Dưới Mái Hiên

Chương 40: Chờ không kịp

Tiểu Hoa Miêu

03/11/2022

Đi vào trong cảnh khu là đoạn đường nhựa dài khoảng mấy trăm mét, hai bên là hàng trúc xanh mướt, rậm rạp che khuất ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua, phảng phất như đang đặt mình trong tiên cảnh nhân gian.

Cô gái nhỏ hiếm khi đi chơi xa nhà phấn khích cực kỳ, cả hành trình đều cười tươi như một đóa hoa, thỉnh thoảng còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên làm nũng với anh, chọc lồng ngực Trình Tiêu nóng lên, hô hấp trầm lại trầm.

Rõ ràng cái nắng ban ngày không làm giảm sự thích thú của cô.

Cô tuổi nhỏ, thân thể khôi phục nhanh, trước đó còn nôn đến trời đất tối tăm, xuống xe lập tức hóa thành chim nhỏ đầy máu sống lại, dọc theo đường đi cứ líu ríu biểu đạt tình cảm của mình với nhà thơ.

“Người đi trên mây bay, sương mù bao phủ núi, trăng đẹp chiếu xuống nước, biết tìm cô tiên nơi đâu…”

Cô gái nhỏ ngâm nga đầy nhịp điệu, truyền cảm đọc chậm từng câu thơ, tinh tế ngấm ý nghĩa giữa các câu.

“…Em là cô tiên của anh phải không?” Cô ngẩng đầu hỏi.

Anh cong môi cười khẽ, “Em là cô ngốc.”

“Anh mới ngốc!”

Cô vừa nghe lời này liền xù lông, túm anh không cho đi, kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng, mãi đến khi anh thừa nhận cô không ngốc, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh thì mới bằng lòng bỏ qua.

“Anh nộp giấy trắng thì dựa vào đâu mà cười nhạo em khờ?”

Trình Tiêu nghiêm túc, “Em cho là nộp giấy trắng bởi anh không biết làm sao?”

Chu Thanh Dao ngớ người, ngốc nghếch hỏi: “Đó là vì sao?”

Anh khoe khoang nhướng mày.

“Không biết.”

“…”

Cô gái nhận ra mình bị đùa giỡn, hổn hển dùng nắm tay nhỏ đấm lên ngực anh.

Trình Tiêu cười tủm tỉm chịu đựng, khi cô dùng hết sức nắm chặt bàn tay nhỏ thì thuận thế kéo cô sang thềm đá không người bên cạnh.

Cỏ cây trong núi xum xuê râm mát, mùi thơm độc đáo của cây cối mang theo chút gió lạnh, giống như một liều thuốc bổ rót vào từng mạch máu đang sục sôi của anh.

Anh ghé sát vào tai cô, cố ý dùng âm thanh cô không chịu nổi.

“Cô giáo, cô vừa mới đánh em đau.”

Giọng nói của anh thật sự dễ nghe, trầm thấp từ tính, hơi thở nhè nhẹ mị hoặc, trêu ghẹo linh hồn nhỏ bé của cô tan chảy.

“…Em không cố ý.”

Tiếng nói mềm nhũn, cơn tức cũng tan thành mây khói.

“Không chấp nhận lời giải thích.”

Cô khó hiểu, “Vậy anh muốn cái gì?”

Trình Tiêu nhìn chằm chằm hai má hồng hồng của cô, cổ họng càng khô khốc, hô hấp cũng bất ổn, “Anh muốn…phục vụ ấm giường…”

Chu Thanh Dao xấu hổ cực kỳ, gục đầu vào ngực anh, nhỏ giọng tức giận nói: “Ừm…buổi tối…em giúp anh…”

Anh cố ý chọc cô, “Giúp anh cái gì?”

“Ừm…”

Từ trước tới giờ cô gái nhỏ không hay bị trêu đùa nên đều là hổ giấy, bình thường hay nói đùa, cợt nhả hay làm bậy các kiểu, nhưng một khi làm thật thì cô biến thành chim cút e thẹn chỉ trong một giây, mặc anh lăn qua lộn lại, ngoan ngoãn cực kỳ.

“…Đại lưu manh.” Nửa ngày, chỉ nghẹn ra ba chữ.

Trong mắt Trình Tiêu đầy vẻ vô tội, “Lưu manh lúc nào?”

“Lần trước, anh còn nói em…ừm…cái đó.”

“Lần nào?”

“Lần…ở nhà ông Trương…”

Giọng cô ngày càng nhỏ.

Trỉnh Tiêu mỉm cười, càng muốn dụ cô nói chuyện, “Anh nói cái gì?”

Chu Thanh Dao chôn đầu trong lòng anh, hận không thể giấu mình đi.

Lời xấu hổ đó sao có thể nói giữa ban ngày ban mặt như này, nói ra chẳng phải sẽ thẹn chết ư.

“Hửm?”

Giọng mũi nhàn nhạt khiến ngực cô càng ngứa.

Cô gái nhỏ nâng cổ, ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, “Anh nói…nơi đó của em…vừa mềm vừa ngọt…còn nhiều nước…giống kẹo bông gòn hòa tan…”



Giọng nói của cô tinh tế, mềm mại, xấu hổ lại bạo dạn.

Người nói mặt đỏ tai hồng, người nghe thì sắc mặt bình tĩnh, nhưng thực ra ngọn lửa trong ngực đã bốc cháy hừng hực, thiêu đốt anh đến nỗi trong đầu anh chứa đầy những hình ảnh dâm mĩ ngắn ngủi.

“Anh nói sai chỗ nào?”

Anh cúi đầu nhìn cô, nói câu lưu manh mặt không đổi sắc, “Cô bé của Dao Dao rất đẹp.”

“Trình Tiêu!”

Cô hờn dỗi trừng anh, xấu hổ muốn nổ mạnh tại chỗ.

Ai sẽ nghĩ đến ngày thường lực kiềm chế của nam sinh nào đó rất kinh người, hận không thể treo bốn chữ “chính nhân quân tử” lên mặt, thế nhưng lúc nói mấy lời lưu manh lại rất trôi chảy.

Xấu hổ nhiều, cô lại không nhịn được mà nảy sinh vài phần rung động và ngứa ngáy.

“Được rồi.”

Trình Tiêu nâng cằm cô lên, cười nhẹ, “Nếu tiếp tục nói về chủ đề này thì chúng ta chỉ có thể bỏ dở hành trình này để đến khách sạn trao đổi sâu thôi.”

“Vâng.”

Cô cũng ngoan ngoãn đáp lại, mặt đỏ tai hồng nắm tay anh.

“Anh, đưa em đi chơi.”

Trình Tiêu cười nhéo chóp mũi của cô, “Ngoan quá.”

-------

Trăng sáng trên đỉnh núi, bầu trời quang đãng, rộng lớn vô ngần.

Cây cầu thủy tinh dài mấy ngàn mét quanh co hiểm trở như hình dáng của một con rồng, được xây dựng cao hơn hẻm núi không đến vài trăm mét, uốn lượn như đường hẹp quanh co, mặt cầu được làm bằng thủy tinh công nghiệp, cảm giác kích thích đạt tới đỉnh núi.

Chu Thanh Dao nhát gan bị dọa khóc, cuối cùng vẫn là Trình Tiêu cõng mới bằng lòng đi.

Toàn bộ đường đi cô không dám mở mắt, cứ đi mấy bước cô lại hỏi anh tới chưa, Trình Tiêu lừa cô là đến rồi, chờ cô thử thăm dò mở một bên mắt, tầm mắt chạm phải cảnh đẹp hoang dã không góc chết dưới lớp kính trong suốt.

Cô gái nhỏ đơ người, tức giận cắn cổ anh, nhỏ giọng nức nở ‘ôi a’.

Ý cười trên môi Trình Tiêu không giảm, vành tai thường bị cánh môi mềm mại của cô cọ qua khiến bụng nhỏ ngày một căng chặt, lửa đốt nóng bỏng.

Khả năng kiềm giữ mà anh luôn lấy làm tự hào chắc đã bay theo gió rồi.

Hai người đi chơi một ngày, cũng náo loạn một đường.

Chu Thanh Dao cạn kiệt sức lực, tuy rằng phần lớn thời gian đều là coi Trình Tiêu làm thú cưỡi, yên tâm thoải mái được anh cõng chạy khắp nơi.

7 giờ tối, màn đêm buông xuống.

Tiêu phí ở cảnh khu đắt hộc máu, Trình Tiêu thì không ngại, cứng rắn kéo Chu Thanh Dao đi vào một khách sạn để dùng cơm.

Ai ngờ cô gái nhỏ vừa liếc nhìn giá cả thì lập tức chạy ra ngoài. Trình Tiêu không giữ chặt, khi đuổi theo ra ngoài thì cặp chân ngắn của cô đã chạy xa 10 mét.

Trình Tiêu dịu dàng vẫy tay, “Dao Dao, lại đây.”

“Em không ăn.” Cô kiên định từ chối.

Anh đứng sững người tại chỗ vài giây rồi đột nhiên bước nhanh tới chỗ cô, Chu Thanh Dao quay đầu còn muốn chạy nhưng không so được với tốc độ của chân dài, bị anh manh mẽ kéo vào lòng.

Đương nhiên Trình Tiêu biết trong đầu cô nghĩ cái gì, thế nên nói một câu trúng tim đen: “Đừng nghĩ tiết kiệm tiền giúp anh, anh trả nổi.”

“Cảnh khu gì đó vừa đắt vừa khó ăn, tất cả đều là lừa kẻ ngốc thôi.”

Chu Thanh Dao mềm giọng, có ý đồ thuyết phục anh, “Em muốn ăn mì tôm, thêm cây giăm bông là hoàn hảo.”

Anh nhíu mày, khẽ thở dài, “Mì tôm không dinh dưỡng.”

“Nhưng em muốn ăn.”

Cô thấy thái độ của anh đã dịu xuống bèn nhanh chóng kiễng chân ôm eo anh, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Anh đưa em ra ngoài chơi thì đương nhiên phải lấy ý muốn của em làm chủ, Trình Tiêu…Trình Tiêu…”

Mèo con lại mở ra điệu bộ lăn lộn la lối khóc lóc, ồn ào đến đầu anh phình to.

Cuối cùng, vẫn là lấy sự thỏa hiệp của Trình Tiêu để kết thúc.

-------

Ban đêm có rất ít du khách, cơ bản đều sớm về khách sạn nghỉ ngơi rồi, chờ rạng sáng thì lên đài quan sát trên đỉnh núi để ngắm mặt trời mọc.

Chỉ có hai người giành trước một bước đến đài quan sát, bá chiếm cái đình hóng gió nho nhỏ kia.

Trình Tiêu sợ cô ăn không đủ no nên mua một đống lớn đồ ăn vặt ở siêu thị trong cảnh khu, trên bàn đá để đầy đồ ăn vặt.



Hai người pha mì tôm, Chu Thanh Dao nóng ứa mồ hôi, uống hết một lon coca lạnh, lon thứ hai mới uống hai hớp đã bị Trình Tiêu đoạt, còn lại anh bao hết.

Cô cởi giày xăng đan ra đặt một bên, đi chân trần ngồi trên thềm đá trước đình hóng gió, rúc vào lòng anh như mèo con.

Đêm khuya tĩnh lặng, bốn phía lặng trầm như nước.

Ngoài ánh đèn đường cạnh đình hóng gió tỏa ra tia sáng nhàn nhạt thì chung quanh bao phủ một màu đen nhánh.

“Em muốn đi tiểu…” Chu Thanh Dao chọc cánh tay anh.

Trình Tiêu cười nhẹ, “Vừa nãy bảo em uống ít nước thôi, em còn nháo với anh, hiện tại biết hậu quả chưa?”

Cô gái nhỏ kiêu ngạo hừ hừ, đẩy anh ra, ngồi dậy.

Từ nơi này đến khu phục vụ của cảnh khu cần 20 phút, Trình Tiêu vốn muốn đưa cô đến WC ở khu phục vụ, nhưng cô gái nhỏ mắc tiểu không thể nhịn thêm được nữa, đã nghẹn đỏ mặt rồi.

Trình Tiêu hết cách, thấy chung quanh không có ai bèn kéo cô vào rừng cây cách đó không xa, tìm một cây to bí mật.

“Ngay tại đây…”

Cô lí nhí nói, “Anh, anh đừng xem…”

Trình Tiêu cười có vài phần lưu manh, “Cũng đâu phải chưa từng thấy.”

“Nhưng không giống nhau…”

Chu Thanh Dao buồn bực chỉ huy anh, “Anh quay lưng lại, che tai lại, không được nghe.”

“Cần phải vậy sao?”

“Cần!” Chém đinh chặt sắt.

Trình Tiêu thấy cô kiên trì, cũng biết cô gái nhỏ mẫn cảm, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Chu Thanh Dao mượn ánh trăng mỏng manh xác định anh đã chuẩn bị xong thì mới cẩn thận vén váy dài lên, ngồi xổm xuống, sảng khoái xả nước.

Thân thể như bị để không, chậm rãi phun ra.

Chờ cô nhẹ nhõm kéo quần lót, tinh tế sửa sang lại váy dài, hồn nhiên không phát hiện một tường thịt xuất hiện trước mặt mình tự bao giờ.

“Nơi này dơ, để ngừa vạn nhất thì nên dùng nước lau nơi đó một chút.”

Giọng nói bất ngờ vang trên đỉnh đầu, Chu Thanh Dao giật nảy mình, ngẩng đầu thấy là anh, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, né tránh anh, chạy như bay về phía trước.

Anh bước vài bước đã đuổi kịp, bá đạo đè người lên thân cây to.

“Em không cần…” Cô không theo, xoay người trốn anh.

“Việc này không có thương lượng, phải lau, không người chịu tội là em.”

Mặt Trình Tiêu rất bình thản, lấy khăn tay và nước đã sớm chuẩn bị ra, đầu tiên dùng nước lạnh rửa sạch ngón tay, sau đó làm ướt khăn tay.

Anh dùng một tay giữ bả vai của cô, một tay kia chậm rãi di chuyển vào trong làn váy của cô.

Bốn phía tĩnh lặng, ngoài tiếng xào xạc của lá cây khi gặp gió thì chỉ còn lại lại tầm nhìn hạn hẹp, tiếng hít thở của anh áp lực, thô nặng cực kỳ, không ngừng ăn mòn linh hồn khô nóng của cô.

Quần lót nhỏ bị anh bạo lực kéo ra, trái tim của Chu Thanh Dao đập nhanh như muốn nứt, hai tay túm lấy góc áo của anh, hơi ngẩng đầu, cảm nhận đầu ngón tay nóng bỏng cầm khăn tay mát lạnh sờ vào giữa hai chân cô.

Động tác của anh rất dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, chậm rãi trượt vào trong, khăn tay mát lạnh khẽ ma sát miệng huyệt mềm mại.

Cảm giác kia kỳ diệu nói không nên lời.

“Trình Tiêu…”

Giọng sữa ngọt mềm lọt, nghe mà cồn cào ruột gan.

Quả nhiên, hô hấp của anh nặng hơn, cúi người tới gần, tàn nhẫn liếm mút vành tai của cô, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng phát ra loại âm thanh này…”

“…Ưm.”

Cô cũng đâu muốn phát ra cái thanh âm xấu hổ kia, nhưng bàn tay ai kia cầm khăn tay liên tục cọ sát mật huyệt của cô, làm xuân thủy và nước mát hòa quyện vào nhau.

Không lâu sau, khăn tay bị lượng lớn xuân thủy trào ra làm ướt sũng.

Cổ họng Trình Tiêu khó nhịn, nuốt nuốt vài cái, anh khẽ nhắm mắt, thân thể sắp nổ tung vì nóng cháy.

“---bộp.”

Khăn tay dính đầy xuân thủy rơi xuống đất.

“Dao Dao.”

Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đỏ đậm phát sáng, giọng nói khàn đặc như sắp mất tiếng.

“Có lẽ anh không kịp chờ lên giường rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Mái Hiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook