Chương 1: Xuyên qua
Khinh Vân Đạm
18/07/2021
Edit by Thanh tỷ
Đường Hân nằm trên giường bệnh, cô cảm thấy toàn thân đều đau. Mỗi một lần hít thở lồng ngực đều đau nhức, mỗi khi nói ra một chữ cổ họng lại đau rát.
Cô mới vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi nhưng mái tóc dài sau lưng cũng đã trở thành mái tóc hoa râm.
"Sư phụ, ngài hãy kiên trì, dược sư lập tức sẽ tới ngay. Ngài sẽ không có chuyện gì đâu." Đồ đệ theo cô học y cố nén nước mắt, một bên an ủi.
Đường Hân khó khăn giơ tay lên, xoa xoa đầu đồ đệ nhà mình, từ từ nói: "Đứa nhỏ ngốc, dược sư lợi hại nhất toàn Liên bang đang nằm ở chỗ này này. Có chữa được hay không, sao ta lại không biết?"
Đồ đệ bĩu môi, phản bác: "Không phải sư phụ thường nói, thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình sao? Người được mời đến là dược sư lợi hại thứ hai của toàn Liên bang, chưa chắc là không thể chữa. Không đúng! Không được nói chưa chắc, là chắc chắn có thể trị hết cho ngài!"
"Ta còn thường nói, dược sư không chết bệnh nữa." Đường Hân nỗ lực giơ tay lên, muốn như bình thường mà gõ nhẹ lên cái trán của đồ đệ ngốc nhà mình, nhưng cố gắng hết sức lại phát hiện không giơ nổi cánh tay lên, chỉ đành bỏ qua, nhẹ giọng an ủi: "Một thân bệnh tật đầy người của ta là mang từ trong bụng mẹ ra ngoài, là bệnh nan y. Có thể sống đến hai mươi tuổi đều là do bản thân ta học y, nếm qua trăm loại dược. Thế nhưng, người luôn có giới hạn. Bản thân ta không ngừng tìm tòi nghiên cứu các loại phương thuốc mới mới có thể khiến cho mình sống thêm được hai năm, thời điểm nên chết vẫn phải chết."
Đồ đệ không nhịn được thương tâm rơi lệ, gào khóc lên: "Không đâu sư phụ, ngài chết thì ta phải làm sao bây giờ? Ta trời sinh gien đã kém, chỉ có cấp E, người nhà chê ta làm họ mất mặt, mười hai tuổi đã đuổi ta ra khỏi nhà. Nếu không phải gặp được ngài, ta đã sớm chết lạnh chết đói ở ngoài đường. Ngài là người tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
"Tám tuổi ta bắt đầu tự mình học y, 15 tuổi bắt đầu một mình ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi. Năm nay ngươi mười sáu tuổi, lớn như vậy rồi còn không thể chăm sóc tốt cho chính mình sao? Ta thật sự đã phí công dạy dỗ ngươi." Đường Hân cố ý nghiêm mặt, lải nhải nói: "Ta để lại cho ngươi quyển sổ ghi chép, rảnh hay không rảnh thì cũng phải đọc nhiều một chút. Học thêm vài phương thuốc mới, trên người cũng chuẩn bị ít bột phấn mà phòng thân. Thông minh linh hoạt một chút, gặp chuyện gì thì động não nhiều vào, đừng có nhẹ dạ cả tin."
Nói một tràng dài, Đường Hân mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi một chút. Cô biết mình sắp chết, tâm trạng bây giờ rất ung dung. Chỉ có một chuyện duy nhất khiến cô không yên tâm chính là đồ đệ ngốc này. Rõ ràng chỉ kém nhau bốn tuổi, nhưng tuổi tâm lý lại cách xa lắm.
Gien được sắp xếp từ cao xuống thấp S, A, B, C, D, E, F. Phần lớn người bình thường là cấp C. Mà cô vừa sinh ra đã là người có cấp thấp nhất cấp F, cơ thể cũng mắc bệnh nan y.
Ba mẹ sau khi thảo luận đã khẳng định con gái đoản mệnh, cho nên không tốn quá nhiều tình cảm ở trên người cô, về sau cô chết sẽ không quá thương tâm. Vì vậy từ nhỏ đã đưa cô đến tinh cầu khác, mặc cô tự sinh tự diệt. Hai vợ chồng lại một lần nữa sinh ra mấy đứa con khỏe mạnh.
Từ nhỏ cô đã biết cha mẹ ruột không đáng tin, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô luôn luôn lãnh tâm lãnh tình, sau khi gặp được đứa nhỏ có cùng cảnh ngộ, cô không có biện pháp buông tay không quản. Không chỉ thời thời khắc khắc mang theo bên người, còn phá lệ dạy cô ấy y thuật.
"Ba mẹ đã sớm không quan tâm đến ta, không phải ta vẫn sống rất tốt sao. Ngươi đó, quá quen ỷ lại vào ta rồi. Sau khi ta đi, từ từ sẽ quen không có ta trong cuộc sống hàng ngày, sẽ tốt lên thôi..." Ý thức càng ngày càng mơ hồ, mí mắt càng ngày càng nặng. Đường Hân nhắm hai mắt lại, tay dần dần buông thõng.
"Sư phụ!" Đồ đệ ôm lấy Đường Hân lớn tiếng khóc rống.
Dược sư lợi hại thứ hai toàn Liên bang vội vã chạy tới, phát hiện mình đã đến muộn, không nhịn được thở dài.
Đồ đệ nhịn xuống bi thương trong lòng làm tang lễ cho sư phụ nhà mình. Ngày đưa tang, vô số người nghe tin chạy tới tiễn đưa Đường Hân.
Dược sư lợi hại thứ hai toàn Liên bang tự tay viết chữ lưu niệm lên văn bia: "Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, vĩnh viễn tưởng nhớ. Đối thủ đáng kính nhất."
...
Đường Hân chậm rãi mở mắt ra, trong lòng thấy khó hiểu, rõ ràng chứng bệnh của cô phải chết, làm sao lại có thể tỉnh lại? Toàn thân chỉ có chỗ cổ vô cùng đau đớn.
Trong phòng có gương toàn thân, Đường Hân đi tới trước gương, phát hiện có chỗ không thích hợp. Tuy khuôn mặt lớn lên giống cô, tuổi cũng xấp xỉ, thế nhưng người trong gương lại có một đầu mái tóc đen xinh đẹp, trên cổ có vết dây màu tím.
Lại đánh giá chỗ mình vừa tỉnh lại một lần, bên cạnh có một chiếc ghế bị đổ, ngay phía trên có một cái thòng lọng bằng dây thừng. Hiển nhiên là có người treo cổ, thế nhưng kết quả không thành, nửa đường dây đứt bị rơi xuống đất.
Quỷ nhập thân? Đường Hân đang suy xét tình huống trước mặt, bỗng nhiên đầu đau như búa bổ, trong đầu có không ít mảnh vỡ ký ức vô căn cứ tràn ra.
Đường Hân sắp xếp lại chúng, rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chủ nhân thân thể này cũng tên là Đường Hân, hai mươi tuổi. Thế giới này không khác mấy so với thế giới tinh tế của cô trước đó, nhưng nguyên chủ so với cô thì may mắn hơn, là gien cấp B.
Nguyên chủ đang ở đại trạch Đường gia, mà Đường gia là một đại gia tộc có gia quy sâm nghiêm.
Gia huấn của Đường gia: Hoặc là ngoan*, hoặc là chết.
*ngoan: tàn nhẫn, độc ác
Con cháu đệ tử Đường gia tròn hai mươi tuổi sẽ được phân chia cho một ít tài nguyên, sau đó rời khỏi Đường gia, ra ngoài tôi luyện.
Lúc đương gia chủ thoái vị sẽ truyền lại tất cả gia nghiệp cho người ưu tú nhất sau khi rời khỏi đại bản doanh. Những người khác thì tự sinh tự diệt, trôi qua tốt hay xấu, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Nhưng may mắn là, tất cả con cháu đệ tử Đường gia, mặc kệ huyết thống gần xa, chỉ gần đời kế tiếp tròn hai mươi tuổi thì đều sẽ nhận được quà tặng của gia chủ, đều có cơ hội tham dự cạnh tranh tranh đoạt vị trí gia chủ đời tiếp theo.
Nguyên chủ mới vừa tròn hai mươi tuổi, là con gái của gia chủ Đường gia Đường Tĩnh Nam. Cô mới được nhắc nhở ngày mai đi chọn lựa tài nguyên, ngày kia rời nhà.
Mặc dù là gien cấp B thế nhưng nguyên chủ trước sau như một rất lười biếng, bỏ mặc chuyện luyện tập. Người chăm chỉ một chút coi như là gien cấp C thì hai mươi tuổi cũng đã trở thành võ giả cấp 3. Còn nguyên chủ mặc dù thiên phú khá tốt, nhưng chỉ có thực lực cấp 2.
Trong lòng nguyên chủ biết rõ cha mình hoa tâm, không tính số đã chết thì có tận sáu bà vợ, mười mấy cô con gái. Mà cô ở trong số họ không tính là nổi bật, cũng không có đặc quyền gì hơn người. Mẹ cô lại chết sớm, không ai có khả năng giúp cô nghĩ kế sách.
Nguyên chủ không muốn rời nhà sống những ngày tháng cực khổ, nhưng gia quy Đường gia quy định, nếu như con cháu đời sau tròn hai mươi tuổi mà không rời nhà thì từ nay về sau mọi việc phải nghe theo gia chủ an bài, mất đi tự do.
Vừa nghĩ tới trước đây có người chọn ở lại đại bản doanh, sau đó bị gả cho một lão đầu 60 tuổi, nguyên chủ cực kỳ sợ hãi. Dứt khoát buổi tối một mình ở trong phòng treo cổ tự tử, đi tìm mẹ mình.
Đường Hân sau khi tiếp thu xong ký ức thì than nhẹ, cô liều mạng muốn tiếp tục sống sót thì không được, có người sống rất tốt lại muốn tìm đường chết. Bây giờ người muốn chết cũng đã chết rồi, còn người muốn sống thì lại mượn thân xác của đối phương để tiếp tục sống, vậy cũng tốt.
Đường Hân mở cửa, bây giờ là tầm giữa trưa, cũng là ngày cô nên đi lĩnh tài nguyên. Tắm rửa một phen, đổi sang một bộ quần áo có cổ cao màu đen để che khuất dấu vết màu tím trên cổ. Sau đó cô dựa vào trí nhớ trong đầu, tìm đường đến chỗ ở của người cha tiện nghi kia.
Đi được nửa đường, một người đột nhiên chui ra, thân thiết ôm chầm lấy vai cô: "Bát tỷ, có phải tỷ đi tìm lão cha nói chuyện rời nhà hay không?"
Đường Hân nghiêng đầu nhìn, là Đường Tịnh, đứng hàng thứ chín, gien cấp C, võ giả cấp ba.
"Ừ."
Đường Tịnh lặng lẽ quan sát Đường Hân, vẻ mặt cổ quái, vỗ vỗ bả vai an ủi: "Bát tỷ, từ cách tỷ ăn mặc, muội có thể cảm nhận được tâm tình của tỷ giờ khắc này."
Ăn mặc? Đường Hân cúi đầu nhìn, không phải chỉ là quần đen áo đen giày đen sao? Cô nhiều năm bôn ba bên ngoài nên đã thành thói quen toàn thân đều mặc quần áo đen, không dễ dàng bị bẩn.
"Muội sâu sắc hiểu được, tâm tình khi phải rời nhà của tỷ so với đi viếng mộ phần còn nặng nề hơn. Nhưng cái giá của việc lưu lại đây quá lớn, không bằng tỷ cân nhắc một chút đề nghị của muội." Đường Tịnh nháy mắt mấy cái: "Sinh nhật của muội chỉ muộn hơn tỷ ba ngày mà thôi. Tỷ nói chuyện thật tốt với lão cha, chúng ta cùng nhau chọn một nơi rồi làm kinh doanh."
Đường Hân nghi hoặc: "Hai người được phép ghép nhóm? Không trái với gia quy?"
Đường Tịnh vỗ ngực cam đoan: "Không sao đâu, trước đây từng có tiền lệ như vậy rồi. Đến lúc đó tài nguyên của hai chúng ta góp chung với nhau. Muội chịu khó làm việc vặt, còn Bát tỷ, tỷ chỉ cần tiếp tục vui vẻ, giống như lúc ở nhà vậy, tốt biết bao."
Đường Hân nhướn mày, giỏi tính toán. Nếu như cô đồng ý thì cô sẽ bị knock out khỏi cuộc cạnh tranh vị trí gia chủ trước thời hạn. Không có tài nguyên, không có nhân thủ, ăn nhờ ở đậu, như vậy có gì khác so với ở lại đại bản doanh? Trong khi đó Đường Tịnh sẽ có hai phần tài nguyên, so với những người khác, vừa bắt đầu Đường Tịnh đã chiếm ưu thế rất lớn.
Một bên, Đường Tịnh tiếp tục thuyết phục: "Bát tỷ, tỷ không biết đâu. Mặc dù nói mỗi con cháu Đường gia đều sẽ nhận được một phần tài nguyên, chẳng qua được phân bao nhiêu thì khó mà nói trước. Không giống như Thập đệ thiên tư hơn người, phần của hai chúng ta cộng lại mới so được với một phần của đệ ấy. Còn không liên hợp lại, chúng ta nhất định sẽ thua."
Đường Hân cười khẽ: "Nhìn không ra Cửu muội còn có chí hướng cạnh tranh vị trí gia chủ như thế nha. Đáng tiếc, ta chỉ muốn an an ổn ổn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, không muốn dẫm chân vào vũng nước đục."
"Tỷ muội chúng ta làm bạn cũng có thể an ổn sống qua ngày." Đường Tịnh trợn to đôi mắt ngập nước: "Trong lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, không phải rất tốt sao?"
"Không cần, ta thích ở một mình." Đường Hân lần nữa từ chối.
Đường Tịnh nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Đường Hân, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, còn tưởng rằng Bát tỷ giống với muội, muốn hai người cùng ở chung một chỗ. Vậy muội đi tìm những người khác hỏi một chút."
"Hẳn là cha đang sốt ruột chờ tôi, trở về nói chuyện sau." Đường Hân mỉm cười rời đi.
Trong mắt Đường Tịnh lóe lên vẻ nghi hoặc, hôm nay Bát tỷ thật kỳ quái.
Nếu như sợ phải chọn lựa, sợ rời đi thì không phải chỉ ước gì đi gặp ba muộn một chút càng tốt sao? Còn xưng hô một tiếng "cha"... Bình thường không phải so với cô ta còn quá phận hơn, đều gọi "lão bất tử", "lão đầu hoa tâm", dạng gì cũng có sao? Hôm nay là bị cái gì kích thích rồi?
Đường Hân đi trên đường, trong lòng thầm nghĩ, biện pháp Đường gia bồi dưỡng đời sau thật có chút tàn khốc, thế nhưng người được bồi dưỡng ra thật không thể xem thường. Đường Tịnh chỉ là một tiểu cô nương chưa ra khỏi cửa, nhưng cách làm việc đã không bình thường rồi.
Bề ngoài thì làm nũng cô, bày ra bộ dáng tỷ muội tốt. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì vị trí gia chủ chỉ có một. Hai người liên hợp lại, cuối cùng cũng chỉ có một người là được ngồi lên vị trí đó, một người khác làm sao bây giờ? Kết quả tốt nhất chính là lại để cho Đường Tịnh nuôi cô, nhưng như vậy thì có khác gì so với lúc ở Đường gia?
Ngoài ra, mỗi người được phân một phần tài nguyên, một phần có bao nhiêu, với phần của mỗi người không giống nhau. Tin tức này lại từ đâu mà có được?
Hơn nữa, ngộ nhỡ hợp tác với Đường Tịnh, mà cô ta lại đưa quyết sách sai lầm, tiêu hao hết tài nguyên thì sao? Cô không có thói quen ký thác nguyện vọng của bản thân lên trên người người khác.
Đường Hân cẩn thận tính toán một lượt, mặc dù cơ thể mới là gien cấp B, nhưng cô không có hứng thú đối với chuyện tranh đấu, thiên phú của cô là y thuật. Tìm một vài sách thuốc của thế giới này rồi học tập, sau đó đi chữa bệnh, thế nào cũng có thể kiếm được tiền sống qua ngày.
Đáng tiếc, nguyên chủ đối với thảo dược không có hứng thú. Lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn không có chút kiến thức nào trên phương diện này.
Nếu như thảo dược của hai thế giới giống nhau thì quá tốt, mấy trăm cái phối phương trong đầu cô liền có thể phát huy được tác dụng của nó rồi.
- ---------
Vì truyện có bối cảnh hiện đại tương lai (tinh tế) xen lẫn chút cổ nên xưng hô của một vài nhân vật Thanh vẫn sẽ để theo hơi hướng cổ trang. Với lại là truyện edit trực tiếp nên có vài chỗ vẫn chưa được mượt, xưng hô chưa thống nhất, còn sai chính tả, v.v,...mong mọi người thông cảm và ủng hộ nhiều nhiều❤❤❤
Đường Hân nằm trên giường bệnh, cô cảm thấy toàn thân đều đau. Mỗi một lần hít thở lồng ngực đều đau nhức, mỗi khi nói ra một chữ cổ họng lại đau rát.
Cô mới vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi nhưng mái tóc dài sau lưng cũng đã trở thành mái tóc hoa râm.
"Sư phụ, ngài hãy kiên trì, dược sư lập tức sẽ tới ngay. Ngài sẽ không có chuyện gì đâu." Đồ đệ theo cô học y cố nén nước mắt, một bên an ủi.
Đường Hân khó khăn giơ tay lên, xoa xoa đầu đồ đệ nhà mình, từ từ nói: "Đứa nhỏ ngốc, dược sư lợi hại nhất toàn Liên bang đang nằm ở chỗ này này. Có chữa được hay không, sao ta lại không biết?"
Đồ đệ bĩu môi, phản bác: "Không phải sư phụ thường nói, thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình sao? Người được mời đến là dược sư lợi hại thứ hai của toàn Liên bang, chưa chắc là không thể chữa. Không đúng! Không được nói chưa chắc, là chắc chắn có thể trị hết cho ngài!"
"Ta còn thường nói, dược sư không chết bệnh nữa." Đường Hân nỗ lực giơ tay lên, muốn như bình thường mà gõ nhẹ lên cái trán của đồ đệ ngốc nhà mình, nhưng cố gắng hết sức lại phát hiện không giơ nổi cánh tay lên, chỉ đành bỏ qua, nhẹ giọng an ủi: "Một thân bệnh tật đầy người của ta là mang từ trong bụng mẹ ra ngoài, là bệnh nan y. Có thể sống đến hai mươi tuổi đều là do bản thân ta học y, nếm qua trăm loại dược. Thế nhưng, người luôn có giới hạn. Bản thân ta không ngừng tìm tòi nghiên cứu các loại phương thuốc mới mới có thể khiến cho mình sống thêm được hai năm, thời điểm nên chết vẫn phải chết."
Đồ đệ không nhịn được thương tâm rơi lệ, gào khóc lên: "Không đâu sư phụ, ngài chết thì ta phải làm sao bây giờ? Ta trời sinh gien đã kém, chỉ có cấp E, người nhà chê ta làm họ mất mặt, mười hai tuổi đã đuổi ta ra khỏi nhà. Nếu không phải gặp được ngài, ta đã sớm chết lạnh chết đói ở ngoài đường. Ngài là người tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
"Tám tuổi ta bắt đầu tự mình học y, 15 tuổi bắt đầu một mình ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi. Năm nay ngươi mười sáu tuổi, lớn như vậy rồi còn không thể chăm sóc tốt cho chính mình sao? Ta thật sự đã phí công dạy dỗ ngươi." Đường Hân cố ý nghiêm mặt, lải nhải nói: "Ta để lại cho ngươi quyển sổ ghi chép, rảnh hay không rảnh thì cũng phải đọc nhiều một chút. Học thêm vài phương thuốc mới, trên người cũng chuẩn bị ít bột phấn mà phòng thân. Thông minh linh hoạt một chút, gặp chuyện gì thì động não nhiều vào, đừng có nhẹ dạ cả tin."
Nói một tràng dài, Đường Hân mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi một chút. Cô biết mình sắp chết, tâm trạng bây giờ rất ung dung. Chỉ có một chuyện duy nhất khiến cô không yên tâm chính là đồ đệ ngốc này. Rõ ràng chỉ kém nhau bốn tuổi, nhưng tuổi tâm lý lại cách xa lắm.
Gien được sắp xếp từ cao xuống thấp S, A, B, C, D, E, F. Phần lớn người bình thường là cấp C. Mà cô vừa sinh ra đã là người có cấp thấp nhất cấp F, cơ thể cũng mắc bệnh nan y.
Ba mẹ sau khi thảo luận đã khẳng định con gái đoản mệnh, cho nên không tốn quá nhiều tình cảm ở trên người cô, về sau cô chết sẽ không quá thương tâm. Vì vậy từ nhỏ đã đưa cô đến tinh cầu khác, mặc cô tự sinh tự diệt. Hai vợ chồng lại một lần nữa sinh ra mấy đứa con khỏe mạnh.
Từ nhỏ cô đã biết cha mẹ ruột không đáng tin, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô luôn luôn lãnh tâm lãnh tình, sau khi gặp được đứa nhỏ có cùng cảnh ngộ, cô không có biện pháp buông tay không quản. Không chỉ thời thời khắc khắc mang theo bên người, còn phá lệ dạy cô ấy y thuật.
"Ba mẹ đã sớm không quan tâm đến ta, không phải ta vẫn sống rất tốt sao. Ngươi đó, quá quen ỷ lại vào ta rồi. Sau khi ta đi, từ từ sẽ quen không có ta trong cuộc sống hàng ngày, sẽ tốt lên thôi..." Ý thức càng ngày càng mơ hồ, mí mắt càng ngày càng nặng. Đường Hân nhắm hai mắt lại, tay dần dần buông thõng.
"Sư phụ!" Đồ đệ ôm lấy Đường Hân lớn tiếng khóc rống.
Dược sư lợi hại thứ hai toàn Liên bang vội vã chạy tới, phát hiện mình đã đến muộn, không nhịn được thở dài.
Đồ đệ nhịn xuống bi thương trong lòng làm tang lễ cho sư phụ nhà mình. Ngày đưa tang, vô số người nghe tin chạy tới tiễn đưa Đường Hân.
Dược sư lợi hại thứ hai toàn Liên bang tự tay viết chữ lưu niệm lên văn bia: "Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, vĩnh viễn tưởng nhớ. Đối thủ đáng kính nhất."
...
Đường Hân chậm rãi mở mắt ra, trong lòng thấy khó hiểu, rõ ràng chứng bệnh của cô phải chết, làm sao lại có thể tỉnh lại? Toàn thân chỉ có chỗ cổ vô cùng đau đớn.
Trong phòng có gương toàn thân, Đường Hân đi tới trước gương, phát hiện có chỗ không thích hợp. Tuy khuôn mặt lớn lên giống cô, tuổi cũng xấp xỉ, thế nhưng người trong gương lại có một đầu mái tóc đen xinh đẹp, trên cổ có vết dây màu tím.
Lại đánh giá chỗ mình vừa tỉnh lại một lần, bên cạnh có một chiếc ghế bị đổ, ngay phía trên có một cái thòng lọng bằng dây thừng. Hiển nhiên là có người treo cổ, thế nhưng kết quả không thành, nửa đường dây đứt bị rơi xuống đất.
Quỷ nhập thân? Đường Hân đang suy xét tình huống trước mặt, bỗng nhiên đầu đau như búa bổ, trong đầu có không ít mảnh vỡ ký ức vô căn cứ tràn ra.
Đường Hân sắp xếp lại chúng, rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chủ nhân thân thể này cũng tên là Đường Hân, hai mươi tuổi. Thế giới này không khác mấy so với thế giới tinh tế của cô trước đó, nhưng nguyên chủ so với cô thì may mắn hơn, là gien cấp B.
Nguyên chủ đang ở đại trạch Đường gia, mà Đường gia là một đại gia tộc có gia quy sâm nghiêm.
Gia huấn của Đường gia: Hoặc là ngoan*, hoặc là chết.
*ngoan: tàn nhẫn, độc ác
Con cháu đệ tử Đường gia tròn hai mươi tuổi sẽ được phân chia cho một ít tài nguyên, sau đó rời khỏi Đường gia, ra ngoài tôi luyện.
Lúc đương gia chủ thoái vị sẽ truyền lại tất cả gia nghiệp cho người ưu tú nhất sau khi rời khỏi đại bản doanh. Những người khác thì tự sinh tự diệt, trôi qua tốt hay xấu, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Nhưng may mắn là, tất cả con cháu đệ tử Đường gia, mặc kệ huyết thống gần xa, chỉ gần đời kế tiếp tròn hai mươi tuổi thì đều sẽ nhận được quà tặng của gia chủ, đều có cơ hội tham dự cạnh tranh tranh đoạt vị trí gia chủ đời tiếp theo.
Nguyên chủ mới vừa tròn hai mươi tuổi, là con gái của gia chủ Đường gia Đường Tĩnh Nam. Cô mới được nhắc nhở ngày mai đi chọn lựa tài nguyên, ngày kia rời nhà.
Mặc dù là gien cấp B thế nhưng nguyên chủ trước sau như một rất lười biếng, bỏ mặc chuyện luyện tập. Người chăm chỉ một chút coi như là gien cấp C thì hai mươi tuổi cũng đã trở thành võ giả cấp 3. Còn nguyên chủ mặc dù thiên phú khá tốt, nhưng chỉ có thực lực cấp 2.
Trong lòng nguyên chủ biết rõ cha mình hoa tâm, không tính số đã chết thì có tận sáu bà vợ, mười mấy cô con gái. Mà cô ở trong số họ không tính là nổi bật, cũng không có đặc quyền gì hơn người. Mẹ cô lại chết sớm, không ai có khả năng giúp cô nghĩ kế sách.
Nguyên chủ không muốn rời nhà sống những ngày tháng cực khổ, nhưng gia quy Đường gia quy định, nếu như con cháu đời sau tròn hai mươi tuổi mà không rời nhà thì từ nay về sau mọi việc phải nghe theo gia chủ an bài, mất đi tự do.
Vừa nghĩ tới trước đây có người chọn ở lại đại bản doanh, sau đó bị gả cho một lão đầu 60 tuổi, nguyên chủ cực kỳ sợ hãi. Dứt khoát buổi tối một mình ở trong phòng treo cổ tự tử, đi tìm mẹ mình.
Đường Hân sau khi tiếp thu xong ký ức thì than nhẹ, cô liều mạng muốn tiếp tục sống sót thì không được, có người sống rất tốt lại muốn tìm đường chết. Bây giờ người muốn chết cũng đã chết rồi, còn người muốn sống thì lại mượn thân xác của đối phương để tiếp tục sống, vậy cũng tốt.
Đường Hân mở cửa, bây giờ là tầm giữa trưa, cũng là ngày cô nên đi lĩnh tài nguyên. Tắm rửa một phen, đổi sang một bộ quần áo có cổ cao màu đen để che khuất dấu vết màu tím trên cổ. Sau đó cô dựa vào trí nhớ trong đầu, tìm đường đến chỗ ở của người cha tiện nghi kia.
Đi được nửa đường, một người đột nhiên chui ra, thân thiết ôm chầm lấy vai cô: "Bát tỷ, có phải tỷ đi tìm lão cha nói chuyện rời nhà hay không?"
Đường Hân nghiêng đầu nhìn, là Đường Tịnh, đứng hàng thứ chín, gien cấp C, võ giả cấp ba.
"Ừ."
Đường Tịnh lặng lẽ quan sát Đường Hân, vẻ mặt cổ quái, vỗ vỗ bả vai an ủi: "Bát tỷ, từ cách tỷ ăn mặc, muội có thể cảm nhận được tâm tình của tỷ giờ khắc này."
Ăn mặc? Đường Hân cúi đầu nhìn, không phải chỉ là quần đen áo đen giày đen sao? Cô nhiều năm bôn ba bên ngoài nên đã thành thói quen toàn thân đều mặc quần áo đen, không dễ dàng bị bẩn.
"Muội sâu sắc hiểu được, tâm tình khi phải rời nhà của tỷ so với đi viếng mộ phần còn nặng nề hơn. Nhưng cái giá của việc lưu lại đây quá lớn, không bằng tỷ cân nhắc một chút đề nghị của muội." Đường Tịnh nháy mắt mấy cái: "Sinh nhật của muội chỉ muộn hơn tỷ ba ngày mà thôi. Tỷ nói chuyện thật tốt với lão cha, chúng ta cùng nhau chọn một nơi rồi làm kinh doanh."
Đường Hân nghi hoặc: "Hai người được phép ghép nhóm? Không trái với gia quy?"
Đường Tịnh vỗ ngực cam đoan: "Không sao đâu, trước đây từng có tiền lệ như vậy rồi. Đến lúc đó tài nguyên của hai chúng ta góp chung với nhau. Muội chịu khó làm việc vặt, còn Bát tỷ, tỷ chỉ cần tiếp tục vui vẻ, giống như lúc ở nhà vậy, tốt biết bao."
Đường Hân nhướn mày, giỏi tính toán. Nếu như cô đồng ý thì cô sẽ bị knock out khỏi cuộc cạnh tranh vị trí gia chủ trước thời hạn. Không có tài nguyên, không có nhân thủ, ăn nhờ ở đậu, như vậy có gì khác so với ở lại đại bản doanh? Trong khi đó Đường Tịnh sẽ có hai phần tài nguyên, so với những người khác, vừa bắt đầu Đường Tịnh đã chiếm ưu thế rất lớn.
Một bên, Đường Tịnh tiếp tục thuyết phục: "Bát tỷ, tỷ không biết đâu. Mặc dù nói mỗi con cháu Đường gia đều sẽ nhận được một phần tài nguyên, chẳng qua được phân bao nhiêu thì khó mà nói trước. Không giống như Thập đệ thiên tư hơn người, phần của hai chúng ta cộng lại mới so được với một phần của đệ ấy. Còn không liên hợp lại, chúng ta nhất định sẽ thua."
Đường Hân cười khẽ: "Nhìn không ra Cửu muội còn có chí hướng cạnh tranh vị trí gia chủ như thế nha. Đáng tiếc, ta chỉ muốn an an ổn ổn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, không muốn dẫm chân vào vũng nước đục."
"Tỷ muội chúng ta làm bạn cũng có thể an ổn sống qua ngày." Đường Tịnh trợn to đôi mắt ngập nước: "Trong lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, không phải rất tốt sao?"
"Không cần, ta thích ở một mình." Đường Hân lần nữa từ chối.
Đường Tịnh nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Đường Hân, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, còn tưởng rằng Bát tỷ giống với muội, muốn hai người cùng ở chung một chỗ. Vậy muội đi tìm những người khác hỏi một chút."
"Hẳn là cha đang sốt ruột chờ tôi, trở về nói chuyện sau." Đường Hân mỉm cười rời đi.
Trong mắt Đường Tịnh lóe lên vẻ nghi hoặc, hôm nay Bát tỷ thật kỳ quái.
Nếu như sợ phải chọn lựa, sợ rời đi thì không phải chỉ ước gì đi gặp ba muộn một chút càng tốt sao? Còn xưng hô một tiếng "cha"... Bình thường không phải so với cô ta còn quá phận hơn, đều gọi "lão bất tử", "lão đầu hoa tâm", dạng gì cũng có sao? Hôm nay là bị cái gì kích thích rồi?
Đường Hân đi trên đường, trong lòng thầm nghĩ, biện pháp Đường gia bồi dưỡng đời sau thật có chút tàn khốc, thế nhưng người được bồi dưỡng ra thật không thể xem thường. Đường Tịnh chỉ là một tiểu cô nương chưa ra khỏi cửa, nhưng cách làm việc đã không bình thường rồi.
Bề ngoài thì làm nũng cô, bày ra bộ dáng tỷ muội tốt. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì vị trí gia chủ chỉ có một. Hai người liên hợp lại, cuối cùng cũng chỉ có một người là được ngồi lên vị trí đó, một người khác làm sao bây giờ? Kết quả tốt nhất chính là lại để cho Đường Tịnh nuôi cô, nhưng như vậy thì có khác gì so với lúc ở Đường gia?
Ngoài ra, mỗi người được phân một phần tài nguyên, một phần có bao nhiêu, với phần của mỗi người không giống nhau. Tin tức này lại từ đâu mà có được?
Hơn nữa, ngộ nhỡ hợp tác với Đường Tịnh, mà cô ta lại đưa quyết sách sai lầm, tiêu hao hết tài nguyên thì sao? Cô không có thói quen ký thác nguyện vọng của bản thân lên trên người người khác.
Đường Hân cẩn thận tính toán một lượt, mặc dù cơ thể mới là gien cấp B, nhưng cô không có hứng thú đối với chuyện tranh đấu, thiên phú của cô là y thuật. Tìm một vài sách thuốc của thế giới này rồi học tập, sau đó đi chữa bệnh, thế nào cũng có thể kiếm được tiền sống qua ngày.
Đáng tiếc, nguyên chủ đối với thảo dược không có hứng thú. Lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn không có chút kiến thức nào trên phương diện này.
Nếu như thảo dược của hai thế giới giống nhau thì quá tốt, mấy trăm cái phối phương trong đầu cô liền có thể phát huy được tác dụng của nó rồi.
- ---------
Vì truyện có bối cảnh hiện đại tương lai (tinh tế) xen lẫn chút cổ nên xưng hô của một vài nhân vật Thanh vẫn sẽ để theo hơi hướng cổ trang. Với lại là truyện edit trực tiếp nên có vài chỗ vẫn chưa được mượt, xưng hô chưa thống nhất, còn sai chính tả, v.v,...mong mọi người thông cảm và ủng hộ nhiều nhiều❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.