Dược Sư 0 Cấp

Quyển 2 - Chương 29: Lửa trời

Dạ Hoang

02/02/2015

Mọi chuyện dường như thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người. Tuy cách nhau khá xa nhưng Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Đại Hồ Tử đã thêm hão hữu. Đứng trên tường thành, tầm mắt rộng lớn rất thích hợp để vẽ nên một bức họa giang sơn. Đại Hồ Tử ha ha cười, triệu hồi chim tước từ trong Thương Thúy Sâm Lâm, sau đó nhảy lên lưng chúng.

Diệp Ly Ly bước tới, vạt áo bay phất phới theo gió. Lúc đi ngang qua Đại Hồ Tử, cô nói nhỏ, khóe miệng mỉm cười:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Gặp nhau ở cầu Hỉ Thước.

Cách đó không xa, Minh Nguyệt Thiên Lý chợt híp mắt.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Không có, cái gì cũng không có.

Vị trí cây Thập Tự cũng là nơi cao nhất trong thành Tác Đa Mã, thấp một chút nữa cũng chỉ có thể là Trích Nguyệt tửu quán, khó trách sứ giả Thần Vương phái tới lần trước lại trực chỉ đến Trích Nguyệt tửu quán. Ai dám tin rằng tòa nhà cao nhất thành không phải là nơi ở của chủ thành chứ? Diệp Ly Ly khẽ cười, trong đó đương nhiên là có công lao của Minh Nguyệt Thiên Lý. Vị trí của Trích Nguyệt tửu quán vốn là bãi đất hoang sát biển, cũng không có tác dụng gì, cho nên Minh Nguyệt Thiên Lý dễ dàng mua được nó từ trong chợ đêm.

Mấu chốt sở hữu của Trích Nguyệt tửu quán là vì...

Minh Nguyệt Thiên Lý lấy cớ báo ân cho nên tiện tay ném lên người cô, Diệp Ly Ly biết cũng chỉ vì hắn lười. Dù sao tửu quán có đưa vào hoạt động đều có thể liên hệ đến NPC của Kỷ Nguyên Ma Pháp, một đại thiếu gia bình thường đều có người bưng cơm đút nước đến tận miệng như hắn đương nhiên là không muốn làm những chuyện rườm rà.

Đang nghĩ ngợi, Diệp Ly Ly bỗng nhiên ngửi thấy mùi lưu huỳnh. Cô nhìn về phía Minh Nguyệt Thiên Lý, phát hiện sắc mặt của hắn cũng có chút thay đổi, dường như chẳng muốn quan tâm đến Đại Hồ Tử mà tiến đến bên này.

Một bóng trắng chạy như điên trên nóc nhà.

Bởi vì tốc độ cực nhanh, nhịp dừng chân cực chuẩn, cho nên từ xa nhìn lại chỉ có thể thấy một bóng trắng.

Nhanh!

Rất nhanh!

Đón gió, bóng trắng đánh lên lưng Diệp Ly Ly! Cám giác rất nhỏ lại khiến cho Diệp Ly Ly có chút trở tay không kịp, lại rõ ràng cảm thấy ‘người’ sau lưng không có ác ý, ngược lại còn thấy mềm mềm, cảm giác ấm áp dọc theo xương sống tràn ra toàn thân, quên luôn cả bản thân đang ngã xuống. Khóe mắt liếc qua cái bóng trắng kia, nhỏ nhắn, Tiểu Bạch Cẩu?

Oành!

Hỏa diễm cực nóng màu vàng óng ánh lập tức xuất hiện phía trên thành Tác Đa Mã, mang theo mùi lưu huỳnh đậm đặc cắn nuốt những cây Thập Tự trong thành Tác Đa Mã.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thiết lập hệ thống phòng ngự!

Bạch Y Tế Tư phục hồi tinh thần, lá chắn ma pháp màu đỏ tím bao lấy toàn bộ thành Tác Đa Mã. Ma pháp trận cần một lượng tinh thạch lớn để duy trì, bình thường cũng sẽ không mở ra nhưng hôm nay cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.

Diệp Ly Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời đang nổ tung phía trên, bỗng nhiên không có cách nào để nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không nhớ nổi bất kỳ kỹ năng gì có thể khiến cho mình thoát khỏi khốn cảnh này.

Tiểu Bạch Cẩu vốn tưởng rằng với thân pháp đó có té xuống cũng sẽ không sao, hiển nhiên không ngờ rằng cô cứ đờ đẫn té xuống như vậy. Nó cắn răng, nhảy xuống đất, lại nghe thấy âm thanh bước chân sau lưng.

Sương mù dâng lên, mọi người hoa mắt. Một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi chống đỡ mũi chân trên tường thành. Tuy chỉ mặc một bộ trang phục của tân thủ nhưng thân hình lại nhanh nhẹn vô cùng, khiến cho người ta sợ hãi thán phục. Thế nhưng mọi người đã đánh giá hắn quá cao, cho dù là ai nhảy từ trên tường thành xuống cũng sẽ có tốc độ như hắn ta lúc này.

Minh Nguyệt Thiên Lý nhìn thiếu niên kia ôm Diệp Ly Ly trong ngực, vững vàng đáp xuống đất. Hắn cúi đầu nhìn hai cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế giơ ra giữa không trung, sau đó chậm rãi thu tay vòng ra sau lưng. Hắn chắp tay đứng đó, nhìn hai người đã nhảy xuống tường thành.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Diệp Khâm! Giỏi thật, vậy mà em vẫn có thể lăn đến tận đây!

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chị ~~ Chẳng qua là em lo lắng thôi ~~

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Lo lắng cái gì?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Lo lắng những kẻ có dụng ý bất lương khác nha.

Diệp Khâm hung hăng trừng mắt Minh Nguyệt Thiên Lý, lại không ngờ phát hiện Minh Nguyệt Thiên Lý cũng không nhìn bọn họ, mà là quay mặt qua một bên, giọng điệu nhàn nhạt:

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Hai người mau vào thành, cổng nhành sắp đóng rồi đấy!

Diệp Ly Ly giật mình, nhìn thấy giọng điệu tên kia không mang theo mỉa mai như mọi khi, khuôn mặt tuấn dật cũng không có vẻ cợt nhả vốn có, thật sự không giống với một Minh Nguyệt Thiên Lý mà cô quen biết.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Chẳng lẽ… huynh cũng té xuống sao?

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: …



[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Hắn ta đương nhiên là định giở chiêu anh hùng cứu mỹ nhân đó!

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Sao?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Hắc hắc, đáng tiếc là vì chần chừ cho nên chậm nửa nhịp, dẫn đến không vui a ~~

Diệp Ly Ly nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười của em trai lại đậm đặc mùi thuốc súng, dường như đang muốn kích thích Minh Nguyệt Thiên Lý trước mặt. Nhìn đi, thái dương của hắn ta rõ ràng đã xuất hiện gân xanh, nhưng lại liều mạng che giấu hòng duy trì bộ dạng thần tiên không nhiễm bụi trần.

Ba người thừa dịp cổng thành chưa đóng hết mà đi vào thành Tác Đa Mã. Cùng lúc với âm thanh cổng thành khép lại, Diệp Khâm tận lực đè thấp thanh âm nói thầm với Minh Nguyệt Thiên Lý:

[Mật âm] Không Phải Pháp Sư: Muốn tới gần chị ta thì phải đặt cọc sính lễ trước nha ~~

Minh Nguyệt Thiên Lý dừng bước, nhìn tên thiếu niên kia đã nhanh chóng cất bước đuổi theo người phía trước. Hắn ta dường như dù có trào phúng hay khinh bỉ người khác như thế nào cũng vẫn mỉm vô hại sánh vai với mình, quả thật là mặt dày mày dạn.

Minh Nguyệt Thiên Lý mỉm cười đi về phía trước, nghe hai người kia nhỏ giọng cãi nhau.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Tại sao em lại đẩy chị?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Hỏa diễm kia không giống với ma pháp hỏa hệ bình thường, bị tổn thương nhất định sẽ cảm nhận rất sâu sắc! Hơn nữa, khi bị hỏa diễm này tổn thương sẽ sinh ra tâm ma, các loại ảo giác sẽ được hình thành, đến lúc đó nhất định sẽ sống không bằng chết.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tâm ma? Ảo giác? Giống như “tam vị chân hỏa” sao?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Rất có khả năng, người chế tác trò chơi hình như là kẻ rất yêu thích văn hóa Trung Hoa.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Không thể tha thứ! Đạo văn!

...

Hỏa diễm bốc ra từng trận khói đặc, tiếp tục nữa thì cho dù phe phái chính nghĩa chưa đến, thành Tác Đa Mã cũng sẽ bị hỏa diễm hủy diệt.

Đám người Đại Hồ Tử cùng Bạch Y Tế Tư đứng trên tường thành, dù sao chỗ này cách hỏa diễm cũng khá gần cho nên hơi nóng áp ra đến bức người, cũng nên tìm một nơi mát mẻ hơn mà đàm đạo. Đại Hồ Tử có chút bất mãn khi bị Minh Nguyệt Thiên Lý gián đoạn cuộc hội thoại, nhưng dù sao cũng đứng trên chiến thuyền của người ta, cho nên cũng không mở miệng nói gì. Hắn nhìn thấy Minh Nguyệt Thiên Lý trở về cũng chỉ duỗi lưng một cái, không đáp lời. Ngược lại, Mỹ Diễm lại gật gật đầu chào với Minh Nguyệt Thiên Lý.

Minh Nguyệt Thiên Lý tạm thời cũng không hào hứng nói chuyện cùng đồng minh của mình, sắc mặt có chút không tốt. Hắn nhìn Bạch Y Tế Tư, nói:

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành chủ, có muốn đến thủy lao không?

Bạch Y Tế Tư nhìn một đống khuôn mặt xa lạ bên trong thành, thở dài lắc lắc đầu.

Minh Nguyệt Thiên Lý chỉ vào các thành viên của Thiết Tứ Giác, quay đầu nhìn Diệp Ly Ly nói:

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đưa bọn họ về tửu quán.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Em trai, đưa bọn họ về tửu quán.

Diệp Khâm trầm mặc, đột nhiên quay sang giữ chặt tay áo của Tiểu Cam Đạo Phu không biết đã đi đến từ lúc nào, nói:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Tiểu quỷ, đưa bọn họ về tửu quán.

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Sao ta cảm thấy câu này quen quen vậy?

Diệp Khâm cười đến lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhưng giọng điệu lại khinh miệt mà thần sắc cũng tràn đầy khinh thường:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Thủ đoạn bắt chước của chú em vẫn còn rất non tay.

[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: ...

Bỏ mặc cho em trai mình bị sỉ nhục, Minh Nguyệt Thiên Lý ung dung đi vào thủy lao. Kết giới phòng ngự trong thành không thể chống cự thêm được bao lâu, nếu bị hỏa diễm công phá trong khi hắn vốn đã mất mười cấp, chỉ sợ cả thành này sẽ vô cùng thê thảm. Thủy lao nằm ở phía nam thành Tác Đa Mã, gần bờ biển, gió áp vào mặt cũng có vị nhàn nhạt của muối.

Hai sứ giả Thần Vương bị nhốt trong thủy lao ướt sũng toàn thân. Thần sắc chói lọi của bọn họ đã nhạt đi hẳn sau vài giờ bị giam cầm, hoàn toàn không còn chói mắt như lúc mới đến.



Tay sứ giả trẻ tuổi ghé vào tai của vị sứ giả tục tằng đang nhắm mắt dưỡng thần nói nhỏ, hắn ta từ từ mở mắt ra.

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Sứ Thần Chính Nghĩa: Các người đã tỉnh ngộ rồi sao?

Minh Nguyệt Thiên Lý dạo bước đến thủy lao, mở khóa cửa ra. Tay sứ thần tục tằng vèo một cái thoát ra ngoài, hằm hằm nhìn người trước mắt. Minh Nguyệt Thiên Lý không nói một lời.

Tay sứ giả trẻ tuổi cũng ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng xanh, lầu bầu:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Mỗi lần nhìn thấy mấy kẻ không giống người đều nôn mửa, cho dù cảm thấy hắn ta xấu xí cũng không nên biểu hiện ra ngoài chứ!

Tay sứ thần trẻ tuổi cắn cắn môi, dáng vẻ rất đáng yêu. Hắn ta chỉ vào Minh Nguyệt Thiên Lý, nói tiếp:

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Nhìn hắn ta đi, dung mạo cũng xấu như thế nhưng ta đâu có nôn mửa không phải sao? Haizz… Đệ đệ đần!

Sứ giả tục tằng bị thanh âm của tay sứ giả trẻ tuổi làm cho giật mình. Khi hắn ta quay đầu nhìn rõ Minh Nguyệt Thiên Lý liền kìm lòng không được mà chống tay vào tường nôn mửa liên tục.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: …

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: …

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Đệ đệ đần, không cần phải phản ứng thái quá như vậy đâu.

Diệp Ly Ly muốn nói cái gì đó, lại bị Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Diệp Khâm giơ tay cản lại. Sứ giả trẻ tuổi quay đầu lại nhìn ba người bọn họ, cười khẽ.

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Các người vậy mà dám ngăn cản hỏa diễm lưu huỳnh, thật đúng là có dũng khí.

Minh Nguyệt Thiên Lý cười nhưng không nói gì. Diệp Ly Ly có chút mờ mịt, rồi sau đó như hiểu ra điều gì đó. Chỉ thấy tay sứ thần trẻ tuổi kéo tay sứ thần tục tằng bay lên không trung, đôi cánh trắng như tuyết tung ra, lông vũ mang theo vầng sáng nhàn nhạt. Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp kia chuyển qua nhìn ngọn hỏa diễm bên ngoài thành đột nhiên thở dài.

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Tuy nhiên ta vẫn rất thích các người, bởi vì đám người kia quá tham sống sợ chết!

Ánh sáng chói mắt vây hai sứ giả, nhanh chóng khuếch tán.

Phảng phất như thu hết toàn bộ ánh sáng, sở hữu tất cả hơi nóng, đôi cánh của hai tay sứ giả dần dần không còn trắng tinh như trước. Vầng sáng óng ánh trên đỉnh đầu tỏa ra, dần dần đen kịt. Hai tay sứ giả lơ lửng giữa không trung, đôi cánh đen như mực buông xuống một cách vô lực.

[Phụ cận] [Hệ thống] NPC Đại Sứ Thần: Đệ đệ đần nhìn đi, bọn họ đã bị bỏ rơi rồi. Thần Vương vốn đã nghi ngờ bọn họ sẽ làm phản từ lâu rồi.

Ánh sáng trải dọc theo kết giới cũng không dập tắt hỏa diễm như Minh Nguyệt Thiên Lý dự đoán, ngược lại còn cổ vũ thế lửa. Minh Nguyệt Thiên Lý nhíu mày, cảm thấy không khí xung quanh dần dần trở nên nóng rực, lại không cách nào chống cự được. Nếu là bang chúng của Thiên Lý Sơn Trang ở đây thì sẽ không giống với tình hình lúc này, đáng tiếc thành chủ thành Tác Đa Mã cũng không có tiếng nói nhiều cho lắm, ngay cả vị bang chủ mới tới cũng không muốn nghe hắn ta chỉ huy.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Xem ra là chúng ta may mắn, sắp được thành nồi thịt kho tàu tập thể rồi.

Diệp Khâm nhìn qua phía bên kia hỏa diễm, bỗng nhiên kinh hô:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Trúc Hải Thính Tùng!

Áo bào tím bay phần phật, nhảy xuống trên nóc tửu quán phía xa, đó chính là nơi lửa cháy to nhất. Thế nhưng, người nọ chỉ giơ nhẹ pháp trượng, ánh sáng màu tím xuất hiện, lửa, rõ ràng từ từ giảm đi!

[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Lão đại Thính Tùng thật uy vũ!

[Phụ cận] Lão Tử Là Chu Bá Thông: Lão đại Thính Tùng, đây chính là {Càn Khôn Ngọc Lộ} đó!

[Phụ cận] Nhất Thiên Hàn: Thế mà lại dùng để dập lửa, lãng phí đến đáng xấu hổ!

[Phụ cận] Đại Bạch: Chúng ta phải điều chế biết bao lâu mới được một bình!

[Phụ cận] Đậu Hũ Thối: Lão đại Thính Tùng nhất định là muốn giả vờ làm Chúa cứu thế lừa gạt mấy muội muội trong Kỷ Nguyên Ma Pháp đây mà!

[Phụ cận] Khắp Thiên Hạ Ta Đẹp Trai Nhất: Các muội muội yêu quý hãy nghe cho kỹ, hắn ta chỉ là lấy {Càn Khôn Ngọc Lộ} ra để dập lửa mà thôi!

[Phụ cận] Đậu Hũ Thối: Các muội muội ngàn vạn đừng nhìn thấy bộ dạng lớn lên có chút dễ nhìn của hắn ta mà bị lừa!

Chúng Nhân Bang, đã cập cảng Tác Đa Mã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Sư 0 Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook