Dưới Giường Không Thân (Cao H)
Chương 24: Hơi Già
A Phì A
07/09/2023
Lần đầu nói chuyện yêu đương, Diệp Khúc Đào không có kinh nghiệm, không biết nên nói chuyện yêu đương với Chu Canh Minh như thế nào.
Cô đã đọc rất nhiều hướng dẫn ở trên mạng, thật sự là không biết nên yêu đương như thế nào.
Dù sao thì Chu Canh Minh cũng là cấp trên của cô, giữa hai người bọn họ còn có tầng quan hệ này.
Hơn nữa tính cách của Chu Canh Minh là lạnh lùng yên tĩnh, thoạt nhìn phải là cô chủ động mới được.
Cô chỉ có thể làm theo quy tắc cũ, đối xử thật tốt với anh là được.
Cô đi làm sớm, muốn xác định xem Chu Canh Minh có đến hay không.
Cô vừa nhìn qua một cái đã đối mặt với ánh mắt của Chu Canh Minh rồi.
Chu Canh Minh cũng nhìn thấy cô, sau khi nhìn cô một lúc, anh nói: "Trợ lý Diệp, đến văn phòng của tôi một chuyến."
Diệp Khúc Đào đáp "Vâng" sau đó đi qua văn phòng của anh.
Diệp Khúc Đào lấy đồ ăn sáng đã mua từ trước ra, đưa cho anh: "Anh yêu ơi, đây là bữa sáng em mua cho anh nè."
Chu Canh Minh buông cặp xuống, lúc nghe cô nói như vậy, rõ ràng có hơi sửng sốt: "Em gọi anh là gì?"
Diệp Khúc Đào vốn định gọi anh là giám đốc khu vực Chu, nhưng nơi này lại không có người ngoài, bí mật gọi anh là anh yêu cũng không sao đâu nhỉ?
"Anh yêu... Không được ư?"
Chu Canh Minh đi về phía cô, từng bước từng bước đi tới gần cô, nắm lấy tay cô, đè lên bên cạnh cửa.
"Giờ tan tầm thì được, giờ làm việc thì không, trợ lý Diệp, công tư phân minh, có được không?"
Hai tay Diệp Khúc Đào bị anh bắt lấy đặt ở bên cửa, cô giơ tay lên, đan vào mười ngón tay của anh, cô cảm thấy lòng bàn tay anh thật lớn, lại rất ấm áp.
Có thể bao bọc toàn bộ bàn tay của cô, mặt cô đỏ như đít khỉ, ngượng ngùng gật đầu, đáp: "Được ạ."
Chu Canh Minh nhận lấy bữa sáng trong tay cô, nói: "Cảm ơn."
Trái tim của Diệp Khúc Đào lại đập nhanh hơn.
Chu Canh Minh nghiêm túc nói: "Khúc Đào này, bởi vì tính chất công việc của hai chúng ta rất đặc biệt, anh không ngại công khai mối quan hệ của chúng ta nhưng anh hy vọng rằng, trong giờ làm việc, không có bất kỳ điều gì vượt quá giới hạn, còn đến giờ tan tầm thì muốn làm thế nào cũng được."
Diệp Khúc Đào cũng không hiểu sao lại nổi cơn nóng đầu, hỏi một câu: "Vậy giờ tan tầm, có thể nắm tay hôn môi không?"
Rõ ràng Chu Canh Minh cũng bị sự chủ động của cô dọa sợ, anh ngây người ra một lúc rồi mới gật đầu nói: "Được".
Diệp Khúc Đào thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, hỏi anh: "Em đã mua vé xem phim, tối nay chúng ta có thể đi xem phim không?"
Chu Canh Minh gật đầu, nói: "Có thể".
"Hôm nay anh không có việc gì, có thể tan ca đúng giờ, em chờ anh tan ca rồi lên xe của anh."
Diệp Khúc Đào nghe thấy thế bèn vui vẻ hí hửng đi ra ngoài.
...
Diệp Khúc Đào vẫn luôn tính thời gian tan tầm, đợi đến khi đến giờ, nhìn thấy Chu Canh Minh đi ra ngoài.
Cô chờ anh nhắn tin.
Anh ra ngoài không bao lâu đã gọi cô ra ngoài rồi.
Cô thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, tìm thấy chiếc xe của anh rồi lên xe.
Diệp Khúc Đào nói tên trung tâm thương mại cho anh, bảo anh lái xe qua đó.
Trên xe, Diệp Khúc Đào câu nệ cũng không dám nói chuyện với anh, anh cũng yên lặng lái xe.
Sau khi đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại, anh đỗ xe xong, chuẩn bị xuống xe.
Diệp Khúc Đào nghĩ, bây giờ là giờ tan tầm, có thể thân thiết rồi phải không nhỉ?
Cô có thể chủ động nắm tay anh, ôm lấy cánh tay của anh đi dạo phố rồi đúng không? Cô vui vẻ đi qua nắm lấy cánh tay của anh, nhưng lại bị Chu Canh Minh kéo ra, vẻ mặt đứng đắn nói: "Ở bên ngoài chú ý hình tượng một chút."
Diệp Khúc Đào: "... Nhưng không phải anh nói là giờ tan tầm thì có thể thân mật hay sao? Bây giờ là giờ tan tầm mà, phải không?"
Chu Canh Minh: "Bây giờ đang ở bên ngoài."
Diệp Khúc Đào không thể hiểu được mạch suy nghĩ này của anh, nhưng mà, nghĩ đến chuyện hai người bọn họ chênh lệch nhau những tám tuổi, chẳng lẽ là, những người cùng thế hệ với anh, tư tưởng đều có chút bảo thủ, không thích sến sẩm như vậy hay sao?
Tuy rằng vẻ ngoài của Chu Canh Minh không già, nhưng có khả năng là tư duy đã hơi già mất rồi.
Diệp Khúc Đào tốt tính, cũng không tức giận, đi theo anh vào trong, đi sát bên cạnh, không nắm tay, nhưng đích thật là đã đi cùng nhau.
Trước tiên tìm một nhà hàng để ăn cơm, lúc hai người ăn cơm, Chu Canh Minh cũng không câu nệ, cũng có gắp thức ăn cho cô, cô gắp thức ăn cho anh, dùng đũa của mình, anh cũng không để ý, cứ như vậy mà ăn.
Lúc thanh toán là anh trả tiền, nhưng sau khi rời đi, Chu Canh Minh vẫn không nắm tay cô.
Hai người đến phòng chiếu phim, Diệp Khúc Đào làm nũng với anh, nói: "Em muốn ăn cái combo tình nhân kia, có được không?"
Chu Canh Minh nói "Được", anh đi mua, Diệp Khúc Đào đi lấy vé, lúc lấy vé trở về, Chu Canh Minh xách đồ đi vào phòng chiếu phim.
Anh cũng không hỏi cô xem phim gì mà cứ thế đi thẳng vào luôn.
Diệp Khúc Đào nhìn biểu tình nghiêm túc của Chu Canh Minh, cũng không dám làm chuyện thân mật với anh nữa.
Cứ im lặng xem phim như vậy đến lúc kết thúc, hai người đi ra ngoài, Chu Canh Minh nói: "Anh đưa em về nhé, nhà em ở đâu?"
Diệp Khúc Đào có hơi mất hứng, giọng điệu rầu rĩ nói ra một địa chỉ.
Chu Canh Minh cũng thấy cô không vui, đưa cô đến cửa nhà, hỏi cô: "Sao lại không vui, là phim không hay, hay là lẩu không ngon, hay là em cảm thấy, hẹn hò với anh rất nhàm chán? Xin lỗi, anh không biết nhiều về phương diện này."
Anh không có kinh nghiệm ở phương diện này, có khả năng điều tẻ nhạt chính là con người anh, làm cho Diệp Khúc Đào cảm thấy anh đang buồn bực.
Diệp Khúc Đào mất hứng cũng là bởi vì cảm thấy mình không chiếm được tiện nghi, cô cực kỳ giống như một con mèo dính người, lúc nhìn thấy anh thì hận không thể đi lên làm ra các loại hành động dính người.
Nhưng anh vẫn luôn cứng nhắc, cổ hủ nên không thích.
Diệp Khúc Đào không muốn thua thiệt, dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò. Cô lấy hết dũng khí, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh hỏi: "Em có thể hôn anh một cái được không?"
Chu Canh Minh nghe cô nói như vậy, thế nhưng lại rất chủ động, Diệp Khúc Đào còn chưa kịp phản ứng kịp lại, cánh môi của anh đã dán lên môi cô rồi hôn một cái.
Xúc cảm cứ như vậy, làm cho thân thể của Diệp Khúc Đào run rẩy một cái!
Giống như trong nháy mắt mang theo tia điện vậy!
Cảm giác này cũng quá tê dại rồi!
Cô đã được hôn một cái, cảm thấy nhịp tim của mình đập thật nhanh.
Chu Canh Minh cũng có hơi ngượng ngùng, chỉ hôn có một lát, Diệp Khúc Đào đỏ mặt xách túi xuống xe.
Cô đã đọc rất nhiều hướng dẫn ở trên mạng, thật sự là không biết nên yêu đương như thế nào.
Dù sao thì Chu Canh Minh cũng là cấp trên của cô, giữa hai người bọn họ còn có tầng quan hệ này.
Hơn nữa tính cách của Chu Canh Minh là lạnh lùng yên tĩnh, thoạt nhìn phải là cô chủ động mới được.
Cô chỉ có thể làm theo quy tắc cũ, đối xử thật tốt với anh là được.
Cô đi làm sớm, muốn xác định xem Chu Canh Minh có đến hay không.
Cô vừa nhìn qua một cái đã đối mặt với ánh mắt của Chu Canh Minh rồi.
Chu Canh Minh cũng nhìn thấy cô, sau khi nhìn cô một lúc, anh nói: "Trợ lý Diệp, đến văn phòng của tôi một chuyến."
Diệp Khúc Đào đáp "Vâng" sau đó đi qua văn phòng của anh.
Diệp Khúc Đào lấy đồ ăn sáng đã mua từ trước ra, đưa cho anh: "Anh yêu ơi, đây là bữa sáng em mua cho anh nè."
Chu Canh Minh buông cặp xuống, lúc nghe cô nói như vậy, rõ ràng có hơi sửng sốt: "Em gọi anh là gì?"
Diệp Khúc Đào vốn định gọi anh là giám đốc khu vực Chu, nhưng nơi này lại không có người ngoài, bí mật gọi anh là anh yêu cũng không sao đâu nhỉ?
"Anh yêu... Không được ư?"
Chu Canh Minh đi về phía cô, từng bước từng bước đi tới gần cô, nắm lấy tay cô, đè lên bên cạnh cửa.
"Giờ tan tầm thì được, giờ làm việc thì không, trợ lý Diệp, công tư phân minh, có được không?"
Hai tay Diệp Khúc Đào bị anh bắt lấy đặt ở bên cửa, cô giơ tay lên, đan vào mười ngón tay của anh, cô cảm thấy lòng bàn tay anh thật lớn, lại rất ấm áp.
Có thể bao bọc toàn bộ bàn tay của cô, mặt cô đỏ như đít khỉ, ngượng ngùng gật đầu, đáp: "Được ạ."
Chu Canh Minh nhận lấy bữa sáng trong tay cô, nói: "Cảm ơn."
Trái tim của Diệp Khúc Đào lại đập nhanh hơn.
Chu Canh Minh nghiêm túc nói: "Khúc Đào này, bởi vì tính chất công việc của hai chúng ta rất đặc biệt, anh không ngại công khai mối quan hệ của chúng ta nhưng anh hy vọng rằng, trong giờ làm việc, không có bất kỳ điều gì vượt quá giới hạn, còn đến giờ tan tầm thì muốn làm thế nào cũng được."
Diệp Khúc Đào cũng không hiểu sao lại nổi cơn nóng đầu, hỏi một câu: "Vậy giờ tan tầm, có thể nắm tay hôn môi không?"
Rõ ràng Chu Canh Minh cũng bị sự chủ động của cô dọa sợ, anh ngây người ra một lúc rồi mới gật đầu nói: "Được".
Diệp Khúc Đào thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, hỏi anh: "Em đã mua vé xem phim, tối nay chúng ta có thể đi xem phim không?"
Chu Canh Minh gật đầu, nói: "Có thể".
"Hôm nay anh không có việc gì, có thể tan ca đúng giờ, em chờ anh tan ca rồi lên xe của anh."
Diệp Khúc Đào nghe thấy thế bèn vui vẻ hí hửng đi ra ngoài.
...
Diệp Khúc Đào vẫn luôn tính thời gian tan tầm, đợi đến khi đến giờ, nhìn thấy Chu Canh Minh đi ra ngoài.
Cô chờ anh nhắn tin.
Anh ra ngoài không bao lâu đã gọi cô ra ngoài rồi.
Cô thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, tìm thấy chiếc xe của anh rồi lên xe.
Diệp Khúc Đào nói tên trung tâm thương mại cho anh, bảo anh lái xe qua đó.
Trên xe, Diệp Khúc Đào câu nệ cũng không dám nói chuyện với anh, anh cũng yên lặng lái xe.
Sau khi đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại, anh đỗ xe xong, chuẩn bị xuống xe.
Diệp Khúc Đào nghĩ, bây giờ là giờ tan tầm, có thể thân thiết rồi phải không nhỉ?
Cô có thể chủ động nắm tay anh, ôm lấy cánh tay của anh đi dạo phố rồi đúng không? Cô vui vẻ đi qua nắm lấy cánh tay của anh, nhưng lại bị Chu Canh Minh kéo ra, vẻ mặt đứng đắn nói: "Ở bên ngoài chú ý hình tượng một chút."
Diệp Khúc Đào: "... Nhưng không phải anh nói là giờ tan tầm thì có thể thân mật hay sao? Bây giờ là giờ tan tầm mà, phải không?"
Chu Canh Minh: "Bây giờ đang ở bên ngoài."
Diệp Khúc Đào không thể hiểu được mạch suy nghĩ này của anh, nhưng mà, nghĩ đến chuyện hai người bọn họ chênh lệch nhau những tám tuổi, chẳng lẽ là, những người cùng thế hệ với anh, tư tưởng đều có chút bảo thủ, không thích sến sẩm như vậy hay sao?
Tuy rằng vẻ ngoài của Chu Canh Minh không già, nhưng có khả năng là tư duy đã hơi già mất rồi.
Diệp Khúc Đào tốt tính, cũng không tức giận, đi theo anh vào trong, đi sát bên cạnh, không nắm tay, nhưng đích thật là đã đi cùng nhau.
Trước tiên tìm một nhà hàng để ăn cơm, lúc hai người ăn cơm, Chu Canh Minh cũng không câu nệ, cũng có gắp thức ăn cho cô, cô gắp thức ăn cho anh, dùng đũa của mình, anh cũng không để ý, cứ như vậy mà ăn.
Lúc thanh toán là anh trả tiền, nhưng sau khi rời đi, Chu Canh Minh vẫn không nắm tay cô.
Hai người đến phòng chiếu phim, Diệp Khúc Đào làm nũng với anh, nói: "Em muốn ăn cái combo tình nhân kia, có được không?"
Chu Canh Minh nói "Được", anh đi mua, Diệp Khúc Đào đi lấy vé, lúc lấy vé trở về, Chu Canh Minh xách đồ đi vào phòng chiếu phim.
Anh cũng không hỏi cô xem phim gì mà cứ thế đi thẳng vào luôn.
Diệp Khúc Đào nhìn biểu tình nghiêm túc của Chu Canh Minh, cũng không dám làm chuyện thân mật với anh nữa.
Cứ im lặng xem phim như vậy đến lúc kết thúc, hai người đi ra ngoài, Chu Canh Minh nói: "Anh đưa em về nhé, nhà em ở đâu?"
Diệp Khúc Đào có hơi mất hứng, giọng điệu rầu rĩ nói ra một địa chỉ.
Chu Canh Minh cũng thấy cô không vui, đưa cô đến cửa nhà, hỏi cô: "Sao lại không vui, là phim không hay, hay là lẩu không ngon, hay là em cảm thấy, hẹn hò với anh rất nhàm chán? Xin lỗi, anh không biết nhiều về phương diện này."
Anh không có kinh nghiệm ở phương diện này, có khả năng điều tẻ nhạt chính là con người anh, làm cho Diệp Khúc Đào cảm thấy anh đang buồn bực.
Diệp Khúc Đào mất hứng cũng là bởi vì cảm thấy mình không chiếm được tiện nghi, cô cực kỳ giống như một con mèo dính người, lúc nhìn thấy anh thì hận không thể đi lên làm ra các loại hành động dính người.
Nhưng anh vẫn luôn cứng nhắc, cổ hủ nên không thích.
Diệp Khúc Đào không muốn thua thiệt, dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò. Cô lấy hết dũng khí, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh hỏi: "Em có thể hôn anh một cái được không?"
Chu Canh Minh nghe cô nói như vậy, thế nhưng lại rất chủ động, Diệp Khúc Đào còn chưa kịp phản ứng kịp lại, cánh môi của anh đã dán lên môi cô rồi hôn một cái.
Xúc cảm cứ như vậy, làm cho thân thể của Diệp Khúc Đào run rẩy một cái!
Giống như trong nháy mắt mang theo tia điện vậy!
Cảm giác này cũng quá tê dại rồi!
Cô đã được hôn một cái, cảm thấy nhịp tim của mình đập thật nhanh.
Chu Canh Minh cũng có hơi ngượng ngùng, chỉ hôn có một lát, Diệp Khúc Đào đỏ mặt xách túi xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.