Chương 21: Lời Tạm Biệt Ở Sân Bay
Engthu
31/03/2024
Không ai sống một cuộc đời suôn sẻ, ai rồi cũng gặp trắc trở trong cuộc đời. Dù không muốn cũng phải chấp nhận, đau khổ hay oán trách chỉ làm ta lún sâu hơn vào sự thống khổ.
***************
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành hồ sơ thi tốt nghiệp, Dương Đoan Ngọc nhanh chống chạy tới trung tâm thương mai để mua áo giữ nhiệt và khăn quàng cổ.
Vì hiện tại là mùa hè nên hầu hết không ai bán đồ mùa đông, Dương Đoan Ngọc chui rúc hết mười tầng ở trung tâm thương mại mới tìm ra có nơi bán.
Để đồ ấm có thể phát huy hết tác dụng khi ở mùa đông ở nga, Dương Đoan Ngọc sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua cái áo đắt tiền nhất.
Cô chọn một cái áo giữ nhiệt màu đen, bên trong có lót lớp lông mịn rất ấm, cô không biết Cao Vĩ Thành mặc size gì nên cô miêu tả hình dáng của anh rồi nhờ nhân viên hỗ trợ. Còn đặc biệt lấy thêm chiếc khăn choàng màu xanh lục quân. Có lẽ vì một phần anh đi bộ đội nên cô mua màu này, một phần vì cô gửi gắm chút ước mơ của mình vào anh.
Thanh toán xong thì cũng đã 12h trưa, Dương Đoan Ngọc hối hả lái xe đến sân bay, giữa đường cô lại bị kẹt xe, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ đến kịp, cuối cùng cô cũng đến kịp.
Lúc này, thông báo ở sân bay vang lên, thông báo hành khách chuyến bay EH578 đi về phía cổng A để tới máy bay. Những học viên sĩ quan ôm chào tạm biệt người thân, ai cũng rơm rớm nước mắt, họ chụp những tấm hình cuối với người thân rồi nói lời chào và xách vali bước đi. Cao Vĩ Thành ngồi ở hàng ghế chờ, trên người anh mặc là bộ quân phục màu xanh lục, trên vai là cầu vai của học viên, sau lưng là balo quân trang lớn. Hình ảnh những người lính đang lưu luyến bên người đều thu vào ánh mắt của Cao Vĩ Thành. Anh là người duy nhất không có ai đến đưa tiễn, hình bóng anh cô đơn đến nỗi ngay cả phụ huynh của một học viên nào đấy đã thương xót ôm vào chào tạm biệt anh.
Sau đó, các học viên dần dần đi đến cổng A để tới báy bay, Cao Vĩ Thành khi này ngập ngừng quay lưng nhìn lại, anh muốn ngắm nhìn nơi này thêm một chút, anh lưu luyến nhìn cảnh vật trong sân bay, nhìn con người đang hối hả chạy đua với thời gian, nhìn mảnh đất đã nuôi lớn anh.
Không ai sống một cuộc đời suôn sẻ, ai rồi cũng sẽ gặp biến cố trong cuộc đời để từ đó mới có thể trưởng thành, kể cả người như anh. Dù không muốn cũng phải chấp nhận, đau khổ hay oán trách chỉ làm ta lún sâu hơn vào sự thống khổ. Cao Vĩ Thành không muốn, anh không muốn mình trở thành kẻ thua cuộc, anh phải thành công thì người thân mới có thể an lòng. Và anh cũng sẽ có tư cách để nói lời yêu ai đó.
Cao Vĩ Thành không muốn sự níu kéo làm lu mờ tâm trí nữa, anh dứt khoát kéo vali đi về phía cổng A. Ngay lúc này tiếng hét của cô gái đã giữ bước chân của Cao Vĩ Thành lại. truyện tiên hiệp hay
“Vĩ Thành! Đợi đã”.
Anh chàng học viên sĩ quan quay lại, anh thấy Dương Đoan Ngọc tay xách túi quà lớn, chạy tới anh.
“Sao em lại tới đây?”
Dương Đoan Ngọc lúc này như thở không ra hơi, co cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối thở hồng hộc. Cao Vĩ Thành đi tới, anh lo lắng vỗ vỗ lên lưng cô, nói:“Thở đi em, sao không nghỉ ngơi lại chạy ra đây làm gì?”.
“Tặng anh” Dương Đoan Ngọc thở dốc, đưa túi quà về phía anh:“Tặng anh món quà, chúc anh lên đường bình an, học tập trở thành người có tài, có ích cho đất nước”.
Anh ngập ngừng cầm lấy, bàn tay sờ lên túi quà giấy xám này, anh không biết bên trong đó là thứ gì, nhưng cô vì muốn tặng anh món quà này mà chạy đến cả thở dốc, anh cảm động ôm lấy món quà.
“Cám ơn em, anh xin nhận món quà này, anh sợ em còn yếu nên không muốn thông báo giờ bay, vả lại anh nghĩ em cũng sẽ không đến nên không nói cũng chả sao nhưng không ngờ…” Cao Vĩ Thành rưng rưng nhìn cô.
“Anh có thể ôm em một chút được không?” Cao Vĩ Thành hỏi:“Em yên tâm, bộ quân phục này anh không để nó dính bẩn đâu, nó rất sạch”.
Dương Đoan Ngọc cười, dang hai tay vòng qua eo anh ôm:“Đâu có chê áo quần anh bẩn đâu”.
Thấy cô chủ động ôm mình trước, Cao Vĩ Thành mừng rỡ, anh cúi xuống ôm chặt cô gái trong lòng:“Cám ơn em đã đến”.
Bàn tay đang ôm eo anh lúc tay lại đặt lên lưng anh vỗ vài cái:“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, sớm gặp lại”
“Anh sẽ về, anh sẽ trở thành người có tài trở về với em”.
Một học viên sĩ quan khác thấy Cao Vĩ Thành còn đang ôm người con gái trong lòng liền nhắc nhở:“Này bạn kia, đi nhanh lên, trễ giờ bay là bị phạt đấy”.
Cao Vĩ Thành lúc này mới lưu luyến buông cô ra, nhìn Dương Đoan Ngọc còn ngây thơ nhỏ dại đang nhìn mình, anh cười rồi đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô:“Ba mẹ anh, nhờ em lo hương khói giúp nhé”.
Dương Đoan Ngọc cười đáp lại:“Vâng”.
“Anh đi đây” nói xong Cao Vĩ Thành quay bước đi về phía cổng A. Dương Đoan Ngọc nói lớn về phía anh:“Chúc anh may mắn”.
Chàng trai quay lại, giơ món quà trong tay lên rồi hét lớn:“Anh sẽ giữ nó cẩn thận”.
Dương Đoan Ngoc mỉm cười gật đầu, cô lẩm bẩm trong miệng:“Cứ bước đi, ba mẹ sẽ phù hộ cho anh, hãy thay em thực hiện ước mơ nhé”.
***************
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành hồ sơ thi tốt nghiệp, Dương Đoan Ngọc nhanh chống chạy tới trung tâm thương mai để mua áo giữ nhiệt và khăn quàng cổ.
Vì hiện tại là mùa hè nên hầu hết không ai bán đồ mùa đông, Dương Đoan Ngọc chui rúc hết mười tầng ở trung tâm thương mại mới tìm ra có nơi bán.
Để đồ ấm có thể phát huy hết tác dụng khi ở mùa đông ở nga, Dương Đoan Ngọc sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua cái áo đắt tiền nhất.
Cô chọn một cái áo giữ nhiệt màu đen, bên trong có lót lớp lông mịn rất ấm, cô không biết Cao Vĩ Thành mặc size gì nên cô miêu tả hình dáng của anh rồi nhờ nhân viên hỗ trợ. Còn đặc biệt lấy thêm chiếc khăn choàng màu xanh lục quân. Có lẽ vì một phần anh đi bộ đội nên cô mua màu này, một phần vì cô gửi gắm chút ước mơ của mình vào anh.
Thanh toán xong thì cũng đã 12h trưa, Dương Đoan Ngọc hối hả lái xe đến sân bay, giữa đường cô lại bị kẹt xe, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ đến kịp, cuối cùng cô cũng đến kịp.
Lúc này, thông báo ở sân bay vang lên, thông báo hành khách chuyến bay EH578 đi về phía cổng A để tới máy bay. Những học viên sĩ quan ôm chào tạm biệt người thân, ai cũng rơm rớm nước mắt, họ chụp những tấm hình cuối với người thân rồi nói lời chào và xách vali bước đi. Cao Vĩ Thành ngồi ở hàng ghế chờ, trên người anh mặc là bộ quân phục màu xanh lục, trên vai là cầu vai của học viên, sau lưng là balo quân trang lớn. Hình ảnh những người lính đang lưu luyến bên người đều thu vào ánh mắt của Cao Vĩ Thành. Anh là người duy nhất không có ai đến đưa tiễn, hình bóng anh cô đơn đến nỗi ngay cả phụ huynh của một học viên nào đấy đã thương xót ôm vào chào tạm biệt anh.
Sau đó, các học viên dần dần đi đến cổng A để tới báy bay, Cao Vĩ Thành khi này ngập ngừng quay lưng nhìn lại, anh muốn ngắm nhìn nơi này thêm một chút, anh lưu luyến nhìn cảnh vật trong sân bay, nhìn con người đang hối hả chạy đua với thời gian, nhìn mảnh đất đã nuôi lớn anh.
Không ai sống một cuộc đời suôn sẻ, ai rồi cũng sẽ gặp biến cố trong cuộc đời để từ đó mới có thể trưởng thành, kể cả người như anh. Dù không muốn cũng phải chấp nhận, đau khổ hay oán trách chỉ làm ta lún sâu hơn vào sự thống khổ. Cao Vĩ Thành không muốn, anh không muốn mình trở thành kẻ thua cuộc, anh phải thành công thì người thân mới có thể an lòng. Và anh cũng sẽ có tư cách để nói lời yêu ai đó.
Cao Vĩ Thành không muốn sự níu kéo làm lu mờ tâm trí nữa, anh dứt khoát kéo vali đi về phía cổng A. Ngay lúc này tiếng hét của cô gái đã giữ bước chân của Cao Vĩ Thành lại. truyện tiên hiệp hay
“Vĩ Thành! Đợi đã”.
Anh chàng học viên sĩ quan quay lại, anh thấy Dương Đoan Ngọc tay xách túi quà lớn, chạy tới anh.
“Sao em lại tới đây?”
Dương Đoan Ngọc lúc này như thở không ra hơi, co cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối thở hồng hộc. Cao Vĩ Thành đi tới, anh lo lắng vỗ vỗ lên lưng cô, nói:“Thở đi em, sao không nghỉ ngơi lại chạy ra đây làm gì?”.
“Tặng anh” Dương Đoan Ngọc thở dốc, đưa túi quà về phía anh:“Tặng anh món quà, chúc anh lên đường bình an, học tập trở thành người có tài, có ích cho đất nước”.
Anh ngập ngừng cầm lấy, bàn tay sờ lên túi quà giấy xám này, anh không biết bên trong đó là thứ gì, nhưng cô vì muốn tặng anh món quà này mà chạy đến cả thở dốc, anh cảm động ôm lấy món quà.
“Cám ơn em, anh xin nhận món quà này, anh sợ em còn yếu nên không muốn thông báo giờ bay, vả lại anh nghĩ em cũng sẽ không đến nên không nói cũng chả sao nhưng không ngờ…” Cao Vĩ Thành rưng rưng nhìn cô.
“Anh có thể ôm em một chút được không?” Cao Vĩ Thành hỏi:“Em yên tâm, bộ quân phục này anh không để nó dính bẩn đâu, nó rất sạch”.
Dương Đoan Ngọc cười, dang hai tay vòng qua eo anh ôm:“Đâu có chê áo quần anh bẩn đâu”.
Thấy cô chủ động ôm mình trước, Cao Vĩ Thành mừng rỡ, anh cúi xuống ôm chặt cô gái trong lòng:“Cám ơn em đã đến”.
Bàn tay đang ôm eo anh lúc tay lại đặt lên lưng anh vỗ vài cái:“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, sớm gặp lại”
“Anh sẽ về, anh sẽ trở thành người có tài trở về với em”.
Một học viên sĩ quan khác thấy Cao Vĩ Thành còn đang ôm người con gái trong lòng liền nhắc nhở:“Này bạn kia, đi nhanh lên, trễ giờ bay là bị phạt đấy”.
Cao Vĩ Thành lúc này mới lưu luyến buông cô ra, nhìn Dương Đoan Ngọc còn ngây thơ nhỏ dại đang nhìn mình, anh cười rồi đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô:“Ba mẹ anh, nhờ em lo hương khói giúp nhé”.
Dương Đoan Ngọc cười đáp lại:“Vâng”.
“Anh đi đây” nói xong Cao Vĩ Thành quay bước đi về phía cổng A. Dương Đoan Ngọc nói lớn về phía anh:“Chúc anh may mắn”.
Chàng trai quay lại, giơ món quà trong tay lên rồi hét lớn:“Anh sẽ giữ nó cẩn thận”.
Dương Đoan Ngoc mỉm cười gật đầu, cô lẩm bẩm trong miệng:“Cứ bước đi, ba mẹ sẽ phù hộ cho anh, hãy thay em thực hiện ước mơ nhé”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.