Chương 6
Lưu Quang Tuế Nguyệt
30/12/2020
“Lúc em đang học Đại học năm 3 thì cô ấy nhập học. Bộ dạng nhu thuận đáng yêu, có rất nhiều người thích cổ. Sau đó ra ăn đồ nướng tình cờ vào cùng một nhóm, thấy cách nghĩ của cô ấy rất kì diệu, cảm giác, cảm giác như ngày nào cũng có thể nghe cổ nói chuyện thì thật tốt biết bao.” Nghĩ đến thời điểm mới quen biết, cũng là một ngày tháng 9 như vậy. Y Minh nhìn mặt biển xa xa, trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh. Chính mình, không hề có thói quen nhiều lời trước mặt người khác, bởi vậy lúc có nhiều người, luôn lẳng lặng lặng yên nghe người khác nói chuyện, hiểu rõ tính cách bất đồng của mỗi người, giống như đang nhìn một trò đùa đặc sắc, mà chính mình lại ở trong đó, một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Lý Vân Ca nhìn Y Minh cười đến say mê, cũng mỉm cười theo. Tình cảm thiếu niên rất thanh khiết và tốt đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã mỉm cười.
“Lúc đầu, cổ cũng nói thích tính cách nhẫn nại của em, nguyện ý nghe cổ nói chuyện.” Y Minh nói tiếp, khi đó cố ấy cùng mình, mỗi lần ra ngoài chơi, Gia Tuệ luôn vui cười không ngừng suốt đường đi, tựa như một con chim non đáng yêu vỗ cánh bay múa bên cạnh mình, sau đó mới nói cho mình nghe những tư tưởng kỳ diệu bốc lên không hết từ trong đầu cô mà cô vẫn giấu trong lòng, chính mình lúc đó, yêu mến cái cảm giác như vậy, luôn sẽ mỉm cười nhìn cô ấy. Rồi sau đó, cô cũng cười ah cười theo, vươn tay nhào về phía trước, hai tay nhốt chặt cổ mình, nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân cũng trèo lên người mình, tựa như một con gấu koala* nho nhỏ, còn mình sẽ chầm chậm chạy một đoạn, Gia Tuệ liền buông tay ra tức thì, sau đó hai người sẽ lớn tiếng cười ầm lên.
Tại những lúc ấy, trong lòng đều nghĩ đến cô ấy và tương lai, có lẽ sẽ có con, cũng sẽ vui chơi một đường như thế, có cô ấy, có mình, có bé cưng, cả tấm lòng đều dành cho cô ấy.
“Nhưng mà, lúc xế chiều hôm qua em đi tìm cổ, khi nhìn thấy các cổ ở tầng dưới….” Y Minh hai tay ôm lấy đầu, ngay lúc thấy các cổ ở dưới lầu, nhìn thấy Gia Tuệ có chút cúi đầu, tay bị một gã đàn ông cầm chặt, sau đó đem đầu dựa vào trong ngực gã đàn không không biết tên kia.
Còn nhớ nghĩ gần đây Gia Tuệ một mực nói mình quan tâm đến cô ấy không đủ, hoặc là có đôi khi thất thần tại đúng một chỗ, hoặc là có đôi khi nghe cô ấy nói tuổi trẻ không nên mơ mộng mà quên đi sự thật, khi đó còn tưởng rằng cô ấy nghĩ đến tình cảm hai người là vì một tương lai tốt đẹp, có lẽ thật là một tương lai tốt đẹp, nhưng lại không phải tương lai mà mình với cổ.
Lý Vân Ca lẳng lặng nghe cậu chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong đầu, đưa chai nước mình xách ở một tay sang, rồi sau đó vươn cánh tay còn lại nắm lấy bờ vai cậu, dùng sức ôm lấy.
“Y Minh, em có biết điều khó khăn nhất của một con người khi sinh ra là gì không?” Lý Vân Ca vẫn nhìn phía trước, nhẹ nhàng hỏi một câu.
À? Y Minh kinh ngạc nhìn nhìn hắn, lúc này không phải nên an ủi mình sao?
“Thật ra, điều khó khăn nhất chính là hai người yêu nhau có thể được ở bên nhau.” Lý Vân Ca quay đầu nhìn Y Minh.
Có… Khó như thế sao? Y Minh nghi hoặc.
“Hai người, vốn từ chưa quen thuộc, trôi qua nhiều năm tạo thành thói quen và tính cách lẫn nhau, trong lúc nhất nó chưa thực sự gắn vào người ta, chỉ có thể từ từ tự thích ứng cho nên khả năng sinh ra xấu xa là điều rất bình thường, nhưng…” Lý Vân Ca cảm thán.
“Tính cách khác nhau, lúc yêu, có thể xưng là bù trừ, lúc muốn chia tay, lại nói tính cách không hợp. Cách nghĩ tiêu sái không chịu ngăn cấm, lúc yêu, cho rằng đó là cá tính, lúc chia tay, lại cho rằng không đủ thành thục.” Lý Vân Ca nói tiếp, “Điều này thực sự là một chủ đề quá sâu sắc, trí tuệ của con người dù là toàn diện nhưng cũng chưa ai có thể giải quyết được.”
Lý Vân Ca vuốt vuốt tóc Y Minh, “Tiểu đông tây, chuyện em gặp phải vẫn như trước, cái gì mà chỉ đem lại cho em những thứ tiêu cực, thì bỏ đi, em phiền não cái gì?”
Y minh mở to hai mắt, chưa bao giờ biết có người có thể phân tích cặn kẽ chuyện thất tình như thế, Y Minh lắc đầu, “Đại ca, anh..”
Lý Vân ca nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Y Minh, cười to, rồi sau đó đứng dậy, kéo Y Minh lên, tiếp tục đi về phía trước.
Y minh nhìn kẻ tự tin vẫn cười đến thản nhiên bên cạnh, tâm tình cũng bắt đầu tốt theo. “Gia Tuệ, nếu như cậu muốn có một tương lai tốt đẹp mà tớ không thể cho cậu, thì tớ nguyện ý tìm cho cậu một người có thể cho cậu thứ mà cậu muốn.”
.
Buổi chiều, Lý Vân Ca đi cùng Y Minh trở về trường học của bọn họ, dù sao tại bất kỳ nơi nào, Trường cao đẳng và trường Đại học hình như cũng đều là nơi có phong cảnh có thể xưng là xinh đẹp nhất cả nước, đến xem cũng không tệ. Huống chi, nơi này là nơi Y Minh mỗi ngày đều học tập và sinh hoạt.
“Ừm, cũng là chỗ làm việc mà em chiến đấu mỗi ngày.” Y Minh đã nói như thế.
“Vâng, cho nên anh mới đặc biệt đến đây chiêm ngưỡng đây.” Lý Vân Ca đã nói như thế.
Y minh mở cửa phòng ra, kéo một cái ghế cho Lý Vân Ca ngồi, đem quần áo mình mang về từ khách sạn ra phơi nắng. Lúc Y Minh cầm giá áo, mặt không khỏi đỏ lên. Lúc xấu hổ, âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định không uống rượu nữa.
Lý Vân Ca nhìn mặt Y Minh đột nhiên hồng hồng bạch bạch, lại nhìn cậu ra vào đi phơi đồ, quyết định sẽ ngồi nhìn không chớp mắt.
.
Lý Vân Ca đi trong sân trường Đại Học, nhìn nam sinh nữ sinh tùy ý thanh xuân bên người mình, trong nội tâm rơi bụp một cái quyết định, Thái Tông di huấn không phải để dùng cung phụng, coi như hy sinh vài cái để có thể tiếp tục, tạo ra một cái trụ cột vững chắc trước khi phát triển.
.
Đêm hôm sau, Y Minh tiễn Lý Vân Ca ra nhà ga.
Lý Vân Ca ngồi trên xe, nhìn Y Minh đứng dưới trời chiều qua tấm thủy tinh ngăn cách, đôi lông mày dài mắt nhỏ, một đứa nhỏ mắt híp, một đôi mày mỏng, đẹp đến rõ ràng; đôi mắt lưỡi liềm, mây trôi nước chảy.
Lý Vân ca lại bắt đầu cảm thán, quả nhiên hắn có lúc , văn vẻ cứ tuôn ra.
Y Minh khẽ ngẩng đầu nhìn Lý Vân Ca khua tay nói với mình, trong đầu có một tí ti cảm xúc buồn bã khi li biệt. Đau đớn vì thất tình, bởi vì những lời kia của anh, đã khiến cậu không còn lâm vào tình cảnh mảnh tình bi thảm như trước nữa, mặc dù vẫn cảm thấy buồn bã khi phải buông tay mảnh tình đã dài 5 năm, trong đáy lòng vẫn không thể phủ nhận cảm giác bị người ta chối bỏ, không nhận sự cố gắng của mình, nhưng cậu thật sự may mắn khi gặp lại anh. Mặc dù có xảy ra chuyện làm người ta xấu hổ, nhưng dù sao người có thể để cho mình ỷ lại cũng là anh, chứ không phải ai khác.
Sau khi Lý Vân Ca trở về, bắt đầu thường xuyên liên hệ với Y Minh.
Phát triển được mới là đạo lý cứng rắn sao!
Chính mình luôn luôn ở trong trạng thái thầm mến cơ bản, thử một lần kết quả nở hoa dưới ánh sáng chết cũng là ở dưới thái dương xem. Lúc ban đầu là bởi vì cậu đã có bạn gái, thân phận kẻ thứ ba luôn bị Lý Vân Ca xem thường, hơn nữa chính mình lúc đó cũng chưa có năng lực đầy đủ để tự gánh chịu đoạn cảm tình hiển nhiên không hề thoải mái đó. Mà bây giờ, mới đúng là thời điểm thích hợp.
Cơ hội, đó là chữ có nhiều tốt đẹp biết bao. Nhất là đối Lý Vân Ca mà nói, có cơ hội mà không lời dụng thì thật lãng phí. Mà hắn gần đây nghiêm khác thực hiện tiết kiệm, phản đối lãng phí.
Y Minh sau khi thất tình, hoàn toàn chính xác đang cầm loại quan tâm này.
Dần dần, quen nghe giọng nói dịu dàng mà lại trầm thấp của Lý Vân Ca. Nhưng, cái ngữ điệu này của gã cũng chỉ là với Y Minh mới có. Ngày bình thường, Đỗ phó giám đốc đã quen với lối nói quyết định nhanh chóng và phương thức làm việc của hắn. Có lúc ngẫu nhiên tan tầm về muộn, chứng kiến văn phòng Lý Vân Ca vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa ra ngó thử, nghe được câu nói của Lý Vân Ca với điện thoại: “Luận văn là quan trọng, nhưng không bằng sức khỏe đâu. Nghe lời, nhanh đi ngủ đi!!”
Đỗ phó tổng giám đốc xoa xoa tay, thầm nghĩ, phải nói với nhân viên chú ý độ ấm điều hòa rồi!
Lý Vân Ca nhìn Y Minh cười đến say mê, cũng mỉm cười theo. Tình cảm thiếu niên rất thanh khiết và tốt đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã mỉm cười.
“Lúc đầu, cổ cũng nói thích tính cách nhẫn nại của em, nguyện ý nghe cổ nói chuyện.” Y Minh nói tiếp, khi đó cố ấy cùng mình, mỗi lần ra ngoài chơi, Gia Tuệ luôn vui cười không ngừng suốt đường đi, tựa như một con chim non đáng yêu vỗ cánh bay múa bên cạnh mình, sau đó mới nói cho mình nghe những tư tưởng kỳ diệu bốc lên không hết từ trong đầu cô mà cô vẫn giấu trong lòng, chính mình lúc đó, yêu mến cái cảm giác như vậy, luôn sẽ mỉm cười nhìn cô ấy. Rồi sau đó, cô cũng cười ah cười theo, vươn tay nhào về phía trước, hai tay nhốt chặt cổ mình, nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân cũng trèo lên người mình, tựa như một con gấu koala* nho nhỏ, còn mình sẽ chầm chậm chạy một đoạn, Gia Tuệ liền buông tay ra tức thì, sau đó hai người sẽ lớn tiếng cười ầm lên.
Tại những lúc ấy, trong lòng đều nghĩ đến cô ấy và tương lai, có lẽ sẽ có con, cũng sẽ vui chơi một đường như thế, có cô ấy, có mình, có bé cưng, cả tấm lòng đều dành cho cô ấy.
“Nhưng mà, lúc xế chiều hôm qua em đi tìm cổ, khi nhìn thấy các cổ ở tầng dưới….” Y Minh hai tay ôm lấy đầu, ngay lúc thấy các cổ ở dưới lầu, nhìn thấy Gia Tuệ có chút cúi đầu, tay bị một gã đàn ông cầm chặt, sau đó đem đầu dựa vào trong ngực gã đàn không không biết tên kia.
Còn nhớ nghĩ gần đây Gia Tuệ một mực nói mình quan tâm đến cô ấy không đủ, hoặc là có đôi khi thất thần tại đúng một chỗ, hoặc là có đôi khi nghe cô ấy nói tuổi trẻ không nên mơ mộng mà quên đi sự thật, khi đó còn tưởng rằng cô ấy nghĩ đến tình cảm hai người là vì một tương lai tốt đẹp, có lẽ thật là một tương lai tốt đẹp, nhưng lại không phải tương lai mà mình với cổ.
Lý Vân Ca lẳng lặng nghe cậu chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong đầu, đưa chai nước mình xách ở một tay sang, rồi sau đó vươn cánh tay còn lại nắm lấy bờ vai cậu, dùng sức ôm lấy.
“Y Minh, em có biết điều khó khăn nhất của một con người khi sinh ra là gì không?” Lý Vân Ca vẫn nhìn phía trước, nhẹ nhàng hỏi một câu.
À? Y Minh kinh ngạc nhìn nhìn hắn, lúc này không phải nên an ủi mình sao?
“Thật ra, điều khó khăn nhất chính là hai người yêu nhau có thể được ở bên nhau.” Lý Vân Ca quay đầu nhìn Y Minh.
Có… Khó như thế sao? Y Minh nghi hoặc.
“Hai người, vốn từ chưa quen thuộc, trôi qua nhiều năm tạo thành thói quen và tính cách lẫn nhau, trong lúc nhất nó chưa thực sự gắn vào người ta, chỉ có thể từ từ tự thích ứng cho nên khả năng sinh ra xấu xa là điều rất bình thường, nhưng…” Lý Vân Ca cảm thán.
“Tính cách khác nhau, lúc yêu, có thể xưng là bù trừ, lúc muốn chia tay, lại nói tính cách không hợp. Cách nghĩ tiêu sái không chịu ngăn cấm, lúc yêu, cho rằng đó là cá tính, lúc chia tay, lại cho rằng không đủ thành thục.” Lý Vân Ca nói tiếp, “Điều này thực sự là một chủ đề quá sâu sắc, trí tuệ của con người dù là toàn diện nhưng cũng chưa ai có thể giải quyết được.”
Lý Vân Ca vuốt vuốt tóc Y Minh, “Tiểu đông tây, chuyện em gặp phải vẫn như trước, cái gì mà chỉ đem lại cho em những thứ tiêu cực, thì bỏ đi, em phiền não cái gì?”
Y minh mở to hai mắt, chưa bao giờ biết có người có thể phân tích cặn kẽ chuyện thất tình như thế, Y Minh lắc đầu, “Đại ca, anh..”
Lý Vân ca nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Y Minh, cười to, rồi sau đó đứng dậy, kéo Y Minh lên, tiếp tục đi về phía trước.
Y minh nhìn kẻ tự tin vẫn cười đến thản nhiên bên cạnh, tâm tình cũng bắt đầu tốt theo. “Gia Tuệ, nếu như cậu muốn có một tương lai tốt đẹp mà tớ không thể cho cậu, thì tớ nguyện ý tìm cho cậu một người có thể cho cậu thứ mà cậu muốn.”
.
Buổi chiều, Lý Vân Ca đi cùng Y Minh trở về trường học của bọn họ, dù sao tại bất kỳ nơi nào, Trường cao đẳng và trường Đại học hình như cũng đều là nơi có phong cảnh có thể xưng là xinh đẹp nhất cả nước, đến xem cũng không tệ. Huống chi, nơi này là nơi Y Minh mỗi ngày đều học tập và sinh hoạt.
“Ừm, cũng là chỗ làm việc mà em chiến đấu mỗi ngày.” Y Minh đã nói như thế.
“Vâng, cho nên anh mới đặc biệt đến đây chiêm ngưỡng đây.” Lý Vân Ca đã nói như thế.
Y minh mở cửa phòng ra, kéo một cái ghế cho Lý Vân Ca ngồi, đem quần áo mình mang về từ khách sạn ra phơi nắng. Lúc Y Minh cầm giá áo, mặt không khỏi đỏ lên. Lúc xấu hổ, âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định không uống rượu nữa.
Lý Vân Ca nhìn mặt Y Minh đột nhiên hồng hồng bạch bạch, lại nhìn cậu ra vào đi phơi đồ, quyết định sẽ ngồi nhìn không chớp mắt.
.
Lý Vân Ca đi trong sân trường Đại Học, nhìn nam sinh nữ sinh tùy ý thanh xuân bên người mình, trong nội tâm rơi bụp một cái quyết định, Thái Tông di huấn không phải để dùng cung phụng, coi như hy sinh vài cái để có thể tiếp tục, tạo ra một cái trụ cột vững chắc trước khi phát triển.
.
Đêm hôm sau, Y Minh tiễn Lý Vân Ca ra nhà ga.
Lý Vân Ca ngồi trên xe, nhìn Y Minh đứng dưới trời chiều qua tấm thủy tinh ngăn cách, đôi lông mày dài mắt nhỏ, một đứa nhỏ mắt híp, một đôi mày mỏng, đẹp đến rõ ràng; đôi mắt lưỡi liềm, mây trôi nước chảy.
Lý Vân ca lại bắt đầu cảm thán, quả nhiên hắn có lúc , văn vẻ cứ tuôn ra.
Y Minh khẽ ngẩng đầu nhìn Lý Vân Ca khua tay nói với mình, trong đầu có một tí ti cảm xúc buồn bã khi li biệt. Đau đớn vì thất tình, bởi vì những lời kia của anh, đã khiến cậu không còn lâm vào tình cảnh mảnh tình bi thảm như trước nữa, mặc dù vẫn cảm thấy buồn bã khi phải buông tay mảnh tình đã dài 5 năm, trong đáy lòng vẫn không thể phủ nhận cảm giác bị người ta chối bỏ, không nhận sự cố gắng của mình, nhưng cậu thật sự may mắn khi gặp lại anh. Mặc dù có xảy ra chuyện làm người ta xấu hổ, nhưng dù sao người có thể để cho mình ỷ lại cũng là anh, chứ không phải ai khác.
Sau khi Lý Vân Ca trở về, bắt đầu thường xuyên liên hệ với Y Minh.
Phát triển được mới là đạo lý cứng rắn sao!
Chính mình luôn luôn ở trong trạng thái thầm mến cơ bản, thử một lần kết quả nở hoa dưới ánh sáng chết cũng là ở dưới thái dương xem. Lúc ban đầu là bởi vì cậu đã có bạn gái, thân phận kẻ thứ ba luôn bị Lý Vân Ca xem thường, hơn nữa chính mình lúc đó cũng chưa có năng lực đầy đủ để tự gánh chịu đoạn cảm tình hiển nhiên không hề thoải mái đó. Mà bây giờ, mới đúng là thời điểm thích hợp.
Cơ hội, đó là chữ có nhiều tốt đẹp biết bao. Nhất là đối Lý Vân Ca mà nói, có cơ hội mà không lời dụng thì thật lãng phí. Mà hắn gần đây nghiêm khác thực hiện tiết kiệm, phản đối lãng phí.
Y Minh sau khi thất tình, hoàn toàn chính xác đang cầm loại quan tâm này.
Dần dần, quen nghe giọng nói dịu dàng mà lại trầm thấp của Lý Vân Ca. Nhưng, cái ngữ điệu này của gã cũng chỉ là với Y Minh mới có. Ngày bình thường, Đỗ phó giám đốc đã quen với lối nói quyết định nhanh chóng và phương thức làm việc của hắn. Có lúc ngẫu nhiên tan tầm về muộn, chứng kiến văn phòng Lý Vân Ca vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa ra ngó thử, nghe được câu nói của Lý Vân Ca với điện thoại: “Luận văn là quan trọng, nhưng không bằng sức khỏe đâu. Nghe lời, nhanh đi ngủ đi!!”
Đỗ phó tổng giám đốc xoa xoa tay, thầm nghĩ, phải nói với nhân viên chú ý độ ấm điều hòa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.