Dưới Giường Không Thân (Cao H)
Chương 30: Ăn Vú (Hơi H)
A Phì A
07/09/2023
Diệp Khúc Đào nghe xong gật đầu. Thì ra là như vậy, cô đã nói rồi, Chu Canh Minh là người công tư phân minh, nếu về nhà sẽ không nói chuyện công việc với cô.
Diệp Khúc Đào đúng là người thích hóng hớt, nhưng Chu Canh Minh không có hứng thú với những tin đồn trong công ty. Diệp Khúc Đào chưa từng nói với anh, tránh để anh không nghĩ cô là người nhiều chuyện nhưng không ngờ rằng anh lại tự nhắc tới với cô.
Thấy cô gật đầu, sau đó không nói gì nữa, Chu Canh Minh hơi lo lắng, anh nói có gì không đúng sao?
Hay vì lí do nào đó nên cô có vẻ mặt như hiện tại?
Trước đây không phải cô rất sùng bái lãnh đạo của cô sao, còn ra vẻ nịnh bợ nữa. Hiện tại cô đã biết, nhưng sao chỉ phản ứng hời hợt như thế?
Chẳng phải tất cả phụ nữ đều không thích mấy kẻ trăng hoa sao?
Thấy cô không phản ứng, Chu Canh Minh không nhịn được hỏi: "Em không muốn nói gì sao? Anh không nghĩ bí thư Cảnh lại trăng hoa như vậy."
Diệp Khúc Đào cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu theo: “Ừ, em cũng không nghĩ bí thư Cảnh lại trăng hoa như vậy. Em cũng cảm thấy anh ấy là người lăng nhăng từ lâu rồi, khuôn mặt của anh ấy chính là khuôn mặt lăng nhăng, cho nên cũng không có gì đáng kinh ngạc."
Chu Canh Minh: "..."
Anh cảm thấy ngực bị nghẹn càng đau hơn.
Lại còn chính là khuôn mặt lăng nhăng?
Cô đã biết rồi?
Còn sùng bái?
Diệp Khúc Đào cảm thấy cơ thể có mùi khó ngửi, muốn đi tắm nên đặt điện thoại lên bàn cà phê rồi đi vào phòng tắm.
Cô vừa đi không bao lâu, điện thoại của Diệp Khúc Đào vang lên, là Cảnh Duy gửi tin nhắn cho cô.
Chu Canh Minh rất tôn trọng sự riêng tư của Diệp Khúc Đào, chưa bao giờ xem điện thoại của cô, nhưng khi thấy đó là Cảnh Duy, anh vẫn không kìm được, muốn nhìn xem Cảnh Duy gửi cái gì.
Thừa dịp Diệp Khúc Đào đang tắm, anh nói với Diệp Khúc Đào: "Khúc Đào, có người tìm em, anh trả lời trước giúp em."
Diệp Khúc Đào đã cởi quần áo, nghe vậy tưởng rằng có việc gấp nên đồng ý.
Chu Canh Minh hợp tình hợp lý mở điện thoại, mật khẩu màn hình khóa của cô là ngày kỷ niệm yêu đương của hai người bọn họ, mật khẩu màn hình khóa của anh cũng vậy.
Là Diệp Khúc Đào đặt.
Anh vẫn luôn dùng nó.
Vừa bấm mở ra, tin nhắn Cảnh Duy gửi cho cô là: [Trợ lý Diệp, tôi về đến nhà rồi, cô nghỉ ngơi sớm nhé.]
Chu Canh Minh: "..."
Anh nhìn rồi cười khẩy.
Anh ấy đúng là nhàn không có việc gì làm, về đến nhà cũng gửi tin nhắn cho cô?
Chu Canh Minh nhấn mở rồi nhấn giữ để nói, gửi một tin nhắn thoại: [Bí thư Cảnh, Khúc Đào đang tắm, anh có việc gì không, nếu không có việc gì thì tôi khỏi gọi cô ấy ra.]
Một lúc lâu sau Cảnh Duy mới trả lời: [...Không sao, hai người nghỉ ngơi sớm đi.]
Lúc này Chu Canh Minh mới hài lòng đặt điện thoại xuống, bấm vào trang cá nhân của anh ấy, là một tên đàn ông rất thích thể hiện bản thân.
Rất nhiều những bức ảnh anh ấy đi phòng tập thể thao, ảnh đi ra ngoài tụ họp du lịch, còn đăng ảnh cơ bụng của anh ấy.
Nếu đem ra so sánh, Chu Canh Minh cảm thấy anh lợi hại hơn.
...
Diệp Khúc Đào tắm tương đối lâu, hơn nữa còn phải chăm sóc da, sau nửa giờ mới đi ra. Cô nghĩ tới Chu Canh Minh vừa nói có người tìm cô, tò mò đi ra ngoài hỏi: "Anh yêu, anh vừa nói có người tìm em, là ai thế?"
"Lãnh đạo của em chúc em ngủ ngon."
Diệp Khúc Đào: "..."
Nghe thấy giọng điệu của Chu Canh Minh có vẻ không vui nên cô cũng không nói gì nữa. Chuyện đó đối với Diệp Khúc Đào khá bình thường, gần đây cô và Cảnh Duy cũng thường hay chúc nhau ngủ ngon sau mỗi cuộc nói chuyện.
Khi Diệp Khúc Đào rửa mặt, Chu Canh Minh đi vào.
Diệp Khúc Đào đang đánh răng, thấy anh đi vào, cô còn tưởng anh muốn đi vệ sinh, cô vừa định đi ra ngoài thì bị anh dùng tay ngăn lại.
Anh ngăn không cho cô đi ra ngoài.
Thời tiết nắng nóng, cô rất sợ nóng, ở nhà đều mặc áo hai dây, không mặc nội y, núm vú lộ rõ ra ngoài, gần đây do đến tháng nên đầu vú không cần vuốt ve cũng đã cứng lên.
Trước và sau khi đến tháng, ham muốn tình dục của cô rất mạnh. Khi đến tháng không thể làm tình, cũng không thể vuốt ve, thậm chí bị anh ăn.
Chu Canh Minh chặn đường không cho cô đi, anh ngăn cô lại trước bồn rửa mặt, kéo dây áo của cô xuống, một bên dây áo tuột xuống dưới.
Anh cúi đầu xuống, há miệng ăn một đầu vú của cô.
Đầu vú đã cứng từ đầu, bị đầu lưỡi ấm áp của anh liếm láp, Diệp Khúc Đào rùng mình thoải mái.
Trong khi cô vẫn đang đánh răng, anh đã trực tiếp ăn ngực của cô.
Diệp Khúc Đào không biết tại sao anh lại đột nhiên có ham muốn tình dục mãnh liệt như vậy, đầu lưỡi anh đảo quanh đầu vú cô, dùng tay nhéo ngực cô, một bên ăn một bên ấn.
Anh ăn khiến đầu vú của cô to lên.
Anh còn mút giống như một đứa trẻ đang bú sữa, cứ mút đầu vú cô như thể có sữa trong đó, liên tục mút không ngừng.
Diệp Khúc Đào thậm chí còn không thể đánh răng bình thường, cô sợ sẽ rớt xuống tóc anh, nên dừng lại súc miệng: "Anh... anh yêu... Từ từ... Anh đừng...”
Chu Canh Minh không nghe, ăn xong một bên rồi nắm lấy bên kia ăn, kéo luôn dây áo bên còn lại xuống. Hai bên dây áo trượt xuống, vải áo trơn nhẵn, chảy xuống bên hông cô.
Sau khi ăn đủ một bên, anh tiếp tục ăn bên còn lại.
Anh dùng cách tương tự ăn khiến bên khác cũng trở nên cứng rắn, Diệp Khúc Đào không biết vì sao anh đột nhiên lại háo sắc như vậy, đầu vú bên kia còn dùng răng gặm cắn.
Diệp Khúc Đào đặt bàn chải đánh răng xuống, vốn định tiếp tục, nhưng Chu Canh Minh đã chuẩn bị tốt rồi, không tiếp tục nữa. Anh buông Diệp Khúc Đào ra, sau đó mặc lại dây áo cho cô.
Cứ như vậy rời đi.
Diệp Khúc Đào: "...???"
Không đúng, anh đang làm gì vậy?
Chỉ đi vào rồi làm đơn giản như thế thôi?
Anh thực sự rời đi luôn?
...
Diệp Khúc Đào vẫn buồn bực tại sao ngày hôm qua Chu Canh Minh lại đột nhiên làm như vậy, nhưng thậm chí Chu Canh Minh còn không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Diệp Khúc Đào chỉ có thể tự cảm thấy buồn bực.
Trước khi hai người đi làm, họ đi ăn ở cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu ăn khá ngon, hai người thường xuyên ghé qua.
Diệp Khúc Đào đặc biệt thích ăn cháo thịt nạc của cửa hàng này, ăn cùng với quẩy nhúng sữa đậu nành rất ngon.
Chỉ là cô ăn không nhiều nên mỗi lần đều là Chu Canh Minh ăn hết hộ cô.
Sau khi ăn xong, Diệp Khúc Đào nhận được tin nhắn của Cảnh Duy, nói rằng cô không cần đến cơ quan trước, hôm nay cần đi ra ngoài nên cô ăn sáng xong thì trực tiếp đi xe đến tìm anh ấy.
Hiện tại anh ấy đang làm việc bên ngoài, hơi làm phiền khi để cô đi đến đón.
Diệp Khúc Đào trả lời đồng ý, bây giờ sẽ đến ngay.
Cô xách túi chuẩn bị rời đi, nói với Chu Canh Minh: "Anh yêu, lãnh đạo của em bảo em đến tòa thị chính, có việc phải xử lý ở bên đó, em đi trước nhé."
Chu Canh Minh thấy cô ăn chưa được hai miếng thì giữ cô lại, không cho cô đi: "Ăn nhiều chút rồi tính tiếp. Không cần gấp, vẫn chưa đến giờ đi làm."
Diệp Khúc Đào vẫn lo lắng sẽ tới trễ, nhưng Chu Canh Minh giữ chặt cô lại: "Anh sẽ đưa em đi, hiện tại là giờ cao điểm, không bắt được xe đâu. Ăn thêm vài miếng nữa đi."
Diệp Khúc Đào: "Nhưng không phải anh nói cần đi làm đúng giờ sao?"
Chu Canh Minh: "Không đúng giờ cũng được, trừ lương là được."
Diệp Khúc Đào: "..."
Ai dám trừ lương anh.
...
Chu Canh Minh thực sự đưa cô đi làm, khi cô đến tòa thị chính, Diệp Khúc Đào không dám để người khác nhìn thấy anh, vì vậy cô nhanh chóng xuống xe rời đi.
Người công tư phân minh là anh, người đưa cô đến vào giờ đi làm, chấm công cũng không chấm cũng là anh.
Diệp Khúc Đào lo lắng người khác nhìn thấy anh thì sẽ bàn tán nên chạy ngay lập tức.
Cảnh Duy đợi cô ở bên trong, thấy cô đến như nhìn thấy cứu tinh, đưa cho cô một đứa trẻ khoảng năm tuổi: “Cô chăm sóc cho đứa trẻ này trước, tôi đi xử lý một số việc."
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào đúng là người thích hóng hớt, nhưng Chu Canh Minh không có hứng thú với những tin đồn trong công ty. Diệp Khúc Đào chưa từng nói với anh, tránh để anh không nghĩ cô là người nhiều chuyện nhưng không ngờ rằng anh lại tự nhắc tới với cô.
Thấy cô gật đầu, sau đó không nói gì nữa, Chu Canh Minh hơi lo lắng, anh nói có gì không đúng sao?
Hay vì lí do nào đó nên cô có vẻ mặt như hiện tại?
Trước đây không phải cô rất sùng bái lãnh đạo của cô sao, còn ra vẻ nịnh bợ nữa. Hiện tại cô đã biết, nhưng sao chỉ phản ứng hời hợt như thế?
Chẳng phải tất cả phụ nữ đều không thích mấy kẻ trăng hoa sao?
Thấy cô không phản ứng, Chu Canh Minh không nhịn được hỏi: "Em không muốn nói gì sao? Anh không nghĩ bí thư Cảnh lại trăng hoa như vậy."
Diệp Khúc Đào cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu theo: “Ừ, em cũng không nghĩ bí thư Cảnh lại trăng hoa như vậy. Em cũng cảm thấy anh ấy là người lăng nhăng từ lâu rồi, khuôn mặt của anh ấy chính là khuôn mặt lăng nhăng, cho nên cũng không có gì đáng kinh ngạc."
Chu Canh Minh: "..."
Anh cảm thấy ngực bị nghẹn càng đau hơn.
Lại còn chính là khuôn mặt lăng nhăng?
Cô đã biết rồi?
Còn sùng bái?
Diệp Khúc Đào cảm thấy cơ thể có mùi khó ngửi, muốn đi tắm nên đặt điện thoại lên bàn cà phê rồi đi vào phòng tắm.
Cô vừa đi không bao lâu, điện thoại của Diệp Khúc Đào vang lên, là Cảnh Duy gửi tin nhắn cho cô.
Chu Canh Minh rất tôn trọng sự riêng tư của Diệp Khúc Đào, chưa bao giờ xem điện thoại của cô, nhưng khi thấy đó là Cảnh Duy, anh vẫn không kìm được, muốn nhìn xem Cảnh Duy gửi cái gì.
Thừa dịp Diệp Khúc Đào đang tắm, anh nói với Diệp Khúc Đào: "Khúc Đào, có người tìm em, anh trả lời trước giúp em."
Diệp Khúc Đào đã cởi quần áo, nghe vậy tưởng rằng có việc gấp nên đồng ý.
Chu Canh Minh hợp tình hợp lý mở điện thoại, mật khẩu màn hình khóa của cô là ngày kỷ niệm yêu đương của hai người bọn họ, mật khẩu màn hình khóa của anh cũng vậy.
Là Diệp Khúc Đào đặt.
Anh vẫn luôn dùng nó.
Vừa bấm mở ra, tin nhắn Cảnh Duy gửi cho cô là: [Trợ lý Diệp, tôi về đến nhà rồi, cô nghỉ ngơi sớm nhé.]
Chu Canh Minh: "..."
Anh nhìn rồi cười khẩy.
Anh ấy đúng là nhàn không có việc gì làm, về đến nhà cũng gửi tin nhắn cho cô?
Chu Canh Minh nhấn mở rồi nhấn giữ để nói, gửi một tin nhắn thoại: [Bí thư Cảnh, Khúc Đào đang tắm, anh có việc gì không, nếu không có việc gì thì tôi khỏi gọi cô ấy ra.]
Một lúc lâu sau Cảnh Duy mới trả lời: [...Không sao, hai người nghỉ ngơi sớm đi.]
Lúc này Chu Canh Minh mới hài lòng đặt điện thoại xuống, bấm vào trang cá nhân của anh ấy, là một tên đàn ông rất thích thể hiện bản thân.
Rất nhiều những bức ảnh anh ấy đi phòng tập thể thao, ảnh đi ra ngoài tụ họp du lịch, còn đăng ảnh cơ bụng của anh ấy.
Nếu đem ra so sánh, Chu Canh Minh cảm thấy anh lợi hại hơn.
...
Diệp Khúc Đào tắm tương đối lâu, hơn nữa còn phải chăm sóc da, sau nửa giờ mới đi ra. Cô nghĩ tới Chu Canh Minh vừa nói có người tìm cô, tò mò đi ra ngoài hỏi: "Anh yêu, anh vừa nói có người tìm em, là ai thế?"
"Lãnh đạo của em chúc em ngủ ngon."
Diệp Khúc Đào: "..."
Nghe thấy giọng điệu của Chu Canh Minh có vẻ không vui nên cô cũng không nói gì nữa. Chuyện đó đối với Diệp Khúc Đào khá bình thường, gần đây cô và Cảnh Duy cũng thường hay chúc nhau ngủ ngon sau mỗi cuộc nói chuyện.
Khi Diệp Khúc Đào rửa mặt, Chu Canh Minh đi vào.
Diệp Khúc Đào đang đánh răng, thấy anh đi vào, cô còn tưởng anh muốn đi vệ sinh, cô vừa định đi ra ngoài thì bị anh dùng tay ngăn lại.
Anh ngăn không cho cô đi ra ngoài.
Thời tiết nắng nóng, cô rất sợ nóng, ở nhà đều mặc áo hai dây, không mặc nội y, núm vú lộ rõ ra ngoài, gần đây do đến tháng nên đầu vú không cần vuốt ve cũng đã cứng lên.
Trước và sau khi đến tháng, ham muốn tình dục của cô rất mạnh. Khi đến tháng không thể làm tình, cũng không thể vuốt ve, thậm chí bị anh ăn.
Chu Canh Minh chặn đường không cho cô đi, anh ngăn cô lại trước bồn rửa mặt, kéo dây áo của cô xuống, một bên dây áo tuột xuống dưới.
Anh cúi đầu xuống, há miệng ăn một đầu vú của cô.
Đầu vú đã cứng từ đầu, bị đầu lưỡi ấm áp của anh liếm láp, Diệp Khúc Đào rùng mình thoải mái.
Trong khi cô vẫn đang đánh răng, anh đã trực tiếp ăn ngực của cô.
Diệp Khúc Đào không biết tại sao anh lại đột nhiên có ham muốn tình dục mãnh liệt như vậy, đầu lưỡi anh đảo quanh đầu vú cô, dùng tay nhéo ngực cô, một bên ăn một bên ấn.
Anh ăn khiến đầu vú của cô to lên.
Anh còn mút giống như một đứa trẻ đang bú sữa, cứ mút đầu vú cô như thể có sữa trong đó, liên tục mút không ngừng.
Diệp Khúc Đào thậm chí còn không thể đánh răng bình thường, cô sợ sẽ rớt xuống tóc anh, nên dừng lại súc miệng: "Anh... anh yêu... Từ từ... Anh đừng...”
Chu Canh Minh không nghe, ăn xong một bên rồi nắm lấy bên kia ăn, kéo luôn dây áo bên còn lại xuống. Hai bên dây áo trượt xuống, vải áo trơn nhẵn, chảy xuống bên hông cô.
Sau khi ăn đủ một bên, anh tiếp tục ăn bên còn lại.
Anh dùng cách tương tự ăn khiến bên khác cũng trở nên cứng rắn, Diệp Khúc Đào không biết vì sao anh đột nhiên lại háo sắc như vậy, đầu vú bên kia còn dùng răng gặm cắn.
Diệp Khúc Đào đặt bàn chải đánh răng xuống, vốn định tiếp tục, nhưng Chu Canh Minh đã chuẩn bị tốt rồi, không tiếp tục nữa. Anh buông Diệp Khúc Đào ra, sau đó mặc lại dây áo cho cô.
Cứ như vậy rời đi.
Diệp Khúc Đào: "...???"
Không đúng, anh đang làm gì vậy?
Chỉ đi vào rồi làm đơn giản như thế thôi?
Anh thực sự rời đi luôn?
...
Diệp Khúc Đào vẫn buồn bực tại sao ngày hôm qua Chu Canh Minh lại đột nhiên làm như vậy, nhưng thậm chí Chu Canh Minh còn không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Diệp Khúc Đào chỉ có thể tự cảm thấy buồn bực.
Trước khi hai người đi làm, họ đi ăn ở cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới lầu ăn khá ngon, hai người thường xuyên ghé qua.
Diệp Khúc Đào đặc biệt thích ăn cháo thịt nạc của cửa hàng này, ăn cùng với quẩy nhúng sữa đậu nành rất ngon.
Chỉ là cô ăn không nhiều nên mỗi lần đều là Chu Canh Minh ăn hết hộ cô.
Sau khi ăn xong, Diệp Khúc Đào nhận được tin nhắn của Cảnh Duy, nói rằng cô không cần đến cơ quan trước, hôm nay cần đi ra ngoài nên cô ăn sáng xong thì trực tiếp đi xe đến tìm anh ấy.
Hiện tại anh ấy đang làm việc bên ngoài, hơi làm phiền khi để cô đi đến đón.
Diệp Khúc Đào trả lời đồng ý, bây giờ sẽ đến ngay.
Cô xách túi chuẩn bị rời đi, nói với Chu Canh Minh: "Anh yêu, lãnh đạo của em bảo em đến tòa thị chính, có việc phải xử lý ở bên đó, em đi trước nhé."
Chu Canh Minh thấy cô ăn chưa được hai miếng thì giữ cô lại, không cho cô đi: "Ăn nhiều chút rồi tính tiếp. Không cần gấp, vẫn chưa đến giờ đi làm."
Diệp Khúc Đào vẫn lo lắng sẽ tới trễ, nhưng Chu Canh Minh giữ chặt cô lại: "Anh sẽ đưa em đi, hiện tại là giờ cao điểm, không bắt được xe đâu. Ăn thêm vài miếng nữa đi."
Diệp Khúc Đào: "Nhưng không phải anh nói cần đi làm đúng giờ sao?"
Chu Canh Minh: "Không đúng giờ cũng được, trừ lương là được."
Diệp Khúc Đào: "..."
Ai dám trừ lương anh.
...
Chu Canh Minh thực sự đưa cô đi làm, khi cô đến tòa thị chính, Diệp Khúc Đào không dám để người khác nhìn thấy anh, vì vậy cô nhanh chóng xuống xe rời đi.
Người công tư phân minh là anh, người đưa cô đến vào giờ đi làm, chấm công cũng không chấm cũng là anh.
Diệp Khúc Đào lo lắng người khác nhìn thấy anh thì sẽ bàn tán nên chạy ngay lập tức.
Cảnh Duy đợi cô ở bên trong, thấy cô đến như nhìn thấy cứu tinh, đưa cho cô một đứa trẻ khoảng năm tuổi: “Cô chăm sóc cho đứa trẻ này trước, tôi đi xử lý một số việc."
Diệp Khúc Đào: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.