Chương 64: Sinh nhật (2)
Tiểu Hoa Miêu
03/11/2022
Một đêm trước ngày sinh nhật.
Gió to bắt đầu từ nửa đêm, tiếng sấm vang ầm ầm như muốn nổ trời.
Bầu trời đêm như bị xé rách thành từng mảnh, mưa to trút xuống, mưa liên miên không dứt cả một đêm.
Vào giữa trưa, Trình Tiêu đưa cô về nhà ăn cơm.
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ lên lầu, anh không rời đi mà xoay người đi ra đầu đường mua cái bánh rán, coi như bữa trưa luôn.
Bên ngoài mưa rất lớn, hơi nước trong không khí tỏa khắp nơi, đám sương màu trắng nhạt dần làm mờ tầm nhìn của con người.
Anh ngồi trên cái ghế đẩu ở hàng hiên của nhà hàng xóm, ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm chạp không châm.
Bắt đầu từ tối hôm qua, không hiểu sao trái tim của anh lại bối rối, bất an, làm thế nào cũng không nuốt trôi cơn khó chịu đó xuống.
Ngón tay cái đùa nghịch bật lửa, bật lên một ánh lửa kiều diễm.
Mà khi anh cúi đầu lại gần thì lửa đột nhiên tắt.
Mắt anh trầm xuống, hô hấp run rẩy, bật mạnh mấy cái.
Bật lửa không hề có phản ứng.
Cuối cùng, hiển nhiên không dậy nổi tí ánh lửa nào nữa.
--------
Lý Tuệ làm một bàn đồ ăn ngon, tiếng thơm là cố ý chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô.
Nhưng trên thực tế, bà ta toàn làm những món mà chồng và con trai thích ăn, món Chu Thanh Dao thích thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Trên bàn cơm, Chu Thanh Tiện thiên vị gắp toàn bộ chân gà vào bát của Chu Thanh Dao, làm cho Lý Tuệ tức giận ngầm đá cậu một phát dưới bàn ăn.
Cậu nhóc làm như không có việc gì, tiếp tục gắp thịt kho tàu cho chị gái, Lý Tuệ suýt chút nữa đen mặt mắng chửi người.
“Tiện Tiện, con tập trung ăn cơm của mình đi, chị con thích ăn gì thì sẽ tự gắp, không cần con nhiều tay.”
Cậu nhóc méo miệng, còn chưa lên tiếng thì bố Chu nãy giờ trầm mặc đã mở miệng trước, “Em trai đau lòng chị gái là chuyện thường tình, em nhọc lòng làm gì?”
Lý Tuệ trắng mặt, “Em chỉ nói vậy thôi, không có ý gì khác.”
Chu Thanh Dao vẫn luôn im lặng ăn cơm và xong ngụm cơm cuối cùng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
“Buổi chiều con muốn đi thư viện, con đi trước một bước.”
Cô lập tức đi tới cửa, Lý Tuệ phía sau đột nhiên gọi cô lại, cô dừng bước, nhưng không xoay người.
“Dao Dao.”
Lý Tuệ nói chuyện rất nhẹ nhàng, giả vờ quan tâm, “Hiện tại con sống một mình rất dễ gặp phải người xấu, ngày thường vẫn nên cảnh giác nhiều hơn, đặc biệt là đừng tiếp xúc nhiều với con trai, cẩn thận chậm trễ việc học.”
Vừa nói xong câu này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bố Chu kinh ngạc nhìn Lý Tuệ, chắc ông không ngờ vợ mình đột nhiên nói ra câu khó hiểu như thế.
“À, đã biết.”
Chu Thanh Dao lạnh nhạt đáp, không chút bối rối đi về phía trước khi mở cửa ra, cô đột nhiên xoay người nhìn thẳng bà ta.
“Dì.”
Cô khẽ gọi bà ta, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Dì tự chăm lo cho gia đình của mình là được, bớt quản chuyện người khác đi.”
“Đặc biệt là chuyện không liên quan đến dì.”
Cô nói xong câu đó thì tự nhiên đi ra cửa, Lý Tuệ bị chỉ trích thẳng thì trắng mặt, hổn hển vỗ bàn đứng dậy.
“Lời này của nó là có ý gì? Cái gì gọi là không liên quan đến em? Không phải em nuôi nó nhiều năm qua sao? Cái thái độ gì đấy! Không hề có tí lễ phép nào!”
Bố Chu thản nhiên liếc mắt nhìn vợ một cái, “Đang yên đang lành em đi trêu chọc con bé làm cái gì…”
“Em sợ nó đi lệch lạc, tuổi trẻ đã yêu sớm với bọn con trai ngoài kia.”
“Em có chứng cứ không? Không có thì đừng nói bậy.”
“Em…”
Bà ta bị chặn họng, nhìn con trai từ trên cao xuống, “Tiện Tiện, con nói thật với mẹ, mấy lần trước con đi tìm chị con có thấy bên cạnh nó có thằng con trai khác không?”
Cậu bé chậm rãi buông đũa, nhún vai, mặt đầy vô tội, “Con chỉ là trẻ con, con không biết gì hết.”
“Con!”
Lý Tuệ tức không chịu được, “Thằng nhóc vô lương tâm, thời điểm mấu chốt lại rớt dây xích!”
Bố Chu đẩy ghế ra, đứng dậy, vẻ mặt tức giận.
“Một buổi sinh nhật tốt như thế, nhìn xem em biến nó thành cái gì rồi…”
Hai bố con ăn ý cùng nhau rời đi, để lại một mình Lý Tuệ ở bàn ăn tức giận dậm chân.
---------
Buổi chiều cô không đi hiệu sách mà kéo Trình Tiêu cùng nhau đi chơi điện tử.
100 tệ, hai người điên cuồng chơi cả buổi trưa.
Khi hai người lập đội chơi bắn nhau thì cả đàn cả lũ tang thi khủng bố hiện lên trên màn hình, chiếm lấy cả tầm nhìn, cô phản xạ có điều kiện ném sung, quay đầu chạy nhào giấu mặt vào lòng anh,
Trình Tiêu cười cô, “Gan đã nhỏ lại còn mê chơi.”
Cô gái nhỏ trong lòng giả làm đà điểu, run rẩy nói, “Anh chơi anh chơi, em xem anh chơi.”
10 phút kế tiếp, cô dùng hai tay che mắt, thỉnh thoảng trộm ngắm vài lần rồi lại sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng anh.
Trên đường trở về, cô bị Trình Tiêu trêu chọc cả đường.
Cô cười ha hả mặc anh trêu đùa, trong ngực ôm túi thú bông to, bước chân lâng lâng.
Thú bông trong khu trò chơi điện tử gần như bị anh gắp sạch, gắp cái nào chuẩn cái đó.
Khi nữ sinh bên cạnh hâm mộ nhìn cô chăm chú thì cô còn quay đầu hừ đầy khoe khoang, hận không thể nhảy lên tập trời cao.
Cuối cùng mưa bên ngoài cũng ngừng, mặt đất có vũng nước.
Một chân dẫm xuống vũng nước bất kỳ thì nước bẩn có thể bắn cao nửa mét.
Hôm nay, cảm xúc của cô tăng cao dị thường, nhảy từ vũng nước này đến một vũng nước khác.
Trình Tiêu không kéo được cô, nói hai câu rồi cũng mặc cô chơi.
Ngày hôm qua anh đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu dùng để ăn lẩu rồi.
Chỉ là khi hai người đi ngang qua siêu thị ven đường thì anh đột nhiên nhớ ra mình quên mua bò viên mà cô thích nên bảo cô đứng ở cửa siêu thị đợi anh.
Tuy mưa đã ngừng nhưng giọt nước mưa dưới mái hiên vẫn rơi “tí tách”, cô duỗi tay đón lấy, giọt nước lạnh lẽo hội tụ trong lòng bàn tay cô.
Tay nhỏ nghiêng một cái, nước rơi xuống cái vũng trên mặt đất.
Lúc này, một chiếc xe màu đen chạy như bay trước mặt cô, bọt nước lập tức bắn ướt ống quần của cô.
Cô gái nhỏ khó chịu nhíu mày, nâng mắt tìm chiếc xe gây chuyện, ai ngờ chiếc xe đó lại đỗ cách cô mấy mét.
Tài xế mặc tây trang xuống xe trước, cung kính mở cửa ghế sau.
Cô tò mò nhìn, một người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân có màu sắc và hoa văn, đi đôi giày cao gót đế nhọn xuống xe.
Ban đầu, người nọ đưa lưng về phía Chu Thanh Dao nên trong lòng cô còn hâm mộ mái tóc xoăn vừa dày vừa dài màu đỏ của đối phương.
Mà khi người nọ chậm rãi xoay người thì tiếng nước tích tích vang vọng bên tai cô bỗng im bặt, đầu óc chợt trống rỗng.
Trong trí nhớ của cô, gương mặt kia vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cô ôm chặt túi thú bông trong ngực, trái tim cuồng nhiệt nhảy lên trong lồng ngực, tiếng hít thở đình trệ, toàn thế giới như chìm vào tĩnh lặng.
Người phụ nữ kia nhìn cô gái ngây người như phỗng dưới mái hiên, biểu cảm lạnh nhạt, ưu nhã vẫy vẫy tay.
Cô gái nhỏ lảo đảo lùi về sau một bước.
Cô không quen biết người này.
Cô cũng không muốn quen.
Gió to bắt đầu từ nửa đêm, tiếng sấm vang ầm ầm như muốn nổ trời.
Bầu trời đêm như bị xé rách thành từng mảnh, mưa to trút xuống, mưa liên miên không dứt cả một đêm.
Vào giữa trưa, Trình Tiêu đưa cô về nhà ăn cơm.
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ lên lầu, anh không rời đi mà xoay người đi ra đầu đường mua cái bánh rán, coi như bữa trưa luôn.
Bên ngoài mưa rất lớn, hơi nước trong không khí tỏa khắp nơi, đám sương màu trắng nhạt dần làm mờ tầm nhìn của con người.
Anh ngồi trên cái ghế đẩu ở hàng hiên của nhà hàng xóm, ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm chạp không châm.
Bắt đầu từ tối hôm qua, không hiểu sao trái tim của anh lại bối rối, bất an, làm thế nào cũng không nuốt trôi cơn khó chịu đó xuống.
Ngón tay cái đùa nghịch bật lửa, bật lên một ánh lửa kiều diễm.
Mà khi anh cúi đầu lại gần thì lửa đột nhiên tắt.
Mắt anh trầm xuống, hô hấp run rẩy, bật mạnh mấy cái.
Bật lửa không hề có phản ứng.
Cuối cùng, hiển nhiên không dậy nổi tí ánh lửa nào nữa.
--------
Lý Tuệ làm một bàn đồ ăn ngon, tiếng thơm là cố ý chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô.
Nhưng trên thực tế, bà ta toàn làm những món mà chồng và con trai thích ăn, món Chu Thanh Dao thích thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Trên bàn cơm, Chu Thanh Tiện thiên vị gắp toàn bộ chân gà vào bát của Chu Thanh Dao, làm cho Lý Tuệ tức giận ngầm đá cậu một phát dưới bàn ăn.
Cậu nhóc làm như không có việc gì, tiếp tục gắp thịt kho tàu cho chị gái, Lý Tuệ suýt chút nữa đen mặt mắng chửi người.
“Tiện Tiện, con tập trung ăn cơm của mình đi, chị con thích ăn gì thì sẽ tự gắp, không cần con nhiều tay.”
Cậu nhóc méo miệng, còn chưa lên tiếng thì bố Chu nãy giờ trầm mặc đã mở miệng trước, “Em trai đau lòng chị gái là chuyện thường tình, em nhọc lòng làm gì?”
Lý Tuệ trắng mặt, “Em chỉ nói vậy thôi, không có ý gì khác.”
Chu Thanh Dao vẫn luôn im lặng ăn cơm và xong ngụm cơm cuối cùng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
“Buổi chiều con muốn đi thư viện, con đi trước một bước.”
Cô lập tức đi tới cửa, Lý Tuệ phía sau đột nhiên gọi cô lại, cô dừng bước, nhưng không xoay người.
“Dao Dao.”
Lý Tuệ nói chuyện rất nhẹ nhàng, giả vờ quan tâm, “Hiện tại con sống một mình rất dễ gặp phải người xấu, ngày thường vẫn nên cảnh giác nhiều hơn, đặc biệt là đừng tiếp xúc nhiều với con trai, cẩn thận chậm trễ việc học.”
Vừa nói xong câu này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bố Chu kinh ngạc nhìn Lý Tuệ, chắc ông không ngờ vợ mình đột nhiên nói ra câu khó hiểu như thế.
“À, đã biết.”
Chu Thanh Dao lạnh nhạt đáp, không chút bối rối đi về phía trước khi mở cửa ra, cô đột nhiên xoay người nhìn thẳng bà ta.
“Dì.”
Cô khẽ gọi bà ta, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Dì tự chăm lo cho gia đình của mình là được, bớt quản chuyện người khác đi.”
“Đặc biệt là chuyện không liên quan đến dì.”
Cô nói xong câu đó thì tự nhiên đi ra cửa, Lý Tuệ bị chỉ trích thẳng thì trắng mặt, hổn hển vỗ bàn đứng dậy.
“Lời này của nó là có ý gì? Cái gì gọi là không liên quan đến em? Không phải em nuôi nó nhiều năm qua sao? Cái thái độ gì đấy! Không hề có tí lễ phép nào!”
Bố Chu thản nhiên liếc mắt nhìn vợ một cái, “Đang yên đang lành em đi trêu chọc con bé làm cái gì…”
“Em sợ nó đi lệch lạc, tuổi trẻ đã yêu sớm với bọn con trai ngoài kia.”
“Em có chứng cứ không? Không có thì đừng nói bậy.”
“Em…”
Bà ta bị chặn họng, nhìn con trai từ trên cao xuống, “Tiện Tiện, con nói thật với mẹ, mấy lần trước con đi tìm chị con có thấy bên cạnh nó có thằng con trai khác không?”
Cậu bé chậm rãi buông đũa, nhún vai, mặt đầy vô tội, “Con chỉ là trẻ con, con không biết gì hết.”
“Con!”
Lý Tuệ tức không chịu được, “Thằng nhóc vô lương tâm, thời điểm mấu chốt lại rớt dây xích!”
Bố Chu đẩy ghế ra, đứng dậy, vẻ mặt tức giận.
“Một buổi sinh nhật tốt như thế, nhìn xem em biến nó thành cái gì rồi…”
Hai bố con ăn ý cùng nhau rời đi, để lại một mình Lý Tuệ ở bàn ăn tức giận dậm chân.
---------
Buổi chiều cô không đi hiệu sách mà kéo Trình Tiêu cùng nhau đi chơi điện tử.
100 tệ, hai người điên cuồng chơi cả buổi trưa.
Khi hai người lập đội chơi bắn nhau thì cả đàn cả lũ tang thi khủng bố hiện lên trên màn hình, chiếm lấy cả tầm nhìn, cô phản xạ có điều kiện ném sung, quay đầu chạy nhào giấu mặt vào lòng anh,
Trình Tiêu cười cô, “Gan đã nhỏ lại còn mê chơi.”
Cô gái nhỏ trong lòng giả làm đà điểu, run rẩy nói, “Anh chơi anh chơi, em xem anh chơi.”
10 phút kế tiếp, cô dùng hai tay che mắt, thỉnh thoảng trộm ngắm vài lần rồi lại sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng anh.
Trên đường trở về, cô bị Trình Tiêu trêu chọc cả đường.
Cô cười ha hả mặc anh trêu đùa, trong ngực ôm túi thú bông to, bước chân lâng lâng.
Thú bông trong khu trò chơi điện tử gần như bị anh gắp sạch, gắp cái nào chuẩn cái đó.
Khi nữ sinh bên cạnh hâm mộ nhìn cô chăm chú thì cô còn quay đầu hừ đầy khoe khoang, hận không thể nhảy lên tập trời cao.
Cuối cùng mưa bên ngoài cũng ngừng, mặt đất có vũng nước.
Một chân dẫm xuống vũng nước bất kỳ thì nước bẩn có thể bắn cao nửa mét.
Hôm nay, cảm xúc của cô tăng cao dị thường, nhảy từ vũng nước này đến một vũng nước khác.
Trình Tiêu không kéo được cô, nói hai câu rồi cũng mặc cô chơi.
Ngày hôm qua anh đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu dùng để ăn lẩu rồi.
Chỉ là khi hai người đi ngang qua siêu thị ven đường thì anh đột nhiên nhớ ra mình quên mua bò viên mà cô thích nên bảo cô đứng ở cửa siêu thị đợi anh.
Tuy mưa đã ngừng nhưng giọt nước mưa dưới mái hiên vẫn rơi “tí tách”, cô duỗi tay đón lấy, giọt nước lạnh lẽo hội tụ trong lòng bàn tay cô.
Tay nhỏ nghiêng một cái, nước rơi xuống cái vũng trên mặt đất.
Lúc này, một chiếc xe màu đen chạy như bay trước mặt cô, bọt nước lập tức bắn ướt ống quần của cô.
Cô gái nhỏ khó chịu nhíu mày, nâng mắt tìm chiếc xe gây chuyện, ai ngờ chiếc xe đó lại đỗ cách cô mấy mét.
Tài xế mặc tây trang xuống xe trước, cung kính mở cửa ghế sau.
Cô tò mò nhìn, một người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân có màu sắc và hoa văn, đi đôi giày cao gót đế nhọn xuống xe.
Ban đầu, người nọ đưa lưng về phía Chu Thanh Dao nên trong lòng cô còn hâm mộ mái tóc xoăn vừa dày vừa dài màu đỏ của đối phương.
Mà khi người nọ chậm rãi xoay người thì tiếng nước tích tích vang vọng bên tai cô bỗng im bặt, đầu óc chợt trống rỗng.
Trong trí nhớ của cô, gương mặt kia vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cô ôm chặt túi thú bông trong ngực, trái tim cuồng nhiệt nhảy lên trong lồng ngực, tiếng hít thở đình trệ, toàn thế giới như chìm vào tĩnh lặng.
Người phụ nữ kia nhìn cô gái ngây người như phỗng dưới mái hiên, biểu cảm lạnh nhạt, ưu nhã vẫy vẫy tay.
Cô gái nhỏ lảo đảo lùi về sau một bước.
Cô không quen biết người này.
Cô cũng không muốn quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.