Dược Thần

Chương 643: Trung cấp Đế Linh Sư đánh lén

Ám Ma Sư

09/10/2013

Mông Nhĩ thành là thành trì biên giới của các nước Tây Bắc, nó nằm vào một chỗ có phạm vi chưa đầy trăm dặm của Hoành Đoạn sơn mạch, là một phần của Lạc Tát vương quốc.

Là một vương quốc trong các nước Tây Bắc, thực lực của Lạc Tát công quốc cũng không quá mạnh nhưng vì Hoành Đoạn sơn mạch ở vào huyết mạch giao thông của các nước Tây Bắc nên rất có danh khí.

Mông Nhĩ Thành là thành thị đệ nhất của Lạc Tát vương quốc cũng vì tựa vào Hoành Đoạn sơn mạch. Các thương đội muốn ra vào làm ăn ở các nước Tây Bắc đều phải đi qua đây nên bên trong vô cùng phồn hoa.

Là đầu cầu của các nước Tây Bắc, Mông Nhĩ Thành có kiến trúc cực kỳ hùng vĩ, dù so với vương thành Khoa Nhĩ Đốn cũng không kém bao nhiêu.

Bất quá đám Kiệt Sâm cũng không nhàn hạ thưởng thức cảnh sắc. Sau khi tiến vào Mông Nhĩ Thành, tụ hợp với đội ngũ ở đó, sang ngày thứ ba bọn họ lại tiếp tục lên đường, tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch.

Giải thi đấu lần này, các nước Tây Bắc tổng cộng có vài chục vương quốc, công quốc, thế lực tham gia, tuyển thủ dự thi gần 300 người, hơn nữa cộng với hộ vệ cùng với lĩnh đội các quốc gia phái ra, tổng số gần ngàn người.

Lĩnh đội ở đây dĩ nhiên là cao thủ của ngũ đại vương quốc như Đế Lâm, Tạp Khoa Lý, Lợi Âu đứng đầu, trong đó ngoại trừ Đế Lâm là thất cấp trung cấp Hoàng Linh Sư, bốn người còn lại đều là thất cấp cấp thấp Hoàng Linh Sư.

Đây là một đội ngũ cường đại, một số thương đội nhận được tin tức đều dừng lại ở Mông Nhĩ Thành chờ đi theo sau bọn họ.

Hoành Đoạn sơn mạch nguy cơ trùng trùng, cường đạo có ở khắp nơi. Đối với thương đội bình thường hành tẩu trong đó đều luôn phải thận trọng nhưng lúc này hoàn toàn an tâm.

Có một đội ngũ cường đại như vậy đi trước, không ai tin có đám đạo tặc nào ngu ngốc đến nỗi dám gây chuyện. Trên thực tế, trong đội ngũ tuyển thủ còn mong muốn có cường đạo chặn đường để rèn luyện.

Trong khi đội ngũ đang bình thản đi trong Hoành Đoạn sơn mạch thì ở một ngọn núi cạnh lối ra, có một trung niên tóc ngắn màu vàng, áo bào vàng đang ngồi xếp bằng trên vách đá.

Trong không khí chung quanh có vô số thổ hệ nguyên tố ngưng tụ, phập phồng như sóng biển.

Người này chính là Tộc trưởng Lâm Đăng của Đức Khắc Lôi gia tộc ở Thần Phong đế quốc, chạy đến đây muốn đánh chết Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm.

La Tư Phúc cùng Hồ Phật chết đi khiến Lâm Đăng vô cùng tức giận. Hắn rời khỏi Thần Phong, điên cuồng chạy đến đây vào ba tháng trước để mai phục.

Với thực lực bát giai trung cấp Đế Linh Sư của hắn căn bản không thể tiến vào các nước Tây Bắc để động thủ, bởi vậy hắn liền chờ ở lối ra vào của Hoành Đoạn sơn mạch vừa tu luyện vừa nghe ngóng tin tức.

Trời vào tháng năm, khí hậu đã dần nóng lên nhưng trong Hoành Đoạn sơn mạch luôn có bóng cây bao phủ râm mát.

Ở đằng xa, một đội ngũ khổng lồ đang đi nhanh ra từ Hoành Đoạn sơn mạch.

Người tóc vàng áo bào màu vàng trên vách núi đột nhiên mở mắt, lập tức bắn ra một đạo hung mang, dấy lên nguyên tố thổ hệ như thực chất trong sơn cốc.

- Vèo!

Lâm Đăng phóng vọt lên trời, ánh mắt vẻ kích động.

- Đợi ba tháng, rốt cục đã có cơ hội này!

Từ mấy ngày hôm trước, tin tức đám Kiệt Sâm rời khỏi vương thành Khoa Nhĩ Đốn đã truyền đến chỗ Lâm Đăng. Vốn Lâm Đăng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trường kỳ mai phục, theo như hắn nghĩ, Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm vừa mới trở lại Áo Lan Đa vương quốc, tất sẽ không thể rời khỏi trong thời gian ngắn. Nhưng qua ba tháng, chờ đến cơ hội này thật khiến cho tâm trạng của hắn được tháo khỏi gông cùm.



Trong sơn cốc của Hoành Đoạn sơn mạch, một đoàn xe đang chậm rãi tiến về phía trước, chính là đội ngũ của các nước vùng Tây Bắc tiến về Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc dự thi.

Trước đoàn xe phương, Đế Lâm cưỡi một con bạch mã, ánh mắt nhìn về phía trước.

Là cao thủ mạnh nhất trong số các hộ vệ mà các nước Tây Bắc phái ra, Đế Lâm đã trở thành tổng chỉ huy đội ngũ lần này, đảm bảo an toàn cho mọi người, dĩ nhiên đi ở vị trí đầu tiên, ở giữa và sau cùng đều có một thất giai Hoàng Linh Sư tiến hành quan sát.

Phía sau, cách xa đội ngũ có không ít thương đội đi theo, bọn họ đều có nhu cầu cần che chở nên theo sát.

Trong xe ngựa phía trước, Kiệt Sâm đang nhắm mắt cố gắng tu luyện Linh Thần Quyết. Sinh hoạt nhàn nhã mấy ngày qua đã khiến cho lực lượng màu đen trong cơ thể hắn tụ tập được một lượng tương đối, cũng làm cho mức độ khống chế của hắn đối với nó tăng lên về chất.

Thời điểm trước kia, Kiệt Sâm khi muốn khống chế lực lượng màu đen này đều cần phải dùng toàn lực. Nhưng hôm nay tuy hắn chưa có thể điều động dễ dàng như chân tay nhưng tính ra cũng không quá mức khó khăn.

Bên ngoài xe ngựa, Lôi Nặc cưỡi ngựa chậm rãi đi theo trong đội ngũ.

- Kiệt Sâm thật đúng là thoải mái ah, chúng ta đều cỡi ngựa, chỉ riêng hắn ngồi xe.

Có tuyển thủ nói thầm.

- Hừ, người người ta là quán quân đại hội Linh Dược Sư vùng Tây Bắc, địa vị tự nhiên khác với chúng ta. Các ngươi không thấy ngay cả Đề Da Lợi Á Điện hạ của Uy Tư vương quốc cũng ngồi xe ngựa sao. Người bên cạnh nói.

- Thật sự là không hiểu nổi, vì sao hai linh dược đại sư như bọn họ lại phải tham gia thi đấu vói Linh Sư như chúng ta làm gì. Nếu là tạo nghệ Linh Dược Sư của hai người không cao còn có thể hiểu, ở đây lại là hai linh dược đại sư, một người là Bát vương tử Điện hạ Uy Tư vương quốc, một người khác càng là con trai của Lôi Nặc đại nhân, thật sự là......

Một ít tuyển thủ lắc đầu thở dài, đều nghĩ mãi mà không rõ.

Nói như vậy vì Linh Dược Sư là quốc bảo, vô cùng trân quý, mà chiến lực Linh Dược Sư đồng cấp lại yếu hơn Linh Sư, tham gia loại thi đấu tuyển chọn này quả thật không hợp với lẽ thường.

- Quản nhiều như vậy làm gì, chúng ta tự nghĩ đi, nếu có thể trổ hết tài năng trong lần tham gia thi đấu tuyển bạt lần này vậy thì tốt rồi.

- Chỉ bằng ngươi? Ha ha!

Người bên cạnh cười to.

- Các nước Tây Bắc chúng ta cũng không có mấy người được lên đâu, nghe nói Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc có rất nhiều cao thủ, luận tổng thể thực lực, các nước Tây Bắc trên đại lục...... Ai!

Nói đến đây, người nọ thở dài một hơi.

...... Hừ, cái đó thì thế nào, các nước Tây Bắc trước kia là yếu, giờ đã có Lôi Nặc đại nhân thì chưa chắc.

Nói đến Lôi Nặc, cả đám tuyển thủ đều sáng mắt.

Tại nơi thực lực vi tôn như Tư Đặc Ân đại lục, Bát giai Đế Linh Sư tuyệt đối là tồn tại thần trong tất cả đại vương quốc.



Đám tuyển thủ đều xì xào bàn tán, không một ai, kể cả đám Đế Lâm luôn duy trì cảnh giác chú ý tới một bóng người màu vàng đứng trên một chạc ba cây trong sơn cốc u tĩnh.

Chính là Lâm Đăng.

Lâm Đăng nhìn vào Lôi Nặc đi ở phía trước:

- Giết chết hắn, chỉ cần một kích!

Lâm Đăng mặc dù biết Lôi Nặc chỉ là cấp thấp Đế Linh Sư nhưng vẫn quyết định đánh lén, trong thời gian ngắn nhất giết chết Lôi Nặc, hắn không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao hắn chỉ cao hơn Lôi Nặc một cấp, hơn nữa thân là thổ hệ Linh Sư, tốc độ cũng chỉ cao hơn kim hệ một chút. Nếu như đối phương không giao thủ mà ra sức đào tẩu thì hắn chưa hẳn nhất định có thể đánh chết Lôi Nặc.

Đội ngũ chậm rãi tới gần, trong sơn cốc rấtyên tĩnh.

Đột ngột “Ông” một tiếng, một vầng hào quang màu đất lập tức bao phủ toàn bộ đội ngũ, đồng thời......

- Phụt!

Một đạo hào quang màu vàng đất lập tức vạch phá bầu trời, đâm về Lôi Nặc.

Thổ hệ linh lực lập tức bành trướng ra, uy áp linh lực khủng bố bỗng dưng từ trên trời giáng xuống, mọi người trong đội ngũ đều cảm thấy hít thở khó khăn, trước mắt tối sầm, chung quanh không khí chỉ còn lại có thổ hệ nguyên tố nồng đậm.

- Không tốt!

Lôi Nặc đang yên lặng cưỡi trên lưng ngựa lập tức biến sắc, đồng thời cảm giác được một lực lượng cực kỳ cường đại nhanh chóng trói buộc về phía toàn thân của ông.

Nếu như Đế Linh Sư cấp thấp bị lọt vào trói buộc nguyên tố cùng với một kích toàn lực của trung cấp Đế Linh Sư tuyệt đối sẽ trở tay không kịp.

Nhưng Lôi Nặc một đường tấn cấp trong chiến đấu. Hiện giờ đối mặt với đánh lén của Lâm Đăng, ông giống như phản xạ có điều kiện. Lôi Nặc lập tức khởi động kết giới kim hệ nguyên tố, của bát giai Đế Linh Sư, toàn thân phóng thẳng lên trời, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, vẫy lên thành một trường tiên màu vàng giao kích với hào quang kia.

- Băng!

Lôi Nặc bắn tung vào vách núi đá khiến mảnh vỡ văng ra tung tóe.

- Hả?

Lâm Đăng biến sắc:

- Lôi Nặc có thể ngăn chặn một kích đánh lén của ta?

Lâm Đăng giật mình!

Tuy vừa rồi vì đánh lén nên hắn cũng không súc thế, linh lực ngưng tụ cũng không quá nhiều nên công kích không phải là toàn lực. Nhưng thân là trung cấp Đế Linh Sư, một kích đánh lén của hắn cũng không phải để Đế Linh Sư cấp thấp có thể tùy ý ngăn trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook