Chương 1617: Thần Vương Sơn. (2)
Ám Ma Sư
18/08/2014
Cảm giác kêu gọi mãnh liệt từ trong hạp cốc màu đen kia truyền lại, nối thẳng về phía cuối cùng của ngọn núi, hạp cốc kia thập phần quỷ dị, bên trong một mảnh đen kịt, dù lấy nhãn lực của Kiệt Sâm cũng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách mấy mét trước mặt, nơi sâu hơn chính là một mảnh đen kịt, phảng phát như một linh thú khủng bố nào đó đang mở rộng cái miệng khổng lồ như bồn máu chờ đợi con mồi tiến vào vậy.
Mà ngoại cảm giác được lời kêu gọi của Hỏa linh châu ra, Kiệt Sâm còn cảm nhận được một cổ khí tức khủng bố khiến người sởn hết cả gai ốc từ trong hạp cốc kia truyền lại, khiến cho Kiệt Sâm toàn thân lông tơ đứng thẳng, toàn thân nổi đầy da gà.
Loại cảm giác cực độ nguy hiểm này khiến cho nội tâm Kiệt Sâm không khỏi có chút do dự, bước chân đã ngừng lại trước hạp cốc.
Rống! Rống! . . .
Sau lưng, thanh âm gào thét phẫn nộ của đại lượng Hắc Ám Vương Long Thú không ngừng truyền đến, Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại, liếc thấy Hắc Ám Vương Long Thú không thấy điểm cuối đang điên cuồng vọt tới, Kiệt Sâm thậm chí có thể thấy rõ hai đồng tử bạo ngược khát máu của chúng nữa.
- Mặc kệ, bất luận là vì Hỏa linh châu, hay vì né tránh sự tập kích của mấy đầu Hắc Ám Vương Long Thú này, ta đều phải tiến lên.
Kiệt Sâm trong nội tâm quét ngang, lúc này không hề do dự, trực tiếp bay vào hạp cốc, đầu nhập vào trong bóng tối vô tận kia.
Đại địa chấn động, ngay sau khi Kiệt Sâm vừa mới đầu nhập vào hạp cốc, vô số Hắc Ám Vương Long Thú dĩ nhiên đi tới chỗ Kiệt Sâm đứng lúc trước, chúng đều rống giận, nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm tiến vào hạp cốc màu đen, đại lượng linh thú dừng ở trước hạp cốc, nhưng lại không một đầu nào dám tiến vào cả.
Rống!
Bỗng nhiên một tiếng rống phẫn nộ vang lên.
Tất cả Hắc Ám Vương Long Thú vây ở trước hạp cốc đều lui ra, chợt, Hắc Ám Vương Long Thú màu đỏ lúc trước chiến đấu với Kiệt Sâm bị chém bay móng vuốt chậm rãi đi ra, đi tới trước hạp cốc màu đen kia, trong đôi mắt mang theo sợ hãi nhìn hạp cốc đen kịt.
Chợt, nó lại lần nữa gầm nhẹ một tiếng, lúc này, Hắc Ám Vương Long Thú dưới sự dẫn dắt của nó đều lui đi.
Ngọn núi và hạp cốc màu đen kia chính là cấm địa của phiến khu vực này, bất luận linh thú nào tiến vào trong đó đều không có một đầu có thể còn sống đi ra, đây chính là luật thép.
. . .
Kiệt Sâm phảng phất như quên mình chui vào trong hạp cốc, trước mắt của hắn một mảnh đen kịt, chẳng những dùng mắt t hường, coi như là dùng linh thức thì chung quanh cũng một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thể cảm giác được.
Kiệt Sâm chỉ có thể bằng vào cảm giác triệu hoán của Hỏa linh châu đối với hắn, cầm trong tay trọng kiếm màu đen chậm rãi đi về phía trước.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cũng không biết đang tiến đi trong bóng tối bao lâu, đột ngột, trước mắt Kiệt Sâm bỗng dưng sáng ngời, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện mình đang ở trên một bãi đất trống vài chục m², chung quanh, đều là một tầng nham thạch màu đen.
- Nơi này là?
Trong nội tâm Kiệt Sâm nghi hoặc, đồng thời nhìn quanh bốn phía, đây là một không gian phong bế, căn bản không có đường ra, mà cảm giác triệu hoán của Hỏa linh châu lại đến từ trên đỉnh đầu
- Thật sự là khó được ah, đã bao nhiêu năm, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, ngươi là người đầu tiên tiến vào Thần Vương Sơn này đấy.
Đột nhiên, một đạo to, tràn đầy thanh âm bình thản, tại Kiệt Sâm bên tai bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn tại đây nhỏ hẹp trong nham động.
- Thần Vương Sơn? Là ai?
Biểu lộ Kiệt Sâm sững sờ, đồng thời vội vàng nhìn bốn hướng xem thế nào, nhưng trong sơn động lại là một mảnh trống trải, không có cái gì cả.
- Không phải Bố La Đặc!
Người đầu tiền Kiệt Sâm nghĩ đến chính là người mở ra Ngày Thần Đản này, phụ thân Khắc Lôi Nhã, Sát Thần Bố La Đặc, nhưng mà theo thanh âm nà, Kiệt Sâm liền bác bỏ, bởi vì thanh âm này, tuyệt đối không phải là Sát Thần Bố La Đặc.
- Không cần tìm, đây chỉ là một đạo ý thức ta lưu lại mà thôi.
Ngay tại lúc Kiệt Sâm quay đầu nhìn ngắm chung quanh, chủ nhân thanh âm kia tựa hồ biết rõ động tác Kiệt Sâm, thanh âm đó lại vang lên bên tai Kiệt Sâm.
- Xoạt!
Mà cùng lúc đó, bức màn phong bế thạch thất trước mặt Kiệt Sâm đột nhiên tách ra, lộ ra một cửa đá rộng 1m, cao 2m.
- Ngươi không cần biết ta là ai, ta cũng không cần biết tên ngươi. Ngươi chỉ cần biết rõ, hôm nay trước mặt ngươi có hai con đường.
- Ngươi có thể tiến vào Thần Vương sơn này thì chứng tỏ có được thực lực nhất định, ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, bên trong Thần Vương sơn này ta có cất giấu một kiện Vô thượng chí bảo.
- Vô thượng chí bảo?
Tâm Kiệt Sâm không khỏi nhảy dựng lên, từ thanh âm kia hắn có thể cảm thụ được sự tự hào của đối phương.
- Chẳng lẽ là Hỏa Linh châu?
Kiệt Sâm suy đoán trong nội tâm, đồng thời cẩn thận lắng nghe thanh âm kia.
- Bất quá, nếu là Vô thượng chí bảo, tự nhiên sẽ không để ngươi dễ dàng đạt lấy. Ngươi cần phải trải qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm mới có khả năng. Hiện giờ ngươi có hai con đường, một cái là sinh lộ, ở ngay trong thạch thất này.
- Ở trong thạch thất này?
Kiệt Sâm khẽ giật mình.
- Trong thạch thất này, ngươi không cần lo lắng vấn đề nguy hiểm. Ở chỗ này, nồng độ linh lực nồng hậu dày đặc hơn vô số lần, hơn nữa cảm ngộ pháp tắc cũng hơn ngoại giới vô số lần, ngươi có thể an tâm tu luyện ở chỗ này, một khi ngày Thần Đản chấm dứt thì ngươi sẽ được truyền tống ra, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
- Tuy ở chỗ này ngươi không thể đạt được chí bảo của ta nhưng có thể an toàn không chút nghi ngờ gì.
Kiệt Sâm trầm mặc không nói.
- Còn con đường kia chính là tiến vào cửa đá trước mặt ngươi. Đó chính là con đường tử vong dẫn thông đến chỉ bảo vô thượng của ta.
Tử vong chi lộ!
Kiệt Sâm nghe cái tên đó, không khỏi khẽ chấn động trong nội tâm. Chỉ là danh tự thôi mà Kiệt Sâm có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của con đường này.
Vài vạn năm trước, chiến trường Chư thần này chính là nơi Thượng Cổ Linh Thần đại lục Tư Đặc Ân cùng với cường giả Thiên Thần Giới chém giết nhau. Vô số Linh THần vẫn lạc, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa, ngay cả một đại lục Tư Đặc Ân hoàn chỉnh cũng bị chém thành ba phiến đại lục. NGẫm lại cũng có thể hiểu được trận chiến năm ấy đáng sợ như thế nào. MÀ Thần Vương Sơn này chính là nơi trọng yếu nhất của chiến trường Chư Thần, có thể giao chiến ở chỗ này thì tuyệt đối là người nổi bật trong những Linh Thần đỉnh phong nhất, mà tính nguy hiểm cũng cao nhất chiến trường Chư Thần.
- Ở chỗ này, đầu tiên ta nhắc nhở ngươi, con đường kế tiếp vô cùng nguy hiểm, cường giả cấp bậc Linh Thần tiến vào thì có năm thành xác suất thông qua, nếu không phải là cường giả Linh Thần thì...
Thanh âm kia đột nhiên dừng lại.
Cường giả cấp bậc Linh Thần và xác suất thông qua chỉ có năm thành? Tâm Kiệt Sâm không khỏi hung hăng co lại, mãnh liệt trầm xuống, đồng thời tiếp tục cẩn thận lắng nghe.
Mà ngoại cảm giác được lời kêu gọi của Hỏa linh châu ra, Kiệt Sâm còn cảm nhận được một cổ khí tức khủng bố khiến người sởn hết cả gai ốc từ trong hạp cốc kia truyền lại, khiến cho Kiệt Sâm toàn thân lông tơ đứng thẳng, toàn thân nổi đầy da gà.
Loại cảm giác cực độ nguy hiểm này khiến cho nội tâm Kiệt Sâm không khỏi có chút do dự, bước chân đã ngừng lại trước hạp cốc.
Rống! Rống! . . .
Sau lưng, thanh âm gào thét phẫn nộ của đại lượng Hắc Ám Vương Long Thú không ngừng truyền đến, Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại, liếc thấy Hắc Ám Vương Long Thú không thấy điểm cuối đang điên cuồng vọt tới, Kiệt Sâm thậm chí có thể thấy rõ hai đồng tử bạo ngược khát máu của chúng nữa.
- Mặc kệ, bất luận là vì Hỏa linh châu, hay vì né tránh sự tập kích của mấy đầu Hắc Ám Vương Long Thú này, ta đều phải tiến lên.
Kiệt Sâm trong nội tâm quét ngang, lúc này không hề do dự, trực tiếp bay vào hạp cốc, đầu nhập vào trong bóng tối vô tận kia.
Đại địa chấn động, ngay sau khi Kiệt Sâm vừa mới đầu nhập vào hạp cốc, vô số Hắc Ám Vương Long Thú dĩ nhiên đi tới chỗ Kiệt Sâm đứng lúc trước, chúng đều rống giận, nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm tiến vào hạp cốc màu đen, đại lượng linh thú dừng ở trước hạp cốc, nhưng lại không một đầu nào dám tiến vào cả.
Rống!
Bỗng nhiên một tiếng rống phẫn nộ vang lên.
Tất cả Hắc Ám Vương Long Thú vây ở trước hạp cốc đều lui ra, chợt, Hắc Ám Vương Long Thú màu đỏ lúc trước chiến đấu với Kiệt Sâm bị chém bay móng vuốt chậm rãi đi ra, đi tới trước hạp cốc màu đen kia, trong đôi mắt mang theo sợ hãi nhìn hạp cốc đen kịt.
Chợt, nó lại lần nữa gầm nhẹ một tiếng, lúc này, Hắc Ám Vương Long Thú dưới sự dẫn dắt của nó đều lui đi.
Ngọn núi và hạp cốc màu đen kia chính là cấm địa của phiến khu vực này, bất luận linh thú nào tiến vào trong đó đều không có một đầu có thể còn sống đi ra, đây chính là luật thép.
. . .
Kiệt Sâm phảng phất như quên mình chui vào trong hạp cốc, trước mắt của hắn một mảnh đen kịt, chẳng những dùng mắt t hường, coi như là dùng linh thức thì chung quanh cũng một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thể cảm giác được.
Kiệt Sâm chỉ có thể bằng vào cảm giác triệu hoán của Hỏa linh châu đối với hắn, cầm trong tay trọng kiếm màu đen chậm rãi đi về phía trước.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cũng không biết đang tiến đi trong bóng tối bao lâu, đột ngột, trước mắt Kiệt Sâm bỗng dưng sáng ngời, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện mình đang ở trên một bãi đất trống vài chục m², chung quanh, đều là một tầng nham thạch màu đen.
- Nơi này là?
Trong nội tâm Kiệt Sâm nghi hoặc, đồng thời nhìn quanh bốn phía, đây là một không gian phong bế, căn bản không có đường ra, mà cảm giác triệu hoán của Hỏa linh châu lại đến từ trên đỉnh đầu
- Thật sự là khó được ah, đã bao nhiêu năm, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, ngươi là người đầu tiên tiến vào Thần Vương Sơn này đấy.
Đột nhiên, một đạo to, tràn đầy thanh âm bình thản, tại Kiệt Sâm bên tai bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn tại đây nhỏ hẹp trong nham động.
- Thần Vương Sơn? Là ai?
Biểu lộ Kiệt Sâm sững sờ, đồng thời vội vàng nhìn bốn hướng xem thế nào, nhưng trong sơn động lại là một mảnh trống trải, không có cái gì cả.
- Không phải Bố La Đặc!
Người đầu tiền Kiệt Sâm nghĩ đến chính là người mở ra Ngày Thần Đản này, phụ thân Khắc Lôi Nhã, Sát Thần Bố La Đặc, nhưng mà theo thanh âm nà, Kiệt Sâm liền bác bỏ, bởi vì thanh âm này, tuyệt đối không phải là Sát Thần Bố La Đặc.
- Không cần tìm, đây chỉ là một đạo ý thức ta lưu lại mà thôi.
Ngay tại lúc Kiệt Sâm quay đầu nhìn ngắm chung quanh, chủ nhân thanh âm kia tựa hồ biết rõ động tác Kiệt Sâm, thanh âm đó lại vang lên bên tai Kiệt Sâm.
- Xoạt!
Mà cùng lúc đó, bức màn phong bế thạch thất trước mặt Kiệt Sâm đột nhiên tách ra, lộ ra một cửa đá rộng 1m, cao 2m.
- Ngươi không cần biết ta là ai, ta cũng không cần biết tên ngươi. Ngươi chỉ cần biết rõ, hôm nay trước mặt ngươi có hai con đường.
- Ngươi có thể tiến vào Thần Vương sơn này thì chứng tỏ có được thực lực nhất định, ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, bên trong Thần Vương sơn này ta có cất giấu một kiện Vô thượng chí bảo.
- Vô thượng chí bảo?
Tâm Kiệt Sâm không khỏi nhảy dựng lên, từ thanh âm kia hắn có thể cảm thụ được sự tự hào của đối phương.
- Chẳng lẽ là Hỏa Linh châu?
Kiệt Sâm suy đoán trong nội tâm, đồng thời cẩn thận lắng nghe thanh âm kia.
- Bất quá, nếu là Vô thượng chí bảo, tự nhiên sẽ không để ngươi dễ dàng đạt lấy. Ngươi cần phải trải qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm mới có khả năng. Hiện giờ ngươi có hai con đường, một cái là sinh lộ, ở ngay trong thạch thất này.
- Ở trong thạch thất này?
Kiệt Sâm khẽ giật mình.
- Trong thạch thất này, ngươi không cần lo lắng vấn đề nguy hiểm. Ở chỗ này, nồng độ linh lực nồng hậu dày đặc hơn vô số lần, hơn nữa cảm ngộ pháp tắc cũng hơn ngoại giới vô số lần, ngươi có thể an tâm tu luyện ở chỗ này, một khi ngày Thần Đản chấm dứt thì ngươi sẽ được truyền tống ra, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
- Tuy ở chỗ này ngươi không thể đạt được chí bảo của ta nhưng có thể an toàn không chút nghi ngờ gì.
Kiệt Sâm trầm mặc không nói.
- Còn con đường kia chính là tiến vào cửa đá trước mặt ngươi. Đó chính là con đường tử vong dẫn thông đến chỉ bảo vô thượng của ta.
Tử vong chi lộ!
Kiệt Sâm nghe cái tên đó, không khỏi khẽ chấn động trong nội tâm. Chỉ là danh tự thôi mà Kiệt Sâm có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của con đường này.
Vài vạn năm trước, chiến trường Chư thần này chính là nơi Thượng Cổ Linh Thần đại lục Tư Đặc Ân cùng với cường giả Thiên Thần Giới chém giết nhau. Vô số Linh THần vẫn lạc, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa, ngay cả một đại lục Tư Đặc Ân hoàn chỉnh cũng bị chém thành ba phiến đại lục. NGẫm lại cũng có thể hiểu được trận chiến năm ấy đáng sợ như thế nào. MÀ Thần Vương Sơn này chính là nơi trọng yếu nhất của chiến trường Chư Thần, có thể giao chiến ở chỗ này thì tuyệt đối là người nổi bật trong những Linh Thần đỉnh phong nhất, mà tính nguy hiểm cũng cao nhất chiến trường Chư Thần.
- Ở chỗ này, đầu tiên ta nhắc nhở ngươi, con đường kế tiếp vô cùng nguy hiểm, cường giả cấp bậc Linh Thần tiến vào thì có năm thành xác suất thông qua, nếu không phải là cường giả Linh Thần thì...
Thanh âm kia đột nhiên dừng lại.
Cường giả cấp bậc Linh Thần và xác suất thông qua chỉ có năm thành? Tâm Kiệt Sâm không khỏi hung hăng co lại, mãnh liệt trầm xuống, đồng thời tiếp tục cẩn thận lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.