Chương 21: Ánh sáng giữa mây mù (1)
Kim Sooji
30/10/2022
“Ch** tiệt! Chuyện gì?!”
“Làm ơn, mở cửa đi! Nhìn mặt trời lên cao lắm rồi! Hai người còn định làm chuyện đó đến bao giờ nữa?”
Một giọng nói dữ tợn truyền ra từ cánh cửa. Riftan ném ánh mắt tóe lửa về người đàn ông đứng ngoài, như thể ánh mắt chàng có thể cắt được cả đồ vật.
“Còn quầy rầy ta thêm lần nữa, ta sẽ rút ruột ngươi ra đấy! Và nếu ngươi dám chống đối ta sẽ giết ngươi luôn.”
“Chúng ta phải rời đi! Ngài quên sau khi về trang viên chúng ta còn phải trở lại kinh thành nữa à?”
“Làm như chậm một ngày thì sẽ chết đấy, đừng có quấy rầy ta!”
“Chỉ huy”
“Đi đi! Cái thằng m*l* này!”
Chàng trai lắc đầu, tức phát khóc. Max đông cứng; lần đầu tiên nàng được nghe một cuộc nói chuyện nhiều câu chửi thề đến thế. Rồi Riftan đứng dậy với vẻ mặt khó chịu và hét vọng ra cửa.
“Chuyện bị xe ngựa đi! Ta sẽ chuẩn bị và ra ngay.”
Kẻ đối địch với chàng vẫn đập cửa dữ dội, chẳng chịu dừng. Riftan thở một tiếng dài, nhìn ra cửa.
“Lẽ ra ta không nên mang mấy thằng nhóc đó theo…”
“…”
“Chờ chút, ta sẽ ra ngoài và lấy cho nàng ít quần áo…” Chồng nàng đứng đó, vừa nhặt từng cái áo của chàng, vừa quay ra nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng mà cau mày.
“Sao? Sao nàng nhìn ta như thế?”
“…”
“Cứ nói ra. Nàng vẫn chưa nhận ra sao, ta đang vội lắm.”
Nàng không quên. Chồng nàng, người vừa gặp lại nàng hôm qua, là người cực nóng tính. Nàng lầm bầm một cách rụt rè.
“Thì, mấy, mấy người ngoài kia, họ… chàng biết, biết …”
“Ta biết gì?”
“Biết, biết, biết, biết họ nghe thấy rồi…”
“…”
Mặt nằng đỏ lên như ngồi trên đống lửa. Chàng giật giật khóe miệng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng. Giây tiếp theo, không nghi ngờ gì, chàng vứt đống y phục đi và kéo tấm chăn.
“Ri-riftan!”
“Ôi, nàng làm ta điên mất.”
Chàng cười như tắt thở, ôm nàng ngồi lên đùi chàng. Max run run hai chân, thấy bối rối. Chàng cười thật đơn thuần, khác hẳn người đàn ông hống hách trước đó khiến nàng không thể tin nổi.
“Nàng một nữ quý tộc ngây thơ. Tất nhiên lính của ta biết chúng ta đã làm gì. Làm gì có cặp vợ chồng nào sau 3 năm xa cách, lại chung phòng mà chỉ nắm tay.”
“Hơ, nhưng”
“Chẳng có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta đã kết hôn, việc đấy là hiển nhiên thôi.”
Hiển nhiên? Nàng biết đó là nghĩa vụ khi làm vợ chàng, nhưng những gì chàng chia sẻ với nàng hình như không phải hiển nhiên. Đột nhiên Max thấy trước kinh ngạc trước suy nghĩ của mình. Chia sẻ? Những việc họ làm đêm qua có phải là ví dụ của sự cho và nhận? Nàng không nổi sao nàng lại nghĩ thế. Sau cùng thì tất cả đều là việc mà một người phải chịu để sinh được em bé…
“Nàng lại đỏ mặt rồi. Ha, chắc không chỉ vì họ thôi nhỉ.”
“…”
“Nhưng đừng lo. Ta cũng chẳng dũng cảm mà làm xong việc trước khi bọn họ vào đâu.”
Chàng vui vẻ hôn lên đầu mũi nàng và đặt nàng xuống. Nàng ngồi giữa chăn như 1 cai kén ở góc giường, dụi dụi chỗ chàng vừa hôn. Riftan cúi người, nhặt đống quần áo chàng vừa vứt và mặc lại từng chiếc một. Nàng vội nhìn hướng khác khi chàng thoải mái khỏa thân mặc quần áo trước mặt. Chàng nhanh chóng mặc lại chiếc áo giáp, nói.
“Ta sẽ chờ ở ngoài.”
Nàng gật đầu nhẹ. Lúc đầu, nàng run rẩy đến mức chẳng nhúc nhích nổi dù đã rất cố gắng. Nhưng khi Riftan đeo thanh gươm trước ngực rồi ra khỏi phòng, nàng mới bò được đến phía giường mở của sổ.
Dưới sắc trời nhạt của mùa thu, một ngôi làng đông đúc hiện ra trước mắt nàng. Một con đường đất rộng hằn vết bánh xe, năm sáu căn nhà gỗ, một đồng cỏ mênh mông và một khu vườn cây ăn quả lớn… Max ngắm nhìn khung cảnh mộc mạc từng chi tiết, đột nhiên cảm nhận có ánh mắt sắc bén, nàng nhìn xuống. Trước lữ quán, bên cạnh 1 chiếc xe ngựa có ba người thuộc đoàn hiệp sĩ đi cùng Riftan đang đứng đó, nhìn lên nàng. Nàng vội vàng đóng cửa sổ. Dù đã trùm kín chăn, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy trong tình trạng thiếu chỉnh tề, như sắp đi lên giường ngủ.
“Chắc do mình mà chuyến đi bị chậm lại?”
Nàng lo lắng cắn môi. Một lúc lâu sau nàng mới nghe thấy: có ai đó gõ cửa. Nàng dè dặt hỏi.
“Ai, ai đó?”
“Tôi mang cho phu nhân nước rửa mặt.”
“V-vào đi.”
Nàng trùm kín chăn khép mình vào góc giường. Hai cô hầu đi vào, mang theo một cái chậu lớn, một ấm nước, và một chiếc khăn trắng đang nhìn nhau ngượng ngùng.
“Chúng tôi được chồng của phu nhân thuê để phục vụ người, nhưng …”
“Ồ, không, chồng ta, ta có thể, ta có thể làm việc này…”
“Ngài ấy nói phu phân sẽ cần có người giúp…”
Mặt nàng đỏ lên như màu tóc của nàng.
“À, thực ra, không sao đâu, ta- chồng. Chồng ta, nói ta có thể tự làm được.”
“Làm ơn, mở cửa đi! Nhìn mặt trời lên cao lắm rồi! Hai người còn định làm chuyện đó đến bao giờ nữa?”
Một giọng nói dữ tợn truyền ra từ cánh cửa. Riftan ném ánh mắt tóe lửa về người đàn ông đứng ngoài, như thể ánh mắt chàng có thể cắt được cả đồ vật.
“Còn quầy rầy ta thêm lần nữa, ta sẽ rút ruột ngươi ra đấy! Và nếu ngươi dám chống đối ta sẽ giết ngươi luôn.”
“Chúng ta phải rời đi! Ngài quên sau khi về trang viên chúng ta còn phải trở lại kinh thành nữa à?”
“Làm như chậm một ngày thì sẽ chết đấy, đừng có quấy rầy ta!”
“Chỉ huy”
“Đi đi! Cái thằng m*l* này!”
Chàng trai lắc đầu, tức phát khóc. Max đông cứng; lần đầu tiên nàng được nghe một cuộc nói chuyện nhiều câu chửi thề đến thế. Rồi Riftan đứng dậy với vẻ mặt khó chịu và hét vọng ra cửa.
“Chuyện bị xe ngựa đi! Ta sẽ chuẩn bị và ra ngay.”
Kẻ đối địch với chàng vẫn đập cửa dữ dội, chẳng chịu dừng. Riftan thở một tiếng dài, nhìn ra cửa.
“Lẽ ra ta không nên mang mấy thằng nhóc đó theo…”
“…”
“Chờ chút, ta sẽ ra ngoài và lấy cho nàng ít quần áo…” Chồng nàng đứng đó, vừa nhặt từng cái áo của chàng, vừa quay ra nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng mà cau mày.
“Sao? Sao nàng nhìn ta như thế?”
“…”
“Cứ nói ra. Nàng vẫn chưa nhận ra sao, ta đang vội lắm.”
Nàng không quên. Chồng nàng, người vừa gặp lại nàng hôm qua, là người cực nóng tính. Nàng lầm bầm một cách rụt rè.
“Thì, mấy, mấy người ngoài kia, họ… chàng biết, biết …”
“Ta biết gì?”
“Biết, biết, biết, biết họ nghe thấy rồi…”
“…”
Mặt nằng đỏ lên như ngồi trên đống lửa. Chàng giật giật khóe miệng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng. Giây tiếp theo, không nghi ngờ gì, chàng vứt đống y phục đi và kéo tấm chăn.
“Ri-riftan!”
“Ôi, nàng làm ta điên mất.”
Chàng cười như tắt thở, ôm nàng ngồi lên đùi chàng. Max run run hai chân, thấy bối rối. Chàng cười thật đơn thuần, khác hẳn người đàn ông hống hách trước đó khiến nàng không thể tin nổi.
“Nàng một nữ quý tộc ngây thơ. Tất nhiên lính của ta biết chúng ta đã làm gì. Làm gì có cặp vợ chồng nào sau 3 năm xa cách, lại chung phòng mà chỉ nắm tay.”
“Hơ, nhưng”
“Chẳng có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta đã kết hôn, việc đấy là hiển nhiên thôi.”
Hiển nhiên? Nàng biết đó là nghĩa vụ khi làm vợ chàng, nhưng những gì chàng chia sẻ với nàng hình như không phải hiển nhiên. Đột nhiên Max thấy trước kinh ngạc trước suy nghĩ của mình. Chia sẻ? Những việc họ làm đêm qua có phải là ví dụ của sự cho và nhận? Nàng không nổi sao nàng lại nghĩ thế. Sau cùng thì tất cả đều là việc mà một người phải chịu để sinh được em bé…
“Nàng lại đỏ mặt rồi. Ha, chắc không chỉ vì họ thôi nhỉ.”
“…”
“Nhưng đừng lo. Ta cũng chẳng dũng cảm mà làm xong việc trước khi bọn họ vào đâu.”
Chàng vui vẻ hôn lên đầu mũi nàng và đặt nàng xuống. Nàng ngồi giữa chăn như 1 cai kén ở góc giường, dụi dụi chỗ chàng vừa hôn. Riftan cúi người, nhặt đống quần áo chàng vừa vứt và mặc lại từng chiếc một. Nàng vội nhìn hướng khác khi chàng thoải mái khỏa thân mặc quần áo trước mặt. Chàng nhanh chóng mặc lại chiếc áo giáp, nói.
“Ta sẽ chờ ở ngoài.”
Nàng gật đầu nhẹ. Lúc đầu, nàng run rẩy đến mức chẳng nhúc nhích nổi dù đã rất cố gắng. Nhưng khi Riftan đeo thanh gươm trước ngực rồi ra khỏi phòng, nàng mới bò được đến phía giường mở của sổ.
Dưới sắc trời nhạt của mùa thu, một ngôi làng đông đúc hiện ra trước mắt nàng. Một con đường đất rộng hằn vết bánh xe, năm sáu căn nhà gỗ, một đồng cỏ mênh mông và một khu vườn cây ăn quả lớn… Max ngắm nhìn khung cảnh mộc mạc từng chi tiết, đột nhiên cảm nhận có ánh mắt sắc bén, nàng nhìn xuống. Trước lữ quán, bên cạnh 1 chiếc xe ngựa có ba người thuộc đoàn hiệp sĩ đi cùng Riftan đang đứng đó, nhìn lên nàng. Nàng vội vàng đóng cửa sổ. Dù đã trùm kín chăn, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy trong tình trạng thiếu chỉnh tề, như sắp đi lên giường ngủ.
“Chắc do mình mà chuyến đi bị chậm lại?”
Nàng lo lắng cắn môi. Một lúc lâu sau nàng mới nghe thấy: có ai đó gõ cửa. Nàng dè dặt hỏi.
“Ai, ai đó?”
“Tôi mang cho phu nhân nước rửa mặt.”
“V-vào đi.”
Nàng trùm kín chăn khép mình vào góc giường. Hai cô hầu đi vào, mang theo một cái chậu lớn, một ấm nước, và một chiếc khăn trắng đang nhìn nhau ngượng ngùng.
“Chúng tôi được chồng của phu nhân thuê để phục vụ người, nhưng …”
“Ồ, không, chồng ta, ta có thể, ta có thể làm việc này…”
“Ngài ấy nói phu phân sẽ cần có người giúp…”
Mặt nàng đỏ lên như màu tóc của nàng.
“À, thực ra, không sao đâu, ta- chồng. Chồng ta, nói ta có thể tự làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.