Dưới Giường Không Thân (Cao H)
Chương 41: Nữ Trên (H)
A Phì A
07/09/2023
Bàn tay của cô sờ tới vật nóng bỏng kia của anh, không phải là đã hoàn toàn cương cứng mà là mới cứng lên được quá nửa, cũng rất thô và rất dài.
Cô dùng tay nắm lấy côn thịt đầy những mạch máu uốn khúc của anh, hoa huyệt ẩm ướt ngồi lên đó.
Vừa mới ngồi xuống, tiểu huyệt ướt át đó đã làm cho côn thịt của anh càng thêm ướt.
Cô lắc lư cái eo, dùng tiểu huyệt ướt đẫm cọ xát với côn thịt của anh, vừa cọ xát vừa ư a kêu lên: "Anh yêu ơi... A a a, thật ngứa..."
Diệp Khúc Đào đúng thật là buông thả chính mình, hai người khi ở trên giường đều rất ăn ý với nhau, anh cũng thích chơi những kiểu kích thích, Diệp Khúc Đào thích chơi những trò kích thích.
Anh thúc hông lên một cái, dùng thân dưới nhắm thẳng vào tiểu huyệt của cô thúc nhẹ một cái, còn chưa cắm vào bên trong, cứ thế khẽ khàng thúc đẩy ở phạm vi bên ngoài, cô (1) rùng mình một cái, cảm giác như bị thúc tới tê dại luôn rồi.
Chu Canh Minh lấy bao cao su trong ngăn kéo tủ ở bên cạnh giường ra.
Trước kia chỉ có vài cái, thế nhưng bây giờ đã được tích trữ đầy cả một ngăn kéo rồi, Diệp Khúc Đào nhìn thấy nhiều bao cao su như vậy thì bị dọa sợ luôn, chỗ này thì phải dùng đến bao giờ, nguyên cả một cái tủ đều là bao cao su.
Anh xé một cái vỏ bao cao su ra, giao cho Diệp Khúc Đào, bảo cô đeo lên giúp anh.
Cô làm việc này không được thành thục cho lắm, tự mình mày mò một lúc rồi mới đeo bao cao su lên cho anh.
Diệp Khúc Đào thấy anh cũng gấp lắm rồi, nhấc mông của cô lên, nhắm thẳng vào cây côn thịt đang cương cứng của anh rồi từ từ ngồi xuống.
Cô chủ động nữ giới ở bên trên, nắm lấy quy đầu của anh, chậm rãi nhét vào trong.
Lúc cắm được nửa cái đầu khấc vào bên trong rồi lại bị anh nắm lấy eo, anh thúc eo đẩy lên, vừa đẩy một cái đã trực tiếp cắm thẳng vào tận đáy.
"Hức..." Cảm giác thoải mái làm cho cô không nhịn được mà để lộ ra biểu cảm vô cùng sung sướng, cô ngồi đến tận đáy rồi, cắm cây côn thịt cứng rắn của anh vào nhưng lại không chuyển động.
Chu Canh Minh nhìn vào nơi thân dưới của hai người kết hợp lại với nhau, thúc eo lên "làm" cô, "Bạch bạch bạch" từng tiếng, liên tục thúc vào trong cơ thể của cô, nắm lấy bàn tay của cô, hai người nắm lấy tay nhau, mười ngón tay đan chặt.
"Ưm..."
Cô bị thúc đến nỗi nửa thân người bên trên đều đang lắc lư, bầu sữa cứ liên tục nảy lên xuống rồi lắc sang hai bên, váy ngủ vẫn chưa được cởi ra, che đậy ở nơi hai người kết hợp với nhau, váy ngủ màu hồng, bị nước dính ướt, ướt một cách vô cùng rõ ràng.
Chu Canh Minh đột nhiên không cử động nữa, lúc đang thúc lên thật nhanh, đột nhiên lại không động nữa.
Làm cho Diệp Khúc Đào ngứa ngáy không chịu được.
Cô nhìn anh, không dễ chịu gì mà mở miệng, nói: "Anh yêu, anh động đi mà."
Anh không chịu chuyển động, nắm lấy giữa eo của cô, nhấc váy ngủ của cô lên, nói: "Em động đi."
Diệp Khúc Đào mềm nhũn cả hai chân, nhưng ở bên dưới rất ngứa ngáy, càng khó chịu hơn, cô lắc hông, tự mình chuyển động.
Nhấn lên lồng ngực của anh, ở bên trên lắc hông, khi lắc thì dựa người về phía sau, như vậy sẽ cắm vào được càng sâu.
Cô lắc ở bên trên, anh xoa nắn ngực của cô, hai người phối hợp "làm" cùng nhau, tư thế này làm được rất sâu, cũng làm rất mệt, cô tới cao trào cũng nhanh.
Cô nằm bò trên người anh đạt tới cao trào, đến rồi, toàn thân co giật, hơi hơi trợn trắng mắt.
Cô không dám nhìn anh, nằm vật trên người anh luôn.
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, thay đổi tư thế, đè cô ở dưới người mình, anh đổi sang tư thế và vị trí truyền thống để "làm" cô, bắt lấy đùi của cô, tách hai chân của cô ra, nắm chặt lấy hai đùi của cô, anh thúc mạnh vài cái rồi bắn ra.
Vào ngay khoảnh khắc bắn ra, anh vùi mình vào cơ thể của cô, đợi dịu xuống được một chút rồi mới rút ra.
Sau khi cao trào qua đi, Diệp Khúc Đào ôm lấy anh ngủ, không muốn cử động, có chút buồn ngủ, cứ thế ôm anh như vậy mà ngủ thiếp đi.
...
Diệp Khúc Đào bây giờ thu dọn đồ đạc đã hối hận rồi.
Hối hận muốn chết luôn, tại sao cô lại có nhiều đồ đạc như vậy?
Lúc chuyển đến vốn dĩ đã có nhiều đồ rồi, sau đó cô chuyển đến rồi, cũng là đủ loại mua mua mua, đều đã lấp đầy nơi này luôn rồi.
Bây giờ có nhiều đồ đạc như vậy, có cất đi cũng cất không hết.
Quá mệt rồi, lại còn nói một cách đầy khí phách rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ dọn đi, chỉ có một mình cô, làm sao mà dọn đi được, muốn dọn tới ngày mai cũng là điều không thể.
Chu Canh Minh còn không giúp cô, cứ thế đứng ở một bên mà nhìn cô.
Cũng không biết có phải là vì muốn xem chuyện cười hay không.
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng bôn ba vất vả của cô, bắt lấy tay cô, dùng giọng điệu cầu tình để hỏi cô: "Ngày mai rồi đi có được không, bây giờ em đi đâu được, một thân một mình ở khách sạn không an toàn, ngày mai anh lại thu dọn đồ đạc giúp em."
Diệp Khúc Đào mới không cần, cô kéo dài thời gian thì chỉ sợ bản thân mình sẽ không nỡ rời đi, phải đi ngay bây giờ mới được.
Bắt buộc phải thu dọn ngay bây giờ.
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ bất chấp như vậy của cô, vậy thì cũng đành giúp cô dọn dẹp đồ đạc. Diệp Khúc Đào không hề nghĩ tới, đồ đạc của mình lại nhiều như vậy, mấy cái thùng to liền.
Nhìn cảnh này cô cũng không biết phải làm sao.
Chu Canh Minh nhìn cô, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Anh không nói gì nữa, những gì nên nói anh cũng đều nói hết rồi, cô cứ nhất quyết đòi phải chia tay.
Diệp Khúc Đào: "Em đem vali đi trước, đợi đến lúc em tìm được nhà rồi, em lại tới đây chuyển đồ đạc sau. Đồ đạc để ở chỗ này của anh trước, làm phiền anh rồi."
Giọng điệu của Chu Canh Minh có chút mệt mỏi: "Nhất định phải chia tay, không thể thương lượng được nữa ư?"
Diệp Khúc Đào kéo vali của mình rồi đi luôn.
Chu Canh Minh vẫn là khó có dịp bạo phát, giật vali của cô lại, nói: "Em cũng thật là... Chia tay thì cũng được thôi, nhưng hiện tại em đi ở khách sạn không an toàn chút nào hết. Anh ngủ ở phòng khách, ngày mai sẽ xin nghỉ, tìm được nhà rồi chuyển đồ sau. Diệp Khúc Đào, em tính toán với anh rõ ràng như vậy, anh cũng tính toán với em, anh là cấp trên của em. Ngay cả lời của cấp trên, em cũng không nghe nữa phải không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh hung dữ cái gì chứ?
Thấy anh hung dữ như vậy, Diệp Khúc Đào đích thực là không dám đi nữa, đặt vali sang một bên, bảo rằng ngày mai lại chuyển đi.
Diệp Khúc Đào trốn vào trong phòng ngủ, không để ý đến anh, Chu Canh Minh mệt mỏi tới nỗi ngã vật lên trên sofa.
Từ trước đến giờ, Diệp Khúc Đào chưa từng nháo như vậy bao giờ.
Anh đều không còn cách nào để dỗ dành cô nữa rồi.
Cô dùng tay nắm lấy côn thịt đầy những mạch máu uốn khúc của anh, hoa huyệt ẩm ướt ngồi lên đó.
Vừa mới ngồi xuống, tiểu huyệt ướt át đó đã làm cho côn thịt của anh càng thêm ướt.
Cô lắc lư cái eo, dùng tiểu huyệt ướt đẫm cọ xát với côn thịt của anh, vừa cọ xát vừa ư a kêu lên: "Anh yêu ơi... A a a, thật ngứa..."
Diệp Khúc Đào đúng thật là buông thả chính mình, hai người khi ở trên giường đều rất ăn ý với nhau, anh cũng thích chơi những kiểu kích thích, Diệp Khúc Đào thích chơi những trò kích thích.
Anh thúc hông lên một cái, dùng thân dưới nhắm thẳng vào tiểu huyệt của cô thúc nhẹ một cái, còn chưa cắm vào bên trong, cứ thế khẽ khàng thúc đẩy ở phạm vi bên ngoài, cô (1) rùng mình một cái, cảm giác như bị thúc tới tê dại luôn rồi.
Chu Canh Minh lấy bao cao su trong ngăn kéo tủ ở bên cạnh giường ra.
Trước kia chỉ có vài cái, thế nhưng bây giờ đã được tích trữ đầy cả một ngăn kéo rồi, Diệp Khúc Đào nhìn thấy nhiều bao cao su như vậy thì bị dọa sợ luôn, chỗ này thì phải dùng đến bao giờ, nguyên cả một cái tủ đều là bao cao su.
Anh xé một cái vỏ bao cao su ra, giao cho Diệp Khúc Đào, bảo cô đeo lên giúp anh.
Cô làm việc này không được thành thục cho lắm, tự mình mày mò một lúc rồi mới đeo bao cao su lên cho anh.
Diệp Khúc Đào thấy anh cũng gấp lắm rồi, nhấc mông của cô lên, nhắm thẳng vào cây côn thịt đang cương cứng của anh rồi từ từ ngồi xuống.
Cô chủ động nữ giới ở bên trên, nắm lấy quy đầu của anh, chậm rãi nhét vào trong.
Lúc cắm được nửa cái đầu khấc vào bên trong rồi lại bị anh nắm lấy eo, anh thúc eo đẩy lên, vừa đẩy một cái đã trực tiếp cắm thẳng vào tận đáy.
"Hức..." Cảm giác thoải mái làm cho cô không nhịn được mà để lộ ra biểu cảm vô cùng sung sướng, cô ngồi đến tận đáy rồi, cắm cây côn thịt cứng rắn của anh vào nhưng lại không chuyển động.
Chu Canh Minh nhìn vào nơi thân dưới của hai người kết hợp lại với nhau, thúc eo lên "làm" cô, "Bạch bạch bạch" từng tiếng, liên tục thúc vào trong cơ thể của cô, nắm lấy bàn tay của cô, hai người nắm lấy tay nhau, mười ngón tay đan chặt.
"Ưm..."
Cô bị thúc đến nỗi nửa thân người bên trên đều đang lắc lư, bầu sữa cứ liên tục nảy lên xuống rồi lắc sang hai bên, váy ngủ vẫn chưa được cởi ra, che đậy ở nơi hai người kết hợp với nhau, váy ngủ màu hồng, bị nước dính ướt, ướt một cách vô cùng rõ ràng.
Chu Canh Minh đột nhiên không cử động nữa, lúc đang thúc lên thật nhanh, đột nhiên lại không động nữa.
Làm cho Diệp Khúc Đào ngứa ngáy không chịu được.
Cô nhìn anh, không dễ chịu gì mà mở miệng, nói: "Anh yêu, anh động đi mà."
Anh không chịu chuyển động, nắm lấy giữa eo của cô, nhấc váy ngủ của cô lên, nói: "Em động đi."
Diệp Khúc Đào mềm nhũn cả hai chân, nhưng ở bên dưới rất ngứa ngáy, càng khó chịu hơn, cô lắc hông, tự mình chuyển động.
Nhấn lên lồng ngực của anh, ở bên trên lắc hông, khi lắc thì dựa người về phía sau, như vậy sẽ cắm vào được càng sâu.
Cô lắc ở bên trên, anh xoa nắn ngực của cô, hai người phối hợp "làm" cùng nhau, tư thế này làm được rất sâu, cũng làm rất mệt, cô tới cao trào cũng nhanh.
Cô nằm bò trên người anh đạt tới cao trào, đến rồi, toàn thân co giật, hơi hơi trợn trắng mắt.
Cô không dám nhìn anh, nằm vật trên người anh luôn.
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, thay đổi tư thế, đè cô ở dưới người mình, anh đổi sang tư thế và vị trí truyền thống để "làm" cô, bắt lấy đùi của cô, tách hai chân của cô ra, nắm chặt lấy hai đùi của cô, anh thúc mạnh vài cái rồi bắn ra.
Vào ngay khoảnh khắc bắn ra, anh vùi mình vào cơ thể của cô, đợi dịu xuống được một chút rồi mới rút ra.
Sau khi cao trào qua đi, Diệp Khúc Đào ôm lấy anh ngủ, không muốn cử động, có chút buồn ngủ, cứ thế ôm anh như vậy mà ngủ thiếp đi.
...
Diệp Khúc Đào bây giờ thu dọn đồ đạc đã hối hận rồi.
Hối hận muốn chết luôn, tại sao cô lại có nhiều đồ đạc như vậy?
Lúc chuyển đến vốn dĩ đã có nhiều đồ rồi, sau đó cô chuyển đến rồi, cũng là đủ loại mua mua mua, đều đã lấp đầy nơi này luôn rồi.
Bây giờ có nhiều đồ đạc như vậy, có cất đi cũng cất không hết.
Quá mệt rồi, lại còn nói một cách đầy khí phách rằng tối hôm nay chắc chắn sẽ dọn đi, chỉ có một mình cô, làm sao mà dọn đi được, muốn dọn tới ngày mai cũng là điều không thể.
Chu Canh Minh còn không giúp cô, cứ thế đứng ở một bên mà nhìn cô.
Cũng không biết có phải là vì muốn xem chuyện cười hay không.
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng bôn ba vất vả của cô, bắt lấy tay cô, dùng giọng điệu cầu tình để hỏi cô: "Ngày mai rồi đi có được không, bây giờ em đi đâu được, một thân một mình ở khách sạn không an toàn, ngày mai anh lại thu dọn đồ đạc giúp em."
Diệp Khúc Đào mới không cần, cô kéo dài thời gian thì chỉ sợ bản thân mình sẽ không nỡ rời đi, phải đi ngay bây giờ mới được.
Bắt buộc phải thu dọn ngay bây giờ.
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ bất chấp như vậy của cô, vậy thì cũng đành giúp cô dọn dẹp đồ đạc. Diệp Khúc Đào không hề nghĩ tới, đồ đạc của mình lại nhiều như vậy, mấy cái thùng to liền.
Nhìn cảnh này cô cũng không biết phải làm sao.
Chu Canh Minh nhìn cô, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Anh không nói gì nữa, những gì nên nói anh cũng đều nói hết rồi, cô cứ nhất quyết đòi phải chia tay.
Diệp Khúc Đào: "Em đem vali đi trước, đợi đến lúc em tìm được nhà rồi, em lại tới đây chuyển đồ đạc sau. Đồ đạc để ở chỗ này của anh trước, làm phiền anh rồi."
Giọng điệu của Chu Canh Minh có chút mệt mỏi: "Nhất định phải chia tay, không thể thương lượng được nữa ư?"
Diệp Khúc Đào kéo vali của mình rồi đi luôn.
Chu Canh Minh vẫn là khó có dịp bạo phát, giật vali của cô lại, nói: "Em cũng thật là... Chia tay thì cũng được thôi, nhưng hiện tại em đi ở khách sạn không an toàn chút nào hết. Anh ngủ ở phòng khách, ngày mai sẽ xin nghỉ, tìm được nhà rồi chuyển đồ sau. Diệp Khúc Đào, em tính toán với anh rõ ràng như vậy, anh cũng tính toán với em, anh là cấp trên của em. Ngay cả lời của cấp trên, em cũng không nghe nữa phải không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh hung dữ cái gì chứ?
Thấy anh hung dữ như vậy, Diệp Khúc Đào đích thực là không dám đi nữa, đặt vali sang một bên, bảo rằng ngày mai lại chuyển đi.
Diệp Khúc Đào trốn vào trong phòng ngủ, không để ý đến anh, Chu Canh Minh mệt mỏi tới nỗi ngã vật lên trên sofa.
Từ trước đến giờ, Diệp Khúc Đào chưa từng nháo như vậy bao giờ.
Anh đều không còn cách nào để dỗ dành cô nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.