Chương 60: Rõ ràng nàng còn thiếu hiểu biết (2)
Kim Sooji
30/10/2022
Ruth bực bội đấm ngực. Anh cố dập tắt cơn kích động của mình trong vô vọng, biết rõ mình đang nói chuyện với phu nhân của lâu đài. Nhưng anh không thể kìm nổi cảm xúc trước những kế hoạch phí lý của nàng. Dù vậy, anh vẫn giải thích một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Dùng kính là không thực tế chút nào. Kính chịu lực rất kém nên sẽ chẳng khác nào suốt ngày mở cửa sổ ra cả. Hơn nữa, các hiệp sĩ thường tập luyện ở sân sau, chẳng sớm thì muộn mấy cái cửa sổ đắt tiền đấy sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh khi kiếm họ lỡ vung đến. Thêm nữa, kính dễ bị xước nên rất khó để giữ gìn chúng. Người hầu sẽ dành cả ngày để lau chùi kính rồi chẳng mấy mà thiếu nhân công.”
Khi anh chỉ ra những điểm mà Max chưa nghĩ đến, nàng càng im lặng hơn. Chỉ khi nhìn nhìn đến cuối tờ hóa đơn thì mặt anh chàng mới hòa hoãn đôi chút. Chẳng biết do đến giờ mới nhận ra sự cục súc của mình hay chỉ là vì nội dung trong hóa đơn, dù là gì, thì những lời nói sau đó cũng có chút hòa hoãn hơn.
“May quá, vẫn chưa chốt đơn. Sao chúng ta không thay mới cửa sổ trong đại sảnh, phòng tiệc và một số phòng cho khách sang kính, còn ở các phòng còn lại, người có thể chuyển sang dùng kính Baltic hoặc dùng một lớp vải kép để cách nhiệt? Sẽ rất hữu dụng vào mùa đông nếu người đặt thêm một cánh cửa ở bên ngoài và chỉ cần hé mở một bên là có thể đón gió trời vào rồi. Làm thế vừa đủ giúp người phô trương được sự giàu có của mình với khách mà cũng không bị cháy túi.”
Anh lôi ra một tấm giấy da dê mới và vẽ lại bản thiết kế của lâu đài như đã giải thích. Max vô thức nhìn xuống hình vẽ rồi gật đầu.
“Đ-được rồi. T-tôi se-sẽ n-nói với ô-ông ấy v-về ch-chuyện đó.”
“Cái đài phun nước pha lê không có giá trị gì cả.”
Anh chàng vứt tấm giấy da trong tay còn lại ra sau vai, vừa nhúng bút lông vào lọ mực vừa đặt một tờ giấy mới lên trước mặt nàng.
“Hãy bỏ đi những thứ màu mè và ghi lại từng cái một những thứ thực sự cần thiết.” anh nói, như đang nắm quyền quản lý.
Max đơ toàn tập, nhìn cây bút trong lo sợ. Nàng đang mong anh sẽ viết lại cuốn sổ cái cho nàng, nhưng giờ, ổng chỉ giúp vài thứ rồi giao lại phần quan trọng cho nàng. Nàng thực sự không muốn quay lại buổi khiển trách ấy đâu!
“N-nếu t-tôi l-lại mắc sa-sai l-lầm nữa t-thì s-sao….” Nàng cố ám chỉ rằng anh hãy gợi ý nàng đôi chút.
“Trong tương lai những việc này sẽ giao lại cho phu nhân. Tôi sẽ chỉ người đi đúng hướng, nên không phải lo lắng đâu.” Anh chàng làm rõ vị trí của mình.
Nàng nhìn xuống cuốn sổ cái, cảm thấy mất mát. Đầu nàng trống rỗng như tờ giấy trước mặt. Thấy hoảng sợ, Max xem xét kỹ càng các hóa đơn và tìm kiếm thứ để viết. Nàng cố trấn tĩnh, tìm bản ghi chép cũ và ghi xuống chi tiết những mặt hàng đã mua. Nàng viết tiếp số nhân công, lương bổng, thời hạn hợp đồng, và rồi… mọi thứ về công việc này dần trở nên phức tạp so với kiến thức ít ỏi của nàng.
Max nguệch ngoạc viết lại những con số, mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Giá trị mỗi loại tiền tệ là bao nhiêu? Mình nên tính thế nào đây? Cứ mỗi giây trôi qua nàng lại thấy bối rối. Những ngón tay của nàng nắm chặt lấy bút lông như cố nặn ra câu trả lời.
Nhận ra chỉ một cuốn sổ cái đơn thuần đã khiến nàng bối rối đến thế nào, Ruth nhíu cả mày. Anh dường như đã mường tượng ra được những gì đang diễn ra trong tâm trí nàng, nhưng anh vẫn hỏi như chưa chắc chắn.
“Để cho chắc, người biết các mệnh giá tiền chứ?”
“T-tôi b-biết.”
Nàng lo lắng lên tiếng, xen lẫn nỗi sợ bí mật của mình có thể bị phát giác. Tuy nhiên, người pháp sư lại nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt nghi ngờ. Chịu đựng sự chăm chú gắt gao ấy, Max nín thở, cố nói tiếp….
“Tôi – tôi chỉ…. tôi chưa bao giờ cầm tiền trước đây, tôi…”
Ngay lập tức, Ruth đặt câu hỏi, “60 liram bằng bao nhiêu soldem?”
“T-tôi, ừm, bô-bốn?”
Nàng nắm rồi xòe cả 10 ngón tay ra, thốt ra câu trả lời mà nàng tin chắc là đúng. Nhưng trước cái nhìn chằm chằm của anh, nàng vội rút lại câu trả lời.
“B-ba!”
“Người đổi 24 denar ra bao nhiêu soldem?”
“Tôi – tôi…”
“Thế 10 liram ra derham thì bằng bao nhiêu?”
Suýt rớt nước mắt, mặt Max đỏ bừng lên vì xấu hổ và nhục nhã. Vậy mà đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn nàng, không chút nao núng trước cảm xúc vụn vỡ ấy.
Toang rồi! Cậu ấy hẳn đã biết mình là một đứa ngu ngốc. Chắc cậu ấy nghĩ mình chỉ là kẻ lắp bắp, ngốc nghếch ngây ngô. Liệu cậu ấy có đi kể cho Riftan không?
Nàng run rẩy cúi đầu, thấp thêm nữa là chạm luôn được sàn. Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng tưởng như kéo dài vô tận, nàng nghe thấy một tiếng thở dài mệt mỏi.
“Ngay cả Công chúa Agnes cũng am hiểu về thế giới này! Sao phu nhân được bao bọc quá vậy?”
Không thể đưa được ra bất kỳ lý do nào, nàng cắn chặt môi. Ai cũng có thể thấy được sự chịu đựng, nhẫn nhục của nàng. Ruth im lặng một lúc lâu rồi thở hắt ra, cho tay vào túi trong của áo choàng, lấy ra một cái bao nhỏ.
“Nghe kĩ nè,” anh nói, nhặt lên hai đồng bạc. Một đồng dày, to bằng ngón tay giữa, còn cái kia thì mỏng, chỉ bằng 2 phần 3 ngón út. Ruth gõ gõ lên đồng xu lớn, có khắc phù hiệu hình một con chim đang dang rộng cánh.
“Đây là một liram. Là đồng bạc mà Đế chế Roem đã tạo ra và được sử dụng khắp lục địa. Nó có giá trị gấp 12 lần đồng xu nhỏ này, đồng derham.” Anh chỉ chỉ vào đồng nhỏ hơn.
“Derham đến từ vùng Rakasim ở lục địa phía Nam. Nó được sử dụng rộng rãi từ vài năm trước khi việc giao thương với lục địa này trở nên phát triển. Nó nhỏ nhưng có giá trị cao.”
Nàng nhìn đồng bạc nhỏ mà anh đặt trên lòng bàn tay, che giấu sự hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy đồng xu này trong khoảng cách gần. Ruth để nàng quan sát một chút rồi tiếp tục giải thích.
“Liram nặng đúng bằng 12 lần so với derham. Đó là lý do tại sao 12 derham đổi được có 1 liram.”
Rồi anh lấy ra hai đồng vàng. Một đồng to bằng liram còn đồng kia thì trông như derham.
“Cái to là soldem, do Đế chế Roem sản xuất, giống liram đấy. Cái nhỏ hơn là denar, cũng từ Rakasim. Tương tự như thế, 1 soldem thì bằng 12 denar.”
“Sa-sao lục địa phía N-Nam làm đ-đồng x-xu nh-nhỏ thế?”
“Việc kinh doanh ở lục địa phía Nam phát triển hơn nhiều so với chỗ chúng ta. Nếu đồng xu quá lớn, sẽ không thể thực hiện được các giao dịch cá nhân.” Anh chàng trả lời như thể không thấy khó chịu trước câu hỏi của nàng. Nàng không thể hiểu hết được ý của anh, nhưng Max cũng không hỏi thêm câu hỏi nào. Ruth đặt đồng xu xuống và tiếp tục nói về tiền bạc.
“Tiền vàng đáng giá gấp 20 lần so với tiền bạc. Một soldem đổi được 20 liram và một denar đổi được 20 derham.”
“Dùng kính là không thực tế chút nào. Kính chịu lực rất kém nên sẽ chẳng khác nào suốt ngày mở cửa sổ ra cả. Hơn nữa, các hiệp sĩ thường tập luyện ở sân sau, chẳng sớm thì muộn mấy cái cửa sổ đắt tiền đấy sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh khi kiếm họ lỡ vung đến. Thêm nữa, kính dễ bị xước nên rất khó để giữ gìn chúng. Người hầu sẽ dành cả ngày để lau chùi kính rồi chẳng mấy mà thiếu nhân công.”
Khi anh chỉ ra những điểm mà Max chưa nghĩ đến, nàng càng im lặng hơn. Chỉ khi nhìn nhìn đến cuối tờ hóa đơn thì mặt anh chàng mới hòa hoãn đôi chút. Chẳng biết do đến giờ mới nhận ra sự cục súc của mình hay chỉ là vì nội dung trong hóa đơn, dù là gì, thì những lời nói sau đó cũng có chút hòa hoãn hơn.
“May quá, vẫn chưa chốt đơn. Sao chúng ta không thay mới cửa sổ trong đại sảnh, phòng tiệc và một số phòng cho khách sang kính, còn ở các phòng còn lại, người có thể chuyển sang dùng kính Baltic hoặc dùng một lớp vải kép để cách nhiệt? Sẽ rất hữu dụng vào mùa đông nếu người đặt thêm một cánh cửa ở bên ngoài và chỉ cần hé mở một bên là có thể đón gió trời vào rồi. Làm thế vừa đủ giúp người phô trương được sự giàu có của mình với khách mà cũng không bị cháy túi.”
Anh lôi ra một tấm giấy da dê mới và vẽ lại bản thiết kế của lâu đài như đã giải thích. Max vô thức nhìn xuống hình vẽ rồi gật đầu.
“Đ-được rồi. T-tôi se-sẽ n-nói với ô-ông ấy v-về ch-chuyện đó.”
“Cái đài phun nước pha lê không có giá trị gì cả.”
Anh chàng vứt tấm giấy da trong tay còn lại ra sau vai, vừa nhúng bút lông vào lọ mực vừa đặt một tờ giấy mới lên trước mặt nàng.
“Hãy bỏ đi những thứ màu mè và ghi lại từng cái một những thứ thực sự cần thiết.” anh nói, như đang nắm quyền quản lý.
Max đơ toàn tập, nhìn cây bút trong lo sợ. Nàng đang mong anh sẽ viết lại cuốn sổ cái cho nàng, nhưng giờ, ổng chỉ giúp vài thứ rồi giao lại phần quan trọng cho nàng. Nàng thực sự không muốn quay lại buổi khiển trách ấy đâu!
“N-nếu t-tôi l-lại mắc sa-sai l-lầm nữa t-thì s-sao….” Nàng cố ám chỉ rằng anh hãy gợi ý nàng đôi chút.
“Trong tương lai những việc này sẽ giao lại cho phu nhân. Tôi sẽ chỉ người đi đúng hướng, nên không phải lo lắng đâu.” Anh chàng làm rõ vị trí của mình.
Nàng nhìn xuống cuốn sổ cái, cảm thấy mất mát. Đầu nàng trống rỗng như tờ giấy trước mặt. Thấy hoảng sợ, Max xem xét kỹ càng các hóa đơn và tìm kiếm thứ để viết. Nàng cố trấn tĩnh, tìm bản ghi chép cũ và ghi xuống chi tiết những mặt hàng đã mua. Nàng viết tiếp số nhân công, lương bổng, thời hạn hợp đồng, và rồi… mọi thứ về công việc này dần trở nên phức tạp so với kiến thức ít ỏi của nàng.
Max nguệch ngoạc viết lại những con số, mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Giá trị mỗi loại tiền tệ là bao nhiêu? Mình nên tính thế nào đây? Cứ mỗi giây trôi qua nàng lại thấy bối rối. Những ngón tay của nàng nắm chặt lấy bút lông như cố nặn ra câu trả lời.
Nhận ra chỉ một cuốn sổ cái đơn thuần đã khiến nàng bối rối đến thế nào, Ruth nhíu cả mày. Anh dường như đã mường tượng ra được những gì đang diễn ra trong tâm trí nàng, nhưng anh vẫn hỏi như chưa chắc chắn.
“Để cho chắc, người biết các mệnh giá tiền chứ?”
“T-tôi b-biết.”
Nàng lo lắng lên tiếng, xen lẫn nỗi sợ bí mật của mình có thể bị phát giác. Tuy nhiên, người pháp sư lại nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt nghi ngờ. Chịu đựng sự chăm chú gắt gao ấy, Max nín thở, cố nói tiếp….
“Tôi – tôi chỉ…. tôi chưa bao giờ cầm tiền trước đây, tôi…”
Ngay lập tức, Ruth đặt câu hỏi, “60 liram bằng bao nhiêu soldem?”
“T-tôi, ừm, bô-bốn?”
Nàng nắm rồi xòe cả 10 ngón tay ra, thốt ra câu trả lời mà nàng tin chắc là đúng. Nhưng trước cái nhìn chằm chằm của anh, nàng vội rút lại câu trả lời.
“B-ba!”
“Người đổi 24 denar ra bao nhiêu soldem?”
“Tôi – tôi…”
“Thế 10 liram ra derham thì bằng bao nhiêu?”
Suýt rớt nước mắt, mặt Max đỏ bừng lên vì xấu hổ và nhục nhã. Vậy mà đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn nàng, không chút nao núng trước cảm xúc vụn vỡ ấy.
Toang rồi! Cậu ấy hẳn đã biết mình là một đứa ngu ngốc. Chắc cậu ấy nghĩ mình chỉ là kẻ lắp bắp, ngốc nghếch ngây ngô. Liệu cậu ấy có đi kể cho Riftan không?
Nàng run rẩy cúi đầu, thấp thêm nữa là chạm luôn được sàn. Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng tưởng như kéo dài vô tận, nàng nghe thấy một tiếng thở dài mệt mỏi.
“Ngay cả Công chúa Agnes cũng am hiểu về thế giới này! Sao phu nhân được bao bọc quá vậy?”
Không thể đưa được ra bất kỳ lý do nào, nàng cắn chặt môi. Ai cũng có thể thấy được sự chịu đựng, nhẫn nhục của nàng. Ruth im lặng một lúc lâu rồi thở hắt ra, cho tay vào túi trong của áo choàng, lấy ra một cái bao nhỏ.
“Nghe kĩ nè,” anh nói, nhặt lên hai đồng bạc. Một đồng dày, to bằng ngón tay giữa, còn cái kia thì mỏng, chỉ bằng 2 phần 3 ngón út. Ruth gõ gõ lên đồng xu lớn, có khắc phù hiệu hình một con chim đang dang rộng cánh.
“Đây là một liram. Là đồng bạc mà Đế chế Roem đã tạo ra và được sử dụng khắp lục địa. Nó có giá trị gấp 12 lần đồng xu nhỏ này, đồng derham.” Anh chỉ chỉ vào đồng nhỏ hơn.
“Derham đến từ vùng Rakasim ở lục địa phía Nam. Nó được sử dụng rộng rãi từ vài năm trước khi việc giao thương với lục địa này trở nên phát triển. Nó nhỏ nhưng có giá trị cao.”
Nàng nhìn đồng bạc nhỏ mà anh đặt trên lòng bàn tay, che giấu sự hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy đồng xu này trong khoảng cách gần. Ruth để nàng quan sát một chút rồi tiếp tục giải thích.
“Liram nặng đúng bằng 12 lần so với derham. Đó là lý do tại sao 12 derham đổi được có 1 liram.”
Rồi anh lấy ra hai đồng vàng. Một đồng to bằng liram còn đồng kia thì trông như derham.
“Cái to là soldem, do Đế chế Roem sản xuất, giống liram đấy. Cái nhỏ hơn là denar, cũng từ Rakasim. Tương tự như thế, 1 soldem thì bằng 12 denar.”
“Sa-sao lục địa phía N-Nam làm đ-đồng x-xu nh-nhỏ thế?”
“Việc kinh doanh ở lục địa phía Nam phát triển hơn nhiều so với chỗ chúng ta. Nếu đồng xu quá lớn, sẽ không thể thực hiện được các giao dịch cá nhân.” Anh chàng trả lời như thể không thấy khó chịu trước câu hỏi của nàng. Nàng không thể hiểu hết được ý của anh, nhưng Max cũng không hỏi thêm câu hỏi nào. Ruth đặt đồng xu xuống và tiếp tục nói về tiền bạc.
“Tiền vàng đáng giá gấp 20 lần so với tiền bạc. Một soldem đổi được 20 liram và một denar đổi được 20 derham.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.