Dược Thần

Chương 1110: Kiệt Sâm cùng Tạp Tư Ốc Nhĩ

Ám Ma Sư

14/02/2014

Nhưng Phỉ Lộ Đặc không hề có bất kỳ áp lực bức bách tu luyện, hơn nữa cũng không chuyên tâm, không uống qua linh dược tề, nhưng ở hai mươi hai tuổi đã trở thành hoàng linh sư thất giai đê cấp, thiên phú như thế quả thật có thể so sánh với thể chất nghịch thiên của Lạc Khố Ân rồi.

- Phỉ Lộ Đặc thiên phú như vậy, nếu đặt ở gia tộc bình thường khẳng định sẽ trọng điểm bồi dưỡng, nhưng ở trong Cổ Lôi Tư gia tộc căn bản là không cần, chúng ta là đệ nhất gia tộc của đế quốc, đã không có gì cần truy cầu, không cần một vãn bối tới khởi động, hơn nữa Đề Da Lợi Á hoàng tử cũng biết rõ thiên phú của Tạp Tư Ốc Nhĩ cũng thật kinh người, năm nay hắn gần ba mươi hai tuổi cũng đã là đế linh sư bát giai cao cấp, là đệ nhất thánh tử của Thánh Địa đế quốc!

Bố Lan Thiết Đặc cười nói:

- Tuy thân phận Phỉ Lộ Đặc đặc thù, là nữ nhi trực hệ của gia tộc, hơn nữa thiên phú kinh người, nhưng đối với Cổ Lôi Tư gia tộc mà nói căn bản không cần thông qua quan hệ thông gia để thu hoạch lợi ích, huống chi cha ta Áo Đức Lâm rất cưng chiều nàng, cho nên phối ngẫu chỉ cần nàng ưa thích ta sẽ không phản đối!

Ba người Kiệt Sâm nghi hoặc nhìn Bố Lan Thiết Đặc.

Lời này có ý tứ gì?

Đã không phản đối thì tại sao ngăn trở Phỉ Lộ Đặc cùng Lạc Khố Ân?

Nếu như nói Phỉ Lộ Đặc không thích Lạc Khố Ân thì Kiệt Sâm không thể tin, dù sao hắn đã nhìn ra quan hệ giữa hai người rõ ràng không tầm thường, hơn nữa nếu như Phỉ Lộ Đặc không thích Lạc Khố Ân, Cổ Lôi Tư gia tộc không tới nỗi suốt hai năm qua không cho hai người gặp mặt nhau, chỉ cần để Phỉ Lộ Đặc đi ra gặp mặt nói thẳng nàng không thích Lạc Khố Ân, như vậy với tính cách của Lạc Khố Ân tự nhiên sẽ lui bước, không hề níu kéo dây dưa.

- Ngăn trở Phỉ Lộ Đặc cùng Lạc Khố Ân không phải là ta!

Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng trịnh trọng nhìn Kiệt Sâm:

- Là đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ của gia tộc chúng ta!

- Đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ?

Đề Da Lợi Á hoàng tử không nhịn được có chút giật mình.

Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân đều nhìn về phía hắn.

- Đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ của Cổ Lôi Tư gia tộc là một gã trưởng lão Thánh Địa Tái Luân đế quốc, là một thánh linh sư cửu giai đê cấp!

Đề Da Lợi Á nghiêm túc lên tiếng.

Bố Lan Thiết Đặc gật đầu:

- Tuy ta là một tộc trưởng, nhưng lời nói của đại trưởng lão ta không thể không nghe, ngay cả cha ta Áo Đức Lâm tuy rất muốn cho Phỉ Lộ Đặc ở chung với Lạc Khố Ân, nhưng bởi nguyên nhân của đại trưởng lão cũng không cách nào, chỉ đành phải thuận theo, bởi vì thực lực của phụ thân ta cũng không cao!

Trái tim Lạc Khố Ân thoáng chốc trầm xuống.

Vẻ mặt Kiệt Sâm vẫn trấn định, trong suy nghĩ của Lạc Khố Ân thánh linh sư cửu giai cơ hồ là thần linh, nhưng trong nội tâm Kiệt Sâm tuy thánh linh sư cửu giai thật cường đại, nhưng cũng không đến nỗi là mục tiêu không thể chạm tới.

Kiến thức của mỗi người bất đồng, phản ứng khi gặp phải vấn đề cũng khác nhau.

Chân mày Kiệt Sâm thoáng nhíu lại, dò hỏi:

- Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng, không biết khi đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ làm ra quyết định này có từng nói với ngươi là nguyên nhân vì sao hay không?

Kiệt Sâm muốn biết chính là nguyên nhân, chỉ cần có nguyên nhân thì có biện pháp giải quyết, hơn nữa trong lòng của hắn đã có quyết định, nếu như Tắc Mâu Nhĩ không đồng ý chuyện giữa Lạc Khố Ân cùng Phỉ Lộ Đặc, hắn sẽ dùng linh dược tề khiến cho đối phương phải đồng ý.

Chỉ cần việc Tắc Mâu Nhĩ cự tuyệt hai người cùng một chỗ không liên quan gì tới chuyện sinh tử, Kiệt Sâm tin tưởng ở trước mặt linh dược tề do hắn phối chế, cho dù Tắc Mâu Nhĩ là một thánh linh sư cửu giai, đối phương căn bản vẫn không cách nào cự tuyệt.

Đối với việc này Kiệt Sâm nắm chắc tin tưởng mười phần.

Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng lắc đầu:

- Phỉ Lộ Đặc là cháu ruột của ta, chuyện của nàng ta tự nhiên vô cùng quan tâm, lúc trước ta cũng hỏi qua đại trưởng lão thậm chí còn tranh luận với hắn một phen, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói cho ta biết nguyên nhân, hơn nữa còn đem Phỉ Lộ Đặc nhốt vào trong gia tộc cấm địa!

- Nhốt vào trong gia tộc cấm địa?

Lạc Khố Ân giật mình lên tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.

Bố Lan Thiết Đặc nhìn qua Lạc Khố Ân:

- Kỳ thật ta thật sự trúng ý Lạc Khố Ân, bất kể ở phương diện nào ngươi cùng Phỉ Lộ Đặc đều xứng đôi, trọng yếu hơn chính là Phỉ Lộ Đặc thích ngươi, mỗi lần quay về gia tộc nàng đều nói với ta về chuyện của ngươi ở Thiên Hồng Thành, nhìn bộ dáng khoái hoạt của nàng ta thật sự rất vui vẻ, nhưng chuyện của hai người các ngươi ta thật sự không thể làm chủ được!

Nói tới đây trong giọng nói của Bố Lan Thiết Đặc mang theo vẻ đau thương.

Hắn xem Phỉ Lộ Đặc như con gái, cũng mong muốn nhìn thấy cuộc sống của nàng luôn được vui vẻ.

Trên thực tế đối với việc đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ phản đối mãnh liệt chuyện hai người Phỉ Lộ Đặc cùng Lạc Khố Ân, thậm chí vì không thể khuyên can mà đại trưởng lão phải dùng quyền uy đè ép tộc trưởng như hắn, trong nội tâm Bố Lan Thiết Đặc vẫn luôn nghĩ tới một nguyên nhân.

Chính vì nguyên nhân kia nên mới khiến cho hắn dù yêu thương Phỉ Lộ Đặc nhưng không thể không thỏa hiệp trước mặt đại trưởng lão, nhưng loại nguyên nhân kia hắn không thể nói cho ba người Kiệt Sâm nghe qua.

Nhìn thấy biểu lộ bi thương của Bố Lan Thiết Đặc, với ánh mắt của Kiệt Sâm là có thể nhìn ra lời của hắn đều là thật sự, tình cảm cũng là chân tình, vấn đề phát sinh từ trên người đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ.



Trong phòng, trên mặt Lạc Khố Ân lộ ra tia buồn rầu cùng lo lắng, hắn vốn cho rằng do bản thân mình không đủ ưu tú nên không được Cổ Lôi Tư gia tộc vừa ý, hiện tại nghe được Bố Lan Thiết Đặc nói như vậy, căn bản không phải nguyên nhân đó, hơn nữa ngay trong sự kiện này chính Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng cũng không cách nào, làm Lạc Khố Ân cảm thấy khó khăn cực lớn.

- Sư phụ…

Lạc Khố Ân có chút hoang mang lo sợ nhìn qua Kiệt Sâm, hắn muốn nhìn xem Kiệt Sâm còn có biện pháp nào tốt hay không, tuy hắn cũng biết chuyện mà Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng cũng không làm gì được muốn hỏi Kiệt Sâm căn bản là không thể nào, nhưng trong nỗi tuyệt vọng Lạc Khố Ân vẫn không tự chủ được nghĩ tới Kiệt Sâm.

Mà Đề Da Lợi Á hoàng tử cùng Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng đều đưa mắt nhìn qua Kiệt Sâm.

- Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng…

Kiệt Sâm trầm ngâm một lát, lên tiếng:

- Ta có chuyện phiền toái ngươi…

- Chuyện gì? Cứ việc nói!

- Ta hi vọng có thể gặp mặt đại trưởng lão Tắc Mâu Nhĩ của Cổ Lôi Tư gia tộc một lần!

Kiệt Sâm nói ra.

- Ngươi muốn gặp đại trưởng lão?

Bố Lan Thiết Đặc không nhịn được có chút giật mình.

- Nếu vấn đề đã phát sinh từ trên người đại trưởng lão, ta nghĩ phải tận hết sức cố gắng, không có vấn đề gì, ta nghĩ Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng cũng muốn nhìn thấy Phỉ Lộ Đặc thật sự hạnh phúc!

Kiệt Sâm lên tiếng nói.

Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng không nhịn được lắc đầu, phải biết rằng lúc trước ngay cả hắn cũng không cách nào đả động được Tắc Mâu Nhĩ đại trưởng lão, thậm chí còn không để ý thân phận tộc trưởng gây cãi với hắn dữ dội nhưng đều vô dụng, với thân phận người ngoài như Kiệt Sâm, như thế nào có thể làm cho đại trưởng lão chịu thay đổi chủ ý.

Huống chi có thể trở thành thánh linh sư cửu giai, tâm tính mỗi người đều vô cùng kiên định, sẽ rất ít để cho người khác có thể thay đổi tâm ý của mình.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt kiên định của Kiệt Sâm, ánh mắt khát vọng của Lạc Khố Ân, cuối cùng Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng vẫn gật đầu.

- Ta có thể mang các ngươi đến gặp Tắc Mâu Nhĩ đại trưởng lão, tận hết mọi cố gắng, về phần đại trưởng lão có nguyện ý tiếp kiến các ngươi hay không hay là các ngươi có thể đả động được tới hắn, không phải do ta có thể quyết định.

Bố Lan Thiết Đặc lên tiếng nói:

- Nhưng ta nghĩ với thân phận của Kiệt Sâm đại sư, muốn gặp mặt một lần sẽ không có vấn đề gì!

- Không biết các ngươi định khi nào gặp Tắc Mâu Nhĩ đại trưởng lão?

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lạc Khố Ân, Kiệt Sâm cười nói:

- Không biết hiện tại tộc trưởng có thuận tiện không?

- Hiện tại?

Nhìn Kiệt Sâm, Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng nở nụ cười:

- Tốt, đã như vậy, Đề Da Lợi Á hoàng tử, Kiệt Sâm đại sư, các ngươi cùng ngồi chung xe ngựa của ta trở về đi.

Đề Da Lợi Á hoàng tử đứng lên, cười nói:

- Kiệt Sâm đại sư, Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng, chuyện này bây giờ là gia sự của Cổ Lôi Tư gia tộc, ta không đi!

- Ha ha, sự tình hôm nay đã phiền toái Đề Da Lợi Á hoàng tử!

Kiệt Sâm cười lên tiếng.

Đề Da Lợi Á là hoàng tử của đế quốc, hắn chỉ phụ trách giúp Kiệt Sâm gặp mặt Bố Lan Thiết Đặc, chuyện kế tiếp là việc của Kiệt Sâm cùng Cổ Lôi Tư gia tộc, Đề Da Lợi Á không tiện xen lẫn vào.

- Ha ha, Kiệt Sâm đại sư, giữa chúng ta mà còn khách khí làm gì, ở đế đô có chuyện gì cần, cứ đến tìm ta!

Đề Da Lợi Á thật hào sảng lên tiếng.



Đế đô Đế Ngọc Thành, cửa phủ đệ Cổ Lôi Tư gia tộc.

Một chiếc xe ngựa thật lớn, thật xa hoa chậm rãi ngừng ngay trước cửa ra vào, hai hộ vệ canh cửa thấy xe ngựa quen thuộc, cùng tiêu chí trên xe liền cung kính tiến lên nghênh đón.

Là hộ vệ của Cổ Lôi Tư gia tộc, hai người làm sao không nhận ra xe ngựa của tộc trưởng đây?

- Ha ha, Kiệt Sâm đại sư, chúng ta đi thôi!



Thanh âm quen thuộc của tộc trưởng đại nhân truyền đến, từ trên xe ngựa bước xuống ba người, sau đó dưới sự dẫn dắt của Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng từ cửa chính đi vào trong phủ đệ.

- Tộc trưởng đại nhân!

Hai gã hộ vệ cúi thấp người nghênh đón, mấy người đi vào bên trong phủ mới ngẩng đầu, hai hộ vệ vừa lúc nhìn thấy người đi cuối cùng.

- Đó là…đó là…đó không phải là Lạc Khố Ân sao? Tình huống như thế nào?

Hai gã hộ vệ thoáng chốc ngây dại, trừng lớn hai mắt như hóa đá.



Nhìn qua tiền viện vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong nội tâm Lạc Khố Ân có chút cảm khái.

Trong hai năm qua mỗi tháng hắn đều đến Cổ Lôi Tư gia tộc phủ đệ hai lần, mỗi lần đều chỉ có thể đứng bên ngoài cửa, chỉ có hai năm trước hắn xông vào một lần, tiến được vào trong tiền viện này nhưng ngay lập tức bị Đức Phổ đánh đuổi ra ngoài, hôm nay là lần đầu tiên quang minh chính đại đi vào.

Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng mang theo Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân đi tới phòng khách, theo hắn phân phó xuống dưới thị nữ lập tức dâng trà ngon cùng điểm tâm cho ba người.

- Kiệt Sâm đại sư, Lạc Khố Ân, các ngươi chờ một lát, hiện tại ta đi thông tri Tắc Mâu Nhĩ đại trưởng lão.

An bài xong mọi chuyện, Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng cười lên tiếng.

- Bố Lan Thiết Đặc tộc trưởng, xin làm phiền!

Kiệt Sâm gật đầu lên tiếng.

Bố Lan Thiết Đặc rời khỏi phòng, Kiệt Sâm thưởng thức trà nhìn một ít tranh trong phòng khách, Lạc Khố Ân lại thật khẩn trương chờ đợi.

- Ồ, trong phòng có khách?

Ngay khi Bố Lan Thiết Đặc đi không bao lâu, Kiệt Sâm đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới một thanh âm, lập tức một trung niên nhân từ bên ngoài đi vào.

- Lạc Khố Ân, là ngươi? Còn ngươi nữa…

Nhìn thấy Lạc Khố Ân cùng Kiệt Sâm, trên mặt trung niên nhân chợt sững sờ, lập tức lộ ra vẻ giận dữ:

- Là ai, là ai đem hai ngươi mang vào đây?

Trong phòng khách, Lạc Khố Ân còn đang khẩn trương vừa nghe được thanh âm quen thuộc kia, không khỏi ngẩng đầu, ngay lập tức sắc mặt không khỏi tái đi.

Người này chính là Đức Phổ, cậu của Phỉ Lộ Đặc, đã hai lần đánh bị thương Lạc Khố Ân.

- Các hạ, chúng ta là…

Lạc Khố Ân nhận thức Đức Phổ nhưng Kiệt Sâm lại không biết, hắn mở miệng lên tiếng, vừa định giải thích nhưng bị Đức Phổ cắt lời.

- Ta bất kể là ai đem hai người các ngươi mang vào đây, hai người lập tức đi ra ngoài cho ta, đặc biệt là ngươi, Lạc Khố Ân, đừng tưởng rằng ngươi đánh bại Bố Lỗ Ni thì Cổ Lôi Tư gia tộc sẽ đồng ý chuyện của ngươi cùng Phỉ Lộ Đặc, nói cho ngươi biết đây là nằm mơ!

Đức Phổ lạnh lùng lên tiếng.

Tuy hắn nghe nói hôm nay Lạc Khố Ân được Bỉ Đắc bệ hạ phong tước, nhưng chuyện của Lạc Khố Ân cùng Phỉ Lộ Đặc là do Tắc Mâu Nhĩ đại trưởng lão kiên quyết phản đối, Đức Phổ tự nhiên không hề sợ hãi, kiên quyết ủng hộ.

Trên thực tế nếu dựa theo bình thường Đức Phổ đã sớm tự mình động thủ, nhưng hắn chỉ là đế linh sư bát giai đê cấp, hắn đã thấy qua thực lực của Kiệt Sâm tự nhiên không dám tùy tiện động thủ.

Trong phòng khách Kiệt Sâm khẽ cau mày.

- Đức Phổ, chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này một thanh âm lãnh ngạo đột nhiên vang lên trong đại sảnh, ngay lập tức một nam tử mặc bố y mộc mạc, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt sáng rực như sao từ ngoài phòng khách đi vào.

- Tạp Tư Ốc Nhĩ, ngươi tới vừa lúc!

Nhìn thấy nam tử lãnh ngạo kia, Đức Phổ lập tức kêu lên:

- Ngay lập tức đuổi hai người này ra khỏi phủ cho ta, đây là Lạc Khố Ân, là người mà đại trưởng lão kiên quyết phản đối ở chung với Phỉ Lộ Đặc, còn có sư phụ của hắn, đệ tử hạch tâm Linh Dược Sư Tháp Kiệt Sâm, trong trận quyết đấu dùng một chiêu đánh bại Đường Ni gia tộc Mã Đặc tộc trưởng, không biết là ai đưa hai người vào đây, lẽ nào lại như vậy!

Đức Phổ nhìn thấy Tạp Tư Ốc Nhĩ liền kích động, Tạp Tư Ốc Nhĩ là gia tộc đệ nhất thiên tài, Thánh Địa đệ nhất thánh tử, đế linh sư bát giai cao cấp, thực lực thâm sâu khó lường, tuy Kiệt Sâm kia lợi hại nhưng trong nội tâm hắn cũng không phải đối thủ của Tạp Tư Ốc Nhĩ.

Nghe được lời nói của Đức Phổ, Tạp Tư Ốc Nhĩ cũng không để ý tới Lạc Khố Ân đang đứng một bên, mà đem ánh mắt lạnh như băng nhìn vào trên người Kiệt Sâm đang đứng bên trong phòng khách.

- Ngươi chính là Kiệt Sâm? Là đệ tử hạch tâm của Linh Dược Sư Tháp?

Trong miệng của hắn lạnh như băng lên tiếng, một cỗ linh lực khí tức cường hãn từ trong cơ thể hắn thoáng chốc tán phát ra trong hai đôi mắt sôi trào chiến ý vô tận!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook