Dưới Cây Anh Đào

Chương 19: Lo lắng âm thầm

Lâm Tát

22/11/2020

Tần Thâm chiếm tiện nghi người ta xong, rồi yên lặng ôm Nhan Húc khoảng nửa phút, khi cởi quần áo không hiểu sao yết hầu hắn hơi căng, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh sau khi khóc của Nhan Húc, vội vàng che dấu ho một tiếng.

Nụ cười ướt nước trên khuôn mặt trắng nuột của Nhan Húc, mang theo dáng vẻ e thẹn rụt rè.

Tần Thâm nắm lấy cằm của cậu, ngón cái cọ sát lên mặt cậu, nắn bop khuôn mặt rạng rỡ của cậu, hỏi: “Vui rồi sao?”

Nước mắt của Nhan Húc đã ngừng chảy, lông mi ẩm ướt uốn cong, “Vâng ạ.” gật đầu.

Tần Thâm không khỏi muốn dùng sức một chút, ấn đầu ngón tay nặn thật mạnh trên khuôn mặt đang tươi cười của cậu, thử xem có thể để lại dấu hay không.

Tần Thâm thả tay xuống, nhéo cánh tay của Nhan Húc kêu cậu đứng dậy, “Để anh đi vắt khăn.”

Nhan Húc không tiếp tục dựa vào Tần Thâm nữa, đi về phía nhà tắm nói nhỏ: “Em sẽ tự làm.”

Trong lúc Nhan Húc rửa mặt, thì Tần Thâm đứng ở ngoài cửa chờ cậu, chân dài vai rộng, sống lưng thẳng tắp như cây tùng, có lẽ do cường độ huấn luyện quá lớn mà người có chút gầy đi, khuôn mặt góc cạnh càng thêm sâu sắc.

Nhan Húc liếc trộm vài lần, đột nhiên đứng thẳng, sốt ruột nói: “Ôi, em không mang gì đến cho anh cả.”

Tần Thâm cầm khăn lông trắng, bọc lấy cái tay đang ướt của cậu: “Có gì cho anh sao?”

Nhan Húc nhăn mặt: “Cách đây không lâu ba em có chuyến công tác ở Chiết Giang, em đã kêu ba em mua đặt sản ở chỗ đó đem về.” Nói xong, cậu lại bổ sung, “Là dùng tiền lương của em để mua quà tặng cho mọi người, nhưng lại không có cơ hội tặng cho anh.”

Nhan Húc ảo não cắn môi dưới mềm mại, Tần Thâm hỏi: “Em mua cái gì?”

Nhan Húc: “Là mấy món ăn bình thường thôi ạ, em sợ anh ở trong trường ăn uống không quen. Em có mua bột củ sen* rất thơm, được làm bằng hạt sen nguyên chất, lúc tứ ca ăn em có ngửi thấy, mùi vị giống cái lần mà anh đã cho em ăn ấy.”



*Bột củ sen: có vị ngọt nhẹ, thơm mịn, là sản phẩm được chế biến từ củ sen nguyên chất, ở dạng bột mịn khô.

Tần Thâm tới nơi này sống đã lâu, cũng không cảm thấy khí hậu không hợp, nhưng nghe Nhan Húc nói như vậy, tim hắn muốn nhũn ra, cách lớp khăn mặt nhéo ngón tay Nhan Húc: “Vậy sao?”

“Dạ.” Nhan Húc đột nhiên rút tay khỏi khăn tắm, sờ lên mặt hắn.

Xúc cảm trong lòng bàn tay cậu vẫn mềm mại như vậy, động tác của Tần Thâm ngừng lại, nghe Nhan Húc nghiêm túc nói: “Chị em cũng không thích đồ ăn trong trường của chị ấy, nhưng chị ấy vẫn có thể ra ngoài ăn, còn anh thì không được như vậy, anh xem, em thấy anh Thâm đã gầy đi không ít rồi này.”

Hôm nay gương mặt của Tần Thâm rất bóng loáng sạch sẽ, không có một cọng râu nào, nhưng lòng bàn tay của Nhan Húc vẫn cảm thấy ngứa ngáy, không dám sờ lâu mà thu tay lại, ngửa mặt cười nói với Tần Thâm: “Để em tới chỗ tứ ca lấy một gói cho anh ăn thử, buổi chiều anh ghé qua nhà em cầm về.”

Tần Thâm gật đầu, đi theo sau cậu, âm thầm so sánh chiều cao chênh lệch giữa hai người, rồi đột nhiên vươn tay kéo Nhan Húc về phía mình.

Nhan Húc: “Anh làm gì vậy?”

“Nhìn thử xem em có cao lên không.” Tần Thâm xoa đầu cậu, sau đó cọ sát lên mặt Nhan Húc, rồi khoác tay lên vai cậu, nửa ôm người ta đi về phía trước.

Có lẽ là do học viên đang xem náo nhiệt sau cửa kính, hoặc là do khí tràng cường đại của Tần Thâm, nên Nhan Húc không khỏi chen chúc nép sát vào người hắn.

Có thể do ảnh hưởng tâm lý, nên mặc dù hắn đã nghĩ đến bộ dạng Nhan Húc sẽ xấu hổ thẹn thùng, nhưng cảm giác bây giờ lại khác xa, Tần Thâm nhịn không được nhìn Nhan Húc đang yên tâm thoải mái dính bên cạnh mình nhiều hơn.

Lúc đứng cạnh Tần Thâm, tiểu sư đệ sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp e ấp, khiến cho Dương Mục Tâm cũng phải chăm chú nhìn vài lần.

Tần Thâm nhận thấy Trình Phi Phàm đứng ngay tại văn phòng với vẻ mặt đen sì. Nhan Húc vừa đi lấy bột củ sen, vừa nói: “Phi Phàm có đăng ký khóa học á anh, một tuần hai buổi.”



“Cậu thích học sao?” Tần Thâm dựa lưng vào ghê sô pha, đánh giá Trình Phi Phàm âm u bất định đang đứng đối diện.

Trình Phi Phàm vẫn rất bất mãn với Tần Thâm, nhìn cái kiểu ngồi ngang ngược của hắn, thì cảm thấy khóa đặc huấn của trường hắn không có chút tác dụng nào, lãnh đạm trả lời: “Ừm. Tôi còn tính đăng ký khóa học cho kỳ nghỉ đông, Dương Mục Tâm nói phải hỏi anh trước rồi mới thu tiền của tôi được.”

Đuôi lông mày của Tần Thâm khẽ động.

Chưa gì đã nghĩ xa vậy rồi.

Hắn nói: “Thời gian nghỉ đông rất ngắn, hiệu quả có thể sẽ không tốt, còn phải xem xét có thể mở lớp nghỉ đông hay không đã.”

“Tôi không muốn bị cắt ngang giữa chừng, nếu anh có mở khóa học trong kỳ nghỉ đông thì tôi sẽ đến đăng ký.” Trình Phi Phàm nhìn thoáng qua Dương Mục Tâm, “Vẫn là đối kháng.”

Dương Mục Tâm đứng bên cạnh trợn trắng mắt, trong lòng thầm nói: Tổ tông, ngài tha cho tôi đi.

Tần Thâm trầm tư, không để ý tới tâm lý vội vàng muốn đưa tiền của Trình Phi Phàm, dù sao khi Nhan Húc nghỉ đông khả năng cậu có thể đi làm công không lớn, mà Tần Thâm có thể phải về quê.

“Để tôi suy nghĩ đã, khi nào quyết định thì sẽ báo cho cậu.” Tần Thần liếc nhìn Dương Mịch có khả năng sẽ ở lại đây đón Tết Nguyên Đán, “Nếu mở thì người đối kháng với cậu vẫn là lão tứ.”

Năm mới mà thuê huấn luyện viên khác, sẽ phải trả lương cao hơn bình thường.

Trình Phi Phàm âm thầm nắm tay, rất bình tĩnh gật đầu.

Đúng lúc Nhan Húc bưng chén bột củ sen tỏa hương thơm ngào ngạt tới, vừa quấy thìa vừa nói: “Anh Thâm, anh nếm thử đi.”

Lúc Tần Thâm cầm muỗng, Nhan Húc ngồi bên cạnh chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au giúp hắn thổi nguội. (cute xỉu 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Cây Anh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook