Chương 2
Phương Tiểu Hỉ
15/06/2017
Sáu giờ mười tám phút theo giờ Việt Nam.
Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất đông đúc người.
Trần Tâm đứng ở cổng chính của sân bay, đưa mắt nhìn dòng người qua lại đông đúc. Cô mới chỉnh lại đồng hồ điện thoại, thời gian này nói với cô không phải là sớm, nhưng cô lại không ngờ đến bây giờ lại có nhiều người nô nức ra ngoài như vậy.
Nghe nói Sài Gòn là thành phố không ngủ, quả nhiên là nói không sai.
Hoàng Thái Anh nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía xa kia, anh nhếch môi sải bước đến bên cô, cười chào buổi sáng.
“Em không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không ổn.” Anh nói tiếng Việt, nói rất chậm giống như để cô nghe rõ, giọng nói anh truyền đến làm lòng người thư thái, êm ả.
“Không sao cả.” Trần Tâm cố gắng nói từng chữ, học vẻ cho lưu loát. Rạng sáng hôm nay, cô đã học được rất nhiều từ ngữ, ngữ điệu của tiếng Việt. Thái Anh nói anh ta là giảng viên, cho nên anh ta biết cách dạy chữ cho cô rất dễ.
“Em đang đợi một người bạn, anh về nhà bằng cách nào?” Cô nói từ từ, nhìn ra phía xa vẫn không thấy bóng dáng Mai Thi ở đâu cả.
“À, anh có bạn. Nhà em ở đâu?”
“Em không nhớ rõ là nhà nằm ở đường nào, xa nhà lâu quá, quên mất.” Cô cười ngượng ngùng.
Hoàng Thái Anh cũng không hỏi nhiều, anh nhìn đồng hồ một lát, đã sáu giờ rưỡi. Lúc này tiếng chuông điện thoại của Trần Tâm vang lên, cô gật đầu tỏ ý với Thái Anh, sau đó cầm máy áp sát tai nghe.
“Tâm ở cổng chính của sân bay. Bên cạnh Tâm là Highlands Coffee.” Thái Anh nghe giọng điệu cô nói có chút buồn cười. Tiếng Anh khác với tiếng Việt, Tiếng Anh nói rất dễ nghe, nhưng khi dịch ra tiếng Việt lại có chút cứng ngắc, phải lưu loát sắp xếp uyển chuyển mới có thể dễ dàng lọt tai được.
Sau đó Trần Tâm nói một vài câu tiếng Anh, có lẽ cô đã mất kiên nhẫn với việc tìm từ ngữ trong tiếng Việt rồi. Thái Anh nhìn cô tắt điện thoại, sau đó bỏ vào trong túi.
Dáng người cô xinh đẹp, cô mặc áo bông tay dài, quần rách dài phía dưới kèm theo đôi giày cao gót. Áo đen, quần đen, giày nâu. Tổng thể trên người cô là một màu tối, nhưng nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng bắt mắt.
Trần Tâm cầm búi tóc, cột cao lên trên. Đúng lúc này, ánh mắt Thái Anh vô tình lướt qua cái cổ trắng nõn của cô, bỗng chốc ánh mắt anh trở nên âm u mơ hồ.
Những dấu hôn đậm rõ ràng còn lưu trên đó, dày đặc, ám muội nổi bật trên nền da trắng muốt. Khuôn mặt cô quyến rũ, đôi mắt câu hồn, cổ cô ngẩng cao, làm cho dấu hôn trên cổ cô tạo thêm chút nóng bỏng.
“A, bạn của em đến rồi. Tạm biệt, Thái Anh.”
Trần Tâm không để ý đến ánh mắt của Thái Anh, cô nhìn thấy bạn mình vẫy tay từ phía xa, Trần Tâm vội vàng cúi chào với Thái Anh, sau đó nhanh chân đẩy xe đến bên cạnh chiếc xe màu đen tuyền cách đó không xa.
Anh giật mình, một bước muốn kéo cô lại, thôi quên mất, anh còn chưa kịp hỏi cô số điện thoại nữa.
Nhưng dáng người cô cao, chân dài, bước đi rất nhanh. Nếu anh đuổi theo, như vậy đối với một cô gái lịch sự như thế thì không ổn.
Cuối cùng Thái Anh chỉ biết thở dài, thả bước chân đứng lại một chỗ, anh nhìn bóng cô chui vào trong xe. Chiếc xe lăn bánh, thoáng chốc mất dạng.
“Thái Anh, làm gì đấy? Em đến hơi trễ, xin lỗi nhé.” Một giọng nói nam tính từ xa truyền tới. Thái Anh quay đầu, nhìn Thành Nam đang bước đến.
Thái Anh nhìn trán anh ta lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hơi nhăn lại vì mệt. Anh cười nhẹ, tỏ vẻ không sao, “Đừng vội, anh mới ra thôi, em có tâm thức dậy sớm tới đón anh như vậy, cực khổ rồi.”
Thành Nam cười ha hả, cầm lấy túi trên tay Thái Anh, lớn tiếng nói: “Là anh Vũ gọi em dậy đó. Về nhà rồi thì anh phải cảm ơn anh ấy, anh Vũ nói như vậy.”
Thái Anh chậm rãi bước đi, nghe anh ta nói chỉ biết bật cười.
Ở phố Whitehall đã gặp nhau, trùng hợp trên chuyến bay về nước. Đây không phải là lần đầu tiên, Thái Anh nghĩ, hẳn là sau này anh sẽ vẫn còn gặp lại người phụ nữ tên Trần Tâm.
***
Đỗ Mai Thi là bạn học suốt tám năm từ cuối năm tiểu học đến hết phổ thông của Trần Tâm. Hai người rất thân thiết, Trần Tâm khi còn ở trong nước cũng rất hay đến nhà Mai Thi, ba mẹ của cô ấy đều biết Trần Tâm cô.
Tuy rằng đến khi hai người lên đại học, không còn chung trường nữa, nhưng nhà Mai Thi tương đối gần nhà cô, còn có các phương tiện thông tin đại chúng, cho nên hai người vẫn giữ mối quan hệ thân tình ấy đến tận bây giờ.
Người ta nói, tình bạn vượt qua bảy năm là tuyệt đối có thể kéo dài mãi. Mặc dù Trần Tâm cũng chẳng mấy tin về những lời này, nhưng hai người đã trở thành bạn thân đến mức chỉ cần ánh mắt cũng hiểu hết tâm tư của đối phương rồi, cho nên đối với cô mà nói cũng có chút mong muốn cả hai sẽ là bạn thân đến già.
Cũng bởi vì thân thiết như vậy, cho nên mọi chuyện về cuộc sống của Trần Tâm, Đỗ Mai Thi đều được biết rõ.
Gia cảnh Trần Tâm không tốt như Mai Thi, ngược lại lại có chút đáng thương. Điều này gia đình của Mai Thi cũng biết. Cho nên khi cô trở về nước, gia đình Mai Thi liền ngỏ ý để cô ở lại đây.
Sau khi trở về nhà của Mai Thi, Trần Tâm chào hỏi qua ba mẹ Đỗ một lần, rồi mới lục đục mang hành lý lên phòng cô bạn thân.
“Dạo này cuộc sống vẫn như vậy hả?” Căn phòng Mai Thi khá rộng rãi, Trần Tâm kéo hành lý lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Trần Tâm nằm dài dưới sàn, ậm ừ: “Khác được một chút.”
“Được rồi, nhìn mày mệt chết đi được. Nói năng cũng chẳng nên hồn, mau đứng dậy đi tắm ngay!” Đỗ Mai Thi nâng chân đạp Trần Tâm một cái, sau đó nhanh chóng mở tủ, lấy một cái khăn sạch phủ lên đầu cô gái đang nhắm mắt nằm dưới đất.
Giọng nói tiếng Việt của Trần Tâm thật ra cũng rất ổn, nhưng vào tai Mai Thi lại cực kỳ kinh khủng. Mai Thi cũng rất giỏi tiếng Anh, tại sao Trần Tâm không nói tiếng Anh đi cho rồi, nói ra một câu tiếng Việt thật sự giống như muốn sỉ nhục tiếng Việt thuần túy này vậy.
Máy lạnh phả hơi mát mẻ, vừa nằm xuống là chẳng muốn đứng lên nữa. Trần Tâm thở phì phò ngồi dậy, lười biếng mở vali, lấy bừa một bộ quần áo, rồi lại lười biếng nằm ngay tại chỗ. Phải đợi Mai Thi nổi cáu đạp thêm mấy cước nữa, Trần Tâm mới cố gắng đứng dậy lê bước vào phòng tắm.
Cả ngày nay quả thật mệt chết cô rồi!
Nghỉ ngơi trên phòng Mai Thi đến tận trưa, Trần Tâm mới có sức chạy xuống lầu ăn một bữa sảng khoái.
Ba mẹ Đỗ từ lâu đã biết Trần Tâm, tuy rằng khá lâu rồi không bắt được tin tức gì về cô, nhưng cũng coi như là một mắt nhìn cô và Mai Thi cùng nhau lớn lên, cho nên tình cảm đối với cô khá là tốt.
Mẹ Đỗ nhìn thấy dáng vẻ ăn như sắp chết đói của Trần Tâm, bà cười hiền từ một tiếng, tay gắp cho cô một miếng thịt bò, nói: “Đừng vội như thế, ăn chậm thôi.”
Mai Thi liếc mắt cười lớn: “Mẹ kệ nó đi, ở Anh nghèo đói, bây giờ mới được ăn chùa một bữa ngon lành, như vậy cũng không quá đáng.”
Ba Đỗ hừm hừm trong miệng đầy cơm, dáng vẻ ông không vui nói: “Ở Anh nghèo lắm sao?”
Trần Tâm nghe thế nuốt nhanh muỗng cơm, cười ha hả vỗ vai Mai Thi bên cạnh mình nói: “Ở Anh rất tốt, chẳng qua là nhớ món ăn quê hương quá thôi mà.” Nói xong liền nhận một cái liếc mắt khinh thường từ Mai Thi. Cha mẹ Đỗ cũng cười mấy tiếng, sau đó hỏi thăm cô qua mấy câu, rồi tiếp tục bữa ăn ngon lành.
Ăn rồi lại trở về phòng, Mai Thi đang ôm phòng tắm, Trần Tâm nằm dài trên giường, ôm điện thoại.
Vừa rồi tin nhắn lại tăng thêm một. Trần Tâm nhìn dòng tin nhắn từ Waldo, anh ta nói muốn gặp cô. Hẳn là nhìn thấy dòng trạng thái đăng trên mạng xã hội của cô mới biết được tin cô về nước đi.
Trần Tâm nghĩ một chút, sau đó trả lời tin nhắn đã được gửi đến cách đây hai giờ đồng hồ.
“Tối nay tám giờ, em đến chỗ anh?”
Cô đặt điện thoạt xuống giường, còn chưa đến một phút sau, đã có tin nhắn trả lời. Chắc chắn Waldo đang chơi điện thoại, nên mới trả lời nhanh như thế.
“Được, anh chờ em.” Tin nhắn Waldo truyền tới, kèm theo đó là một vài hình trái tim nhỏ nhắn đáng yêu.
Trần Tâm cười nhẹ thả di động sang một bên. Đợi Mai Thi ra khỏi phòng tắm, cô mới cùng cô ấy dọn lại hành lý, sẵn tiện soạn ra một bộ đầm cho tối nay.
Đến ban chiều, Trần Tâm khéo léo nói qua việc sang nhà người bạn trong công ty, xin phép ba mẹ Đỗ tối nay sẽ không về. Cả hai đều nghĩ rằng công việc là trên hết, không hỏi nhiều liền để cô đi.
Ba mẹ Đỗ cho cô đi, nhưng Đỗ Mai Thi lại không cho phép. Cô vừa nhìn thái độ của Trần Tâm, lập tức biết được lý do ra ngoài của bạn thân mình là nói dối. Đỗ Mai Thi nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng trước gương trong phòng mình, cô lạnh nhạt hỏi: “Mày đến chỗ tên người mẫu kia?”
Giống như đối với việc mình bị vạch trần, Trần Tâm cũng không để ý mấy, bàn tay cô vẫn đang lưu loát đánh phấn lên khuôn mặt trắng đẹp của mình, Trần Tâm cười một tiếng nói: “Lâu rồi không gặp, có chút nhớ nhung.”
Đỗ Mai Thi yên lặng một chút, nhìn lên tấm gương phản chiếu người con gái xinh đẹp kia, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó chịu. Nhưng Mai Thi cô khó chịu thì như thế nào? Đó là cuộc sống của Trần Tâm, khuyên ngăn như thế nào, Trần Tâm cũng đâu có để tâm đến. Mai Thi thở dài, cuối cùng lời nói nơi đáy lòng cũng không thể nào nói ra.
Trần Tâm thoa xong son môi, cô xoay người, nhìn Mai Thi u ám ngồi bên giường. “Đừng lo, sáng mai tao về.” Cô cười cười, bước lên ôm lấy người bạn thân của mình, “Trần Tâm này rất thích cuộc sống như vậy.”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng bên tai khiến Trần Tâm vui vẻ bật cười. Cô nhanh chóng đứng dậy, sửa soạn thêm chút đồ, cảm thấy ổn thỏa hết mới rời khỏi nhà Mai Thi.
Đứng trên ban công lầu hai, Đỗ Mai Thi nhìn một thân đầm đỏ của Trần Tâm leo lên xe, cô mím môi thật chặt. Cuộc sống của Trần Tâm thật tệ, vậy mà cô ấy vẫn nói mình thích. Chiếc xe chở Trần Tâm đã đi khuất bóng, nhưng Mai Thi vẫn đứng đó, nhìn về phía chiếc xe đã đi kia.
Cuộc sống khi trước của Trần Tâm đã tệ, bây giờ lại trở thành như vậy, đến khi nào thì cô ấy mới sống một cuộc sống của người bình thường đây…
***
Hơn ba năm trước ở buổi liên hoan cuối năm tại trụ sở ở Hàn Quốc, Trần Tâm lần đầu tiên gặp Waldo.
Waldo là người mẫu ảnh của các tạp chí ở Úc. Lần đó anh ta được điều đến Hàn Quốc chụp hình, cũng là gặp được Trần Tâm.
Cả hai quen biết được một thời gian, sau đó không lâu thì Waldo lại đến Việt Nam, ở được hơn một năm thì tỏ vẻ yêu thích đất nước này, không nói hai lời liền “trụ” vững ở đây. Kể từ đó cũng là ở Việt Nam hơn hai năm rồi.
Trần Tâm nhớ đến vóc người cân đối của Waldo, ngực rộng, eo hẹp, mông săn chắc, chân dài. Đó là tiêu chuẩn của một người mẫu ảnh quốc tế. Ngày trước, anh ta thích được hôn, hôn ở đâu cũng được, miễn là hôn.
Waldo nói, hôn chính là sự thể hiện tình yêu ngọt ngào nhất.
Mà đối với Trần Tâm, hôn lại chính là sự qua lại môi lưỡi nhàm chán nhất.
Cô không thích hôn, ở đâu cũng vậy. Trong cơn hoan ái, hôn chỉ để tăng sự kích thích. Lúc đó, hôn sẽ khiến cho con người cảm thấy nơi nào cũng được thỏa mãn, sự vui vẻ của đối phương được thể hiện qua nụ hôn của chính họ. Cho nên, chỉ trong khi quan hệ với nhau, Trần Tâm mới hôn. Cũng là hôn, chính là sự khởi đầu của cô khi tiến hành quan hệ.
Theo sự chỉ dẫn từ điện thoại, Trần Tâm nghe giọng nói quyến rũ không rõ là cố ý hay vô tình của Waldo, nhấn nút thang máy lên tầng tám. Căn hộ cao cấp của Waldo chính là ở đây.
Waldo rất nhiều lần gặp qua Gabriel. Trong trí nhớ của anh ta, người phụ nữ châu Á mang hơi thở châu Âu kia là một người phụ nữ bề ngoài vô cùng quyến rũ. Gương mặt cô tinh xảo, từng đường nét sắc sảo, chân mày vẽ đậm, mắt không to lắm, nhưng cũng không nhỏ, rất có hồn. Mũi Gabriel cao thẳng, không phải phẫu thuật, mà là tự nhiên. Môi cô đầy đặn, mềm mại, thu hút người khác chỉ muốn cắn một phát. Waldo thích nhất hôn lên môi Gabriel, cảm giác cái lưỡi ẩm ướt thơm tho kia quay cuồng trong miệng mình, thật sự khiến cho anh ta không thể khống chế được mình.
Còn thân hình của Gabriel thì phải khỏi nói. Đúng chuẩn theo người Việt Nam là “hình chữ S”, nóng bỏng, mê người. Waldo là người trong giới giải trí, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua người phụ nữ nào có sức hút mê hồn như người phụ nữ mang tên Gabriel này. Từ bản thân cô tỏa ra một mùi vị đậm đà khiến người khác không thể dời mắt được. Nhất là cái mông tròn vểnh, cặp chân thon dài kia. Không phải yêu thích, mà là mê muội.
Waldo nhìn người phụ nữ đứng trước cửa. Khuôn mặt dường như xinh đẹp mặn mà hơn trước, tóc dài ngang lưng, uốn nhẹ, được cô đặt trước bộ ngực căng đầy. Cô mặc bộ đầm liền thân màu đỏ, trễ vai, ôm thân, lộ ra đường cong cơ thể mềm mại quyến rũ. Cô mang đôi giày cao gót màu đen. Anh ta nhớ rõ, Gabriel thích mang giày cao gót khi quan hệ, cô ấy nói rằng, cảm giác bó chân khiến cô ấy sảng khoái. Waldo cũng không hiểu vấn đề này, chỉ biết khi cô mang giày cao gót, trông cô rất cuốn hút.
Anh cười một tiếng, nghiêng người nhường đường cho Gabriel.
Hôm nay Waldo cố tình mặc áo sơ mi. Anh ta không thích mặc áo sơ mi, bởi vì bề ngoài của anh ta khi mặc áo sơ mi trông rất đạo mạo. Nhưng có một lần Gabriel uống say, tí bì nằm trên giường anh ta, trong vòng tay anh ta, cô lại nói cô thích đàn ông mặc áo sơ mi. Người đàn ông mặc áo sơ mi nhìn rất già dặn, rất chính chắn.
Và… khi quan hệ, động tác cởi bỏ sơ mi không khiến cho quá trình trở nên gián đoạn.
Trần Tâm bước vào nhà trong của Waldo, chỉ nhắm thẳng đến bàn ăn bên kia, có ly rượu trắng nồng nàn, cô thậm chí cả giày cũng không tháo. Nhưng điều đó cũng chẳng khiến Waldo hay cô ái ngại, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
“Trở về có mệt không?” Waldo biết cô không giỏi tiếng Việt, cho nên lên giọng hỏi bằng tiếng Anh. Giọng anh khá cao, nhẹ bẫng.
Trần Tâm không trả lời, cô đứng trước bàn, hai tay luồng ra sau lưng, kéo dây tua xuống. Rất nhanh chóng, bộ đầm liền thân màu đỏ trên người cô liền tuột thẳng xuống đất, lộ ra bộ đồ lót màu đỏ, mảnh nhỏ đến mức không che đủ cặp mông tròn trịa kia.
Waldo thấy thế bật cười. Cô gái này luôn táo bạo như vậy. Cô đẹp, quyến rũ,… và hoang dã.
Trần Tâm bước ra khỏi chiếc đầm, thân hình rực lửa di chuyển đến cạnh bàn, cô ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài.
Căn hộ Waldo ở cực kỳ cao cấp. Nó tọa lạc ngay trung tâm thành phố, hai phòng ngủ, một phòng khách, một gian bếp, hai phòng tắm kiểu nhỏ. Nội thất tuyệt đẹp, bên trong đầy đủ tiện nghi, rộng rãi, thoáng mát. Đặc biệt, gian bếp nối với phòng khách, một phòng ngủ, đều có cửa kính trong suốt, từ trong căn hộ có thể nhìn ra ngoài, thấy rõ được khung cảnh toàn Sài Gòn từ trên cao.
“Có phải là lần đầu em đến đâu? Sao lại ngơ ngác đến thế?” Waldo ngồi xuống ghế đối diện. Mắt anh liếc qua khe rãnh thật sâu giữa ngực Gabriel ẩn ẩn hiện hiện dưới làn tóc đen dài óng mượt. Anh nâng tay, nhấp một ngụm rượu.
“Nơi đây rất đẹp, bao nhiêu lần đến cũng như lần đầu.” Trần Tâm nghiêng đầu uống một ngụm rượu, mái tóc hất ra phía sau, cả bộ ngực và dưới cổ đều hiện lên rất nhiều dấu hôn mờ ảo.
Không biết cô là cố ý hay không, nhưng trong phút chốc, Waldo cảm thấy máu nóng trong người mình nổi lên. Đôi mắt Waldo hơi tối, anh nhắm mắt, tựa lưng ra phía sau, giống như đang kiềm nén cơn giận dữ trong lòng ngực mình. “Gabriel, em lại ngủ với thằng khốn nào rồi?”
“Giống như anh?” Trần Tâm bật cười khe khẽ. “Giận sao? Chẳng lẽ anh không lên giường với người phụ nữ khác?”
Cô vừa dứt lời, Waldo lập tức mở to mắt. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh đỏ lên, đôi mắt giận dữ, anh quát lên một tiếng: “Gabriel!”
“Sao nào?” Trần Tâm không nhìn anh, mà cầm chai rượu mạnh trên bàn, tuôn một hơi.
Waldo nhìn từng dòng rượu trắng lọt qua khóe môi Gabriel, chảy dọc xuống cần cổ trắng ngần, rồi lại tiến xuống khe sâu giữa ngực cô.
Anh nghiến răng, tức khắc đứng dậy. Waldo đi một bước, nắm lấy chai rượu trong tay cô giựt mạnh.
Hai tay Waldo bóp lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, anh siết chặt. “Em không biết giữ mình một chút hay sao, Gabriel?”
Trần Tâm uống đầy bụng rượu, lại chẳng có cảm giác say. Cô thở dài, đứng lên ôm lấy Waldo. “Anh giận sao? Waldo, đừng giận.” Cô ngước đầu, đôi mắt say sưa. Trần Tâm cao, nhưng vẫn không cao bằng một người mẫu ảnh nam như Waldo, nụ hôn cô đặt lên cằm nhọn của anh, cô khẽ khàng: “Nhảy với em đi, Waldo.”
Waldo nhìn khuôn mặt mềm mại của người phụ nữ trong lòng, cuối cùng vẫn là anh không kiềm chế được, vòng tay ôm lấy cô.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, bước từng bước chậm chạp qua lại, không một ai lên tiếng. Thế nhưng Waldo biết, đây là biểu hiện của Gabriel khi đang trong trạng thái ham muốn. Anh cúi đầu, ôm lấy eo cô, phủ làn môi lạnh của mình xuống bờ môi căng mọng nóng ẩm của Gabriel. Cô ngẩng mặt, trong hơi thở mang theo mùi rượu nồng cuồng nhiệt đáp lại.
Trần Tâm nắm lấy hai bàn tay to lớn đang đặt trên eo mình, chậm rãi đưa xuống dưới, đặt chúng lên cặp mông tròn trịa của mình.
Một sự mời gọi quyến rũ đến mê người…
Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất đông đúc người.
Trần Tâm đứng ở cổng chính của sân bay, đưa mắt nhìn dòng người qua lại đông đúc. Cô mới chỉnh lại đồng hồ điện thoại, thời gian này nói với cô không phải là sớm, nhưng cô lại không ngờ đến bây giờ lại có nhiều người nô nức ra ngoài như vậy.
Nghe nói Sài Gòn là thành phố không ngủ, quả nhiên là nói không sai.
Hoàng Thái Anh nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía xa kia, anh nhếch môi sải bước đến bên cô, cười chào buổi sáng.
“Em không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không ổn.” Anh nói tiếng Việt, nói rất chậm giống như để cô nghe rõ, giọng nói anh truyền đến làm lòng người thư thái, êm ả.
“Không sao cả.” Trần Tâm cố gắng nói từng chữ, học vẻ cho lưu loát. Rạng sáng hôm nay, cô đã học được rất nhiều từ ngữ, ngữ điệu của tiếng Việt. Thái Anh nói anh ta là giảng viên, cho nên anh ta biết cách dạy chữ cho cô rất dễ.
“Em đang đợi một người bạn, anh về nhà bằng cách nào?” Cô nói từ từ, nhìn ra phía xa vẫn không thấy bóng dáng Mai Thi ở đâu cả.
“À, anh có bạn. Nhà em ở đâu?”
“Em không nhớ rõ là nhà nằm ở đường nào, xa nhà lâu quá, quên mất.” Cô cười ngượng ngùng.
Hoàng Thái Anh cũng không hỏi nhiều, anh nhìn đồng hồ một lát, đã sáu giờ rưỡi. Lúc này tiếng chuông điện thoại của Trần Tâm vang lên, cô gật đầu tỏ ý với Thái Anh, sau đó cầm máy áp sát tai nghe.
“Tâm ở cổng chính của sân bay. Bên cạnh Tâm là Highlands Coffee.” Thái Anh nghe giọng điệu cô nói có chút buồn cười. Tiếng Anh khác với tiếng Việt, Tiếng Anh nói rất dễ nghe, nhưng khi dịch ra tiếng Việt lại có chút cứng ngắc, phải lưu loát sắp xếp uyển chuyển mới có thể dễ dàng lọt tai được.
Sau đó Trần Tâm nói một vài câu tiếng Anh, có lẽ cô đã mất kiên nhẫn với việc tìm từ ngữ trong tiếng Việt rồi. Thái Anh nhìn cô tắt điện thoại, sau đó bỏ vào trong túi.
Dáng người cô xinh đẹp, cô mặc áo bông tay dài, quần rách dài phía dưới kèm theo đôi giày cao gót. Áo đen, quần đen, giày nâu. Tổng thể trên người cô là một màu tối, nhưng nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng bắt mắt.
Trần Tâm cầm búi tóc, cột cao lên trên. Đúng lúc này, ánh mắt Thái Anh vô tình lướt qua cái cổ trắng nõn của cô, bỗng chốc ánh mắt anh trở nên âm u mơ hồ.
Những dấu hôn đậm rõ ràng còn lưu trên đó, dày đặc, ám muội nổi bật trên nền da trắng muốt. Khuôn mặt cô quyến rũ, đôi mắt câu hồn, cổ cô ngẩng cao, làm cho dấu hôn trên cổ cô tạo thêm chút nóng bỏng.
“A, bạn của em đến rồi. Tạm biệt, Thái Anh.”
Trần Tâm không để ý đến ánh mắt của Thái Anh, cô nhìn thấy bạn mình vẫy tay từ phía xa, Trần Tâm vội vàng cúi chào với Thái Anh, sau đó nhanh chân đẩy xe đến bên cạnh chiếc xe màu đen tuyền cách đó không xa.
Anh giật mình, một bước muốn kéo cô lại, thôi quên mất, anh còn chưa kịp hỏi cô số điện thoại nữa.
Nhưng dáng người cô cao, chân dài, bước đi rất nhanh. Nếu anh đuổi theo, như vậy đối với một cô gái lịch sự như thế thì không ổn.
Cuối cùng Thái Anh chỉ biết thở dài, thả bước chân đứng lại một chỗ, anh nhìn bóng cô chui vào trong xe. Chiếc xe lăn bánh, thoáng chốc mất dạng.
“Thái Anh, làm gì đấy? Em đến hơi trễ, xin lỗi nhé.” Một giọng nói nam tính từ xa truyền tới. Thái Anh quay đầu, nhìn Thành Nam đang bước đến.
Thái Anh nhìn trán anh ta lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt hơi nhăn lại vì mệt. Anh cười nhẹ, tỏ vẻ không sao, “Đừng vội, anh mới ra thôi, em có tâm thức dậy sớm tới đón anh như vậy, cực khổ rồi.”
Thành Nam cười ha hả, cầm lấy túi trên tay Thái Anh, lớn tiếng nói: “Là anh Vũ gọi em dậy đó. Về nhà rồi thì anh phải cảm ơn anh ấy, anh Vũ nói như vậy.”
Thái Anh chậm rãi bước đi, nghe anh ta nói chỉ biết bật cười.
Ở phố Whitehall đã gặp nhau, trùng hợp trên chuyến bay về nước. Đây không phải là lần đầu tiên, Thái Anh nghĩ, hẳn là sau này anh sẽ vẫn còn gặp lại người phụ nữ tên Trần Tâm.
***
Đỗ Mai Thi là bạn học suốt tám năm từ cuối năm tiểu học đến hết phổ thông của Trần Tâm. Hai người rất thân thiết, Trần Tâm khi còn ở trong nước cũng rất hay đến nhà Mai Thi, ba mẹ của cô ấy đều biết Trần Tâm cô.
Tuy rằng đến khi hai người lên đại học, không còn chung trường nữa, nhưng nhà Mai Thi tương đối gần nhà cô, còn có các phương tiện thông tin đại chúng, cho nên hai người vẫn giữ mối quan hệ thân tình ấy đến tận bây giờ.
Người ta nói, tình bạn vượt qua bảy năm là tuyệt đối có thể kéo dài mãi. Mặc dù Trần Tâm cũng chẳng mấy tin về những lời này, nhưng hai người đã trở thành bạn thân đến mức chỉ cần ánh mắt cũng hiểu hết tâm tư của đối phương rồi, cho nên đối với cô mà nói cũng có chút mong muốn cả hai sẽ là bạn thân đến già.
Cũng bởi vì thân thiết như vậy, cho nên mọi chuyện về cuộc sống của Trần Tâm, Đỗ Mai Thi đều được biết rõ.
Gia cảnh Trần Tâm không tốt như Mai Thi, ngược lại lại có chút đáng thương. Điều này gia đình của Mai Thi cũng biết. Cho nên khi cô trở về nước, gia đình Mai Thi liền ngỏ ý để cô ở lại đây.
Sau khi trở về nhà của Mai Thi, Trần Tâm chào hỏi qua ba mẹ Đỗ một lần, rồi mới lục đục mang hành lý lên phòng cô bạn thân.
“Dạo này cuộc sống vẫn như vậy hả?” Căn phòng Mai Thi khá rộng rãi, Trần Tâm kéo hành lý lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Trần Tâm nằm dài dưới sàn, ậm ừ: “Khác được một chút.”
“Được rồi, nhìn mày mệt chết đi được. Nói năng cũng chẳng nên hồn, mau đứng dậy đi tắm ngay!” Đỗ Mai Thi nâng chân đạp Trần Tâm một cái, sau đó nhanh chóng mở tủ, lấy một cái khăn sạch phủ lên đầu cô gái đang nhắm mắt nằm dưới đất.
Giọng nói tiếng Việt của Trần Tâm thật ra cũng rất ổn, nhưng vào tai Mai Thi lại cực kỳ kinh khủng. Mai Thi cũng rất giỏi tiếng Anh, tại sao Trần Tâm không nói tiếng Anh đi cho rồi, nói ra một câu tiếng Việt thật sự giống như muốn sỉ nhục tiếng Việt thuần túy này vậy.
Máy lạnh phả hơi mát mẻ, vừa nằm xuống là chẳng muốn đứng lên nữa. Trần Tâm thở phì phò ngồi dậy, lười biếng mở vali, lấy bừa một bộ quần áo, rồi lại lười biếng nằm ngay tại chỗ. Phải đợi Mai Thi nổi cáu đạp thêm mấy cước nữa, Trần Tâm mới cố gắng đứng dậy lê bước vào phòng tắm.
Cả ngày nay quả thật mệt chết cô rồi!
Nghỉ ngơi trên phòng Mai Thi đến tận trưa, Trần Tâm mới có sức chạy xuống lầu ăn một bữa sảng khoái.
Ba mẹ Đỗ từ lâu đã biết Trần Tâm, tuy rằng khá lâu rồi không bắt được tin tức gì về cô, nhưng cũng coi như là một mắt nhìn cô và Mai Thi cùng nhau lớn lên, cho nên tình cảm đối với cô khá là tốt.
Mẹ Đỗ nhìn thấy dáng vẻ ăn như sắp chết đói của Trần Tâm, bà cười hiền từ một tiếng, tay gắp cho cô một miếng thịt bò, nói: “Đừng vội như thế, ăn chậm thôi.”
Mai Thi liếc mắt cười lớn: “Mẹ kệ nó đi, ở Anh nghèo đói, bây giờ mới được ăn chùa một bữa ngon lành, như vậy cũng không quá đáng.”
Ba Đỗ hừm hừm trong miệng đầy cơm, dáng vẻ ông không vui nói: “Ở Anh nghèo lắm sao?”
Trần Tâm nghe thế nuốt nhanh muỗng cơm, cười ha hả vỗ vai Mai Thi bên cạnh mình nói: “Ở Anh rất tốt, chẳng qua là nhớ món ăn quê hương quá thôi mà.” Nói xong liền nhận một cái liếc mắt khinh thường từ Mai Thi. Cha mẹ Đỗ cũng cười mấy tiếng, sau đó hỏi thăm cô qua mấy câu, rồi tiếp tục bữa ăn ngon lành.
Ăn rồi lại trở về phòng, Mai Thi đang ôm phòng tắm, Trần Tâm nằm dài trên giường, ôm điện thoại.
Vừa rồi tin nhắn lại tăng thêm một. Trần Tâm nhìn dòng tin nhắn từ Waldo, anh ta nói muốn gặp cô. Hẳn là nhìn thấy dòng trạng thái đăng trên mạng xã hội của cô mới biết được tin cô về nước đi.
Trần Tâm nghĩ một chút, sau đó trả lời tin nhắn đã được gửi đến cách đây hai giờ đồng hồ.
“Tối nay tám giờ, em đến chỗ anh?”
Cô đặt điện thoạt xuống giường, còn chưa đến một phút sau, đã có tin nhắn trả lời. Chắc chắn Waldo đang chơi điện thoại, nên mới trả lời nhanh như thế.
“Được, anh chờ em.” Tin nhắn Waldo truyền tới, kèm theo đó là một vài hình trái tim nhỏ nhắn đáng yêu.
Trần Tâm cười nhẹ thả di động sang một bên. Đợi Mai Thi ra khỏi phòng tắm, cô mới cùng cô ấy dọn lại hành lý, sẵn tiện soạn ra một bộ đầm cho tối nay.
Đến ban chiều, Trần Tâm khéo léo nói qua việc sang nhà người bạn trong công ty, xin phép ba mẹ Đỗ tối nay sẽ không về. Cả hai đều nghĩ rằng công việc là trên hết, không hỏi nhiều liền để cô đi.
Ba mẹ Đỗ cho cô đi, nhưng Đỗ Mai Thi lại không cho phép. Cô vừa nhìn thái độ của Trần Tâm, lập tức biết được lý do ra ngoài của bạn thân mình là nói dối. Đỗ Mai Thi nhìn chằm chằm bóng lưng đang đứng trước gương trong phòng mình, cô lạnh nhạt hỏi: “Mày đến chỗ tên người mẫu kia?”
Giống như đối với việc mình bị vạch trần, Trần Tâm cũng không để ý mấy, bàn tay cô vẫn đang lưu loát đánh phấn lên khuôn mặt trắng đẹp của mình, Trần Tâm cười một tiếng nói: “Lâu rồi không gặp, có chút nhớ nhung.”
Đỗ Mai Thi yên lặng một chút, nhìn lên tấm gương phản chiếu người con gái xinh đẹp kia, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác khó chịu. Nhưng Mai Thi cô khó chịu thì như thế nào? Đó là cuộc sống của Trần Tâm, khuyên ngăn như thế nào, Trần Tâm cũng đâu có để tâm đến. Mai Thi thở dài, cuối cùng lời nói nơi đáy lòng cũng không thể nào nói ra.
Trần Tâm thoa xong son môi, cô xoay người, nhìn Mai Thi u ám ngồi bên giường. “Đừng lo, sáng mai tao về.” Cô cười cười, bước lên ôm lấy người bạn thân của mình, “Trần Tâm này rất thích cuộc sống như vậy.”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng bên tai khiến Trần Tâm vui vẻ bật cười. Cô nhanh chóng đứng dậy, sửa soạn thêm chút đồ, cảm thấy ổn thỏa hết mới rời khỏi nhà Mai Thi.
Đứng trên ban công lầu hai, Đỗ Mai Thi nhìn một thân đầm đỏ của Trần Tâm leo lên xe, cô mím môi thật chặt. Cuộc sống của Trần Tâm thật tệ, vậy mà cô ấy vẫn nói mình thích. Chiếc xe chở Trần Tâm đã đi khuất bóng, nhưng Mai Thi vẫn đứng đó, nhìn về phía chiếc xe đã đi kia.
Cuộc sống khi trước của Trần Tâm đã tệ, bây giờ lại trở thành như vậy, đến khi nào thì cô ấy mới sống một cuộc sống của người bình thường đây…
***
Hơn ba năm trước ở buổi liên hoan cuối năm tại trụ sở ở Hàn Quốc, Trần Tâm lần đầu tiên gặp Waldo.
Waldo là người mẫu ảnh của các tạp chí ở Úc. Lần đó anh ta được điều đến Hàn Quốc chụp hình, cũng là gặp được Trần Tâm.
Cả hai quen biết được một thời gian, sau đó không lâu thì Waldo lại đến Việt Nam, ở được hơn một năm thì tỏ vẻ yêu thích đất nước này, không nói hai lời liền “trụ” vững ở đây. Kể từ đó cũng là ở Việt Nam hơn hai năm rồi.
Trần Tâm nhớ đến vóc người cân đối của Waldo, ngực rộng, eo hẹp, mông săn chắc, chân dài. Đó là tiêu chuẩn của một người mẫu ảnh quốc tế. Ngày trước, anh ta thích được hôn, hôn ở đâu cũng được, miễn là hôn.
Waldo nói, hôn chính là sự thể hiện tình yêu ngọt ngào nhất.
Mà đối với Trần Tâm, hôn lại chính là sự qua lại môi lưỡi nhàm chán nhất.
Cô không thích hôn, ở đâu cũng vậy. Trong cơn hoan ái, hôn chỉ để tăng sự kích thích. Lúc đó, hôn sẽ khiến cho con người cảm thấy nơi nào cũng được thỏa mãn, sự vui vẻ của đối phương được thể hiện qua nụ hôn của chính họ. Cho nên, chỉ trong khi quan hệ với nhau, Trần Tâm mới hôn. Cũng là hôn, chính là sự khởi đầu của cô khi tiến hành quan hệ.
Theo sự chỉ dẫn từ điện thoại, Trần Tâm nghe giọng nói quyến rũ không rõ là cố ý hay vô tình của Waldo, nhấn nút thang máy lên tầng tám. Căn hộ cao cấp của Waldo chính là ở đây.
Waldo rất nhiều lần gặp qua Gabriel. Trong trí nhớ của anh ta, người phụ nữ châu Á mang hơi thở châu Âu kia là một người phụ nữ bề ngoài vô cùng quyến rũ. Gương mặt cô tinh xảo, từng đường nét sắc sảo, chân mày vẽ đậm, mắt không to lắm, nhưng cũng không nhỏ, rất có hồn. Mũi Gabriel cao thẳng, không phải phẫu thuật, mà là tự nhiên. Môi cô đầy đặn, mềm mại, thu hút người khác chỉ muốn cắn một phát. Waldo thích nhất hôn lên môi Gabriel, cảm giác cái lưỡi ẩm ướt thơm tho kia quay cuồng trong miệng mình, thật sự khiến cho anh ta không thể khống chế được mình.
Còn thân hình của Gabriel thì phải khỏi nói. Đúng chuẩn theo người Việt Nam là “hình chữ S”, nóng bỏng, mê người. Waldo là người trong giới giải trí, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua người phụ nữ nào có sức hút mê hồn như người phụ nữ mang tên Gabriel này. Từ bản thân cô tỏa ra một mùi vị đậm đà khiến người khác không thể dời mắt được. Nhất là cái mông tròn vểnh, cặp chân thon dài kia. Không phải yêu thích, mà là mê muội.
Waldo nhìn người phụ nữ đứng trước cửa. Khuôn mặt dường như xinh đẹp mặn mà hơn trước, tóc dài ngang lưng, uốn nhẹ, được cô đặt trước bộ ngực căng đầy. Cô mặc bộ đầm liền thân màu đỏ, trễ vai, ôm thân, lộ ra đường cong cơ thể mềm mại quyến rũ. Cô mang đôi giày cao gót màu đen. Anh ta nhớ rõ, Gabriel thích mang giày cao gót khi quan hệ, cô ấy nói rằng, cảm giác bó chân khiến cô ấy sảng khoái. Waldo cũng không hiểu vấn đề này, chỉ biết khi cô mang giày cao gót, trông cô rất cuốn hút.
Anh cười một tiếng, nghiêng người nhường đường cho Gabriel.
Hôm nay Waldo cố tình mặc áo sơ mi. Anh ta không thích mặc áo sơ mi, bởi vì bề ngoài của anh ta khi mặc áo sơ mi trông rất đạo mạo. Nhưng có một lần Gabriel uống say, tí bì nằm trên giường anh ta, trong vòng tay anh ta, cô lại nói cô thích đàn ông mặc áo sơ mi. Người đàn ông mặc áo sơ mi nhìn rất già dặn, rất chính chắn.
Và… khi quan hệ, động tác cởi bỏ sơ mi không khiến cho quá trình trở nên gián đoạn.
Trần Tâm bước vào nhà trong của Waldo, chỉ nhắm thẳng đến bàn ăn bên kia, có ly rượu trắng nồng nàn, cô thậm chí cả giày cũng không tháo. Nhưng điều đó cũng chẳng khiến Waldo hay cô ái ngại, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
“Trở về có mệt không?” Waldo biết cô không giỏi tiếng Việt, cho nên lên giọng hỏi bằng tiếng Anh. Giọng anh khá cao, nhẹ bẫng.
Trần Tâm không trả lời, cô đứng trước bàn, hai tay luồng ra sau lưng, kéo dây tua xuống. Rất nhanh chóng, bộ đầm liền thân màu đỏ trên người cô liền tuột thẳng xuống đất, lộ ra bộ đồ lót màu đỏ, mảnh nhỏ đến mức không che đủ cặp mông tròn trịa kia.
Waldo thấy thế bật cười. Cô gái này luôn táo bạo như vậy. Cô đẹp, quyến rũ,… và hoang dã.
Trần Tâm bước ra khỏi chiếc đầm, thân hình rực lửa di chuyển đến cạnh bàn, cô ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài.
Căn hộ Waldo ở cực kỳ cao cấp. Nó tọa lạc ngay trung tâm thành phố, hai phòng ngủ, một phòng khách, một gian bếp, hai phòng tắm kiểu nhỏ. Nội thất tuyệt đẹp, bên trong đầy đủ tiện nghi, rộng rãi, thoáng mát. Đặc biệt, gian bếp nối với phòng khách, một phòng ngủ, đều có cửa kính trong suốt, từ trong căn hộ có thể nhìn ra ngoài, thấy rõ được khung cảnh toàn Sài Gòn từ trên cao.
“Có phải là lần đầu em đến đâu? Sao lại ngơ ngác đến thế?” Waldo ngồi xuống ghế đối diện. Mắt anh liếc qua khe rãnh thật sâu giữa ngực Gabriel ẩn ẩn hiện hiện dưới làn tóc đen dài óng mượt. Anh nâng tay, nhấp một ngụm rượu.
“Nơi đây rất đẹp, bao nhiêu lần đến cũng như lần đầu.” Trần Tâm nghiêng đầu uống một ngụm rượu, mái tóc hất ra phía sau, cả bộ ngực và dưới cổ đều hiện lên rất nhiều dấu hôn mờ ảo.
Không biết cô là cố ý hay không, nhưng trong phút chốc, Waldo cảm thấy máu nóng trong người mình nổi lên. Đôi mắt Waldo hơi tối, anh nhắm mắt, tựa lưng ra phía sau, giống như đang kiềm nén cơn giận dữ trong lòng ngực mình. “Gabriel, em lại ngủ với thằng khốn nào rồi?”
“Giống như anh?” Trần Tâm bật cười khe khẽ. “Giận sao? Chẳng lẽ anh không lên giường với người phụ nữ khác?”
Cô vừa dứt lời, Waldo lập tức mở to mắt. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh đỏ lên, đôi mắt giận dữ, anh quát lên một tiếng: “Gabriel!”
“Sao nào?” Trần Tâm không nhìn anh, mà cầm chai rượu mạnh trên bàn, tuôn một hơi.
Waldo nhìn từng dòng rượu trắng lọt qua khóe môi Gabriel, chảy dọc xuống cần cổ trắng ngần, rồi lại tiến xuống khe sâu giữa ngực cô.
Anh nghiến răng, tức khắc đứng dậy. Waldo đi một bước, nắm lấy chai rượu trong tay cô giựt mạnh.
Hai tay Waldo bóp lấy đôi vai mảnh khảnh của cô, anh siết chặt. “Em không biết giữ mình một chút hay sao, Gabriel?”
Trần Tâm uống đầy bụng rượu, lại chẳng có cảm giác say. Cô thở dài, đứng lên ôm lấy Waldo. “Anh giận sao? Waldo, đừng giận.” Cô ngước đầu, đôi mắt say sưa. Trần Tâm cao, nhưng vẫn không cao bằng một người mẫu ảnh nam như Waldo, nụ hôn cô đặt lên cằm nhọn của anh, cô khẽ khàng: “Nhảy với em đi, Waldo.”
Waldo nhìn khuôn mặt mềm mại của người phụ nữ trong lòng, cuối cùng vẫn là anh không kiềm chế được, vòng tay ôm lấy cô.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, bước từng bước chậm chạp qua lại, không một ai lên tiếng. Thế nhưng Waldo biết, đây là biểu hiện của Gabriel khi đang trong trạng thái ham muốn. Anh cúi đầu, ôm lấy eo cô, phủ làn môi lạnh của mình xuống bờ môi căng mọng nóng ẩm của Gabriel. Cô ngẩng mặt, trong hơi thở mang theo mùi rượu nồng cuồng nhiệt đáp lại.
Trần Tâm nắm lấy hai bàn tay to lớn đang đặt trên eo mình, chậm rãi đưa xuống dưới, đặt chúng lên cặp mông tròn trịa của mình.
Một sự mời gọi quyến rũ đến mê người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.