Chương 7
Vô Chừng Phong
11/01/2018
Hồi âm chỉ trong chốc lát đã tới: “Cái gì??? Sao lại thế? Tình huống cụ thể ra sao?” Nhìn lời lẽ trong thư có thể thấy, Liễu Phi vẫn rất quan tâm tới Thanh Phong trại.
“Gặp nhau ở thôn Bạch Mã rồi nói. Nhớ đeo nhân bì diện cụ ta để lại.” Ta múa bút trả lời. Thôn Bạch Mã là thôn có trạm dịch gần Thanh Phong trại nhất. Hệ thống hàng năm đều dán cáo thị truy nã những nhân vật trùm sò của mười đại sơn trại, không trừ khả năng nơi đó có người nhận ra diện mạo Liễu Phi.
Từ trạm dịch truyền tống đến thôn Bạch Mã, vừa xuống xe ta liền thấy Liễu Phi đang lượn vòng vòng quanh gốc cây hòe ở cửa trạm.
Hắn vừa thấy ta đi ra thì mắt lóe sáng, nhanh như chớp kéo ta vào trong sân của nông hộ gần nhất.
Thôn dân đang ở trong sân cho gà ăn thấy chúng ta không gõ cửa mà vào thì nhe răng cười ngu: “Các ngươi có chuyện gì?”
Liễu Phi đen mặt giơ tay làm một dấu hiệu.
Sắc mặt thôn dân nọ biến đổi đột ngột, chậu thức ăn cho gà trong tay rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh: “Nhị đương gia…”
Liễu Phi không thèm để ý hắn, cứ thế đẩy cửa đi vào phòng. Ta cùng thôn dân hai mặt nhìn nhau rồi cũng đi theo hắn vào phòng.
“Tình hình trên núi thế nào rồi?” Liễu phi cau mày hỏi.
“Nhị đương gia, ngài mau mau lên núi xem đi! Trong hai năm ngài đi mất, đại đương gia…” Thôn dân nước mắt nước mũi tèm lem nói.
“Hắn bị làm sao?” Liễu Phi vội vã hỏi dồn.
“Hắn… Một lời khó nói hết. Ngài vẫn nên chính mình trở về xem đi!” Thôn dân bày ra vẻ mặt đau khổ cùng cực.
“Được rồi!” Liễu Phi vừa mở miệng đáp ứng thì lại đổi ý: “Thôi, ta tốt nhất vẫn là không nên trở về. Dù sao năm đó khi bước chân ra khỏi Thanh Phong trại, ta đã từng nói sẽ không bao giờ trở về.”
“Ngài đã gấp gáp tới độ này sao còn…” Thôn dân nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn, vẻ mặt cầu xin.
“Ta gấp là vì muốn tới nhặt xác của hắn.” Liễu Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhị đương gia…” Thôn dân bi ai đau đáu nhìn Liễu Phi.
“Bỏ đi, ngươi mau kể cho ta tình hình trên núi. Ta nghe nói rằng sơn trại sắp tiêu rồi?” Liễu Phi sốt ruột xua xua tay.
“Vâng, vâng. Những gì ngài nghe được đều là chính xác. Sơn trại càng ngày càng lụi bại. Như phu nhân, người đã hãm hại ngài, đúng là nội gián. Ngài rời đi không được bao lâu thì quan binh dựa vào bản đồ nàng đưa ùn ùn xông vào trại. Nhờ ơn ngài lúc trước nhận ra nàng không bình thường mà giấu Đại trại chủ bảo chúng ta trốn đi nên anh em trong trại mới thoát được kiếp nạn, nhưng nói thế nào thì cơ nghiệp mười năm vẫn là bị hủy. Chờ quan binh rút khỏi trại chúng ta mới trở về, tuy đã xây dựng lại sơn trại nhưng thực lực và tài lực đều không thể sánh bằng trước đây. Sau lại có vài bang phái của người chơi nhân cơ hội tới chiếm tiện nghi, giết chết không ít anh em ta. Thực lực của sơn trại giảm sút nên thứ hạng cũng tụt xuống cuối bảng. Tinh thần của Đại trại chủ vì trận đả kích này mà sa sút nghiêm trọng, cả ngày chỉ uống rượu, không quản việc trong trại, nên hiện giờ trong trại rất…” Thôn dân càng nói càng đau lòng, nói tới cuối thì bắt đầu khóc.
“Hiện tại trong trại có bao nhiêu người?” Liễu Phi thở dài hỏi.
“Người thì thực ra số lượng so với trước không kém là bao, nhưng toàn là người mới. Đám người này võ nghệ kém tắm, hoàn toàn chỉ có tác dụng dâng mình cho người chơi tăng kinh nghiệm và độ cống hiến…” Thôn dân càng nói càng lí nhí.
“Người mới”, ý cũng như tên, chính là một số cố định những sơn tặc mới mà mỗi ngày hệ thống cung cấp thay cho những kẻ đã chết. Trong Hoàng Hôn, chỉ cần thủ lĩnh sơn tặc vẫn còn nắm giữ kiến bang lệnh cao cấp thì hệ thống phải cam đoan số lượng thủ hạ dưới tay hắn không được dưới một trăm ngàn người. Thế nhưng cấp bậc của sơn tặc mới bổ sung rất thấp, phải dựa vào quá trình bọn họ giết chết người chơi và NPC để thăng cấp. Tuy nhiên, một khi thủ lĩnh sơn tặc mất đi kiến bang lệnh cao cấp, sơn trại đó sẽ không được bổ sung quân số nữa, cũng tương ứng với việc sơn trại sẽ tan rã.
“Vậy hắn làm cách nào ngăn trở những đợt tiến công của bang phái người chơi?” Liễu Phi cau mày hỏi. Mấy tên người chơi đều thích chơi xấu, đặc biệt rất thích dùng chiến thuật biển người, dù là một trăm ngàn sơn tặc mới được bổ sung cũng không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng.
“Ngài quên rồi ư? Tam trại chủ có bát trận đồ. Mấy đợt này hắn đều phải dựa vào thứ đó để chỉ huy các anh em mới đến giết địch. Cơ mà sau mỗi cuộc đại chiến thì những anh em mới cũng không còn lại được vài người…” Thôn dân vẻ mặt bất đắc dĩ ca thán.
“Các ngươi không thể chỉ trông chờ vào bát trận đồ. Trận pháp cũng sẽ có ngày bị hóa giải.” Ta chen mồm vào.
Bàn tay Liễu Phi cứ liên tục thả lỏng lại nắm chặt, ta biết hắn đang do dự.
“Nếu đổi lại ngươi rơi vào hoàn cảnh này thì Tống Cách sẽ làm gì?” Ta được đà lấn tới.
Liễu Phi chợt ngây người, sau đó thở dài một hơi: “Ta về núi!”
“Thế này mới đúng chứ! Anh em cùng sống cùng chết thì còn gì không tha thứ cho nhau được chứ!” Ta vui tươi hớn hở cổ vũ.
Lối vào Thanh Phong trại là một huyệt động ẩn ở Trường Hận sơn. Liễu Phi từ trên cổ tháo xuống một viên đá có hình thù rất kì quái rồi khảm nó vào một điểm lõm xuống dưới đáy con suối dưới chân. Một lát sau, trên vách sơn động hiện ra một cái cửa lớn. Liễu Phi vừa rút viên đá ra thì cửa đá cũng dùng tốc độ thong thả mà từ từ khép lại, vẫn đủ thời gian cho chúng ta thoải mái lách vào. Theo lời kể của thôn dân, mật đạo này từ lúc Liễu Phi vẫn ở đây, vì thời gian gấp gáp nên bên trong cũng không lắp đặt bẫy rập gì. Nhưng hai năm trở lại đây, tình huống sơn trại nguy cấp, Ngũ trại chủ vì an nguy của mọi người mà hao hết tâm sức biến nó thành nơi bẫy rập trùng điệp, nếu không có người dẫn đường thì tám, chín phần thi cốt vô tồn (*). Tuy nhiên, để phòng trường hợp Liễu Phi trở về, nếu hắn dùng phương pháp cũ mở cửa thì toàn bộ bẫy rập trong mật đạo sẽ tự động bị vô hiệu hóa.
Đi được nửa canh giờ thì tới lối ra, Liễu Phi cong ngón tay gõ nhẹ một tràng tiết tấu trên mặt cửa đá. Vừa gõ vài tiếng thì cửa mở, một cái đầu với vẻ mặt nhăn nheo thò ra: “Nhị trại chủ, là ngài sao?!”
Liễu Phi tháo ra nhân bì diện cụ trên mặt nhét vào ngực áo, triển khai khinh công bay ra nói: “Là ta, ta đã về.”
Ta cũng theo sau bay ra.
“Nhị trại chủ, ngài thật sự đã trở lại!!” Cái người mặt khổ qua ban nãy là một tên sơn tặc cụt một tay. Hắn vừa hưng phấn kêu to, vừa cật lực kéo một sợi dây thừng.
Bên tai truyền tới từng hồi chuông réo rắt, xem ra sợi thừng kia chỉ dùng để báo hiệu.
“Nhị hổ tử, là ngươi sao? Tay ngươi…” Liễu Phi cũng rất kích động.
“Ta đây. Năm ngoái, có một bang người chơi mắt mù tới đánh chúng ta, ta mất mất một cánh tay nên Ngũ trại chủ phái ta tới đây trấn thủ.” Nhị hổ tử thản nhiên kể.
Trong lúc bọn họ còn đang đứng đây cùng phấn khích thì từ đằng xa xuất hiện vài bóng đen chỉ trong chớp mắt đã phi tới trước mắt.
“Nhị ca, ngươi về rồi!”
“Nhị ca! Nhị ca!”
“Ngươi là ai?” Mấy người này vây quanh Liễu Phi líu ríu chán chê mới phát hiện ra người thừa ta đây.
“Thủ hạ mới của nhị ca sao?”
Ta -_-|||. Hắn mới là người hầu của ta đó!
“Nhìn giống người chơi.”
“Đây là bạn ta, Yến Trường Không.” Liễu Phi vội vàng giới thiệu, rồi quay sang giới thiệu cho ta bảy vị huynh đệ của hắn: Tam đệ Thư Vân Phi, Tứ đệ Nhan Quý Trường, Ngũ đệ Hạng Cung, Lục đệ Lô Hề, Thất đệ Biên Bất Vong, Bát đệ Chính Văn Nguyên.
Tống Cách còn chưa thấy.
“Nhị ca… Ngươi đi xem lão đại đi, hắn bây giờ đang say túy lúy.” Biên Bất Vong giật giật tay áo của Liễu Phi cằn nhằn. Người này nhìn qua mặt rất trẻ con, nhưng ánh mắt thì rất sáng suốt tinh đời, không giống một kẻ ngu dốt.
Liễu Phi nghe tới đây thì nghiêm mặt, bảy người Thư Vân Phi bọn họ đều đồng loạt lập tức nín thở.
Liễu Phi cũng không để ý tới bọn họ, xoay người đi tới một nơi nào đó. Đám người Thư Vân Phi thấy vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Lão đại nhà các ngươi ở đằng kia?” Ta hất cằm về phía Liễu Phi đang đi, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nhưng đủ cho hắn nghe thấy mà hỏi han.
Thân hình Liễu Phi bỗng trở nên cứng ngắc nhưng vẫn tiếp tục đi.
Chú thích:
*thi cốt vô tồn: biến mất triệt để tới độ xương thịt cũng không còn. Đăng bởi: admin
“Gặp nhau ở thôn Bạch Mã rồi nói. Nhớ đeo nhân bì diện cụ ta để lại.” Ta múa bút trả lời. Thôn Bạch Mã là thôn có trạm dịch gần Thanh Phong trại nhất. Hệ thống hàng năm đều dán cáo thị truy nã những nhân vật trùm sò của mười đại sơn trại, không trừ khả năng nơi đó có người nhận ra diện mạo Liễu Phi.
Từ trạm dịch truyền tống đến thôn Bạch Mã, vừa xuống xe ta liền thấy Liễu Phi đang lượn vòng vòng quanh gốc cây hòe ở cửa trạm.
Hắn vừa thấy ta đi ra thì mắt lóe sáng, nhanh như chớp kéo ta vào trong sân của nông hộ gần nhất.
Thôn dân đang ở trong sân cho gà ăn thấy chúng ta không gõ cửa mà vào thì nhe răng cười ngu: “Các ngươi có chuyện gì?”
Liễu Phi đen mặt giơ tay làm một dấu hiệu.
Sắc mặt thôn dân nọ biến đổi đột ngột, chậu thức ăn cho gà trong tay rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh: “Nhị đương gia…”
Liễu Phi không thèm để ý hắn, cứ thế đẩy cửa đi vào phòng. Ta cùng thôn dân hai mặt nhìn nhau rồi cũng đi theo hắn vào phòng.
“Tình hình trên núi thế nào rồi?” Liễu phi cau mày hỏi.
“Nhị đương gia, ngài mau mau lên núi xem đi! Trong hai năm ngài đi mất, đại đương gia…” Thôn dân nước mắt nước mũi tèm lem nói.
“Hắn bị làm sao?” Liễu Phi vội vã hỏi dồn.
“Hắn… Một lời khó nói hết. Ngài vẫn nên chính mình trở về xem đi!” Thôn dân bày ra vẻ mặt đau khổ cùng cực.
“Được rồi!” Liễu Phi vừa mở miệng đáp ứng thì lại đổi ý: “Thôi, ta tốt nhất vẫn là không nên trở về. Dù sao năm đó khi bước chân ra khỏi Thanh Phong trại, ta đã từng nói sẽ không bao giờ trở về.”
“Ngài đã gấp gáp tới độ này sao còn…” Thôn dân nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn, vẻ mặt cầu xin.
“Ta gấp là vì muốn tới nhặt xác của hắn.” Liễu Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhị đương gia…” Thôn dân bi ai đau đáu nhìn Liễu Phi.
“Bỏ đi, ngươi mau kể cho ta tình hình trên núi. Ta nghe nói rằng sơn trại sắp tiêu rồi?” Liễu Phi sốt ruột xua xua tay.
“Vâng, vâng. Những gì ngài nghe được đều là chính xác. Sơn trại càng ngày càng lụi bại. Như phu nhân, người đã hãm hại ngài, đúng là nội gián. Ngài rời đi không được bao lâu thì quan binh dựa vào bản đồ nàng đưa ùn ùn xông vào trại. Nhờ ơn ngài lúc trước nhận ra nàng không bình thường mà giấu Đại trại chủ bảo chúng ta trốn đi nên anh em trong trại mới thoát được kiếp nạn, nhưng nói thế nào thì cơ nghiệp mười năm vẫn là bị hủy. Chờ quan binh rút khỏi trại chúng ta mới trở về, tuy đã xây dựng lại sơn trại nhưng thực lực và tài lực đều không thể sánh bằng trước đây. Sau lại có vài bang phái của người chơi nhân cơ hội tới chiếm tiện nghi, giết chết không ít anh em ta. Thực lực của sơn trại giảm sút nên thứ hạng cũng tụt xuống cuối bảng. Tinh thần của Đại trại chủ vì trận đả kích này mà sa sút nghiêm trọng, cả ngày chỉ uống rượu, không quản việc trong trại, nên hiện giờ trong trại rất…” Thôn dân càng nói càng đau lòng, nói tới cuối thì bắt đầu khóc.
“Hiện tại trong trại có bao nhiêu người?” Liễu Phi thở dài hỏi.
“Người thì thực ra số lượng so với trước không kém là bao, nhưng toàn là người mới. Đám người này võ nghệ kém tắm, hoàn toàn chỉ có tác dụng dâng mình cho người chơi tăng kinh nghiệm và độ cống hiến…” Thôn dân càng nói càng lí nhí.
“Người mới”, ý cũng như tên, chính là một số cố định những sơn tặc mới mà mỗi ngày hệ thống cung cấp thay cho những kẻ đã chết. Trong Hoàng Hôn, chỉ cần thủ lĩnh sơn tặc vẫn còn nắm giữ kiến bang lệnh cao cấp thì hệ thống phải cam đoan số lượng thủ hạ dưới tay hắn không được dưới một trăm ngàn người. Thế nhưng cấp bậc của sơn tặc mới bổ sung rất thấp, phải dựa vào quá trình bọn họ giết chết người chơi và NPC để thăng cấp. Tuy nhiên, một khi thủ lĩnh sơn tặc mất đi kiến bang lệnh cao cấp, sơn trại đó sẽ không được bổ sung quân số nữa, cũng tương ứng với việc sơn trại sẽ tan rã.
“Vậy hắn làm cách nào ngăn trở những đợt tiến công của bang phái người chơi?” Liễu Phi cau mày hỏi. Mấy tên người chơi đều thích chơi xấu, đặc biệt rất thích dùng chiến thuật biển người, dù là một trăm ngàn sơn tặc mới được bổ sung cũng không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng.
“Ngài quên rồi ư? Tam trại chủ có bát trận đồ. Mấy đợt này hắn đều phải dựa vào thứ đó để chỉ huy các anh em mới đến giết địch. Cơ mà sau mỗi cuộc đại chiến thì những anh em mới cũng không còn lại được vài người…” Thôn dân vẻ mặt bất đắc dĩ ca thán.
“Các ngươi không thể chỉ trông chờ vào bát trận đồ. Trận pháp cũng sẽ có ngày bị hóa giải.” Ta chen mồm vào.
Bàn tay Liễu Phi cứ liên tục thả lỏng lại nắm chặt, ta biết hắn đang do dự.
“Nếu đổi lại ngươi rơi vào hoàn cảnh này thì Tống Cách sẽ làm gì?” Ta được đà lấn tới.
Liễu Phi chợt ngây người, sau đó thở dài một hơi: “Ta về núi!”
“Thế này mới đúng chứ! Anh em cùng sống cùng chết thì còn gì không tha thứ cho nhau được chứ!” Ta vui tươi hớn hở cổ vũ.
Lối vào Thanh Phong trại là một huyệt động ẩn ở Trường Hận sơn. Liễu Phi từ trên cổ tháo xuống một viên đá có hình thù rất kì quái rồi khảm nó vào một điểm lõm xuống dưới đáy con suối dưới chân. Một lát sau, trên vách sơn động hiện ra một cái cửa lớn. Liễu Phi vừa rút viên đá ra thì cửa đá cũng dùng tốc độ thong thả mà từ từ khép lại, vẫn đủ thời gian cho chúng ta thoải mái lách vào. Theo lời kể của thôn dân, mật đạo này từ lúc Liễu Phi vẫn ở đây, vì thời gian gấp gáp nên bên trong cũng không lắp đặt bẫy rập gì. Nhưng hai năm trở lại đây, tình huống sơn trại nguy cấp, Ngũ trại chủ vì an nguy của mọi người mà hao hết tâm sức biến nó thành nơi bẫy rập trùng điệp, nếu không có người dẫn đường thì tám, chín phần thi cốt vô tồn (*). Tuy nhiên, để phòng trường hợp Liễu Phi trở về, nếu hắn dùng phương pháp cũ mở cửa thì toàn bộ bẫy rập trong mật đạo sẽ tự động bị vô hiệu hóa.
Đi được nửa canh giờ thì tới lối ra, Liễu Phi cong ngón tay gõ nhẹ một tràng tiết tấu trên mặt cửa đá. Vừa gõ vài tiếng thì cửa mở, một cái đầu với vẻ mặt nhăn nheo thò ra: “Nhị trại chủ, là ngài sao?!”
Liễu Phi tháo ra nhân bì diện cụ trên mặt nhét vào ngực áo, triển khai khinh công bay ra nói: “Là ta, ta đã về.”
Ta cũng theo sau bay ra.
“Nhị trại chủ, ngài thật sự đã trở lại!!” Cái người mặt khổ qua ban nãy là một tên sơn tặc cụt một tay. Hắn vừa hưng phấn kêu to, vừa cật lực kéo một sợi dây thừng.
Bên tai truyền tới từng hồi chuông réo rắt, xem ra sợi thừng kia chỉ dùng để báo hiệu.
“Nhị hổ tử, là ngươi sao? Tay ngươi…” Liễu Phi cũng rất kích động.
“Ta đây. Năm ngoái, có một bang người chơi mắt mù tới đánh chúng ta, ta mất mất một cánh tay nên Ngũ trại chủ phái ta tới đây trấn thủ.” Nhị hổ tử thản nhiên kể.
Trong lúc bọn họ còn đang đứng đây cùng phấn khích thì từ đằng xa xuất hiện vài bóng đen chỉ trong chớp mắt đã phi tới trước mắt.
“Nhị ca, ngươi về rồi!”
“Nhị ca! Nhị ca!”
“Ngươi là ai?” Mấy người này vây quanh Liễu Phi líu ríu chán chê mới phát hiện ra người thừa ta đây.
“Thủ hạ mới của nhị ca sao?”
Ta -_-|||. Hắn mới là người hầu của ta đó!
“Nhìn giống người chơi.”
“Đây là bạn ta, Yến Trường Không.” Liễu Phi vội vàng giới thiệu, rồi quay sang giới thiệu cho ta bảy vị huynh đệ của hắn: Tam đệ Thư Vân Phi, Tứ đệ Nhan Quý Trường, Ngũ đệ Hạng Cung, Lục đệ Lô Hề, Thất đệ Biên Bất Vong, Bát đệ Chính Văn Nguyên.
Tống Cách còn chưa thấy.
“Nhị ca… Ngươi đi xem lão đại đi, hắn bây giờ đang say túy lúy.” Biên Bất Vong giật giật tay áo của Liễu Phi cằn nhằn. Người này nhìn qua mặt rất trẻ con, nhưng ánh mắt thì rất sáng suốt tinh đời, không giống một kẻ ngu dốt.
Liễu Phi nghe tới đây thì nghiêm mặt, bảy người Thư Vân Phi bọn họ đều đồng loạt lập tức nín thở.
Liễu Phi cũng không để ý tới bọn họ, xoay người đi tới một nơi nào đó. Đám người Thư Vân Phi thấy vậy thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Lão đại nhà các ngươi ở đằng kia?” Ta hất cằm về phía Liễu Phi đang đi, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nhưng đủ cho hắn nghe thấy mà hỏi han.
Thân hình Liễu Phi bỗng trở nên cứng ngắc nhưng vẫn tiếp tục đi.
Chú thích:
*thi cốt vô tồn: biến mất triệt để tới độ xương thịt cũng không còn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.