Dưới Một Bầu Trời
Đánh giá: 7.8/10 từ 2 lượt
Siêu phẩm Dưới Một Bầu Trời của tác giả Phương Tiểu Hỉ kể về Tôi là một người phụ
nữ lẳng lơ, tự nhận rằng mình nằm lên tiền đàn ông ngôn tình sắc mà sống. Tôi chẳng
ngại khi người ta bàn tán nói này, nói nọ về tôi.
Chuyện tôi làm, không phải sai, đối với người khác là không đúng, nhưng đối với tôi lại là truyện bình thường. Trước đến nay, tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì về những việc tôi từng làm trong quá khứ.
Lý tưởng sống của tôi chính là, đến một đất nước xa lạ, gả cho một người đàn ông giàu có, anh ta sẽ không bao giờ biết đến quá khứ của tôi, rồi chúng tôi sẽ nhẹ nhàng mà sống, tôi sẽ an nhàn mà bắt đầu cuộc sống xinh đẹp đó. Nhưng mà, tôi đến cùng cũng không nghĩ đến. Người mà tôi gả sau này, lại là một tên ngốc, anh ta rõ biết những việc tệ hại về tôi, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy những hình ảnh xấu xí về tôi.
Thế mà, anh ta lại dùng câu nói của Victor Hugo để bày tỏ tình cảm của anh ta đối với tôi. Chúng tôi chỉ gặp nhau đôi lần, nhưng anh ta lại nói rằng anh ta rất thương, rất thương tôi.
Chúng tôi từ nửa vòng trái đất, đến một người phương bắc, một người phương nam. Anh vẫn như vậy, vẫn cố chấp bám lấy tôi, luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói với tôi: “Trần Tâm, em quên rồi sao? Chúng ta sống chung dưới một bầu trời, cho dù em có chạy đến nơi nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ tìm được em… em muốn trốn sao bảo bối?” hừm...
Chuyện tôi làm, không phải sai, đối với người khác là không đúng, nhưng đối với tôi lại là truyện bình thường. Trước đến nay, tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì về những việc tôi từng làm trong quá khứ.
Lý tưởng sống của tôi chính là, đến một đất nước xa lạ, gả cho một người đàn ông giàu có, anh ta sẽ không bao giờ biết đến quá khứ của tôi, rồi chúng tôi sẽ nhẹ nhàng mà sống, tôi sẽ an nhàn mà bắt đầu cuộc sống xinh đẹp đó. Nhưng mà, tôi đến cùng cũng không nghĩ đến. Người mà tôi gả sau này, lại là một tên ngốc, anh ta rõ biết những việc tệ hại về tôi, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy những hình ảnh xấu xí về tôi.
Thế mà, anh ta lại dùng câu nói của Victor Hugo để bày tỏ tình cảm của anh ta đối với tôi. Chúng tôi chỉ gặp nhau đôi lần, nhưng anh ta lại nói rằng anh ta rất thương, rất thương tôi.
Chúng tôi từ nửa vòng trái đất, đến một người phương bắc, một người phương nam. Anh vẫn như vậy, vẫn cố chấp bám lấy tôi, luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà nói với tôi: “Trần Tâm, em quên rồi sao? Chúng ta sống chung dưới một bầu trời, cho dù em có chạy đến nơi nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ tìm được em… em muốn trốn sao bảo bối?” hừm...