Chương 42: [ÔN CHƯỚC NGÔN] 9.7
A Phù Tử
06/04/2022
Ôn Chước Ngôn cũng không nhớ lần cuối mình khóc là khi nào, có lẽ là đã rất lâu rồi cậu không khóc, vậy nên lần này khóc rồi mới không ngừng lại được.
Mới đầu Nhiếp Hàn Sơn đại khái cũng bị dọa sợ, hoảng hốt mất một lúc lâu rồi mới vươn tay ôm cậu vào lòng. Ôn Chước Ngôn tránh không đâm vào xương sườn của đối phương. Cậu có thể cảm nhận từng nụ hôn trên đỉnh đầu mình. Nhiếp Hàn Sơn lại vươn tay nắm lấy vai cậu, eo cậu, thanh âm nặng nề theo lồng ngực vang ra: "Làm bảo bối của anh mệt như vậy."
Ngực Ôn Chước Ngôn cứng lại, muốn nói gì đó lại bỗng dưng ho khụ khụ. Nhiếp Hàn Sơn vội vỗ lưng cho cậu, "Trong tủ có cốc giấy đấy, em uống chút nước đi đã."
Ôn Chước Ngôn vẫn bất động, ho một hồi lại ngừng.
Sau đó cậu rời khỏi Nhiếp Hàn Sơn, thấy quần áo vừa ướt sũng lại vừa nhăn nhúm đang dính lấy làn da của hắn, khiến cơ bắp đã mỏng đi nhiều đều lộ ra. Lúc đến đây, cậu đã hỏi qua bác sĩ, biết hiện tại hắn đã có thể xoay người. Vậy nên cậu đến ngăn tủ, tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay cho Nhiếp Hàn Sơn. Nếu đã thay thì cũng nên vào nhà vệ sinh tìm khăn mặt, mang theo một chậu nước ấm đến lau người cho hắn.
Cậu lật người hắn lại, đầu tiên là lau cánh tay, sau đó phát hiện lưng và vai hắn đã gầy lại càng gầy hơn. Ôn Chước Ngôn nhấc khăn mặt lên, dùng ngón tay ấn vào cơ bắp giữa xương bả vai của hắn, "Ống dạ dày và niệu quản rút lúc nào?"
Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên đáp một tiếng, sau đó mới ý thức được cậu đang hỏi cái gì.
"Mấy hôm trước. Trước khi rút anh bảo mẹ về nhà, dạo này bà ngày nào cũng gọi điện hỏi han." Sau đó hắn lại nói, "Gọi còn lải nhải nhắc tới em nữa."
Ôn Chước Ngôn không nói lời nào, giúp hắn luồn tay áo rồi lại cởi quần dài, thay khăn cho hắn lau chân, "Rút ống có đau không?"
Nhiếp Hàn Sơn sửng sốt, cười nói: "Em đau lòng à?"
Ôn Chước Ngôn cười cười: "Ừm."
Cậu trả lời một cách rất nghiêm túc, Nhiếp Hàn Sơn cư nhiên không tiếp lời được nữa.
Ôn Chước Ngôn khép mí mắt lại, bàn tay dán lên thắt lưng hắn sờ soạng, dừng lại một hồi, "Lúc trước ở trong ICU em đã từng hỏi cha mình, cắm nhiều ống như vậy có đau không?"
Cách một lớp khăn cũng có thể nhận ra cơ bắp dưới lòng bàn tay cậu bỗng trở nên căng cứng. Ôn Chước Ngôn đặt khăn mặt trở lại trong chậu, đỡ lưng hắn lại để người hắn xoay sang bên kia, sau đó cởi ống tay trái cho hắn: "Khoảng thời gian trước cũng mỗi ngày ở trong ICU hỏi anh..." Cậu một lần nữa nhặt khăn mặt từ trong chậu nước lên vắt khô, bắt đầu lau từ ngực hắn xuống, "Em đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng..."
"Ngôn Ngôn." Nhiếp Hàn Sơn đè cổ tay của cậu lại.
Ôn Chước Ngôn cúi đầu nhìn hắn: "Nhiếp ca, anh có thể tưởng tượng được không, một gia đình hòa thuận, một người cha yêu thương con trai mình, một người con tôn sùng cha mình. Bỗng nhiên có một ngày, người cha ấy làm ra những hành động kỳ quái với người con trai." Cậu thoát khỏi lòng bàn tay của Nhiếp Hàn Sơn, tiếp tục lau cánh tay cho hắn, giọng điệu bình thản, "Ngày đó ông ấy uống nhiều, xông vào trong phòng, đè em lại, hôn lên miệng em. Em nói em không phải mẹ, ông ấy nói - không sai, con là Ngôn Ngôn."
Ôn Chước Ngôn cài cúc lên cẩn thận cho Nhiếp Hàn Sơn. Cậu cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau lưng: "Khi đó em thấy thật ghê tởm nên bỏ chạy."
Bàn tay rộng lớn của Nhiếp Hàn Sơn phủ lên mu bàn tay cậu, hắn định nói gì đó nhưng lại bị cậu đoạt lời trước: "Em đến trọ ở trường, cùng mọi người lăn lộn, học uống rượu, học đánh nhau, ông ấy cũng không tới tìm em. Đến tận cuối học kỳ, mẹ mới tới tìm em, nói với em rằng bố đang nằm trong bệnh viện. Em theo mẹ đến bệnh viện mới biết bố đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, Hai người họ vẫn luôn giấu em." Cậu ngừng lại một chút: "Em đã từng nói với anh rồi, bố mẹ em là hôn nhân bị sắp đặt, chẳng có bao nhiêu tình cảm. Mẹ em rất nhanh lại gả cho Vương Nghiêu, em bắt đầu thấy nhớ bố mình, bắt đầu nghĩ tới ông ấy. Em mơ thấy ông ấy trở về... đêm đó em mộng tinh."
Những ngón tay dán trên mu bàn tay cậu siết chặt, Ôn Chước Ngôn rút một tay ra đè ngược lên tay hắn, từng chút từng chút tách hai tay hắn ra đan tay mình vào, "Tình cảm của em đối với bố em rất phức tạp. Trong một khoảng thời gian rất dài em cũng không phân định rõ loại tình cảm nào chiếm phần nhiều hơn. Điều duy nhất em có thể khẳng định được là, mỗi lần từ em cứu mẹ khỏi Vương Nghiêu, em lại càng nhớ ông ấy thêm một chút." Dừng một chút, cậu cười một tiếng, "Theo như lời Vương Nghiêu nói đó, sau đó em biến thành một tên điên, muốn chém muốn giết..."
Nhiếp Hàn Sơn nắm chặt lấy tay cậu: "Đều đã qua cả rồi."
Ôn Chước Ngôn cười cười, cúi đầu ghé xuống tay hắn nói sáu chữ, sau đó nghe lời hắn không nói gì nữa.
Quan Hạc một đi không trở lại, tựa như đã đánh tiếng trước, cả ngày hôm đó trừ cô y tá đến tiêm và kiểm tra nhiệt độ cơ thể, trong phòng bệnh không hề xuất hiện người nào khác. Ôn Chước Ngôn hỏi nhân viên chăm sóc, Nhiếp Hàn Sơn nói bình thường nếu Quan Hạc và Giải Tư có thời gian rảnh đều sẽ thả một người qua, nhưng hôm nay thế mà lại chẳng có chút tin tức nào.
Ôn Chước Ngôn hầu Nhiếp Hàn Sơn cơm nước xong xuôi lại mở TV chuyển kênh cho hắn chọn. Phần lớn thời gian Nhiếp Hàn Sơn vẫn cần nằm thẳng, chỉ có thể nghe âm thanh, chọn một lúc thì hết hứng thú, ngủ thiếp đi. Ôn Chước Ngôn cho nhỏ tiếng TV lại, tìm đại một kênh phim truyền hình, cả đêm đều chiếu phim của Vương Gia Vệ. Cậu dựa người vào thành giường xem phim, sau đó chuyển thành nhắm mắt lại nghe tiếng; nghe đến đoạn độc thoại kinh điển của Kim Thành Vũ về dứa đóng hộp thì không cưỡng được sự mệt mỏi nữa, cậu cầm điều khiển lên tắt TV.
Bây giờ mới hơn mười giờ tối, gió bắc thổi thẳng vào phòng làm hai cánh cửa đập vào nhau không dứt. Ôn Chước Ngôn liên tục trở người, sau đó nhớ tới bản thân còn chưa uống thuốc, bèn xốc chăn lên ngồi dậy xỏ giày vào, đột nhiên lại nghe thấy giọng của Nhiếp Hàn Sơn.
Rèm cửa được kéo lại kín kẽ, những tia sáng ở trong phòng bệnh cực kỳ bé nhỏ, vậy nên ngay cả hình dáng của đối phương Ôn Chước Ngôn cũng không nhìn rõ, "Em đánh thức anh rồi à?"
Nhiếp Hàn Sơn hỏi lại: "Không ngủ được sao?"
Ôn Chước Ngôn nói bản thân không sao, sau đó quay về nằm xuống.
Cậu vừa mới đắp chăn lên lại nghe thấy tiếng của Nhiếp Hàn Sơn: "Vương Nghiêu từng đánh gãy chân em à?"
Mắt Ôn Chước Ngôn mở to ra một chút.
Nhiếp Hàn Sơn lại nói: "Vết sẹo trên chân trái của em kìa."
Ôn Chước Ngôn nói: "Ông ta vẫn ghi thù một dao kia của em nên sau khi ly hôn, ông ta đi tìm người báo thù. Tiền án của em còn trong tay ông ta nên mẹ em không dám báo cảnh sát, chỉ gửi em đến ở với ông bà ngoại."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Sau đó cũng chẳng quản em nữa phải không?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Không phải, bà ấy vẫn không muốn tin lời mà Vương Nghiêu nói."
Nhiếp Hàn Sơn hỏi: "Thật sự không tin?"
Ôn Chước Ngôn không nói được gì nữa.
Hồi lâu, Nhiếp Hàn Sơn nói: "Lại đây, cho anh ôm một cái."
Chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân lại truyền ra một loạt tiếng động, Ôn Chước Ngôn ngay cả dép lê cũng không mang, chân trần bò lên giường Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn chậm rãi di chuyển, nhường cho cậu nửa chiếc giường, lại vươn cánh tay ra cho cậu gối đầu. Giường bệnh rất chật chội, Ôn Chước Ngôn nghiêng người, cẳng chân hơi co lên một chút, mắt cá chân ở bên mép giường, chỉ cần xoay người một cái là có thể lăn xuống đất.
Nằm được vài phút, cậu bỗng nắm lấy tay Nhiếp Hàn Sơn rồi đặt tay hắn lên ngực trái của mình.
Nhiếp Hàn Sơn cười, quay đầu lại, từng hơi thở phả lên mặt cậu: "Em đang làm gì vậy?"
Giọng Ôn Chước Ngôn rất nhẹ: "Người ta nói lòng người chỉ cách da bụng. Anh nghe của em đi."
Nhiếp Hàn Sơn cười không ngừng được: "Nghe bằng tay à?"
"Ừm." Ôn Chước Ngôn nói, "Cảm nhận một chút."
Nhiếp Hàn Sơn cũng làm như thật, sờ soạng một lúc rồi nói: "Hơi nóng em ạ."
Ôn Chước Ngôn cũng cười rộ lên:"Ừ."
Nhiếp Hàn Sơn không nói gì nữa.
Hai bên im lặng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng dần chậm lại.
Ôn Chước Ngôn xê dịch đầu, mở mắt ra rồi lại một lần nữa nhắm lại.
"Liệu sau này anh có sợ em không?"
Âm thanh như một trận gió bỗng nhiên bay tới, chạm vào tai Nhiếp Hàn Sơn.
Nhiếp Hàn Sơn ngẩn người: "Sợ em đánh anh hay sợ anh không chữa được cho em?"
"Sợ em sẽ thành Sư Lâm," Ôn Chước Ngôn nói, "Bắt đầu từ ánh mắt."
Nói một câu này ra, chính Ôn Chước Ngôn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cư nhiên giống như chính mình đang hung dữ làm nũng vậy.
Thất thần chỉ là chuyện trong vài ba giây. Cậu bị Nhiếp Hàn Sơn xoa xoa lỗ tai, sau đó nghe được tiếng hắn cười: "Nói thật, chính bởi vì ánh mắt này, lúc trước thiếu chút nữa anh đã cảm thấy chướng mắt em rồi."
Ôn Chước Ngôn trừng mắt nhìn hắn: "Vậy hiện tại thì sao?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "May thay."
Rõ ràng là nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn đối phương thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Sở Kiêu cho Ôn Chước Ngôn nghỉ thêm hai ngày, cậu đi mua mấy món đồ chơi của mấy bé gái đến thăm nhà nhiếp ảnh gia để cảm ơn trưởng bối mấy ngày nay đã chăm sóc, thời gian sau đó đều tiêu tốn hết trong phòng bệnh. Nhiếp Hàn Sơn không tiện xem TV, vì vậy cậu đã mang một ít sách vở ở nhà tới, sáng trưa chiều tối thay đổi đọc cho hắn nghe. Biểu hiện của Nhiếp Hàn Sơn là vô cùng phối hợp, còn thường xuyên tham gia thảo luận nội dung. Giải Tư cùng Quan Hạc cũng cảm thán đây là cảnh tượng khó có được, qua hai ngày ngắn ngủi mà đã bắt kịp số lượng sách mà lão Nhiếp đọc trong suốt hai năm.
Cơ thể Nhiếp Hàn Sơn dần dần chuyển biến tốt hơn, tin tức hắn bị tai nạn giao thông cũng càng được truyền rộng, mỗi ngày người đến thăm bệnh nhiều vô số kể. Ôn Chước Ngôn ban ngày đi làm rồi đến lớp, mỗi tối đến chăm người lại phải nhờ Quan Hạc hoặc Giải Tư giúp chuyển đống quà thăm bệnh về nhà, vậy mà mỗi lần đẩy cửa phòng bệnh ra vẫn có thể phát hiện ra những hộp quà mới được đưa đến.
Thịnh Mẫn Hoa và mấy người kỳ cựu của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng đến thăm bệnh, Ôn Chước Ngôn tăng ca, lúc mở cửa phòng bệnh đã hơn tám giờ, nhìn thấy bọn họ thì thoáng ngạc nhiên.
Mấy người kia mở miệng ra trước: "Tiểu Nhị vớ vẩn thật nha, lúc ngồi xe của Nhiếp ca gặp chuyện không may cũng không nói với bọn này?'
Giọng điệu vui đùa, Ôn Chước Ngôn đứng trước cửa sửng sốt hai giây, cũng cười nói: "Không phải vì sợ mấy ông nghi ngờ kỹ năng lái xe của Nhiếp ca sao, hình tượng cao lớn uy mãnh của anh ấy không thể cứ như thế bị hủy hoại trong chốc lát được.". Đọc truyện tại { TRUМtruyen .V N }
Mọi người cười mắng.
"Hiện tại không phải mọi người cũng biết rồi sao?"
"Ừm." Cậu đặt balo xuống ghế, nhấc một túi nho trên bàn trà lên, "Giấy không thể gói được lửa."
Nói xong thì đi vào toilet rửa nho, để lại một đám người tiếp tục trợn trắng mắt.
Đại khái bọn họ đến đây cũng được một lúc rồi, mấy câu hỏi han ân cần giờ phút này cũng đã nói xong, đề tài trực tiếp rơi xuống người Ôn Chước Ngôn. Mấy người họ đều nói cậu thâm tàng bất lộ, thần không biết quỷ không hay đã thân thiết với Nhiếp Hàn Sơn như vậy. Lại có người nói, tiểu Nhị biết nói chuyện như vậy, nào có người nào mà không kết thân được.
Nhiếp Hàn Sơn hòa ứng: "Biết là được rồi, học cho nhiều vào, ai nấy cũng chỉ biết bốc phét là giỏi."
"Nhiếp ca, anh nói vậy là không đúng rồi." Có người đáp lại: "So với lão Thịnh, bọn em cũng được coi là những người tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa mà."
"Ông có thể bớt làm người khác ghê tởm hay không hả..."
Ầm ĩ không chịu nổi.
Nước có hơi lạnh, Ôn Chước Ngôn rửa nho một lần, sau đó xả một chậu nước rồi cho nho vào ngâm.
Dù sao đây cũng là bệnh viện, Nhiếp Hàn Sơn bệnh nặng mới khỏi, một đám người bọn họ cũng không dám ở lâu, chưa đến tám rưỡi đã xin phép đi về. Ôn Chước Ngôn đứng dậy đi tiễn, ra khỏi thang máy, đi thẳng đến trạm xe bus đối diện cửa chính. Nhiếp Hàn Sơn không có ở đây, mấy người bọn họ không còn kiêng nể gì nữa, trêu chọc có, chế nhạo có, một mực đem chuyện giao tình của cậu và Nhiếp Hàn Sơn ra nói. Ôn Chước Ngôn im lặng, lần lượt tiễn người lên xe bus, quay đầu lại nghe thấy những người còn lại đang đề cập đến Mạnh Uyên.
"Hạ Tiêu?"
"Đỉnh không? Ngay cả em gái mưa của Mạnh Uyên cũng được hưởng sái luôn."
"Nghe nói là thân quen với đồ đệ của Hạ Tiêu lắm. Lão Thịnh cũng quen nữa, có đúng không... lão Thịnh?"
Thịnh Mẫn Hoa vẫn cúi đầu chơi di động, nghe vậy kinh ngạc một chút.
Người kia nói: "Tôi thấy hôm nay ông cứ dính lấy cái điện thoại di động, lại đang thính em nào hả?"
Nhét điện thoại vào túi quần, Thịnh Mẫn Hoa giơ tay lên tát cái bốp vào gáy người kia: "Ông quản được tôi sao?"
Quả thật là không quản được. Xe tới, người nọ và bạn cùng chui lên xe.
Ở trạm xe chỉ còn hai ba người, một người đàn ông trung niên hút thuốc dưới tấm biển, một nữ sinh trung học mặc đồng phục học sinh đem cặp màu trắng xanh rụt người vào ghế nhắn tin. Ôn Chước Ngôn nhìn về phía cuối đường, xích lại gần Thịnh Mẫn Hoa, trong bụng đang tổ chức lại ngôn từ định nói gì đó nhưng lại bị Thịnh Mẫn Hoa cướp lời: "Mẹ nó cái số chó gì đây, mãi không đón được xe."
Vừa đúng lúc có một chiếc taxi trống đang đi lại, cậu ta vẫy tay cho xe dừng lại đây. Thịnh Mẫn Hoa bước đến cạnh xe báo địa chỉ, ngồi lên ghế lái phụ rồi khoát tay với Ôn Chước Ngôn: "Quay về sớm một chút đi, hôm nay lạnh muốn chết đi được."
Ôn Chước Ngôn cho tay vào túi áo khoác, rụt cổ lại, khóa chặt ánh mắt của cậu ta nhìn vài giây.
Cậu gật đầu: "Gặp sau."
Trên đường trở về, cậu bước rất chậm. Tâm trí cậu thả lỏng, hai tay đút túi quần mà bước đi. Sau khi vào phòng, Nhiếp Hàn Sơn giục cậu đi ngâm chân cho ấm người. Ôn Chước Ngôn cởi áo khoác rồi lập tức vào nhà vệ sinh. Một lúc sau cậu mới đi ra, mang theo nước nóng lau người cho Nhiếp Hàn Sơn. Cậu đưa tay di chuyển xuống bụng dưới của Nhiếp Hàn Sơn, cởi quần lót và quần ngoài của hắn ra như thường lệ. Khăn ấm lang thang giữa rừng rậm, sau đó dần dần rơi xuống dương v*t bán cương đang nghỉ trong đó. Ôn Chước Ngôn lại vươn tay ra rồi xoa xoa nó hai lần trong lòng bàn tay. Cậu nghe tiếng thở của Nhiếp Hàn Sơn đột ngột tăng lên, tay cậu lập tức bị giữ lại.
Giọng nói trên đầu thô ráp lại khàn khàn: "Đừng nghịch."
Ôn Chước Ngôn cúi đầu xuống ngậm toàn bộ vào miệng. Nhiếp Hàn Sơn lập tức kẹp chặt hai chân lại. Một tiếng thở dài thoát khỏi cổ họng. Hắn vươn tay muốn đẩy đầu cậu ra: "Nhả ra... Ngoan."
Ôn Chước Ngôn liếc mắt, để quy đầu dương v*t đi hết vào chỗ sâu trong cổ họng, sau đó từ từ nhả ra, lại ngậm lấy quy đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên chỗ lõm rồi chọc vào trong. Nhiếp Hàn Sơn không thể cử động dễ dàng, chỉ có thể thở và xoa đầu cậu. Có lẽ là vì thuốc hại thân mà chưa được bao lâu hắn đã đẩy đầu cậu ra muốn bắn. Ôn Chước Ngôn nắm lấy bàn tay trên đầu cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp vài cái. Tinh dịch xuất vào miệng, lượng ít lại có chút loãng. Ôn Chước Ngôn chậm rãi nuốt hết vào trong bụng.
Ôn Chước Ngôn lại mang sách đến, đây đều là sách cũ, là mấy tập bản thoại hoặc là mấy cuốn Võ hiệp truyền kỳ mà cậu thích. Nhiếp Hàn Sơn không biết là do bản thân mệt mỏi hay do không có hứng thú, nghe xong được một câu chuyện đã bắt đầu ngáy. Ôn Chước Ngôn khép sách lại, kèo rèm cửa sổ ra, lấy từ trong túi xách ra hai lá bùa bình an đặt bên gối Nhiếp Hàn Sơn. cậu quay về giường, ném quyển sách vừa rồi trở lại đống sách cũ, rồi từ đó lấy ra một quyển khác để đọc.
Tiếng động không lớn.
Chín giờ ba mươi, cửa sổ lại bị gió giật bung ra. Dự báo thời tiết báo ngày mai nội thành sẽ có mưa tuyết nhỏ.
Mới đầu Nhiếp Hàn Sơn đại khái cũng bị dọa sợ, hoảng hốt mất một lúc lâu rồi mới vươn tay ôm cậu vào lòng. Ôn Chước Ngôn tránh không đâm vào xương sườn của đối phương. Cậu có thể cảm nhận từng nụ hôn trên đỉnh đầu mình. Nhiếp Hàn Sơn lại vươn tay nắm lấy vai cậu, eo cậu, thanh âm nặng nề theo lồng ngực vang ra: "Làm bảo bối của anh mệt như vậy."
Ngực Ôn Chước Ngôn cứng lại, muốn nói gì đó lại bỗng dưng ho khụ khụ. Nhiếp Hàn Sơn vội vỗ lưng cho cậu, "Trong tủ có cốc giấy đấy, em uống chút nước đi đã."
Ôn Chước Ngôn vẫn bất động, ho một hồi lại ngừng.
Sau đó cậu rời khỏi Nhiếp Hàn Sơn, thấy quần áo vừa ướt sũng lại vừa nhăn nhúm đang dính lấy làn da của hắn, khiến cơ bắp đã mỏng đi nhiều đều lộ ra. Lúc đến đây, cậu đã hỏi qua bác sĩ, biết hiện tại hắn đã có thể xoay người. Vậy nên cậu đến ngăn tủ, tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay cho Nhiếp Hàn Sơn. Nếu đã thay thì cũng nên vào nhà vệ sinh tìm khăn mặt, mang theo một chậu nước ấm đến lau người cho hắn.
Cậu lật người hắn lại, đầu tiên là lau cánh tay, sau đó phát hiện lưng và vai hắn đã gầy lại càng gầy hơn. Ôn Chước Ngôn nhấc khăn mặt lên, dùng ngón tay ấn vào cơ bắp giữa xương bả vai của hắn, "Ống dạ dày và niệu quản rút lúc nào?"
Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên đáp một tiếng, sau đó mới ý thức được cậu đang hỏi cái gì.
"Mấy hôm trước. Trước khi rút anh bảo mẹ về nhà, dạo này bà ngày nào cũng gọi điện hỏi han." Sau đó hắn lại nói, "Gọi còn lải nhải nhắc tới em nữa."
Ôn Chước Ngôn không nói lời nào, giúp hắn luồn tay áo rồi lại cởi quần dài, thay khăn cho hắn lau chân, "Rút ống có đau không?"
Nhiếp Hàn Sơn sửng sốt, cười nói: "Em đau lòng à?"
Ôn Chước Ngôn cười cười: "Ừm."
Cậu trả lời một cách rất nghiêm túc, Nhiếp Hàn Sơn cư nhiên không tiếp lời được nữa.
Ôn Chước Ngôn khép mí mắt lại, bàn tay dán lên thắt lưng hắn sờ soạng, dừng lại một hồi, "Lúc trước ở trong ICU em đã từng hỏi cha mình, cắm nhiều ống như vậy có đau không?"
Cách một lớp khăn cũng có thể nhận ra cơ bắp dưới lòng bàn tay cậu bỗng trở nên căng cứng. Ôn Chước Ngôn đặt khăn mặt trở lại trong chậu, đỡ lưng hắn lại để người hắn xoay sang bên kia, sau đó cởi ống tay trái cho hắn: "Khoảng thời gian trước cũng mỗi ngày ở trong ICU hỏi anh..." Cậu một lần nữa nhặt khăn mặt từ trong chậu nước lên vắt khô, bắt đầu lau từ ngực hắn xuống, "Em đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng..."
"Ngôn Ngôn." Nhiếp Hàn Sơn đè cổ tay của cậu lại.
Ôn Chước Ngôn cúi đầu nhìn hắn: "Nhiếp ca, anh có thể tưởng tượng được không, một gia đình hòa thuận, một người cha yêu thương con trai mình, một người con tôn sùng cha mình. Bỗng nhiên có một ngày, người cha ấy làm ra những hành động kỳ quái với người con trai." Cậu thoát khỏi lòng bàn tay của Nhiếp Hàn Sơn, tiếp tục lau cánh tay cho hắn, giọng điệu bình thản, "Ngày đó ông ấy uống nhiều, xông vào trong phòng, đè em lại, hôn lên miệng em. Em nói em không phải mẹ, ông ấy nói - không sai, con là Ngôn Ngôn."
Ôn Chước Ngôn cài cúc lên cẩn thận cho Nhiếp Hàn Sơn. Cậu cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau lưng: "Khi đó em thấy thật ghê tởm nên bỏ chạy."
Bàn tay rộng lớn của Nhiếp Hàn Sơn phủ lên mu bàn tay cậu, hắn định nói gì đó nhưng lại bị cậu đoạt lời trước: "Em đến trọ ở trường, cùng mọi người lăn lộn, học uống rượu, học đánh nhau, ông ấy cũng không tới tìm em. Đến tận cuối học kỳ, mẹ mới tới tìm em, nói với em rằng bố đang nằm trong bệnh viện. Em theo mẹ đến bệnh viện mới biết bố đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, Hai người họ vẫn luôn giấu em." Cậu ngừng lại một chút: "Em đã từng nói với anh rồi, bố mẹ em là hôn nhân bị sắp đặt, chẳng có bao nhiêu tình cảm. Mẹ em rất nhanh lại gả cho Vương Nghiêu, em bắt đầu thấy nhớ bố mình, bắt đầu nghĩ tới ông ấy. Em mơ thấy ông ấy trở về... đêm đó em mộng tinh."
Những ngón tay dán trên mu bàn tay cậu siết chặt, Ôn Chước Ngôn rút một tay ra đè ngược lên tay hắn, từng chút từng chút tách hai tay hắn ra đan tay mình vào, "Tình cảm của em đối với bố em rất phức tạp. Trong một khoảng thời gian rất dài em cũng không phân định rõ loại tình cảm nào chiếm phần nhiều hơn. Điều duy nhất em có thể khẳng định được là, mỗi lần từ em cứu mẹ khỏi Vương Nghiêu, em lại càng nhớ ông ấy thêm một chút." Dừng một chút, cậu cười một tiếng, "Theo như lời Vương Nghiêu nói đó, sau đó em biến thành một tên điên, muốn chém muốn giết..."
Nhiếp Hàn Sơn nắm chặt lấy tay cậu: "Đều đã qua cả rồi."
Ôn Chước Ngôn cười cười, cúi đầu ghé xuống tay hắn nói sáu chữ, sau đó nghe lời hắn không nói gì nữa.
Quan Hạc một đi không trở lại, tựa như đã đánh tiếng trước, cả ngày hôm đó trừ cô y tá đến tiêm và kiểm tra nhiệt độ cơ thể, trong phòng bệnh không hề xuất hiện người nào khác. Ôn Chước Ngôn hỏi nhân viên chăm sóc, Nhiếp Hàn Sơn nói bình thường nếu Quan Hạc và Giải Tư có thời gian rảnh đều sẽ thả một người qua, nhưng hôm nay thế mà lại chẳng có chút tin tức nào.
Ôn Chước Ngôn hầu Nhiếp Hàn Sơn cơm nước xong xuôi lại mở TV chuyển kênh cho hắn chọn. Phần lớn thời gian Nhiếp Hàn Sơn vẫn cần nằm thẳng, chỉ có thể nghe âm thanh, chọn một lúc thì hết hứng thú, ngủ thiếp đi. Ôn Chước Ngôn cho nhỏ tiếng TV lại, tìm đại một kênh phim truyền hình, cả đêm đều chiếu phim của Vương Gia Vệ. Cậu dựa người vào thành giường xem phim, sau đó chuyển thành nhắm mắt lại nghe tiếng; nghe đến đoạn độc thoại kinh điển của Kim Thành Vũ về dứa đóng hộp thì không cưỡng được sự mệt mỏi nữa, cậu cầm điều khiển lên tắt TV.
Bây giờ mới hơn mười giờ tối, gió bắc thổi thẳng vào phòng làm hai cánh cửa đập vào nhau không dứt. Ôn Chước Ngôn liên tục trở người, sau đó nhớ tới bản thân còn chưa uống thuốc, bèn xốc chăn lên ngồi dậy xỏ giày vào, đột nhiên lại nghe thấy giọng của Nhiếp Hàn Sơn.
Rèm cửa được kéo lại kín kẽ, những tia sáng ở trong phòng bệnh cực kỳ bé nhỏ, vậy nên ngay cả hình dáng của đối phương Ôn Chước Ngôn cũng không nhìn rõ, "Em đánh thức anh rồi à?"
Nhiếp Hàn Sơn hỏi lại: "Không ngủ được sao?"
Ôn Chước Ngôn nói bản thân không sao, sau đó quay về nằm xuống.
Cậu vừa mới đắp chăn lên lại nghe thấy tiếng của Nhiếp Hàn Sơn: "Vương Nghiêu từng đánh gãy chân em à?"
Mắt Ôn Chước Ngôn mở to ra một chút.
Nhiếp Hàn Sơn lại nói: "Vết sẹo trên chân trái của em kìa."
Ôn Chước Ngôn nói: "Ông ta vẫn ghi thù một dao kia của em nên sau khi ly hôn, ông ta đi tìm người báo thù. Tiền án của em còn trong tay ông ta nên mẹ em không dám báo cảnh sát, chỉ gửi em đến ở với ông bà ngoại."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Sau đó cũng chẳng quản em nữa phải không?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Không phải, bà ấy vẫn không muốn tin lời mà Vương Nghiêu nói."
Nhiếp Hàn Sơn hỏi: "Thật sự không tin?"
Ôn Chước Ngôn không nói được gì nữa.
Hồi lâu, Nhiếp Hàn Sơn nói: "Lại đây, cho anh ôm một cái."
Chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân lại truyền ra một loạt tiếng động, Ôn Chước Ngôn ngay cả dép lê cũng không mang, chân trần bò lên giường Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn chậm rãi di chuyển, nhường cho cậu nửa chiếc giường, lại vươn cánh tay ra cho cậu gối đầu. Giường bệnh rất chật chội, Ôn Chước Ngôn nghiêng người, cẳng chân hơi co lên một chút, mắt cá chân ở bên mép giường, chỉ cần xoay người một cái là có thể lăn xuống đất.
Nằm được vài phút, cậu bỗng nắm lấy tay Nhiếp Hàn Sơn rồi đặt tay hắn lên ngực trái của mình.
Nhiếp Hàn Sơn cười, quay đầu lại, từng hơi thở phả lên mặt cậu: "Em đang làm gì vậy?"
Giọng Ôn Chước Ngôn rất nhẹ: "Người ta nói lòng người chỉ cách da bụng. Anh nghe của em đi."
Nhiếp Hàn Sơn cười không ngừng được: "Nghe bằng tay à?"
"Ừm." Ôn Chước Ngôn nói, "Cảm nhận một chút."
Nhiếp Hàn Sơn cũng làm như thật, sờ soạng một lúc rồi nói: "Hơi nóng em ạ."
Ôn Chước Ngôn cũng cười rộ lên:"Ừ."
Nhiếp Hàn Sơn không nói gì nữa.
Hai bên im lặng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng dần chậm lại.
Ôn Chước Ngôn xê dịch đầu, mở mắt ra rồi lại một lần nữa nhắm lại.
"Liệu sau này anh có sợ em không?"
Âm thanh như một trận gió bỗng nhiên bay tới, chạm vào tai Nhiếp Hàn Sơn.
Nhiếp Hàn Sơn ngẩn người: "Sợ em đánh anh hay sợ anh không chữa được cho em?"
"Sợ em sẽ thành Sư Lâm," Ôn Chước Ngôn nói, "Bắt đầu từ ánh mắt."
Nói một câu này ra, chính Ôn Chước Ngôn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cư nhiên giống như chính mình đang hung dữ làm nũng vậy.
Thất thần chỉ là chuyện trong vài ba giây. Cậu bị Nhiếp Hàn Sơn xoa xoa lỗ tai, sau đó nghe được tiếng hắn cười: "Nói thật, chính bởi vì ánh mắt này, lúc trước thiếu chút nữa anh đã cảm thấy chướng mắt em rồi."
Ôn Chước Ngôn trừng mắt nhìn hắn: "Vậy hiện tại thì sao?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "May thay."
Rõ ràng là nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn đối phương thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Sở Kiêu cho Ôn Chước Ngôn nghỉ thêm hai ngày, cậu đi mua mấy món đồ chơi của mấy bé gái đến thăm nhà nhiếp ảnh gia để cảm ơn trưởng bối mấy ngày nay đã chăm sóc, thời gian sau đó đều tiêu tốn hết trong phòng bệnh. Nhiếp Hàn Sơn không tiện xem TV, vì vậy cậu đã mang một ít sách vở ở nhà tới, sáng trưa chiều tối thay đổi đọc cho hắn nghe. Biểu hiện của Nhiếp Hàn Sơn là vô cùng phối hợp, còn thường xuyên tham gia thảo luận nội dung. Giải Tư cùng Quan Hạc cũng cảm thán đây là cảnh tượng khó có được, qua hai ngày ngắn ngủi mà đã bắt kịp số lượng sách mà lão Nhiếp đọc trong suốt hai năm.
Cơ thể Nhiếp Hàn Sơn dần dần chuyển biến tốt hơn, tin tức hắn bị tai nạn giao thông cũng càng được truyền rộng, mỗi ngày người đến thăm bệnh nhiều vô số kể. Ôn Chước Ngôn ban ngày đi làm rồi đến lớp, mỗi tối đến chăm người lại phải nhờ Quan Hạc hoặc Giải Tư giúp chuyển đống quà thăm bệnh về nhà, vậy mà mỗi lần đẩy cửa phòng bệnh ra vẫn có thể phát hiện ra những hộp quà mới được đưa đến.
Thịnh Mẫn Hoa và mấy người kỳ cựu của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng đến thăm bệnh, Ôn Chước Ngôn tăng ca, lúc mở cửa phòng bệnh đã hơn tám giờ, nhìn thấy bọn họ thì thoáng ngạc nhiên.
Mấy người kia mở miệng ra trước: "Tiểu Nhị vớ vẩn thật nha, lúc ngồi xe của Nhiếp ca gặp chuyện không may cũng không nói với bọn này?'
Giọng điệu vui đùa, Ôn Chước Ngôn đứng trước cửa sửng sốt hai giây, cũng cười nói: "Không phải vì sợ mấy ông nghi ngờ kỹ năng lái xe của Nhiếp ca sao, hình tượng cao lớn uy mãnh của anh ấy không thể cứ như thế bị hủy hoại trong chốc lát được.". Đọc truyện tại { TRUМtruyen .V N }
Mọi người cười mắng.
"Hiện tại không phải mọi người cũng biết rồi sao?"
"Ừm." Cậu đặt balo xuống ghế, nhấc một túi nho trên bàn trà lên, "Giấy không thể gói được lửa."
Nói xong thì đi vào toilet rửa nho, để lại một đám người tiếp tục trợn trắng mắt.
Đại khái bọn họ đến đây cũng được một lúc rồi, mấy câu hỏi han ân cần giờ phút này cũng đã nói xong, đề tài trực tiếp rơi xuống người Ôn Chước Ngôn. Mấy người họ đều nói cậu thâm tàng bất lộ, thần không biết quỷ không hay đã thân thiết với Nhiếp Hàn Sơn như vậy. Lại có người nói, tiểu Nhị biết nói chuyện như vậy, nào có người nào mà không kết thân được.
Nhiếp Hàn Sơn hòa ứng: "Biết là được rồi, học cho nhiều vào, ai nấy cũng chỉ biết bốc phét là giỏi."
"Nhiếp ca, anh nói vậy là không đúng rồi." Có người đáp lại: "So với lão Thịnh, bọn em cũng được coi là những người tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa mà."
"Ông có thể bớt làm người khác ghê tởm hay không hả..."
Ầm ĩ không chịu nổi.
Nước có hơi lạnh, Ôn Chước Ngôn rửa nho một lần, sau đó xả một chậu nước rồi cho nho vào ngâm.
Dù sao đây cũng là bệnh viện, Nhiếp Hàn Sơn bệnh nặng mới khỏi, một đám người bọn họ cũng không dám ở lâu, chưa đến tám rưỡi đã xin phép đi về. Ôn Chước Ngôn đứng dậy đi tiễn, ra khỏi thang máy, đi thẳng đến trạm xe bus đối diện cửa chính. Nhiếp Hàn Sơn không có ở đây, mấy người bọn họ không còn kiêng nể gì nữa, trêu chọc có, chế nhạo có, một mực đem chuyện giao tình của cậu và Nhiếp Hàn Sơn ra nói. Ôn Chước Ngôn im lặng, lần lượt tiễn người lên xe bus, quay đầu lại nghe thấy những người còn lại đang đề cập đến Mạnh Uyên.
"Hạ Tiêu?"
"Đỉnh không? Ngay cả em gái mưa của Mạnh Uyên cũng được hưởng sái luôn."
"Nghe nói là thân quen với đồ đệ của Hạ Tiêu lắm. Lão Thịnh cũng quen nữa, có đúng không... lão Thịnh?"
Thịnh Mẫn Hoa vẫn cúi đầu chơi di động, nghe vậy kinh ngạc một chút.
Người kia nói: "Tôi thấy hôm nay ông cứ dính lấy cái điện thoại di động, lại đang thính em nào hả?"
Nhét điện thoại vào túi quần, Thịnh Mẫn Hoa giơ tay lên tát cái bốp vào gáy người kia: "Ông quản được tôi sao?"
Quả thật là không quản được. Xe tới, người nọ và bạn cùng chui lên xe.
Ở trạm xe chỉ còn hai ba người, một người đàn ông trung niên hút thuốc dưới tấm biển, một nữ sinh trung học mặc đồng phục học sinh đem cặp màu trắng xanh rụt người vào ghế nhắn tin. Ôn Chước Ngôn nhìn về phía cuối đường, xích lại gần Thịnh Mẫn Hoa, trong bụng đang tổ chức lại ngôn từ định nói gì đó nhưng lại bị Thịnh Mẫn Hoa cướp lời: "Mẹ nó cái số chó gì đây, mãi không đón được xe."
Vừa đúng lúc có một chiếc taxi trống đang đi lại, cậu ta vẫy tay cho xe dừng lại đây. Thịnh Mẫn Hoa bước đến cạnh xe báo địa chỉ, ngồi lên ghế lái phụ rồi khoát tay với Ôn Chước Ngôn: "Quay về sớm một chút đi, hôm nay lạnh muốn chết đi được."
Ôn Chước Ngôn cho tay vào túi áo khoác, rụt cổ lại, khóa chặt ánh mắt của cậu ta nhìn vài giây.
Cậu gật đầu: "Gặp sau."
Trên đường trở về, cậu bước rất chậm. Tâm trí cậu thả lỏng, hai tay đút túi quần mà bước đi. Sau khi vào phòng, Nhiếp Hàn Sơn giục cậu đi ngâm chân cho ấm người. Ôn Chước Ngôn cởi áo khoác rồi lập tức vào nhà vệ sinh. Một lúc sau cậu mới đi ra, mang theo nước nóng lau người cho Nhiếp Hàn Sơn. Cậu đưa tay di chuyển xuống bụng dưới của Nhiếp Hàn Sơn, cởi quần lót và quần ngoài của hắn ra như thường lệ. Khăn ấm lang thang giữa rừng rậm, sau đó dần dần rơi xuống dương v*t bán cương đang nghỉ trong đó. Ôn Chước Ngôn lại vươn tay ra rồi xoa xoa nó hai lần trong lòng bàn tay. Cậu nghe tiếng thở của Nhiếp Hàn Sơn đột ngột tăng lên, tay cậu lập tức bị giữ lại.
Giọng nói trên đầu thô ráp lại khàn khàn: "Đừng nghịch."
Ôn Chước Ngôn cúi đầu xuống ngậm toàn bộ vào miệng. Nhiếp Hàn Sơn lập tức kẹp chặt hai chân lại. Một tiếng thở dài thoát khỏi cổ họng. Hắn vươn tay muốn đẩy đầu cậu ra: "Nhả ra... Ngoan."
Ôn Chước Ngôn liếc mắt, để quy đầu dương v*t đi hết vào chỗ sâu trong cổ họng, sau đó từ từ nhả ra, lại ngậm lấy quy đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên chỗ lõm rồi chọc vào trong. Nhiếp Hàn Sơn không thể cử động dễ dàng, chỉ có thể thở và xoa đầu cậu. Có lẽ là vì thuốc hại thân mà chưa được bao lâu hắn đã đẩy đầu cậu ra muốn bắn. Ôn Chước Ngôn nắm lấy bàn tay trên đầu cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp vài cái. Tinh dịch xuất vào miệng, lượng ít lại có chút loãng. Ôn Chước Ngôn chậm rãi nuốt hết vào trong bụng.
Ôn Chước Ngôn lại mang sách đến, đây đều là sách cũ, là mấy tập bản thoại hoặc là mấy cuốn Võ hiệp truyền kỳ mà cậu thích. Nhiếp Hàn Sơn không biết là do bản thân mệt mỏi hay do không có hứng thú, nghe xong được một câu chuyện đã bắt đầu ngáy. Ôn Chước Ngôn khép sách lại, kèo rèm cửa sổ ra, lấy từ trong túi xách ra hai lá bùa bình an đặt bên gối Nhiếp Hàn Sơn. cậu quay về giường, ném quyển sách vừa rồi trở lại đống sách cũ, rồi từ đó lấy ra một quyển khác để đọc.
Tiếng động không lớn.
Chín giờ ba mươi, cửa sổ lại bị gió giật bung ra. Dự báo thời tiết báo ngày mai nội thành sẽ có mưa tuyết nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.