Chương 15: Kết thúc
akiaki
16/05/2016
Vòng cuối là cần thể hiện trí thông minh của bản thân mỗi một người sẽ được giao một tấm thẻ bài phải làm mọi cách. Chỉ cần đến cuối cùng kẻ nào có hai tấm thẻ bài sẽ là kẻ thắng cuộc. Một việc tưởng chừng không khó nhưng để lấy một món đồ từ tay một cao thủ quả không dễ chút nào.
- Đi ăn cắp thôi. Thiên Nhạc ở một bên đưa ra chủ ý, đến bước cuối cùng thì phải thử dù là khó còn hơn là ngồi chờ không phải sao. Dù sao thì cuộc thi cũng nói có thể dùng mọi thủ đoạn không phải sao.
- Nàng sẽ không thể đánh cắp thứ gì từ một kẻ giỏi hơn mình vì việc đó là không thể. Triệu Tề ở một bên bác bỏ ý kiến thê tử. Đôi lúc nàng thật thông minh nhưng có khi nàng thật ngốc.
- Ta thấy chẳng phải đối phương cũng sẽ cần lệnh bài của huynh sao, chúng ta chỉ cần ngồi chờ hắn tời động thủ ta sẽ lẻn vào chỗ hắn ăn cắp là được. Linh Tuyết ở một bên thông minh hơn một chút.
- Nàng nghĩ thứ quan trong hắn sẽ cất nơi nào là an toàn nhất hiện nay. Lại nói nếu hắn tời cướp lệnh bài của chúng ta bằng võ công chúng ta có thể thắng sao ? Minh Nhật ở một bên phá vỡ ảo tưởng của thê tử.
- Sẽ không có nơi nào an toàn nhất trừ trên người hắn lúc này, ta nghĩ ta nên đi xin hắn ta lệnh bài . Kinh Mạn ở một bên đến giờ mới lên tiếng, hắn nghĩ đó là biện pháp hay nhất lúc này.
- Huynh nghĩ hắn sẽ đưa lệnh bài của mình chỉ cần huynh hỏi xin sao ? vậy cần gì cực khổ vào tới vòng trong này. Tất cả mọi người đều cười tên đầu óc đơn giản kia.
- Ta cũng không phải xin không của hắn. Hắn là có thứ cần trao đổi với tên kia nhưng mong là tin tức hắn nắm trong tay hữu dụng. Kinh Mạn rời khỏi nơi ở của mình nhắm hướng phòng của Vô Ảnh đi đến. Dù mọi người có nói gì chăng nữa Kinh Mạn vẫn như cũ kế hoạch của mình. Trong căn phòng không chút ánh sáng Vô Ảnh như đang đợi người tới.
- Huynh đến là đưa lệnh bài cho ta sao ? Vô Ảnh nhếch lên cười đùa cợt.
- Ta tới muốn dùng một tin tức mua lệnh bài trên tay ngươi.
- Tin tức, thú vị thật có tin tức gì mà Diêm La cốc ta không tra ra được ? Hắn nhếch môi lộ la nụ cười điên đảo chúng sinh.
- Hiểu Nguyệt Phù, tháng trước Diêm La cốc là truy tìm nàng ta đi. Hắn là tình cờ tra được Nguyệt Phù là thiếu phu nhân mới vào cửa vài tháng trước của Diêm La cốc khi nàng tìm đến nhờ hắn che dấu hành tung. Dù thật có lỗi vì bán đứng bạn bè nhưng hắn tin hắn hẳn là đang giúp tiểu Phù đi. Nếu cha đứa nhỏ kia là hắn ta hẳn là nên cho hắn ta biết tình trạng của tiểu Phù hiện giờ vì nếu có bất trắc với nàng hắn hẳn không gánh nổi với Diêm La cốc đi.
- Nàng hiện giờ ở đâu ? Vô Ảnh kích động bắt lấy hắn, cả tháng nay hắn thực không có chút tin tức của nàng. Rồi theo tin tức của Kinh Mạn Vô Ảnh phân phó thuộc hạ.
- Dàn trận bắt thiếu phu nhân trở về. Hừ, nàng muốn trốn hắn sao, kiếp sau cũng không có cửa đâu, nàng chạy tới đâu hắn sẽ truy tới đó nhất định không thể bỏ qua cho thê tử bỏ trốn kia. Nói rồi bỏ lại lệnh bài cho Kinh Mạn chuyện của Đường muội hắn không thể lo nữa.(akiaki : kẻ bán đứng bạn kẻ bán đứng muội chỉ vì một chữ sắc).
Khi Kinh Mạn trở lại với lệnh bài của Vô Ảnh thì khiến mọi ngưới mắt hình chữ A, miệng hình chữ O,không ai có thể tin hắn là đi nói chuyện với tên kia lại có thể mang về lệnh bài. Ngay khi có được lệnh bài trong tay Kinh Mạn liền nhanh chóng đem đến chỗ Quỷ y hắn hẳn rất muốn gặp ngay thê tử mà đêm ngày mình tưởng niệm. Khi hắn bước vào căn phòng giao nộp lệnh bài thì hình bóng hắn tưởng niệm đang ở trước mắt hắn. Dược Dược không cho là hắn có thể nhanh như vậy lấy được lệnh bài từ ta đường ca nên không kịp tránh mặt.( akiaki : Cha của Dược Dược với cha của Vô ảnh là Anh em ruột nhưng khác họ là có một nguyên nhân khác) Ngay khi nhận ra hình bóng nhớ mong hắn vội chạy nhanh đến ôm lấy nàng cứ như sợ rằng nàng lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Khi Dược Dươc kịp nhận ra hắn nàng là đang trong vòng tay người nào đó. Chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm chặt nàng khẽ run rẩy thì nước mắt nàng không ngăn nổi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú:
- Chàng vì sao lại đến đây ? Không phải nên ở bên Linh Tuyết cô nương ấy sao ? Giọng nàng có chút nghẹn ngào.
- Sao có thể ở bên cạnh Linh Tuyết trong khi ta yêu nàng chứ. Quý Dược Dược nàng nghe cho rõ Vân kinh Mạn ta đời này chỉ có thể có một thê tử cũng là người mà ta yêu nhất đó là nàng. Một tiểu yêu tinh tốn nhiều tâm tư tình cảm với kẻ chẳng ra gì như ta. Thân mình Dược Dược nhè nhẹ lay động thì ra hắn luôn biết, luôn hiểu chỉ là không giỏi biểu đạt với nàng. Khẽ xoay người nàng vuốt ve đôi mắt thiếu ngủ trầm trọng kia, khuôn mặt kia đã gầy đi rất nhiều.
- Chàng tại sao không ngủ, nều không có sức khỏe tốt thì thiếp và Tiêu nhi phải làm sao đây. Nàng xót xa trầm giọng quở trách nhưng trong lòng có tư vị ngọt ngào vì nàng biết hắn là vì nàng.
- Ta nhớ nàng, không thể bắt đầu óc ngừng nghĩ đến nàng nên không thể ngủ được.
- Chàng…Đôi mắt nàng thoáng tràn ngập nước, đôi tay run run vuốt lên khuôn mặt hắn.
- Trước khi tham dự kén rể một tuần ta có ngủ suốt một tuần nhờ liệu pháp thôi miên của một vị bằng hữu. Hắn càng nói nàng càng khóc nhiều hơn khiến hắn luống cuống. Hắn là vì nàng mà ép bản thân không thể ngủ được, là vì nàng mà hắn tự hành hạ bản thân mình đến như thế. Từ xót xa nàng trở nên tức giận, giơ ta đánh vào lồng ngực hắn vừa đánh hắn vừa nức nở:
- Từ giờ không cho phép chàng bạc đãi bản thân như thế nữa. Sao lại khiến ta đau lòng như thế chứ. Cả hai đang tràn ngập không khí màu hồng hạnh phúc thì từ phía sau vang lên tiếng tiểu oa nhi tuy có chút non nớp nhưng có tính cảnh cáo nồng đậm.
- Kẻ xấu, buông mẫu thân ta ra. Mẫu thân, người đừng khóc, Tiêu Tiêu thổi thổi cho cái đau bay đi nha,mẫu thân ngoan đừng khóc nhè. Tiều hài tử ba tuổi nhào vào lòng Dược Dươc tách ra hắn cùng thê tử tay hài tử xoa lên mặt nàng rồi quay sang với ánh mắt phòng bị nhìn hắn.
- Tiêu Tiêu đây là phụ thân con , gọi phụ thân đi. Nàng lau đi nước mắt hướng hài tử ba tuổi nói
- Là người phụ thân này khi dễ mẫu thân nên mẫu thân khóc sao? Mẫu thân yên tâm nếu không thích phụ thân này con sẽ mua phụ thân mới cho người. Hắn là phải dùng đá nhiều màu sắc để mua người phụ thân này với ngoại công nhưng nếu nương hắn không thích hắn sẽ lại mua một người khác. Đá nhiều màu sắc hắn còn rất nhiều, nếu mẫu thân lại không thích thì lại đổi một người phụ thân khác là được.
- Tiêu Tiêu ngoan Nương là rất thích người phụ thân này,nương khóc vì vui quá thôi. Nương đừng khóc vui cũng đừng khóc, Tiêu Tiêu là biết vì Tiêu Tiêu mà món bánh tiêu người thích ăn lại không dám ăn nữa nên khi Tiêu Tiêu ngủ nương sẽ khóc vì thèm bánh tiêu. Nên con mua Phụ thân để nương cười mà, nên vui thì cười đi, đừng khóc được không?. Thấy vẻ mặt không hiểu Kinh Mạn nhìn nàng nàng buồn cười giải thích
- Thiếp là thích ăn bánh tiêu, khi đang ăn bánh tiêu thì nghẹn rồi trở dạ sinh Tiêu Tiêu nhưng từ đó thì sợ bánh tiêu luôn. Vì tưởng niệm món bánh mình từng thích nên thiếp đặt tên con là Tiêu Tiêu.(akiaki: vậy cũng đặt đươc tên cho đứa nhỏ cho được nếu món nàng thích mang cái tên quái dị thì thật tội cho nó. Dược Dược: câm miệng.) Nghe đến lý do nàng đặt tên cho con, hắn cũng có chút oát mồ hôi hột, nhưng những điều đó chằng phải là điều hắn đã bỏ lỡ sao.
Hắn yêu nàng yêu cả khoảng thời gian không có hắn trong suốt ba năm cho nên tự nhiên cái tên Tiêu Tiêu nàng đặt cho con cũng khiến hắn yêu. Nó là dấu mốc trong thời điểm hắn trở thành cha một đứa trẻ đáng yêu kia. Từ nay hắn không muốn bỏ lỡ một lần nữa, Kinh mạn vòng tay ôm lấy hai người hắn yêu nhất vào trong ngực, gia đình hắn một lần súyt đánh mất nay đã tìm lại được.
****hoàn****
- Đi ăn cắp thôi. Thiên Nhạc ở một bên đưa ra chủ ý, đến bước cuối cùng thì phải thử dù là khó còn hơn là ngồi chờ không phải sao. Dù sao thì cuộc thi cũng nói có thể dùng mọi thủ đoạn không phải sao.
- Nàng sẽ không thể đánh cắp thứ gì từ một kẻ giỏi hơn mình vì việc đó là không thể. Triệu Tề ở một bên bác bỏ ý kiến thê tử. Đôi lúc nàng thật thông minh nhưng có khi nàng thật ngốc.
- Ta thấy chẳng phải đối phương cũng sẽ cần lệnh bài của huynh sao, chúng ta chỉ cần ngồi chờ hắn tời động thủ ta sẽ lẻn vào chỗ hắn ăn cắp là được. Linh Tuyết ở một bên thông minh hơn một chút.
- Nàng nghĩ thứ quan trong hắn sẽ cất nơi nào là an toàn nhất hiện nay. Lại nói nếu hắn tời cướp lệnh bài của chúng ta bằng võ công chúng ta có thể thắng sao ? Minh Nhật ở một bên phá vỡ ảo tưởng của thê tử.
- Sẽ không có nơi nào an toàn nhất trừ trên người hắn lúc này, ta nghĩ ta nên đi xin hắn ta lệnh bài . Kinh Mạn ở một bên đến giờ mới lên tiếng, hắn nghĩ đó là biện pháp hay nhất lúc này.
- Huynh nghĩ hắn sẽ đưa lệnh bài của mình chỉ cần huynh hỏi xin sao ? vậy cần gì cực khổ vào tới vòng trong này. Tất cả mọi người đều cười tên đầu óc đơn giản kia.
- Ta cũng không phải xin không của hắn. Hắn là có thứ cần trao đổi với tên kia nhưng mong là tin tức hắn nắm trong tay hữu dụng. Kinh Mạn rời khỏi nơi ở của mình nhắm hướng phòng của Vô Ảnh đi đến. Dù mọi người có nói gì chăng nữa Kinh Mạn vẫn như cũ kế hoạch của mình. Trong căn phòng không chút ánh sáng Vô Ảnh như đang đợi người tới.
- Huynh đến là đưa lệnh bài cho ta sao ? Vô Ảnh nhếch lên cười đùa cợt.
- Ta tới muốn dùng một tin tức mua lệnh bài trên tay ngươi.
- Tin tức, thú vị thật có tin tức gì mà Diêm La cốc ta không tra ra được ? Hắn nhếch môi lộ la nụ cười điên đảo chúng sinh.
- Hiểu Nguyệt Phù, tháng trước Diêm La cốc là truy tìm nàng ta đi. Hắn là tình cờ tra được Nguyệt Phù là thiếu phu nhân mới vào cửa vài tháng trước của Diêm La cốc khi nàng tìm đến nhờ hắn che dấu hành tung. Dù thật có lỗi vì bán đứng bạn bè nhưng hắn tin hắn hẳn là đang giúp tiểu Phù đi. Nếu cha đứa nhỏ kia là hắn ta hẳn là nên cho hắn ta biết tình trạng của tiểu Phù hiện giờ vì nếu có bất trắc với nàng hắn hẳn không gánh nổi với Diêm La cốc đi.
- Nàng hiện giờ ở đâu ? Vô Ảnh kích động bắt lấy hắn, cả tháng nay hắn thực không có chút tin tức của nàng. Rồi theo tin tức của Kinh Mạn Vô Ảnh phân phó thuộc hạ.
- Dàn trận bắt thiếu phu nhân trở về. Hừ, nàng muốn trốn hắn sao, kiếp sau cũng không có cửa đâu, nàng chạy tới đâu hắn sẽ truy tới đó nhất định không thể bỏ qua cho thê tử bỏ trốn kia. Nói rồi bỏ lại lệnh bài cho Kinh Mạn chuyện của Đường muội hắn không thể lo nữa.(akiaki : kẻ bán đứng bạn kẻ bán đứng muội chỉ vì một chữ sắc).
Khi Kinh Mạn trở lại với lệnh bài của Vô Ảnh thì khiến mọi ngưới mắt hình chữ A, miệng hình chữ O,không ai có thể tin hắn là đi nói chuyện với tên kia lại có thể mang về lệnh bài. Ngay khi có được lệnh bài trong tay Kinh Mạn liền nhanh chóng đem đến chỗ Quỷ y hắn hẳn rất muốn gặp ngay thê tử mà đêm ngày mình tưởng niệm. Khi hắn bước vào căn phòng giao nộp lệnh bài thì hình bóng hắn tưởng niệm đang ở trước mắt hắn. Dược Dược không cho là hắn có thể nhanh như vậy lấy được lệnh bài từ ta đường ca nên không kịp tránh mặt.( akiaki : Cha của Dược Dược với cha của Vô ảnh là Anh em ruột nhưng khác họ là có một nguyên nhân khác) Ngay khi nhận ra hình bóng nhớ mong hắn vội chạy nhanh đến ôm lấy nàng cứ như sợ rằng nàng lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Khi Dược Dươc kịp nhận ra hắn nàng là đang trong vòng tay người nào đó. Chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm chặt nàng khẽ run rẩy thì nước mắt nàng không ngăn nổi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú:
- Chàng vì sao lại đến đây ? Không phải nên ở bên Linh Tuyết cô nương ấy sao ? Giọng nàng có chút nghẹn ngào.
- Sao có thể ở bên cạnh Linh Tuyết trong khi ta yêu nàng chứ. Quý Dược Dược nàng nghe cho rõ Vân kinh Mạn ta đời này chỉ có thể có một thê tử cũng là người mà ta yêu nhất đó là nàng. Một tiểu yêu tinh tốn nhiều tâm tư tình cảm với kẻ chẳng ra gì như ta. Thân mình Dược Dược nhè nhẹ lay động thì ra hắn luôn biết, luôn hiểu chỉ là không giỏi biểu đạt với nàng. Khẽ xoay người nàng vuốt ve đôi mắt thiếu ngủ trầm trọng kia, khuôn mặt kia đã gầy đi rất nhiều.
- Chàng tại sao không ngủ, nều không có sức khỏe tốt thì thiếp và Tiêu nhi phải làm sao đây. Nàng xót xa trầm giọng quở trách nhưng trong lòng có tư vị ngọt ngào vì nàng biết hắn là vì nàng.
- Ta nhớ nàng, không thể bắt đầu óc ngừng nghĩ đến nàng nên không thể ngủ được.
- Chàng…Đôi mắt nàng thoáng tràn ngập nước, đôi tay run run vuốt lên khuôn mặt hắn.
- Trước khi tham dự kén rể một tuần ta có ngủ suốt một tuần nhờ liệu pháp thôi miên của một vị bằng hữu. Hắn càng nói nàng càng khóc nhiều hơn khiến hắn luống cuống. Hắn là vì nàng mà ép bản thân không thể ngủ được, là vì nàng mà hắn tự hành hạ bản thân mình đến như thế. Từ xót xa nàng trở nên tức giận, giơ ta đánh vào lồng ngực hắn vừa đánh hắn vừa nức nở:
- Từ giờ không cho phép chàng bạc đãi bản thân như thế nữa. Sao lại khiến ta đau lòng như thế chứ. Cả hai đang tràn ngập không khí màu hồng hạnh phúc thì từ phía sau vang lên tiếng tiểu oa nhi tuy có chút non nớp nhưng có tính cảnh cáo nồng đậm.
- Kẻ xấu, buông mẫu thân ta ra. Mẫu thân, người đừng khóc, Tiêu Tiêu thổi thổi cho cái đau bay đi nha,mẫu thân ngoan đừng khóc nhè. Tiều hài tử ba tuổi nhào vào lòng Dược Dươc tách ra hắn cùng thê tử tay hài tử xoa lên mặt nàng rồi quay sang với ánh mắt phòng bị nhìn hắn.
- Tiêu Tiêu đây là phụ thân con , gọi phụ thân đi. Nàng lau đi nước mắt hướng hài tử ba tuổi nói
- Là người phụ thân này khi dễ mẫu thân nên mẫu thân khóc sao? Mẫu thân yên tâm nếu không thích phụ thân này con sẽ mua phụ thân mới cho người. Hắn là phải dùng đá nhiều màu sắc để mua người phụ thân này với ngoại công nhưng nếu nương hắn không thích hắn sẽ lại mua một người khác. Đá nhiều màu sắc hắn còn rất nhiều, nếu mẫu thân lại không thích thì lại đổi một người phụ thân khác là được.
- Tiêu Tiêu ngoan Nương là rất thích người phụ thân này,nương khóc vì vui quá thôi. Nương đừng khóc vui cũng đừng khóc, Tiêu Tiêu là biết vì Tiêu Tiêu mà món bánh tiêu người thích ăn lại không dám ăn nữa nên khi Tiêu Tiêu ngủ nương sẽ khóc vì thèm bánh tiêu. Nên con mua Phụ thân để nương cười mà, nên vui thì cười đi, đừng khóc được không?. Thấy vẻ mặt không hiểu Kinh Mạn nhìn nàng nàng buồn cười giải thích
- Thiếp là thích ăn bánh tiêu, khi đang ăn bánh tiêu thì nghẹn rồi trở dạ sinh Tiêu Tiêu nhưng từ đó thì sợ bánh tiêu luôn. Vì tưởng niệm món bánh mình từng thích nên thiếp đặt tên con là Tiêu Tiêu.(akiaki: vậy cũng đặt đươc tên cho đứa nhỏ cho được nếu món nàng thích mang cái tên quái dị thì thật tội cho nó. Dược Dược: câm miệng.) Nghe đến lý do nàng đặt tên cho con, hắn cũng có chút oát mồ hôi hột, nhưng những điều đó chằng phải là điều hắn đã bỏ lỡ sao.
Hắn yêu nàng yêu cả khoảng thời gian không có hắn trong suốt ba năm cho nên tự nhiên cái tên Tiêu Tiêu nàng đặt cho con cũng khiến hắn yêu. Nó là dấu mốc trong thời điểm hắn trở thành cha một đứa trẻ đáng yêu kia. Từ nay hắn không muốn bỏ lỡ một lần nữa, Kinh mạn vòng tay ôm lấy hai người hắn yêu nhất vào trong ngực, gia đình hắn một lần súyt đánh mất nay đã tìm lại được.
****hoàn****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.