Chương 516: Ngươi đã chết rồi!
Ám Ma Sư
12/09/2013
Trên đài tỷ thí, Kiệt Sâm một tay cầm kiếm chống dưới mặt đất, gương mặt cực kỳ tái nhợt, nơi khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi trên gương mặt trắng bệch, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
- Khụ khụ…
Đột nhiên Kiệt Sâm ho khan lên hai tiếng, hai dòng máu tươi đỏ sậm từ trong miệng hắn tràn ra rơi xuống trên mặt đất nham thạch màu trắng, nhìn thấy thật giật mình.
Dù nói thế nào Lạp Tắc Đức cũng là một gã tôn linh sư lục giai cao cấp, tuy hôm nay thực lực của Kiệt Sâm cường hãn nhưng cũng chỉ mới đạt tới thiên linh sư tứ giai cao cấp, đối phương công kích khiến không ít kinh mạch trong cơ thể hắn đều bị tổn hại, tổn thương nghiêm trọng.
Đổi lại Lạp Tắc Đức vẫn im lặng đứng yên nơi đó, nham thạch dưới chân hắn vỡ ra văng tung tóe, nhưng sắc mặt hắn cũng không biến đổi bao nhiêu.
- Ha ha, xú tiểu tử, dám cùng ta đấu, linh kỹ của ngươi tuy không kém nhưng muốn làm tổn thương được ta vẫn còn kém một chút!
Gương mặt Lạp Tắc Đức tràn đầy vẻ dữ tợn cười to chậm rãi hướng chỗ Kiệt Sâm đi tới.
- Theo thực lực của ngươi mà xem, nghĩ tới ngươi cũng không phải là người bình thường, đáng tiếc một thiên tài như ngươi hôm nay phải chết trên tay ta rồi, ha ha ha ha…
Trên mặt Lạp Tắc Đức hiện lên dáng vẻ thật đắc ý.
- Sư phụ…
- Kiệt Tư đại nhân…
Bên phía Mạc Lý gia tộc trên mặt nhóm người Khải Tư Đặc đều vô cùng tái nhợt, mà Lạc Khố Ân đang sắp khóc lên.
- Quả nhiên là thiếu niên kia thất bại a…
Trong nhóm dân chúng chung quanh không biết là ai nhẹ nhàng lên tiếng, kết cục không vượt ngoài ý muốn này làm bọn họ thở dài một hơi.
Ngay từ đầu tỷ thí, trong bọn họ cũng không nghĩ thiếu niên trẻ tuổi kia có thể thắng lợi, phải biết đối thủ của thiếu niên kia cũng không phải a miêu a cẩu gì mà là một nhân vật tôn linh sư lục giai cao cấp, một người như vậy cũng đã là một sự tồn tại cường đại trong Xích Nhĩ hành tỉnh, thiếu niên kia còn dám đụng lên, không phải là muốn chết hay sao?
- Oanh…
Nhưng không đợi tiếng thở dài của họ chấm dứt ngay lập tức một tiếng nổ mạnh chợt vang lên từ trên người Lạp Tắc Đức, toàn thân Lạp Tắc Đức chấn động, mặt đất dưới chân ầm ầm chao đảo, toàn bộ nham thạch đều đột nhiên vỡ vụn…trên gương mặt vốn đang cười ha hả của Lạp Tắc Đức đột nhiên hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
- Khụ khụ…
Trong sự giật mình của mọi người, sắc mặt Lạp Tắc Đức chợt ửng hồng, miệng há to phun ra hai búng máu tươi.
Trên người Lạp Tắc Đức đột nhiên xuất hiện tình huống làm toàn trường đều sợ ngây người, bọn họ không rõ rốt cục trên người Lạp Tắc Đức đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước mặt Lạp Tắc Đức, Kiệt Sâm chợt ho nhẹ hai tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, cầm trọng kiếm hướng chỗ Mạc Lý gia tộc đi tới.
- Tiểu tử ngươi muốn bỏ quyền sao? Tỷ thí còn chưa chấm dứt muốn chạy trốn không có cơ hội đâu…
Trong miệng Lạp Tắc Đức chợt gào thét, bản thân hắn đã bị trọng thương còn tưởng rằng Kiệt Sâm tự nhận mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên muốn chạy trốn.
- Ngươi đã chết rồi!
Thanh âm đạm mạc của Kiệt Sâm truyền đến.
- Cái gì?
Lạp Tắc Đức không khỏi giật mình.
Trong ánh mắt nghi hoặc của người xem toàn trường…
- Oanh…
Một tiếng nổ mạnh còn lớn hơn lúc nãy gấp mấy lần vang lên, toàn thân Lạp Tắc Đức chợt chấn động, mặt ngoài thân thể lập tức bị phá vỡ vô số miệng vết thương, vô số máu tươi như suối phun từ trong thân thể hắn văng tung tóe ra ngoài.
- Tại sao…ta…
Lạp Tắc Đức bỗng nhiên cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, đồng tử co rụt lại như mũi châm nhọn, chợt kinh hãi, trên mặt tràn đầy vẻ khó coi cùng đáng sợ.
- Không…không có khả năng!
Trên mặt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt lộ ra vẻ không tin, máu tươi phun tràn từ trong miệng hắn rơi vãi khắp mặt đất.
- Ta…ta…Lạp Tắc Đức ta lại thua trên người một thiếu niên như ngươi…ta không cam lòng…
Trong miệng Lạp Tắc Đức thì thào, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình cùng kinh mạch đều nổ tung nát bấy, tia lực lượng hỏa hệ đối phương lưu lại trong thân thể hắn đã chặt đứt toàn bộ sinh cơ của hắn.
Vẻ sáng bóng trong đôi mắt Lạp Tắc Đức chợt tán đi, thời gian dần trôi đã mất đi thần thái, biến thành một mảnh ảm đạm.
- Bành…
Thi thể hắn nặng nề té ngã trên đài tỷ thí, chết không nhắm mắt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Kiệt Sâm đi xa, đến chết hắn vẫn không hiểu được mình là một tôn linh sư lục giai cao cấp cường giả thế nhưng tại sao lại chết trên tay của một thiếu niên.
Trong ánh mắt Kiệt Sâm tràn đầy vẻ lạnh lùng, “Phượng diễm tam trọng lãng” là linh kỹ công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, tổng cộng có ba trọng, mỗi trọng so với mỗi trọng càng mạnh, với thực lực bây giờ của hắn, đệ tam trọng cơ hồ đã đạt tới một chiêu công kích mạnh nhất của tôn linh sư lục giai, so với công kích của hoàng linh sư thất giai cũng chỉ kém hơn chút ít mà thôi.
Huống chi khi Kiệt Sâm đánh ra “Phượng diễm tam trọng lãng” còn truyền vào một tia bổn nguyên lực mà thánh thú Bất Tử Hỏa Phượng linh tâm truyền cho hắn.
Nếu như vậy mà Lạp Tắc Đức còn chưa bị đánh chết đó mới là kỳ quái.
Ngay lúc hắn vừa trúng phải “Phượng diễm tam trọng lãng” của Kiệt Sâm, hắn đã biến thành một người chết.
- Cái này…cái này…
- Quá kinh khủng, quá kinh khủng…
- Thiếu niên này đã thi triển linh kỹ gì, thật không ngờ lại cường hãn như vậy…vậy…
Ở bên dưới đài, trên quảng trường vốn đang yên tĩnh đột nhiên tuôn ra từng trận trận thanh âm kêu to của mọi người – trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Có thể đánh chết tôn linh sư lục giai cao cấp Lạp Tắc Đức, chẳng phải nói thực lực của thiếu niên này đã ở trên cả Lạp Tắc Đức hay sao?
Tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Kiệt Sâm, tuổi tác như thế đã có được thực lực như vậy, thiếu niên thần bí kia đến tột cùng là do Mạc Lý gia tộc từ đâu mời đến?
Giờ khắc này trong lòng mọi người tràn ngập rung động.
- Sư phụ…
Bên chỗ Mạc Lý gia tộc, trên mặt Lạc Khố Ân tràn đầy vẻ hưng phấn vọt tới, gương mặt hắn cao hứng đến đỏ hồng.
Ngay khi Kiệt Sâm giao thủ cùng Lạp Tắc Đức trên không trung, Lạc Khố Ân tràn đầy lo lắng, nhưng đột nhiên nhìn thấy Kiệt Sâm lại xuất hiện sau lưng Lạp Tắc Đức với vẻ vô cùng thần bí.
Trên thực tế trong nháy mắt đó, trong linh lực bao phủ, Kiệt Sâm yên lặng thi triển Thiểm Lôi Dực mới có thể lặng yên không chút tiếng động xuất hiện ngay sau lưng Lạp Tắc Đức.
Linh kỹ phi hành là át chủ bài của Kiệt Sâm khi gặp phải nguy hiểm, hắn còn chưa muốn bại lộ ngay trước mặt mọi người.
- Kiệt Tư đại nhân…
Khải Tư Đặc tộc trưởng, Lạc Khắc đại sư bọn họ giờ phút này trên mặt tràn đầy vẻ kích động đi tới, trong ánh mắt không giấu được ánh sáng hưng phấn, tràn đầy nỗi cảm kích đối với Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm đánh bại Lạp Tắc Đức, điều này ý nghĩa trong lần gia tộc thi đấu hôm nay Mạc Lý gia tộc đã chiến thắng Lạc Cơ gia tộc. Sự xuất hiện của Lạp Tắc Đức làm người của Mạc Lý gia tộc mất hết hi vọng, hiện tại thế cục xoay chuyển làm bọn họ tràn đầy nỗi vui sướng như được sống lại.
- Khụ khụ…
Đột nhiên Kiệt Sâm ho khan lên hai tiếng, hai dòng máu tươi đỏ sậm từ trong miệng hắn tràn ra rơi xuống trên mặt đất nham thạch màu trắng, nhìn thấy thật giật mình.
Dù nói thế nào Lạp Tắc Đức cũng là một gã tôn linh sư lục giai cao cấp, tuy hôm nay thực lực của Kiệt Sâm cường hãn nhưng cũng chỉ mới đạt tới thiên linh sư tứ giai cao cấp, đối phương công kích khiến không ít kinh mạch trong cơ thể hắn đều bị tổn hại, tổn thương nghiêm trọng.
Đổi lại Lạp Tắc Đức vẫn im lặng đứng yên nơi đó, nham thạch dưới chân hắn vỡ ra văng tung tóe, nhưng sắc mặt hắn cũng không biến đổi bao nhiêu.
- Ha ha, xú tiểu tử, dám cùng ta đấu, linh kỹ của ngươi tuy không kém nhưng muốn làm tổn thương được ta vẫn còn kém một chút!
Gương mặt Lạp Tắc Đức tràn đầy vẻ dữ tợn cười to chậm rãi hướng chỗ Kiệt Sâm đi tới.
- Theo thực lực của ngươi mà xem, nghĩ tới ngươi cũng không phải là người bình thường, đáng tiếc một thiên tài như ngươi hôm nay phải chết trên tay ta rồi, ha ha ha ha…
Trên mặt Lạp Tắc Đức hiện lên dáng vẻ thật đắc ý.
- Sư phụ…
- Kiệt Tư đại nhân…
Bên phía Mạc Lý gia tộc trên mặt nhóm người Khải Tư Đặc đều vô cùng tái nhợt, mà Lạc Khố Ân đang sắp khóc lên.
- Quả nhiên là thiếu niên kia thất bại a…
Trong nhóm dân chúng chung quanh không biết là ai nhẹ nhàng lên tiếng, kết cục không vượt ngoài ý muốn này làm bọn họ thở dài một hơi.
Ngay từ đầu tỷ thí, trong bọn họ cũng không nghĩ thiếu niên trẻ tuổi kia có thể thắng lợi, phải biết đối thủ của thiếu niên kia cũng không phải a miêu a cẩu gì mà là một nhân vật tôn linh sư lục giai cao cấp, một người như vậy cũng đã là một sự tồn tại cường đại trong Xích Nhĩ hành tỉnh, thiếu niên kia còn dám đụng lên, không phải là muốn chết hay sao?
- Oanh…
Nhưng không đợi tiếng thở dài của họ chấm dứt ngay lập tức một tiếng nổ mạnh chợt vang lên từ trên người Lạp Tắc Đức, toàn thân Lạp Tắc Đức chấn động, mặt đất dưới chân ầm ầm chao đảo, toàn bộ nham thạch đều đột nhiên vỡ vụn…trên gương mặt vốn đang cười ha hả của Lạp Tắc Đức đột nhiên hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
- Khụ khụ…
Trong sự giật mình của mọi người, sắc mặt Lạp Tắc Đức chợt ửng hồng, miệng há to phun ra hai búng máu tươi.
Trên người Lạp Tắc Đức đột nhiên xuất hiện tình huống làm toàn trường đều sợ ngây người, bọn họ không rõ rốt cục trên người Lạp Tắc Đức đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước mặt Lạp Tắc Đức, Kiệt Sâm chợt ho nhẹ hai tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, cầm trọng kiếm hướng chỗ Mạc Lý gia tộc đi tới.
- Tiểu tử ngươi muốn bỏ quyền sao? Tỷ thí còn chưa chấm dứt muốn chạy trốn không có cơ hội đâu…
Trong miệng Lạp Tắc Đức chợt gào thét, bản thân hắn đã bị trọng thương còn tưởng rằng Kiệt Sâm tự nhận mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên muốn chạy trốn.
- Ngươi đã chết rồi!
Thanh âm đạm mạc của Kiệt Sâm truyền đến.
- Cái gì?
Lạp Tắc Đức không khỏi giật mình.
Trong ánh mắt nghi hoặc của người xem toàn trường…
- Oanh…
Một tiếng nổ mạnh còn lớn hơn lúc nãy gấp mấy lần vang lên, toàn thân Lạp Tắc Đức chợt chấn động, mặt ngoài thân thể lập tức bị phá vỡ vô số miệng vết thương, vô số máu tươi như suối phun từ trong thân thể hắn văng tung tóe ra ngoài.
- Tại sao…ta…
Lạp Tắc Đức bỗng nhiên cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, đồng tử co rụt lại như mũi châm nhọn, chợt kinh hãi, trên mặt tràn đầy vẻ khó coi cùng đáng sợ.
- Không…không có khả năng!
Trên mặt hắn mang theo vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt lộ ra vẻ không tin, máu tươi phun tràn từ trong miệng hắn rơi vãi khắp mặt đất.
- Ta…ta…Lạp Tắc Đức ta lại thua trên người một thiếu niên như ngươi…ta không cam lòng…
Trong miệng Lạp Tắc Đức thì thào, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình cùng kinh mạch đều nổ tung nát bấy, tia lực lượng hỏa hệ đối phương lưu lại trong thân thể hắn đã chặt đứt toàn bộ sinh cơ của hắn.
Vẻ sáng bóng trong đôi mắt Lạp Tắc Đức chợt tán đi, thời gian dần trôi đã mất đi thần thái, biến thành một mảnh ảm đạm.
- Bành…
Thi thể hắn nặng nề té ngã trên đài tỷ thí, chết không nhắm mắt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Kiệt Sâm đi xa, đến chết hắn vẫn không hiểu được mình là một tôn linh sư lục giai cao cấp cường giả thế nhưng tại sao lại chết trên tay của một thiếu niên.
Trong ánh mắt Kiệt Sâm tràn đầy vẻ lạnh lùng, “Phượng diễm tam trọng lãng” là linh kỹ công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, tổng cộng có ba trọng, mỗi trọng so với mỗi trọng càng mạnh, với thực lực bây giờ của hắn, đệ tam trọng cơ hồ đã đạt tới một chiêu công kích mạnh nhất của tôn linh sư lục giai, so với công kích của hoàng linh sư thất giai cũng chỉ kém hơn chút ít mà thôi.
Huống chi khi Kiệt Sâm đánh ra “Phượng diễm tam trọng lãng” còn truyền vào một tia bổn nguyên lực mà thánh thú Bất Tử Hỏa Phượng linh tâm truyền cho hắn.
Nếu như vậy mà Lạp Tắc Đức còn chưa bị đánh chết đó mới là kỳ quái.
Ngay lúc hắn vừa trúng phải “Phượng diễm tam trọng lãng” của Kiệt Sâm, hắn đã biến thành một người chết.
- Cái này…cái này…
- Quá kinh khủng, quá kinh khủng…
- Thiếu niên này đã thi triển linh kỹ gì, thật không ngờ lại cường hãn như vậy…vậy…
Ở bên dưới đài, trên quảng trường vốn đang yên tĩnh đột nhiên tuôn ra từng trận trận thanh âm kêu to của mọi người – trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Có thể đánh chết tôn linh sư lục giai cao cấp Lạp Tắc Đức, chẳng phải nói thực lực của thiếu niên này đã ở trên cả Lạp Tắc Đức hay sao?
Tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Kiệt Sâm, tuổi tác như thế đã có được thực lực như vậy, thiếu niên thần bí kia đến tột cùng là do Mạc Lý gia tộc từ đâu mời đến?
Giờ khắc này trong lòng mọi người tràn ngập rung động.
- Sư phụ…
Bên chỗ Mạc Lý gia tộc, trên mặt Lạc Khố Ân tràn đầy vẻ hưng phấn vọt tới, gương mặt hắn cao hứng đến đỏ hồng.
Ngay khi Kiệt Sâm giao thủ cùng Lạp Tắc Đức trên không trung, Lạc Khố Ân tràn đầy lo lắng, nhưng đột nhiên nhìn thấy Kiệt Sâm lại xuất hiện sau lưng Lạp Tắc Đức với vẻ vô cùng thần bí.
Trên thực tế trong nháy mắt đó, trong linh lực bao phủ, Kiệt Sâm yên lặng thi triển Thiểm Lôi Dực mới có thể lặng yên không chút tiếng động xuất hiện ngay sau lưng Lạp Tắc Đức.
Linh kỹ phi hành là át chủ bài của Kiệt Sâm khi gặp phải nguy hiểm, hắn còn chưa muốn bại lộ ngay trước mặt mọi người.
- Kiệt Tư đại nhân…
Khải Tư Đặc tộc trưởng, Lạc Khắc đại sư bọn họ giờ phút này trên mặt tràn đầy vẻ kích động đi tới, trong ánh mắt không giấu được ánh sáng hưng phấn, tràn đầy nỗi cảm kích đối với Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm đánh bại Lạp Tắc Đức, điều này ý nghĩa trong lần gia tộc thi đấu hôm nay Mạc Lý gia tộc đã chiến thắng Lạc Cơ gia tộc. Sự xuất hiện của Lạp Tắc Đức làm người của Mạc Lý gia tộc mất hết hi vọng, hiện tại thế cục xoay chuyển làm bọn họ tràn đầy nỗi vui sướng như được sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.