Chương 17: Nghi Vấn Của Những Người Bạn
Engthu
31/03/2024
Thứ sáu là ngày học cuối cùng trong tuần. Trời sang mùa hè nên thời tiết rất nóng. Dương Đoan Ngọc được các bạn trong lớp rủ đi chơi nên sau khi học xong cô về nhà tranh thủ thay quần áo để buổi chiều đi chơi.
Người ta thường nghĩ những học sinh giỏi thường ít chăm chút bản thân vì họ dành nhiều thời gian cho việc học, nhưng Dương Đoan Ngọc thì khác. Cho dù bận đến mấy thì cô vẫn dành chút thời gian để chăm sóc bề ngoài bản thân.
Vì buổi chiều trời vẫn còn nóng nên Dương Đoan Ngọc mặc một chiếc váy suông màu đen dài ngang đùi, viền cổ áo màu trắng, tóc bối cao và mang thêm đôi giày màu trắng.
Làn da của cô rất trắng nên khi mặc váy màu đen vào khiến cho người của cô như được tỏa sáng. Thế nên trên đường tới điểm hẹn đã khiến biết bao ánh nhìn từ con trai hay cả con gái đều bị thu hút.
Điểm hẹn là quán cà phê mà Chu Hoài Nghi đang làm nhân viên bán thời gian. Khi Dương Đoan Ngọc bước vào quán, vừa mở cánh cửa ra, những thanh niên trong quán đều hướng mắt nhìn về phía cô, có người còn hút sáo trêu ghẹo nhằm gây sự chú ý với cô.
Nhưng Dương Đoan Ngọc chả quan tâm, lướt đi qua như một cơn gió bước tới dãy bàn ở ban công quán, lúc này có tiếng cười vui vẻ reo lên:
“Cục cưng ơi, nhanh tới đây ăn kem nà”
Là giọng của Bùi Mỹ Huệ đang ngồi gần ở ban công. Lúc này tiếng cười của mọi người cười lên, Dương Đoan Ngọc ngại ngùng đi tới
“Thôi nào đừng chọc tớ nữa, đang đông người mà”
“Tại vì ai đó mê muội nam chính trong phim 421 nào đấy mà suốt ngày đòi ăn kem sao? Bây giờ tụi này cho cục cưng Nọc Nọc ăn kem đến phát ngán luôn” Đào Hải Quỳnh bên đồ uống bước đến.
“Mà Triệu Vy Vân với Bạch Ái Linh đâu rồi? Hai cậu ấy là người hẹn chúng mình tới đây mà sao bây giờ lại không thấy đâu nhỉ” Lưu Mộng Giao hỏi.
Đào Hải Quỳnh, Dương Đoan Ngọc đều nhún vai lắc đầu ra hiệu không biết.
“Hai đứa chúng nó bị kẹt xe nên đến trễ đấy, từ nhà chúng nó đến quán này phải băng qua đoạn đường kẹt như cống nên chắc chắn là đến trễ” Chu Hoài Nghi bước tới nói, vừa là lúc tan ca nên Hoài Nghi thay tạp dề ra rồi mệt mỏi ngồi xuống nũng nịu bên cạnh Dương Đoan Ngọc:“Cục cưng ơi tớ mệt quá, cục cưng có thể cho tớ hôn vào má cậu một cái được không“.
“Không nhé, biến giùm cái” Dương Đoan Ngọc đẩy Chu Hoài Nghi ra nhưng vẫn bị Hoài Nghi hôn một cái chụt vào má.
Đào Hải Quỳnh nhìn hai người trước mắt rồi cười lắc đầu.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Dương Đoan Ngọc vang lên, vì đang còn đùa dỡn với Chu Hoài Nghi nên cô không đế ý mà cầm lên nghe máy luôn
“Dạ alo”
“Chào em”
“Ơ là anh Vĩ Thành hả, lâu ngày quá không nghe anh gọi tới” Dương Đoan Ngọc hào hứng, ba cô gái bên kia nghe có người con trai gọi điện đến cho cô thì im lặng tới sát bên người cô nghe lén.
“Ừ nay đột nhiên nhớ em nên anh gọi đến, hình như em đang có hẹn với người khác thì phải” Cao Vĩ Thành cười nói.
Dương Đoan Ngọc thấy bạn mình dí sát người mình thì xua tay đẩy ra rồi đáp lại anh:“Vâng em có hẹn với bạn mình tại quán cà phê, sao anh biết vậy?”
“Sao anh lại không biết em đang ở đâu chứ, thử nhìn xuống lầu dưới đi”
Cô nghe theo lời anh nói, nghiêng đầu ra ban công nhìn xuống, là Cao Vĩ Thành đang đứng dưới lầu. Thấy Dương Đoan Ngọc nhìn thấy mình, Cao Vĩ Thành dơ tay lên chào.
Bùi Mỹ Huệ cũng ngồi sát ban công thấy Dương Đoan Ngọc nhìn xuống dưới lầu, cũng nhìn theo ánh mắt cô xuống dưới. Nhìn thấy có chàng trai đứng ở dưới vẫy tay với Đoan Ngọc, Bùi Mỹ Huệ liền hét lên kéo hai cô bạn còn lại tới ban công xem.
Sợ các bạn mình lại hiểu nhầm rồi đi kể bậy nên Dương Đoan Ngọc chui đầu vào lại rồi kéo bạn mình trở về.
“Thôi thôi em xin các chị vào ngồi yên giùm em“.
“Người ở phía dưới là ai vậy?” Lưu Mộng Giao hào hứng hỏi:“Có phải là người tình của cậu không?”
“Không phải đâu, là người quen bình thường thôi” Dương Đoan Ngọc nói, lúc này chiếc điện thoại vẫn còn ở trên tay nằm bên tai của cô lên tiếng.
“Phiền em có thể xuống dưới lầu gặp anh một chút được không? Anh có điều muốn nói với em” là Cao Vĩ Thành nói.
“À được đợi em chút” Dương Đoan Ngọc cúp máy, ngồi dậy bước xuống lầu dưới:“Các cậu đợi mình chút nha, mình xuống dưới kia có chút việc“.
Thấy bước chân của Dương Đoan Ngọc dần đi xa, ba người còn lại cũng dần thu về nét chọc ghẹo, không khí dần dần ảm đạm trầm ngâm hơn.
“Có lẽ cậu ấy đã quên người kia rồi nhỉ?” Lưu Mộng Giao lên tiếng.
“Là thực sự quên rồi hay tìm hình bóng của Trạch Dương trên người khác, tớ thấy chàng trai kia có vài nét khá giống với Trạch Dương đấy” Bùi Mỹ Huệ thở dài nói.
Trong lúc ba cô bạn kia còn đang nghi vấn thì bên dưới lầu, Dương Đoan Ngọc đang chạy về phía Cao Vĩ Thành.
Người ta thường nghĩ những học sinh giỏi thường ít chăm chút bản thân vì họ dành nhiều thời gian cho việc học, nhưng Dương Đoan Ngọc thì khác. Cho dù bận đến mấy thì cô vẫn dành chút thời gian để chăm sóc bề ngoài bản thân.
Vì buổi chiều trời vẫn còn nóng nên Dương Đoan Ngọc mặc một chiếc váy suông màu đen dài ngang đùi, viền cổ áo màu trắng, tóc bối cao và mang thêm đôi giày màu trắng.
Làn da của cô rất trắng nên khi mặc váy màu đen vào khiến cho người của cô như được tỏa sáng. Thế nên trên đường tới điểm hẹn đã khiến biết bao ánh nhìn từ con trai hay cả con gái đều bị thu hút.
Điểm hẹn là quán cà phê mà Chu Hoài Nghi đang làm nhân viên bán thời gian. Khi Dương Đoan Ngọc bước vào quán, vừa mở cánh cửa ra, những thanh niên trong quán đều hướng mắt nhìn về phía cô, có người còn hút sáo trêu ghẹo nhằm gây sự chú ý với cô.
Nhưng Dương Đoan Ngọc chả quan tâm, lướt đi qua như một cơn gió bước tới dãy bàn ở ban công quán, lúc này có tiếng cười vui vẻ reo lên:
“Cục cưng ơi, nhanh tới đây ăn kem nà”
Là giọng của Bùi Mỹ Huệ đang ngồi gần ở ban công. Lúc này tiếng cười của mọi người cười lên, Dương Đoan Ngọc ngại ngùng đi tới
“Thôi nào đừng chọc tớ nữa, đang đông người mà”
“Tại vì ai đó mê muội nam chính trong phim 421 nào đấy mà suốt ngày đòi ăn kem sao? Bây giờ tụi này cho cục cưng Nọc Nọc ăn kem đến phát ngán luôn” Đào Hải Quỳnh bên đồ uống bước đến.
“Mà Triệu Vy Vân với Bạch Ái Linh đâu rồi? Hai cậu ấy là người hẹn chúng mình tới đây mà sao bây giờ lại không thấy đâu nhỉ” Lưu Mộng Giao hỏi.
Đào Hải Quỳnh, Dương Đoan Ngọc đều nhún vai lắc đầu ra hiệu không biết.
“Hai đứa chúng nó bị kẹt xe nên đến trễ đấy, từ nhà chúng nó đến quán này phải băng qua đoạn đường kẹt như cống nên chắc chắn là đến trễ” Chu Hoài Nghi bước tới nói, vừa là lúc tan ca nên Hoài Nghi thay tạp dề ra rồi mệt mỏi ngồi xuống nũng nịu bên cạnh Dương Đoan Ngọc:“Cục cưng ơi tớ mệt quá, cục cưng có thể cho tớ hôn vào má cậu một cái được không“.
“Không nhé, biến giùm cái” Dương Đoan Ngọc đẩy Chu Hoài Nghi ra nhưng vẫn bị Hoài Nghi hôn một cái chụt vào má.
Đào Hải Quỳnh nhìn hai người trước mắt rồi cười lắc đầu.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Dương Đoan Ngọc vang lên, vì đang còn đùa dỡn với Chu Hoài Nghi nên cô không đế ý mà cầm lên nghe máy luôn
“Dạ alo”
“Chào em”
“Ơ là anh Vĩ Thành hả, lâu ngày quá không nghe anh gọi tới” Dương Đoan Ngọc hào hứng, ba cô gái bên kia nghe có người con trai gọi điện đến cho cô thì im lặng tới sát bên người cô nghe lén.
“Ừ nay đột nhiên nhớ em nên anh gọi đến, hình như em đang có hẹn với người khác thì phải” Cao Vĩ Thành cười nói.
Dương Đoan Ngọc thấy bạn mình dí sát người mình thì xua tay đẩy ra rồi đáp lại anh:“Vâng em có hẹn với bạn mình tại quán cà phê, sao anh biết vậy?”
“Sao anh lại không biết em đang ở đâu chứ, thử nhìn xuống lầu dưới đi”
Cô nghe theo lời anh nói, nghiêng đầu ra ban công nhìn xuống, là Cao Vĩ Thành đang đứng dưới lầu. Thấy Dương Đoan Ngọc nhìn thấy mình, Cao Vĩ Thành dơ tay lên chào.
Bùi Mỹ Huệ cũng ngồi sát ban công thấy Dương Đoan Ngọc nhìn xuống dưới lầu, cũng nhìn theo ánh mắt cô xuống dưới. Nhìn thấy có chàng trai đứng ở dưới vẫy tay với Đoan Ngọc, Bùi Mỹ Huệ liền hét lên kéo hai cô bạn còn lại tới ban công xem.
Sợ các bạn mình lại hiểu nhầm rồi đi kể bậy nên Dương Đoan Ngọc chui đầu vào lại rồi kéo bạn mình trở về.
“Thôi thôi em xin các chị vào ngồi yên giùm em“.
“Người ở phía dưới là ai vậy?” Lưu Mộng Giao hào hứng hỏi:“Có phải là người tình của cậu không?”
“Không phải đâu, là người quen bình thường thôi” Dương Đoan Ngọc nói, lúc này chiếc điện thoại vẫn còn ở trên tay nằm bên tai của cô lên tiếng.
“Phiền em có thể xuống dưới lầu gặp anh một chút được không? Anh có điều muốn nói với em” là Cao Vĩ Thành nói.
“À được đợi em chút” Dương Đoan Ngọc cúp máy, ngồi dậy bước xuống lầu dưới:“Các cậu đợi mình chút nha, mình xuống dưới kia có chút việc“.
Thấy bước chân của Dương Đoan Ngọc dần đi xa, ba người còn lại cũng dần thu về nét chọc ghẹo, không khí dần dần ảm đạm trầm ngâm hơn.
“Có lẽ cậu ấy đã quên người kia rồi nhỉ?” Lưu Mộng Giao lên tiếng.
“Là thực sự quên rồi hay tìm hình bóng của Trạch Dương trên người khác, tớ thấy chàng trai kia có vài nét khá giống với Trạch Dương đấy” Bùi Mỹ Huệ thở dài nói.
Trong lúc ba cô bạn kia còn đang nghi vấn thì bên dưới lầu, Dương Đoan Ngọc đang chạy về phía Cao Vĩ Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.