Chương 11: Giày thủy tinh
Tiểu Hoa Miêu
03/11/2022
Trong tiếng gió gào thét, tùy ý thổi loạn mái tóc ngắn ẩm ướt của cô, ngăn lại ánh mắt trong suốt ánh nước.
Trông yếu đuối đáng thương, nhưng lại vừa mạnh mẽ muốn ngừng khóc nức nở của mình lại.
Cô rũ mắt nhìn trên mặt đất, tránh đi ánh mắt của anh, hồn bay phách lạc mà lắc đầu.
Trình Tiêu nhìn cô gái nhỏ đang co người lại thành một nhúm nhỏ trên mặt đất, đột nhiên có loại cảm giác giống như nhặt được mèo con thất lạc ven đường.
Anh hơi xoay người lại, giọng nói so với khi nãy đã dịu dàng hơn nhiều, “Vậy em có đói bụng không?”
Chu Thanh Dao liếc nhìn anh một cái, tủi thân chép chép miệng, cái bụng trống rỗng của cô cũng vô cùng phối hợp phát ra tiếng kỳ lạ.
Vô cùng rõ ràng, vốn dĩ cô đang đói khát và vô cùng đau lòng, cơ thể hoàn toàn không thể theo kịp cường độ phát tiết của cảm xúc.
“Đói.”
Trình Tiêu cười khẽ, “Ăn mì sợi không?”
“Ăn.”
Cô hít hít mũi, cổ họng đã khàn đi.
“Tự mình có thể đứng lên được không?”
Chu Thanh Dao gật đầu, nói có thể.
Nhưng ngồi chồm hổm như thế hết nửa ngày, hai chân đã tê hết rồi căn bản không còn sức lực nữa, cô cắn răng vô cùng hăng hái đứng dậy, người còn chưa kịp đứng vững, bắp chân nhỏ phút chốc đã bủn rủn hết cả, Trình Tiêu đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nho nhỏ của cô, hầu như là kéo cô đứng lên.
Hơn nửa cơ thể của Chu Thanh Dao dựa sát vào cơ thể cường tráng của anh, hơi thở của cô rất lạnh, mà lồng ngực của anh lại vô cùng ấm áp, như ánh lửa bốc cháy vô cùng xinh đẹp.
“Nhờ người khác giúp đỡ cũng không phải là chuyện mất mặt.”
Anh đỡ cô đứng thật vững, nhìn môi dưới của cô hằn dấu răng, buông tiếng thở dài, “Ít nhất cũng tốt hơn tự mình thể hiện.”
Cô gái nhỏ không nói gì, cảm xúc của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, người vẫn còn mơ mơ màng màng, vẫn còn đang chìm trong đầm lầy bi thương, tuyệt vọng, từng chút một hướng về phía ánh sáng.
Anh đảo mắt nhìn qua đôi chân không đi giày kia, mới nãy trên đường đến đây không biết đã đạp phải bao nhiêu đá vụn, thủy tinh, đôi chân trắng nõn chỉ đầy những vết thương, mưa thấm vào, không ngừng có máu đỏ bừng như hạt huyết ngọc chảy ra.
“Chờ anh một chút.”
Anh đưa ô của mình cho cô, tự mình xoay người tiến vào trong mưa gió, Chu Thanh Dao đứng ngây ngốc nhìn theo bóng hình anh biến mất trong không khí lạnh lẽo, ẩm thấp này, lòng bàn tay lạnh giá dùng sức nắm chặt lấy chiếc ô che.
Độ ấm vẫn còn, lòng bàn tay anh vô cùng nóng.
Không mất bao lâu, anh đã đội mưa lần nữa trở lại trong tầm mắt cô, đi đến trước mặt cô, người đã ướt sũng, áo thun ướt đẫm, hình dáng cơ ngực, cơ bụng hoàn toàn lộ ra dưới lớp vải mỏng.
Chu Thanh Dao nhìn thấy đã đỏ mặt, ánh mắt cũng không biết để đâu mới được.
“Mang vào.”
Một đôi dép lê hình thỏ con nhỏ màu đỏ nhạt được để trên mặt đất, vừa đáng yêu vừa trong sáng, nhìn sao cũng không thế giống thứ anh yêu thích.
Không hề có tác dụng che mưa, mưa như trút nước dần đổ xuống, nam sinh tùy ý đưa tay lau lau giọt mưa trên đầu, hạt mưa long lanh rơi xuống hai bên gò má anh rồi từ từ rơi xuống dưới, chảy xuống phần yết hầu và giữa xương quai xanh, cuối cùng biến mất trong lớp áo.
Cô gái nhỏ khó nhịn mà nuốt nước miếng hai tiếng, miệng nhỏ thở dốc.
“Nhìn anh làm gì?”
Trình Tiêu trừng mắt nhìn cô: “Mang giày vào.”
“À.”
Cô giống như vừa mới tỉnh mộng, thu hồi lại tâm tư cẩn thận của mình, thuận theo ý anh mang đôi giày mới mua.
Đế dép rất mềm, phía trên đôi dép là lỗ tai lớn của con thỏ đang cười lộ ra hai răng cửa, chân mày Chu Thanh Dao cong lên, cũng ngây ngờ cười đứng dậy.
Giống hay không giống…
Cô bé lọ lem và giày thủy tinh?
…
Trình Tiêu đưa cô đến một cửa tiệm mì sợi ít người biết đến.
Cửa tiệm bày trí rất đơn giản, không bảng hiệu không thực đơn, chỉ có một ông chủ ngồi trước hai nồi nước nhai đi nhai lại miếng trầu, khi không làm thì vào trong quán nói chuyện với khách đến ăn, có khách thì lại nấu mì, một hai phút đã có đồ để ăn, nhìn trong như một cửa tiệm củ cổ truyền của thành phố.
“Chú Nghiêm, cho hai tô mì nước sốt.”
Trình Tiêu cao to đi vào trong quán, vốn dĩ là cửa tiệm đã không lớn bây giờ nhìn lại thấy càng nhỏ hơn.
Chu Thanh Dao im lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào đi theo phía sau anh, giống hệt như một cái đuôi nhỏ.
“Trình Tiêu đến đây.”
Mới nãy ông chủ còn đang mân mê ly rượu trắng thấy nam sinh đi vào trên mặt đã nở nụ cười tươi, ánh mắt đảo qua cô gái nhỏ mặc đồng phục phía sau anh, hơi ngạc nhiên, lập tức lộ ra nụ cười sâu xa.
“Bạn gái nhỏ sao?”
Lồng ngực Chu Thanh Dao đập mạnh, hô hấp cũng ngừng lại.
Nam sinh thản nhiên phủ nhận, “Không phải.”
Ông chủ sờ sờ cái đầu hói trơn bóng của mình, mỉm cười nhiều chuyện nói: “Mấy người tuổi trẻ như cậu cũng nghiêm túc quá rồi, hai người lúc về suy nghĩ cho cẩn thận vào, tôi hiểu mà.”
Trình Tiêu mặt không chút đổi sắc nói, “Thật sự không phải.”
“Bây giờ không phải, về sau cũng có thể mà.”
Ông chủ nhìn về phía cô gái nhỏ hai má đã đỏ bừng phía sau anh, có chút đăm chiêu mà nhíu mày, cho chút mì vào trong nước sôi, quay đầu lại nói với Trình Tiêu: “Đừng nói nhiều quá, cẩn thận sau này bị vả mặt đấy.”
Hai người tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, Trình Tiêu lấy bao thuốc lá ra, rút một cây mới phát hiện đều đã bị ướt hết rồi.
“Chú Nghiêm, cho xin điếu thuốc.”
Ông chủ nghe có người gọi, bưng hai tô mì nóng hổi đi đến, để trước mặt mỗi người một tô.
“Nhịn một chút cũng có thể lấy mạng cậu sao?”
Nói là nói Trình Tiêu nhưng mắt lại nhìn sang Chu Thanh Dao, ông tủm tỉm cười, giọng nói đè đến mức thấp nhất: “Hút thuốc hại thân, sau này cậu sẽ muốn theo đuổi cô ấy đấy.”
“Chú Nghiêm.”
Chu Thanh Dao cúi đầu, mặt xấu hổ như muốn nổ tung luôn, hết nửa ngày mới nho nhỏ nói một câu, “Tôi… Thật ra cháu…”
Cũng không chờ cô nói xong, trong tiệm đã có khách đến, ông chủ kêu to nói bọn họ tự tìm chỗ ngồi xuống, xoay người trở lại trước tiệm.
Trình Tiêu buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy buồn cười, “Cái dạng này của em, ông ấy không nhầm mới là lạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chóp mũi còn dính giọt nước mưa, cái miệng nhỏ cong cong muốn nói gì đấy, lại yên lặng nuốt ngược trở về.
“Ăn đi.”
Anh rút một đôi đũa ra đưa cho cô, sau đó tự mình trộn bát mì của mình lên.
Nước súp thanh mát kết hợp với mì trứng thơm ngon đúng là mĩ vị, rưới chút nước sốt, nước sốt đậm màu sáng lấp lánh rưới lên thịt nhìn vô cùng mê người.
“Chắc là ngày mai cả khu phố đều biết, anh dẫn theo một em gái học sinh đến đây ăn mì mất.”
Chu Thanh Dao ngồi thẳng người, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh chưa từng mang người con gái nào khác đến đây sao?
Động tác gắp mì của Trình Tiêu ngừng lại.
Câu hỏi này không chỉ rất thân mật, mà còn có thêm một chút làm càn.
Anh nở một nụ cười ý vị sâu xa, giọng nói trầm thấp: “Em nghĩ thế nào?”
Thật ra vừa mới hỏi cô đã thấy hối hận, nghi ngờ giấu tận sâu trong lòng rất lâu, nhưng lúc này lại hỏi thẳng như thế vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, không ổn lắm.
“Em… đói bụng.”
Cô lựa chọn nói sang chuyện khác, lãng tránh vấn đề này.
Trình Tiêu cũng không hỏi thêm, nhìn cô dùng đôi đũa gắp đầy mì đưa vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt tạo ra âm thanh rất nhỏ, hệt như một con thỏ nhỏ đang ăn, không có một tiếng động nuốt vào.
Anh gắp một miếng thật to, để đến trước miệng thì ngừng một chút, lạnh nhạt nói: “Ăn uống no say, ngày qua ngày không có gì không vượt qua được.”
Cô gái nhỏ đang chuyên tâm ăn mì buông đũa xuống, vô cùng vất vả mới có thể đè nén tâm tình đang dễ dàng bị anh trêu chọc đến nhảy lên.
Trình Tiêu nhìn lướt qua, cô kìm nén cắn môi dưới, ẩn nhẫn nức nở hai tiếng, mắt thấy cô lại sắp sửa khóc lớn.
Anh đau đầu không chịu được, vô cùng bối rối gắp hết thịt trong tô bỏ hết sang cho cô.
“Thịt đều cho em, đừng khóc.”
“___ Cười khúc khích.”
Chu Thanh Dao kìm nén không để mình cười ra tiếng, loại cảm giác bi thương ban nãy nháy mắt một cái đã tan thành mây khói.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn mì, khóe môi như có như không nở nụ cười, mí mắt rũ xuống cong cong như hình trăng khuyết xinh đẹp.
Cảm xúc rất tốt, tốc độ ăn mì cũng tăng lên, vô cùng đói, không bao lâu đã ăn xong một tô mì.
Chờ cô ăn xong, Trình Tiêu theo bản năng sờ lấy hộp thuốc, lại nhớ đến thuốc trong hộp đều đã ướt hết, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ gấp gáp hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, vụt qua chút ánh sáng liều lĩnh.
“Mua thuốc hút.” Anh trả lời.
Đi ra trước cửa hàng, đi thêm mấy bước là đến quầy bán quà vặt đối diện, khi lấy tiền, suy nghĩ của anh đương nhiên đã bay đến chân trời nào rồi.
Hình như có chỗ nào không đúng.
Vấn đề kỳ quái, đáp án cũng kỳ quái nhưng mọi thứ hình như lại giống như chuyện đương nhiên.
Anh ung dung châm một điếu, cách một con phố nhỏ nhìn về phía cửa tiệm đối diện, cô gái nhỏ đang im lặng ngồi đấy đưa lưng về phía anh, vô cùng nghiêm chỉnh đợi anh.
Thật ra chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng không cần mềm lòng.
Nhưng anh không thể nào trơ mắt đứng nhìn cô bên đường dầm mưa như thế, một cái chớp mắt như thế, trong màn mưa mơ hồ, giống như anh đã từng thấy bản thân mình vừa nhỏ yếu bất lực, không có nơi để dựa vào.
Thời gian ngắn ngủi có vài năm, anh đã mất đi bố mẹ và ông nội mình yêu thương nhất, vô số đêm trôi qua tĩnh lặng, anh cứ từng điếu từng điếu mà hút, nhìn thấy di ảnh của ông nội lại âm thầm rơi lệ.
Không ai trời sinh đã mạnh mẽ cả.
Chẳng qua vì để sống, nên phải học cách che giấu cảm xúc của chính bản thân mình.
Nếu có thể không kiêng dè gì thoải mái cười to, ai lại tình nguyện cả ngày xụ mặt giả vờ tối tăm, trường thành chứ?
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút xong, Trình Tiêu trở lại cửa tiệm lần nữa ngồi trước mặt cô.
“Ăn xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Chu Thanh Dao im lặng, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, “Em không có nhà.”
Bố Chu về quê để nhờ người sửa sang lại nhà cho ông bà, ít nhất cũng ba ngày, cô lại mới cùng Lý Tuệ cãi nhau một trận, bị người ta nói lời cay nghiệt đuổi ra khỏi nhà.
Với cô mà nói, cái nhà đấy hệt như một cái mê cung trống rỗng, cô ấy đã trở thành một con quái vật không có tim và linh hồn, quanh quẩn làm sao, đều quanh quẩn ra thành người ngoài cuộc.
Trình Tiêu nghĩ, nói, “Thế đưa em đến chỗ bố Trương nhé?”
“Thấy em như thế, ông ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”
Cô cẩn thận thu hồi ánh mắt lại, không dám nhìn thẳng vào anh, “Huống hồ lúc này, chắc ông Trương cũng ngủ rồi.”
Trình Tiêu hừ lạnh nở nụ cười, ánh mắt có một chút suy nghĩ, “Sao nào, muốn đến chỗ anh sao?”
Cô gái nhỏ mím mím môi, im lặng.
“Muốn anh thu nhận em à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, vẫn không nói gì.
Trình Tiêu nhìn chằm chằm cô chớp mắt, thở dài, hơi hơi nhắm mắt lại, giống như thỏa hiệp, lại cũng rất bất đắc dĩ.
“Thế cho anh một lý do để thu nhận em đi.”
“!!!”
Trái tim Chu Thanh Dao đập như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp rối loạn, lắp bắp nói: “Ông Trương nói… để em dạy anh học bù… cho nên em là cô giáo nhỏ… là sư phụ của anh.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói người xấu của cô dường như chộp dạ không thể nghe thấy, “Cái đó, gọi là tôn sư trọng đạo…”
Khéo môi Trình Tiêu cong cong lên, che dấu không được ý cười trên mặt mình.
“Tôn sư trọng đạo…”
Anh vô cùng thích thú nghiền ngẫm câu này, sau đó từ từ đứng thẳng người dậy, “Đi thôi, cô giáo nhỏ.”
Chu Thanh Dao sửng sốt, “Hả?”
Trình Tiêu bước đến bên cạnh cô, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng mê hoặc, “Đến giờ thăm hỏi gia đình rồi.”
Trông yếu đuối đáng thương, nhưng lại vừa mạnh mẽ muốn ngừng khóc nức nở của mình lại.
Cô rũ mắt nhìn trên mặt đất, tránh đi ánh mắt của anh, hồn bay phách lạc mà lắc đầu.
Trình Tiêu nhìn cô gái nhỏ đang co người lại thành một nhúm nhỏ trên mặt đất, đột nhiên có loại cảm giác giống như nhặt được mèo con thất lạc ven đường.
Anh hơi xoay người lại, giọng nói so với khi nãy đã dịu dàng hơn nhiều, “Vậy em có đói bụng không?”
Chu Thanh Dao liếc nhìn anh một cái, tủi thân chép chép miệng, cái bụng trống rỗng của cô cũng vô cùng phối hợp phát ra tiếng kỳ lạ.
Vô cùng rõ ràng, vốn dĩ cô đang đói khát và vô cùng đau lòng, cơ thể hoàn toàn không thể theo kịp cường độ phát tiết của cảm xúc.
“Đói.”
Trình Tiêu cười khẽ, “Ăn mì sợi không?”
“Ăn.”
Cô hít hít mũi, cổ họng đã khàn đi.
“Tự mình có thể đứng lên được không?”
Chu Thanh Dao gật đầu, nói có thể.
Nhưng ngồi chồm hổm như thế hết nửa ngày, hai chân đã tê hết rồi căn bản không còn sức lực nữa, cô cắn răng vô cùng hăng hái đứng dậy, người còn chưa kịp đứng vững, bắp chân nhỏ phút chốc đã bủn rủn hết cả, Trình Tiêu đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nho nhỏ của cô, hầu như là kéo cô đứng lên.
Hơn nửa cơ thể của Chu Thanh Dao dựa sát vào cơ thể cường tráng của anh, hơi thở của cô rất lạnh, mà lồng ngực của anh lại vô cùng ấm áp, như ánh lửa bốc cháy vô cùng xinh đẹp.
“Nhờ người khác giúp đỡ cũng không phải là chuyện mất mặt.”
Anh đỡ cô đứng thật vững, nhìn môi dưới của cô hằn dấu răng, buông tiếng thở dài, “Ít nhất cũng tốt hơn tự mình thể hiện.”
Cô gái nhỏ không nói gì, cảm xúc của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, người vẫn còn mơ mơ màng màng, vẫn còn đang chìm trong đầm lầy bi thương, tuyệt vọng, từng chút một hướng về phía ánh sáng.
Anh đảo mắt nhìn qua đôi chân không đi giày kia, mới nãy trên đường đến đây không biết đã đạp phải bao nhiêu đá vụn, thủy tinh, đôi chân trắng nõn chỉ đầy những vết thương, mưa thấm vào, không ngừng có máu đỏ bừng như hạt huyết ngọc chảy ra.
“Chờ anh một chút.”
Anh đưa ô của mình cho cô, tự mình xoay người tiến vào trong mưa gió, Chu Thanh Dao đứng ngây ngốc nhìn theo bóng hình anh biến mất trong không khí lạnh lẽo, ẩm thấp này, lòng bàn tay lạnh giá dùng sức nắm chặt lấy chiếc ô che.
Độ ấm vẫn còn, lòng bàn tay anh vô cùng nóng.
Không mất bao lâu, anh đã đội mưa lần nữa trở lại trong tầm mắt cô, đi đến trước mặt cô, người đã ướt sũng, áo thun ướt đẫm, hình dáng cơ ngực, cơ bụng hoàn toàn lộ ra dưới lớp vải mỏng.
Chu Thanh Dao nhìn thấy đã đỏ mặt, ánh mắt cũng không biết để đâu mới được.
“Mang vào.”
Một đôi dép lê hình thỏ con nhỏ màu đỏ nhạt được để trên mặt đất, vừa đáng yêu vừa trong sáng, nhìn sao cũng không thế giống thứ anh yêu thích.
Không hề có tác dụng che mưa, mưa như trút nước dần đổ xuống, nam sinh tùy ý đưa tay lau lau giọt mưa trên đầu, hạt mưa long lanh rơi xuống hai bên gò má anh rồi từ từ rơi xuống dưới, chảy xuống phần yết hầu và giữa xương quai xanh, cuối cùng biến mất trong lớp áo.
Cô gái nhỏ khó nhịn mà nuốt nước miếng hai tiếng, miệng nhỏ thở dốc.
“Nhìn anh làm gì?”
Trình Tiêu trừng mắt nhìn cô: “Mang giày vào.”
“À.”
Cô giống như vừa mới tỉnh mộng, thu hồi lại tâm tư cẩn thận của mình, thuận theo ý anh mang đôi giày mới mua.
Đế dép rất mềm, phía trên đôi dép là lỗ tai lớn của con thỏ đang cười lộ ra hai răng cửa, chân mày Chu Thanh Dao cong lên, cũng ngây ngờ cười đứng dậy.
Giống hay không giống…
Cô bé lọ lem và giày thủy tinh?
…
Trình Tiêu đưa cô đến một cửa tiệm mì sợi ít người biết đến.
Cửa tiệm bày trí rất đơn giản, không bảng hiệu không thực đơn, chỉ có một ông chủ ngồi trước hai nồi nước nhai đi nhai lại miếng trầu, khi không làm thì vào trong quán nói chuyện với khách đến ăn, có khách thì lại nấu mì, một hai phút đã có đồ để ăn, nhìn trong như một cửa tiệm củ cổ truyền của thành phố.
“Chú Nghiêm, cho hai tô mì nước sốt.”
Trình Tiêu cao to đi vào trong quán, vốn dĩ là cửa tiệm đã không lớn bây giờ nhìn lại thấy càng nhỏ hơn.
Chu Thanh Dao im lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào đi theo phía sau anh, giống hệt như một cái đuôi nhỏ.
“Trình Tiêu đến đây.”
Mới nãy ông chủ còn đang mân mê ly rượu trắng thấy nam sinh đi vào trên mặt đã nở nụ cười tươi, ánh mắt đảo qua cô gái nhỏ mặc đồng phục phía sau anh, hơi ngạc nhiên, lập tức lộ ra nụ cười sâu xa.
“Bạn gái nhỏ sao?”
Lồng ngực Chu Thanh Dao đập mạnh, hô hấp cũng ngừng lại.
Nam sinh thản nhiên phủ nhận, “Không phải.”
Ông chủ sờ sờ cái đầu hói trơn bóng của mình, mỉm cười nhiều chuyện nói: “Mấy người tuổi trẻ như cậu cũng nghiêm túc quá rồi, hai người lúc về suy nghĩ cho cẩn thận vào, tôi hiểu mà.”
Trình Tiêu mặt không chút đổi sắc nói, “Thật sự không phải.”
“Bây giờ không phải, về sau cũng có thể mà.”
Ông chủ nhìn về phía cô gái nhỏ hai má đã đỏ bừng phía sau anh, có chút đăm chiêu mà nhíu mày, cho chút mì vào trong nước sôi, quay đầu lại nói với Trình Tiêu: “Đừng nói nhiều quá, cẩn thận sau này bị vả mặt đấy.”
Hai người tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, Trình Tiêu lấy bao thuốc lá ra, rút một cây mới phát hiện đều đã bị ướt hết rồi.
“Chú Nghiêm, cho xin điếu thuốc.”
Ông chủ nghe có người gọi, bưng hai tô mì nóng hổi đi đến, để trước mặt mỗi người một tô.
“Nhịn một chút cũng có thể lấy mạng cậu sao?”
Nói là nói Trình Tiêu nhưng mắt lại nhìn sang Chu Thanh Dao, ông tủm tỉm cười, giọng nói đè đến mức thấp nhất: “Hút thuốc hại thân, sau này cậu sẽ muốn theo đuổi cô ấy đấy.”
“Chú Nghiêm.”
Chu Thanh Dao cúi đầu, mặt xấu hổ như muốn nổ tung luôn, hết nửa ngày mới nho nhỏ nói một câu, “Tôi… Thật ra cháu…”
Cũng không chờ cô nói xong, trong tiệm đã có khách đến, ông chủ kêu to nói bọn họ tự tìm chỗ ngồi xuống, xoay người trở lại trước tiệm.
Trình Tiêu buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy buồn cười, “Cái dạng này của em, ông ấy không nhầm mới là lạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chóp mũi còn dính giọt nước mưa, cái miệng nhỏ cong cong muốn nói gì đấy, lại yên lặng nuốt ngược trở về.
“Ăn đi.”
Anh rút một đôi đũa ra đưa cho cô, sau đó tự mình trộn bát mì của mình lên.
Nước súp thanh mát kết hợp với mì trứng thơm ngon đúng là mĩ vị, rưới chút nước sốt, nước sốt đậm màu sáng lấp lánh rưới lên thịt nhìn vô cùng mê người.
“Chắc là ngày mai cả khu phố đều biết, anh dẫn theo một em gái học sinh đến đây ăn mì mất.”
Chu Thanh Dao ngồi thẳng người, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh chưa từng mang người con gái nào khác đến đây sao?
Động tác gắp mì của Trình Tiêu ngừng lại.
Câu hỏi này không chỉ rất thân mật, mà còn có thêm một chút làm càn.
Anh nở một nụ cười ý vị sâu xa, giọng nói trầm thấp: “Em nghĩ thế nào?”
Thật ra vừa mới hỏi cô đã thấy hối hận, nghi ngờ giấu tận sâu trong lòng rất lâu, nhưng lúc này lại hỏi thẳng như thế vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, không ổn lắm.
“Em… đói bụng.”
Cô lựa chọn nói sang chuyện khác, lãng tránh vấn đề này.
Trình Tiêu cũng không hỏi thêm, nhìn cô dùng đôi đũa gắp đầy mì đưa vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt tạo ra âm thanh rất nhỏ, hệt như một con thỏ nhỏ đang ăn, không có một tiếng động nuốt vào.
Anh gắp một miếng thật to, để đến trước miệng thì ngừng một chút, lạnh nhạt nói: “Ăn uống no say, ngày qua ngày không có gì không vượt qua được.”
Cô gái nhỏ đang chuyên tâm ăn mì buông đũa xuống, vô cùng vất vả mới có thể đè nén tâm tình đang dễ dàng bị anh trêu chọc đến nhảy lên.
Trình Tiêu nhìn lướt qua, cô kìm nén cắn môi dưới, ẩn nhẫn nức nở hai tiếng, mắt thấy cô lại sắp sửa khóc lớn.
Anh đau đầu không chịu được, vô cùng bối rối gắp hết thịt trong tô bỏ hết sang cho cô.
“Thịt đều cho em, đừng khóc.”
“___ Cười khúc khích.”
Chu Thanh Dao kìm nén không để mình cười ra tiếng, loại cảm giác bi thương ban nãy nháy mắt một cái đã tan thành mây khói.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn mì, khóe môi như có như không nở nụ cười, mí mắt rũ xuống cong cong như hình trăng khuyết xinh đẹp.
Cảm xúc rất tốt, tốc độ ăn mì cũng tăng lên, vô cùng đói, không bao lâu đã ăn xong một tô mì.
Chờ cô ăn xong, Trình Tiêu theo bản năng sờ lấy hộp thuốc, lại nhớ đến thuốc trong hộp đều đã ướt hết, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ gấp gáp hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, vụt qua chút ánh sáng liều lĩnh.
“Mua thuốc hút.” Anh trả lời.
Đi ra trước cửa hàng, đi thêm mấy bước là đến quầy bán quà vặt đối diện, khi lấy tiền, suy nghĩ của anh đương nhiên đã bay đến chân trời nào rồi.
Hình như có chỗ nào không đúng.
Vấn đề kỳ quái, đáp án cũng kỳ quái nhưng mọi thứ hình như lại giống như chuyện đương nhiên.
Anh ung dung châm một điếu, cách một con phố nhỏ nhìn về phía cửa tiệm đối diện, cô gái nhỏ đang im lặng ngồi đấy đưa lưng về phía anh, vô cùng nghiêm chỉnh đợi anh.
Thật ra chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng không cần mềm lòng.
Nhưng anh không thể nào trơ mắt đứng nhìn cô bên đường dầm mưa như thế, một cái chớp mắt như thế, trong màn mưa mơ hồ, giống như anh đã từng thấy bản thân mình vừa nhỏ yếu bất lực, không có nơi để dựa vào.
Thời gian ngắn ngủi có vài năm, anh đã mất đi bố mẹ và ông nội mình yêu thương nhất, vô số đêm trôi qua tĩnh lặng, anh cứ từng điếu từng điếu mà hút, nhìn thấy di ảnh của ông nội lại âm thầm rơi lệ.
Không ai trời sinh đã mạnh mẽ cả.
Chẳng qua vì để sống, nên phải học cách che giấu cảm xúc của chính bản thân mình.
Nếu có thể không kiêng dè gì thoải mái cười to, ai lại tình nguyện cả ngày xụ mặt giả vờ tối tăm, trường thành chứ?
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút xong, Trình Tiêu trở lại cửa tiệm lần nữa ngồi trước mặt cô.
“Ăn xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Chu Thanh Dao im lặng, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh, “Em không có nhà.”
Bố Chu về quê để nhờ người sửa sang lại nhà cho ông bà, ít nhất cũng ba ngày, cô lại mới cùng Lý Tuệ cãi nhau một trận, bị người ta nói lời cay nghiệt đuổi ra khỏi nhà.
Với cô mà nói, cái nhà đấy hệt như một cái mê cung trống rỗng, cô ấy đã trở thành một con quái vật không có tim và linh hồn, quanh quẩn làm sao, đều quanh quẩn ra thành người ngoài cuộc.
Trình Tiêu nghĩ, nói, “Thế đưa em đến chỗ bố Trương nhé?”
“Thấy em như thế, ông ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”
Cô cẩn thận thu hồi ánh mắt lại, không dám nhìn thẳng vào anh, “Huống hồ lúc này, chắc ông Trương cũng ngủ rồi.”
Trình Tiêu hừ lạnh nở nụ cười, ánh mắt có một chút suy nghĩ, “Sao nào, muốn đến chỗ anh sao?”
Cô gái nhỏ mím mím môi, im lặng.
“Muốn anh thu nhận em à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, vẫn không nói gì.
Trình Tiêu nhìn chằm chằm cô chớp mắt, thở dài, hơi hơi nhắm mắt lại, giống như thỏa hiệp, lại cũng rất bất đắc dĩ.
“Thế cho anh một lý do để thu nhận em đi.”
“!!!”
Trái tim Chu Thanh Dao đập như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp rối loạn, lắp bắp nói: “Ông Trương nói… để em dạy anh học bù… cho nên em là cô giáo nhỏ… là sư phụ của anh.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói người xấu của cô dường như chộp dạ không thể nghe thấy, “Cái đó, gọi là tôn sư trọng đạo…”
Khéo môi Trình Tiêu cong cong lên, che dấu không được ý cười trên mặt mình.
“Tôn sư trọng đạo…”
Anh vô cùng thích thú nghiền ngẫm câu này, sau đó từ từ đứng thẳng người dậy, “Đi thôi, cô giáo nhỏ.”
Chu Thanh Dao sửng sốt, “Hả?”
Trình Tiêu bước đến bên cạnh cô, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng mê hoặc, “Đến giờ thăm hỏi gia đình rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.