Chương 76
Thiên Như Ngọc
04/11/2020
Gió Bắc thổi đến, trời đã trở lạnh.
Bên ngoài thành Du Khê Châu, đô đốc Hạ Lan đi tới đi lui, một bụng tức giận chẳng biết trút vào đâu.
Sau lưng là nửa thành trì đã bị lửa thiêu rụi, bên cạnh là mấy cỗ thi thể đặt nằm sát nhau.
Lúc y ở tiền tuyến cùng các vị đô đốc phụng lệnh kháng địch thì bỗng nhận được quân lệnh của Đại đô hộ, lệnh y trở lại Du Khê Châu khắc phục hậu quả, lúc này mới hay Đột Quyết đã tấn công vào trong thành của y, thậm chí còn bắt mấy vị phu nhân – kể cả phu nhân của y, hơn nữa cả phu nhân Đại đô hộ cũng gặp nguy hiểm.
Từ đằng xa, một tốp người cưỡi ngựa chiến lao đến.
Đô đốc Hạ Lan quay sang, sắc mặt nghiêm nghị, vội vã rảo bước đi tới đón, xốc vạt áo quỳ xuống.
Ngựa chiến đến nơi thì đồng loạt dừng lại.
Phục Đình một người một ngựa, từ trên cao nhìn lướt qua tình hình chung quanh, hỏi: “Đã điều tra kỹ chưa?”
Đô đốc Hạ Lan cau mày bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, đã điều tra kỹ rồi, những kẻ phóng hỏa hôm đó chính là bọn này.”
“Tự tử cả rồi?” Phục Đình lạnh lùng nhìn, một hàng năm sáu thi thể, bên mép tên nào cũng có vệt máu đen – là dấu hiệu của việc uống thuốc độc.
Đô đốc Hạ Lan đáp: “Vâng, bọn chúng đã có mưu tính trước, vừa bị lộ đã lập tức tự tử, tốp lính Đột Quyết bắt được trong thành cũng vậy, hệt như đã hẹn trước, đồng loạt tự tử.”
Phục Đình thúc ngựa đi tới, chậm rãi đi một vòng quanh mấy cỗ thi thể kia, rút đao sau eo ra khều mặt một người trong đó, quan sát ngũ quan một hồi, đoạn nói: “Đây không phải là người Đột Quyết.”
Tuy cũng là diện mạo người Hồ nhưng vẫn có điểm khác người Đột Quyết, người bình thường chưa chắc nhận ra, nhưng chàng thì có thể phân biệt rõ.
La Tiểu Nghĩa đi đằng sau nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đám người Hồ này chạy vào thành giúp người Đột Quyết phóng hỏa?”
Đô đốc Hạ Lan nổi đóa, nhưng không tiện phát tiết trước mặt Đại đô hộ nên nói: “Đúng thế, đám này đánh từ sau tới, có lẽ chính vì chúng không phải Đột Quyết nên mới có thể thuận lợi trà trộn vào thành…”
Y càng nói càng tức, đằng trước Du Khê Châu là biên giới, còn phía sau đương nhiên là đất Bắc và Trung Nguyên. Lính thủ thành thấy bọn chúng từ sau Du Khê Châu tới thì tưởng là người của mình, vì chiến sự cùng đường nên mới chứa chấp. Nào ngờ vào được thành rồi, bọn chúng lại nhân lúc nửa đêm dùng tiếng Đột Quyết phóng hỏa, gây ra hỗn loạn, tạo cơ hội cho quân Đột Quyết công phá cổng thành.
Sau khi các binh sĩ thủ thành biết được tin này, tự thấy có lỗi với đất Bắc và bách tính nên đã rút gươm tự vẫn.
Đã không hỏi được gì mà lại còn tổn thất thật, thậm chí liên lụy đến các binh sĩ thủ thành, bảo y không tức sao nổi.
Phục Đình không nói gì, thu đao vào vỏ.
Đô đốc Hạ Lan cảm nhận sâu sắc sự thiếu trách nhiệm, nơm nớp tiến tới nghe lệnh.
Lúc này chàng mới lên tiếng: “Chỉnh đốn lại Du Khê Châu, tìm các tướng sĩ đã hy sinh về, đợi hết chiến tranh thì hậu táng.”
Chàng nói mấy câu liền nhưng không nhắc đến chuyện phạt y, đô đốc Hạ Lan hiểu là đợi kết thúc cuộc chiến sẽ giải quyết sau, bèn cúi đầu lĩnh mệnh.
La Tiểu Nghĩa đang định đi tới thảo luận chuyện này với Phục Đình, thì bỗng từ xa có trinh sát tức tốc đến báo ——
“Đại đô hộ, chư vị đô đốc ở tiền tuyến đã bị Đột Quyết tấn công!”
Phục Đình nhìn hắn, lập tức thúc ngựa đi ngay.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý, tạm thời im lặng theo chàng ra chiến trường.
***
Chỗ ở của các vị đô đốc nằm ở hướng Đông Bắc của Du Khê Châu, còn doanh trại của Phục Đình thì chắn ngang phía Tây ở Du Khê Châu.
Ngoài ra, Phục Đình còn bảo La Tiểu Nghĩa điều hai đội ngũ mai phục trong tối, những người khác không hay biết.
Đội ngũ khắp nơi như các chi của bốn phương, rải rác quanh Du Khê Châu.
Trời đột nhiên sẩm tối, mây sà xuống, gió bắc thét gào.
Ngay khi các vị đô đốc ở hướng Đông Bắc dẫn quân đẩy lùi địch thì một nhóm kỵ binh Đột Quyết đã lặng lẽ đột nhập vào biên giới, tấn công vào doanh trại.
Trong quân doanh vẫn treo cờ xí, thậm chí khói bếp nấu cơm vẫn nghi ngút như thường.
Vó sắt xông vào không chút lưu tình, loan đao lên xuống chém khắp doanh trướng, tiếng Đột Quyết nổi lên bốn phía, nhưng ngay sau đó chúng lại ngó nhìn xung quanh.
Trong doanh trại chẳng có lấy một người.
Cờ xí lẫn khói bếp đều là dấu hiệu giả.
Ngay tức khắc, âm thanh gầm thét kêu giết kéo đến.
Bụi mù cuồn cuộn từ xa tới gần, nơi đây hệt như biển lớn, từ đằng xa có cơn sóng cả ập tới.
Ở trên cao phía đối diện, Phục Đình đang ngồi trên ngựa.
Ngựa bọc thiết giáp, tay chàng đè lên đao, mắt nhìn về nơi xa.
Cơn sóng ập đến là bộ binh trong quân của chàng, sau khi đến gần thì lập tức nhảy xuống ngựa, trong tay từng người là những thanh đao cán dài sắc bén.
Đó là mạch đao dùng để trảm ngựa, được chế tạo để đối phó với chiến mã của Đột Quyết.
Đao chém ngang, vó ngựa đứt lìa, kỵ binh ngã xuống, ưu thế không còn.
Trong khói bụi thoang thoảng mùi máu.
La Tiểu Nghĩa đội mũ giáp vào, hỏi: “Tam ca, nhóm kỵ binh này không đông, có lẽ chỉ là quân tiên phong, chúng ta có cần động thủ không?”
Phục Đình nhìn chằm chằm bên dưới, mắt sáng như ưng: “Đợi thêm đi.”
Vừa dứt lời thì ở xa có tiếng vó ngựa ầm ầm, thêm một đội kỵ binh xông đến.
La Tiểu Nghĩa chửi một câu: “Đám cẩu Đột Quyết quá xảo trá, nhiều năm thế mà vẫn đầy rẫy thủ đoạn.”
Phục Đình không lên tiếng.
Nếu trước đó Đột Quyết đã dùng lửa tấn công Du Khê Châu, thì nhất định đã có một nhóm binh lính đợi sẵn ở ngoài biên giới Du Khê Châu, để dễ bề giáp công trong ứng ngoại hợp.
Đáng tiếc không chiếm được Du Khê Châu, song đại quân của chúng cũng không ngồi không, vẫn tấn công vào, có điều đổi thành tập kích doanh trại bất ngờ.
Bỗng Phục Đình nhìn thấy cờ xí trong đội ngũ giơ lên, chữ Đột Quyết viết họ A Sử Na.
Hai quân giao phong, lại thấy chính giữa toán kỵ binh mới đến của đối phương có người xuống ngựa, cũng rút ra mạch đao xông vào kỵ binh của chàng.
“Sao bọn chúng lại có mạch đao của triều đình ta được!” La Tiểu Nghĩa kinh ngạc la to.
Phục Đình lạnh lùng: “Lên!”
Sau tiếng ra lệnh, một đội ngũ ở phía sau lập tức ùa đến đổ xuống núi, như trận hồng thủy màu đen lao tới.
La Tiểu Nghĩa đang định thúc ngựa đi thì bị Phục Đình giữ lại: “Đừng vội.”
Bọn họ cần chờ nữa.
La Tiểu Nghĩa nói: “Tam ca cản đệ làm gì, đệ thấy con rắn kia rồi.”
Trong chiến trận bên dưới, chủ soái của đối phương đã lộ mặt dưới cờ.
Đó là một gã đàn ông một mắt lật tròng trắng, mặt hạt giáp Đột Quyết, mũ sắt đè xuống bím tóc, đôi mắt âm trầm ngước lên, nhìn chằm chằm vào Phục Đình.
Phục Đình cũng đang nhìn hắn, cách xa hơn trăm trượng, tên kia bị bao vây kín mít.
“Con rắn A Sử Na Kiên.” La Tiểu Nghĩa khinh thường.
Phục Đình rút đao ra, bỗng nói: “Đệ phải nhớ kỹ gương mặt hắn.”
La Tiểu Nghĩa ngẩn người, chỉ là cái bản mặt rắn thì nhớ làm gì?
A Sử Na Kiên là vương tộc Đột Quyết, trước đây Phục Đình không hề coi hắn ra gì, cho đến trận chiến trong mấy năm trước thì mới đặt tên Hữu tướng quân của Đột Quyết vào trong mắt. Huống hồ về sau còn phát hiện ra chuyện trinh sát và xâm lăng đều có liên quan đến tên này.
Có lẽ kẻ luôn chủ chiến với đất Bắc từ trước đến nay chính là hắn.
Nhưng chỉ nhìn từ xa một cái như thế, A Sử Na Kiên lập tức lùi về sau, kỵ binh Đột Quyết tức tốc xông lên, liều chết chống cự bảo vệ hắn rút lui.
Bởi vì bên cạnh có thêm một toán binh mã xông đến.
Đây là một trong đội ngũ mà Phục Đình bảo La Tiểu Nghĩa sắp xếp, chỉ đợi thấy cờ xí của A Sử Na thì lập tức động thủ.
Sau một hồi tác chiến, chẳng mấy chốc đã thấy rõ binh mã của chàng đã tăng lên, chiếm được đa số, lại đợi tới lúc quân địch đã mệt thì mới tấn công, cuối cùng kỵ binh Đột Quyết phải nếm mùi thất bại.
Chàng tính rất chính xác, điều duy nhất không ngờ là bọn chúng cũng có mạch đao, đó là binh khí nghiêm cấm để lọt ra ngoài, thế mà nay lại lọt vào tay Đột Quyết.
“Để đao của bọn chúng lại.”
Trinh sát nhận lệnh, đánh ngựa đi vẫy cờ, trống trận nổi lên, tất cả binh sĩ vung tay hạ sát.
Đường lui rút về biên giới của A Sử Na Kiên đã bị chặn, không thể quay về lối cũ, cuối cùng hắn đổi hướng, kéo theo màn bụi rời đi hướng khác.
“Lúc này.” Phục Đình lập tức thúc ngựa phóng đi.
Toàn bộ đội ngũ còn lại đuổi theo.
…
La Tiểu Nghĩa theo sát, cuối cùng cũng đã hiểu ra, tam ca hắn muốn bắt sống con rắn kia.
Đã tập kích thất bại, A Sử Na Kiên tất sẽ gia nhập đội quân phe mình đang chiến đấu với các đô đốc bên kia.
Nhưng nếu đi dọc biên giới thì ở đó luôn có binh mã của đất Bắc trấn giữ, chỗ nhiều chỗ ít nhưng chắc chắn luôn có người.
Thế là nhóm lính Đột Quyết chỉ còn lại hơn ngàn người lập tức đổi hướng, biến thành đi vòng qua Du Khê Châu, thẳng về hướng Đông Bắc, dễ dàng tấn công binh mã của đô đốc các châu ở biên cảnh từ phía sau.
La Tiểu Nghĩa vừa cưỡi ngựa chạy theo Phục Đình, vừa hổn hển nói: “Tam ca, đệ cảm thấy, tên rắn A Sử Na chắc chắn là có ý định như vậy.”
Quả nhiên, A Sử Na Kiên như nhất trí với suy nghĩ của hắn.
Lúc đuổi theo sát nút đằng sau, hắn tận mắt chứng kiến nhân mã đối phương lao nhanh vào vùng hoang vu bên ngoài Du Khê Châu một cách trật tự, thậm chí từ xa đã có thể trông thấy một góc thành bị đốt cháy ở Du Khê Châu, trong gió còn thoảng mùi khét.
“Huynh thấy chưa, rắn bò tới rồi.”
Phục Đình chẳng để tâm đến cách gọi lung tung của hắn, mắt nhìn thẳng vào bóng người đằng trước: “Tập trung đuổi theo, có lẽ hắn sẽ đi vòng lớn hơn.”
Dễ nhận thấy tên này rất có thủ đoạn dẫn binh, khi chỉ còn lại hơn một ngàn người thì lập tức đánh giá tình thế, kịp thời rút lui, dù đang lẩn trốn cũng không hoảng loạn.
E là chúng đã bỏ công không ít chỉ để tiến vào đất Bắc.
La Tiểu Nghĩa còn chưa hiểu ý chàng lắm, từ nửa vòng lớn ở xa đã vòng qua Du Khê châu, rồi bất ngờ xảy ra một cảnh tượng ——
Binh mã của A Sử Na Kiên không tiến đến đầu kia chiến trường mà tiếp tục đi vòng, tiến vào sau Du Khê Châu, đó không phải là đường dẫn về Đột Quyết, đúng là đi vòng lớn hơn.
Mới đầu La Tiểu Nghĩa vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi sực nhớ chuyện tam ca hắn đã bảo hắn bài binh bố trận, một trong hai đội ngũ được bố trí ở ngay sau Du Khê Châu.
Lập tức nghĩ đến đám người Hồ phóng hỏa rồi tự sát cũng là đến từ phía sau, chắc hẳn trong chuyện này có liên quan gì chăng?
Kẻ giúp đỡ A Sử Na Kiên là người bên mình?
Nơi đây là vùng đất hoang không có người ở nhưng cũng không bằng phẳng, khe rãnh chằng chịch, lại bị cỏ dại bao phủ, tốc độ ngựa tự nhiên chậm lại.
Người của Phục Đình đã đuổi kịp, xông đến tấn công.
Hàng cuối của A Sử Na Kiên đã bị chặt đứt, nhưng hắn vẫn được thuộc hạ che chở ở đầu.
Cách một khoảng cách rất xa, bỗng hắn ngoái đầu lại, cách đám đông chém giết nhìn về phía Phục Đình, lộ ra ý cười không rõ ý tứ.
La Tiểu Nghĩa nói không sai, tên này đúng là rất giống con rắn độc địa.
Phục Đình thấy môi hắn mấp máy, thốt ra mấy câu.
Nếu không nhìn lầm thì đó là tiếng Hán, hắn nói: Phủ Hãn Hải, khác xa xưa rồi.
So với ngày trước, bây giờ đã có thêm rất nhiều binh lực để ngăn cản Đột Quyết, thậm chí còn có thể chia ra mấy hướng, đúng là hơn hẳn ngày trước.
Nhưng ngay sau đó, miệng hắn lại cử động nói một câu: Sớm muộn đều diệt.
Hắn duỗi tay ra, gập ngón cái xuống đầu tiên, rồi tiếp đến là ngón áp út và ngón út.
Trong Đột Quyết, ngón cái chỉ cha mẹ, hai ngón kế bên đại diện vợ con.
Tức ý diệt tất.
Lần này đến La Tiểu Nghĩa cũng đã thấy, khiêu khích lớn lối thế, hắn giận đến mức muốn chửi thề, nhưng khi nghiêng đầu sang thì thấy Phục Đình sầm mặt lạnh lẽo, toàn thân bùng lên sát khí.
Phục Đình vung đao giải quyết một tên lính Đột Quyết tới gần, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với hắn một câu rồi trở cổ tay, nắm chặt chuôi đao, thúc ngựa xông thẳng vào trận địa, thẳng đến trung tâm.
Kỵ binh Đột Quyết đột nhiên lao ra cản, nhưng đều bị chàng giết hết.
Khoảng cách càng rút ngắn thì chống cự càng mạnh. Khi Phục Đình sắp xông tới trước người A Sử Na Kiên thì bỗng nhiên, từ đằng sau nhô lên một nhóm cung thủ, lập tức một trận mưa tên bắn về phía binh mã của Phục Đình.
Đám đông vội vã né tránh, La Tiểu Nghĩa ôm cổ ngựa giương mắt nhìn, đám người kia mặc Hồ phục, trông có vẻ là cách ăn mặc của người Hồ đất Bắc, giống hệt trang phục bọn lính Đột Quyết hôm đó đánh vào thành Du Khê Châu, trông thì như là thợ săn bình thường, nhưng lại có thân thủ mà thợ săn bình thường tuyệt đối không có.
Lại nhìn Phục Đình, chỉ thấy chàng xoay lưng về phía mình, tay phải vung lên.
La Tiểu Nghĩa lập tức hô to: “Xuất!”
Nhóm binh mã đã mai phục sẵn từ phía sau bọn họ xông lên, giương cung đối kháng, một trận mưa tên đáp lễ lại.
Hắn đã muốn sử dụng đội ngũ để hốt gọn tên A Sử Na Kiên kia từ lâu, nhưng vừa rồi Phục Đình mới nói nhỏ với hắn một câu: đợi viện binh của A Sử Na Kiên xuất hiện thì sử dụng quân mai phục của chúng ta.
Gió nổi lên, nơi hai bên giao chiến ngập tràn đất cát.
Đám người đối diện như không ngờ đối phương cũng có mai phục, đội ngũ bỗng lỏng lẻo, lại có cảm giác hốt hoảng, chẳng mấy chốc đã bị giết.
Sức mạnh để A Sử Na Kiên phách lối đã không còn, cuối cùng không chống đỡ nổi đành phải bỏ chạy.
“Giữ người sống.” Phục Đình ra lệnh, đang định đuổi theo thì bị La Tiểu Nghĩa ngăn lại.
“Tam ca, huynh bị thương rồi.”
Nào chỉ có chàng, rất nhiều người bị thương đã ngã xuống.
Phục Đình thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống tay, cánh tay không được áo giáp che chắn nên có mũi tên sượt qua, song cũng không sâu. Chàng cắn răng rút ra cầm trong tay, không phải mũi tên Đột Quyết, tay xoay một phát, thấy đầu máu dính mũi tên chuyển sang màu đen thì ánh mắt biến đổi.
Nhưng chỉ chút thôi, chàng lập tức ngẩng đầu nhìn cuộc chiến, viện binh của đối phương đã bị quân mai phục bắt giữ, lúc bị đao gác trên cổ, bỗng chúng đồng loạt rút mũi tên trong tay đâm vào cổ mình.
Lúc này La Tiểu Nghĩa mới phát hiện: “Nguy rồi, mũi tên có độc!”
***
Hơn nửa tháng trôi qua.
Tộc Bộc Cố sống dựa vào núi, không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, trái lại nơi đây cực kỳ êm đềm.
Trong lều, Tê Trì ngồi thẳng nhìn con trai trong lòng, gương mặt bé tí đã nảy nở không ít, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thế giới mới lạ.
“Vẫn chưa có tin à?” Nàng nhìn phía đối diện.
Trước mặt là chiếc bàn làm từ gỗ hồ dương, rộng chừng một cánh tay, Bộc Cố Kinh cung kính ngồi đối diện, bẩm báo: “Vâng phu nhân, tin tức quân sự ở tiền tuyến sẽ không đưa đến tộc Bộc Cố, chúng tôi cũng đã đi tìm hiểu rồi không nhưng không tra được gì, có lẽ phải mời Tào tướng quân đi một chuyến?”
“Không cần.” Tê Trì không muốn Tào Ngọc Lâm đối mặt với người Đột Quyết sớm như vậy, vẫn nên để nàng nghỉ ngơi một thời gian nữa đã.
Bộc Cố Kinh vuốt chòm râu bạc phếch, nặn ra nụ cười an ủi nàng: “Phu nhân yên tâm, mấy ngày qua tư tế trong tộc xem bói đều cho ra kết quả tốt, ắt hẳn sẽ không sao.”
Tê Trì không tin vào chuyện xem bói, chỉ cảm thấy với tính cách Phục Đình thì sẽ không như thế, chính chàng đã nói thì sẽ không có chuyện thất hứa.
Chàng đã nói sẽ đến đón nàng, nhưng gần đến thời gian rồi mà đến một tin tức cũng chẳng có, thế nên mới thấy kỳ quái.
Rèm cửa vén lên, Tào Ngọc Lâm đi từ ngoài vào.
“Tẩu tẩu không cần lo cho ta đâu, ta vẫn có thể ra ngoài thu thập thông tin.”
Nàng ấy đã đi tới ngoài lều nên hai câu vừa nãy đều nghe thấy.
Tê Trì nhìn nàng, ôm con đứng dậy: “Thôi, tự ta đến doanh trại của chàng cũng được.”
Đại bộ phận binh mã của Phục Đình đang ở gần đây, một tháng qua đều ăn lương thực của tộc Bộc Cố, nếu cứ đợi tiếp cũng không hay.
Bộc Cố Kinh vội bảo: “Hay phu nhân cứ chờ thêm xem sao, có lẽ Đại đô hộ sẽ đến nhanh thôi.”
Đang nói thì bên ngoài có tiếng ngựa hí thật.
Tào Ngọc Lâm lập tức ra ngoài nhìn, quay đầu lại hô: “Tẩu tẩu, đúng là người của tam ca rồi.”
Tê Trì đứng dậy, Tân Lộ đứng cạnh nhận lấy đứa bé trong tay nàng.
Nàng ra khỏi ngoài lều, nhìn bóng người phi ngựa đến dưới ánh nắng, phát hiện ra là La Tiểu Nghĩa.
“Tẩu tẩu.” La Tiểu Nghĩa ôm quyền: “Ta đến đón tẩu tẩu.”
Tê Trì nhìn ra sau lưng hắn: “Chàng đâu rồi?”
La Tiểu Nghĩa nhìn nàng, ấp úng: “Tam ca… hiện tại không ổn lắm.”
Bên ngoài thành Du Khê Châu, đô đốc Hạ Lan đi tới đi lui, một bụng tức giận chẳng biết trút vào đâu.
Sau lưng là nửa thành trì đã bị lửa thiêu rụi, bên cạnh là mấy cỗ thi thể đặt nằm sát nhau.
Lúc y ở tiền tuyến cùng các vị đô đốc phụng lệnh kháng địch thì bỗng nhận được quân lệnh của Đại đô hộ, lệnh y trở lại Du Khê Châu khắc phục hậu quả, lúc này mới hay Đột Quyết đã tấn công vào trong thành của y, thậm chí còn bắt mấy vị phu nhân – kể cả phu nhân của y, hơn nữa cả phu nhân Đại đô hộ cũng gặp nguy hiểm.
Từ đằng xa, một tốp người cưỡi ngựa chiến lao đến.
Đô đốc Hạ Lan quay sang, sắc mặt nghiêm nghị, vội vã rảo bước đi tới đón, xốc vạt áo quỳ xuống.
Ngựa chiến đến nơi thì đồng loạt dừng lại.
Phục Đình một người một ngựa, từ trên cao nhìn lướt qua tình hình chung quanh, hỏi: “Đã điều tra kỹ chưa?”
Đô đốc Hạ Lan cau mày bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, đã điều tra kỹ rồi, những kẻ phóng hỏa hôm đó chính là bọn này.”
“Tự tử cả rồi?” Phục Đình lạnh lùng nhìn, một hàng năm sáu thi thể, bên mép tên nào cũng có vệt máu đen – là dấu hiệu của việc uống thuốc độc.
Đô đốc Hạ Lan đáp: “Vâng, bọn chúng đã có mưu tính trước, vừa bị lộ đã lập tức tự tử, tốp lính Đột Quyết bắt được trong thành cũng vậy, hệt như đã hẹn trước, đồng loạt tự tử.”
Phục Đình thúc ngựa đi tới, chậm rãi đi một vòng quanh mấy cỗ thi thể kia, rút đao sau eo ra khều mặt một người trong đó, quan sát ngũ quan một hồi, đoạn nói: “Đây không phải là người Đột Quyết.”
Tuy cũng là diện mạo người Hồ nhưng vẫn có điểm khác người Đột Quyết, người bình thường chưa chắc nhận ra, nhưng chàng thì có thể phân biệt rõ.
La Tiểu Nghĩa đi đằng sau nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, đám người Hồ này chạy vào thành giúp người Đột Quyết phóng hỏa?”
Đô đốc Hạ Lan nổi đóa, nhưng không tiện phát tiết trước mặt Đại đô hộ nên nói: “Đúng thế, đám này đánh từ sau tới, có lẽ chính vì chúng không phải Đột Quyết nên mới có thể thuận lợi trà trộn vào thành…”
Y càng nói càng tức, đằng trước Du Khê Châu là biên giới, còn phía sau đương nhiên là đất Bắc và Trung Nguyên. Lính thủ thành thấy bọn chúng từ sau Du Khê Châu tới thì tưởng là người của mình, vì chiến sự cùng đường nên mới chứa chấp. Nào ngờ vào được thành rồi, bọn chúng lại nhân lúc nửa đêm dùng tiếng Đột Quyết phóng hỏa, gây ra hỗn loạn, tạo cơ hội cho quân Đột Quyết công phá cổng thành.
Sau khi các binh sĩ thủ thành biết được tin này, tự thấy có lỗi với đất Bắc và bách tính nên đã rút gươm tự vẫn.
Đã không hỏi được gì mà lại còn tổn thất thật, thậm chí liên lụy đến các binh sĩ thủ thành, bảo y không tức sao nổi.
Phục Đình không nói gì, thu đao vào vỏ.
Đô đốc Hạ Lan cảm nhận sâu sắc sự thiếu trách nhiệm, nơm nớp tiến tới nghe lệnh.
Lúc này chàng mới lên tiếng: “Chỉnh đốn lại Du Khê Châu, tìm các tướng sĩ đã hy sinh về, đợi hết chiến tranh thì hậu táng.”
Chàng nói mấy câu liền nhưng không nhắc đến chuyện phạt y, đô đốc Hạ Lan hiểu là đợi kết thúc cuộc chiến sẽ giải quyết sau, bèn cúi đầu lĩnh mệnh.
La Tiểu Nghĩa đang định đi tới thảo luận chuyện này với Phục Đình, thì bỗng từ xa có trinh sát tức tốc đến báo ——
“Đại đô hộ, chư vị đô đốc ở tiền tuyến đã bị Đột Quyết tấn công!”
Phục Đình nhìn hắn, lập tức thúc ngựa đi ngay.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý, tạm thời im lặng theo chàng ra chiến trường.
***
Chỗ ở của các vị đô đốc nằm ở hướng Đông Bắc của Du Khê Châu, còn doanh trại của Phục Đình thì chắn ngang phía Tây ở Du Khê Châu.
Ngoài ra, Phục Đình còn bảo La Tiểu Nghĩa điều hai đội ngũ mai phục trong tối, những người khác không hay biết.
Đội ngũ khắp nơi như các chi của bốn phương, rải rác quanh Du Khê Châu.
Trời đột nhiên sẩm tối, mây sà xuống, gió bắc thét gào.
Ngay khi các vị đô đốc ở hướng Đông Bắc dẫn quân đẩy lùi địch thì một nhóm kỵ binh Đột Quyết đã lặng lẽ đột nhập vào biên giới, tấn công vào doanh trại.
Trong quân doanh vẫn treo cờ xí, thậm chí khói bếp nấu cơm vẫn nghi ngút như thường.
Vó sắt xông vào không chút lưu tình, loan đao lên xuống chém khắp doanh trướng, tiếng Đột Quyết nổi lên bốn phía, nhưng ngay sau đó chúng lại ngó nhìn xung quanh.
Trong doanh trại chẳng có lấy một người.
Cờ xí lẫn khói bếp đều là dấu hiệu giả.
Ngay tức khắc, âm thanh gầm thét kêu giết kéo đến.
Bụi mù cuồn cuộn từ xa tới gần, nơi đây hệt như biển lớn, từ đằng xa có cơn sóng cả ập tới.
Ở trên cao phía đối diện, Phục Đình đang ngồi trên ngựa.
Ngựa bọc thiết giáp, tay chàng đè lên đao, mắt nhìn về nơi xa.
Cơn sóng ập đến là bộ binh trong quân của chàng, sau khi đến gần thì lập tức nhảy xuống ngựa, trong tay từng người là những thanh đao cán dài sắc bén.
Đó là mạch đao dùng để trảm ngựa, được chế tạo để đối phó với chiến mã của Đột Quyết.
Đao chém ngang, vó ngựa đứt lìa, kỵ binh ngã xuống, ưu thế không còn.
Trong khói bụi thoang thoảng mùi máu.
La Tiểu Nghĩa đội mũ giáp vào, hỏi: “Tam ca, nhóm kỵ binh này không đông, có lẽ chỉ là quân tiên phong, chúng ta có cần động thủ không?”
Phục Đình nhìn chằm chằm bên dưới, mắt sáng như ưng: “Đợi thêm đi.”
Vừa dứt lời thì ở xa có tiếng vó ngựa ầm ầm, thêm một đội kỵ binh xông đến.
La Tiểu Nghĩa chửi một câu: “Đám cẩu Đột Quyết quá xảo trá, nhiều năm thế mà vẫn đầy rẫy thủ đoạn.”
Phục Đình không lên tiếng.
Nếu trước đó Đột Quyết đã dùng lửa tấn công Du Khê Châu, thì nhất định đã có một nhóm binh lính đợi sẵn ở ngoài biên giới Du Khê Châu, để dễ bề giáp công trong ứng ngoại hợp.
Đáng tiếc không chiếm được Du Khê Châu, song đại quân của chúng cũng không ngồi không, vẫn tấn công vào, có điều đổi thành tập kích doanh trại bất ngờ.
Bỗng Phục Đình nhìn thấy cờ xí trong đội ngũ giơ lên, chữ Đột Quyết viết họ A Sử Na.
Hai quân giao phong, lại thấy chính giữa toán kỵ binh mới đến của đối phương có người xuống ngựa, cũng rút ra mạch đao xông vào kỵ binh của chàng.
“Sao bọn chúng lại có mạch đao của triều đình ta được!” La Tiểu Nghĩa kinh ngạc la to.
Phục Đình lạnh lùng: “Lên!”
Sau tiếng ra lệnh, một đội ngũ ở phía sau lập tức ùa đến đổ xuống núi, như trận hồng thủy màu đen lao tới.
La Tiểu Nghĩa đang định thúc ngựa đi thì bị Phục Đình giữ lại: “Đừng vội.”
Bọn họ cần chờ nữa.
La Tiểu Nghĩa nói: “Tam ca cản đệ làm gì, đệ thấy con rắn kia rồi.”
Trong chiến trận bên dưới, chủ soái của đối phương đã lộ mặt dưới cờ.
Đó là một gã đàn ông một mắt lật tròng trắng, mặt hạt giáp Đột Quyết, mũ sắt đè xuống bím tóc, đôi mắt âm trầm ngước lên, nhìn chằm chằm vào Phục Đình.
Phục Đình cũng đang nhìn hắn, cách xa hơn trăm trượng, tên kia bị bao vây kín mít.
“Con rắn A Sử Na Kiên.” La Tiểu Nghĩa khinh thường.
Phục Đình rút đao ra, bỗng nói: “Đệ phải nhớ kỹ gương mặt hắn.”
La Tiểu Nghĩa ngẩn người, chỉ là cái bản mặt rắn thì nhớ làm gì?
A Sử Na Kiên là vương tộc Đột Quyết, trước đây Phục Đình không hề coi hắn ra gì, cho đến trận chiến trong mấy năm trước thì mới đặt tên Hữu tướng quân của Đột Quyết vào trong mắt. Huống hồ về sau còn phát hiện ra chuyện trinh sát và xâm lăng đều có liên quan đến tên này.
Có lẽ kẻ luôn chủ chiến với đất Bắc từ trước đến nay chính là hắn.
Nhưng chỉ nhìn từ xa một cái như thế, A Sử Na Kiên lập tức lùi về sau, kỵ binh Đột Quyết tức tốc xông lên, liều chết chống cự bảo vệ hắn rút lui.
Bởi vì bên cạnh có thêm một toán binh mã xông đến.
Đây là một trong đội ngũ mà Phục Đình bảo La Tiểu Nghĩa sắp xếp, chỉ đợi thấy cờ xí của A Sử Na thì lập tức động thủ.
Sau một hồi tác chiến, chẳng mấy chốc đã thấy rõ binh mã của chàng đã tăng lên, chiếm được đa số, lại đợi tới lúc quân địch đã mệt thì mới tấn công, cuối cùng kỵ binh Đột Quyết phải nếm mùi thất bại.
Chàng tính rất chính xác, điều duy nhất không ngờ là bọn chúng cũng có mạch đao, đó là binh khí nghiêm cấm để lọt ra ngoài, thế mà nay lại lọt vào tay Đột Quyết.
“Để đao của bọn chúng lại.”
Trinh sát nhận lệnh, đánh ngựa đi vẫy cờ, trống trận nổi lên, tất cả binh sĩ vung tay hạ sát.
Đường lui rút về biên giới của A Sử Na Kiên đã bị chặn, không thể quay về lối cũ, cuối cùng hắn đổi hướng, kéo theo màn bụi rời đi hướng khác.
“Lúc này.” Phục Đình lập tức thúc ngựa phóng đi.
Toàn bộ đội ngũ còn lại đuổi theo.
…
La Tiểu Nghĩa theo sát, cuối cùng cũng đã hiểu ra, tam ca hắn muốn bắt sống con rắn kia.
Đã tập kích thất bại, A Sử Na Kiên tất sẽ gia nhập đội quân phe mình đang chiến đấu với các đô đốc bên kia.
Nhưng nếu đi dọc biên giới thì ở đó luôn có binh mã của đất Bắc trấn giữ, chỗ nhiều chỗ ít nhưng chắc chắn luôn có người.
Thế là nhóm lính Đột Quyết chỉ còn lại hơn ngàn người lập tức đổi hướng, biến thành đi vòng qua Du Khê Châu, thẳng về hướng Đông Bắc, dễ dàng tấn công binh mã của đô đốc các châu ở biên cảnh từ phía sau.
La Tiểu Nghĩa vừa cưỡi ngựa chạy theo Phục Đình, vừa hổn hển nói: “Tam ca, đệ cảm thấy, tên rắn A Sử Na chắc chắn là có ý định như vậy.”
Quả nhiên, A Sử Na Kiên như nhất trí với suy nghĩ của hắn.
Lúc đuổi theo sát nút đằng sau, hắn tận mắt chứng kiến nhân mã đối phương lao nhanh vào vùng hoang vu bên ngoài Du Khê Châu một cách trật tự, thậm chí từ xa đã có thể trông thấy một góc thành bị đốt cháy ở Du Khê Châu, trong gió còn thoảng mùi khét.
“Huynh thấy chưa, rắn bò tới rồi.”
Phục Đình chẳng để tâm đến cách gọi lung tung của hắn, mắt nhìn thẳng vào bóng người đằng trước: “Tập trung đuổi theo, có lẽ hắn sẽ đi vòng lớn hơn.”
Dễ nhận thấy tên này rất có thủ đoạn dẫn binh, khi chỉ còn lại hơn một ngàn người thì lập tức đánh giá tình thế, kịp thời rút lui, dù đang lẩn trốn cũng không hoảng loạn.
E là chúng đã bỏ công không ít chỉ để tiến vào đất Bắc.
La Tiểu Nghĩa còn chưa hiểu ý chàng lắm, từ nửa vòng lớn ở xa đã vòng qua Du Khê châu, rồi bất ngờ xảy ra một cảnh tượng ——
Binh mã của A Sử Na Kiên không tiến đến đầu kia chiến trường mà tiếp tục đi vòng, tiến vào sau Du Khê Châu, đó không phải là đường dẫn về Đột Quyết, đúng là đi vòng lớn hơn.
Mới đầu La Tiểu Nghĩa vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi sực nhớ chuyện tam ca hắn đã bảo hắn bài binh bố trận, một trong hai đội ngũ được bố trí ở ngay sau Du Khê Châu.
Lập tức nghĩ đến đám người Hồ phóng hỏa rồi tự sát cũng là đến từ phía sau, chắc hẳn trong chuyện này có liên quan gì chăng?
Kẻ giúp đỡ A Sử Na Kiên là người bên mình?
Nơi đây là vùng đất hoang không có người ở nhưng cũng không bằng phẳng, khe rãnh chằng chịch, lại bị cỏ dại bao phủ, tốc độ ngựa tự nhiên chậm lại.
Người của Phục Đình đã đuổi kịp, xông đến tấn công.
Hàng cuối của A Sử Na Kiên đã bị chặt đứt, nhưng hắn vẫn được thuộc hạ che chở ở đầu.
Cách một khoảng cách rất xa, bỗng hắn ngoái đầu lại, cách đám đông chém giết nhìn về phía Phục Đình, lộ ra ý cười không rõ ý tứ.
La Tiểu Nghĩa nói không sai, tên này đúng là rất giống con rắn độc địa.
Phục Đình thấy môi hắn mấp máy, thốt ra mấy câu.
Nếu không nhìn lầm thì đó là tiếng Hán, hắn nói: Phủ Hãn Hải, khác xa xưa rồi.
So với ngày trước, bây giờ đã có thêm rất nhiều binh lực để ngăn cản Đột Quyết, thậm chí còn có thể chia ra mấy hướng, đúng là hơn hẳn ngày trước.
Nhưng ngay sau đó, miệng hắn lại cử động nói một câu: Sớm muộn đều diệt.
Hắn duỗi tay ra, gập ngón cái xuống đầu tiên, rồi tiếp đến là ngón áp út và ngón út.
Trong Đột Quyết, ngón cái chỉ cha mẹ, hai ngón kế bên đại diện vợ con.
Tức ý diệt tất.
Lần này đến La Tiểu Nghĩa cũng đã thấy, khiêu khích lớn lối thế, hắn giận đến mức muốn chửi thề, nhưng khi nghiêng đầu sang thì thấy Phục Đình sầm mặt lạnh lẽo, toàn thân bùng lên sát khí.
Phục Đình vung đao giải quyết một tên lính Đột Quyết tới gần, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với hắn một câu rồi trở cổ tay, nắm chặt chuôi đao, thúc ngựa xông thẳng vào trận địa, thẳng đến trung tâm.
Kỵ binh Đột Quyết đột nhiên lao ra cản, nhưng đều bị chàng giết hết.
Khoảng cách càng rút ngắn thì chống cự càng mạnh. Khi Phục Đình sắp xông tới trước người A Sử Na Kiên thì bỗng nhiên, từ đằng sau nhô lên một nhóm cung thủ, lập tức một trận mưa tên bắn về phía binh mã của Phục Đình.
Đám đông vội vã né tránh, La Tiểu Nghĩa ôm cổ ngựa giương mắt nhìn, đám người kia mặc Hồ phục, trông có vẻ là cách ăn mặc của người Hồ đất Bắc, giống hệt trang phục bọn lính Đột Quyết hôm đó đánh vào thành Du Khê Châu, trông thì như là thợ săn bình thường, nhưng lại có thân thủ mà thợ săn bình thường tuyệt đối không có.
Lại nhìn Phục Đình, chỉ thấy chàng xoay lưng về phía mình, tay phải vung lên.
La Tiểu Nghĩa lập tức hô to: “Xuất!”
Nhóm binh mã đã mai phục sẵn từ phía sau bọn họ xông lên, giương cung đối kháng, một trận mưa tên đáp lễ lại.
Hắn đã muốn sử dụng đội ngũ để hốt gọn tên A Sử Na Kiên kia từ lâu, nhưng vừa rồi Phục Đình mới nói nhỏ với hắn một câu: đợi viện binh của A Sử Na Kiên xuất hiện thì sử dụng quân mai phục của chúng ta.
Gió nổi lên, nơi hai bên giao chiến ngập tràn đất cát.
Đám người đối diện như không ngờ đối phương cũng có mai phục, đội ngũ bỗng lỏng lẻo, lại có cảm giác hốt hoảng, chẳng mấy chốc đã bị giết.
Sức mạnh để A Sử Na Kiên phách lối đã không còn, cuối cùng không chống đỡ nổi đành phải bỏ chạy.
“Giữ người sống.” Phục Đình ra lệnh, đang định đuổi theo thì bị La Tiểu Nghĩa ngăn lại.
“Tam ca, huynh bị thương rồi.”
Nào chỉ có chàng, rất nhiều người bị thương đã ngã xuống.
Phục Đình thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống tay, cánh tay không được áo giáp che chắn nên có mũi tên sượt qua, song cũng không sâu. Chàng cắn răng rút ra cầm trong tay, không phải mũi tên Đột Quyết, tay xoay một phát, thấy đầu máu dính mũi tên chuyển sang màu đen thì ánh mắt biến đổi.
Nhưng chỉ chút thôi, chàng lập tức ngẩng đầu nhìn cuộc chiến, viện binh của đối phương đã bị quân mai phục bắt giữ, lúc bị đao gác trên cổ, bỗng chúng đồng loạt rút mũi tên trong tay đâm vào cổ mình.
Lúc này La Tiểu Nghĩa mới phát hiện: “Nguy rồi, mũi tên có độc!”
***
Hơn nửa tháng trôi qua.
Tộc Bộc Cố sống dựa vào núi, không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, trái lại nơi đây cực kỳ êm đềm.
Trong lều, Tê Trì ngồi thẳng nhìn con trai trong lòng, gương mặt bé tí đã nảy nở không ít, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thế giới mới lạ.
“Vẫn chưa có tin à?” Nàng nhìn phía đối diện.
Trước mặt là chiếc bàn làm từ gỗ hồ dương, rộng chừng một cánh tay, Bộc Cố Kinh cung kính ngồi đối diện, bẩm báo: “Vâng phu nhân, tin tức quân sự ở tiền tuyến sẽ không đưa đến tộc Bộc Cố, chúng tôi cũng đã đi tìm hiểu rồi không nhưng không tra được gì, có lẽ phải mời Tào tướng quân đi một chuyến?”
“Không cần.” Tê Trì không muốn Tào Ngọc Lâm đối mặt với người Đột Quyết sớm như vậy, vẫn nên để nàng nghỉ ngơi một thời gian nữa đã.
Bộc Cố Kinh vuốt chòm râu bạc phếch, nặn ra nụ cười an ủi nàng: “Phu nhân yên tâm, mấy ngày qua tư tế trong tộc xem bói đều cho ra kết quả tốt, ắt hẳn sẽ không sao.”
Tê Trì không tin vào chuyện xem bói, chỉ cảm thấy với tính cách Phục Đình thì sẽ không như thế, chính chàng đã nói thì sẽ không có chuyện thất hứa.
Chàng đã nói sẽ đến đón nàng, nhưng gần đến thời gian rồi mà đến một tin tức cũng chẳng có, thế nên mới thấy kỳ quái.
Rèm cửa vén lên, Tào Ngọc Lâm đi từ ngoài vào.
“Tẩu tẩu không cần lo cho ta đâu, ta vẫn có thể ra ngoài thu thập thông tin.”
Nàng ấy đã đi tới ngoài lều nên hai câu vừa nãy đều nghe thấy.
Tê Trì nhìn nàng, ôm con đứng dậy: “Thôi, tự ta đến doanh trại của chàng cũng được.”
Đại bộ phận binh mã của Phục Đình đang ở gần đây, một tháng qua đều ăn lương thực của tộc Bộc Cố, nếu cứ đợi tiếp cũng không hay.
Bộc Cố Kinh vội bảo: “Hay phu nhân cứ chờ thêm xem sao, có lẽ Đại đô hộ sẽ đến nhanh thôi.”
Đang nói thì bên ngoài có tiếng ngựa hí thật.
Tào Ngọc Lâm lập tức ra ngoài nhìn, quay đầu lại hô: “Tẩu tẩu, đúng là người của tam ca rồi.”
Tê Trì đứng dậy, Tân Lộ đứng cạnh nhận lấy đứa bé trong tay nàng.
Nàng ra khỏi ngoài lều, nhìn bóng người phi ngựa đến dưới ánh nắng, phát hiện ra là La Tiểu Nghĩa.
“Tẩu tẩu.” La Tiểu Nghĩa ôm quyền: “Ta đến đón tẩu tẩu.”
Tê Trì nhìn ra sau lưng hắn: “Chàng đâu rồi?”
La Tiểu Nghĩa nhìn nàng, ấp úng: “Tam ca… hiện tại không ổn lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.