Chương 104
Kim Họa
30/12/2022
Trong một tháng qua
tin tức kết hôn liên tiếp nằm trên trang nhất của các bài báo, Tạ Âm Lâu cũng đeo nhẫn cưới lên ngón áp út, cô nuôi dưỡng thói quen mua một tờ
báo để đọc vào mỗi buổi sáng.
Bởi vì có một bình luận sốt dẻo trên Weibo: Tường vi nở rộ, nhân gian lãng mạn.
Các phuong tiện truyền thông trực tiếp chuyển sang báo chí, còn kèm theo hình xăm của Phó Dung Dữ, tiêu đề rất bắt mắt: Người nắm quyền Phó thị yêu thích hoa tường vi, cô dâu là Tiểu Quan Âm bí ẩn của nhà họ Tạ.
Phó Dung Dữ với tư cách là nhân tài mới nổi trong giới kinh doanh Tứ Thành, bên ngoài căn bản rất chú ý đến anh, thảo nào anh rất ít khi tiết lộ đời sống riêng khi được phóng viên phỏng vấn, bây giờ ngay cả chuyện yêu thầm bạch nguyệt quang nhiều năm cũng chính thức công bố với công chúng.
Tất cả mọi người đều rất tò mò về trải nghiệm tình cảm của đôi thanh mai trúc mã này, dưới sự tiết lộ của một người trong cuộc mà truyền thông mời được mới biết được ngọn nguồn sự việc.
Từ nhỏ Tạ Âm Lâu theo học thầy Nhan Phùng Khanh, cùng học nghệ thuật với Phó Dung Dữ ở nhà họ Nhan, sau này do hai người quá đẹp đôi nên được thầy giáo đích thân ra mặt quyết định hôn sự.
Đó cũng lí giải vì sao Khương Nại có một bức ảnh chụp chung của hai người dưới cây Hoàng Giác.
Lúc đó Phó Dung Dữ đang mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh Tạ Âm Lâu, còn với dáng vẻ thiếu niên lịch lãm hăng hái. E book truyen.v n
Rất nhanh cộng đồng mạng phát hiện ra:
⌈Tôi sai rồi, trước đây còn nghi ngờ hai người là liên hôn gia tộc, ban đầu là ông cụ Nhan đính hôn, thảo nào năm ngoái trong mười tám người nâng quan tài ở nhà họ Nhan, Phó Dung Dữ đứng hàng trước.⌋
⌈Trời ơi, hôn ước 10 năm trời cuối cùng đã gặt hái trái ngọt, Phó Dung Dữ thật chung tình!⌋
⌈Không thể tưởng tượng được anh ấy lại thích Tạ Âm Lâu nhiều như thế, vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện không đếm xuể, vừa mới xem một tin mới, Phó Dung Dữ luôn được đồn đại có thói quen thu thập sách cổ và vòng ngọc, chính là vì Tạ Âm Lâu yêu thích.⌋
⌈Sở thích của vợ chính là sở thích của tôi hahaha.⌋
⌈Cuộc đời của Phó Dung Dữ đã được trao cho Tạ Âm Lâu, thời niên thiếu có hôn ước, hình xăm chữ Phạn, thư tình hoa hồng, đèn Trường Minh của thiền viện Quan Âm, vòng ngọc cổ, lúc nào cũng không rời khỏi bóng hình của cô ấy, bây giờ kết hôn còn thêm hình xăm hoa tường vi trên xương quai xanh… tình yêu cổ tích này có thể khiến tôi phát điên cả một đời mất!⌋
⌈Tạ Âm Lâu chính là viên ngọc quý trên tay nhà họ Tạ, Phó Dung Dữ nếu không có chút chân tình nào thì đã bị mấy cậu con trai nhà họ Tạ đánh chết từ lâu rồi.⌋
⌈Nghe nói cô ấy có một cậu em trai rất điên rồ.⌋
⌈Có phải là cái tên đua xe rêu rao khắp nơi từng bị lên báo không?⌋
⌈Chính là cậu ấy, Tạ Thầm Thời, tên có vẻ rất hay, người cũng đẹp nữa, gần đây lại lái xe thể thao phiên bản giới hạn hàng chục vạn rêu rao khắp nơi…⌋
Cộng đồng mạng phát hiện ra nguyên do Tạ Thầm Thời đua xe rất đơn giản, cậu ấy thích đến khu phố phồn hoa Tứ Thành để chơi tốc độ, càng thu hút sự chú ý hơn nữa là mỗi tuần đổi một chiếc xe, đơn giản là sự kiêu ngạo từ đống tiền giấy.
Tốc độ xe quá nhanh, phóng viên nằm vùng cũng chỉ có thể chụp trộm một bên sườn mặt mờ ảo, trong ảnh Tạ Thầm Thời lười biếng ngồi ở ghế lái, trên người là áo sơ mi đen, cà vạt thắt hờ hững, mái tóc sau gáy dưới ánh đèn rực rỡ tỏa ra vài phần hoang dã. Kiểu công tử bi quan chán đời thế này thoạt nhìn có vẻ là một kẻ si tình.
Không chừng cả ngày đều trà trộn nổi tiếng trên các mạng, có rất nhiều duyên nợ trong lịch sử tình ái.
Cộng đồng mạng lại muốn lột trần quá khứ đen tối của cậu ấy, ai ngờ hết lần này đến lần khác dù là một cái lông cũng không lột được, cũng không có bạn gái cũ nào đến tung tin.
Thế là, có người nói ra sự thật:
⌈Cậu ấy là con trai út của nữ thần Khương Nại, sao có thể chơi theo kiểu hoang dã được, hơn nữa phép tắc trong nhà nhà họ Tạ rất nghiêm khắc, trên đầu cậu ấy có người quản lý đấy.⌋
⌈Gần đây có phải ông chủ của nhà họ Tạ không có thời gian quản lý cậu ấy không nhỉ? Đổi màu sắc xe đua từ hồng đến cam, vàng, xanh tím…⌋
Hành động rêu rao khắp nơi của Tạ Thầm Thời lần nữa lại lại lên báo buổi tối, Hình Lệ mua một tờ, đem vào trong phòng bệnh đọc cho Phó Dung Hồi nghe, đôi môi đỏ chót nhẹ nhàng nhấn nhá từng chữ:
“Một tiếng anh rể này của cậu ta không hề lỗ vốn, hiện tại gara của Phó tổng đã trở thành gara riêng của cậu ta rồi.”
Mấy chiếc xe thể thao mà cô ấy nhớ thương đã lâu đều đã bị Tạ Thầm Thời thu vào túi.
Hồ Ly trông thấy mà bắt thèm, đừng nói là gọi anh rể, cho dù có gọi ba ba kim chủ cô ấy cũng nguyện ý.
Đôi mắt màu hổ phách trống rỗng của Phó Dung Hồi chuyển hướng về phía cô ấy, mỉm cười: “Đây là phí đổi cách xưng hô anh trai cho cậu ấy.”
Tạ Thầm Thời đồng ý đổi, có nghĩa là thật lòng đã chấp nhận Phó Dung Dữ trở thành thành viên của nhà họ Tạ, đối với Phó Dung Hồi mà nói là một chuyện tốt, ngón tay thon dài gầy gò mò mẫm đến tờ báo dưới gối, tâm trạng bình tĩnh.
Hình Lệ nhìn anh ấy cầm tờ báo như bảo bối, lập tức đứng dậy đi đóng cửa sổ rồi lại nói: “Gian phòng cách vách sao lại trống không vậy nhỉ?”
Bệnh của Phó Dung Hồi không thể rời khỏi bệnh viện, nằm lâu rồi, Hình Lệ cũng thường xuyên đến chăm sóc, dường như toàn bộ hành lang mỗi phòng bệnh đều rất quen thuộc, tối nay thấy phòng bên không có người, thế là tò mò hỏi một câu.
Lại nghe thấy giọng nói của Phó Dung Hồi vọng đến:
“Bạch Đường đã ra đi bằng cái chết êm ái rồi.”
Cửa sổ bị kẹt cứng, Hình Lệ dùng chút sức lực, lòng bàn tay hằn vết đỏ, không hiểu sao lại cảm thấy ngay cả khớp tay cũng mỏi nhừ, sau khi đờ đẫn khoảng nửa giây, cô ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía giường bệnh.
Phó Dung Hồi không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, rũ mí mắt nói:
“Cái chết êm ái không bị bệnh tật giày vò cũng coi như ra đi thanh thản rồi.”
Lời nói này nghe thật chối tai, cổ họng Hình Lệ như bị mắc kẹt: “Anh nghĩ như thế ư?”
Mỗi lần Phó Dung Hồi vào phòng ICU như bước qua quỷ quan môn một lần, mặc dù được cấp cứu tỉnh lại, thế nhưng tinh thần cũng phải mệt mỏi hơn nửa tháng, anh ấy cũng phải chịu đủ mọi đau đớn giày vò, Hình Lệ bỗng nhiên sợ phòng cách vách ảnh hưởng đến anh ấy, giẫm đôi giày gót nhọn đi qua, lặp lại lần nữa: “Anh trai anh mới sống vui vẻ được mấy ngày, anh mà dùng cách thức êm ái để kết thúc cuộc đời, anh ấy lại phải đau đớn đến chết đấy.”
“Hình Lệ.”
“Tin tức kết hôn của anh ấy truyền đi một tháng, chuyện vui còn chưa giải quyết xong, anh cũng không thể để anh ấy bị truyền thông đưa tin một tháng về chuyện tang sự chứ.”
Hình Lệ dường như không nghe lời anh ấy nói, mãi cho đến khi Phó Dung Hồi thở dài giành nói: “Bạch Đường.”
“?”
“Bạch Đường là một chú chó già do ông Tiểu Trương ở sát vách nuôi dưỡng, 13 tuổi rồi.”
Phó Dung Hồi mò mẫm đến mu bàn tay lạnh băng của cô ấy, câu nói trước như đang thăm dò thái độ, sau lại dùng dăm ba câu để tẩy sạch sự nghi ngờ của cô ấy: “Con chó đó bệnh nặng, lại già rồi, sau khi nhà ông Tiểu Trương làm lễ an táng cho nó, họ đã chọn một ngày lành để tổ chức tang lễ.”
“Em không biết cái chết êm ái sao?”
Hình Lệ mặc kệ chú chó già gì đó, chỉ để ý đến suy nghĩ của Phó Dung Hồi.
Lau sạch lớp mồ hôi nóng rẫy trong lòng bàn tay cô ấy xong, Phó Dung Hồi hơi ngẩng đầu, ánh đèn lạnh lẽo trên đỉnh đầu rọi xuống gương mặt anh ấy, từ đường nét xương mày và thậm chí xương hàm đến quần áo bệnh nhân màu trắng, làn da do mất máu quá nhiều đến mức có thể nhìn thấy gân xanh.
Thế nhưng cốt cách và tướng mạo này quá mức ưu tú, thoạt nhìn sẽ không nhận ra tuổi thật của anh ấy, chỉ giống như cậu thiếu niên đẹp trai trắng trẻo.
Đôi mắt hồ ly của Hình Lệ nhìn chằm chằm anh ấy không rời, đến tận khi Phó Dung Hồi đổi giọng điệu ấm áp, nhẹ nhàng cất tiếng nói:
“Bây giờ anh không muốn chết, nhưng Hình Lệ… đợi đến giai đoạn cuối không thể cứu chữa được nữa, em cũng sẽ nhận ra đây là số phận của anh.”
“Anh thật là, định báo trước cho em đúng không?”
Hình Lệ gạt tay anh ấy ra, ngồi nghiêng ở vị trí mép giường, nhìn đèn để giảm bớt sức nóng trên đôi mắt: “Em không dễ bị dáng vẻ này lừa gạt đâu.”
Cô ấy không muốn đối mặt với chuyện Phó Dung Hồi không thể sống thọ đến trăm tuổi.
Mỗi lần nhắc đến lại bắt đầu khó chịu, không để ý tới người khác.
Phó Dung Hồi gọi cô ấy: “Hình Lệ”
Mặc kệ anh ấy, Hình Lệ chỉ chăm chăm nhìn đèn.
Phó Dung Hồi lại gọi: “Tiểu Hồ Ly.”
Hình Lệ giả vờ điếc không nghe thấy, cho đến khi anh ấy nói: “Em giúp anh nhìn xem trong tủ quần áo có gì.”
Tủ quần áo?
Hình Lệ quay đầu nhìn tủ quần áo phía bên trái, được chỉ dẫn, cô ấy đứng dậy đi đến trước tủ quần áo cách đó không xa, Phó Dung Hồi ở bên ngoài chờ, cô ấy nâng bàn tay thon dài mở ra, ánh đèn màu vàng ấm áp dọc theo khe hở chiếu vào như sợi chỉ nhỏ, nhìn thấy thấp thoáng màu xanh lam.
Mãi đến khi nửa cánh cửa tủ được mở ra, một chiếc váy bươm bướm làm từ lụa mỏng đang lẳng lặng treo bên trong, kiểu dáng rất hoàn hảo, vừa nhìn đã biết là được làm từ bàn tay của bậc thầy thiết kế quốc tế. Thân váy được trang trí bằng kim cương lấp lánh quấn quanh thắt lưng, tổng thể là màu lam, dây đeo vai tinh tế kéo thẳng xuống xương bướm, xúc cảm trên lớp vải cực kỳ mềm mại.
Hình Lệ cẩn thận lấy chiếc váy bươm bướm này xuống, khoa tay múa chân hai cái, hoàn hảo phù hợp với vóc dáng của cô ấy.
Xoay người lại, hai ba bước đã ra tới bên ngoài: “Tặng em?”
Phó Dung Hồi luôn hướng mặt về phía cô ấy, nghe thấy giọng nói là có thể phân biệt được niềm vui sướng của Hình Lệ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên hỏi: “Tháng sau là sinh nhật của em rồi, nhắc trước để anh trai giúp anh tìm nhà thiết kế độc quyền, trên thế giới chỉ có duy nhất một bản, thích không?”
Bình thường Hình Lệ đều mặc váy công sở, màu xanh lam đậm làm chủ đạo, chỉ có thỉnh thoảng tham gia tiệc rượu buổi tối gì đó mới đổi sang lễ phục, quả thực lưu luyến không rời chiếc váy bướm này, giống như cô gái nhỏ có được chiếc váy công chúa mà mình hằng mong mỏi.
Lúc trước gia đình cô ấy từng trải qua một quãng thời gian khó khăn, chưa từng được mặc váy công chúa lần nào.
Hình Lệ ôm chiếc váy đến bên giường, đôi môi đỏ chót lẩm bẩm một mình: “Lúc em còn bé, chỉ có đến Tết Thiếu nhi mới có váy mặc, còn là mặc lại cái cũ của chị hàng xóm, cũng là chiếc váy có hình bươm bướm, nhưng không có cái nào đẹp cả.”
Phó Dung Hồi giơ tay lên vuốt ve mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm của cô ấy, trìu mến nói: “Sau này mỗi dịp sinh nhật, anh sẽ mua váy tặng cho em.”
“Một cái là đủ rồi.”
Hình Lệ không có lòng tham, sợ nếu như quá phận thì ông trời sẽ trừng phạt cô ấy.
Cho nên bộ váy bươm bưnớm này đã có thể thỏa mãn cô ấy, nụ cười tươi rói ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, nói đùa: “Sinh nhật mỗi năm đều tặng váy cho em, nằm mơ à, năm sau em muốn cái khác.”
“Muốn cái gì?”
“Anh nghĩ đi, thời gian một năm đủ để anh nghĩ ra tặng em cái gì.”
Hình Lệ ôm chiếc váy trong ngực như một báu vật, sau đó lại ôm chầm lấy anh ấy, bàn tay trắng nõn chạm vào tấm lưng gầy yếu dưới lớp vải mỏng manh của quần áo bệnh nhân, ngay cả nhiệt độ cũng lạnh buốt, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là anh tặng, cho dù có là tiền xu cũng được.”
Phó Dung Hồi cũng ôm lấy cô ấy, cảm nhận từng nhịp tim trong lồng ngực cô gái này.
Anh ấy đã mất ngủ rất lâu, lần cuối cùng ở trong công ty không nhìn thấy ánh sáng, anh ấy đã thấp thoáng trông thấy bóng dáng Hình Lệ mặc đồ công sở, không biết trong mấy năm nay cô ấy đã thay đổi gì hay chưa.
Bàn tay gầy gò trắng lạnh rơi xuống vòng eo hơi siết chặt, khi hướng lên trên, Hình Lệ bỗng nhiên nằm trước lồng ngực anh ấy không lên tiếng.
Chỉ trong vòng vài giây, Phó Dung Hồi đã chạm vào sự mềm mại của quả cầu tuyết kia, sau đó thu tay lại, dưới hàng lông đen nhánh là cảm xúc sâu không thấy đáy, không khí trong phòng bệnh im ắng, sau hồi lâu anh ấy khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Tuần tới anh trai phải đưa chị dâu đi viếng mẹ, sức khỏe anh không tiện đi, em thay anh đi nhé.”
“Đi gặp mẹ anh…”
“Hình Lệ?”
Hình Lệ áp khuôn mặt trang điểm tinh xảo vào hõm vai anh ấy, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thuốc trên cổ áo, trong cổ họng mới nặn ra mấy chữ: “Nghe thấy rồi.”
Bởi vì có một bình luận sốt dẻo trên Weibo: Tường vi nở rộ, nhân gian lãng mạn.
Các phuong tiện truyền thông trực tiếp chuyển sang báo chí, còn kèm theo hình xăm của Phó Dung Dữ, tiêu đề rất bắt mắt: Người nắm quyền Phó thị yêu thích hoa tường vi, cô dâu là Tiểu Quan Âm bí ẩn của nhà họ Tạ.
Phó Dung Dữ với tư cách là nhân tài mới nổi trong giới kinh doanh Tứ Thành, bên ngoài căn bản rất chú ý đến anh, thảo nào anh rất ít khi tiết lộ đời sống riêng khi được phóng viên phỏng vấn, bây giờ ngay cả chuyện yêu thầm bạch nguyệt quang nhiều năm cũng chính thức công bố với công chúng.
Tất cả mọi người đều rất tò mò về trải nghiệm tình cảm của đôi thanh mai trúc mã này, dưới sự tiết lộ của một người trong cuộc mà truyền thông mời được mới biết được ngọn nguồn sự việc.
Từ nhỏ Tạ Âm Lâu theo học thầy Nhan Phùng Khanh, cùng học nghệ thuật với Phó Dung Dữ ở nhà họ Nhan, sau này do hai người quá đẹp đôi nên được thầy giáo đích thân ra mặt quyết định hôn sự.
Đó cũng lí giải vì sao Khương Nại có một bức ảnh chụp chung của hai người dưới cây Hoàng Giác.
Lúc đó Phó Dung Dữ đang mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh Tạ Âm Lâu, còn với dáng vẻ thiếu niên lịch lãm hăng hái. E book truyen.v n
Rất nhanh cộng đồng mạng phát hiện ra:
⌈Tôi sai rồi, trước đây còn nghi ngờ hai người là liên hôn gia tộc, ban đầu là ông cụ Nhan đính hôn, thảo nào năm ngoái trong mười tám người nâng quan tài ở nhà họ Nhan, Phó Dung Dữ đứng hàng trước.⌋
⌈Trời ơi, hôn ước 10 năm trời cuối cùng đã gặt hái trái ngọt, Phó Dung Dữ thật chung tình!⌋
⌈Không thể tưởng tượng được anh ấy lại thích Tạ Âm Lâu nhiều như thế, vì cô ấy làm bao nhiêu chuyện không đếm xuể, vừa mới xem một tin mới, Phó Dung Dữ luôn được đồn đại có thói quen thu thập sách cổ và vòng ngọc, chính là vì Tạ Âm Lâu yêu thích.⌋
⌈Sở thích của vợ chính là sở thích của tôi hahaha.⌋
⌈Cuộc đời của Phó Dung Dữ đã được trao cho Tạ Âm Lâu, thời niên thiếu có hôn ước, hình xăm chữ Phạn, thư tình hoa hồng, đèn Trường Minh của thiền viện Quan Âm, vòng ngọc cổ, lúc nào cũng không rời khỏi bóng hình của cô ấy, bây giờ kết hôn còn thêm hình xăm hoa tường vi trên xương quai xanh… tình yêu cổ tích này có thể khiến tôi phát điên cả một đời mất!⌋
⌈Tạ Âm Lâu chính là viên ngọc quý trên tay nhà họ Tạ, Phó Dung Dữ nếu không có chút chân tình nào thì đã bị mấy cậu con trai nhà họ Tạ đánh chết từ lâu rồi.⌋
⌈Nghe nói cô ấy có một cậu em trai rất điên rồ.⌋
⌈Có phải là cái tên đua xe rêu rao khắp nơi từng bị lên báo không?⌋
⌈Chính là cậu ấy, Tạ Thầm Thời, tên có vẻ rất hay, người cũng đẹp nữa, gần đây lại lái xe thể thao phiên bản giới hạn hàng chục vạn rêu rao khắp nơi…⌋
Cộng đồng mạng phát hiện ra nguyên do Tạ Thầm Thời đua xe rất đơn giản, cậu ấy thích đến khu phố phồn hoa Tứ Thành để chơi tốc độ, càng thu hút sự chú ý hơn nữa là mỗi tuần đổi một chiếc xe, đơn giản là sự kiêu ngạo từ đống tiền giấy.
Tốc độ xe quá nhanh, phóng viên nằm vùng cũng chỉ có thể chụp trộm một bên sườn mặt mờ ảo, trong ảnh Tạ Thầm Thời lười biếng ngồi ở ghế lái, trên người là áo sơ mi đen, cà vạt thắt hờ hững, mái tóc sau gáy dưới ánh đèn rực rỡ tỏa ra vài phần hoang dã. Kiểu công tử bi quan chán đời thế này thoạt nhìn có vẻ là một kẻ si tình.
Không chừng cả ngày đều trà trộn nổi tiếng trên các mạng, có rất nhiều duyên nợ trong lịch sử tình ái.
Cộng đồng mạng lại muốn lột trần quá khứ đen tối của cậu ấy, ai ngờ hết lần này đến lần khác dù là một cái lông cũng không lột được, cũng không có bạn gái cũ nào đến tung tin.
Thế là, có người nói ra sự thật:
⌈Cậu ấy là con trai út của nữ thần Khương Nại, sao có thể chơi theo kiểu hoang dã được, hơn nữa phép tắc trong nhà nhà họ Tạ rất nghiêm khắc, trên đầu cậu ấy có người quản lý đấy.⌋
⌈Gần đây có phải ông chủ của nhà họ Tạ không có thời gian quản lý cậu ấy không nhỉ? Đổi màu sắc xe đua từ hồng đến cam, vàng, xanh tím…⌋
Hành động rêu rao khắp nơi của Tạ Thầm Thời lần nữa lại lại lên báo buổi tối, Hình Lệ mua một tờ, đem vào trong phòng bệnh đọc cho Phó Dung Hồi nghe, đôi môi đỏ chót nhẹ nhàng nhấn nhá từng chữ:
“Một tiếng anh rể này của cậu ta không hề lỗ vốn, hiện tại gara của Phó tổng đã trở thành gara riêng của cậu ta rồi.”
Mấy chiếc xe thể thao mà cô ấy nhớ thương đã lâu đều đã bị Tạ Thầm Thời thu vào túi.
Hồ Ly trông thấy mà bắt thèm, đừng nói là gọi anh rể, cho dù có gọi ba ba kim chủ cô ấy cũng nguyện ý.
Đôi mắt màu hổ phách trống rỗng của Phó Dung Hồi chuyển hướng về phía cô ấy, mỉm cười: “Đây là phí đổi cách xưng hô anh trai cho cậu ấy.”
Tạ Thầm Thời đồng ý đổi, có nghĩa là thật lòng đã chấp nhận Phó Dung Dữ trở thành thành viên của nhà họ Tạ, đối với Phó Dung Hồi mà nói là một chuyện tốt, ngón tay thon dài gầy gò mò mẫm đến tờ báo dưới gối, tâm trạng bình tĩnh.
Hình Lệ nhìn anh ấy cầm tờ báo như bảo bối, lập tức đứng dậy đi đóng cửa sổ rồi lại nói: “Gian phòng cách vách sao lại trống không vậy nhỉ?”
Bệnh của Phó Dung Hồi không thể rời khỏi bệnh viện, nằm lâu rồi, Hình Lệ cũng thường xuyên đến chăm sóc, dường như toàn bộ hành lang mỗi phòng bệnh đều rất quen thuộc, tối nay thấy phòng bên không có người, thế là tò mò hỏi một câu.
Lại nghe thấy giọng nói của Phó Dung Hồi vọng đến:
“Bạch Đường đã ra đi bằng cái chết êm ái rồi.”
Cửa sổ bị kẹt cứng, Hình Lệ dùng chút sức lực, lòng bàn tay hằn vết đỏ, không hiểu sao lại cảm thấy ngay cả khớp tay cũng mỏi nhừ, sau khi đờ đẫn khoảng nửa giây, cô ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía giường bệnh.
Phó Dung Hồi không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, rũ mí mắt nói:
“Cái chết êm ái không bị bệnh tật giày vò cũng coi như ra đi thanh thản rồi.”
Lời nói này nghe thật chối tai, cổ họng Hình Lệ như bị mắc kẹt: “Anh nghĩ như thế ư?”
Mỗi lần Phó Dung Hồi vào phòng ICU như bước qua quỷ quan môn một lần, mặc dù được cấp cứu tỉnh lại, thế nhưng tinh thần cũng phải mệt mỏi hơn nửa tháng, anh ấy cũng phải chịu đủ mọi đau đớn giày vò, Hình Lệ bỗng nhiên sợ phòng cách vách ảnh hưởng đến anh ấy, giẫm đôi giày gót nhọn đi qua, lặp lại lần nữa: “Anh trai anh mới sống vui vẻ được mấy ngày, anh mà dùng cách thức êm ái để kết thúc cuộc đời, anh ấy lại phải đau đớn đến chết đấy.”
“Hình Lệ.”
“Tin tức kết hôn của anh ấy truyền đi một tháng, chuyện vui còn chưa giải quyết xong, anh cũng không thể để anh ấy bị truyền thông đưa tin một tháng về chuyện tang sự chứ.”
Hình Lệ dường như không nghe lời anh ấy nói, mãi cho đến khi Phó Dung Hồi thở dài giành nói: “Bạch Đường.”
“?”
“Bạch Đường là một chú chó già do ông Tiểu Trương ở sát vách nuôi dưỡng, 13 tuổi rồi.”
Phó Dung Hồi mò mẫm đến mu bàn tay lạnh băng của cô ấy, câu nói trước như đang thăm dò thái độ, sau lại dùng dăm ba câu để tẩy sạch sự nghi ngờ của cô ấy: “Con chó đó bệnh nặng, lại già rồi, sau khi nhà ông Tiểu Trương làm lễ an táng cho nó, họ đã chọn một ngày lành để tổ chức tang lễ.”
“Em không biết cái chết êm ái sao?”
Hình Lệ mặc kệ chú chó già gì đó, chỉ để ý đến suy nghĩ của Phó Dung Hồi.
Lau sạch lớp mồ hôi nóng rẫy trong lòng bàn tay cô ấy xong, Phó Dung Hồi hơi ngẩng đầu, ánh đèn lạnh lẽo trên đỉnh đầu rọi xuống gương mặt anh ấy, từ đường nét xương mày và thậm chí xương hàm đến quần áo bệnh nhân màu trắng, làn da do mất máu quá nhiều đến mức có thể nhìn thấy gân xanh.
Thế nhưng cốt cách và tướng mạo này quá mức ưu tú, thoạt nhìn sẽ không nhận ra tuổi thật của anh ấy, chỉ giống như cậu thiếu niên đẹp trai trắng trẻo.
Đôi mắt hồ ly của Hình Lệ nhìn chằm chằm anh ấy không rời, đến tận khi Phó Dung Hồi đổi giọng điệu ấm áp, nhẹ nhàng cất tiếng nói:
“Bây giờ anh không muốn chết, nhưng Hình Lệ… đợi đến giai đoạn cuối không thể cứu chữa được nữa, em cũng sẽ nhận ra đây là số phận của anh.”
“Anh thật là, định báo trước cho em đúng không?”
Hình Lệ gạt tay anh ấy ra, ngồi nghiêng ở vị trí mép giường, nhìn đèn để giảm bớt sức nóng trên đôi mắt: “Em không dễ bị dáng vẻ này lừa gạt đâu.”
Cô ấy không muốn đối mặt với chuyện Phó Dung Hồi không thể sống thọ đến trăm tuổi.
Mỗi lần nhắc đến lại bắt đầu khó chịu, không để ý tới người khác.
Phó Dung Hồi gọi cô ấy: “Hình Lệ”
Mặc kệ anh ấy, Hình Lệ chỉ chăm chăm nhìn đèn.
Phó Dung Hồi lại gọi: “Tiểu Hồ Ly.”
Hình Lệ giả vờ điếc không nghe thấy, cho đến khi anh ấy nói: “Em giúp anh nhìn xem trong tủ quần áo có gì.”
Tủ quần áo?
Hình Lệ quay đầu nhìn tủ quần áo phía bên trái, được chỉ dẫn, cô ấy đứng dậy đi đến trước tủ quần áo cách đó không xa, Phó Dung Hồi ở bên ngoài chờ, cô ấy nâng bàn tay thon dài mở ra, ánh đèn màu vàng ấm áp dọc theo khe hở chiếu vào như sợi chỉ nhỏ, nhìn thấy thấp thoáng màu xanh lam.
Mãi đến khi nửa cánh cửa tủ được mở ra, một chiếc váy bươm bướm làm từ lụa mỏng đang lẳng lặng treo bên trong, kiểu dáng rất hoàn hảo, vừa nhìn đã biết là được làm từ bàn tay của bậc thầy thiết kế quốc tế. Thân váy được trang trí bằng kim cương lấp lánh quấn quanh thắt lưng, tổng thể là màu lam, dây đeo vai tinh tế kéo thẳng xuống xương bướm, xúc cảm trên lớp vải cực kỳ mềm mại.
Hình Lệ cẩn thận lấy chiếc váy bươm bướm này xuống, khoa tay múa chân hai cái, hoàn hảo phù hợp với vóc dáng của cô ấy.
Xoay người lại, hai ba bước đã ra tới bên ngoài: “Tặng em?”
Phó Dung Hồi luôn hướng mặt về phía cô ấy, nghe thấy giọng nói là có thể phân biệt được niềm vui sướng của Hình Lệ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên hỏi: “Tháng sau là sinh nhật của em rồi, nhắc trước để anh trai giúp anh tìm nhà thiết kế độc quyền, trên thế giới chỉ có duy nhất một bản, thích không?”
Bình thường Hình Lệ đều mặc váy công sở, màu xanh lam đậm làm chủ đạo, chỉ có thỉnh thoảng tham gia tiệc rượu buổi tối gì đó mới đổi sang lễ phục, quả thực lưu luyến không rời chiếc váy bướm này, giống như cô gái nhỏ có được chiếc váy công chúa mà mình hằng mong mỏi.
Lúc trước gia đình cô ấy từng trải qua một quãng thời gian khó khăn, chưa từng được mặc váy công chúa lần nào.
Hình Lệ ôm chiếc váy đến bên giường, đôi môi đỏ chót lẩm bẩm một mình: “Lúc em còn bé, chỉ có đến Tết Thiếu nhi mới có váy mặc, còn là mặc lại cái cũ của chị hàng xóm, cũng là chiếc váy có hình bươm bướm, nhưng không có cái nào đẹp cả.”
Phó Dung Hồi giơ tay lên vuốt ve mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm của cô ấy, trìu mến nói: “Sau này mỗi dịp sinh nhật, anh sẽ mua váy tặng cho em.”
“Một cái là đủ rồi.”
Hình Lệ không có lòng tham, sợ nếu như quá phận thì ông trời sẽ trừng phạt cô ấy.
Cho nên bộ váy bươm bưnớm này đã có thể thỏa mãn cô ấy, nụ cười tươi rói ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, nói đùa: “Sinh nhật mỗi năm đều tặng váy cho em, nằm mơ à, năm sau em muốn cái khác.”
“Muốn cái gì?”
“Anh nghĩ đi, thời gian một năm đủ để anh nghĩ ra tặng em cái gì.”
Hình Lệ ôm chiếc váy trong ngực như một báu vật, sau đó lại ôm chầm lấy anh ấy, bàn tay trắng nõn chạm vào tấm lưng gầy yếu dưới lớp vải mỏng manh của quần áo bệnh nhân, ngay cả nhiệt độ cũng lạnh buốt, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là anh tặng, cho dù có là tiền xu cũng được.”
Phó Dung Hồi cũng ôm lấy cô ấy, cảm nhận từng nhịp tim trong lồng ngực cô gái này.
Anh ấy đã mất ngủ rất lâu, lần cuối cùng ở trong công ty không nhìn thấy ánh sáng, anh ấy đã thấp thoáng trông thấy bóng dáng Hình Lệ mặc đồ công sở, không biết trong mấy năm nay cô ấy đã thay đổi gì hay chưa.
Bàn tay gầy gò trắng lạnh rơi xuống vòng eo hơi siết chặt, khi hướng lên trên, Hình Lệ bỗng nhiên nằm trước lồng ngực anh ấy không lên tiếng.
Chỉ trong vòng vài giây, Phó Dung Hồi đã chạm vào sự mềm mại của quả cầu tuyết kia, sau đó thu tay lại, dưới hàng lông đen nhánh là cảm xúc sâu không thấy đáy, không khí trong phòng bệnh im ắng, sau hồi lâu anh ấy khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “Tuần tới anh trai phải đưa chị dâu đi viếng mẹ, sức khỏe anh không tiện đi, em thay anh đi nhé.”
“Đi gặp mẹ anh…”
“Hình Lệ?”
Hình Lệ áp khuôn mặt trang điểm tinh xảo vào hõm vai anh ấy, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thuốc trên cổ áo, trong cổ họng mới nặn ra mấy chữ: “Nghe thấy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.