Chương 1568: Hư Thần Hỏa Dung Công(1)
Ám Ma Sư
29/07/2014
- Phải, Kiệt Sâm ngươi đi trước, với thực lực của ngươi có lẽ sẽ chạy thoát được nơi này, ta thì không khả năng rồi, ta cùng Vi Ân huynh lưu lại, nhớ rõ phải chạy nhanh tìm Mạch Khắc Cách Lôi Địch đại nhân, để cho hắn thay chúng ta báo thù!
Hán Mật Nhĩ Đốn cũng kiên định lên tiếng nói, đi tới trước mặt Kiệt Sâm, trước nguy cơ sinh tử tồn vong biết rõ với thực lực của mình không khả năng chạy thoát, hắn đã bộc lộ ra dũng khí liều mạng không gì sánh kịp.
- A? Chẳng lẽ các ngươi đang thương lượng làm thế nào chạy trốn sao? Thật sự là buồn cười, ngươi cho rằng ở trước mặt Y Tác Nhĩ Đức ta các ngươi còn có cơ hội chạy sao?
Y Tác Nhĩ Đức nhìn qua ba người Kiệt Sâm, lạnh lùng lên tiếng.
- Sưu! Sưu…
Tiếng xé gió vang lên, Yết La, Bá Cơ Tạp Tư Đức, Mạc Tây Lý cùng A Nhĩ Phất Lôi Đức Sâm lập tức phân tán ra, vây quanh ba người Kiệt Sâm ở trung ương.
Trong lòng Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn giờ phút này hoàn toàn trầm xuống, sắc mặt tái nhợt cảm thấy tuyệt vọng.
- Trốn? Ha ha…
Đúng lúc này Kiệt Sâm đột nhiên phá lên cười, ánh mắt của hắn bình tĩnh bước ra một bước chặn ngang trước mặt Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn.
- Hai người các ngươi cũng không cần tiếp tục tranh nhau, hôm nay ai cũng không cần chạy, không phải chỉ là vài tên hề nhảy nhót thôi sao, các ngươi cứ ở một bên nhìn xem, chờ ta đánh chết tất cả bọn hắn lại cùng nhau đi khu vực trung ương tụ họp với Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ bọn họ!
Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn hai người Y Tác Nhĩ Đức cùng Bảo Địch Kỳ ngạo nhiên cất tiếng.
- Kiệt Sâm huynh đệ, ngươi…
Hán Mật Nhĩ Đốn tuyệt đối thật không ngờ trong lúc nguy cơ trước mắt Kiệt Sâm vẫn còn dũng khí như vậy, không hề muốn trốn, thực lực của hắn đúng thật là mạnh mẽ nhưng trong lòng Hán Mật Nhĩ Đốn lại căn bản không cách nào so sánh với Y Tác Nhĩ Đức cùng Bảo Địch Kỳ.
Hai người kia đều có thể so sánh với thánh linh sư cao cấp, thực lực phi phàm, đặc biệt Bảo Địch Kỳ từng là tiền nhiệm thánh chủ của Khai La đế quốc, tuy hiện tại cảnh giới ngã xuống, nhưng kinh nghiệm cùng lĩnh ngộ pháp tắc vẫn còn, tu dưỡng hơn trăm năm đi ra dù là một thánh linh sư cao cấp cũng không dám nói có thể dễ dàng đánh bại được hắn, hiện tại Kiệt Sâm nói muốn đánh chết tất cả bọn hắn, lời nói khoa trương như vậy làm Hán Mật Nhĩ Đốn có một loại cảm giác không sao tin nổi.
Ngược lại Vi Ân lại mang theo vẻ mặt quỷ dị nhìn qua Kiệt Sâm, khẽ cau mày.
Trong ấn tượng của hắn Kiệt Sâm tuyệt đối không phải là người thích nói khoác lác, xem bộ dáng của hắn trấn định như thế, chẳng lẽ hắn thật sự có điều gì nắm chắc?
- Cái gì?
Chứng kiến Kiệt Sâm bước tới vô cùng ngạo nghễ nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, đám người Bảo Địch Kỳ, Y Tác Nhĩ Đức cùng Yết La bọn hắn đều không khỏi thấy sững sờ, chợt cười lên ha hả nhìn qua Kiệt Sâm như nhìn một kẻ si ngốc.
- Kiệt Sâm này chẳng lẽ bị chúng ta dọa điên rồi, ăn nói khùng điên như vậy, đòi đánh chết tất cả chúng ta, ha ha, thật quá buồn cười!
- Hoàn toàn chính xác, hắn cho hắn là ai? Cho dù là Mạch Khắc Cách Lôi Địch cùng Lôi Âu Na cũng không dám nói ra lời như vậy, các ngươi đều nói hắn là một thiên tài, ta xem hắn càng giống một tên điên.
- Thật quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, hắn thật đúng là nghĩ chúng ta cho hắn là thiên tài ngàn năm khó gặp của đại lục thì thật sự là vô địch rồi sao? Thiên tài dù thế nào cũng chỉ là thiên tài, hiện tại chúng ta muốn giết hắn còn không dễ dàng!
- Y Tác Nhĩ Đức tiền bối, kính xin ra tay đi, chúng ta muốn xem hắn làm sao giãy dụa cầu xin tha thứ a! Giết chết thiên tài, đây là chuyện vui vẻ cỡ nào.
Trên mặt Bảo Địch Kỳ cùng Y Tác Nhĩ Đức mang theo vẻ tươi cười trào phúng:
- Tiểu tử, trước kia ta chỉ nghe nói qua ngươi còn chưa có cảm giác gì, không nghĩ tới ngươi thật sự cuồng vọng như vậy, làm cho ta rất không thoải mái, tốt, rất tốt, nhưng lát nữa ta sẽ cho ngươi biết hậu quả dám hung hăng càn quấy trước mặt Y Tác Nhĩ Đức ta, ta sẽ cho ngươi thống khổ vạn phần, muốn sống không được muốn chết không xong!
Y Tác Nhĩ Đức tiến lên hai bước cười lạnh lên tiếng.
- Người cuồng vọng thường chết sớm? Lời lẽ rất chí lý, rất chuẩn xác!
Sắc mặt Kiệt Sâm lạnh lùng đảo qua đám người Y Tác Nhĩ Đức:
- Cho nên hôm nay các ngươi đều phải chết!
- Đáng chết!
Rốt cục Y Tác Nhĩ Đức không nhịn được nữa, trong mắt hiện lên tia ngoan lệ, một chùm hỏa diễm mạnh mẽ bốc lên từ trong cơ thể hắn, khí tức đáng sợ vô tận tỏa khắp nhắm ngay Kiệt Sâm một trảo chộp tới.
- Bại Hỏa Thần Trảo!
- Oanh long…
Một hỏa diễm cự chưởng khổng lồ từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện, cự chưởng rộng chừng vài chục trượng, năm ngón tay che khuất bầu trời, bên trên vô số hỏa diễm phù văn cùng pháp tắc huyền ảo lưu chuyển, mỗi một ngón tay đều do hỏa diễm nguyên tố áp súc mà thành, hào quang lập lòe chói mắt, ngay lập tức đi tới trước mặt Kiệt Sâm hung hăng chộp tới, bao trùm cả ba người bên trong.
Trong không khí phát ra thanh âm bạo liệt trận trận, một trảo chụp xuống hư không bị khí thế ác liệt lăng lệ cào rách làm lòng người run rẩy.
- Tốt, tốt!
Đám người Yết La nhìn thấy một kích lăng lệ ác liệt của Y Tác Nhĩ Đức đều kích động đến đỏ bừng mặt, mà sắc mặt Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn đều tái nhợt, linh lực trong thân thể sôi trào muốn xông lên trước ngăn cản.
Nhưng ngay một khắc này Kiệt Sâm đột nhiên cử động.
Hắn tiến lên trước một bước, bóng lưng cao lớn di chuyển, trực tiếp hướng Y Tác Nhĩ Đức một quyền oanh tới.
- Oanh!
Trên người Kiệt Sâm kim hệ pháp tắc vô tận lưu chuyển, cả người phảng phất biến thành một vầng kim sắc thái dương, kim sắc cự chưởng lao nhanh như lưu tinh tập kích, ù ù rung động, trực tiếp oanh thẳng tới một trảo Y Tác Nhĩ Đức chụp xuống.
- Đại Nhật Phách Thánh Công – Thần Quyền Vô Địch!
Trong miệng Kiệt Sâm phát ra tiếng vang ù ù, toàn thân tách ra vạn trượng kim mang như hóa thành kim sắc chiến thần.
Một quyền cùng một trảo va chạm trong hư không, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang thật lớn, hỏa diễm cự trảo của Y Tác Nhĩ Đức lập tức vỡ vụn.
Từ sau khi Kiệt Sâm hấp thu toàn bộ pháp tắc của Đan Ni Nhĩ Tư, chẳng những kim hệ pháp tắc mà hắn tu luyện, hư không pháp tắc đều bị Kiệt Sâm hấp thu hết thảy, ngay cả kinh nghiệm tu luyện Đại Nhật Phách Thánh Công cũng nguyên vẹn bị Kiệt Sâm nắm giữ, Kiệt Sâm vận chuyển Linh Thần Quyết thi triển ra Đại Nhật Phách Thánh Công thậm chí còn vượt hơn đại thành cảnh giới của Đan Ni Nhĩ Tư thi triển, một quyền đánh ra không gì địch nổi.
Với thực lực trung cấp cửu giai hiện tại của Kiệt Sâm, thi triển ra chung cực huyền ảo Đại Nhật Phách Thánh Công, giống như một kích toàn lực của một thánh linh sư cao cấp đại thành, uy lực vô biên.
- Đại Nhật Phách Thánh Công, đây là công pháp gì, như thế nào đáng sợ như thế? Vì sao ta cảm giác giống như đang đối mặt Ngải Kim Sâm tháp chủ, cỗ khí thế tung hoành thiên hạ đáng sợ…
Bại Hỏa Thần Trảo bỗng chốc bị oanh phá, Y Tác Nhĩ Đức chấn động, khuôn mặt đang mang theo vẻ cười lạnh lập tức biến thành không thể tưởng tượng nổi, thân thể liên tiếp bật lui ra sau, vô số hỏa diễm khí tức sụp đổ, toàn bộ cự chưởng hoàn toàn tan rã hóa thành hỏa hệ nguyên tố nổ tung tiêu tán đầy trời.
Hán Mật Nhĩ Đốn cũng kiên định lên tiếng nói, đi tới trước mặt Kiệt Sâm, trước nguy cơ sinh tử tồn vong biết rõ với thực lực của mình không khả năng chạy thoát, hắn đã bộc lộ ra dũng khí liều mạng không gì sánh kịp.
- A? Chẳng lẽ các ngươi đang thương lượng làm thế nào chạy trốn sao? Thật sự là buồn cười, ngươi cho rằng ở trước mặt Y Tác Nhĩ Đức ta các ngươi còn có cơ hội chạy sao?
Y Tác Nhĩ Đức nhìn qua ba người Kiệt Sâm, lạnh lùng lên tiếng.
- Sưu! Sưu…
Tiếng xé gió vang lên, Yết La, Bá Cơ Tạp Tư Đức, Mạc Tây Lý cùng A Nhĩ Phất Lôi Đức Sâm lập tức phân tán ra, vây quanh ba người Kiệt Sâm ở trung ương.
Trong lòng Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn giờ phút này hoàn toàn trầm xuống, sắc mặt tái nhợt cảm thấy tuyệt vọng.
- Trốn? Ha ha…
Đúng lúc này Kiệt Sâm đột nhiên phá lên cười, ánh mắt của hắn bình tĩnh bước ra một bước chặn ngang trước mặt Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn.
- Hai người các ngươi cũng không cần tiếp tục tranh nhau, hôm nay ai cũng không cần chạy, không phải chỉ là vài tên hề nhảy nhót thôi sao, các ngươi cứ ở một bên nhìn xem, chờ ta đánh chết tất cả bọn hắn lại cùng nhau đi khu vực trung ương tụ họp với Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ bọn họ!
Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn hai người Y Tác Nhĩ Đức cùng Bảo Địch Kỳ ngạo nhiên cất tiếng.
- Kiệt Sâm huynh đệ, ngươi…
Hán Mật Nhĩ Đốn tuyệt đối thật không ngờ trong lúc nguy cơ trước mắt Kiệt Sâm vẫn còn dũng khí như vậy, không hề muốn trốn, thực lực của hắn đúng thật là mạnh mẽ nhưng trong lòng Hán Mật Nhĩ Đốn lại căn bản không cách nào so sánh với Y Tác Nhĩ Đức cùng Bảo Địch Kỳ.
Hai người kia đều có thể so sánh với thánh linh sư cao cấp, thực lực phi phàm, đặc biệt Bảo Địch Kỳ từng là tiền nhiệm thánh chủ của Khai La đế quốc, tuy hiện tại cảnh giới ngã xuống, nhưng kinh nghiệm cùng lĩnh ngộ pháp tắc vẫn còn, tu dưỡng hơn trăm năm đi ra dù là một thánh linh sư cao cấp cũng không dám nói có thể dễ dàng đánh bại được hắn, hiện tại Kiệt Sâm nói muốn đánh chết tất cả bọn hắn, lời nói khoa trương như vậy làm Hán Mật Nhĩ Đốn có một loại cảm giác không sao tin nổi.
Ngược lại Vi Ân lại mang theo vẻ mặt quỷ dị nhìn qua Kiệt Sâm, khẽ cau mày.
Trong ấn tượng của hắn Kiệt Sâm tuyệt đối không phải là người thích nói khoác lác, xem bộ dáng của hắn trấn định như thế, chẳng lẽ hắn thật sự có điều gì nắm chắc?
- Cái gì?
Chứng kiến Kiệt Sâm bước tới vô cùng ngạo nghễ nói ra lời nói ngông cuồng như vậy, đám người Bảo Địch Kỳ, Y Tác Nhĩ Đức cùng Yết La bọn hắn đều không khỏi thấy sững sờ, chợt cười lên ha hả nhìn qua Kiệt Sâm như nhìn một kẻ si ngốc.
- Kiệt Sâm này chẳng lẽ bị chúng ta dọa điên rồi, ăn nói khùng điên như vậy, đòi đánh chết tất cả chúng ta, ha ha, thật quá buồn cười!
- Hoàn toàn chính xác, hắn cho hắn là ai? Cho dù là Mạch Khắc Cách Lôi Địch cùng Lôi Âu Na cũng không dám nói ra lời như vậy, các ngươi đều nói hắn là một thiên tài, ta xem hắn càng giống một tên điên.
- Thật quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, hắn thật đúng là nghĩ chúng ta cho hắn là thiên tài ngàn năm khó gặp của đại lục thì thật sự là vô địch rồi sao? Thiên tài dù thế nào cũng chỉ là thiên tài, hiện tại chúng ta muốn giết hắn còn không dễ dàng!
- Y Tác Nhĩ Đức tiền bối, kính xin ra tay đi, chúng ta muốn xem hắn làm sao giãy dụa cầu xin tha thứ a! Giết chết thiên tài, đây là chuyện vui vẻ cỡ nào.
Trên mặt Bảo Địch Kỳ cùng Y Tác Nhĩ Đức mang theo vẻ tươi cười trào phúng:
- Tiểu tử, trước kia ta chỉ nghe nói qua ngươi còn chưa có cảm giác gì, không nghĩ tới ngươi thật sự cuồng vọng như vậy, làm cho ta rất không thoải mái, tốt, rất tốt, nhưng lát nữa ta sẽ cho ngươi biết hậu quả dám hung hăng càn quấy trước mặt Y Tác Nhĩ Đức ta, ta sẽ cho ngươi thống khổ vạn phần, muốn sống không được muốn chết không xong!
Y Tác Nhĩ Đức tiến lên hai bước cười lạnh lên tiếng.
- Người cuồng vọng thường chết sớm? Lời lẽ rất chí lý, rất chuẩn xác!
Sắc mặt Kiệt Sâm lạnh lùng đảo qua đám người Y Tác Nhĩ Đức:
- Cho nên hôm nay các ngươi đều phải chết!
- Đáng chết!
Rốt cục Y Tác Nhĩ Đức không nhịn được nữa, trong mắt hiện lên tia ngoan lệ, một chùm hỏa diễm mạnh mẽ bốc lên từ trong cơ thể hắn, khí tức đáng sợ vô tận tỏa khắp nhắm ngay Kiệt Sâm một trảo chộp tới.
- Bại Hỏa Thần Trảo!
- Oanh long…
Một hỏa diễm cự chưởng khổng lồ từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện, cự chưởng rộng chừng vài chục trượng, năm ngón tay che khuất bầu trời, bên trên vô số hỏa diễm phù văn cùng pháp tắc huyền ảo lưu chuyển, mỗi một ngón tay đều do hỏa diễm nguyên tố áp súc mà thành, hào quang lập lòe chói mắt, ngay lập tức đi tới trước mặt Kiệt Sâm hung hăng chộp tới, bao trùm cả ba người bên trong.
Trong không khí phát ra thanh âm bạo liệt trận trận, một trảo chụp xuống hư không bị khí thế ác liệt lăng lệ cào rách làm lòng người run rẩy.
- Tốt, tốt!
Đám người Yết La nhìn thấy một kích lăng lệ ác liệt của Y Tác Nhĩ Đức đều kích động đến đỏ bừng mặt, mà sắc mặt Vi Ân cùng Hán Mật Nhĩ Đốn đều tái nhợt, linh lực trong thân thể sôi trào muốn xông lên trước ngăn cản.
Nhưng ngay một khắc này Kiệt Sâm đột nhiên cử động.
Hắn tiến lên trước một bước, bóng lưng cao lớn di chuyển, trực tiếp hướng Y Tác Nhĩ Đức một quyền oanh tới.
- Oanh!
Trên người Kiệt Sâm kim hệ pháp tắc vô tận lưu chuyển, cả người phảng phất biến thành một vầng kim sắc thái dương, kim sắc cự chưởng lao nhanh như lưu tinh tập kích, ù ù rung động, trực tiếp oanh thẳng tới một trảo Y Tác Nhĩ Đức chụp xuống.
- Đại Nhật Phách Thánh Công – Thần Quyền Vô Địch!
Trong miệng Kiệt Sâm phát ra tiếng vang ù ù, toàn thân tách ra vạn trượng kim mang như hóa thành kim sắc chiến thần.
Một quyền cùng một trảo va chạm trong hư không, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang thật lớn, hỏa diễm cự trảo của Y Tác Nhĩ Đức lập tức vỡ vụn.
Từ sau khi Kiệt Sâm hấp thu toàn bộ pháp tắc của Đan Ni Nhĩ Tư, chẳng những kim hệ pháp tắc mà hắn tu luyện, hư không pháp tắc đều bị Kiệt Sâm hấp thu hết thảy, ngay cả kinh nghiệm tu luyện Đại Nhật Phách Thánh Công cũng nguyên vẹn bị Kiệt Sâm nắm giữ, Kiệt Sâm vận chuyển Linh Thần Quyết thi triển ra Đại Nhật Phách Thánh Công thậm chí còn vượt hơn đại thành cảnh giới của Đan Ni Nhĩ Tư thi triển, một quyền đánh ra không gì địch nổi.
Với thực lực trung cấp cửu giai hiện tại của Kiệt Sâm, thi triển ra chung cực huyền ảo Đại Nhật Phách Thánh Công, giống như một kích toàn lực của một thánh linh sư cao cấp đại thành, uy lực vô biên.
- Đại Nhật Phách Thánh Công, đây là công pháp gì, như thế nào đáng sợ như thế? Vì sao ta cảm giác giống như đang đối mặt Ngải Kim Sâm tháp chủ, cỗ khí thế tung hoành thiên hạ đáng sợ…
Bại Hỏa Thần Trảo bỗng chốc bị oanh phá, Y Tác Nhĩ Đức chấn động, khuôn mặt đang mang theo vẻ cười lạnh lập tức biến thành không thể tưởng tượng nổi, thân thể liên tiếp bật lui ra sau, vô số hỏa diễm khí tức sụp đổ, toàn bộ cự chưởng hoàn toàn tan rã hóa thành hỏa hệ nguyên tố nổ tung tiêu tán đầy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.