy, coi như Quý Thành Mạt là nữ, cũng tuyệt đối khiến người ta ăn không tiêu được rồi."
Lương Dược không nghĩ tới còn có tầng sâu xa này, cười ngã vào người Sở Trú, ngửa đầu nói với anh: "Xem ra bị Quý Thành Mạt ảnh hưởng lớn nhất không phải anh rồi."
Sở Trú bất đắc dĩ, cầm khăn tay lau đi dầu ớt trên miệng cô, "Việc này có thể bỏ qua không?"
Lương Dược cười cười không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục gặm đùi gà, bầu không khí trên bàn rất náo nhiệt, tất cả mọi người uống một chút rượu, buông thả lá gan mặc sức càn quấy.
Hạ Vân Đông nghĩ tới điều gì, nói: "Sắp phải thi tốt nghiệp cấp ba rồi, các cậu muốn thi vào trường nào thế?"
Triệu Ức Hào: "Tới đâu hay tới đó, dù sao mẹ tôi nói chỉ cần là trường tuyến một, tôi đi đâu cũng được."
Tào Bác vẫn có chí hướng: "Tôi thì đi đại học địa phương, là 985, hơn nữa điểm không cao như vậy."
Lương Văn suy nghĩ một chút, "Tôi còn chưa xác định, chờ có kết quả thi thử đã."
Lâm Hàn Hi lập tức nói: "Cậu đi đâu thì tôi đi đó, tuyệt đối không xa rời nhau."
Lương Dược muốn nói cô không quan trọng, cứ tùy ý đi, nhưng Sở Trú đã nhàn nhạt mở miệng tranh trước cô: "Chúng tôi đều đi đại học C."
Lương Dược: "?"
Lương Dược chậm rãi quay đầu: "Bạn học Sở Trú, anh đang nói đùa hả?"
Đại học C là trường đứng đầu cả nước, cô chưa từng nghĩ tới.
Sở Trú: "Anh đã tra học viện mỹ thuật của đại học C rồi, rất thích hợp với em."
"Mấu chốt là em không thi nổi kìa." Lương Dược cảm thấy anh có hiểu lầm quá sâu đối với thành tích của cô, "Tuy rằng em có tiến bộ một tí, nhưng cách đại học C còn kém xa vạn dặm."
Ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Sở Trú nhìn cô, "Bóng rổ anh cũng đã chơi rồi, còn có cái gì không thể nữa?"
"Dù sao em cũng không thi." Lương Dược kiên quyết lắc đầu, "Thi được trường tuyến hai em đã hài lòng rồi, học trường như vậy làm gì, còn phí tiền, không đi."
Sở Trú không nói gì, nếu như cô không muốn, anh cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng không có nghĩa là anh sẽ thả lỏng yêu cầu.
Anh hờ hững: "Trường tuyến hai lấy điểm cũng không thấp, em chuẩn bị sẵn sàng đi."
"..."
*
Thời gian Nhất Trung và Cửu Trung giao lưu đã hết, Lương Dược được quay về, một lần nữa đi học trường Cửu Trung, có thể là chất lượng dạy học khác nhau một trời một vực, Lương Dược lại không thích học tập, không có năng lực tự điều chỉnh, cô một chút lại bị hoàn cảnh đồng hóa, thành tích cuộc thi mới nhất lại lui trở về hơn bốn trăm.
Lương Dược đối với hơn bốn trăm điểm đã thỏa mãn, nhưng rõ ràng Sở Trú không nghĩ như vậy, sau khi xem bài thi của cô, anh im lặng rất lâu, lâu đến mức Lương Dược cho là anh tức giận, anh nhằm vào lỗi sai của cô lại viết ra mấy đề cho cô làm.
"Anh không ép em thi đại học C." Sở Trú chậm rãi nói, "Nhưng anh hy vọng chúng ta ở một trường học, em không qua đây, thì anh qua đó, chỉ đơn giản như vậy."
"Anh nói anh muốn thi trường của em?" Lương Dược nghe hiểu ý trong lời nói của anh, không thể tin tưởng, "Có phải anh điên rồi không, thành tích của anh thi đại học C hay đại học Bắc Kinh đều dư sức, tiêu hao trên người em làm gì, chúng ta khác nơi lại không phải chia tay, anh không cần thiết phải làm như vậy!"
"Em không thi đại học C là quyết định của em, anh sẽ không ép em." Sở Trú đưa bài thi cho cô, "Nhưng anh điền nguyện vọng theo em là quyết định của anh, em cũng không có quyền can thiệp, nếu như em muốn anh đi đại học C, vậy kể từ bây giờ bắt đầu nỗ lực lên."
"... Xem như anh lợi hại!" Lương Dược cắn răng, cầm lấy bài thi bắt đầu làm.
Cô biết Sở Trú là vì tốt cho cô, vừa tức vừa rung động.
Cô là người có hơi lười, tính cách có hơi trì trệ, không thích học tập, chỉ muốn dựa vào vẽ vẽ kiếm tiền, trước giờ chưa từng nghĩ tới tương lai nên đi như thế nào, được ngày nào hay ngày ấy, tùy tâm sở dục*.
(*) Tuỳ tâm sở dục: Không nghe theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người ở phía trước kéo cô đi, đe doạ dụ dỗ, không giống mẹ Lương trực tiếp bỏ qua cô, Sở Trú dễ dàng tha thứ cho khuyết điểm và tính tình của cô, dùng chính mình làm uy hiếp, ép cô làm ra lựa chọn, nhưng lại không bắt buộc cô.
Vô cùng chính xác mà bắt được điểm yếu của cô.
Anh là thật sự muốn cùng cô lên đại học.
Cũng là lần đầu tiên Lương Dược cảm thấy áp lực thi đại học, trước đây còn cảm thấy không quan trọng, thi bao nhiêu tính bấy nhiêu, cố gắng không phụ lòng chính mình là được, nhưng bây giờ cô phát hiện, chỉ có cố gắng thôi không được, còn nhất định phải thi đậu, cô còn có trách nhiệm đối với Sở Trú.
Sau khi có nhận thức này, tuy rằng Lương Dược không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng mỗi ngày đều sẽ tự giác học tập đến khuya, cuối cùng cũng có ý thức chủ động học tập.
Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng chất lượng cũng nâng cao.
Buổi tối, Lương Dược làm bài tập, tưởng tượng đến thời gian lên đại học cùng Sở Trú, đột nhiên cảm giác được bây giờ chịu khổ đều không tính là gì.
Vì hướng tới cuộc sống đại học ngọt ngào!
Dược Dược, mày có thể!
Bạn trai muốn lên đại học C, vì làm một bạn gái đủ tư cách, dù thế nào mày cũng phải giúp anh ấy thực hiện ước mơ chứ!
Lương Dược vừa nghĩ như vậy, vừa nỗ lực giải đề, nhưng cơn buồn ngủ khí thế to lớn kéo đến làm thế nào cũng không đỡ nổi, đầu cũng sắp đè xuống tờ đề, mắt thấy đã đến ranh giới giấc ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lương Dược mơ mơ màng màng nhận điện thoại, "... Alo?"
"Chị." Âm thanh Lương Văn nghẹn ngào truyền đến, "Ba xảy ra chuyện rồi, chị nhanh tới đây một chuyến đi."
Sâu ngủ Lương Dược trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?"
"... Bệnh viện."
"..." Sở Trú thờ ơ, "Trí tưởng tượng của em thật phong phú."
"Không phải sao?" Lương Dược cảm thấy mình nói rất có đạo lý, "Anh đừng ngại thừa nhận, em cũng sẽ không trách anh, anh và cậu ta ở chung ba năm, động tâm là rất bình thường mà, em là một người bạn gái rất chu đáo đó."
"Anh, và cậu ta, một chút xíu quan hệ cũng không có." Sở Trú gằn từng chữ, sắc mặt rất khó coi, "Trong mắt em anh là một người tùy tiện như vậy sao?"
Anh thật sự chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Quý Thành Mạt, mặc kệ cậu ta là nam hay nữ, anh cũng vẫn luôn duy trì một khoảng cách với cậu ta.
Không chỉ anh không có, Quý Thành Mạt cũng không có, tuy rằng vẻ ngoài cậu ta giống nữ sinh, nhưng tính cách cũng là nam thẳng sắt thép, khi đó có một nam sinh muốn chiếm tiện nghi của cậu ta, cậu ta lại buồn nôn dựng cả tóc gáy, lập tức cách xa tên kia ba mét, bày ra một vẻ mặt chán ghét "chớ gần ông đây".
Nói thật là khi đó Sở Trú rất phiền "em gái" này, động một chút là động thủ đánh nhau với người khác, còn giả yêu gạt người, mỗi cục diện rối rắm anh đều phải tới dọn dẹp.
Sau này Sở Trú mới biết nguyên nhân dì Tôn nuôi Quý Thành Mạt như con gái là bởi vì tin một thầy bói nói, nam sinh tướng nữ, trời sinh bạc mệnh, nếu muốn sửa mệnh, đầu tiên đổi tính.
Tất cả đều là chó má.
Mà hình như Quý Thành Mạt cũng rất ghét thân phận nữ sinh, sau khi rời khỏi nhà họ Sở lập tức trở về làm nam sinh.
Sở Trú cảm thấy vì sao mình không thích nữ sinh như vậy, Quý Thành Mạt, còn có mẹ cậu ta đều là nguyên nhân chủ yếu, mẹ nó tất cả đều là lừa gạt.
"Còn chưa đủ tùy tiện sao?" Lương Dược nâng khóe môi nở nụ cười, cơ thể áp tới ôm lấy cánh tay anh, "Anh trai nhỏ, có phải là anh đã quên chúng ta mới gặp gỡ nhau chưa tới một tháng, à không, nghiêm túc mà nói cũng không tính là gặp gỡ, anh đã ép buộc em xác định mối quan hệ cả đời với anh, haizz, quả nhiên là anh ít tiếp xúc với con gái, mới có thể xem em là bảo bối."
"Có lẽ thế." Sở Trú khẽ cười một tiếng, không phủ nhận.
Lương Dược nhéo bắp tay anh, "Có lẽ cái rắm, không phải lúc này anh nên nói "Làm sao lại như thế được, cho dù tiếp xúc nhiều cô gái hơn nữa, em cũng là độc nhất vô nhị của anh, là số mệnh đã định trước của anh, anh vĩnh viễn chỉ thích một mình em" sao, anh không thể nói gì dễ nghe dỗ em à?"
"Không phải số mệnh đã định trước đâu." Sở Trú lười biếng nói, "Anh nhớ kỹ là em vì tiền mà theo đuổi anh, mà anh đâm lao phải theo lao bắt em trở về, nghe đến đây đã không thể nào tốt đẹp."
"Nào có!" Lương Dược thấy anh nhắc lại chuyện xưa, có hơi chột dạ, "Rõ ràng cũng rất lãng mạn, anh dám nói khi theo đuổi anh em đối với anh không tốt không?"
"Tốt vô cùng." Sở Trú gật đầu, "Mỗi sáng sớm một quả trứng luộc nước trà, không ai đối tốt với anh hơn em."
"... Chút việc nhỏ ấy mà anh còn muốn nhớ bao lâu?" Lương Dược chưa từng thấy người bụng dạ hẹp hòi như vậy, "Em cảm thấy chúng ta thật sự rất giống số mệnh đã định mà, anh đã quên lần đầu mình gặp nhau sao?"
"Nhớ rất rõ ràng." Sở Trú bình tĩnh nói, "Hộp sữa của em đi qua nhiều người như vậy, vừa vặn đập phải trên đầu anh."
"..."
"Nghe rất là số mệnh đã định."
Lương Dược muốn nói mới không phải cái này, rõ ràng thời gian bọn họ gặp nhau lần đầu còn sớm hơn, ở nhà sách, lúc anh tình cờ giải vây giúp cô, khi Lương Văn còn chưa muốn cô theo đuổi anh, bọn họ đã gặp.
Ngày đó, còn là sinh nhật cô.
"Thế nào?" Sở Trú thấy cô không nói lời nào, nhìn nghiêng nhìn cô, "Anh nói sai sao?"
"Không, cũng không sai." Lương Dược bĩu môi, nắm thật chặt cánh tay anh kéo đi, dù sao khẳng định anh cũng không nhớ rõ, nói ra cũng không có ý nghĩa.
*
Sau khi tan học, tiểu đội bóng rổ quyết định đến quán nướng đối diện trường học chúc mừng một chút, ngoại trừ Sở Trú, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng nồng nặc, đặc biệt là Triệu Ức Hào, cười đến mắt cũng nhìn không thấy, giơ ly rượu lên kính bọn họ, "Tôi còn tưởng trận đấu này nhất định sẽ thua nữa, A Trú cậu thật giỏi, bóng xa như vậy cũng ném vào được, xem ra không uổng phí tôi khổ tâm dạy dỗ cậu nhiều ngày như vậy, vi sư cảm giác vui mừng sâu sắc, ta chính thức tuyên bố, con có thể xuất môn!"
"Cút." Sở Trú liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lấy đùi gà anh vừa nướng xong cho Lương Dược.
"Cảm ơn." Lương Dược nhìn thịt đùi gà chín vàng, hương vị tràn ngập trong không khí, không khách khí bắt đầu ăn.
Lâm Hàn Hi ở đối diện cũng học theo, muốn nướng cánh gà cho Lương Văn ăn, nhưng kỹ thuật không tới nơi, nướng đến mức đen đen, thoạt nhìn không dễ ăn.
"Văn Văn, cậu có muốn nếm thử không?"
Trong lòng Lâm Hàn Hi không để ý mà cầm chiếc đũa xuyên qua cánh gà, nhìn Lương Văn cười nói, "Có thể bên ngoài nhìn không ngon, nhưng nói không chừng thịt bên trong ngon lắm."
Văn Văn không muốn để ý đến anh ta, "Cậu tự mình ăn đi."
Bây giờ Triệu Ức Hào cũng giống như Tào Bác, đã sinh ra kháng thể đối với cơm chó, tiếp tục hưng phấn nói: "Các cậu không thấy được sắc mặt của Quý Thành Mạt sau khi bóng vào đâu, xấu xí muốn chết, lúc xanh lúc trắng, lúc đó tôi hẳn nên cầm điện thoại chụp lại, sảng khoái chết tôi rồi!"
Lâm Hàn Hi buồn bực, "Sở Trú ghét cậu ta còn có thể hiểu được, cậu ghim tên đó như thế làm gì?"
Anh ta cũng nghe nói chút chuyện của Sở Trú và Quý Thành Mạt.
Tào Bác cười xấu xa, "Nói đến cái này thì dài lắm, lúc Quý Thành Mạt giả trang thành con gái, Ức Hào còn thích cậu ta nữa mà."
"Cái gì?" Lương Dược vẻ mặt hóng chuyện mà ngẩng đầu, hưng phấn nói, "Thật hay giả?"
"Tôi thừa nhận." Triệu Ức Hào thở dài, lại uống một chén rượu, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại mà kinh, "Lúc đó tôi bị hình tượng của cậu ta mê hoặc, sau này biết cậu ta là nam, mẹ nó tôi buồn nôn đến cơm cũng ăn không vô, thật là đáng sợ!"
Hạ Vân Đông cười phun, "Ai bảo khẩu vị cậu nặng như vậy, coi như Quý Thành Mạt là nữ, cũng tuyệt đối khiến người ta ăn không tiêu được rồi."
Lương Dược không nghĩ tới còn có tầng sâu xa này, cười ngã vào người Sở Trú, ngửa đầu nói với anh: "Xem ra bị Quý Thành Mạt ảnh hưởng lớn nhất không phải anh rồi."
Sở Trú bất đắc dĩ, cầm khăn tay lau đi dầu ớt trên miệng cô, "Việc này có thể bỏ qua không?"
Lương Dược cười cười không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục gặm đùi gà, bầu không khí trên bàn rất náo nhiệt, tất cả mọi người uống một chút rượu, buông thả lá gan mặc sức càn quấy.
Hạ Vân Đông nghĩ tới điều gì, nói: "Sắp phải thi tốt nghiệp cấp ba rồi, các cậu muốn thi vào trường nào thế?"
Triệu Ức Hào: "Tới đâu hay tới đó, dù sao mẹ tôi nói chỉ cần là trường tuyến một, tôi đi đâu cũng được."
Tào Bác vẫn có chí hướng: "Tôi thì đi đại học địa phương, là 985, hơn nữa điểm không cao như vậy."
Lương Văn suy nghĩ một chút, "Tôi còn chưa xác định, chờ có kết quả thi thử đã."
Lâm Hàn Hi lập tức nói: "Cậu đi đâu thì tôi đi đó, tuyệt đối không xa rời nhau."
Lương Dược muốn nói cô không quan trọng, cứ tùy ý đi, nhưng Sở Trú đã nhàn nhạt mở miệng tranh trước cô: "Chúng tôi đều đi đại học C."
Lương Dược: "?"
Lương Dược chậm rãi quay đầu: "Bạn học Sở Trú, anh đang nói đùa hả?"
Đại học C là trường đứng đầu cả nước, cô chưa từng nghĩ tới.
Sở Trú: "Anh đã tra học viện mỹ thuật của đại học C rồi, rất thích hợp với em."
"Mấu chốt là em không thi nổi kìa." Lương Dược cảm thấy anh có hiểu lầm quá sâu đối với thành tích của cô, "Tuy rằng em có tiến bộ một tí, nhưng cách đại học C còn kém xa vạn dặm."
Ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Sở Trú nhìn cô, "Bóng rổ anh cũng đã chơi rồi, còn có cái gì không thể nữa?"
"Dù sao em cũng không thi." Lương Dược kiên quyết lắc đầu, "Thi được trường tuyến hai em đã hài lòng rồi, học trường như vậy làm gì, còn phí tiền, không đi."
Sở Trú không nói gì, nếu như cô không muốn, anh cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng không có nghĩa là anh sẽ thả lỏng yêu cầu.
Anh hờ hững: "Trường tuyến hai lấy điểm cũng không thấp, em chuẩn bị sẵn sàng đi."
"..."
*
Thời gian Nhất Trung và Cửu Trung giao lưu đã hết, Lương Dược được quay về, một lần nữa đi học trường Cửu Trung, có thể là chất lượng dạy học khác nhau một trời một vực, Lương Dược lại không thích học tập, không có năng lực tự điều chỉnh, cô một chút lại bị hoàn cảnh đồng hóa, thành tích cuộc thi mới nhất lại lui trở về hơn bốn trăm.
Lương Dược đối với hơn bốn trăm điểm đã thỏa mãn, nhưng rõ ràng Sở Trú không nghĩ như vậy, sau khi xem bài thi của cô, anh im lặng rất lâu, lâu đến mức Lương Dược cho là anh tức giận, anh nhằm vào lỗi sai của cô lại viết ra mấy đề cho cô làm.
"Anh không ép em thi đại học C." Sở Trú chậm rãi nói, "Nhưng anh hy vọng chúng ta ở một trường học, em không qua đây, thì anh qua đó, chỉ đơn giản như vậy."
"Anh nói anh muốn thi trường của em?" Lương Dược nghe hiểu ý trong lời nói của anh, không thể tin tưởng, "Có phải anh điên rồi không, thành tích của anh thi đại học C hay đại học Bắc Kinh đều dư sức, tiêu hao trên người em làm gì, chúng ta khác nơi lại không phải chia tay, anh không cần thiết phải làm như vậy!"
"Em không thi đại học C là quyết định của em, anh sẽ không ép em." Sở Trú đưa bài thi cho cô, "Nhưng anh điền nguyện vọng theo em là quyết định của anh, em cũng không có quyền can thiệp, nếu như em muốn anh đi đại học C, vậy kể từ bây giờ bắt đầu nỗ lực lên."
"... Xem như anh lợi hại!" Lương Dược cắn răng, cầm lấy bài thi bắt đầu làm.
Cô biết Sở Trú là vì tốt cho cô, vừa tức vừa rung động.
Cô là người có hơi lười, tính cách có hơi trì trệ, không thích học tập, chỉ muốn dựa vào vẽ vẽ kiếm tiền, trước giờ chưa từng nghĩ tới tương lai nên đi như thế nào, được ngày nào hay ngày ấy, tùy tâm sở dục*.
(*) Tuỳ tâm sở dục: Không nghe theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người ở phía trước kéo cô đi, đe doạ dụ dỗ, không giống mẹ Lương trực tiếp bỏ qua cô, Sở Trú dễ dàng tha thứ cho khuyết điểm và tính tình của cô, dùng chính mình làm uy hiếp, ép cô làm ra lựa chọn, nhưng lại không bắt buộc cô.
Vô cùng chính xác mà bắt được điểm yếu của cô.
Anh là thật sự muốn cùng cô lên đại học.
Cũng là lần đầu tiên Lương Dược cảm thấy áp lực thi đại học, trước đây còn cảm thấy không quan trọng, thi bao nhiêu tính bấy nhiêu, cố gắng không phụ lòng chính mình là được, nhưng bây giờ cô phát hiện, chỉ có cố gắng thôi không được, còn nhất định phải thi đậu, cô còn có trách nhiệm đối với Sở Trú.
Sau khi có nhận thức này, tuy rằng Lương Dược không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng mỗi ngày đều sẽ tự giác học tập đến khuya, cuối cùng cũng có ý thức chủ động học tập.
Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng chất lượng cũng nâng cao.
Buổi tối, Lương Dược làm bài tập, tưởng tượng đến thời gian lên đại học cùng Sở Trú, đột nhiên cảm giác được bây giờ chịu khổ đều không tính là gì.
Vì hướng tới cuộc sống đại học ngọt ngào!
Dược Dược, mày có thể!
Bạn trai muốn lên đại học C, vì làm một bạn gái đủ tư cách, dù thế nào mày cũng phải giúp anh ấy thực hiện ước mơ chứ!
Lương Dược vừa nghĩ như vậy, vừa nỗ lực giải đề, nhưng cơn buồn ngủ khí thế to lớn kéo đến làm thế nào cũng không đỡ nổi, đầu cũng sắp đè xuống tờ đề, mắt thấy đã đến ranh giới giấc ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lương Dược mơ mơ màng màng nhận điện thoại, "... Alo?"
"Chị." Âm thanh Lương Văn nghẹn ngào truyền đến, "Ba xảy ra chuyện rồi, chị nhanh tới đây một chuyến đi."
Sâu ngủ Lương Dược trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?"
"... Bệnh viện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.