Quyển 2 - Chương 24: Tương phùng
Dạ Hoang
02/02/2015
Trong rừng rậm xanh thẳm, một người chơi tầm mười tuổi chậm rãi đi ra. Tuy ngoại hình là Tinh Linh tộc tuấn mỹ, nhưng bởi vì còn quá nhỏ cho nên nhìn từ xa lại giống như một Nhân tộc. Rất hiếm người có thể vượt qua khu rừng rậm hung hiểm trứ danh Thương Thúy Sâm Lâm này, chẳng trách cư dân thành Tác Đa Mã khi nhìn thấy hắn đều kinh ngạc không thôi. Đương nhiên, còn hơn cả kinh ngạc nữa chính là...
Mừng rỡ!
Mừng rỡ!
Mừng rỡ!
Rốt cuộc cũng có người từ bên ngoài đến. Từ hệ thống NPC đến người chơi cũng nhịn không được mà nhiệt huyết sôi trào. Những người chơi trước kia đều giảo hoạt muốn chết, cậu bé dễ thương trước mặt này nhất định có thể khiến cho bọn họ tìm lại số vốn đã mất đi. Nghĩ đến truyền thống đón khách của dân cư thành Tác Đa Mã, bọn họ lại ngứa ngáy khó chịu...
Phong tục đón khách thứ nhất của thành Tác Đa Mã: Bao vây!
Phong tục đón khách thứ hai của thành Tác Đa Mã: Khiếm nhã!
Phong tục đón khách thứ ba của thành Tác Đa Mã: Lôi vào chỗ trống muốn làm gì thì làm!
Mặt mày bọn họ hớn hở thông báo cho những người khác, chưa tới vài phút thì cổng thành đã chật như nêm cối. Một thầy tế áo trắng đứng trên cổng thành, dùng thị lực không tốt lắm của mình quan sát người chơi còn nhỏ tuổi đang bị dân chúng trong thành chèn ép đến không thở nổi phía dưới. Hắn ta nâng tách trà trên chiếc bàn bên cạnh lên, biểu cảm lạnh nhạt. Bên cạnh hắn, một cung tiễn thủ (1) lạnh lùng liếc mắt một cái, nói:
(1) Cung tiễn thủ: Người bắn cung.
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Nếu còn tiếp tục đến tửu quán Trung Quốc kia thì Tiểu Nhai nhất định sẽ phát điên.
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Mèo Hello Kitty mà phát điên thì nhìn cũng rất thú vị đấy!
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Ta không cảm thấy mèo Hello Kitty chỉ cao hơn người Long tộc một chút thì có gì thú vị.
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Thế cho nên mới nói ngươi không có khiếu hài hước.
Cung Tiễn Thủ lại đột nhiên mở to mắt nhìn xuống dưới cổng thành, bình thường rất ít tình huống có thể khiến cho hắn nhìn chăm chú như vậy. Bạch Y Tế Ti cũng tò mò nhìn chiến cuộc vốn không chút lo lắng, không ngờ, người chơi trong hình hài một cậu bé kia đột nhiên nhảy bật lên, sau lưng vươn ra hai chiếc cánh dài ung dung bay qua tường thành Tác Đa Mã, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người,
Hai cánh!
Tinh Linh hai cánh!
Người chơi nhỏ bé này đã luyện ưu thế chủng tộc tới cấp độ cao không bình thường chút nào, vì vậy mới có thể tự do vận dụng các loại kỹ năng che dấu chủng tộc. Bạch Y Tế Ti cùng Cung Tiễn Thủ nhìn nhau, sau đó Bạch Y Tế Ti thở dài:
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Ngày nay con nít cũng càng ngày càng đáng sợ, cũng may bọn chúng không có tâm quần ẩu giang hồ trong Kỷ Nguyên Ma Pháp, nếu không chúng ta nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Muốn xấu hổ thì cứ xấu hổ đi, cần gì phải kiếm cớ do bọn chúng không có tâm quần ẩu giang hồ?
Bạch Y Tế Ti tự động bỏ qua một bên, lạnh nhạt uống trà.
Người chơi nhỏ tuổi kia khi thoát khỏi vòng vây của người dân thành Tác Đa Mã, sau đó liền bám lên mái hiên nhà thở dốc. Thành Tác Đa Mã quả thật còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết, nếu không phải đắc tội quá nhiều người bên ngoài, à không, đúng ra là nếu như không phải chị Ly Ly hàng xóm đang ở trong thành thì còn lâu hắn mới đến tòa thành ác quỷ này.
Thành Tác Đa Mã được bao phủ bên trong ánh hoàng hôn xanh thẳm mênh mông, may mắn người chơi Tinh Linh kia có thị lực rất tốt, hơn nữa, Trích Nguyệt tửu quán theo phong cách Trung Quốc lại rất nổi bật giữa những kiến trúc phương Tây chồng chất lên nhau. Con trai chú Cam Đạo Phu rất nhanh đã xác định được mục tiêu cần tập kích.
Đã là hoàng hôn, xa xa có thể nhìn thấy một dược sư bích y ngồi trên mái hiên, ánh mắt cô đang ngắm nhìn mặt biển dần tối phía xa xa. Cách đó không xa còn đó một người mặc áo choàng huyền y. Cậu bé con trai của chú Cam Đạo Phu nghi ngờ nhìn hai người ăn mặc hoàn toàn không phải trang bị của Kỷ Nguyên Ma Pháp, sau đó cũng liền thay đổi cho mình một bộ trang bị của Thế Giới Giang Hồ, trên mặt lại chồng chất tươi cười đáng yêu:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Chị Ly Ly!
Diệp Ly Ly bỗng nhiên cảm thấy gió biển có chút lạnh, quay người lại liền nhìn thấy một cậu bé mặc áo bào pháp sư đang đi tới chỗ mình, nhịn không được cảm giác đau đầu. Minh Nguyệt Thiên Lý cũng quay đầu lại, Tiểu Cam Đạo Phu ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên giữa bọn họ xuất hiện một lớp không khí quỷ dị.
Tiểu Cam Đạo Phu chạy lên phía trước, phốc một cái liền ôm lấy đùi của Minh Nguyệt Thiên Lý, nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Lão đại, rốt cuộc cũng tới rồi! Đệ bị những kẻ kia khi dễ rất thảm, huynh phải báo thù giúp đệ mới được. Hồng lão đại đâu? Chưa đến đây sao?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chưa.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Hức, ba hung thần kia cũng chưa tới sao?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chưa.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Ngay cả quản gia chuyên lải nhải kia cũng chưa tới à?
Minh Nguyệt Thiên Lý liếc hắn ta một cái, chẳng buồn trả lời.
Không có cu li!
Không có vệ sĩ!
Không có quản gia!
Tên này chỉ còn là đồ bỏ đi!
Tiểu Cam Đạo Phu biết co biết duỗi, đứng lên, thẳng tay bỏ rơi người vừa được gọi là lão đại kia mà đánh thẳng về phía Diệp Ly Ly.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Chị Ly Ly!
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: …
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tuy chuyện xấu trong nhà không thể để bên ngoài biết rõ, nhưng nàng cũng đã nhìn thấy cả rồi, đức hạnh “lấn thiện sợ ác” cùng nịnh nọt có muốn giấu cũng giấu không được.
Trình độ phức tạp của gia đình Minh Nguyệt Thiên Lý có thể so với những câu chuyện nhảm trên mạng năm đó. Mấy anh em với màu da, màu tóc cùng quốc tịch khác nhau, hàng năm còn không biết sẽ tăng lên thêm bao nhiêu em trai cùng em gái xa lạ. Với tư cách là lão đại trong nhà, người bên cạnh Minh Nguyệt Thiên Lý nhiều nhất, đồng thời cũng đắc lực nhất. Hết lần này tới lần khác, mấy tay thuộc hạ trong nhà lại bị hắn bắt trở thành bạn bè trong trò chơi, có thể là rất sát phong cảnh. Chẳng hạn như Tiểu Cam Đạo Phu vẫn không biết được xếp hạng là em trai thứ mấy trong nhà, nhưng ấn tượng của Minh Nguyệt Thiên Lý trong mắt hắn ta vẫn chỉ là… đồ bỏ đi!
Tiểu Bạch Cẩu đang nằm trong lòng Diệp Ly Ly ngủ say bị kéo cho tỉnh dậy. Nó híp nửa mắt nhìn tên người chơi nhỏ tuổi đang muốn nhào vào Diệp Ly Ly, hai đứa bốn mắt nhìn nhau, đều nhận thấy ánh sáng quen thuộc trong mắt đối phương, đồng loạt hừ lạnh.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Đừng tưởng rằng đeo hai cái quầng thâm trên mắt là được xem thành gấu trúc Trung Quốc!
[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Đừng tưởng rằng chảy ra hai giọt nước mắt đáng thương thì có người đau lòng giùm!
Tiểu Bạch Cẩu hận nhất người nào nói hai mắt nó có quầng thâm, cho nên nó liền bay lên cắn chiếc mũi của Tiểu Cam Đạo Phu, sau đó nhanh chóng chạy vào trốn trong tay áo Diệp Ly Ly không thèm đi ra. Diệp Ly Ly vội vàng dùng {Thuật hồi phục} cho Tiểu Cam Đạo Phu, còn Tiểu Cam Đạo Phu nghĩ rằng đây là cha mẹ, là áo cơm trong tương lai của mình nên đành cắn môi nuốt giận vào lòng. Ngược lại, Minh Nguyệt Thiên Lý bên cạnh ngoảnh đầu sang chỗ khác mà cười rộ lên, không thể che dấu được sự vui vẻ trong đáy mắt.
Tiểu Cam Đạo Phu trừng mắt với hắn, nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Cậu ấm dựa vào gia thế mà chơi trò chơi!
Minh Nguyệt Thiên Lý đưa tay vỗ vỗ đầu của em trai, nháy nháy mắt, cười đến ôn hòa.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chú Cam Đạo Phu không cho tiền mua trang bị à? Đứa nhỏ đáng thương, để ca ca cho mua một viên {Kẹo khôi phục thực lực}, chịu không?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: …
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: ...
Tiểu Cam Đạo Phu bi phẫn nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, oán giận nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Tại sao huynh không bị dân thành Tác Đa Mã bao vây? Thành Tác Đa Mã không phải được xưng là thành ác quỷ hay sao? Rõ ràng phải đem cái tên này ra mà “tiền dâm hậu sát” mới đúng!
Diệp Ly Ly nhìn qua Minh Nguyệt Thiên Lý, cười nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thằng nhóc này lớn lên rất giống huynh đấy!
Minh Nguyệt Thiên Lý nheo mắt.
Nhìn thấy ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của Minh Nguyệt Thiên Lý, Diệp Ly Ly theo bản năng thụt lùi về phía sau, rời khỏi phạm vi công kích của hắn mới ung dung nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Nhầm rồi, nó lớn lên không giống huynh chút nào!
Oanh!
Một hỏa cầu đột nhiên nổ tung bên cạnh Diệp Ly Ly.
Với lượng máu ít đến thương cảm, Diệp Ly Ly chưa kịp thưởng thức mùi vị thịt nướng của mình đã phải hóa thành ánh sáng trắng tử vong.
Sau khi hồi sinh tại chỗ, Diệp Ly Ly ngồi trên mái hiên ai oán trừng mắt Minh Nguyệt Thiên Lý:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Rõ ràng là đã ra khỏi phạm vi công kích rồi mà!
Minh Nguyệt Thiên Lý chắp tay ngắm ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu, ung dung nói:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Trên thế giới có một thứ gọi là {Ma pháp quyển trục}, nhưng mà với cấp độ quá thấp cho nên không thể sử dụng mà thôi.
Ngay lúc hỏa cầu sắp phát nổ, Tiểu Bạch Cẩu từ trong tay áo Diệp Ly Ly nhảy ra ngoài. Khi nhìn thấy chủ nhân đã hồi sinh trở lại, Tiểu Bạch Cẩu liền trừng to đôi mắt có hai quầng thâm, nói:
[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Thật ra nếu như cô đừng di chuyển thì hắn vốn dĩ không thể công kích được. {Cửu Cửu họa đồ} có thể hóa giải công kích trong phạm vi Trích Nguyệt tửu quán, ngốc!
Cẩu huyết!
Máu chó!
Bị Tiểu Bạch Cẩu nhìn mình với ánh mắt xem thường, Diệp Ly Ly bỗng nhiên có cảm giác muốn “giết chó diệt khẩu”.
Mừng rỡ!
Mừng rỡ!
Mừng rỡ!
Rốt cuộc cũng có người từ bên ngoài đến. Từ hệ thống NPC đến người chơi cũng nhịn không được mà nhiệt huyết sôi trào. Những người chơi trước kia đều giảo hoạt muốn chết, cậu bé dễ thương trước mặt này nhất định có thể khiến cho bọn họ tìm lại số vốn đã mất đi. Nghĩ đến truyền thống đón khách của dân cư thành Tác Đa Mã, bọn họ lại ngứa ngáy khó chịu...
Phong tục đón khách thứ nhất của thành Tác Đa Mã: Bao vây!
Phong tục đón khách thứ hai của thành Tác Đa Mã: Khiếm nhã!
Phong tục đón khách thứ ba của thành Tác Đa Mã: Lôi vào chỗ trống muốn làm gì thì làm!
Mặt mày bọn họ hớn hở thông báo cho những người khác, chưa tới vài phút thì cổng thành đã chật như nêm cối. Một thầy tế áo trắng đứng trên cổng thành, dùng thị lực không tốt lắm của mình quan sát người chơi còn nhỏ tuổi đang bị dân chúng trong thành chèn ép đến không thở nổi phía dưới. Hắn ta nâng tách trà trên chiếc bàn bên cạnh lên, biểu cảm lạnh nhạt. Bên cạnh hắn, một cung tiễn thủ (1) lạnh lùng liếc mắt một cái, nói:
(1) Cung tiễn thủ: Người bắn cung.
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Nếu còn tiếp tục đến tửu quán Trung Quốc kia thì Tiểu Nhai nhất định sẽ phát điên.
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Mèo Hello Kitty mà phát điên thì nhìn cũng rất thú vị đấy!
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Ta không cảm thấy mèo Hello Kitty chỉ cao hơn người Long tộc một chút thì có gì thú vị.
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Thế cho nên mới nói ngươi không có khiếu hài hước.
Cung Tiễn Thủ lại đột nhiên mở to mắt nhìn xuống dưới cổng thành, bình thường rất ít tình huống có thể khiến cho hắn nhìn chăm chú như vậy. Bạch Y Tế Ti cũng tò mò nhìn chiến cuộc vốn không chút lo lắng, không ngờ, người chơi trong hình hài một cậu bé kia đột nhiên nhảy bật lên, sau lưng vươn ra hai chiếc cánh dài ung dung bay qua tường thành Tác Đa Mã, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người,
Hai cánh!
Tinh Linh hai cánh!
Người chơi nhỏ bé này đã luyện ưu thế chủng tộc tới cấp độ cao không bình thường chút nào, vì vậy mới có thể tự do vận dụng các loại kỹ năng che dấu chủng tộc. Bạch Y Tế Ti cùng Cung Tiễn Thủ nhìn nhau, sau đó Bạch Y Tế Ti thở dài:
[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Ngày nay con nít cũng càng ngày càng đáng sợ, cũng may bọn chúng không có tâm quần ẩu giang hồ trong Kỷ Nguyên Ma Pháp, nếu không chúng ta nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Muốn xấu hổ thì cứ xấu hổ đi, cần gì phải kiếm cớ do bọn chúng không có tâm quần ẩu giang hồ?
Bạch Y Tế Ti tự động bỏ qua một bên, lạnh nhạt uống trà.
Người chơi nhỏ tuổi kia khi thoát khỏi vòng vây của người dân thành Tác Đa Mã, sau đó liền bám lên mái hiên nhà thở dốc. Thành Tác Đa Mã quả thật còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết, nếu không phải đắc tội quá nhiều người bên ngoài, à không, đúng ra là nếu như không phải chị Ly Ly hàng xóm đang ở trong thành thì còn lâu hắn mới đến tòa thành ác quỷ này.
Thành Tác Đa Mã được bao phủ bên trong ánh hoàng hôn xanh thẳm mênh mông, may mắn người chơi Tinh Linh kia có thị lực rất tốt, hơn nữa, Trích Nguyệt tửu quán theo phong cách Trung Quốc lại rất nổi bật giữa những kiến trúc phương Tây chồng chất lên nhau. Con trai chú Cam Đạo Phu rất nhanh đã xác định được mục tiêu cần tập kích.
Đã là hoàng hôn, xa xa có thể nhìn thấy một dược sư bích y ngồi trên mái hiên, ánh mắt cô đang ngắm nhìn mặt biển dần tối phía xa xa. Cách đó không xa còn đó một người mặc áo choàng huyền y. Cậu bé con trai của chú Cam Đạo Phu nghi ngờ nhìn hai người ăn mặc hoàn toàn không phải trang bị của Kỷ Nguyên Ma Pháp, sau đó cũng liền thay đổi cho mình một bộ trang bị của Thế Giới Giang Hồ, trên mặt lại chồng chất tươi cười đáng yêu:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Chị Ly Ly!
Diệp Ly Ly bỗng nhiên cảm thấy gió biển có chút lạnh, quay người lại liền nhìn thấy một cậu bé mặc áo bào pháp sư đang đi tới chỗ mình, nhịn không được cảm giác đau đầu. Minh Nguyệt Thiên Lý cũng quay đầu lại, Tiểu Cam Đạo Phu ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên giữa bọn họ xuất hiện một lớp không khí quỷ dị.
Tiểu Cam Đạo Phu chạy lên phía trước, phốc một cái liền ôm lấy đùi của Minh Nguyệt Thiên Lý, nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Lão đại, rốt cuộc cũng tới rồi! Đệ bị những kẻ kia khi dễ rất thảm, huynh phải báo thù giúp đệ mới được. Hồng lão đại đâu? Chưa đến đây sao?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chưa.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Hức, ba hung thần kia cũng chưa tới sao?
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chưa.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Ngay cả quản gia chuyên lải nhải kia cũng chưa tới à?
Minh Nguyệt Thiên Lý liếc hắn ta một cái, chẳng buồn trả lời.
Không có cu li!
Không có vệ sĩ!
Không có quản gia!
Tên này chỉ còn là đồ bỏ đi!
Tiểu Cam Đạo Phu biết co biết duỗi, đứng lên, thẳng tay bỏ rơi người vừa được gọi là lão đại kia mà đánh thẳng về phía Diệp Ly Ly.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Chị Ly Ly!
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: …
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tuy chuyện xấu trong nhà không thể để bên ngoài biết rõ, nhưng nàng cũng đã nhìn thấy cả rồi, đức hạnh “lấn thiện sợ ác” cùng nịnh nọt có muốn giấu cũng giấu không được.
Trình độ phức tạp của gia đình Minh Nguyệt Thiên Lý có thể so với những câu chuyện nhảm trên mạng năm đó. Mấy anh em với màu da, màu tóc cùng quốc tịch khác nhau, hàng năm còn không biết sẽ tăng lên thêm bao nhiêu em trai cùng em gái xa lạ. Với tư cách là lão đại trong nhà, người bên cạnh Minh Nguyệt Thiên Lý nhiều nhất, đồng thời cũng đắc lực nhất. Hết lần này tới lần khác, mấy tay thuộc hạ trong nhà lại bị hắn bắt trở thành bạn bè trong trò chơi, có thể là rất sát phong cảnh. Chẳng hạn như Tiểu Cam Đạo Phu vẫn không biết được xếp hạng là em trai thứ mấy trong nhà, nhưng ấn tượng của Minh Nguyệt Thiên Lý trong mắt hắn ta vẫn chỉ là… đồ bỏ đi!
Tiểu Bạch Cẩu đang nằm trong lòng Diệp Ly Ly ngủ say bị kéo cho tỉnh dậy. Nó híp nửa mắt nhìn tên người chơi nhỏ tuổi đang muốn nhào vào Diệp Ly Ly, hai đứa bốn mắt nhìn nhau, đều nhận thấy ánh sáng quen thuộc trong mắt đối phương, đồng loạt hừ lạnh.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Đừng tưởng rằng đeo hai cái quầng thâm trên mắt là được xem thành gấu trúc Trung Quốc!
[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Đừng tưởng rằng chảy ra hai giọt nước mắt đáng thương thì có người đau lòng giùm!
Tiểu Bạch Cẩu hận nhất người nào nói hai mắt nó có quầng thâm, cho nên nó liền bay lên cắn chiếc mũi của Tiểu Cam Đạo Phu, sau đó nhanh chóng chạy vào trốn trong tay áo Diệp Ly Ly không thèm đi ra. Diệp Ly Ly vội vàng dùng {Thuật hồi phục} cho Tiểu Cam Đạo Phu, còn Tiểu Cam Đạo Phu nghĩ rằng đây là cha mẹ, là áo cơm trong tương lai của mình nên đành cắn môi nuốt giận vào lòng. Ngược lại, Minh Nguyệt Thiên Lý bên cạnh ngoảnh đầu sang chỗ khác mà cười rộ lên, không thể che dấu được sự vui vẻ trong đáy mắt.
Tiểu Cam Đạo Phu trừng mắt với hắn, nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Cậu ấm dựa vào gia thế mà chơi trò chơi!
Minh Nguyệt Thiên Lý đưa tay vỗ vỗ đầu của em trai, nháy nháy mắt, cười đến ôn hòa.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chú Cam Đạo Phu không cho tiền mua trang bị à? Đứa nhỏ đáng thương, để ca ca cho mua một viên {Kẹo khôi phục thực lực}, chịu không?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: …
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: ...
Tiểu Cam Đạo Phu bi phẫn nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, oán giận nói:
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Tại sao huynh không bị dân thành Tác Đa Mã bao vây? Thành Tác Đa Mã không phải được xưng là thành ác quỷ hay sao? Rõ ràng phải đem cái tên này ra mà “tiền dâm hậu sát” mới đúng!
Diệp Ly Ly nhìn qua Minh Nguyệt Thiên Lý, cười nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thằng nhóc này lớn lên rất giống huynh đấy!
Minh Nguyệt Thiên Lý nheo mắt.
Nhìn thấy ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của Minh Nguyệt Thiên Lý, Diệp Ly Ly theo bản năng thụt lùi về phía sau, rời khỏi phạm vi công kích của hắn mới ung dung nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Nhầm rồi, nó lớn lên không giống huynh chút nào!
Oanh!
Một hỏa cầu đột nhiên nổ tung bên cạnh Diệp Ly Ly.
Với lượng máu ít đến thương cảm, Diệp Ly Ly chưa kịp thưởng thức mùi vị thịt nướng của mình đã phải hóa thành ánh sáng trắng tử vong.
Sau khi hồi sinh tại chỗ, Diệp Ly Ly ngồi trên mái hiên ai oán trừng mắt Minh Nguyệt Thiên Lý:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Rõ ràng là đã ra khỏi phạm vi công kích rồi mà!
Minh Nguyệt Thiên Lý chắp tay ngắm ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu, ung dung nói:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Trên thế giới có một thứ gọi là {Ma pháp quyển trục}, nhưng mà với cấp độ quá thấp cho nên không thể sử dụng mà thôi.
Ngay lúc hỏa cầu sắp phát nổ, Tiểu Bạch Cẩu từ trong tay áo Diệp Ly Ly nhảy ra ngoài. Khi nhìn thấy chủ nhân đã hồi sinh trở lại, Tiểu Bạch Cẩu liền trừng to đôi mắt có hai quầng thâm, nói:
[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Thật ra nếu như cô đừng di chuyển thì hắn vốn dĩ không thể công kích được. {Cửu Cửu họa đồ} có thể hóa giải công kích trong phạm vi Trích Nguyệt tửu quán, ngốc!
Cẩu huyết!
Máu chó!
Bị Tiểu Bạch Cẩu nhìn mình với ánh mắt xem thường, Diệp Ly Ly bỗng nhiên có cảm giác muốn “giết chó diệt khẩu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.