Chương 1814: Lôi Đình Đảo
Ám Ma Sư
28/10/2014
Ở giữa dãy núi có một khối đất trống cực lớn, mà trên đất trống có
một truyền tống trận khổng lồ phạm vi tới trăm thước, bên cạnh truyền
tống trận thật nhiều đội ngũ phủ binh đang không ngừng đi lại tuần tra.
Mà dựa vào truyền tống trận có vài tên cường giả mặc Man Thần chiến giáp nhàm chán trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên…
- Ông!
Trên đất trống, truyền tống trận đột nhiên sáng lên, tản mát ra hào quang mờ ảo, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện ngay trung ương truyền tống trận.
- Có người đến!
Vài tên cường giả lập tức chấn động, thu liễm nụ cười trên mặt, cung kính đứng thẳng bên cạnh truyền tống trận, đồng thời không tự giác khom người xuống.
Có thể sử dụng truyền tống trận mỗi người đều có địa vị hiển hách trong Man Thần phủ, không phải những phủ binh trông coi truyền tống trận có thể đắc tội, bọn hắn làm sao dám không cung kính, ngay cả một ít phủ binh đang đi tuần tra chung quanh cũng ngừng chân lại, cung kính hành lễ, đồng thời thật cẩn thận nhìn chằm chằm vào trong truyền tống trận, bọn hắn cũng rất muốn biết người tới là ai.
Trong truyền tống trận hào quang lập lòe, thân ảnh kia dần dần hiện ra rõ ràng, lộ ra gương mặt, hào quang trong trận tiêu tán.
- Hô…
Trong truyền tống trận thân ảnh kia chợt phóng lên trời, cũng không nhiều lời, lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Người này chính là Xích Ký mới từ thành trung tâm phía nam Man Hoang Cổ Địa đi tới.
Xích Ký hướng theo phương đông Lôi Đình Hải phi hành một lát, sau đó mới để Kiệt Sâm bọn họ từ trong Chiến Thần Tháp đi ra.
Sáu người không hề dừng lại tiếp tục hướng phía đông bay đi thật nhanh.
Sáu người Kiệt Sâm phi hành suốt mấy tháng thời gian mới xa xa chứng kiến được mặt biển uốn lượn của Lôi Đình Hải, đồng thời thanh âm sóng gió rền vang cũng truyền vào trong tai sáu người.
- Đây là Lôi Đình Hải sao?
Nhìn qua vùng biển mênh mông vô tận, Kiệt Sâm không nhịn được cảm khái lên tiếng.
Nhìn qua Lôi Đình Hải đều là ám lam sắc, xa xa nhìn lại vùng biển hiện màu xanh sẫm, cho người một loại cảm giác thâm trầm u lãnh. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Đại nhân, ta nhớ được ở gần đây có một tòa thành thị bờ biển, nếu như muốn ra biển thì chúng ta nhất định phải đến nơi đó trước, nhìn xem gần đây có đội thuyền nào ra biển hay không.
Xích Ký đề nghị nói.
- Ân!
Kiệt Sâm gật gật đầu.
Lôi Đình Hải nhìn qua như bình tĩnh, nhưng kỳ thật bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, dưới biển là thế giới của chủng tộc hải dương, bên trên là kiếp vân bao phủ sấm sét vô tận, không cách nào phi hành, cho dù là trong hư không cũng có lôi điện rậm rạp, đáng sợ nhất chính là tử điện kiếp lôi, cho dù là cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần bị đánh trúng cũng phải tan thành mây khói. Về phần trên mặt biển càng có nguy hiểm vô tận tồn tại, hải tặc cùng hung thú tràn đầy, mà nguy hiểm nhất là một ít tuyệt địa trong hải dương, một khi bị lâm vào bên trong căn bản khó thể chạy thoát, cho nên muốn đi thông qua Lôi Đình Hải phải ngồi lên chút đội tàu chở khách thường xuyên vượt biển, chỉ có bọn họ mới biết được con đường nào là an toàn, con đường nào là nguy hiểm.
Lúc này sáu người Kiệt Sâm liền hướng về tòa thành trì gần bên bay nhanh.
Rất nhanh một tòa hải cảng thành thị khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của sáu người Kiệt Sâm, sáu người nộp một ít thần thạch tiến vào thành trì, cũng không đi tìm chỗ ở mà trực tiếp đi tới đại sảnh trung tâm trao đổi của thành trì, nghe ngóng tin tức đội tàu sắp xuất phát vượt Lôi Đình Hải.
Cũng giống như những đại sảnh trao đổi ở các bến cảng thành thị, toàn bộ do thành chủ phủ xây dựng, bên trong có được toàn bộ tin tức của những đội tàu ra biển, ngoài ra còn là trung tâm trao đổi mậu dịch lớn nhất bản địa.
Kiệt Sâm tìm vị trí trong đại sảnh ngồi xuống, nhóm người Xích Ký đi tìm hiểu tin tức, sau nửa canh giờ năm người Xích Ký đều mang về tin tức mình nghe được.
- Đại nhân, chúng ta đã nghe ngóng, khách thuyền tiến về một bên đại lục nhanh nhất cũng phải chờ tới tám mươi năm sau, những tàu chở khách khác đều tiến về một ít hòn đảo gần kề bên này.
- Tám mươi năm sau?
Chân mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu lại.
Hắn cũng biết đây là chuyện rất bình thường, Lôi Đình Hải rộng lớn vô cùng, mà muốn xuyên qua toàn bộ vùng biển thời gian càng dài dằng dặc, cho dù thuyền nào đi nhanh nhất cũng phải đợi trăm năm thời gian mới có thể đến nơi, nguy hiểm bên trong càng lớn tới mức làm người không dám tưởng tượng, bởi vậy tuyệt đại đa số đội thuyền cũng chỉ đi những hòn đảo gần bên, đội thuyền có thể vượt qua toàn bộ hải dương cơ hồ ít đến thương cảm, thường thường phải đợi mấy trăm năm mới có thể xuất phát một chuyến, đôi khi không đủ khách nhân thậm chí còn hủy bỏ chuyến ra biển lần đó.
Nhưng tuy biết rõ như thế, Kiệt Sâm cũng không muốn ở lại nơi này chờ suốt tám mươi năm thời gian.
- Vậy có thể đi tới hải đảo nào đó trước tiên, sau đó từ hải đảo kia đổi thuyền đến phía đông Thương Khung đại lục hay không?
Kiệt Sâm trầm giọng nói.
- Đó cũng là một biện pháp, chẳng qua nếu như vậy chúng ta đến hải đảo phải là một ít hải đảo nổi tiếng trong Lôi Đình Hải, mà đội thuyền lui tới lại rất nhiều, như vậy sau khi đến hải đảo mới có thể thuận tiện tìm được đội thuyền đến Thương Khung đại lục.
Xích Ký gật gật đầu.
- Vậy các ngươi đi xem thử một chút đi…
Lời của Kiệt Sâm còn chưa nói xong chợt nghe…
- Lôi Đình Đảo, có đến Lôi Đình Đảo hay không? Mục Á thương hội chúng ta có một chiếc thuyền chuẩn bị đến Lôi Đình Đảo, còn có hai mươi chỗ trống, một canh giờ sau sẽ xuất phát, nếu thật cần đến Lôi Đình Đảo thì tranh thủ thời gian liên hệ với ta, bỏ qua không đợi.
Một lão giả mặc trường bào màu tím cùng hai thanh niên từ cửa đại sảnh đi vào, sau đó trực tiếp đứng trong đại sảnh hô to lên.
- Đến Lôi Đình Đảo?
Hai mắt Kiệt Sâm không khỏi sáng ngời, thật sự là buồn ngủ có người liền đưa tới gối đầu, đồng thời đưa mắt nhìn năm người Xích Ký.
Lôi Đình Đảo là một hòn đảo lớn nằm ở trung ương Lôi Đình Hải, cực kỳ phồn hoa cùng nổi tiếng, vô luận là phía tây bộ Linh Hoang đại lục hay là phía đông bộ Thương Khung đại lục, đội thuyền đến Lôi Đình Đảo cũng rất nhiều, nhóm người Kiệt Sâm chỉ cần đi tới Lôi Đình Đảo tự nhiên có thể tìm đội thuyền đi đến đông bộ Thương Khung đại lục.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiệt Sâm, trong lòng năm người Xích Ký cũng không khỏi mừng rỡ, đoàn người liền đi tới trước mặt lão giả kia.
- Tính cả sáu người chúng ta.
Kiệt Sâm mỉm cười lên tiếng.
- Sáu người các ngươi?
Ba người lão giả nhìn về phía Kiệt Sâm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Sáu Nguyệt Huy thiên thần?
Theo lời nhắc nhở của Kiệt Sâm, năm người Xích Ký đều ngăn chặn khí tức thần lực phát ra từ trên người mình, chỉ duy trì tình trạng Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong, dù sao năm cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần đi chung với nhau thật sự là quá mức dọa người.
Chứng kiến sáu người Kiệt Sâm muốn gia nhập thương đội của mình, trên mặt lão giả không khỏi tươi cười rạng rỡ.
Bình thường nếu thương hội như bọn họ có được chỗ trống trên thuyền, trước khi xuất phát nhận thêm khách nhân đi cùng là việc rất thường xuyên, đây cũng là thường lệ của tất cả các thương hội, bọn họ luôn hi vọng tìm được khách nhân thường là cường giả.
Mà dựa vào truyền tống trận có vài tên cường giả mặc Man Thần chiến giáp nhàm chán trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên…
- Ông!
Trên đất trống, truyền tống trận đột nhiên sáng lên, tản mát ra hào quang mờ ảo, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện ngay trung ương truyền tống trận.
- Có người đến!
Vài tên cường giả lập tức chấn động, thu liễm nụ cười trên mặt, cung kính đứng thẳng bên cạnh truyền tống trận, đồng thời không tự giác khom người xuống.
Có thể sử dụng truyền tống trận mỗi người đều có địa vị hiển hách trong Man Thần phủ, không phải những phủ binh trông coi truyền tống trận có thể đắc tội, bọn hắn làm sao dám không cung kính, ngay cả một ít phủ binh đang đi tuần tra chung quanh cũng ngừng chân lại, cung kính hành lễ, đồng thời thật cẩn thận nhìn chằm chằm vào trong truyền tống trận, bọn hắn cũng rất muốn biết người tới là ai.
Trong truyền tống trận hào quang lập lòe, thân ảnh kia dần dần hiện ra rõ ràng, lộ ra gương mặt, hào quang trong trận tiêu tán.
- Hô…
Trong truyền tống trận thân ảnh kia chợt phóng lên trời, cũng không nhiều lời, lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Người này chính là Xích Ký mới từ thành trung tâm phía nam Man Hoang Cổ Địa đi tới.
Xích Ký hướng theo phương đông Lôi Đình Hải phi hành một lát, sau đó mới để Kiệt Sâm bọn họ từ trong Chiến Thần Tháp đi ra.
Sáu người không hề dừng lại tiếp tục hướng phía đông bay đi thật nhanh.
Sáu người Kiệt Sâm phi hành suốt mấy tháng thời gian mới xa xa chứng kiến được mặt biển uốn lượn của Lôi Đình Hải, đồng thời thanh âm sóng gió rền vang cũng truyền vào trong tai sáu người.
- Đây là Lôi Đình Hải sao?
Nhìn qua vùng biển mênh mông vô tận, Kiệt Sâm không nhịn được cảm khái lên tiếng.
Nhìn qua Lôi Đình Hải đều là ám lam sắc, xa xa nhìn lại vùng biển hiện màu xanh sẫm, cho người một loại cảm giác thâm trầm u lãnh. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Đại nhân, ta nhớ được ở gần đây có một tòa thành thị bờ biển, nếu như muốn ra biển thì chúng ta nhất định phải đến nơi đó trước, nhìn xem gần đây có đội thuyền nào ra biển hay không.
Xích Ký đề nghị nói.
- Ân!
Kiệt Sâm gật gật đầu.
Lôi Đình Hải nhìn qua như bình tĩnh, nhưng kỳ thật bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, dưới biển là thế giới của chủng tộc hải dương, bên trên là kiếp vân bao phủ sấm sét vô tận, không cách nào phi hành, cho dù là trong hư không cũng có lôi điện rậm rạp, đáng sợ nhất chính là tử điện kiếp lôi, cho dù là cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần bị đánh trúng cũng phải tan thành mây khói. Về phần trên mặt biển càng có nguy hiểm vô tận tồn tại, hải tặc cùng hung thú tràn đầy, mà nguy hiểm nhất là một ít tuyệt địa trong hải dương, một khi bị lâm vào bên trong căn bản khó thể chạy thoát, cho nên muốn đi thông qua Lôi Đình Hải phải ngồi lên chút đội tàu chở khách thường xuyên vượt biển, chỉ có bọn họ mới biết được con đường nào là an toàn, con đường nào là nguy hiểm.
Lúc này sáu người Kiệt Sâm liền hướng về tòa thành trì gần bên bay nhanh.
Rất nhanh một tòa hải cảng thành thị khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của sáu người Kiệt Sâm, sáu người nộp một ít thần thạch tiến vào thành trì, cũng không đi tìm chỗ ở mà trực tiếp đi tới đại sảnh trung tâm trao đổi của thành trì, nghe ngóng tin tức đội tàu sắp xuất phát vượt Lôi Đình Hải.
Cũng giống như những đại sảnh trao đổi ở các bến cảng thành thị, toàn bộ do thành chủ phủ xây dựng, bên trong có được toàn bộ tin tức của những đội tàu ra biển, ngoài ra còn là trung tâm trao đổi mậu dịch lớn nhất bản địa.
Kiệt Sâm tìm vị trí trong đại sảnh ngồi xuống, nhóm người Xích Ký đi tìm hiểu tin tức, sau nửa canh giờ năm người Xích Ký đều mang về tin tức mình nghe được.
- Đại nhân, chúng ta đã nghe ngóng, khách thuyền tiến về một bên đại lục nhanh nhất cũng phải chờ tới tám mươi năm sau, những tàu chở khách khác đều tiến về một ít hòn đảo gần kề bên này.
- Tám mươi năm sau?
Chân mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu lại.
Hắn cũng biết đây là chuyện rất bình thường, Lôi Đình Hải rộng lớn vô cùng, mà muốn xuyên qua toàn bộ vùng biển thời gian càng dài dằng dặc, cho dù thuyền nào đi nhanh nhất cũng phải đợi trăm năm thời gian mới có thể đến nơi, nguy hiểm bên trong càng lớn tới mức làm người không dám tưởng tượng, bởi vậy tuyệt đại đa số đội thuyền cũng chỉ đi những hòn đảo gần bên, đội thuyền có thể vượt qua toàn bộ hải dương cơ hồ ít đến thương cảm, thường thường phải đợi mấy trăm năm mới có thể xuất phát một chuyến, đôi khi không đủ khách nhân thậm chí còn hủy bỏ chuyến ra biển lần đó.
Nhưng tuy biết rõ như thế, Kiệt Sâm cũng không muốn ở lại nơi này chờ suốt tám mươi năm thời gian.
- Vậy có thể đi tới hải đảo nào đó trước tiên, sau đó từ hải đảo kia đổi thuyền đến phía đông Thương Khung đại lục hay không?
Kiệt Sâm trầm giọng nói.
- Đó cũng là một biện pháp, chẳng qua nếu như vậy chúng ta đến hải đảo phải là một ít hải đảo nổi tiếng trong Lôi Đình Hải, mà đội thuyền lui tới lại rất nhiều, như vậy sau khi đến hải đảo mới có thể thuận tiện tìm được đội thuyền đến Thương Khung đại lục.
Xích Ký gật gật đầu.
- Vậy các ngươi đi xem thử một chút đi…
Lời của Kiệt Sâm còn chưa nói xong chợt nghe…
- Lôi Đình Đảo, có đến Lôi Đình Đảo hay không? Mục Á thương hội chúng ta có một chiếc thuyền chuẩn bị đến Lôi Đình Đảo, còn có hai mươi chỗ trống, một canh giờ sau sẽ xuất phát, nếu thật cần đến Lôi Đình Đảo thì tranh thủ thời gian liên hệ với ta, bỏ qua không đợi.
Một lão giả mặc trường bào màu tím cùng hai thanh niên từ cửa đại sảnh đi vào, sau đó trực tiếp đứng trong đại sảnh hô to lên.
- Đến Lôi Đình Đảo?
Hai mắt Kiệt Sâm không khỏi sáng ngời, thật sự là buồn ngủ có người liền đưa tới gối đầu, đồng thời đưa mắt nhìn năm người Xích Ký.
Lôi Đình Đảo là một hòn đảo lớn nằm ở trung ương Lôi Đình Hải, cực kỳ phồn hoa cùng nổi tiếng, vô luận là phía tây bộ Linh Hoang đại lục hay là phía đông bộ Thương Khung đại lục, đội thuyền đến Lôi Đình Đảo cũng rất nhiều, nhóm người Kiệt Sâm chỉ cần đi tới Lôi Đình Đảo tự nhiên có thể tìm đội thuyền đi đến đông bộ Thương Khung đại lục.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiệt Sâm, trong lòng năm người Xích Ký cũng không khỏi mừng rỡ, đoàn người liền đi tới trước mặt lão giả kia.
- Tính cả sáu người chúng ta.
Kiệt Sâm mỉm cười lên tiếng.
- Sáu người các ngươi?
Ba người lão giả nhìn về phía Kiệt Sâm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Sáu Nguyệt Huy thiên thần?
Theo lời nhắc nhở của Kiệt Sâm, năm người Xích Ký đều ngăn chặn khí tức thần lực phát ra từ trên người mình, chỉ duy trì tình trạng Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong, dù sao năm cường giả cấp bậc Nhật Diệu thiên thần đi chung với nhau thật sự là quá mức dọa người.
Chứng kiến sáu người Kiệt Sâm muốn gia nhập thương đội của mình, trên mặt lão giả không khỏi tươi cười rạng rỡ.
Bình thường nếu thương hội như bọn họ có được chỗ trống trên thuyền, trước khi xuất phát nhận thêm khách nhân đi cùng là việc rất thường xuyên, đây cũng là thường lệ của tất cả các thương hội, bọn họ luôn hi vọng tìm được khách nhân thường là cường giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.