Chương 1283: Tổ sáu người thiên tài
Ám Ma Sư
14/04/2014
Hôm nay cách lúc đánh chết Khảm Bối Nhĩ đã qua năm ngày rồi, trong năm
ngày này, bốn người Kiệt Sâm bọn họ cũng phát hiện ra năm địa vực có vết tích chiến đấu, nhưng mà năm chỗ này, Kiệt Sâm bọn hắn lại chỉ tìm thấy thi thể ở ba nơi, về phần hai nơi khác thì chỉ có vết tích chiến đấu
không thôi.
Bất quá tâm tình của bọn người Kiệt Sâm cũng rất trầm trọng, bởi vì từ trên dấu vết chiến đấu mà xem, rất hiển nhiên là do một gã cửu giai Thánh Linh sư ra tay, khu vực an toàn của cấm địa tuy rằng cũng có linh thú cường đại qua lại, nhưng bình thường đều là thất giai linh thú, căn bản không đến mức khiến một gã cửu giai Thánh Linh sư ra tay hung ác như vậy, khả năng lớn nhất là thợ săn mà Linh Sư tháp điều động tiến vào cấm địa gặp được đệ tử tiến vào cấm địa đã xảy ra chiến đấu.
Nếu như không có một thi thể nào cũng không có nghĩa là đệ tử tử an toàn, mà chỉ có một khả năng, đó chính là thi cốt không còn.
Hôm nay Kiệt Sâm bọn hắn lại gặp phải một chiến trường không có thi thể, khiến trong nội tâm Kiệt Sâm cũng bừng bừng lửa giận.
Bọn hắn cũng minh bạch, theo thời gian trôi qua, đệ tử có thể còn sống chỉ sợ càng ngày càng ít rồi, dù sao bọn hắn tiến vào cấm địa này đã khoảng chừng mười ngày, trong mười ngày này Kiệt Sâm cũng đã gặp ít nhất sáu gã đệ tử.
Phải biết rằng, các đệ tử tiến vào Thất Tinh Hải cấm địa tổng cộng cũng chỉ có hai sáu người, Kiệt Sâm một người đã gặp ít nhất sáu người, như vậy bảy tên Thánh Linh sư được Linh Sư tháp điều động tiến vào cấm địa, lại có được dụng cụ dò xét sẽ gặp phải bao nhiêu đệ tử?
Tiến vào trong số hai mươi sáu đệ tử tiến vào Thất Tinh Hải cấm địa tuy rằng đều là thiên tài của các thế lực lớn, thực lực phi phàm, nhưng ngoại trừ Kiệt Sâm và một số ít người ra, những người khác nếu bị Yết La phó tháp chủ bọn hắn tìm kiếm được, căn bản không có bất luận năng lực chống cự gì cả, sẽ vẫn lạc ngay.
Tính toán như vậy, chỉ sợ toàn bộ Thất Tinh Hải cấm địa, đệ tử chính thức còn sống cơ hồ đã không còn nữa, coi như có thì cũng không bao nhiêu.
Ngoài suy nghĩ ra, trong nội tâm bọn Kiệt Sâm cũng tràn đầy lãnh ý.
- Ân?
Ngay khi Kiệt Sâm bọn hắn vừa mới chuẩn bị rời đi thì Kiệt Sâm đột nhiên thấy được một ký hiệu đặc thù.
- Cái này như là ký hiệu mà chỉ Linh Dược sư tháp mới có, trừ đệ tử hạch tâm của Linh Dược sư tháp chúng ta ra, người khác căn bản sẽ không biết được, hơn nữa nhìn thời gian lưu lại ký hiệu thì tuyệt đối là sau khi chiến đấu xảy ra, ký hiệu rất mới, hẳn là lưu lại không lâu, rất hiển nhiên, không lâu trước có đệ tử hạch tâm của Linh Dược sư tháp đi ngang qua đây.
Nhìn thấy ký hiệu này, trên mặt Kiệt Sâm liền lộ ra thần sắc kích động, mà ba người Lam Nguyệt Cổ Sâm ở một bên cũng hơi chút hưng phấn.
- Căn cứ theo chỉ thị của ký hiệu này thì đệ tử kia hẳn là bay về phía này.
Ánh mắt Kiệt Sâm lập tức nhìn về phương hướng mà kí hiệu chỉ, trên bầu trời, bốn người liếc nhau một cái, lúc này hóa thành bốn đạo lưu quang bay vút về phương hướng mà ký hiệu lưu lại.
Trong khi Kiệt Sâm bọn hắn tìm kiếm khắp nơi thì trong một sơn cốc cách bọn Kiệt Sâm hơn ngàn dặm...
- Tạp Tắc Nỗ Tư, đây là long linh quả ta vừa mới tìm được, ngươi nhanh chóng phục dụng đi, có lẽ sẽ có tác dụng nhất định đấy.
Trong một khe đá nào đó ở dưới sâu trong sơn cốc, một thanh niên có tóc ngắn màu vàng đang đưa một linh quả màu đen lớn bằng nắm tay cho một thanh niên có mái tóc dài hai màu trắng đen.
Thanh niên tóc ngắn này, thân mặc một bộ trường bào màu vàng tổn hại, cả người đầy bụi đất, có chút chật vật, mà hắn thanh niên tóc dài hai màu trắng đen trước mặt hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang theo tơ máu, quần áo trên người lam lũ, hiện đầy vết máu pha tạp.
Thanh niên có mái tóc dài trắng đen này, đúng là Tạp Tắc Nỗ Tư hảo hữu của Kiệt Sâm, mà thanh niên tóc ngắn màu vàng dĩ nhiên là Ai Đức Mễ Tư từng bị Kiệt Sâm đánh bại hai lần ở Thiên Không Thành.
- Ai Đức Mễ Tư, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta làm gì, Tư Đặc Lãng trưởng lão của Khai La đế quốc thánh địa đang tìm chúng ta ở bốn phía, một khi bị hắn tìm được chỗ chúng ta ẩn thân, hai người chúng ta đều không sống được.
Tạp Tắc Nỗ Tư không kịp thở lên tiếng, đồng thời từ trong tay Ai Đức Mễ Tư nhận lấy long linh quả, cắn mở xác cứng ở mặt ngoài, lập tức lộ ra non nhiễm bạch triết, sau đó ún vào.
Một đạo dòng nước ấm chảy xuôi trong ngực Tạp Tắc Nỗ Tư, khiến trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra một tia huyết sắc.
- Không được, Tạp Tắc Nỗ Tư, nếu như không ngươi, ta đã sớm bị Tư Đặc Lãng kia đánh chết rồi, kỳ thật ngươi lúc ấy chỉ đi ngang qua, Tư Đặc Lãng căn bản không phát hiện ra ngươi, ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ ta, nhưng ngươi lại vọt ra, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu được ta từ trong tay Tư Đặc Lãng, nếu như không phải ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, ta làm sao có thể vứt bỏ ngươi đào tẩu một mình được, hơn nữa, chúng ta đều là đệ tử của Linh Dược sư tháp, ta cũng không thể nào vứt bỏ đồng bạn mà đi được.
Ai Đức Mễ Tư kiên quyết lên tiếng.
- Ha ha, thật là tình đồng môn khiến người cảm động ah, hai người các ngươi không phải cãi nữa, xem các ngươi lựa chọn khó khăn như vậy, ta cho các ngươi một chủ ý này, ta giết chết cả hai người các ngươi, vừa vặn cho các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền còn có bạn nhé, ha ha. "
Một tiếng cười nói mang theo sát cơ lạnh như băng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu hai người.
- Không tốt!
Bên trong thạch bích, hai người Ai Đức Mễ Tư và Tạp Tắc Nỗ Tư sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng phóng lên trời.
Oanh!
Một cự chưởng từ phía trên trực tiếp đánh xuống, trùng trùng điệp điệp đánh lên thạch bích, trong tiếng nổ vang cực lớn, khắp sơn cốc đều sáng ngời bắt đầu chuyển động, nham bích mà Tạp Tắc Nỗ Tư bọn hắn ẩn nấp lúc trước dưới một kích này đã hóa thành bụi phấn.
- Ân? Hai người các ngươi trốn thật là nhanh, hai ngày này, ta tìm các ngươi bốn phía, hôm nay, ta xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu được nữa
Tư Đặc Lãng dáng người khôi ngô khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, Cự Phủ màu đen trong tay huy động trực tiếp hung hăng đánh tới Tạp Tắc Nỗ Tư.
Ầm ầm!
Cự phủ màu đen như một ngọn núi từ trên trời giáng xuống, chốc lát đã tới gần đỉnh đầu Ai Đức Mễ Tư.
- Thế giới chi kiếm!
Ai Đức Mễ Tư trong miệng phát ra tiếng hô phẫn nộ, trong hai tròng mắt kim quang lưu chuyển, trường kiếm trong tay mạnh mẽ đâm ra, kim hệ linh lực trong cả phiến thiên địa đều cuồng nổ, ở trong hư không hình thành một thanh thế giới chi kiếm màu vàng, cùng Cự Phủ màu đen kia trùng trùng điệp điệp đụng vào cùng một chỗ.
Oanh!
Vô tận linh lực bộc phát, hư không lập tức xuất hiện một khe hở không gian thật lớn, hủy diệt hết thảy.
Bất quá tâm tình của bọn người Kiệt Sâm cũng rất trầm trọng, bởi vì từ trên dấu vết chiến đấu mà xem, rất hiển nhiên là do một gã cửu giai Thánh Linh sư ra tay, khu vực an toàn của cấm địa tuy rằng cũng có linh thú cường đại qua lại, nhưng bình thường đều là thất giai linh thú, căn bản không đến mức khiến một gã cửu giai Thánh Linh sư ra tay hung ác như vậy, khả năng lớn nhất là thợ săn mà Linh Sư tháp điều động tiến vào cấm địa gặp được đệ tử tiến vào cấm địa đã xảy ra chiến đấu.
Nếu như không có một thi thể nào cũng không có nghĩa là đệ tử tử an toàn, mà chỉ có một khả năng, đó chính là thi cốt không còn.
Hôm nay Kiệt Sâm bọn hắn lại gặp phải một chiến trường không có thi thể, khiến trong nội tâm Kiệt Sâm cũng bừng bừng lửa giận.
Bọn hắn cũng minh bạch, theo thời gian trôi qua, đệ tử có thể còn sống chỉ sợ càng ngày càng ít rồi, dù sao bọn hắn tiến vào cấm địa này đã khoảng chừng mười ngày, trong mười ngày này Kiệt Sâm cũng đã gặp ít nhất sáu gã đệ tử.
Phải biết rằng, các đệ tử tiến vào Thất Tinh Hải cấm địa tổng cộng cũng chỉ có hai sáu người, Kiệt Sâm một người đã gặp ít nhất sáu người, như vậy bảy tên Thánh Linh sư được Linh Sư tháp điều động tiến vào cấm địa, lại có được dụng cụ dò xét sẽ gặp phải bao nhiêu đệ tử?
Tiến vào trong số hai mươi sáu đệ tử tiến vào Thất Tinh Hải cấm địa tuy rằng đều là thiên tài của các thế lực lớn, thực lực phi phàm, nhưng ngoại trừ Kiệt Sâm và một số ít người ra, những người khác nếu bị Yết La phó tháp chủ bọn hắn tìm kiếm được, căn bản không có bất luận năng lực chống cự gì cả, sẽ vẫn lạc ngay.
Tính toán như vậy, chỉ sợ toàn bộ Thất Tinh Hải cấm địa, đệ tử chính thức còn sống cơ hồ đã không còn nữa, coi như có thì cũng không bao nhiêu.
Ngoài suy nghĩ ra, trong nội tâm bọn Kiệt Sâm cũng tràn đầy lãnh ý.
- Ân?
Ngay khi Kiệt Sâm bọn hắn vừa mới chuẩn bị rời đi thì Kiệt Sâm đột nhiên thấy được một ký hiệu đặc thù.
- Cái này như là ký hiệu mà chỉ Linh Dược sư tháp mới có, trừ đệ tử hạch tâm của Linh Dược sư tháp chúng ta ra, người khác căn bản sẽ không biết được, hơn nữa nhìn thời gian lưu lại ký hiệu thì tuyệt đối là sau khi chiến đấu xảy ra, ký hiệu rất mới, hẳn là lưu lại không lâu, rất hiển nhiên, không lâu trước có đệ tử hạch tâm của Linh Dược sư tháp đi ngang qua đây.
Nhìn thấy ký hiệu này, trên mặt Kiệt Sâm liền lộ ra thần sắc kích động, mà ba người Lam Nguyệt Cổ Sâm ở một bên cũng hơi chút hưng phấn.
- Căn cứ theo chỉ thị của ký hiệu này thì đệ tử kia hẳn là bay về phía này.
Ánh mắt Kiệt Sâm lập tức nhìn về phương hướng mà kí hiệu chỉ, trên bầu trời, bốn người liếc nhau một cái, lúc này hóa thành bốn đạo lưu quang bay vút về phương hướng mà ký hiệu lưu lại.
Trong khi Kiệt Sâm bọn hắn tìm kiếm khắp nơi thì trong một sơn cốc cách bọn Kiệt Sâm hơn ngàn dặm...
- Tạp Tắc Nỗ Tư, đây là long linh quả ta vừa mới tìm được, ngươi nhanh chóng phục dụng đi, có lẽ sẽ có tác dụng nhất định đấy.
Trong một khe đá nào đó ở dưới sâu trong sơn cốc, một thanh niên có tóc ngắn màu vàng đang đưa một linh quả màu đen lớn bằng nắm tay cho một thanh niên có mái tóc dài hai màu trắng đen.
Thanh niên tóc ngắn này, thân mặc một bộ trường bào màu vàng tổn hại, cả người đầy bụi đất, có chút chật vật, mà hắn thanh niên tóc dài hai màu trắng đen trước mặt hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang theo tơ máu, quần áo trên người lam lũ, hiện đầy vết máu pha tạp.
Thanh niên có mái tóc dài trắng đen này, đúng là Tạp Tắc Nỗ Tư hảo hữu của Kiệt Sâm, mà thanh niên tóc ngắn màu vàng dĩ nhiên là Ai Đức Mễ Tư từng bị Kiệt Sâm đánh bại hai lần ở Thiên Không Thành.
- Ai Đức Mễ Tư, ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta làm gì, Tư Đặc Lãng trưởng lão của Khai La đế quốc thánh địa đang tìm chúng ta ở bốn phía, một khi bị hắn tìm được chỗ chúng ta ẩn thân, hai người chúng ta đều không sống được.
Tạp Tắc Nỗ Tư không kịp thở lên tiếng, đồng thời từ trong tay Ai Đức Mễ Tư nhận lấy long linh quả, cắn mở xác cứng ở mặt ngoài, lập tức lộ ra non nhiễm bạch triết, sau đó ún vào.
Một đạo dòng nước ấm chảy xuôi trong ngực Tạp Tắc Nỗ Tư, khiến trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra một tia huyết sắc.
- Không được, Tạp Tắc Nỗ Tư, nếu như không ngươi, ta đã sớm bị Tư Đặc Lãng kia đánh chết rồi, kỳ thật ngươi lúc ấy chỉ đi ngang qua, Tư Đặc Lãng căn bản không phát hiện ra ngươi, ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ ta, nhưng ngươi lại vọt ra, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu được ta từ trong tay Tư Đặc Lãng, nếu như không phải ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, ta làm sao có thể vứt bỏ ngươi đào tẩu một mình được, hơn nữa, chúng ta đều là đệ tử của Linh Dược sư tháp, ta cũng không thể nào vứt bỏ đồng bạn mà đi được.
Ai Đức Mễ Tư kiên quyết lên tiếng.
- Ha ha, thật là tình đồng môn khiến người cảm động ah, hai người các ngươi không phải cãi nữa, xem các ngươi lựa chọn khó khăn như vậy, ta cho các ngươi một chủ ý này, ta giết chết cả hai người các ngươi, vừa vặn cho các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền còn có bạn nhé, ha ha. "
Một tiếng cười nói mang theo sát cơ lạnh như băng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu hai người.
- Không tốt!
Bên trong thạch bích, hai người Ai Đức Mễ Tư và Tạp Tắc Nỗ Tư sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng phóng lên trời.
Oanh!
Một cự chưởng từ phía trên trực tiếp đánh xuống, trùng trùng điệp điệp đánh lên thạch bích, trong tiếng nổ vang cực lớn, khắp sơn cốc đều sáng ngời bắt đầu chuyển động, nham bích mà Tạp Tắc Nỗ Tư bọn hắn ẩn nấp lúc trước dưới một kích này đã hóa thành bụi phấn.
- Ân? Hai người các ngươi trốn thật là nhanh, hai ngày này, ta tìm các ngươi bốn phía, hôm nay, ta xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu được nữa
Tư Đặc Lãng dáng người khôi ngô khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, Cự Phủ màu đen trong tay huy động trực tiếp hung hăng đánh tới Tạp Tắc Nỗ Tư.
Ầm ầm!
Cự phủ màu đen như một ngọn núi từ trên trời giáng xuống, chốc lát đã tới gần đỉnh đầu Ai Đức Mễ Tư.
- Thế giới chi kiếm!
Ai Đức Mễ Tư trong miệng phát ra tiếng hô phẫn nộ, trong hai tròng mắt kim quang lưu chuyển, trường kiếm trong tay mạnh mẽ đâm ra, kim hệ linh lực trong cả phiến thiên địa đều cuồng nổ, ở trong hư không hình thành một thanh thế giới chi kiếm màu vàng, cùng Cự Phủ màu đen kia trùng trùng điệp điệp đụng vào cùng một chỗ.
Oanh!
Vô tận linh lực bộc phát, hư không lập tức xuất hiện một khe hở không gian thật lớn, hủy diệt hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.