Chương 53
Kim Họa
30/12/2022
Phó Dung Dữ đưa cô về biệt thự trước, sờ thấy tay chân của cô lạnh ngắt lại đưa cô vào phòng
tắm ngâm nước nóng một hồi. Anh cởi chiếc váy trên người Tạ Âm Lâu còn
đang mơ màng ra, ném ra khỏi bồn tắm trắng, dùng nước nóng làm ướt bờ
vai trắng như tuyết của cô.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên từng chút một, mãi cho đến khi được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông, Tạ Âm Lâu đột nhiên gập ngón tay đưa lên trước trán anh, lần theo hình ảnh trong giấc mơ nhẹ nhàng vuốt ve nơi anh bị thương khi còn nhỏ.
Đôi mắt đen láy của Tạ Âm Lâu sạch sẽ và thuần khiết, như xuyên qua anh nhìn vào một thứ khác, quen thuộc đến mức khiến cả người Phó Dung Dữ cứng đờ, anh giơ hai ngón tay trắng lạnh lên che đôi mắt cô lại: “Âm Lâu, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”
Tạ Âm Lâu không nói lời nào, hai bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đốt ngón tay trắng bệch, qua một lúc lại lặng lẽ trượt xuống tấm lưng rắn chắc của người đàn ông. Chiếc áo sơ mi dính máu đã bị Phó Dung Dữ vứt vào sọt rác từ lâu, hiện tại trên người anh không mặc gì cả, thân nhiệt của anh dường như còn thấp hơn cô, làn da lấm tấm nước thoạt nhìn đã không còn vết sẹo ngày xưa cũ.
Kỳ lạ là trong lồng ngực cô lại dâng lên cảm giác đau đớn, tựa như có thể miêu tả lại những đau đớn da thịt mà anh đã từng chịu đựng, cô khép lại hàng mi đang run rẩy, sau khi điều chỉnh cảm xúc xong mới lên tiếng: “Ngủ với em đi… Mười phút thôi, chỉ mười phút rồi anh lại đi.”
Phó Dung Hồi vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô biết là Phó Dung Dữ phải sớm quay vào đó, ngước mắt lên nhìn quầng thầm nhàn nhạt dưới mí mắt anh, cô có lòng muốn anh nằm nghỉ ngơi một lát, cho dù chỉ là mười phút.
Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng áp má vào cằm anh, trầm giọng nói: “Em sợ.”
Phó Dung Dữ không từ chối, trùng hợp ngoài trời cũng đổ cơn mưa, ngày và đêm dường như không có ranh giới. Phòng ngủ chính không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, đầu tiên anh kéo rèm cửa dày cộp lên, sau đó quay về giường ôm Tạ Âm Lâu vào lòng.
Mái tóc đen dài của Tạ Âm Lâu xõa ra quấn quanh xương quai xanh, cô ép chặt mình vào lồng ngực của người đàn ông, chưa đến một lúc sau, cô cảm giác Phó Dung Dữ đã chìm vào giấc ngủ, đường nét tuấn tú trên khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối mờ mịt, hai đầu mày vẫn nhíu lại rất chặt.
Thật ra cô không buồn ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh ngẩn người nhìn anh. Trong trí nhớ của cô, Phó Dung Dữ hồi còn trẻ rất gầy, gương mặt tuấn tú lại tinh xảo lạ thường, cũng rất trắng, trong xương cốt lại có sự thù địch nặng nề, điều này là do thường xuyên đổ máu mới có.
Phó Dung Dữ của bây giờ đã tự tay đeo lớp mặt nạ quá lâu, sắp không còn nhận ra dáng vẻ của anh thời niên thiếu, đôi con ngươi màu hổ phách được thừa hưởng từ gia đình càng khiến anh dễ dàng hóa trang thành một người hiền lành vô hại.
Tạ Âm Lâu xé nát giấc mơ hồi ức đó thành nhiều mảnh vụn vỡ, giống như muốn khảm những điều này vào sâu tận đáy lòng.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, lúc Phó Dung Dữ tỉnh giấc thì cô lại nhắm mắt giả vờ như đang ngủ, chiếc chăn bông trượt dọc theo cơ bụng của người đàn ông, bộ ngực rắn chắc như ẩn như hiện trong đêm tối. Cô có thể cảm nhận được động tác của anh rất nhẹ nhàng, lấy một chiếc áo sơ mi sạch sẽ mặc lên người.
Khoảnh khắc người đàn ông cất bước rời khỏi phòng ngủ, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi tuyết tùng nhàn nhạt.
Tạ Âm Lâu siết chặt tấm chăn nằm thêm một lúc, những chuyện ùa về trong đầu khiến cô không tài nào ngủ được, loáng thoáng nghe thấy tầng dưới yên tĩnh của biệt thự có tiếng động, cô nhổm dậy khỏi giường, khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi lạnh lẽo, Hình Lệ đang sắp xếp những quyển sách chữ nổi trên chiếc ghế nghỉ ngơi bằng gỗ của Phó Dung Hồi.
Không cẩn thận đụng vào tách trà thủy tinh bên cạnh, tiếng động lúc nãy là đến từ đây.
Tạ Âm Lâu thấy cô ấy nhặt mảnh vỡ lên không cẩn thận cắt phạm vào lòng bàn tay, vội vàng bước tới: “Hình Lệ, tay chảy máu rồi, đừng nhặt nữa.”
Hình Lệ đã thay quần áo và trang điểm lại tinh tế, khác hẳn với dáng vẻ tối qua. Cô ấy dường như không cảm thấy đau đớn, để mặc cho máu xuôi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống đất, mãi đến khi Tạ Âm Lâu dùng giấy ăn bịt lại, nói khẽ: “Nếu biết cô đau như thế này, Dung Hồi cũng sẽ rất đau xót.”
Hơi thở của Tạ Âm Lâu giống như mang theo hương hoa hồng thư thái và bí ẩn, dễ khiến cho người ta thả lỏng tâm trạng.
Hình Lệ ngồi bệt trên thảm, cụp mắt nhìn ngón tay đang chảy máu, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười mỉa mai, vừa cười cho số phận vừa cười chính bản thân mình: “Phó Dung Hồi lúc nào cũng nói anh ấy là một gánh nặng, chỉ có chết đi mới là cách tốt nhất… Nhưng anh ấy lại không nghĩ rằng, nếu như mười năm qua không có anh ấy, Phó tổng sẽ cô đơn biết bao nhiêu… Nếu như không có anh ấy, tôi đã sớm bị lừa trở thành món đồ chơi của mấy kẻ có quyền có thế khi mới bước vào xã hội.”
Chính anh ấy là người đã soi sáng cho thế giới đầy rẫy những bóng đen thô tục của cô ấy.
Thế nhưng ông trời lại lừa thiện sợ ác, không muốn cho Phó Dung Hồi có một cuộc sống tốt đẹp.
Khóe mắt của Hình Lệ đỏ bừng, khi nhìn thấy ánh mắt trong veo và sạch sẽ của Tạ Âm Lâu, cô ấy lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Cô ấy giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra, giả vờ sửa soạn lại đầu tóc: “Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát.”
Tạ Âm Lâu khẽ lắc đầu an ủi: “Không sao đâu, Hình Lệ.”
Ai mà chẳng có những lúc yếu mềm, Hình Lệ lại ngồi thêm một lúc, sau đó chống đầu gối lạnh lẽo đứng dậy: “Cô Tạ, cô có rảnh không? Đi cùng tôi đến một nơi.”
…
Nơi mà Hình Lệ muốn đến chính là thiền viện Quan Âm, cô ấy muốn tự mình xin cho Phó Dung Hồi đang còn nằm trong bệnh viện một tấm bùa bình an.
Nghe nói hương khói trong chùa rất linh nghiệm. Phó Dung Dữ đã từng thắp đèn chong ở đây, vậy nên lúc Hình Lệ đến đây rất quen đường quen lối, được các nhà sư chỉ dẫn vào Vạn Phật Điện.
Tạ Âm Lâu chậm rãi đi theo đằng sau, nhưng khi đến nơi, cô không đi vào mà lựa chọn đứng bên ngoài hành lang, bóng người mảnh khảnh nhìn qua giống như là một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc trắng.
Cô rất ít khi đến những nơi như chùa chiền, chỉ có mấy năm trước từng đến một lần do Tạ Thầm Thời phạm lỗi bị ba phạt đến chùa quét dọn nửa năm, nhưng lúc đó cô cũng chỉ đứng ở bên ngoài sân.
Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là mỗi khi đến cô sẽ cảm thấy tức ngực, khó thở.
Tạ Âm Lâu vô thức tránh né, ngẩng đầu nhìn qua khe hở trên ô cửa sổ chạm trổ bằng gỗ cao mấy mét, từ đây có thể nhìn thấy những bức tượng Phật trên bức tường của ngôi chùa, bản thân như đang miên man suy nghĩ điều gì đó.
Bên tai chợt vang lên tiếng cười quen thuộc, chủ nhân của tiếng cười đó chính là cô.
“Cá Phù Dung, anh Dung Dữ… Em không muốn tập đàn nữa, em luyện lâu vậy rồi mà vẫn đàn sai. Anh còn cười? Không được cười. Cá Phù Dung, người khác có thể cười em, nhưng chỉ có anh là không được.”
“Dung Dữ à, quả hồng nhỏ chín rồi, sư phụ từ sáng sớm đã cầm kính lão đến gốc cây đọc sách, em muốn ăn.”
“Em Gái em dù có nghịch ngợm đến mấy thì cũng chưa bị ba đánh bao giờ. Chỉ số IQ của anh cao như vậy, đến cả sư phụ cũng nói nếu như không nhận em làm đệ tử thì nhất định sẽ nhận anh vào làm học trò của nhà họ Nhan. Ba anh say xỉn rồi phát điên trông hung dữ quá, lại đánh anh chảy máu khắp cả lưng, ông ta điên rồi!”
“Phó Dung Dữ, mỗi khi Em Gái em gây rắc rối ở trường, ba em sẽ quyên góp cho trường một tòa nhà, anh nói xem có buồn cười không?”
“Anh Dung Dữ, sao anh lại không cười, lại bị đau sao?”
“Hôm nay lên lớp em có hỏi thầy… Nếu anh là con rể tương lai của nhà họ Tạ, liệu ba anh còn dám động vào anh nữa không? Thầy trả lời em hôn nhân là một chuyện lớn, em vẫn còn quá nhỏ.”
“Phó Dung Dữ, em và ba có đến chùa để quyên góp tiền hương khói. Khi đó trời mưa, những người hành hương đều trốn trong gian từ đường để tránh mưa, chỉ có em là lẻn vào điện Quán Thế Âm Bồ Tát xin một lá bùa hộ mệnh cho anh, cầu cho anh luôn mạnh khỏe và an toàn, chuyện này trừ Quan Âm Bồ Tát ra thì không ai biết hết…”
…
Tạ Âm Lâu giống như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, cảm giác hoang mang dưới đáy mắt vẫn chưa tan biến, nhìn thấy Hình Lệ từ Vạn Phật Điện đi ra, trên tay cầm theo một cái hộp nhỏ, bên trong là tấm bùa bình an được xâu bằng sợi dây màu đỏ sẫm.
Thấy Tạ Âm Lâu đang đứng ngẩn người, cô ấy bèn bước đến gần gọi một tiếng: “Cô Tạ?”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu thoáng run rẩy, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, hình như vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của mình khi còn nhỏ, nhưng cô không dám chắc là bản thân có thật sự nghe thấy hay chỉ là cô chợt tưởng tượng ra trong đầu.
Trên đường trở về, phần lớn thời gian cô đều lựa chọn im lặng, ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Phó Dung Dữ, cảm thấy nó sâu sắc hơn những gì cô tưởng tượng.
Sau khi xin được bùa bình an, Hình Lệ vội vàng đi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong toàn bộ tình trạng thể chất của Phó Dung Dữ, chỉ có điều người bệnh vẫn đang hôn mê và suy yếu.
Tạ Âm Lâu đứng bên cửa nhìn Hình Lệ buộc sợi dây màu đỏ sẫm quanh cổ tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của người đàn ông, nhưng hình như cô ấy nhận ra việc này sẽ khiến cho quá trình điều trị gặp nhiều bất tiện, lại cởi ra để xuống dưới gối nằm.
Trong toàn bộ quá trình Hình Lệ đều kìm nén lại cảm xúc, đối xử với anh ấy như một vị thần, không dám có tạp niệm.
Tạ Âm Lâu cứ đứng nhìn như vậy một lúc, bên vai chợt cảm thấy nặng trĩu. Cô liếc sang bên cạnh thì thấy Phó Dung Dữ vừa từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, dùng đốt ngón tay chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt vì điều hòa bệnh viện của cô: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Rõ ràng người phải chịu mệt mỏi là anh, thế mà anh vẫn còn quan tâm đến cô như vậy.
Tạ Âm Lâu lặng lẽ duỗi tay ôm lấy anh, đầu ngón tay hơi cong lại vuốt ve lớp áo vest ngoài lạnh giá. Phó Dung Dữ cũng không muốn để cô nán lại lâu ở một nơi lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng như bệnh viện.
Vậy nên sau khi Phó Dung Hồi tỉnh lại, anh không nói hai lời sắp xếp Hình Lệ vào chăm sóc, sau đó đích thân đưa cô ra khỏi bệnh viện.
“Phó Dung Dữ, giờ em vẫn chưa muốn về… Anh đi dạo cùng em một lúc đi.”
Tạ Âm Lâu thấy có một hàng cây hòe tươi tốt ở bên đường thì chủ động lôi kéo tay áo anh. Kể từ lúc hai người gặp lại nhau rồi làm quen, hình như vẫn chưa từng nhàn nhã đi bộ như vậy.
Hai bên đường đều là những cửa hàng đang nghi ngút khói, chuyên bán những món ăn đặc trưng lâu đời, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy có một đôi tình nhân đứng khá lâu trước một cửa hàng kem, cô gái đang vô cùng phân vân giữa việc nên chọn vị dâu hay vị kem vani. Cuối cùng, chàng trai rút tiền ra mua tất cả hai vị cho cô gái.
Cô bị mất tập trung, hàng mi cong vút nhướng lên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Dung Dữ.”
“Ừm.”
Anh tưởng cô muốn ăn, bây giờ thời tiết đang chuyển sang mùa thu, có lẽ cô cũng muốn ăn kem.
Phó Dung Dữ đã nghĩ ra nên từ chối cô như thế nào. Ai ngờ một giây sau Tạ Âm Lâu đã đứng trước mặt anh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Trước đây em từng quen anh, đúng không?”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh và chắc chắn, khiến cho Phó Dung Dữ sau khi nghe xong lời này thì không biết nên trả lời như thế nào, lời muốn nói giống như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Tạ Âm Lâu nhìn anh mỉm cười, đưa bàn tay mảnh mai lên giúp anh gạt chiếc lá màu vàng nhạt giữa mái tóc. Một lúc sau, cô không kìm được nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chóp mũi áp vào lớp vải áo trên ngực anh: “Em cất lựu trên gác mái của nhà họ Tạ rồi, em rất muốn, rất muốn được chia sẻ với anh.”
“Âm Lâu.” Lòng bàn tay Phó Dung Dữ nhẹ nhàng phủ lên gáy cô, không dám dùng quá nhiều sức, trầm giọng gọi tên cô, cũng chỉ dám gọi tên của cô.
Tạ Âm Lâu điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó rời khỏi vòng tay anh, trong nháy mắt, con phố trước mắt trở nên chật hẹp.
Chật hẹp đến mức không có chỗ cho hai người họ đi lại.
“Em cần chút thời gian.” Cô thẳng thắn bộc bạch những suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe, vài giây sau lại nói: “Mặc dù đã kết thúc hôn ước với nhà họ Cố, nhưng dường như giữa anh và em vẫn còn xa cách bởi những chuyện xưa cũ. Phó Dung Dữ… em không muốn chúng ta lại tiếp tục mối quan hệ bạn giường trong mơ hồ như trước kia nữa.”
Một lúc lâu sau Phó Dung Dữ mới đồng ý, thấp giọng nói: “Em cần bao nhiêu thời gian?”
“Có lẽ là một hoặc hai ngày, cũng có thể là một hoặc hai tháng …” Tạ Âm Lâu chắc chắn rằng cô thích anh, nhưng hình như đoạn tình cảm này càng lún sâu thì những ký ức bị phong ấn kia lại càng muốn phơi bày ra ánh sáng. Cô không hỏi đến những cuốn sách cổ trong suốt mười năm qua, cũng không hỏi chiếc vòng tay ngọc cẩm thạch, vì sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra.
Tạ Âm Lâu bị ánh mắt sâu không thấy đáy của anh khóa chặt trong ba phút, sau đó khóe môi cô cong lên một nụ cười, cố gắng che giấu cảm xúc: “Không cần biết mối quan hệ của chúng ta hồi đó là gì. Em chỉ biết bây giờ người đứng trước mặt em là Phó Dung Dữ, là người đàn ông mà em đã gặp ở Đắc Nguyệt Đài. Là người đàn ông đầu tiên khiến em động lòng sau khi trưởng thành…”
Cảm xúc trong mắt Phó Dung Dữ vô cùng phức tạp, xen lẫn một chút sợ hãi không tên, bởi vì cô muốn tìm lại ký ức.
Anh thế này trông giống như một người đàn ông bị lộ con át chủ bài trong kinh doanh, nhận lấy hình phạt chung thân tử hình.
Không thể tự cứu lấy mình, anh chỉ có thể bất lực hy vọng rằng cô sẽ cho anh một tia cơ hội.
Hai người vượt qua không biết bao nhiêu cặp đôi, mãi cho đến khi một cơn gió lớn cuốn đi nhiều chiếc lá, Phó Dung Dữ vô thức đưa tay lên che kín đôi mắt cô lại, sau đó bị Tạ Âm Lâu giữ lấy, đầu ngón tay mềm mại còn mang theo hơi ấm của cô: “Tin tưởng em.”
Ba chữ này khiến cho tâm trạng đang bị đè nén của Phó Dung Dữ tan biến ngay lập tức. Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng không kìm được mà hôn xuống khóe môi cô: “Một tháng. Sức chịu đựng của anh chỉ có thể duy trì trong thời gian đó thôi. Âm Lâu, em hận anh đi, hận chết anh… Tội của anh rất lớn.”
…
Bác sĩ ở bệnh viện gọi điện thoại đến, chắc là muốn trao đổi một số vấn đề về tình trạng sức khỏe của Phó Dung Hồi. Tạ Âm Lâu đề nghị anh quay về bệnh viện trước để lo cho tình hình em trai, đồng thời cô cũng dịu dàng ám chỉ rằng cô muốn quay về nhà họ Tạ.
Sau khi anh rời đi, cô tìm một chiếc ghế đá ở dưới gốc cây hoa hòe ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở đoạn tin nhắn Wechat giữa cô và Vân Thanh Lê.
Đầu ngón tay do dự trên màn hình một phút, cuối cùng cô cũng soạn một tin nhắn gửi qua: ⌈Lúc trước nghe nói cô có quen một nhà thôi miên rất giỏi, có thể giúp người khác đánh thức ký ức của họ, cô giúp tôi một chuyện được không? Tôi muốn hẹn gặp.⌋
Bên phía Vân Thanh Lê hồi âm rất chậm, cô bèn ngửa đầu nhìn tán lá vàng rộng lớn, trên khóe môi vẫn còn đọng lại hơi ấm của Phó Dung Dữ.
Những ký ức bị lãng quên đó liệu có đáng sợ hơn sói, hổ và báo không?
Tại sao lại có thể khiến anh thay đổi sắc mặt, nói ra câu cô hãy hận anh đi?
Trong trí nhớ của Tạ Âm Lâu, dường như mối quan hệ của hai người rất tốt đẹp, cô nghĩ mãi cũng chẳng ra được, đúng lúc này Vân Thanh Lê cuối cùng cũng hồi âm lại: ⌈Được chứ, cô muốn gặp khi nào?⌋
⌈Càng sớm càng tốt.⌋
Sau một hồi suy nghĩ, Tạ Âm Lâu đáp lại bốn chữ.
Vân Thanh Lê gửi một đoạn voice chat qua cho cô, lúc mở lên cô còn nghe thấy tiếng hí khúc xen lẫn trong đó, có lẽ lúc gửi tin cô ta vẫn đang ở trong cánh gà: “Vậy thì tối nay đi, vừa hay hôm nay bạn tôi có đến sân khấu cổ vũ tôi, chọn ngày không bằng gặp ngày… Âm Lâu, để tôi gửi địa chỉ cho cô.”
Nhìn thấy địa chỉ được gửi đến cuộc trò chuyện, Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, phủi hết những lá vàng rơi dính trên áo, lần theo nơi trình diễn hí khúc tìm qua đó.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên từng chút một, mãi cho đến khi được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông, Tạ Âm Lâu đột nhiên gập ngón tay đưa lên trước trán anh, lần theo hình ảnh trong giấc mơ nhẹ nhàng vuốt ve nơi anh bị thương khi còn nhỏ.
Đôi mắt đen láy của Tạ Âm Lâu sạch sẽ và thuần khiết, như xuyên qua anh nhìn vào một thứ khác, quen thuộc đến mức khiến cả người Phó Dung Dữ cứng đờ, anh giơ hai ngón tay trắng lạnh lên che đôi mắt cô lại: “Âm Lâu, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”
Tạ Âm Lâu không nói lời nào, hai bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, đốt ngón tay trắng bệch, qua một lúc lại lặng lẽ trượt xuống tấm lưng rắn chắc của người đàn ông. Chiếc áo sơ mi dính máu đã bị Phó Dung Dữ vứt vào sọt rác từ lâu, hiện tại trên người anh không mặc gì cả, thân nhiệt của anh dường như còn thấp hơn cô, làn da lấm tấm nước thoạt nhìn đã không còn vết sẹo ngày xưa cũ.
Kỳ lạ là trong lồng ngực cô lại dâng lên cảm giác đau đớn, tựa như có thể miêu tả lại những đau đớn da thịt mà anh đã từng chịu đựng, cô khép lại hàng mi đang run rẩy, sau khi điều chỉnh cảm xúc xong mới lên tiếng: “Ngủ với em đi… Mười phút thôi, chỉ mười phút rồi anh lại đi.”
Phó Dung Hồi vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô biết là Phó Dung Dữ phải sớm quay vào đó, ngước mắt lên nhìn quầng thầm nhàn nhạt dưới mí mắt anh, cô có lòng muốn anh nằm nghỉ ngơi một lát, cho dù chỉ là mười phút.
Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng áp má vào cằm anh, trầm giọng nói: “Em sợ.”
Phó Dung Dữ không từ chối, trùng hợp ngoài trời cũng đổ cơn mưa, ngày và đêm dường như không có ranh giới. Phòng ngủ chính không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, đầu tiên anh kéo rèm cửa dày cộp lên, sau đó quay về giường ôm Tạ Âm Lâu vào lòng.
Mái tóc đen dài của Tạ Âm Lâu xõa ra quấn quanh xương quai xanh, cô ép chặt mình vào lồng ngực của người đàn ông, chưa đến một lúc sau, cô cảm giác Phó Dung Dữ đã chìm vào giấc ngủ, đường nét tuấn tú trên khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối mờ mịt, hai đầu mày vẫn nhíu lại rất chặt.
Thật ra cô không buồn ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh ngẩn người nhìn anh. Trong trí nhớ của cô, Phó Dung Dữ hồi còn trẻ rất gầy, gương mặt tuấn tú lại tinh xảo lạ thường, cũng rất trắng, trong xương cốt lại có sự thù địch nặng nề, điều này là do thường xuyên đổ máu mới có.
Phó Dung Dữ của bây giờ đã tự tay đeo lớp mặt nạ quá lâu, sắp không còn nhận ra dáng vẻ của anh thời niên thiếu, đôi con ngươi màu hổ phách được thừa hưởng từ gia đình càng khiến anh dễ dàng hóa trang thành một người hiền lành vô hại.
Tạ Âm Lâu xé nát giấc mơ hồi ức đó thành nhiều mảnh vụn vỡ, giống như muốn khảm những điều này vào sâu tận đáy lòng.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, lúc Phó Dung Dữ tỉnh giấc thì cô lại nhắm mắt giả vờ như đang ngủ, chiếc chăn bông trượt dọc theo cơ bụng của người đàn ông, bộ ngực rắn chắc như ẩn như hiện trong đêm tối. Cô có thể cảm nhận được động tác của anh rất nhẹ nhàng, lấy một chiếc áo sơ mi sạch sẽ mặc lên người.
Khoảnh khắc người đàn ông cất bước rời khỏi phòng ngủ, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi tuyết tùng nhàn nhạt.
Tạ Âm Lâu siết chặt tấm chăn nằm thêm một lúc, những chuyện ùa về trong đầu khiến cô không tài nào ngủ được, loáng thoáng nghe thấy tầng dưới yên tĩnh của biệt thự có tiếng động, cô nhổm dậy khỏi giường, khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi lạnh lẽo, Hình Lệ đang sắp xếp những quyển sách chữ nổi trên chiếc ghế nghỉ ngơi bằng gỗ của Phó Dung Hồi.
Không cẩn thận đụng vào tách trà thủy tinh bên cạnh, tiếng động lúc nãy là đến từ đây.
Tạ Âm Lâu thấy cô ấy nhặt mảnh vỡ lên không cẩn thận cắt phạm vào lòng bàn tay, vội vàng bước tới: “Hình Lệ, tay chảy máu rồi, đừng nhặt nữa.”
Hình Lệ đã thay quần áo và trang điểm lại tinh tế, khác hẳn với dáng vẻ tối qua. Cô ấy dường như không cảm thấy đau đớn, để mặc cho máu xuôi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống đất, mãi đến khi Tạ Âm Lâu dùng giấy ăn bịt lại, nói khẽ: “Nếu biết cô đau như thế này, Dung Hồi cũng sẽ rất đau xót.”
Hơi thở của Tạ Âm Lâu giống như mang theo hương hoa hồng thư thái và bí ẩn, dễ khiến cho người ta thả lỏng tâm trạng.
Hình Lệ ngồi bệt trên thảm, cụp mắt nhìn ngón tay đang chảy máu, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười mỉa mai, vừa cười cho số phận vừa cười chính bản thân mình: “Phó Dung Hồi lúc nào cũng nói anh ấy là một gánh nặng, chỉ có chết đi mới là cách tốt nhất… Nhưng anh ấy lại không nghĩ rằng, nếu như mười năm qua không có anh ấy, Phó tổng sẽ cô đơn biết bao nhiêu… Nếu như không có anh ấy, tôi đã sớm bị lừa trở thành món đồ chơi của mấy kẻ có quyền có thế khi mới bước vào xã hội.”
Chính anh ấy là người đã soi sáng cho thế giới đầy rẫy những bóng đen thô tục của cô ấy.
Thế nhưng ông trời lại lừa thiện sợ ác, không muốn cho Phó Dung Hồi có một cuộc sống tốt đẹp.
Khóe mắt của Hình Lệ đỏ bừng, khi nhìn thấy ánh mắt trong veo và sạch sẽ của Tạ Âm Lâu, cô ấy lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Cô ấy giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra, giả vờ sửa soạn lại đầu tóc: “Xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát.”
Tạ Âm Lâu khẽ lắc đầu an ủi: “Không sao đâu, Hình Lệ.”
Ai mà chẳng có những lúc yếu mềm, Hình Lệ lại ngồi thêm một lúc, sau đó chống đầu gối lạnh lẽo đứng dậy: “Cô Tạ, cô có rảnh không? Đi cùng tôi đến một nơi.”
…
Nơi mà Hình Lệ muốn đến chính là thiền viện Quan Âm, cô ấy muốn tự mình xin cho Phó Dung Hồi đang còn nằm trong bệnh viện một tấm bùa bình an.
Nghe nói hương khói trong chùa rất linh nghiệm. Phó Dung Dữ đã từng thắp đèn chong ở đây, vậy nên lúc Hình Lệ đến đây rất quen đường quen lối, được các nhà sư chỉ dẫn vào Vạn Phật Điện.
Tạ Âm Lâu chậm rãi đi theo đằng sau, nhưng khi đến nơi, cô không đi vào mà lựa chọn đứng bên ngoài hành lang, bóng người mảnh khảnh nhìn qua giống như là một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc trắng.
Cô rất ít khi đến những nơi như chùa chiền, chỉ có mấy năm trước từng đến một lần do Tạ Thầm Thời phạm lỗi bị ba phạt đến chùa quét dọn nửa năm, nhưng lúc đó cô cũng chỉ đứng ở bên ngoài sân.
Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là mỗi khi đến cô sẽ cảm thấy tức ngực, khó thở.
Tạ Âm Lâu vô thức tránh né, ngẩng đầu nhìn qua khe hở trên ô cửa sổ chạm trổ bằng gỗ cao mấy mét, từ đây có thể nhìn thấy những bức tượng Phật trên bức tường của ngôi chùa, bản thân như đang miên man suy nghĩ điều gì đó.
Bên tai chợt vang lên tiếng cười quen thuộc, chủ nhân của tiếng cười đó chính là cô.
“Cá Phù Dung, anh Dung Dữ… Em không muốn tập đàn nữa, em luyện lâu vậy rồi mà vẫn đàn sai. Anh còn cười? Không được cười. Cá Phù Dung, người khác có thể cười em, nhưng chỉ có anh là không được.”
“Dung Dữ à, quả hồng nhỏ chín rồi, sư phụ từ sáng sớm đã cầm kính lão đến gốc cây đọc sách, em muốn ăn.”
“Em Gái em dù có nghịch ngợm đến mấy thì cũng chưa bị ba đánh bao giờ. Chỉ số IQ của anh cao như vậy, đến cả sư phụ cũng nói nếu như không nhận em làm đệ tử thì nhất định sẽ nhận anh vào làm học trò của nhà họ Nhan. Ba anh say xỉn rồi phát điên trông hung dữ quá, lại đánh anh chảy máu khắp cả lưng, ông ta điên rồi!”
“Phó Dung Dữ, mỗi khi Em Gái em gây rắc rối ở trường, ba em sẽ quyên góp cho trường một tòa nhà, anh nói xem có buồn cười không?”
“Anh Dung Dữ, sao anh lại không cười, lại bị đau sao?”
“Hôm nay lên lớp em có hỏi thầy… Nếu anh là con rể tương lai của nhà họ Tạ, liệu ba anh còn dám động vào anh nữa không? Thầy trả lời em hôn nhân là một chuyện lớn, em vẫn còn quá nhỏ.”
“Phó Dung Dữ, em và ba có đến chùa để quyên góp tiền hương khói. Khi đó trời mưa, những người hành hương đều trốn trong gian từ đường để tránh mưa, chỉ có em là lẻn vào điện Quán Thế Âm Bồ Tát xin một lá bùa hộ mệnh cho anh, cầu cho anh luôn mạnh khỏe và an toàn, chuyện này trừ Quan Âm Bồ Tát ra thì không ai biết hết…”
…
Tạ Âm Lâu giống như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, cảm giác hoang mang dưới đáy mắt vẫn chưa tan biến, nhìn thấy Hình Lệ từ Vạn Phật Điện đi ra, trên tay cầm theo một cái hộp nhỏ, bên trong là tấm bùa bình an được xâu bằng sợi dây màu đỏ sẫm.
Thấy Tạ Âm Lâu đang đứng ngẩn người, cô ấy bèn bước đến gần gọi một tiếng: “Cô Tạ?”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu thoáng run rẩy, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, hình như vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của mình khi còn nhỏ, nhưng cô không dám chắc là bản thân có thật sự nghe thấy hay chỉ là cô chợt tưởng tượng ra trong đầu.
Trên đường trở về, phần lớn thời gian cô đều lựa chọn im lặng, ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Phó Dung Dữ, cảm thấy nó sâu sắc hơn những gì cô tưởng tượng.
Sau khi xin được bùa bình an, Hình Lệ vội vàng đi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong toàn bộ tình trạng thể chất của Phó Dung Dữ, chỉ có điều người bệnh vẫn đang hôn mê và suy yếu.
Tạ Âm Lâu đứng bên cửa nhìn Hình Lệ buộc sợi dây màu đỏ sẫm quanh cổ tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của người đàn ông, nhưng hình như cô ấy nhận ra việc này sẽ khiến cho quá trình điều trị gặp nhiều bất tiện, lại cởi ra để xuống dưới gối nằm.
Trong toàn bộ quá trình Hình Lệ đều kìm nén lại cảm xúc, đối xử với anh ấy như một vị thần, không dám có tạp niệm.
Tạ Âm Lâu cứ đứng nhìn như vậy một lúc, bên vai chợt cảm thấy nặng trĩu. Cô liếc sang bên cạnh thì thấy Phó Dung Dữ vừa từ phòng làm việc của bác sĩ trở về, dùng đốt ngón tay chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt vì điều hòa bệnh viện của cô: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Rõ ràng người phải chịu mệt mỏi là anh, thế mà anh vẫn còn quan tâm đến cô như vậy.
Tạ Âm Lâu lặng lẽ duỗi tay ôm lấy anh, đầu ngón tay hơi cong lại vuốt ve lớp áo vest ngoài lạnh giá. Phó Dung Dữ cũng không muốn để cô nán lại lâu ở một nơi lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng như bệnh viện.
Vậy nên sau khi Phó Dung Hồi tỉnh lại, anh không nói hai lời sắp xếp Hình Lệ vào chăm sóc, sau đó đích thân đưa cô ra khỏi bệnh viện.
“Phó Dung Dữ, giờ em vẫn chưa muốn về… Anh đi dạo cùng em một lúc đi.”
Tạ Âm Lâu thấy có một hàng cây hòe tươi tốt ở bên đường thì chủ động lôi kéo tay áo anh. Kể từ lúc hai người gặp lại nhau rồi làm quen, hình như vẫn chưa từng nhàn nhã đi bộ như vậy.
Hai bên đường đều là những cửa hàng đang nghi ngút khói, chuyên bán những món ăn đặc trưng lâu đời, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy có một đôi tình nhân đứng khá lâu trước một cửa hàng kem, cô gái đang vô cùng phân vân giữa việc nên chọn vị dâu hay vị kem vani. Cuối cùng, chàng trai rút tiền ra mua tất cả hai vị cho cô gái.
Cô bị mất tập trung, hàng mi cong vút nhướng lên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Dung Dữ.”
“Ừm.”
Anh tưởng cô muốn ăn, bây giờ thời tiết đang chuyển sang mùa thu, có lẽ cô cũng muốn ăn kem.
Phó Dung Dữ đã nghĩ ra nên từ chối cô như thế nào. Ai ngờ một giây sau Tạ Âm Lâu đã đứng trước mặt anh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Trước đây em từng quen anh, đúng không?”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh và chắc chắn, khiến cho Phó Dung Dữ sau khi nghe xong lời này thì không biết nên trả lời như thế nào, lời muốn nói giống như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Tạ Âm Lâu nhìn anh mỉm cười, đưa bàn tay mảnh mai lên giúp anh gạt chiếc lá màu vàng nhạt giữa mái tóc. Một lúc sau, cô không kìm được nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chóp mũi áp vào lớp vải áo trên ngực anh: “Em cất lựu trên gác mái của nhà họ Tạ rồi, em rất muốn, rất muốn được chia sẻ với anh.”
“Âm Lâu.” Lòng bàn tay Phó Dung Dữ nhẹ nhàng phủ lên gáy cô, không dám dùng quá nhiều sức, trầm giọng gọi tên cô, cũng chỉ dám gọi tên của cô.
Tạ Âm Lâu điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó rời khỏi vòng tay anh, trong nháy mắt, con phố trước mắt trở nên chật hẹp.
Chật hẹp đến mức không có chỗ cho hai người họ đi lại.
“Em cần chút thời gian.” Cô thẳng thắn bộc bạch những suy nghĩ trong lòng mình cho anh nghe, vài giây sau lại nói: “Mặc dù đã kết thúc hôn ước với nhà họ Cố, nhưng dường như giữa anh và em vẫn còn xa cách bởi những chuyện xưa cũ. Phó Dung Dữ… em không muốn chúng ta lại tiếp tục mối quan hệ bạn giường trong mơ hồ như trước kia nữa.”
Một lúc lâu sau Phó Dung Dữ mới đồng ý, thấp giọng nói: “Em cần bao nhiêu thời gian?”
“Có lẽ là một hoặc hai ngày, cũng có thể là một hoặc hai tháng …” Tạ Âm Lâu chắc chắn rằng cô thích anh, nhưng hình như đoạn tình cảm này càng lún sâu thì những ký ức bị phong ấn kia lại càng muốn phơi bày ra ánh sáng. Cô không hỏi đến những cuốn sách cổ trong suốt mười năm qua, cũng không hỏi chiếc vòng tay ngọc cẩm thạch, vì sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra.
Tạ Âm Lâu bị ánh mắt sâu không thấy đáy của anh khóa chặt trong ba phút, sau đó khóe môi cô cong lên một nụ cười, cố gắng che giấu cảm xúc: “Không cần biết mối quan hệ của chúng ta hồi đó là gì. Em chỉ biết bây giờ người đứng trước mặt em là Phó Dung Dữ, là người đàn ông mà em đã gặp ở Đắc Nguyệt Đài. Là người đàn ông đầu tiên khiến em động lòng sau khi trưởng thành…”
Cảm xúc trong mắt Phó Dung Dữ vô cùng phức tạp, xen lẫn một chút sợ hãi không tên, bởi vì cô muốn tìm lại ký ức.
Anh thế này trông giống như một người đàn ông bị lộ con át chủ bài trong kinh doanh, nhận lấy hình phạt chung thân tử hình.
Không thể tự cứu lấy mình, anh chỉ có thể bất lực hy vọng rằng cô sẽ cho anh một tia cơ hội.
Hai người vượt qua không biết bao nhiêu cặp đôi, mãi cho đến khi một cơn gió lớn cuốn đi nhiều chiếc lá, Phó Dung Dữ vô thức đưa tay lên che kín đôi mắt cô lại, sau đó bị Tạ Âm Lâu giữ lấy, đầu ngón tay mềm mại còn mang theo hơi ấm của cô: “Tin tưởng em.”
Ba chữ này khiến cho tâm trạng đang bị đè nén của Phó Dung Dữ tan biến ngay lập tức. Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng không kìm được mà hôn xuống khóe môi cô: “Một tháng. Sức chịu đựng của anh chỉ có thể duy trì trong thời gian đó thôi. Âm Lâu, em hận anh đi, hận chết anh… Tội của anh rất lớn.”
…
Bác sĩ ở bệnh viện gọi điện thoại đến, chắc là muốn trao đổi một số vấn đề về tình trạng sức khỏe của Phó Dung Hồi. Tạ Âm Lâu đề nghị anh quay về bệnh viện trước để lo cho tình hình em trai, đồng thời cô cũng dịu dàng ám chỉ rằng cô muốn quay về nhà họ Tạ.
Sau khi anh rời đi, cô tìm một chiếc ghế đá ở dưới gốc cây hoa hòe ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở đoạn tin nhắn Wechat giữa cô và Vân Thanh Lê.
Đầu ngón tay do dự trên màn hình một phút, cuối cùng cô cũng soạn một tin nhắn gửi qua: ⌈Lúc trước nghe nói cô có quen một nhà thôi miên rất giỏi, có thể giúp người khác đánh thức ký ức của họ, cô giúp tôi một chuyện được không? Tôi muốn hẹn gặp.⌋
Bên phía Vân Thanh Lê hồi âm rất chậm, cô bèn ngửa đầu nhìn tán lá vàng rộng lớn, trên khóe môi vẫn còn đọng lại hơi ấm của Phó Dung Dữ.
Những ký ức bị lãng quên đó liệu có đáng sợ hơn sói, hổ và báo không?
Tại sao lại có thể khiến anh thay đổi sắc mặt, nói ra câu cô hãy hận anh đi?
Trong trí nhớ của Tạ Âm Lâu, dường như mối quan hệ của hai người rất tốt đẹp, cô nghĩ mãi cũng chẳng ra được, đúng lúc này Vân Thanh Lê cuối cùng cũng hồi âm lại: ⌈Được chứ, cô muốn gặp khi nào?⌋
⌈Càng sớm càng tốt.⌋
Sau một hồi suy nghĩ, Tạ Âm Lâu đáp lại bốn chữ.
Vân Thanh Lê gửi một đoạn voice chat qua cho cô, lúc mở lên cô còn nghe thấy tiếng hí khúc xen lẫn trong đó, có lẽ lúc gửi tin cô ta vẫn đang ở trong cánh gà: “Vậy thì tối nay đi, vừa hay hôm nay bạn tôi có đến sân khấu cổ vũ tôi, chọn ngày không bằng gặp ngày… Âm Lâu, để tôi gửi địa chỉ cho cô.”
Nhìn thấy địa chỉ được gửi đến cuộc trò chuyện, Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, phủi hết những lá vàng rơi dính trên áo, lần theo nơi trình diễn hí khúc tìm qua đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.