Chương 1748: Cầu cứu(2)
Ám Ma Sư
13/10/2014
- Nhưng tuy chúng ta không biết, cũng không có nghĩa là Lam
Nguyệt Cổ Sâm không có cách cứu, chỉ có điều do địa vị của chúng ta tại
Thiên Thần Giới còn thấp kém nên không biết được mà thôi.
- Các ngươi không biết, vậy còn người nào biết đây?
Kiệt Sâm thì thào nói.
Thánh Tộc nhân chỉ có Thiên Thần Giới mới có, tại Tư Đặc Ân đại lục căn bản không tồn tại, Kiệt Sâm bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, làm sao biết được nên làm sao cứu chữa.
Kiệt Sâm cúi đầu nhìn thánh thụ trong tay.
Thánh thụ cao vài tấc sáng ngời long lanh, xinh xắn lanh lợi, ở trong tay Kiệt Sâm tản ra thanh mang nhu hòa, nhưng Kiệt Sâm có thể cảm nhận được sinh cơ bên trong đang theo thời gian chậm rãi tiêu tán, cho dù tốc độ rất chậm nhưng nếu tiếp tục như vậy vẫn sẽ có một ngày hoàn toàn biến mất.
- Không…
Kiệt Sâm không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Tuy hiện tại Lam Nguyệt Cổ Sâm hóa thành thánh thụ vẫn còn chưa chết, nhưng cuối cùng chẳng lẽ vẫn sẽ héo rũ mà chết hay sao?
Làm sao bây giờ?
- Lam Nguyệt Cổ Sâm…
Kiệt Sâm hoàn toàn sắp bị bức tới phát điên.
- Ai…
Bỉ Tư Pháp Mỗ nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Kiệt Sâm, chỉ biết thở dài.
- Tát Kim Đặc Sâm thật sự là quá mạnh mẽ, vừa ra tay đã khống chế được mọi người, với thực lực Nguyệt Huy thiên thần của hắn mọi người căn bản không sao ngăn cản nổi, nếu có Bố La Đặc đại nhân ở đây thì tốt rồi, với thực lực của hắn sẽ không phát sinh loại chuyện này.
Kiệt Sâm còn đang đắm chìm trong bi thương chợt nghe được ba chữ “Bố La Đặc”.
- Bố La Đặc?
Thân thể Kiệt Sâm run lên, đôi mắt chợt phát sáng.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm nói trước kia nàng xuất hiện bên trong Thần Dược Điện của tổ tiên Tư Đặc Ân, nghĩ tới nhất định có quan hệ tới tổ tiên, như vậy Bố La Đặc tiền bối là một trong năm đại thần tướng dưới trướng tổ tiên, nhất định sẽ biết rõ lai lịch của Lam Nguyệt Cổ Sâm, nói không chừng cũng sẽ biết làm sao cứu được nàng…
Giờ khắc này trong nội tâm Kiệt Sâm đột nhiên toát ra một tia hi vọng.
- Đúng, Bố La Đặc đại nhân nhất định sẽ biết được phương pháp có thể cứu sống Lam Nguyệt Cổ Sâm!
Nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ cũng kích động lên tiếng.
- Bố La Đặc? Một trong năm đại thần tướng dưới trướng Đông Cực Thần Vương, Sát Thần? Với thân phận năm xưa của hắn, nhất định sẽ hiểu rõ về Thánh Tộc nhân hơn chúng ta rất nhiều!
Ba người A Đức Khoa Khắc cũng liên tục gật đầu.
- Hơn nữa khi ta còn ở Thiên Thần Giới đã từng nghe nói, năm đó Đông Cực Thần Vương Tư Đặc Ân vẫn lạc, bởi vì thân phận Dược Thần của hắn nên nhất định có quan hệ tới Thánh Tộc nhân.
Ban Ni Ân cũng lên tiếng.
- Đi tìm Bố La Đặc tiền bối!
Kiệt Sâm liền quyết định chủ ý.
- Cứ làm như thế.
Kiệt Sâm cúi đầu nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm đã hóa thành thánh thụ nằm trong tay hắn, thánh thụ nhẹ nhàng chập chờn như muốn đáp lại ánh mắt của Kiệt Sâm.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm, chịu đựng một chút.
Kiệt Sâm khẽ nói, ánh mắt nhìn qua nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ:
- Chư vị, chuyện tại Linh Dược Sư Tháp đành phiền toái các vị rồi.
- Được, Kiệt Sâm ngươi đi đi.
Bỉ Tư Pháp Mỗ vội vàng lên tiếng.
- Kiệt Sâm, đừng quá khổ sở, Lam Nguyệt Cổ Sâm nhất định sẽ không sao, trước khi gặp ngươi nàng vốn là đệ nhất thiên tài của Linh Dược Sư Tháp chúng ta đó thôi.
Tạp Tắc Nỗ Tư an ủi.
Kiệt Sâm miễn cưỡng cười gượng, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên lăng lệ ác liệt, thân hình chấn động mạnh, hư không thoáng chốc hiện ra khe hở, thân hình Kiệt Sâm hóa thành lưu quang lập tức lao vào vết nứt không gian biến mất trên hư không.
Tạp Tắc Nỗ Tư bọn họ nhìn theo bóng lưng Kiệt Sâm biến mất, trong mắt cũng lóe ra nước mắt.
- Lão thiên gia, cầu ngài nhất định phải làm cho Lam Nguyệt Cổ Sâm sống lại…
Trong hư không Tư Đặc Ân đại lục, một đạo ngũ sắc thân ảnh không ngừng lướt qua.
- Phải nhanh, nhanh thêm một chút nữa.
Trong lòng Kiệt Sâm không ngừng mặc niệm, thần lực thiêu đốt làm tốc độ của hắn đạt tới mức nhanh nhất.
Giờ phút này trong lòng Kiệt Sâm đã không còn ý nghĩ nào khác, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Linh Thú sơn mạch.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm, nàng nhất định không có chuyện gì đâu…
Trong lòng Kiệt Sâm không ngừng tự nhủ, nhìn vào thánh thụ linh lung trong ngực mình, trong mắt tràn đầy nỗi hi vọng.
Linh Thú sơn mạch rốt cục đã tới.
Kiệt Sâm toàn lực phi hành, chưa đầy một canh giờ hắn đã đi tới Linh Thú sơn mạch.
- Oanh!
Kiệt Sâm không hề có chút ý che giấu hành tung của chính mình, lập tức xông vào Linh Thú sơn mạch, khí tức hùng hồn lan ra, toàn bộ linh thú bên trong đều hoảng sợ phủ phục trên mặt đất, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi nhìn lên bầu trời.
Nhanh như một đạo ngũ sắc thần quang, Kiệt Sâm lao nhanh về phía trước, chỉ một lát sau đã nhìn thấy ngọn núi màu đỏ quen thuộc xa xa.
Trái tim Kiệt Sâm thoáng chốc run rẩy lên, vừa lao nhanh vừa lớn tiếng kêu to:
- Bố La Đặc tiền bối…Bố La Đặc tiền bối…
Thanh âm tiếng gọi của Kiệt Sâm như sấm sét lôi đình vang vọng trên bầu trời Linh Thú sơn mạch, không ngừng truyền về phía trước.
- Kiệt Sâm, sao ngươi lại đến…
Ngay khi Kiệt Sâm vừa đi tới trước ngọn núi màu đỏ, chuẩn bị xông thẳng vào trong, một đạo hỏa hệ linh lực xuất hiện ngay trong hư không, ngưng tụ thành một đạo hỏa hồng sắc thân ảnh.
Chính là Sát Thần Bố La Đặc.
Bố La Đặc nhìn qua Kiệt Sâm, hỏi nhanh:
- Kiệt Sâm, chuyện gì phát sinh rồi sao?
Khi nãy hắn đang ở trong không gian của mình chữa thương, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được khí thế cường đại của Kiệt Sâm tràn tới, đồng thời cũng nghe được thanh âm tiếng gọi lo lắng của Kiệt Sâm, liền lập tức xuất hiện ở bên ngoài núi.
Khi hắn đi tới gần Kiệt Sâm, trong lòng không khỏi chấn động mạnh mẽ.
Ở chung với Kiệt Sâm thời gian dài như vậy, Bố La Đặc cũng rất hiểu rõ tính cách của Kiệt Sâm, trong suy nghĩ của hắn vô luận gặp phải sự tình gì Kiệt Sâm cũng vô cùng bình tĩnh, cho dù gặp phải nguy cơ sinh tử cũng là như thế, tựa hồ trong thiên địa này căn bản không có sự tình gì đáng giá cho hắn xao động.
Nhưng giờ phút này trên mặt Kiệt Sâm lại tràn đầy lo lắng, ánh mắt bối rối, Bố La Đặc chưa từng nghĩ qua có một ngày Kiệt Sâm sẽ lộ ra thần sắc như thế.
- Bố La Đặc tiền bối, khi nãy Linh Dược Sư Tháp bị Thiên Thần Giới Tát Kim Đặc Sâm tập kích, Lam Nguyệt Cổ Sâm nàng…hiện tại nàng rất nguy hiểm!
Kiệt Sâm liền nói nhanh.
- Tát Kim Đặc Sâm? Không phải mười năm trước hắn đã vào Ám Mai bí cảnh sao? Như thế nào còn sống?
Bố La Đặc cau mày, nhưng hắn lại nhìn qua Kiệt Sâm:
- Lam Nguyệt Cổ Sâm đâu? Hiện tại nàng đang ở đâu?
- Nàng…ở chỗ này.
Kiệt Sâm mở ra đôi tay, trong lòng bàn tay của hắn là một gốc tiểu thụ linh lung cao vài tấc xuất hiện ngay trước mặt Bố La Đặc.
- Đây là…thánh thụ? Lam Nguyệt Cổ Sâm đã vẫn lạc?
Sắc mặt Bố La Đặc đại biến.
- Bố La Đặc tiền bối, Lam Nguyệt Cổ Sâm nàng…nàng còn cứu được không?
Trong lòng Kiệt Sâm mang theo tia hi vọng nhìn Bố La Đặc, Bố La Đặc là một trong năm đại thần tướng dưới trướng Đông Cực Thần Vương, có được sinh mệnh dài lâu, địa vị cũng cực cao trong Thiên Thần Giới, với kiến thức của hắn nói không chừng có thể cứu được Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Các ngươi không biết, vậy còn người nào biết đây?
Kiệt Sâm thì thào nói.
Thánh Tộc nhân chỉ có Thiên Thần Giới mới có, tại Tư Đặc Ân đại lục căn bản không tồn tại, Kiệt Sâm bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, làm sao biết được nên làm sao cứu chữa.
Kiệt Sâm cúi đầu nhìn thánh thụ trong tay.
Thánh thụ cao vài tấc sáng ngời long lanh, xinh xắn lanh lợi, ở trong tay Kiệt Sâm tản ra thanh mang nhu hòa, nhưng Kiệt Sâm có thể cảm nhận được sinh cơ bên trong đang theo thời gian chậm rãi tiêu tán, cho dù tốc độ rất chậm nhưng nếu tiếp tục như vậy vẫn sẽ có một ngày hoàn toàn biến mất.
- Không…
Kiệt Sâm không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Tuy hiện tại Lam Nguyệt Cổ Sâm hóa thành thánh thụ vẫn còn chưa chết, nhưng cuối cùng chẳng lẽ vẫn sẽ héo rũ mà chết hay sao?
Làm sao bây giờ?
- Lam Nguyệt Cổ Sâm…
Kiệt Sâm hoàn toàn sắp bị bức tới phát điên.
- Ai…
Bỉ Tư Pháp Mỗ nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Kiệt Sâm, chỉ biết thở dài.
- Tát Kim Đặc Sâm thật sự là quá mạnh mẽ, vừa ra tay đã khống chế được mọi người, với thực lực Nguyệt Huy thiên thần của hắn mọi người căn bản không sao ngăn cản nổi, nếu có Bố La Đặc đại nhân ở đây thì tốt rồi, với thực lực của hắn sẽ không phát sinh loại chuyện này.
Kiệt Sâm còn đang đắm chìm trong bi thương chợt nghe được ba chữ “Bố La Đặc”.
- Bố La Đặc?
Thân thể Kiệt Sâm run lên, đôi mắt chợt phát sáng.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm nói trước kia nàng xuất hiện bên trong Thần Dược Điện của tổ tiên Tư Đặc Ân, nghĩ tới nhất định có quan hệ tới tổ tiên, như vậy Bố La Đặc tiền bối là một trong năm đại thần tướng dưới trướng tổ tiên, nhất định sẽ biết rõ lai lịch của Lam Nguyệt Cổ Sâm, nói không chừng cũng sẽ biết làm sao cứu được nàng…
Giờ khắc này trong nội tâm Kiệt Sâm đột nhiên toát ra một tia hi vọng.
- Đúng, Bố La Đặc đại nhân nhất định sẽ biết được phương pháp có thể cứu sống Lam Nguyệt Cổ Sâm!
Nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ cũng kích động lên tiếng.
- Bố La Đặc? Một trong năm đại thần tướng dưới trướng Đông Cực Thần Vương, Sát Thần? Với thân phận năm xưa của hắn, nhất định sẽ hiểu rõ về Thánh Tộc nhân hơn chúng ta rất nhiều!
Ba người A Đức Khoa Khắc cũng liên tục gật đầu.
- Hơn nữa khi ta còn ở Thiên Thần Giới đã từng nghe nói, năm đó Đông Cực Thần Vương Tư Đặc Ân vẫn lạc, bởi vì thân phận Dược Thần của hắn nên nhất định có quan hệ tới Thánh Tộc nhân.
Ban Ni Ân cũng lên tiếng.
- Đi tìm Bố La Đặc tiền bối!
Kiệt Sâm liền quyết định chủ ý.
- Cứ làm như thế.
Kiệt Sâm cúi đầu nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm đã hóa thành thánh thụ nằm trong tay hắn, thánh thụ nhẹ nhàng chập chờn như muốn đáp lại ánh mắt của Kiệt Sâm.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm, chịu đựng một chút.
Kiệt Sâm khẽ nói, ánh mắt nhìn qua nhóm người Bỉ Tư Pháp Mỗ:
- Chư vị, chuyện tại Linh Dược Sư Tháp đành phiền toái các vị rồi.
- Được, Kiệt Sâm ngươi đi đi.
Bỉ Tư Pháp Mỗ vội vàng lên tiếng.
- Kiệt Sâm, đừng quá khổ sở, Lam Nguyệt Cổ Sâm nhất định sẽ không sao, trước khi gặp ngươi nàng vốn là đệ nhất thiên tài của Linh Dược Sư Tháp chúng ta đó thôi.
Tạp Tắc Nỗ Tư an ủi.
Kiệt Sâm miễn cưỡng cười gượng, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên lăng lệ ác liệt, thân hình chấn động mạnh, hư không thoáng chốc hiện ra khe hở, thân hình Kiệt Sâm hóa thành lưu quang lập tức lao vào vết nứt không gian biến mất trên hư không.
Tạp Tắc Nỗ Tư bọn họ nhìn theo bóng lưng Kiệt Sâm biến mất, trong mắt cũng lóe ra nước mắt.
- Lão thiên gia, cầu ngài nhất định phải làm cho Lam Nguyệt Cổ Sâm sống lại…
Trong hư không Tư Đặc Ân đại lục, một đạo ngũ sắc thân ảnh không ngừng lướt qua.
- Phải nhanh, nhanh thêm một chút nữa.
Trong lòng Kiệt Sâm không ngừng mặc niệm, thần lực thiêu đốt làm tốc độ của hắn đạt tới mức nhanh nhất.
Giờ phút này trong lòng Kiệt Sâm đã không còn ý nghĩ nào khác, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Linh Thú sơn mạch.
- Lam Nguyệt Cổ Sâm, nàng nhất định không có chuyện gì đâu…
Trong lòng Kiệt Sâm không ngừng tự nhủ, nhìn vào thánh thụ linh lung trong ngực mình, trong mắt tràn đầy nỗi hi vọng.
Linh Thú sơn mạch rốt cục đã tới.
Kiệt Sâm toàn lực phi hành, chưa đầy một canh giờ hắn đã đi tới Linh Thú sơn mạch.
- Oanh!
Kiệt Sâm không hề có chút ý che giấu hành tung của chính mình, lập tức xông vào Linh Thú sơn mạch, khí tức hùng hồn lan ra, toàn bộ linh thú bên trong đều hoảng sợ phủ phục trên mặt đất, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi nhìn lên bầu trời.
Nhanh như một đạo ngũ sắc thần quang, Kiệt Sâm lao nhanh về phía trước, chỉ một lát sau đã nhìn thấy ngọn núi màu đỏ quen thuộc xa xa.
Trái tim Kiệt Sâm thoáng chốc run rẩy lên, vừa lao nhanh vừa lớn tiếng kêu to:
- Bố La Đặc tiền bối…Bố La Đặc tiền bối…
Thanh âm tiếng gọi của Kiệt Sâm như sấm sét lôi đình vang vọng trên bầu trời Linh Thú sơn mạch, không ngừng truyền về phía trước.
- Kiệt Sâm, sao ngươi lại đến…
Ngay khi Kiệt Sâm vừa đi tới trước ngọn núi màu đỏ, chuẩn bị xông thẳng vào trong, một đạo hỏa hệ linh lực xuất hiện ngay trong hư không, ngưng tụ thành một đạo hỏa hồng sắc thân ảnh.
Chính là Sát Thần Bố La Đặc.
Bố La Đặc nhìn qua Kiệt Sâm, hỏi nhanh:
- Kiệt Sâm, chuyện gì phát sinh rồi sao?
Khi nãy hắn đang ở trong không gian của mình chữa thương, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được khí thế cường đại của Kiệt Sâm tràn tới, đồng thời cũng nghe được thanh âm tiếng gọi lo lắng của Kiệt Sâm, liền lập tức xuất hiện ở bên ngoài núi.
Khi hắn đi tới gần Kiệt Sâm, trong lòng không khỏi chấn động mạnh mẽ.
Ở chung với Kiệt Sâm thời gian dài như vậy, Bố La Đặc cũng rất hiểu rõ tính cách của Kiệt Sâm, trong suy nghĩ của hắn vô luận gặp phải sự tình gì Kiệt Sâm cũng vô cùng bình tĩnh, cho dù gặp phải nguy cơ sinh tử cũng là như thế, tựa hồ trong thiên địa này căn bản không có sự tình gì đáng giá cho hắn xao động.
Nhưng giờ phút này trên mặt Kiệt Sâm lại tràn đầy lo lắng, ánh mắt bối rối, Bố La Đặc chưa từng nghĩ qua có một ngày Kiệt Sâm sẽ lộ ra thần sắc như thế.
- Bố La Đặc tiền bối, khi nãy Linh Dược Sư Tháp bị Thiên Thần Giới Tát Kim Đặc Sâm tập kích, Lam Nguyệt Cổ Sâm nàng…hiện tại nàng rất nguy hiểm!
Kiệt Sâm liền nói nhanh.
- Tát Kim Đặc Sâm? Không phải mười năm trước hắn đã vào Ám Mai bí cảnh sao? Như thế nào còn sống?
Bố La Đặc cau mày, nhưng hắn lại nhìn qua Kiệt Sâm:
- Lam Nguyệt Cổ Sâm đâu? Hiện tại nàng đang ở đâu?
- Nàng…ở chỗ này.
Kiệt Sâm mở ra đôi tay, trong lòng bàn tay của hắn là một gốc tiểu thụ linh lung cao vài tấc xuất hiện ngay trước mặt Bố La Đặc.
- Đây là…thánh thụ? Lam Nguyệt Cổ Sâm đã vẫn lạc?
Sắc mặt Bố La Đặc đại biến.
- Bố La Đặc tiền bối, Lam Nguyệt Cổ Sâm nàng…nàng còn cứu được không?
Trong lòng Kiệt Sâm mang theo tia hi vọng nhìn Bố La Đặc, Bố La Đặc là một trong năm đại thần tướng dưới trướng Đông Cực Thần Vương, có được sinh mệnh dài lâu, địa vị cũng cực cao trong Thiên Thần Giới, với kiến thức của hắn nói không chừng có thể cứu được Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.