Dưới Gầm Giường Có Tên Biến Thái
Chương 6: Tổng Giám Đốc Dụ Hoặc
Cật Nhục Bất Cật Nhục Hoàn
19/05/2024
Cố Tầm nơm nớp lo sợ đọc bản báo cáo, mắt không ngừng liếc phản ứng của tổng giám đốc.
Yến Thanh Hà nhắm mắt, một tay chống cằm, chỉ có tay còn lại cầm bút máy xoay xoay liên tục mới khiến Cố Tầm không nghĩ rằng anh đã ngủ quên.
Giọng nữ ngọt ngào xen chút khẩn trương vang lên bên tai khiến Yến Thanh Hà nhắm mắt tận hưởng, trong lòng không khỏi tưởng tượng cảnh nếu đè bảo bối xuống dưới người, cô sẽ dùng giọng như thế cầu xin hắn.
Ý nghĩ ấy làm Yến Thanh Hà nóng bừng, hắn vươn tay cởi hai cúc áo sơ mi, lộ xương quai xanh gợi cảm.
Cố Tầm bất giác nuốt nước bọt.
Ôi trời ơi! Sao tổng giám đốc lại gợi cảm thế này?
Yến Thanh Hà thấy giọng Cố Tầm ngừng lại, liền mở mắt nhìn cô: “Xong rồi?”
“Xong... xong rồi.” Dù người đàn ông trước mặt không biểu hiện gì, nhưng Cố Tầm vẫn cảm nhận được sự áp đảo, khiến cô lắp bắp.
Yến Thanh Hà gật đầu, mắt lóe tia tiếc nuối.
Hắn thấy mình chưa nghe đủ, nhưng không sao, hắn có kế hoạch khác.
“Tốt, vậy cô lại đây.” Yến Thanh Hà vẫy tay, ý bảo cô đến gần.
Cố Tầm do dự nhưng vẫn chậm rãi tiến đến.
Yến Thanh Hà chưa hài lòng khi họ còn cách nhau một khoảng, nhướng lông mày ý bảo cô đứng bên cạnh mình, chờ đến khi cô chỉ còn cách một bàn tay, hắn mới lấy báo cáo từ tay Cố Tầm, nói:
"Về tổng thể, báo cáo của cô không tồi, nhưng vẫn có vài chỗ cần sửa lại. Cô xem chỗ này…”
Bút máy trong tay Yến Thanh Hà di chuyển trên báo cáo, khoanh vào vài điểm quan trọng, hắn vừa nói vừa viết nhận xét bằng nét chữ cứng cáp, “Vấn đề này, cô cần điều tra thị trường kỹ hơn để đưa ra kết luận lần nữa.”
Khoảng cách giữa Yến Thanh Hà và Cố Tầm hiện tại rất gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng từ anh. Không giống những hương nồng đậm khác, mùi hương của anh rất dễ chịu, chính là mùi hoa oải hương.
Cố Tầm cúi đầu là có thể thấy sườn mặt của Yến Thanh Hà. Bởi vì anh cởi hai cúc áo nên hầu kết gợi cảm lộ ra. Không biết có phải bị mùi hoa oải hương thôi miên hay không mà Cố Tầm cảm giác như mình sắp bị sắc đẹp của tổng giám đốc làm cho u mê choáng váng. Mấy lời của anh lúc này đối với cô như gió thoảng bên tai, một chữ đi vào bên này đã bay ra bên kia.
“Tầm... Cố Tầm, cô có đang nghe tôi nói gì không?”
Yến Thanh Hà ngẩng đầu thấy Cố Tầm nhìn mình ngơ ngác, hắn giả vờ nghiêm túc gõ gõ lên bàn, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Trước đó Yến Thanh Hà chưa bao giờ thấy tự hào về khuôn mặt của mình, nhưng giờ phút này khi thấy người trong lòng nhìn chằm chằm gương mặt mình đến ngây ngốc, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng.
“À, xin… xin lỗi tổng giám đốc.” Cố Tầm hoàn hồn, vội vàng xấu hổ cúi đầu xin lỗi. Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô hận không có lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Cô lại rung động trước sắc đẹp của đại boss?
“Chúng ta tiếp tục.” Yến Thanh Hà quay lại tiếp tục nói về bài báo cáo, nhưng ngón tay lại làm bộ lơ đãng cởi thêm hai cúc áo sơ mi, phần lớn khuôn ngực cường tráng gần như lộ ra hết, mang theo cảm giác cấm dục.
Ánh mắt Cố Tầm chỉ lướt qua, không dám nhìn lâu nữa, cô sợ mình lại xem đến nỗi phun cả máu mũi ra ngoài.
Nhất định là do cô bị ảo giác mới có thể nghĩ bậy rằng tổng giám đốc cố ý cởi đồ mê hoặc cô.
Yến Thanh Hà nhắm mắt, một tay chống cằm, chỉ có tay còn lại cầm bút máy xoay xoay liên tục mới khiến Cố Tầm không nghĩ rằng anh đã ngủ quên.
Giọng nữ ngọt ngào xen chút khẩn trương vang lên bên tai khiến Yến Thanh Hà nhắm mắt tận hưởng, trong lòng không khỏi tưởng tượng cảnh nếu đè bảo bối xuống dưới người, cô sẽ dùng giọng như thế cầu xin hắn.
Ý nghĩ ấy làm Yến Thanh Hà nóng bừng, hắn vươn tay cởi hai cúc áo sơ mi, lộ xương quai xanh gợi cảm.
Cố Tầm bất giác nuốt nước bọt.
Ôi trời ơi! Sao tổng giám đốc lại gợi cảm thế này?
Yến Thanh Hà thấy giọng Cố Tầm ngừng lại, liền mở mắt nhìn cô: “Xong rồi?”
“Xong... xong rồi.” Dù người đàn ông trước mặt không biểu hiện gì, nhưng Cố Tầm vẫn cảm nhận được sự áp đảo, khiến cô lắp bắp.
Yến Thanh Hà gật đầu, mắt lóe tia tiếc nuối.
Hắn thấy mình chưa nghe đủ, nhưng không sao, hắn có kế hoạch khác.
“Tốt, vậy cô lại đây.” Yến Thanh Hà vẫy tay, ý bảo cô đến gần.
Cố Tầm do dự nhưng vẫn chậm rãi tiến đến.
Yến Thanh Hà chưa hài lòng khi họ còn cách nhau một khoảng, nhướng lông mày ý bảo cô đứng bên cạnh mình, chờ đến khi cô chỉ còn cách một bàn tay, hắn mới lấy báo cáo từ tay Cố Tầm, nói:
"Về tổng thể, báo cáo của cô không tồi, nhưng vẫn có vài chỗ cần sửa lại. Cô xem chỗ này…”
Bút máy trong tay Yến Thanh Hà di chuyển trên báo cáo, khoanh vào vài điểm quan trọng, hắn vừa nói vừa viết nhận xét bằng nét chữ cứng cáp, “Vấn đề này, cô cần điều tra thị trường kỹ hơn để đưa ra kết luận lần nữa.”
Khoảng cách giữa Yến Thanh Hà và Cố Tầm hiện tại rất gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng từ anh. Không giống những hương nồng đậm khác, mùi hương của anh rất dễ chịu, chính là mùi hoa oải hương.
Cố Tầm cúi đầu là có thể thấy sườn mặt của Yến Thanh Hà. Bởi vì anh cởi hai cúc áo nên hầu kết gợi cảm lộ ra. Không biết có phải bị mùi hoa oải hương thôi miên hay không mà Cố Tầm cảm giác như mình sắp bị sắc đẹp của tổng giám đốc làm cho u mê choáng váng. Mấy lời của anh lúc này đối với cô như gió thoảng bên tai, một chữ đi vào bên này đã bay ra bên kia.
“Tầm... Cố Tầm, cô có đang nghe tôi nói gì không?”
Yến Thanh Hà ngẩng đầu thấy Cố Tầm nhìn mình ngơ ngác, hắn giả vờ nghiêm túc gõ gõ lên bàn, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Trước đó Yến Thanh Hà chưa bao giờ thấy tự hào về khuôn mặt của mình, nhưng giờ phút này khi thấy người trong lòng nhìn chằm chằm gương mặt mình đến ngây ngốc, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng.
“À, xin… xin lỗi tổng giám đốc.” Cố Tầm hoàn hồn, vội vàng xấu hổ cúi đầu xin lỗi. Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô hận không có lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Cô lại rung động trước sắc đẹp của đại boss?
“Chúng ta tiếp tục.” Yến Thanh Hà quay lại tiếp tục nói về bài báo cáo, nhưng ngón tay lại làm bộ lơ đãng cởi thêm hai cúc áo sơ mi, phần lớn khuôn ngực cường tráng gần như lộ ra hết, mang theo cảm giác cấm dục.
Ánh mắt Cố Tầm chỉ lướt qua, không dám nhìn lâu nữa, cô sợ mình lại xem đến nỗi phun cả máu mũi ra ngoài.
Nhất định là do cô bị ảo giác mới có thể nghĩ bậy rằng tổng giám đốc cố ý cởi đồ mê hoặc cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.