Chương 19
Mộc Qua Hoàng
08/11/2022
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Trước mắt Lâm Chiết Hạ bị khăn quàng cổ che khuất.
Thoáng cái đã không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại một mảnh màu trắng mơ hồ và mềm mại.
Chóp mũi cô cay cay: “Cậu thực sự không nhìn thấy sao?”
Cô không nhìn thấy khuôn mặt của Trì Diệu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cách mình rất gần của cậu: “Cậu đã bọc kín như vậy, chẳng lẽ tôi có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao?”
“Nhưng bây giờ tôi như vậy,” Cô nói, nước mắt vẫn còn đọng ở hốc mắt cuối cùng đã rơi xuống, “Trông thật ngu ngốc.”
Cô vốn đang khoác một chiếc áo khoác lớn, bây giờ đầu lại bị khăn quàng cổ bao lấy, bất cứ ai nhìn thấy có lẽ đều sẽ cho rằng cô bị dở hơi.
Thanh âm lười biếng của Trì Diệu lại vang lên: “Không ai biết là cậu, người mất mặt chỉ có tôi.”
“…”
Có lý.
Sau khi nước mắt rơi xuống, những lời tiếp theo cũng rất dễ dàng để nói ra hơn.
Cô khóc nức nở và nói, “Mẹ tôi…đang mang thai.”
“Bà ấy còn chưa nói cho tôi biết, tôi không cẩn thận nghe được.”
“Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc cho bà ấy, thực ra tôi cũng đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều lần,” Cô nói đến đây, nghẹn một tiếng, “Bà ấy, bà ấy và chú Ngụy sẽ có một đứa con riêng của họ, tôi sẽ có một em trai hoặc em gái…Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua bọn họ vẫn chưa có con.”
“Lúc trước tôi sẽ cảm thấy, có phải vấn đề nằm ở chỗ tôi hay không, có phải hai người họ lo lắng cho tôi, cho nên không muốn có con, có phải tôi là gánh nặng của họ hay không?”
“Cho nên tôi thật sự, thật sự rất vui vẻ.”
Lâm Chiết Hạ nghẹn ngào nói chuyện, có đôi khi nói được một nửa, sẽ dừng lại vài giây.
Cô sụt sịt mũi rồi lại tiếp tục: “Vui vẻ thì có vui vẻ, nhưng tôi dường như vẫn có chút ích kỷ.”
“Hai người họ thật sự có con rồi, tôi lại cảm thấy, có thể tôi sẽ bị biến thành một người thừa.”
“Tôi sợ mình sẽ bị bỏ lại, sẽ cảm thấy trong ngôi nhà kia, họ mới thật sự là người trong một gia đình.”
Cô giấu mình dưới lớp khăn quàng cổ, không nhìn thấy Trì Diệu, cũng không biết vẻ mặt bây giờ của cậu trông như thế nào, hoặc là đang dùng ánh mắt gì để nhìn cô.
Có phải, cậu cũng cảm thấy cô là người ích kỷ hay không?
Nhưng giây tiếp theo…
Cô cảm giác được trên đỉnh đầu mình, có một lực rất nhẹ khẽ d3 xuống.
Là lòng bàn tay của Trì Diệu.
Lòng bàn tay cậu đè len đỉnh đầu cô, giống như đang khẽ khàng vu0t ve một chú mèo đi lạc.
“Cậu không phải là kẻ ích kỷ.”
Cô nghe thấy giọng nói của Trì Diệu cất lên: “Mà là đồ nhát gan.”
Giọng nói của cậu trở nên rất nhẹ, ngay cả ý trêu chọc cũng trở nên nhẹ hơn: “Cón dám nói bản thân mình không phải đồ nhát gan.”
Có một số việc, người ngoài cuộc sẽ thấy rõ hơn, mà cậu vẫn luôn là một người ngoài cuộc, đương nhiên càng hiểu rõ Lâm Chiết Hạ hơn nữa.
Từ lâu cậu đã biết sự nhút nhát, sợ hãi và tất cả những điều bất an của cô.
“Là bản thân cậu không dám can đảm tiếp nhận, hiện tại lại ngược lại cho rằng họ có thể sẽ vứt bỏ cậu. Nếu cậu không mở rộng vòng tay để ôm lấy, làm sao cậu biết được rằng cậu không phải là người thân nhất của họ?”
Những lời này vừa dứt, Lâm Chiết Hạ bỗng giật mình.
Trì Diệu lại nói: “Lúc trước tôi đến nhà cậu, thấy chú Ngụy mua quà về cho cậu mấy lần, cậu có nói cho chú ấy biết, sự thật là cậu không thích màu hồng không?”
Lâm Chiết Hạ há hốc: “Tôi…”
Cô không có nói.
Cô vẫn luôn “ngoan ngoãn”, cô không bao giờ đùa giỡn với chú Ngụy Bình, cũng không bao giờ đòi hỏi gì từ chú ấy.
Cho tới nay, cô vẫn luôn sắm vai là một “đứa con gái tiêu chuẩn”, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định.
Thời gian đầu có thể là do xa lạ, nhưng đến sau này lại chỉ còn nỗi bất an.
Nỗi sợ bị bỏ lại phía sau.
Làm thế nào cũng không quên được tiếng sấm, tiếng cầu xin kia.
Trong trí nhớ ấy còn có bóng dáng người đàn ông dứt khoát rời đi trong đêm giông.
Trì Diệu nói quả thật không sai, cô chính là đồ nhát gan.
Cô luôn không có cảm giác an toàn, cho nên vẫn mãi trốn tránh, tự cho là mình đúng, vạch ra khoảng cách an toàn với người khác.
“Tôi không biết,” Cô khóc, “Tôi không biết tại sao tôi lại không nói điều đó.”
Tay Trì Diệu vẫn còn đặt trên đầu cô.
Mặc dù cậu không nói một lời, nhưng lực nhẹ nhàng đè len đỉnh đầu dường như đã cho cô một chút can đảm, vì vậy cô tiếp tục: “Có thể, do tôi sợ khi bản thân đòi hỏi sẽ bị ghét bỏ, sẽ bị từ chối.”
Khóc rồi lại khóc, cô cũng không cần lòng tự trọng gì nữa.
Cuối cùng, cô khóc to và thừa nhận: “Tôi đang sợ, tôi, quả thực tôi là một kẻ nhát gan.”
Đem tất cả những gì nghĩ trong đầu nói hết, tiếng nức nở của Lâm Chiết Hạ cũng dần dần ngừng lại, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng khịt mũi.
Một lát sau.
Cô nghe Trì Diệu hỏi: “Khóc xong chưa?”
Cái đầu trong khăn quàng cổ gật gật.
“Khóc xong rồi để tôi kéo khăn quàng cổ xuống.”
Cái đầu trong khăn quàng cổ kia sửng sốt một chút, lại gật đầu.
Khăn quàng cổ bị cậu kéo xuống, Lâm Chiết Hạ đã khóc xong, đôi mắt ửng hồng lộ ra, ngay cả mũi cũng đỏ.
Mặc dù rất mất mặt, nhưng người trước mặt là Trì Diệu.
Mất mặt trước mặt Trì Diệu, không phải là một chuyện khó chấp nhận.
Hơn nữa sau khi nói ra lời tự đáy lòng, tự nhiên lại có một cảm giác thoải mái khó nói nên lời, giống như là chuyện này, không khó đối mặt như lúc ban đầu.
Cô đỏ mắt và không quên cảnh báo: “Cậu không được phép tiết lộ chuyện hôm nay tôi đã khóc đâu đấy.”
Trì Diệu: “Cậu hối lộ tôi một chút, tôi sẽ cân nhắc.”
Lâm Chiết Hạ trợn tròn mắt, không nghĩ tới lúc này cậu lại thừa dịp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Con người cậu, tâm thật đen tối, tôi sẽ không cùng cậu thông đồng làm bậy đâu.”
Nhưng một lúc sau.
Cô lại vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng kéo vạt áo len của Trì Diệu: “Cái kia.”
“Vừa rồi tôi có tính qua, tiền tiêu vặt tôi tích góp được khoảng năm trăm tệ, đủ không?”
“……”
“Cậu đây là,” Cậu cúi đầu nhìn cô vươn ra hai ngón tay ra và nói, “Có ý định thông đồng làm bậy với tôi?”
Lâm Chiết Hạ không lên tiếng.
Trì Diệu giật giật khóe miệng: “Lừa cậu thôi. Tôi không nhàm chán đến mức như vậy, sẽ không nói cho ai biết cả.”
Nghe vậy, Lâm Chiết Hạ nói: “Móc nghoéo đi.”
Cô nghĩ rằng Trì Diệu sẽ không móc nghoéo với cô, bởi Trì Diệu rất ít khi làm chuyện này, cậu cảm thấy hành động này của cô vô cùng ấu trĩ.
Nhưng lần này Trì Diệu nhìn tay cô, sau đó không tình nguyện cong cong ngón tay, quặp lấy tay cô, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chạm lên ngón tay cái của cô một giây.
Móc nghoéo xong, cô nhìn xương quai xanh của Trì Diệu lộ rõ trong không khí lạnh lẽo, cùng với chiếc áo len thoạt nhìn có vẻ dễ bị lọt gió, bất giác cô nói: “Cậu có lạnh không, tôi trả lại áo khoác cho cậu.”
Trì Diệu bày ra dáng vẻ ông đây đây không sợ: “Không lạnh, không cần đâu.”
Lâm Chiết Hạ: “Thời tiết thế này, làm sao có thể không lạnh được chứ.”
Trì Diệu: “Cậu không cảm thấy…”
Lâm Chiết Hạ: “?”
Trì Diệu: “Tôi ăn mặc như vậy tương đối đẹp hay sao.”
“……”
“Tôi chỉ thích tỏ ra là mình ngầu.”
Đẹp thì có đẹp.
Nhưng, rất điên.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, bên hồ cũng đã không còn nhiều người đi bộ nữa.
Lâm Chiết Hạ đề nghị: “Muộn rồi, chúng ta trở về đi.”
Hai người sóng vai nhau trở về.
Đi đến đầu đường Ngõ Nam, Trì Diệu dừng lại gọi tên cô.
“Lâm Chiết Hạ.”
Nghe vậy, Lâm Chiết Hạ nghiêng đầu.
Cô thấy Trì Diệu lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần jean, thoạt nhìn khá mỏng manh.
Cậu dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy kia: “Tờ giấy rách này lần trước cậu đưa cho tôi, giờ có tính không.”
Trên giấy là những từ cô đã viết: Thẻ ước nguyện.
“Nếu còn tính,” Ngón tay của cậu hơi cuộn lại, “Đồ nhát gan, tôi muốn ước nguyện rồi.”
“Nguyện vọng của tôi là…Bây giờ cậu hãy về nhà, sau đó nói cho chú Ngụy biết, thật ra cậu không thích màu hồng.”
Cậu nói thêm, “Hãy thử mở rộng vòng tay mình ra.”
Lâm Chiết Hạ sững sờ nhận lấy tờ giấy kia.
Đây là nguyện vọng mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Ngày đó cô chỉ nói đùa, trước khi viết thẻ ước nguyện cho Trì Diệu, còn cho rằng tấm thẻ ước này cuối cùng rồi sẽ bị Trì Diệu dùng để sai khiến hoặc trêu chọc cô.
–
Lúc Lâm Chiết Hạ đẩy cửa vào nhà, Lâm Hà đang ở phòng khách xem TV.
Người phụ nữ với tóc mượt mà thả sau đầu, quay đầu nói: “Hạ Hạ, về rồi sao?”
Ngay sau đó bà nhíu mày: “Con làm gì mà lại mặc mỏng manh như vậy ra ngoài, áo khoác đâu, hôm nay lạnh thế mà.”
Lâm Chiết Hạ: “Con ra ngoài gấp quá, quên mất ạ.”
Lâm Hà rất tức giận: “Sao con không để quên cái thân mình ở bên ngoài luôn đi, còn biết đường về nhà cơ đấy.”
Lâm Chiết Hạ viện cớ, giải thích: “Con và bạn học vừa ra ngoài đã tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống, cho nên không thấy lạnh, thật đấy ạ.”
Lúc đầu Lâm Hà không tin, nhưng khi bà thử sờ tay Lâm Chiết Hạ, phát hiện tay cô quả thật vẫn rất ấm áp.
“Lần sau nhớ để ý,” Lâm Hà chỉ có thể d3 xuống bên miệng lời quở trách, “Để tâm một chút, đừng có trước khi làm gì cũng không nghĩ.”
Lâm Chiết Hạ “Vâng.” một tiếng.
Lâm Hà lại nhìn cô một cái, hỏi: “Sao mắt con lại đỏ như vậy?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Bị gió thổi đó ạ, bên ngoài gió lớn quá.”
Lúc này, Ngụy Bình đang từ phòng bếp đi ra.
Trong tay ông cầm một ly nước ấm mới rót, đặt nước ấm trước mặt Lâm Chiết Hạ: “À…con uống nước nóng cho ấm trước đi.”
Sau những lời này, phòng khách lại yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại tiếng TV.
Trên TV đang phát sóng tin tức, nói rằng đêm nay nhiệt độ giảm mạnh, có thể có tuyết.
Lâm Chiết Hạ nhìn ly thủy tinh đang bốc hơi nóng trên bàn trà, tay cô rụt trong chiếc áo rộng thùng thình, nắm chặt tờ giấy vừa rồi Trì Diệu đưa lại cho cô, ý định lấy hết dũng khí nói chuyện với Ngụy Bình.
Nhưng không khí xung quanh quá yên tĩnh, cô có chút không dám mở miệng.
Cô nắm chặt tờ giấy.
Hồi tưởng lại câu nói của Trì Diệu ban nãy.
—— “Đồ nhát gan. ”
—— “Hãy mở rộng vòng tay ra thử xem.”
Ngụy Bình đang ngồi đối diện với Lâm Chiết Hạ, đang định hỏi cô “Sao con không uống nước?”, Bỗng nhiên nghe thấy cô gọi mình một tiếng.
“Chú Ngụy.”
Ngụy Bình đáp: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Ngón tay Lâm Chiết Hạ căng chặt, không tự nhiên nói: “Cháu, thật ra, cháu đã sớm muốn nói với chú, cháu không thích màu hồng, nếu chú muốn mua quà cho cháu, có thể đừng mua loại búp bê màu hồng được không.”
Ban đầu Ngụy Bình sửng sốt, ngay cả Lâm Hà ngồi ở bên cạnh cũng ngẩn người.
Sau đó, ông mỉm cười hạnh phúc hơn một chút: “Được, chú biết rồi, vậy con thích gì, chú sẽ ghi lại.”
Bàn tay căng thẳng của Lâm Chiết Hạ khẽ thả lỏng một chút: “Bây giờ chú bảo cháu nói cháu lại đột nhiên không nghĩ ra được.”
“Dù sao, cháu cũng là một đứa con gái mạnh mẽ.”
“Được, ” Ngụy Bình gật gật đầu, “Mạnh mẽ.”
“……”
Ngụy Bình lại hỏi: “Vậy như súng đồ chơi, cháu có thích không, khi còn bé chú cũng thích loại đồ chơi mạnh mẽ như thế này.”
Lâm Chiết Hạ: “Thế thì lại hơi mạnh mẽ quá, không thích hợp cho lắm ạ.”
Họ đã xây dựng ngôi nhà này đã nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện phiếm với Ngụy Bình với một tâm thái không chút phòng bị.
Nội dung cuộc trò chuyện đơn giản và không có gì đặc biệt, nhưng Lâm Chiết Hạ lại cảm nhận được rất rõ ràng, dưới biểu hiện bình thường và thoải mái này, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Giống như một cô bé rất muốn mở cửa giao tiếp với người ở bên ngoài, cuối cùng cũng mở ra cánh cửa kia lần đầu tiên.
Trước khi mở cửa, cô bé nghĩ rằng sẽ có rất nhiều nguy hiểm chờ trực ngoài kia.
Nhưng sau khi cửa mở ra, cô phát hiện ra rằng mình đã được ôm bởi thế giới bên ngoài.
Ngay cả khi chìa khóa để mở cánh cửa này, chỉ là một câu “Cháu thực sự không thích màu hồng.” giản đơn.
Tối hôm đó bầu không khí vô cùng thoải mái, Lâm Hà ho nhẹ một tiếng nói: “Hạ Hạ, mẹ cũng có một chuyện muốn nói…Mẹ có thai rồi.”
Lâm Hà giải thích: “Mẹ vừa biết được không lâu, trước đó có định nói cho con biết, nhưng thật sự là đứa trẻ này đến quá bất ngờ. Mẹ và chú Ngụy của con quả thực không có kế hoạch sinh em bé, cũng đã thực hiện biện pháp tránh thai.”
Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người họ quả thật chưa từng nói với cô về đứa nhỏ.
“Nguyên nhân chính mà chúng ta không nói cho con biết là vì chưa quyết định có giữ đứa nhỏ này hay không.”
Ngụy Bình tiếp lời: “Chuyện này nhất định là cần phải suy nghĩ cẩn thận, còn phải suy nghĩ đến cảm nhận của con, trong một gia đình có nhiều thêm một thành viên, không phải là chuyện tùy ý được. Hơn nữa bác sĩ cũng khuyên nên cân nhắc cẩn thận, mẹ con đã có tuổi, sinh con ở tuổi này rất có hại đến cơ thể, dễ có nguy cơ gặp nguy hiểm.”
Gió thổi mạnh vào ban đêm.
Mùa đông này rất lạnh.
Nhưng Lâm Chiết Hạ cảm giác xung quanh mình mọi sự rét lạnh đều bị xua tan.
Cuối cùng, cô nghe thấy bản thân mình nói, “Nếu có thể, con hy vọng đó là một em gái xinh xắn, như thế thì con có thể buộc tóc cho em ấy.”
–
Lâm Hà mang thai nên cần phải đi ngủ sớm.
Mấy người tán gẫu một hồi, sau đó người nào về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Chiết Hạ rửa mặt thì lên nằm trên giường, cô ôm chăn lăn hai vòng.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Trì Diệu báo cáo tình hình.
[Tôi, Lâm thiếu đây, từ trước đến nay luôn là một người nói được làm được.]
[Ước nguyện của cậu, tôi đã hoàn thành rồi.]
[Icon: (Xuất hiện với hoa hồng trong miệng)]
[Icon: (Kính râm mát mẻ)]
Gửi những tin nhắn này cho cậu xong, cô chợt nghĩ ra một chuyện rồi lập tức bật dậy.
Trước khi về nhà, cô đã cởi áo khoác ra và trả lại cho Trì Diệu, nhưng khăn quàng thì vẫn còn ở cổ.
Lâm Hà cũng chỉ chú ý tới việc cô không mặc áo khoác chứ không để ý tới chiếc khăn quàng cổ xa lạ kia.
Lúc này chiếc khăn này đang nằm lặng lẽ trên bàn học, cô cầm khăn quàng cổ lên, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Có hình ảnh cô ở nhà Trì Diệu cầu xin cậu giúp mình đan khăn.
Cũng có hình ảnh vừa rồi ở bên hồ, cô núp mình trong chiếc khăn quàng cổ mà khóc.
Chiếc khăn rất mềm.
Là do cậu thiếu niên nhìn ai cũng lạnh lùng không để ý dùng từng mũi len một đan thành.
Cô đột nhiên không muốn tặng chiếc khăn quàng cổ này nữa.
“Dù sao, mình cũng định đổi quà sinh nhật khác,” Cô nhỏ giọng tự nói với mình, “Hơn nữa cũng không phải do mình đan, tặng đi cũng không tốt, lại dùng qua rồi, còn dính nước mắt, cho nên, mình lén giữ lại, cũng không tính là quá đáng.”
Cô gấp khăn quàng cổ, trịnh trọng đặt nó trong tủ quần áo.
Sau đó, cô cẩn thận mở tờ giấy ước nguyện đang nhăn nhúm ra, kẹp nó vào một cuốn truyện mình yêu thích nhất.
Chờ tới khi nằm lại vào trong chăn cô mới nhìn thấy tin nhắn mà Trì Diệu trả lời lại.
Có hai tin nhắn.
[Lâm thiếu cũng coi như thành thật đáng tin cậy.]
Còn một tin nữa.
[Đi ngủ sớm một chút, đồ nhát gan…]
- -----oOo------
Beta: Gió
—
Trước mắt Lâm Chiết Hạ bị khăn quàng cổ che khuất.
Thoáng cái đã không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại một mảnh màu trắng mơ hồ và mềm mại.
Chóp mũi cô cay cay: “Cậu thực sự không nhìn thấy sao?”
Cô không nhìn thấy khuôn mặt của Trì Diệu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cách mình rất gần của cậu: “Cậu đã bọc kín như vậy, chẳng lẽ tôi có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao?”
“Nhưng bây giờ tôi như vậy,” Cô nói, nước mắt vẫn còn đọng ở hốc mắt cuối cùng đã rơi xuống, “Trông thật ngu ngốc.”
Cô vốn đang khoác một chiếc áo khoác lớn, bây giờ đầu lại bị khăn quàng cổ bao lấy, bất cứ ai nhìn thấy có lẽ đều sẽ cho rằng cô bị dở hơi.
Thanh âm lười biếng của Trì Diệu lại vang lên: “Không ai biết là cậu, người mất mặt chỉ có tôi.”
“…”
Có lý.
Sau khi nước mắt rơi xuống, những lời tiếp theo cũng rất dễ dàng để nói ra hơn.
Cô khóc nức nở và nói, “Mẹ tôi…đang mang thai.”
“Bà ấy còn chưa nói cho tôi biết, tôi không cẩn thận nghe được.”
“Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc cho bà ấy, thực ra tôi cũng đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều lần,” Cô nói đến đây, nghẹn một tiếng, “Bà ấy, bà ấy và chú Ngụy sẽ có một đứa con riêng của họ, tôi sẽ có một em trai hoặc em gái…Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua bọn họ vẫn chưa có con.”
“Lúc trước tôi sẽ cảm thấy, có phải vấn đề nằm ở chỗ tôi hay không, có phải hai người họ lo lắng cho tôi, cho nên không muốn có con, có phải tôi là gánh nặng của họ hay không?”
“Cho nên tôi thật sự, thật sự rất vui vẻ.”
Lâm Chiết Hạ nghẹn ngào nói chuyện, có đôi khi nói được một nửa, sẽ dừng lại vài giây.
Cô sụt sịt mũi rồi lại tiếp tục: “Vui vẻ thì có vui vẻ, nhưng tôi dường như vẫn có chút ích kỷ.”
“Hai người họ thật sự có con rồi, tôi lại cảm thấy, có thể tôi sẽ bị biến thành một người thừa.”
“Tôi sợ mình sẽ bị bỏ lại, sẽ cảm thấy trong ngôi nhà kia, họ mới thật sự là người trong một gia đình.”
Cô giấu mình dưới lớp khăn quàng cổ, không nhìn thấy Trì Diệu, cũng không biết vẻ mặt bây giờ của cậu trông như thế nào, hoặc là đang dùng ánh mắt gì để nhìn cô.
Có phải, cậu cũng cảm thấy cô là người ích kỷ hay không?
Nhưng giây tiếp theo…
Cô cảm giác được trên đỉnh đầu mình, có một lực rất nhẹ khẽ d3 xuống.
Là lòng bàn tay của Trì Diệu.
Lòng bàn tay cậu đè len đỉnh đầu cô, giống như đang khẽ khàng vu0t ve một chú mèo đi lạc.
“Cậu không phải là kẻ ích kỷ.”
Cô nghe thấy giọng nói của Trì Diệu cất lên: “Mà là đồ nhát gan.”
Giọng nói của cậu trở nên rất nhẹ, ngay cả ý trêu chọc cũng trở nên nhẹ hơn: “Cón dám nói bản thân mình không phải đồ nhát gan.”
Có một số việc, người ngoài cuộc sẽ thấy rõ hơn, mà cậu vẫn luôn là một người ngoài cuộc, đương nhiên càng hiểu rõ Lâm Chiết Hạ hơn nữa.
Từ lâu cậu đã biết sự nhút nhát, sợ hãi và tất cả những điều bất an của cô.
“Là bản thân cậu không dám can đảm tiếp nhận, hiện tại lại ngược lại cho rằng họ có thể sẽ vứt bỏ cậu. Nếu cậu không mở rộng vòng tay để ôm lấy, làm sao cậu biết được rằng cậu không phải là người thân nhất của họ?”
Những lời này vừa dứt, Lâm Chiết Hạ bỗng giật mình.
Trì Diệu lại nói: “Lúc trước tôi đến nhà cậu, thấy chú Ngụy mua quà về cho cậu mấy lần, cậu có nói cho chú ấy biết, sự thật là cậu không thích màu hồng không?”
Lâm Chiết Hạ há hốc: “Tôi…”
Cô không có nói.
Cô vẫn luôn “ngoan ngoãn”, cô không bao giờ đùa giỡn với chú Ngụy Bình, cũng không bao giờ đòi hỏi gì từ chú ấy.
Cho tới nay, cô vẫn luôn sắm vai là một “đứa con gái tiêu chuẩn”, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định.
Thời gian đầu có thể là do xa lạ, nhưng đến sau này lại chỉ còn nỗi bất an.
Nỗi sợ bị bỏ lại phía sau.
Làm thế nào cũng không quên được tiếng sấm, tiếng cầu xin kia.
Trong trí nhớ ấy còn có bóng dáng người đàn ông dứt khoát rời đi trong đêm giông.
Trì Diệu nói quả thật không sai, cô chính là đồ nhát gan.
Cô luôn không có cảm giác an toàn, cho nên vẫn mãi trốn tránh, tự cho là mình đúng, vạch ra khoảng cách an toàn với người khác.
“Tôi không biết,” Cô khóc, “Tôi không biết tại sao tôi lại không nói điều đó.”
Tay Trì Diệu vẫn còn đặt trên đầu cô.
Mặc dù cậu không nói một lời, nhưng lực nhẹ nhàng đè len đỉnh đầu dường như đã cho cô một chút can đảm, vì vậy cô tiếp tục: “Có thể, do tôi sợ khi bản thân đòi hỏi sẽ bị ghét bỏ, sẽ bị từ chối.”
Khóc rồi lại khóc, cô cũng không cần lòng tự trọng gì nữa.
Cuối cùng, cô khóc to và thừa nhận: “Tôi đang sợ, tôi, quả thực tôi là một kẻ nhát gan.”
Đem tất cả những gì nghĩ trong đầu nói hết, tiếng nức nở của Lâm Chiết Hạ cũng dần dần ngừng lại, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng khịt mũi.
Một lát sau.
Cô nghe Trì Diệu hỏi: “Khóc xong chưa?”
Cái đầu trong khăn quàng cổ gật gật.
“Khóc xong rồi để tôi kéo khăn quàng cổ xuống.”
Cái đầu trong khăn quàng cổ kia sửng sốt một chút, lại gật đầu.
Khăn quàng cổ bị cậu kéo xuống, Lâm Chiết Hạ đã khóc xong, đôi mắt ửng hồng lộ ra, ngay cả mũi cũng đỏ.
Mặc dù rất mất mặt, nhưng người trước mặt là Trì Diệu.
Mất mặt trước mặt Trì Diệu, không phải là một chuyện khó chấp nhận.
Hơn nữa sau khi nói ra lời tự đáy lòng, tự nhiên lại có một cảm giác thoải mái khó nói nên lời, giống như là chuyện này, không khó đối mặt như lúc ban đầu.
Cô đỏ mắt và không quên cảnh báo: “Cậu không được phép tiết lộ chuyện hôm nay tôi đã khóc đâu đấy.”
Trì Diệu: “Cậu hối lộ tôi một chút, tôi sẽ cân nhắc.”
Lâm Chiết Hạ trợn tròn mắt, không nghĩ tới lúc này cậu lại thừa dịp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: “Con người cậu, tâm thật đen tối, tôi sẽ không cùng cậu thông đồng làm bậy đâu.”
Nhưng một lúc sau.
Cô lại vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng kéo vạt áo len của Trì Diệu: “Cái kia.”
“Vừa rồi tôi có tính qua, tiền tiêu vặt tôi tích góp được khoảng năm trăm tệ, đủ không?”
“……”
“Cậu đây là,” Cậu cúi đầu nhìn cô vươn ra hai ngón tay ra và nói, “Có ý định thông đồng làm bậy với tôi?”
Lâm Chiết Hạ không lên tiếng.
Trì Diệu giật giật khóe miệng: “Lừa cậu thôi. Tôi không nhàm chán đến mức như vậy, sẽ không nói cho ai biết cả.”
Nghe vậy, Lâm Chiết Hạ nói: “Móc nghoéo đi.”
Cô nghĩ rằng Trì Diệu sẽ không móc nghoéo với cô, bởi Trì Diệu rất ít khi làm chuyện này, cậu cảm thấy hành động này của cô vô cùng ấu trĩ.
Nhưng lần này Trì Diệu nhìn tay cô, sau đó không tình nguyện cong cong ngón tay, quặp lấy tay cô, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chạm lên ngón tay cái của cô một giây.
Móc nghoéo xong, cô nhìn xương quai xanh của Trì Diệu lộ rõ trong không khí lạnh lẽo, cùng với chiếc áo len thoạt nhìn có vẻ dễ bị lọt gió, bất giác cô nói: “Cậu có lạnh không, tôi trả lại áo khoác cho cậu.”
Trì Diệu bày ra dáng vẻ ông đây đây không sợ: “Không lạnh, không cần đâu.”
Lâm Chiết Hạ: “Thời tiết thế này, làm sao có thể không lạnh được chứ.”
Trì Diệu: “Cậu không cảm thấy…”
Lâm Chiết Hạ: “?”
Trì Diệu: “Tôi ăn mặc như vậy tương đối đẹp hay sao.”
“……”
“Tôi chỉ thích tỏ ra là mình ngầu.”
Đẹp thì có đẹp.
Nhưng, rất điên.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, bên hồ cũng đã không còn nhiều người đi bộ nữa.
Lâm Chiết Hạ đề nghị: “Muộn rồi, chúng ta trở về đi.”
Hai người sóng vai nhau trở về.
Đi đến đầu đường Ngõ Nam, Trì Diệu dừng lại gọi tên cô.
“Lâm Chiết Hạ.”
Nghe vậy, Lâm Chiết Hạ nghiêng đầu.
Cô thấy Trì Diệu lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần jean, thoạt nhìn khá mỏng manh.
Cậu dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy kia: “Tờ giấy rách này lần trước cậu đưa cho tôi, giờ có tính không.”
Trên giấy là những từ cô đã viết: Thẻ ước nguyện.
“Nếu còn tính,” Ngón tay của cậu hơi cuộn lại, “Đồ nhát gan, tôi muốn ước nguyện rồi.”
“Nguyện vọng của tôi là…Bây giờ cậu hãy về nhà, sau đó nói cho chú Ngụy biết, thật ra cậu không thích màu hồng.”
Cậu nói thêm, “Hãy thử mở rộng vòng tay mình ra.”
Lâm Chiết Hạ sững sờ nhận lấy tờ giấy kia.
Đây là nguyện vọng mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Ngày đó cô chỉ nói đùa, trước khi viết thẻ ước nguyện cho Trì Diệu, còn cho rằng tấm thẻ ước này cuối cùng rồi sẽ bị Trì Diệu dùng để sai khiến hoặc trêu chọc cô.
–
Lúc Lâm Chiết Hạ đẩy cửa vào nhà, Lâm Hà đang ở phòng khách xem TV.
Người phụ nữ với tóc mượt mà thả sau đầu, quay đầu nói: “Hạ Hạ, về rồi sao?”
Ngay sau đó bà nhíu mày: “Con làm gì mà lại mặc mỏng manh như vậy ra ngoài, áo khoác đâu, hôm nay lạnh thế mà.”
Lâm Chiết Hạ: “Con ra ngoài gấp quá, quên mất ạ.”
Lâm Hà rất tức giận: “Sao con không để quên cái thân mình ở bên ngoài luôn đi, còn biết đường về nhà cơ đấy.”
Lâm Chiết Hạ viện cớ, giải thích: “Con và bạn học vừa ra ngoài đã tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống, cho nên không thấy lạnh, thật đấy ạ.”
Lúc đầu Lâm Hà không tin, nhưng khi bà thử sờ tay Lâm Chiết Hạ, phát hiện tay cô quả thật vẫn rất ấm áp.
“Lần sau nhớ để ý,” Lâm Hà chỉ có thể d3 xuống bên miệng lời quở trách, “Để tâm một chút, đừng có trước khi làm gì cũng không nghĩ.”
Lâm Chiết Hạ “Vâng.” một tiếng.
Lâm Hà lại nhìn cô một cái, hỏi: “Sao mắt con lại đỏ như vậy?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Bị gió thổi đó ạ, bên ngoài gió lớn quá.”
Lúc này, Ngụy Bình đang từ phòng bếp đi ra.
Trong tay ông cầm một ly nước ấm mới rót, đặt nước ấm trước mặt Lâm Chiết Hạ: “À…con uống nước nóng cho ấm trước đi.”
Sau những lời này, phòng khách lại yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại tiếng TV.
Trên TV đang phát sóng tin tức, nói rằng đêm nay nhiệt độ giảm mạnh, có thể có tuyết.
Lâm Chiết Hạ nhìn ly thủy tinh đang bốc hơi nóng trên bàn trà, tay cô rụt trong chiếc áo rộng thùng thình, nắm chặt tờ giấy vừa rồi Trì Diệu đưa lại cho cô, ý định lấy hết dũng khí nói chuyện với Ngụy Bình.
Nhưng không khí xung quanh quá yên tĩnh, cô có chút không dám mở miệng.
Cô nắm chặt tờ giấy.
Hồi tưởng lại câu nói của Trì Diệu ban nãy.
—— “Đồ nhát gan. ”
—— “Hãy mở rộng vòng tay ra thử xem.”
Ngụy Bình đang ngồi đối diện với Lâm Chiết Hạ, đang định hỏi cô “Sao con không uống nước?”, Bỗng nhiên nghe thấy cô gọi mình một tiếng.
“Chú Ngụy.”
Ngụy Bình đáp: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Ngón tay Lâm Chiết Hạ căng chặt, không tự nhiên nói: “Cháu, thật ra, cháu đã sớm muốn nói với chú, cháu không thích màu hồng, nếu chú muốn mua quà cho cháu, có thể đừng mua loại búp bê màu hồng được không.”
Ban đầu Ngụy Bình sửng sốt, ngay cả Lâm Hà ngồi ở bên cạnh cũng ngẩn người.
Sau đó, ông mỉm cười hạnh phúc hơn một chút: “Được, chú biết rồi, vậy con thích gì, chú sẽ ghi lại.”
Bàn tay căng thẳng của Lâm Chiết Hạ khẽ thả lỏng một chút: “Bây giờ chú bảo cháu nói cháu lại đột nhiên không nghĩ ra được.”
“Dù sao, cháu cũng là một đứa con gái mạnh mẽ.”
“Được, ” Ngụy Bình gật gật đầu, “Mạnh mẽ.”
“……”
Ngụy Bình lại hỏi: “Vậy như súng đồ chơi, cháu có thích không, khi còn bé chú cũng thích loại đồ chơi mạnh mẽ như thế này.”
Lâm Chiết Hạ: “Thế thì lại hơi mạnh mẽ quá, không thích hợp cho lắm ạ.”
Họ đã xây dựng ngôi nhà này đã nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện phiếm với Ngụy Bình với một tâm thái không chút phòng bị.
Nội dung cuộc trò chuyện đơn giản và không có gì đặc biệt, nhưng Lâm Chiết Hạ lại cảm nhận được rất rõ ràng, dưới biểu hiện bình thường và thoải mái này, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Giống như một cô bé rất muốn mở cửa giao tiếp với người ở bên ngoài, cuối cùng cũng mở ra cánh cửa kia lần đầu tiên.
Trước khi mở cửa, cô bé nghĩ rằng sẽ có rất nhiều nguy hiểm chờ trực ngoài kia.
Nhưng sau khi cửa mở ra, cô phát hiện ra rằng mình đã được ôm bởi thế giới bên ngoài.
Ngay cả khi chìa khóa để mở cánh cửa này, chỉ là một câu “Cháu thực sự không thích màu hồng.” giản đơn.
Tối hôm đó bầu không khí vô cùng thoải mái, Lâm Hà ho nhẹ một tiếng nói: “Hạ Hạ, mẹ cũng có một chuyện muốn nói…Mẹ có thai rồi.”
Lâm Hà giải thích: “Mẹ vừa biết được không lâu, trước đó có định nói cho con biết, nhưng thật sự là đứa trẻ này đến quá bất ngờ. Mẹ và chú Ngụy của con quả thực không có kế hoạch sinh em bé, cũng đã thực hiện biện pháp tránh thai.”
Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người họ quả thật chưa từng nói với cô về đứa nhỏ.
“Nguyên nhân chính mà chúng ta không nói cho con biết là vì chưa quyết định có giữ đứa nhỏ này hay không.”
Ngụy Bình tiếp lời: “Chuyện này nhất định là cần phải suy nghĩ cẩn thận, còn phải suy nghĩ đến cảm nhận của con, trong một gia đình có nhiều thêm một thành viên, không phải là chuyện tùy ý được. Hơn nữa bác sĩ cũng khuyên nên cân nhắc cẩn thận, mẹ con đã có tuổi, sinh con ở tuổi này rất có hại đến cơ thể, dễ có nguy cơ gặp nguy hiểm.”
Gió thổi mạnh vào ban đêm.
Mùa đông này rất lạnh.
Nhưng Lâm Chiết Hạ cảm giác xung quanh mình mọi sự rét lạnh đều bị xua tan.
Cuối cùng, cô nghe thấy bản thân mình nói, “Nếu có thể, con hy vọng đó là một em gái xinh xắn, như thế thì con có thể buộc tóc cho em ấy.”
–
Lâm Hà mang thai nên cần phải đi ngủ sớm.
Mấy người tán gẫu một hồi, sau đó người nào về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Chiết Hạ rửa mặt thì lên nằm trên giường, cô ôm chăn lăn hai vòng.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Trì Diệu báo cáo tình hình.
[Tôi, Lâm thiếu đây, từ trước đến nay luôn là một người nói được làm được.]
[Ước nguyện của cậu, tôi đã hoàn thành rồi.]
[Icon: (Xuất hiện với hoa hồng trong miệng)]
[Icon: (Kính râm mát mẻ)]
Gửi những tin nhắn này cho cậu xong, cô chợt nghĩ ra một chuyện rồi lập tức bật dậy.
Trước khi về nhà, cô đã cởi áo khoác ra và trả lại cho Trì Diệu, nhưng khăn quàng thì vẫn còn ở cổ.
Lâm Hà cũng chỉ chú ý tới việc cô không mặc áo khoác chứ không để ý tới chiếc khăn quàng cổ xa lạ kia.
Lúc này chiếc khăn này đang nằm lặng lẽ trên bàn học, cô cầm khăn quàng cổ lên, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Có hình ảnh cô ở nhà Trì Diệu cầu xin cậu giúp mình đan khăn.
Cũng có hình ảnh vừa rồi ở bên hồ, cô núp mình trong chiếc khăn quàng cổ mà khóc.
Chiếc khăn rất mềm.
Là do cậu thiếu niên nhìn ai cũng lạnh lùng không để ý dùng từng mũi len một đan thành.
Cô đột nhiên không muốn tặng chiếc khăn quàng cổ này nữa.
“Dù sao, mình cũng định đổi quà sinh nhật khác,” Cô nhỏ giọng tự nói với mình, “Hơn nữa cũng không phải do mình đan, tặng đi cũng không tốt, lại dùng qua rồi, còn dính nước mắt, cho nên, mình lén giữ lại, cũng không tính là quá đáng.”
Cô gấp khăn quàng cổ, trịnh trọng đặt nó trong tủ quần áo.
Sau đó, cô cẩn thận mở tờ giấy ước nguyện đang nhăn nhúm ra, kẹp nó vào một cuốn truyện mình yêu thích nhất.
Chờ tới khi nằm lại vào trong chăn cô mới nhìn thấy tin nhắn mà Trì Diệu trả lời lại.
Có hai tin nhắn.
[Lâm thiếu cũng coi như thành thật đáng tin cậy.]
Còn một tin nữa.
[Đi ngủ sớm một chút, đồ nhát gan…]
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.