Chương 62: Bước Đi Không Ngoảnh Lại
Engthu
23/06/2024
Lại là tiệm hoa mang tên Hồi Ức.
Mười mấy năm trước, Dương Đoan Ngọc cùng Chung Trạch Dương đến tiệm này mua hoa, mở hàng là hoa hồng đỏ rực, khi ấy chị chủ cũng chỉ mới là cô gái nhỏ nhắn xinh xinh.
Bây giờ, Dương Đoan Ngọc lại mang dáng vẻ trưởng thành, có chút táo bạo, tay trong tay với Cao Vĩ Thành đi đến tiệm hoa, chị chủ hiện tại là một tay bồng bế con một tay quán xuyến gia đình.
Chị chủ hôm nay cũng chẳng có ở tiệm, Dương Đoan Ngọc đặt một bó hoa cúc trắng, gói trong bì đen.
Cao Vĩ Thành có chút thắc mắc, không hiểu sao cô lại dẫn anh tới tiệm hoa, lại còn mua bó hoa cúc trắng nữa, anh khẽ chạm tay vào vai cô:“Em mua hoa này cho ai vậy?”.
Dương Đoan Ngọc quay lại nhìn Cao Vĩ Thành, cô kéo bàn tay anh xuống đặt vào lòng tay mình, cô nhẹ nhàng vuốt lên những vết chai sạn ở ngón tay anh:“Lát nữa em dẫn anh tới ra mắt một người”.
“Người nào?”.
“Người yêu thời trẻ của em”.
Cao Vĩ Thành có chút sững sốt, tay anh nắm chặt, ánh mắt rưng rưng dán vào mặt cô. Thấy anh không có biểu cảm gì trên mặt, cô thở dài:“Dù sao thì em cũng sắp đi Hải Thành rồi, phải tới tạm biệt cậu ấy, đồng thời cũng báo cho cậu ấy là em đã có người mới để cậu ấy an tâm hơn, em cũng đỡ cảm thấy tiếc nuối”.
“Không ngờ kiểu người như em lại lụy tình lâu đến thế”.
“Vậy thì đi nhanh lên, anh muốn gặp người trong lòng của em như thế nào, dù sao thì anh cũng nên đi thưa chuyện với người ta một tiếng, không thôi tối ngủ lại bị cậu bạn của em đè người”.
Dương Đoan Ngọc cười lớn. Sau khi nhận hoa, cả hai liền đi tới khu nghĩa trang cách đó cũng không xa. Dương Đoan Ngọc có chút run tay, bó hoa cầm trên tay bị cô nắm chặt đến nhàu cả bao gói. Cao Vĩ Thành bước tới nắm lấy tay cô, trầm giọng nói:“Dẫn đường đi”.
Dương Đoan Ngọc có chút lo lắng, mỗi bước chân đi đều nặng trũi, cảm giác như mình là kẻ bắt cá hai tay, phản bội tình yêu của mình với người cũ.
Bước chân của hai người dừng lại trước ngôi mộ. Khuôn mặt của cậu thanh niên trẻ được in trên bia đá, trông phai màu nhạt mờ vì thời gian trôi lâu. Dương Đoan Ngọc không dám nhìn thẳng, cô bước tới đặt bó hoa lên tấm bia.
“Tớ tới thăm cậu nè”.
Cô lấy một chiếc khăn tay nhỏ, lau sạch mặt bia bị bám bụi bẩn rồi lấy tay nhổ vài cọng cỏ mọc trên mặt phần mộ, Cao Vĩ Thành bắt lấy tay cô:“Để đó anh nhổ cho”.
Dương Đoan Ngọc gật đầu, bàn tay khác xoa nhẹ lên bề mặt phần mộ, cô cười mỉm:“Lâu thật đấy”.
“Chắc là tớ quên cậu rồi”.
Giọng cô rất nhỏ, cứ như cô đang thì thầm nói cho người đang nằm dưới lòng đất kia, không cho người khác nghe, nhưng từng câu từng chữ cô nói vẫn bị Cao Vĩ Thành nghe thấy. Anh cúi người, cố làm sạch phần cỏ mọc trên mộ, cố gắng để cho Dương Đoan Ngọc có không gian riêng với người đã khuất.
Tuy là vậy nhưng Cao Vĩ Thành vẫn không thôi tò mò, anh nghiêng đầu nhìn về phía tấm bia mộ. Ở trên đó có hình khuôn mặt chàng trai cười tươi, ánh mắt sáng, mặc chiếc áo sơ mi học sinh trắng tin, ở dưới tấm hình là tên của người đã khuất, tên Chung Trạch Dương, hưởng dương mười lăm tuổi.
Quá trẻ, thật sự rất trẻ!
Cao Vĩ Thành cảm thấy có chút thương tiếc, người ra đi ở độ tuổi còn quá trẻ, còn quá nhiều hoài bảo.
Cao Vĩ Thành quay mặt, không nhìn nữa. Được một lúc sau, tay anh bị cô kéo lại:“Đừng nhổ nữa, lại đây thắp hương với em”.
Dương Đoan Ngọc đưa hương cho anh, cả hai người đứng trước phần mộ, cúi lạy ba cái, sau đó cô thưa lời:“Hôm nay em đến thăm anh, lát nữa tớ đi Hải Sơn, cậu ở lại đây vui vẻ nhé, khi nào có dịp tớ sẽ thăm cậu”.
“Trời hôm nay cũng khá đẹp, tớ dẫn một người đến thăm cậu, là người yêu mới của tớ”.
Quang cảnh xung quanh dần trở nên im lặng, như muốn lắng nghe lời cô gái chuyển vào gió gửi người ở phương xa.
“Lần này chắc chắn tớ sẽ quên cậu, tớ sẽ có hạnh phúc mới, không tới làm phiền cậu nữa” giọng cô như nghẹn lại, không nói gì nữa, cúi lại thêm ba cái rồi cắm nhan vào ly hương ở trước bia mộ.
Cao Vĩ Thành từ nãy giờ chỉ biết im lặng, anh nhìn chằm chằm vào tấm hình trên bia mộ. Hóa ra người cô yêu suốt bao năm qua là như thế này.
Cao Vĩ Thành tiến tới cắm hương, lúc cắm, anh có đứng lại đôi chút, mắt nhìn vào tấm hình nói:“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tối, cậu yên tâm”.
Nói xong, anh nắm tay Dương Đoan Ngọc, chào tạm biệt với chàng trai trẻ đang nở nụ cười ở tấm bia mộ. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước đi thật nhanh về phía trước, không ai ngoảnh đầu lại, không ai níu kéo.
Mặt trời chiếu rọi không được bao lâu thì mây đen lại che lấp, cơn mưa rào vội rơi giọt nước, bay vào tấm hình trên bia mộ.
Khuôn mặt chàng trai trẻ cứ thế bị cơn mưa làm ướt, nhỏ giọt rồi chảy dài trên khuôn mặt, cảm giác như chàng trai đang khóc nhưng nụ cười vẫn hạnh phúc.
Hạnh phúc vì chấp niệm của chàng đã được yêu thương.
Mười mấy năm trước, Dương Đoan Ngọc cùng Chung Trạch Dương đến tiệm này mua hoa, mở hàng là hoa hồng đỏ rực, khi ấy chị chủ cũng chỉ mới là cô gái nhỏ nhắn xinh xinh.
Bây giờ, Dương Đoan Ngọc lại mang dáng vẻ trưởng thành, có chút táo bạo, tay trong tay với Cao Vĩ Thành đi đến tiệm hoa, chị chủ hiện tại là một tay bồng bế con một tay quán xuyến gia đình.
Chị chủ hôm nay cũng chẳng có ở tiệm, Dương Đoan Ngọc đặt một bó hoa cúc trắng, gói trong bì đen.
Cao Vĩ Thành có chút thắc mắc, không hiểu sao cô lại dẫn anh tới tiệm hoa, lại còn mua bó hoa cúc trắng nữa, anh khẽ chạm tay vào vai cô:“Em mua hoa này cho ai vậy?”.
Dương Đoan Ngọc quay lại nhìn Cao Vĩ Thành, cô kéo bàn tay anh xuống đặt vào lòng tay mình, cô nhẹ nhàng vuốt lên những vết chai sạn ở ngón tay anh:“Lát nữa em dẫn anh tới ra mắt một người”.
“Người nào?”.
“Người yêu thời trẻ của em”.
Cao Vĩ Thành có chút sững sốt, tay anh nắm chặt, ánh mắt rưng rưng dán vào mặt cô. Thấy anh không có biểu cảm gì trên mặt, cô thở dài:“Dù sao thì em cũng sắp đi Hải Thành rồi, phải tới tạm biệt cậu ấy, đồng thời cũng báo cho cậu ấy là em đã có người mới để cậu ấy an tâm hơn, em cũng đỡ cảm thấy tiếc nuối”.
“Không ngờ kiểu người như em lại lụy tình lâu đến thế”.
“Vậy thì đi nhanh lên, anh muốn gặp người trong lòng của em như thế nào, dù sao thì anh cũng nên đi thưa chuyện với người ta một tiếng, không thôi tối ngủ lại bị cậu bạn của em đè người”.
Dương Đoan Ngọc cười lớn. Sau khi nhận hoa, cả hai liền đi tới khu nghĩa trang cách đó cũng không xa. Dương Đoan Ngọc có chút run tay, bó hoa cầm trên tay bị cô nắm chặt đến nhàu cả bao gói. Cao Vĩ Thành bước tới nắm lấy tay cô, trầm giọng nói:“Dẫn đường đi”.
Dương Đoan Ngọc có chút lo lắng, mỗi bước chân đi đều nặng trũi, cảm giác như mình là kẻ bắt cá hai tay, phản bội tình yêu của mình với người cũ.
Bước chân của hai người dừng lại trước ngôi mộ. Khuôn mặt của cậu thanh niên trẻ được in trên bia đá, trông phai màu nhạt mờ vì thời gian trôi lâu. Dương Đoan Ngọc không dám nhìn thẳng, cô bước tới đặt bó hoa lên tấm bia.
“Tớ tới thăm cậu nè”.
Cô lấy một chiếc khăn tay nhỏ, lau sạch mặt bia bị bám bụi bẩn rồi lấy tay nhổ vài cọng cỏ mọc trên mặt phần mộ, Cao Vĩ Thành bắt lấy tay cô:“Để đó anh nhổ cho”.
Dương Đoan Ngọc gật đầu, bàn tay khác xoa nhẹ lên bề mặt phần mộ, cô cười mỉm:“Lâu thật đấy”.
“Chắc là tớ quên cậu rồi”.
Giọng cô rất nhỏ, cứ như cô đang thì thầm nói cho người đang nằm dưới lòng đất kia, không cho người khác nghe, nhưng từng câu từng chữ cô nói vẫn bị Cao Vĩ Thành nghe thấy. Anh cúi người, cố làm sạch phần cỏ mọc trên mộ, cố gắng để cho Dương Đoan Ngọc có không gian riêng với người đã khuất.
Tuy là vậy nhưng Cao Vĩ Thành vẫn không thôi tò mò, anh nghiêng đầu nhìn về phía tấm bia mộ. Ở trên đó có hình khuôn mặt chàng trai cười tươi, ánh mắt sáng, mặc chiếc áo sơ mi học sinh trắng tin, ở dưới tấm hình là tên của người đã khuất, tên Chung Trạch Dương, hưởng dương mười lăm tuổi.
Quá trẻ, thật sự rất trẻ!
Cao Vĩ Thành cảm thấy có chút thương tiếc, người ra đi ở độ tuổi còn quá trẻ, còn quá nhiều hoài bảo.
Cao Vĩ Thành quay mặt, không nhìn nữa. Được một lúc sau, tay anh bị cô kéo lại:“Đừng nhổ nữa, lại đây thắp hương với em”.
Dương Đoan Ngọc đưa hương cho anh, cả hai người đứng trước phần mộ, cúi lạy ba cái, sau đó cô thưa lời:“Hôm nay em đến thăm anh, lát nữa tớ đi Hải Sơn, cậu ở lại đây vui vẻ nhé, khi nào có dịp tớ sẽ thăm cậu”.
“Trời hôm nay cũng khá đẹp, tớ dẫn một người đến thăm cậu, là người yêu mới của tớ”.
Quang cảnh xung quanh dần trở nên im lặng, như muốn lắng nghe lời cô gái chuyển vào gió gửi người ở phương xa.
“Lần này chắc chắn tớ sẽ quên cậu, tớ sẽ có hạnh phúc mới, không tới làm phiền cậu nữa” giọng cô như nghẹn lại, không nói gì nữa, cúi lại thêm ba cái rồi cắm nhan vào ly hương ở trước bia mộ.
Cao Vĩ Thành từ nãy giờ chỉ biết im lặng, anh nhìn chằm chằm vào tấm hình trên bia mộ. Hóa ra người cô yêu suốt bao năm qua là như thế này.
Cao Vĩ Thành tiến tới cắm hương, lúc cắm, anh có đứng lại đôi chút, mắt nhìn vào tấm hình nói:“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tối, cậu yên tâm”.
Nói xong, anh nắm tay Dương Đoan Ngọc, chào tạm biệt với chàng trai trẻ đang nở nụ cười ở tấm bia mộ. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước đi thật nhanh về phía trước, không ai ngoảnh đầu lại, không ai níu kéo.
Mặt trời chiếu rọi không được bao lâu thì mây đen lại che lấp, cơn mưa rào vội rơi giọt nước, bay vào tấm hình trên bia mộ.
Khuôn mặt chàng trai trẻ cứ thế bị cơn mưa làm ướt, nhỏ giọt rồi chảy dài trên khuôn mặt, cảm giác như chàng trai đang khóc nhưng nụ cười vẫn hạnh phúc.
Hạnh phúc vì chấp niệm của chàng đã được yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.