Chương 35: Thay Anh Làm Đám Giỗ Cho Ba Mẹ
Engthu
24/04/2024
Ngay từ lúc sáng sớm, khi mặt trời vừa mới nhú lên, Dương Đoan Ngọc đã rời giường đi chợ mua đồ cúng, tối qua Bùi Mỹ Huệ đã liệt kê danh sách những thứ cần chuẩn bị để làm mâm cúng và giấy tờ.
Mỹ Huệ muốn đi chợ nấu đồ cùng với cô nhưng vì mẹ cô đột nhiên đau đầu nên Dương Đoan Ngọc phải tự mình đi chuẩn bị.
Dương Đoan Ngọc không rành mấy chuyện này cho lắm, cô dựa vào danh sách của Bùi Mỹ Huệ và một chút kí ức của mấy năm trước khi cô đi đám giỗ của Chung Trạch Dương.
Đa số những món đồ chỉ là trái cây, giấy tờ để đốt, nến, hương để thắp, hai bó hoa cúc trắng và thêm vài đồ ăn tươi sống để nấu món mặn.
Mua xong, Dương Đoan Ngọc tính tiền rồi đem đồ về nhà chuẩn bị, cô nấu vài chén chè đậu xanh, hai dĩa thịt luộc, bánh bột lọc, cơm nóng và xôi dẻo, canh xương hầm khoai tây và nấm.
Cô cũng cẩn thận cắt tỉa hoa trước rồi gói gọn lại, sau đó rửa trái cây rồi bay biện ra dĩa trước. Vật lộn trong bếp khoảng bốn tiếng, cuối cùng Dương Đoan Ngọc cũng đã hoàn thành. Cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ nghiêm trang màu đen, tóc bối cao lên, trang điểm nhẹ nhàng rồi bắt taxi tới chùa Linh Sơn.
Tài xế taxi thấy Dương Đoan Ngọc xinh đẹp lại còn bưng nhiều đồ nên anh ta tỏ ra vẻ ga lăng giúp cô đem đồ lên xe, anh ta hỏi:“Em gái đi đâu mà đem nhiều đồ ăn vậy”.
Dương Đoan Ngọc cầm theo bó hoa cúc dơ lên:“Em tới thăm giỗ ạ”.
Tài xế taxi nghe vậy thì à một tiếng. Trên đường đi, anh ta không ít lần liếc nhìn cô qua kính xe, trông thấy cô với vẻ đẹp đoan trang sắc sảo nhưng sắc mặt lại hơi u ám, mặc đồ đen từ trên xuống.
Khi tới chùa Linh Sơn, tài xế cũng rất nhiệt tình giúp Dương Đoan Ngọc bê đồ vào chùa, thấy anh ta nhiệt tình vậy nên cô cũng không từ chối, dù sao từng này đồ một mình cô cũng bưng bê cũng không nổi.
Chùa Sơn Linh rất rộng, được chia thành nhiều nhà thờ nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều cây, có một vài người mặc đồ lam quét sân, một vài lại đu tưới cây, tài xế taxi vừa bê đồ vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, anh ta hỏi:“Sao tới thăm giỗ lại vào chùa?”.
“Người quá cố được để ở đây ạ” Dương Đoan Ngọc trả lời.
Lúc cô và tài xế taxi vừa bưng đồ tới gần cửa ngôi chùa chính thì có một thầy sư mặc áo cà sa bước ra cúi chào.
Dương Đoan Ngọc và tài xế thấy vậy cũng cúi đầu chào lại.
“Dạ con chào thầy ạ”.
“Con tới là để thăm linh cửu của ba mẹ anh Cao Vĩ Thành ạ” Dương Đoan Ngọc ngoan ngoãn nói chuyện.
Sư thầy nhìn cô, rồi nhìn sang đống đồ mà cô đang bưng trên tay rồi nói:“Thầy đã nghe Vĩ Thành nói là có một cô gái đến thay cậu ấy thắp hương cho ba mẹ”.
“Dạ cô gái đó là con đấy ạ” Dương Đoan Ngọc trả lời.
“Vậy thì đi theo thầy” Sư thầy nghiên người bước đi, Dương Đoan Ngọc quay lại nhìn anh tài xế:“Có vẻ như em phải làm phiền anh thêm một chút nữa rồi”.
Tài xế nghe cô nói vậy thì lắc đầu:“Không anh cũng muốn giúp em chút, ngôi chùa này đã có tiếng tăm từ lâu, bây giờ nhờ có em anh mới được đặt chân đến nơi linh thiêng thế này”.
Sư thầy dẫn đường cho cô đi đến phía sau của ngôi chùa, tới một nơi có các từng ô đựng tro cốt của người mất. Tới nơi, Dương Đoan Ngọc liền há hốc mồm, bàn thờ - nơi chổ đặt tro cốt của ba mẹ Cao Vĩ Thành có hai bài vị và hai tấm ảnh của người quá cố.
Cô khá bất ngờ vì mẹ của anh rất đẹp, thực sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp, có nét phúc hậu.
“Đây là nơi an nghỉ của ba mẹ Cao Vĩ Thành, thầy đã chuẩn bị bàn và hương cho con rồi, con cứ làm việc của mình đi, thầy không làm phiền con nữa” thầy sư nói xong thì cúi đầu chào rồi đi. Dương Đoan Ngọc cũng cúi đầu cảm ơn rồi quay sang nói với anh tài xế:“Đến đây là được rồi, vất vả cho anh quá để em trả tiền cho anh”.
Dương Đoan Ngọc rút ra hai trăm nghìn từ trong túi đưa cho tài xế:“Cho em gửi tiền xe”.
Tài xế nhận tiền rồi lúi húi lấy ví ra:“Để anh thối tiền cho em”.
“Không cần đâu anh cứ nhận đi, em làm mất quá nhiều thời gian của anh rồi” Dương Đoan Ngọc khua tay từ chối.
“Anh không nhận thì lần sau em sẽ không đặt xe anh nữa đâu”.
“Vậy anh cám ơn em” anh tài xế cám ơn, anh ta đứng thêm một lúc lâu, nhìn vẻ mặt cô đang nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ Cao Vĩ Thành rồi nói:“Mong em có thể vượt qua nổi đau này”.
Dươnh Đoan Ngọc quay sang nhìn anh tài xế, cô chỉ thấy anh gật đầu ra hiệu đồng cảm với cô rồi quay đi, cô không hiểu anh ta nói vậy là gì, chắc có lẽ anh tài xế tưởng rằng người mất kia là họ hàng cô nên mới an ủi.
Gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, Dương Đoan Ngọc liền cởi túi xách để gọn ở một chổ, cô xắn tay áo lên cao rồi bắt đầu bày biện đồ cúng, thay hoa.
Có vẻ như các thầy chùa ở đây đã chăm sóc nơi an nghỉ của những người ở đây rất tốt. Dương Đoan Ngọc chẳng thấy có hạt bụi hay vết bẩn nào nơi đây.
Sau khi dọn đồ cúng xong xuôi, Dương Đoan Ngọc lau tay rồi chỉnh đốn lại trang phục cho gọn gàng, cô thắp nến lên, lấy vài nến nhang rồi đặt đầu cây nhang tới ngọn lửa đang rực cháy trên thân nến.
Khi cây nhang bắt đầu bén lửa, cô để nó cháy một chút rồi phẩy phẩy cho nó tắt. Sau đó Dương Đoan Ngọc tới đứng đối diện hai bài vị của ba mẹ Cao Vĩ Thành, khấn:
“Dạ xin thưa hai bác, con tên là Dương Đoan Ngọc, là một người bạn của Cao Vĩ Thành con trai của hai bác, anh Vĩ Thành hiện tại đang học xa nên không thể về thăm hai bác nên anh ấy đã nhờ con đến hỏi thăm hai bác thay anh ấy.
Hôm nay con đến đây có làm một mâm cúng, tuy con vụng về và còn có nhiều sai sót, nhưng đây là tấm lòng thảo của con, con mong hai bác ở trên trời có thể vui vẻ đón nhận ạ“.
Nói xong, Dương Đoan Ngọc cúi lạy ba lạy rồi tới cắm vào hai ly hương ở hai di ảnh sau đó trở về chổ cũ, chắp tay cúi lạy thêm ba lạy nữa.
Thắp hương xong, Dương Đoan Ngọc cầm điện thoại ra chụp ở phần bàn thờ vằ mâm cúng gửi cho Cao Vĩ Thành
Dương Đoan Ngọc[Em đã tới nơi thăm hai bác rồi ạ, công nhận bác gái trông đẹp thật].
Mỹ Huệ muốn đi chợ nấu đồ cùng với cô nhưng vì mẹ cô đột nhiên đau đầu nên Dương Đoan Ngọc phải tự mình đi chuẩn bị.
Dương Đoan Ngọc không rành mấy chuyện này cho lắm, cô dựa vào danh sách của Bùi Mỹ Huệ và một chút kí ức của mấy năm trước khi cô đi đám giỗ của Chung Trạch Dương.
Đa số những món đồ chỉ là trái cây, giấy tờ để đốt, nến, hương để thắp, hai bó hoa cúc trắng và thêm vài đồ ăn tươi sống để nấu món mặn.
Mua xong, Dương Đoan Ngọc tính tiền rồi đem đồ về nhà chuẩn bị, cô nấu vài chén chè đậu xanh, hai dĩa thịt luộc, bánh bột lọc, cơm nóng và xôi dẻo, canh xương hầm khoai tây và nấm.
Cô cũng cẩn thận cắt tỉa hoa trước rồi gói gọn lại, sau đó rửa trái cây rồi bay biện ra dĩa trước. Vật lộn trong bếp khoảng bốn tiếng, cuối cùng Dương Đoan Ngọc cũng đã hoàn thành. Cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ nghiêm trang màu đen, tóc bối cao lên, trang điểm nhẹ nhàng rồi bắt taxi tới chùa Linh Sơn.
Tài xế taxi thấy Dương Đoan Ngọc xinh đẹp lại còn bưng nhiều đồ nên anh ta tỏ ra vẻ ga lăng giúp cô đem đồ lên xe, anh ta hỏi:“Em gái đi đâu mà đem nhiều đồ ăn vậy”.
Dương Đoan Ngọc cầm theo bó hoa cúc dơ lên:“Em tới thăm giỗ ạ”.
Tài xế taxi nghe vậy thì à một tiếng. Trên đường đi, anh ta không ít lần liếc nhìn cô qua kính xe, trông thấy cô với vẻ đẹp đoan trang sắc sảo nhưng sắc mặt lại hơi u ám, mặc đồ đen từ trên xuống.
Khi tới chùa Linh Sơn, tài xế cũng rất nhiệt tình giúp Dương Đoan Ngọc bê đồ vào chùa, thấy anh ta nhiệt tình vậy nên cô cũng không từ chối, dù sao từng này đồ một mình cô cũng bưng bê cũng không nổi.
Chùa Sơn Linh rất rộng, được chia thành nhiều nhà thờ nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều cây, có một vài người mặc đồ lam quét sân, một vài lại đu tưới cây, tài xế taxi vừa bê đồ vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, anh ta hỏi:“Sao tới thăm giỗ lại vào chùa?”.
“Người quá cố được để ở đây ạ” Dương Đoan Ngọc trả lời.
Lúc cô và tài xế taxi vừa bưng đồ tới gần cửa ngôi chùa chính thì có một thầy sư mặc áo cà sa bước ra cúi chào.
Dương Đoan Ngọc và tài xế thấy vậy cũng cúi đầu chào lại.
“Dạ con chào thầy ạ”.
“Con tới là để thăm linh cửu của ba mẹ anh Cao Vĩ Thành ạ” Dương Đoan Ngọc ngoan ngoãn nói chuyện.
Sư thầy nhìn cô, rồi nhìn sang đống đồ mà cô đang bưng trên tay rồi nói:“Thầy đã nghe Vĩ Thành nói là có một cô gái đến thay cậu ấy thắp hương cho ba mẹ”.
“Dạ cô gái đó là con đấy ạ” Dương Đoan Ngọc trả lời.
“Vậy thì đi theo thầy” Sư thầy nghiên người bước đi, Dương Đoan Ngọc quay lại nhìn anh tài xế:“Có vẻ như em phải làm phiền anh thêm một chút nữa rồi”.
Tài xế nghe cô nói vậy thì lắc đầu:“Không anh cũng muốn giúp em chút, ngôi chùa này đã có tiếng tăm từ lâu, bây giờ nhờ có em anh mới được đặt chân đến nơi linh thiêng thế này”.
Sư thầy dẫn đường cho cô đi đến phía sau của ngôi chùa, tới một nơi có các từng ô đựng tro cốt của người mất. Tới nơi, Dương Đoan Ngọc liền há hốc mồm, bàn thờ - nơi chổ đặt tro cốt của ba mẹ Cao Vĩ Thành có hai bài vị và hai tấm ảnh của người quá cố.
Cô khá bất ngờ vì mẹ của anh rất đẹp, thực sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp, có nét phúc hậu.
“Đây là nơi an nghỉ của ba mẹ Cao Vĩ Thành, thầy đã chuẩn bị bàn và hương cho con rồi, con cứ làm việc của mình đi, thầy không làm phiền con nữa” thầy sư nói xong thì cúi đầu chào rồi đi. Dương Đoan Ngọc cũng cúi đầu cảm ơn rồi quay sang nói với anh tài xế:“Đến đây là được rồi, vất vả cho anh quá để em trả tiền cho anh”.
Dương Đoan Ngọc rút ra hai trăm nghìn từ trong túi đưa cho tài xế:“Cho em gửi tiền xe”.
Tài xế nhận tiền rồi lúi húi lấy ví ra:“Để anh thối tiền cho em”.
“Không cần đâu anh cứ nhận đi, em làm mất quá nhiều thời gian của anh rồi” Dương Đoan Ngọc khua tay từ chối.
“Anh không nhận thì lần sau em sẽ không đặt xe anh nữa đâu”.
“Vậy anh cám ơn em” anh tài xế cám ơn, anh ta đứng thêm một lúc lâu, nhìn vẻ mặt cô đang nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ Cao Vĩ Thành rồi nói:“Mong em có thể vượt qua nổi đau này”.
Dươnh Đoan Ngọc quay sang nhìn anh tài xế, cô chỉ thấy anh gật đầu ra hiệu đồng cảm với cô rồi quay đi, cô không hiểu anh ta nói vậy là gì, chắc có lẽ anh tài xế tưởng rằng người mất kia là họ hàng cô nên mới an ủi.
Gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, Dương Đoan Ngọc liền cởi túi xách để gọn ở một chổ, cô xắn tay áo lên cao rồi bắt đầu bày biện đồ cúng, thay hoa.
Có vẻ như các thầy chùa ở đây đã chăm sóc nơi an nghỉ của những người ở đây rất tốt. Dương Đoan Ngọc chẳng thấy có hạt bụi hay vết bẩn nào nơi đây.
Sau khi dọn đồ cúng xong xuôi, Dương Đoan Ngọc lau tay rồi chỉnh đốn lại trang phục cho gọn gàng, cô thắp nến lên, lấy vài nến nhang rồi đặt đầu cây nhang tới ngọn lửa đang rực cháy trên thân nến.
Khi cây nhang bắt đầu bén lửa, cô để nó cháy một chút rồi phẩy phẩy cho nó tắt. Sau đó Dương Đoan Ngọc tới đứng đối diện hai bài vị của ba mẹ Cao Vĩ Thành, khấn:
“Dạ xin thưa hai bác, con tên là Dương Đoan Ngọc, là một người bạn của Cao Vĩ Thành con trai của hai bác, anh Vĩ Thành hiện tại đang học xa nên không thể về thăm hai bác nên anh ấy đã nhờ con đến hỏi thăm hai bác thay anh ấy.
Hôm nay con đến đây có làm một mâm cúng, tuy con vụng về và còn có nhiều sai sót, nhưng đây là tấm lòng thảo của con, con mong hai bác ở trên trời có thể vui vẻ đón nhận ạ“.
Nói xong, Dương Đoan Ngọc cúi lạy ba lạy rồi tới cắm vào hai ly hương ở hai di ảnh sau đó trở về chổ cũ, chắp tay cúi lạy thêm ba lạy nữa.
Thắp hương xong, Dương Đoan Ngọc cầm điện thoại ra chụp ở phần bàn thờ vằ mâm cúng gửi cho Cao Vĩ Thành
Dương Đoan Ngọc[Em đã tới nơi thăm hai bác rồi ạ, công nhận bác gái trông đẹp thật].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.