Dược Nhân Độc

Chương 42

Thâm Hải Tiên Sinh

13/07/2021

“Ngươi cùng giáo chủ ở bên dưới làm cái gì?” Ly vô chướng dò hỏi.

“Tất nhiên là…… Song tu.” Vu Diêm Phù ái muội cười cười, “Ta đang cùng giáo chủ luyện đến cao hứng, ngươi không sớm không muộn lại đúng lúc nhảy vào, thật khiến người khác mất hứng.”

Bạch Đàm vừa từ phòng tối đi ra, nghe thấy y nói một câu như thế, thì hận không thể dùng một chưởng đánh chết y, lúc thấy Ly Vô Chướng cũng đang ở đây, đường nhìn vừa chạm vào tầm mắt hắn đã nhanh chóng dời đi. Trong lòng Bạch Đàm lộp bộp nhảy dựng—

Câu vừa nãy chắc không đúng lúc bị hắn nghe thấy chứ?

Nhưng lúc này, Ly Vô Chướng đang quay đầu nhìn quanh bốn phía: “Giáo chủ, khi nãy thuộc hạ mới gặp nhân trùng độc, có cùng chúng nó giao tranh, xem ra, Phục Lộc đang ở rất gần, chúng ta cần phải cẩn thật mới được.”

“A?” Bạch Đàm nghe hắn nói như thế thì kinh ngạc không thôi, nghe thấy giọng hắn hơi là lạ, nhưng từ mặt nạ thì không nhìn ra cái gì, nên đành bước tới trước chế trụ cổ tay hắn, phát hiện mạch tượng quả nhiên dị biến, “Ngươi đang bị thương?”

Ly vô chướng lắc đầu: “Không có gì đáng ngại” “Để bổn tọa xem.” Bạch Đàm ra lệnh, từ trên xuống dưới quan sát kĩ đối phương, cũng không thấy trên bộ đồ đen của hắn có bất cứ dấu tích nào, không nói một lời định kéo lớp áo ra.

Ly Vô Chướng bắt lấy cổ tay hắn, vẫn là giọng điệu ngã ngớn như thường, nhưng trong lòng bàn tay giờ đã nóng rực: ” Chỉ là vết thương ngoài da, giáo chủ quan tâm thuộc hạ, thuộc hạ thật là thụ sủng nhược kinh.”

Bạch Đàm nhíu mày, mới nhìn lướt qua người đang đứng bên cạnh, kéo vạt áo y ra, ở trên ngực cào mạnh một cái, chấm một ít máu, tay kia lật mặt nạ Ly Vô Chướng, đem ngón tay đang nhiễm máu đưa đến bên môi đối phương “Uống đi. Máu của cực phẩm dược nhân có khả năng chữa thương rất tốt, đây là bổn tọa ban thưởng cho ngươi.” Vu Diêm Phù nhìn qua vết cào trên ngực mình, lại nhìn về phía Ly Vô Chướng, thấy hắn đang cúi đầu, như muốn giữ lấy bàn tay đang vươn đến miệng mình, cổ họng khẽ lăn lộn, dường như muốn nói gì đó, thấy thế Vu Diêm Phù nhanh chóng nắm lấy cổ tay Bạch Đàm, khuôn mặt u ám đen thui “Chủ nhân, máu của ta, không phải ai cũng uống được.”

Bạch Đàm hất tay y ra: “Ngươi đã kêu bổn tọa một tiếng chủ nhân, còn muốn quản bổn tọa thưởng máu cho ai.”

“Chủ nhân nếu muốn hắn chết, thì cứ việc thưởng. Máu của A Si, ngoại trừ chủ nhân ai cũng không thể uống.”

Bạch Đàm ngạc nhiên: “Thật à? Tại sao?”

Vu Diêm Phù buông ra hắn tay: “Thể chất khác nhau. Tin hay không tùy ngươi.”

Bạch Đàm do dự một chút, cuối cùng vẫn không muốn lấy tính mạng Ly Vô Chướng ra đánh cược, đành thu tay về.

Ly vô chướng gật gật đầu: “Không có việc gì, khi nãy thuộc hạ đã bôi thuốc trị thương, nhưng mà điều quan trọng hiện giờ là ngài. Người này…” Hắn nhìn thoáng qua Vu Diêm Phù, kéo Bạch Đàm qua một bên, truyền mật âm nói, “Y…Giáo chủ có phải đối với y…. Y có thể cứu ngài hay không?”

“Không thể.” Bạch Đàm lắc lắc đầu, không chút tiếng động trả lời, “Y không cứu được ta.”

“Vậy chúng ta đi cướp Nhân cốt tràng hạt. Nhân cốt tràng hạt có ba mươi hai viên, chúng ta chỉ lấy một viên, hẳn là Di Lan Sanh cũng không đến nỗi trở mặt.”

Bạch Đàm lắc tay: “Bổn tọa đã từng thề độc, tất nhiên sẽ không chạm vào thánh vật Mạn Đà La Môn.”

Có thể sống lâu một chút, hắn tất nhiên là mong muốn, dù cho người trong giang hồ đồn đãi hắn là thí sư đoạt vị, là yêu nghiệt nghịch cãi mệnh trời, nhưng kêu hắn phải làm cái việc thất tín bội nghĩa đê tiện này, hắn khinh thường.

Hắn cả đời ghét nhất là người khác lừa gạt mình, nên tất nhiên sẽ không làm cái việc đã hứa hẹn rồi lại đi gạt người khác.

Dù giấu mình bên dưới lớp mặt nạ, Ly Vô Chướng cũng không cười nổi, đành cắn chặt hàm răng, nói: “Nhưng nếu giáo chủ chỉ sống được một tháng, thì sẽ làm thế nào?”

Bạch Đàm khó hiểu cười cười: “Sư huynh chẳng phải là con giun trong bụng bổn tọa, tại sao lại biết bổn tọa sống được bao lâu? Dù cho chỉ còn sống được một tháng, bổn tọa cũng không vi phạm lời thề.”

Dứt lời, hắn thầm nghĩ, mình bị người phụ đến Nhiêu Cốt biến thành bệnh, nói vậy là, lúc lão ma đầu đẩy hắn vào Nguyệt Ẩn Cung chính là lúc phát bệnh, sau đó hắn sống lâu đến vậy… Bạch Đàm liếc nhìn mệnh tuyến chỉ còn một đoạn trên lòng bàn tay mình, tính toán, ít nhiều hắn còn sống khoảng hai năm? Cho dù không phải cũng chẳng đến mức chỉ còn lại một tháng.

Ly Vô Chướng cũng không lại nhiều lời, ở trong lòng đã thầm ra quyết định.

Vu Diêm Phù nhìn thấy hai tên nghịch đồ của mình đứng ở một bên mắt đi mày lại, thì biết ngay hai người kia nhất định đang truyền mật âm, dùng ngôn ngữ không lời, đang lúc muốn đi qua, thì vào lúc này, chợt thấy ngoài cửa có bóng gì đó loé lên trong Tu La Đạo đang hướng lại gần.

“Tám phần là nhân trùng độc đang tới.” Ly Vô Chướng vừa dứt lời, phía bên kia đã vun vút bắn vô số mũi tên, ba người không nói một lời lập tức chạy tới đằng sau tượng Phật tránh thoát, lúc sau chỉ thấy mưa tên đánh ập lại, trong chốc lát đã phủ đầy trên mặt đất lẫn vách tường. Giác Giả đang trước cửa nghe thấy tiếng động, xoay người xông về phía người bắn tên mà đi.

“Đây chắc chắn là người của Nguyệt Ẩn Cung, xưa nay người trong võ lâm muốn vào phá Lục đạo luân hồi, phải tuân thủ nguyên tắc tránh lấy đông hiếp yếu, một người nhiều nhất chỉ mang theo hai người tới giúp, tên Phục Lộc này đúng là vô sỉ.”

Vu Diêm Phù cười lạnh một tiếng, thấy Bạch Đàm đứng chung một chỗ với Ly Vô Chướng cùng dùng tay áo chắn mũi tên, thì lập tức chỉ huy nhánh Quỷ Đằng, cuốn lấy Bạch Đàm, bế người rồi nhanh chóng phi thân nhảy ra cửa sau, hòa vào làn sương đen dày đặc. Không biết y dùng “Vũ phong lộng nguyệt” chạy được bao xa, rất lâu sau đó thì ngừng lại. Vừa dừng, Bạch Đàm liền trách khỏi vòng ôm của y. Lòng bàn chân Bạch Đàm vừa chạm mặt đá cứng rắn, hắn liền nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện, bọn họ đang đứng trước một cây cầu đá hình vòm, mà phía cuối đường kia không thể thấy rõ đang thông tới chỗ nào.

Hai bên thành cầu, cứ cách một đoạn ngắn lại có một ngọn trường minh đăng, ngọn đèn trắng le lói này thập phần yếu ớt, chỉ có thể miễn cưỡng nương theo ánh đèn nhìn thoáng phía dưới là một dòng sông màu máu đặc sệt, nổi lơ lửng trên mặt nước là vô số xương trắng cùng binh khí các loại, thật đúng như tràng diện A Tu La máu chảy thành sông, lầm than trăm họ.

Mặt nước hai bên thành cầu đá, không thể đếm xuể vô số quỷ ảnh ẩn hiện, nhìn thấy bọn họ tới thì chậm rãi tụ lại đây.



Bạch Đàm từ nhỏ đã rất sợ quỷ, đặc biệt là sau khi giết chết Vu Diêm Phù, phi thường càng sợ quỷ, giờ thì vừa thấy cảnh tượng này, không khống chế được lạnh cả sống lưng, nhích sát lại gần Vu Diêm Phù.

Vu Diêm Phù thuận thế ôm người kia vào lòng, một tay nắm chặt bàn tay đang cầm “Thí Nguyệt Đao” của thiếu niên, chém vào không trung, hàn quang vừa loé, mấy cái quỷ ảnh đã sợ hãi mà tránh đi. Y cong khoé môi: ” Nhìn xem, hung khí này vốn là vật của sư tôn ngươi, giết người vô số, sát khí dày đặc, ngay cả quỷ ảnh cũng phải sợ.”

Bạch Đàm vừa nghe thấy câu này, chỉ muốn ném luôn Thí Nguyệt Câu, hất tay Vu Diêm Phù, căng thẳng quay đầu lại rồi đi vài bước, gọi to Ly Vô Chướng, lúc lâu không thấy có ai đáp lại, phía sau cũng không có bước chân đuổi theo, nhịn không được đành ngoảnh đầu. Vừa nhìn lại, hắn liền sởn tóc gáy.

Chỉ thấy nam tử đầu bạc đang đứng tại chỗ kia bất động, đầu hơi gục xuống, một đôi mắt lam hẹp dài không chớp lấy một cái mở to, loé sáng âm u, hai tay rũ xuống hai bên sườn, không kìm được đang run lẩy bẩy, giống như bị quỷ nhập thân.

——quỷ nhập thân.

Bạch Đàm lui về sau một bước, tay nắm chặt Thí Nguyệt câu, tuy rằng hung vật đang ở trong tay nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế, xóa không được sợ hãi trong lòng: “A Si? Thiên Túc? Ngươi bị sao vậy? Đứng ngốc ở đó làm cái gì?”

Nam tử trầm mặc không nói một lời ngẩng đầu, vặn vẹo khớp cổ, xương cốt phát ra tiếng kêu “răng rắc”, hai tay nâng lên, trong tư thế cứng đờ quái dị, chậm rãi tiến lại chỗ hắn. (Yori: sợ chưa)

Bạch Đàm trừng to hai mắt, giọng lạnh lẽo quát lớn: “Thiên Túc!”

Nam tử đi đến trước mặt hắn, ngừng lại, hai tròng mắt trầm lặng nhìn hắn chằm chằm: “Đàm Nhi….”

Bạch Đàm sợ đến mức hai chân mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, đúng là, đúng là bị quỷ nhập thân! Thì ra hồn phách còn lại của lão ma đầu không ở vô sắc giới, mà là ở chỗ này!

Hắn lập tức giơ Thí Nguyệt câu, chỉ muốn chém phăng y một đao, lại ngại thân thể của đối phương, nên không thể tùy tiện ra tay, dùng mũi đao chống lên ngực y, hung ác nói: “Ngươi tránh ra! Đừng có mà âm hồn không tan!”

Ngón tay tái nhợt thon dài đột nhiên nắm chặt lấy lưỡi đao, làm cho máu tươi một đường chảy xuống, thân hình nam tử đang đứng ngược sáng kéo lưỡi đao xuống đến thắt lưng, một tay duỗi tới chạm vào mặt hắn, Bạch Đàm lập tức quay đầu tránh đi, nhưng không tránh được đầu ngón tay chạm vào vành tai. Động tác này cực kì dịu dàng, không có một chút ý niệm nào muốn lấy mạng hắn, nhưng vẫn làm Bạch Đàm run lên cầm cập, lông tơ dựng đứng, bò dậy muốn bỏ chạy, lại bị Vu Diêm Phù kéo lấy như bắt tiểu động vật ghì vào lòng.

“Đàm Nhi nghe lời, đừng sợ vi sư…. vi sư sẽ không bắt ngươi làm gì.”

Bạch Đàm sợ tới ngây ngốc, hàm răng run lên cầm cập: “Ngươi không phải tới lấy mạng ta?”

“Sao có thể? Vi sư thương ngươi còn không kịp.” Tiếng thở dài sâu lắng chui vào tai hắn, Bạch Đàm trên cơ bản không dám ngẩng đầu, giấu mặt mình bên trong cổ áo, cả người dường như run rẩy, một chút sức lực cũng không có, chỉ nghe Vu Diêm Phù thấp giọng dò hỏi, “Vi sư còn biết, ngươi này đối với vi sư có chút tình ý phải hay không?”

Nhiêu Cốt trong nháy mắt trở nên đau đớn ngứa ngáy, như có hàng trăm cái tay gãi cào, Bạch Đàm lắc lắc đầu, xô mạch Vu Diêm Phù, nước mắt trong hốc mắt rơi ào ạt, hoảng loạn không nhìn đường mà chạy trốn, hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, rất nhanh có thể tỉnh lại, không cần đối mặt với tâm ma mà hắn tránh như rắn rết này.

Lúc Vu Diêm Phù còn tại thế, hắn đã sống trong dày vò, khi Vu Diêm Phù chết, y còn bắt hắn phải chịu tra tấn khổ sở. Nguyện vọng duy nhất của hắn bây giờ, là sau khi chết đi không bị hồn phách của người này quấy phá, không được yên thân.

Vu Diêm Phù thấy phản ứng này của hắn, trong lòng kinh ngạc không thôi, nhanh chóng giữ chặt đối phương, đè hắn lên thành cầu, trong lòng như sóng trào biển lớn, chỉ sợ năm đó bước lên bảo tọa bá chủ võ lâm cũng không vui sướng như giờ.

Con sói con này, trong lòng cuối cùng cũng đã có y.

Bạch Đàm nhắm mắt thật chặt, cho rằng giờ chết của mình cuối cùng cũng đã đến, nhưng chỉ lấy trên trán mình chợt lạnh, dấu hiệu đỏ thắm tượng trưng cho Minh Phi giống như bị người hôn lên.

“Tất nhiên là… chết cũng có thể nhắm mắt.”

Bạch Đàm sửng sốt, cảm thấy sức ép hai vai đã buông lỏng, mới sốc lại tinh thần, mở mắt ra.

Nam tử đầu bạc đang đứng ngẩn ngơ trước mặt, như thất hồn lạc phách, vẫn không nhúc nhích.

“Thiên túc?” Bạch Đàm kêu y hai tiếng, thấy y không có phản ứng, thì “Bôn bốp” bạt tai hai cái.

Vu Diêm Phù chớp chớp mắt, sờ mặt của mình: “Chủ nhân, người làm sao vậy?”

Bạch Đàm thở hắt ra, nhớ lại câu nói vừa rồi lúc hồn phách Vu Diêm Phù thoát ra, lòng hơi hoảng hốt, hắn mờ mịt nhìn bốn phía, lão ma đầu kia sao lại nói vậy?

Nghĩ đến đây trong lòng khó chịu không nói nên lời, Bạch Đàm vung vung Thí Nguyệt câu, nói: “Ngươi khi nãy bị lão ma đầu kia nhập hồn, lão ta nói với bổn tọa câu gì đó rất kì quái.”

Vu Diêm Phù hít vào một hơi: “Đáng sợ như vậy? Y nói cái gì?”

“Không có gì, bổn tọa cũng không hiểu.” Dứt lời, Bạch Đàm liền quay người đi, tiến được vài bước thì phát hiện phương hướng không đúng, lại quay về. Vu Diêm Phù bám đằng sau Bạch Đàm, dẫm vào cái bóng phía sau hắn vui đùa— Lục đạo luân hồi đối với người mới mà nói chính là địa ngục không cửa, còn với y, thì chính như là đi trong nhà mình, đổi tới đổi lui cũng đơn giản đến cực điểm, còn không bằng trò chơi con nít.

Nhìn thầy trò hai người bên này gió im biển lặng, đoàn người Di Lan Sanh, Cơ Độc bên kia cũng không chút thái bình.

Vừa băng qua khỏi cầu đá, từ Tu La đạo đi vào hang động thông tới Nhân đạo, Cơ Độc nghe thấy thiếu niên trên lưng khóc nức nở. Tiếng khóc văng vẳng trong hang đá nghe rất lớn, thê thảm đáng thương dị thường, như oán hồn chết không tiêu tan khóc lóc kể lể, làm Cơ Độc tâm địa rắn rết cũng có chút bất an, Di Lan Sanh cũng bực bội không thôi, dừng chân lại hỏi: “Ngươi sao vậy?”



Phục Lân đứt tiếng nghẹn ngào: “Tiểu vương….đau bụng, muốn đi tiểu.”

Cơ Độc không chút trì hoãn thả người từ trên lưng xuống, đỡ cậu ta ra sau một bức tượng đá, nói: “Ngươi làm mau chút.”

Thiếu niên khóc nức nở: “Ngươi không giải huyệt cho tiểu vương, tiểu vương tè ra quần thì làm thế nào?”

Cơ Độc nhíu nhíu mày, nghĩ tới tên ma ốm này ở trước mắt gã cũng không giở được trò gì, thì giải huyệt cho cậu ta, ngón tay khẽ động, ra lệnh cho con rắn chậm rãi quấn quanh cổ cậu: “Ngươi ngoan ngoãn một chút, nếu dám triệu Nhân trùng độc tới, làm sủng vật của ta không vui, nó sẽ cắn ngươi một cái…”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Phục Lân lắc lắc đầu, một tay chống lên tượng đá, dựa lưng vào nó, cởi bỏ đai lưng, Cơ Độc không có hứng thú xem hài tử đi tiểu, quay đầu đi, mới vừa nghe thấy tiếng rào rào, ống quần gã đã ướt. Cơ Độc từ trước đến nay rất chăm chút diện mạo, cực kì trân quý quần áo của chính mình, lập tức né tránh, muốn nổi điên lên, lại thấy Phục Lân hơi thẹn thùng cúi đầu, định ngồi xổm xuống, như muốn đại tiện. “Tiểu vương, tiểu vương không phải cố ý.”

“Xúi quẩy!” Cơ Độc tức tối mà đi ra đằng trước tượng đá, kiểm tra vạt áo của mình.

Di Lan Sanh bàng quan mà nhìn cảnh này, cảm thấy buồn cười, thì mở miệng cười to, tiếng cười còn chưa dứt, thì nghe bên trong tượng đá phát ra tiếng động lạ, thân ảnh người phía sau tượng vụt đi, khuất sau bức tường, đã không còn bóng dáng.

“Không xong!” Cơ Độc một bước tiến lên, quả nhiên Phục Lân đang ở đằng sau đã không còn, lại nghe thấy động tĩnh phía trên, vừa nâng tầm mắt, một đôi mắt xích hồng làm cho người khác sợ hãi đột nhiêu xuất hiện phía trên.

Ngay sau đó, cổ họng hắn chợt căng thẳng, cả người như bị một cổ lực lượng xốc lên, đập thẳng vào tượng đá, lập tức máu chảy ào ạt, nằm bất động. Di Lan Sanh phi thân đánh tới, thì thấy một bóng người ở trên tường kia ôm chặt thiếu niên nhanh chóng vượt nóc băng tường, vô cùng linh hoạt nhảy lên vài cái, biến mất trong bóng đêm.

“Lân nhi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình, Phục Lân mở hai mắt, vui sướng nhào vào lồng ngực nam tử trước mặt, giống như gọi hồn run rẩy kêu lên: “Phụ thân!”

“Lân Nhi chịu khổ rồi.” Nam tử xoa xoa đầu thiếu niên trong lòng ngực, vết sẹo dữ tợn nơi khoé mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, tầm mắt rơi vào một điểm đỏ trên cổ thiếu niên, đầu ngón tay dừng ở đó chà xát vài cái, dứt khoác kéo vạt áo của thiếu niên ra, đột nhiên biến sắc, “Lân Nhi này là sao vậy?”

Phục Lân nhìn lướt qua Nhân trùng đang run rẩy ở bên dưới, khoé miệng khẽ nhếch lên, vùi đầu vào lồng ngực to lớn của nam tử, “Phụ thân, Lân Nhi bị người khác chà đạp! Lân Nhi không muốn sống nữa!”

Phục lộc trầm mặc một lát, trầm giọng hỏi: “Là ai dám khi dễ con ta?”

“Đó là người của tiểu yêu nghiệt….” Phục Lân liều mạng lắc đầu, khóc không thành tiếng, đem cả người áp vào lòng ngực phụ thân, “Cha, Lân Nhi sợ quá, về sau Lân Nhi không dám ngủ một mình.”

“Vậy sau này con ngủ với phụ thân.” Phục Lộc cởi áo ngoài, bọc lấy nhi tử trong lòng ngực, cách quần áo vỗ vỗ lưng cậu, “Lân Nhi ngủ một lát, chốc nữa tiểu yêu nghiệt kia tới, con trợ giúp ta bắt lấy hắn ta, ngày sau con muốn giáo huấn hắn thế nào cũng được!”

Phục Lân hôn lên gương mặt nam tử một cái: “Lân nhi biết, phụ thân thương Lân Nhi nhất.”

———————–

Sáng sớm, chính là lúc trời đất tối tăm nhất, sương đen bốn phía càng thêm dày đặc.

Xa xa, hang đá đen ngòm ẩn hiện phía cuối cầu đá, Bạch Đàm bước chân chậm dần.

Vừa lúc này, không biết từ chỗ nào truyền tới tiếng nước ào ạt.

Bạch Đàm ngừng bước, mắt nhanh như chớp bắn về phía thanh âm: “Người nào ở đó?!”

Vừa dứt lời, một vệt máu chợt hiện ra bắn thẳng về phía hắn, Bạch Đàm lách người né tránh, thì đâm thẳng vào lòng ngực Vu Diêm Phù, một vòng xoáy máu gần đó mở ra, một bóng người lập tức lao vun vút tới, dừng lại gần trụ đá, người đó tứ chi chấm đất, hai mắt xích hồng giống như dã thú, cơ bắp ở phần lưng phồng lên quái lạ, Quỷ Đằng toàn thân uốn quanh vặn vẹo giống như cánh tay trẻ con, thì ra chính là Nhân trùng độc!

Bạch Đàm nắm chặt thí nguyệt trong tay, bị Vu Diêm Phù nhấc tay che ở đằng sau: “Nhân trùng này trên thân có Quỷ Đằng là cùng một gốc với ta, ta có thể đối phó với nó.”

“Phục Lộc, ngươi nếu đã tới rồi, thì đừng có lén lén lút lút.”

“Thiên Túc, không ngờ ngươi đến nay vẫn còn che chở cho tiểu yêu nghiệt này.”

Ở nơi xa vọng lại một tràng cười to, có bóng người lướt trên mặt nước, đáp xuống phía sau Nhân trùng mấy mét, một tay gã cầm Tất Lật chín lỗ, một tay ôm lấy thân ảnh nho nhỏ, trên cần cổ đeo chuỗi Nhân cốt tràng hạt tản ra bạch quang dày đặc, làm cho thiếu niên trong lòng ngực thêm mấy phần tử khí.

Trong lòng Bạch Đàm trầm xuống. Nhóm người Di Lan Sanh vậy mà không trông chừng tốt Phục Lân.

Như nhìn thấu được tâm tư hắn, Phục Lộc cười nói: “Bằng là mấy người, cũng muốn bắt cóc con ta để đối phó ta, đây quả không biết tự lượng sức, ngươi cho rằng tại sao ta có thể đứng thứ nhất trong bảy đại cao thủ?”

Vu Diêm Phù cười nhạt: ” Nếu không có mẫu trùng là con ngươi, bằng ngươi thì tính cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Nhân Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook