Chương 33: Giờ không thể doạ em ấy được
Nhan Ôn
09/08/2019
Editor: envi
Sáng sớm thứ bảy, Đường Ôn nhận được điện thoại của mẹ Hứa, bà nói mình với dì Cầm đang ở thị trấn nhỏ với bà ngoại, thứ hai mới về được, bảo hai người không cần lo lắng. Đường Ôn hiểu chuyện hỏi thăm bà ngoại vài câu, sau khi biết bà vẫn khỏe mới an tâm cúp máy.
Ông nội và bố Hứa đi công tác rồi, tuần này cũng không có nhà.
Hai người tuyệt vọng như cá muối vượt qua ngày cuối tuần, hai ngày này, đồ ăn đều do một tay Hứa Hành Niên làm, cô cũng chỉ đơn giản làm trợ thủ cho anh, thuận tiện khen anh vài câu.
*Bên trung có cái meme cá muối, để thể hiện cảm xúc kiểu đau khổ tuyệt vọng.
Thứ hai đầu tuần, hai người đều dậy rất sớm, bàn nhau một chút, cuối cùng quyết định đi xe đạp.
Ăn sáng xong, Đường Ôn vội vàng lấy cốc uống nước, bỏ sách vở vào cặp rồi ra sân trước tìm Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên đứng dưới bóng cây, một tay giữ ghi đông xe đạp, nghe thấy tiếng bước chạy loạn cào cào của cô bèn nghiêng mặt qua nhìn.
Đường Ôn sửa qua loa mái tóc dài rối loạn, thấy dáng vẻ không định lên xe của anh, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Xe hết hơi rồi." Anh chỉ vào lốp sau xe đạp rồi nói.
"Dạ?" Đường Ôn nghiêng đầu nhìn qua, quả thật là lốp xe bẹp dí rồi, nhăn mày: "Thế làm sao bây giờ?"
Tuy rằng hai người đều có xe đạp riêng, nhưng họ muốn đi chung cơ.
Anh híp híp mắt, đầu ngón tay để trên tay lái gõ nhẹ 2 cái, tầm mắt rơi xuống chiếc xe đạp màu hồng đang đứng yên bên kia.
Đường Ôn thấy dáng vẻ anh như đang suy tư gì đó, giật mình, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Không phải là anh muốn đạp xe của em chứ......"
Đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy với cá tính của anh thì hoàn toàn không có khả năng anh sẽ cưỡi xe đạp hồng, liền nhanh chóng vứt luôn ý nghĩ này, liếm môi rồi kéo anh: "Không thì mình gọi tắc xi đi anh?"
Kéo nhẹ tay người ta, nhưng người ta không dao động.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn cô một hồi lâu, mi mắt đảo quanh, lộ ra ý cười hờ hững ——
"Không thì...... Em đèo anh?"
"...... Hả???"
Cô nương có chút giật mình rồi trừng to hai mắt, hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi không.
"Ừ, em đèo anh." Anh nghiêng người, khẽ tựa vào yên sau xe đạp, nghiêm túc lặp lại lần nữa.
"Cái này......" Cô đảo mắt qua chiếc xe đạp màu hồng nhạt hai vòng, bán tín bán nghi, "Có ổn không anh?"
"Có gì mà không ổn?" Anh nói như một lẽ đương nhiên.
"Nhưng mà......" Cô nhỏ giọng nói thầm, giơ tay cọ cọ mồ hôi trên chóp mũi.
Nhìn ra cô đang rối rắm, anh khoanh tay rồi ghé sát vào nửa phần, tầm mắt thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô: "Khó xử à?"
"Không có." Cô nhanh chóng lắc đầu.
Chỉ là cô cảm thấy, cưỡi một chiếc xe màu hồng nhạt đèo một người cao một mét tám.....
Nghĩ đã thấy dị rồi!
Trong mắt Hứa Hành Niên ẩn chứa ý cười, nắm chặt đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay, lại lấy chìa khóa xe trong túi quần ra rồi tròng vào ngón tay cô, nhân cơ hội đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, dịu dàng nói: "Anh không nặng đâu."
Ý là, chắc chắn là em đèo được anh.
Đường Ôn bị hành động của anh chọc đến thất điên bát đảo, khẩn trương nín thở, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn móc chìa khóa đã được đeo vào ngón tay mình, đôi lông mi dày rậm khẽ run lên.
Từ móc khóa sắt truyền đến cảm giác mát lạnh, dưới ánh nắng chiết xạ thành một luồng sáng, thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô, hơi chói mắt.
Đối lập với lòng bàn tay ấm áp của Hứa Hành Niên.
Cô chậm rãi thu mắt lại, mềm giọng nói: "Vậy... Vậy được."
Đường Ôn có thể chở người khi đạp xe được, chỉ là cô sợ Hứa Hành Niên ngại, nhưng nếu anh đã yêu cầu như vậy rồi, cũng không có gì là không thể.
Gỡ móc khóa xuống, cô đi đến đầu xe đạp tháo xích ra, nhẹ nhàng đá chân chống.
Tiểu cô nương chậm rãi đẩy xe đến trước mặt anh, cánh môi mím lại, vẫn hơi do dự: "Nhỡ may em làm anh ngã thì sao bây giờ?"
Anh nhíu mày, giả vờ ra vẻ suy tư: "Anh ăn vạ bắt đền em nhé?"
Cô nghe thế, xem thường, thấp giọng lầu bầu: "Anh ăn vạ em còn ít đấy?"
Sau khi nói xong, cô lên xe trước, hơi nghiêng thân xe, dùng mũi chân chống đất, nắm chặt ghi đông rồi nghiêng đầu, theo bản năng dựng thẳng đầu vai: "Anh... Anh lên đi."
Anh khẽ cười một tiếng, trực tiếp ngồi ngang qua xe, hai chân chống đất, giương mắt nói: "Đi thôi."
Chân anh vốn đã dài, chỗ ngồi phía sau lại thấp, cho dù đã để chân lên thanh gác nhưng nhìn vẫn cứ tù tù.
"Vậy anh ngồi vững nhé......"
Đường Ôn mềm giọng dặn dò một câu rồi mắt nhìn thẳng phía trước, hít sâu một hơi, dùng sức lên bàn đạp.
Ghi đông loạng cha loạng choạng, xích trước truyền lực phát động, sau khi giữ được cân bằng, cô lại đặt chân còn lại bên bàn đạp, chậm rãi di chuyển.
Cảnh vật trong vườn hoa lặng lẽ lùi dần về sau, cô tập trung tinh thần nhìn phía trước, chỉ sợ bất cẩn là hai người hôn đất luôn.
Mà Hứa Hành Niên nhàn nhã hơn cô nhiều, tay nắm chặt phần sau của yên trước để làm điểm tựa, nhìn lưng cô chăm chú. Những tảng nắng ngả nghiêng chiếu xuống, tiểu cô nương buộc cao tóc đuôi ngựa, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài, hơi lóa mắt.
Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh một chiếc pudding sữa bò thơm ngọt.
Xe đạp chậm rãi ra đến cửa biệt thự, lúc đầu còn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng rất nhanh đã vững vàng đi xuống.
Cây xanh hai bên đường xòe ra những chiếc ô màu xanh lá mạ, những đốm sáng xuyên qua khe hở giữa các cành cây chiếu vào đỉnh đầu hai người, dát lên đó đôi vầng sáng như thực như ảo. Sáng sớm trong tiểu khu có rất nhiều người đi tản bộ, cứ nhìn thấy hai người họ là phải nghiêng đầu qua tò mò chăm chú nhìn hai giây.
Đường Ôn chậm rãi tìm được cảm giác, cước đạp cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ánh nắng ban mai như được gột rửa, cô hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành ấy, vui vẻ nghiêng mắt muốn nói chuyện với Hứa Hành Niên, lại phát hiện chân vẫn đang cuộn lại, không nhịn được bèn hỏi: "Chân anh không tê sao?"
"Không tê." Thực ra đã rần rần hết cả lên rồi.
"Hửm? Thật hay giả?" Cô nhỏ giọng nói thầm một câu, rõ ràng dáng vẻ kia khiến cô nhìn qua cũng thấy thương thay cho anh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay lay chiếc đuôi ngựa nghịch ngợm của cô nàng, vì sức gió mà áo đồng phục cũng chậm rãi dán chặt vào người, lộ ra phần eo mảnh khảnh.
Ánh mắt Hứa Hành Niên trùng hợp dừng trên đường cong lả lướt ấy, eo vừa thon vừa nhỏ vừa mềm, có lẽ một cánh tay đã có thể ôm trọn.
Anh nhìn nhìn, liền cảm thấy yết hầu mình căng cứng.
Anh thử thăm dò vươn tay qua, nắm tay thành quyền chậm rãi đưa đến gần chiếc eo thon, gần một chút, lại gần thêm chút nữa......
Mà khi đầu ngón tay vừa chạm vào vòng eo ấy, anh bỗng nhiên ngừng lại......
Mím môi, suy trước tính sau, cuối cùng cũng chỉ túm chặt vạt áo cô thôi.
Tiểu cô nương cảm nhận được sức lực bên hông mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh?"
Anh nóng mặt quay đầu sang chỗ khác, ra vẻ đạm nhiên nói: "Không có gì," lại nói thêm một câu, "Em tập trung đi."
Đường Ôn cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, đơn giản "Vâng" một câu, lại cao hứng lẩm nhẩm hát.
Hứa Hành Niên lười biếng thả lỏng bả vai vì khẩn trương mà căng chặt của mình, nâng tay lên che hai mắt lại, nhịn không được hơi thở dài dưới đáy lòng——
Quên đi, giờ không thể dọa em ấy được.
Sáng sớm thứ bảy, Đường Ôn nhận được điện thoại của mẹ Hứa, bà nói mình với dì Cầm đang ở thị trấn nhỏ với bà ngoại, thứ hai mới về được, bảo hai người không cần lo lắng. Đường Ôn hiểu chuyện hỏi thăm bà ngoại vài câu, sau khi biết bà vẫn khỏe mới an tâm cúp máy.
Ông nội và bố Hứa đi công tác rồi, tuần này cũng không có nhà.
Hai người tuyệt vọng như cá muối vượt qua ngày cuối tuần, hai ngày này, đồ ăn đều do một tay Hứa Hành Niên làm, cô cũng chỉ đơn giản làm trợ thủ cho anh, thuận tiện khen anh vài câu.
*Bên trung có cái meme cá muối, để thể hiện cảm xúc kiểu đau khổ tuyệt vọng.
Thứ hai đầu tuần, hai người đều dậy rất sớm, bàn nhau một chút, cuối cùng quyết định đi xe đạp.
Ăn sáng xong, Đường Ôn vội vàng lấy cốc uống nước, bỏ sách vở vào cặp rồi ra sân trước tìm Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên đứng dưới bóng cây, một tay giữ ghi đông xe đạp, nghe thấy tiếng bước chạy loạn cào cào của cô bèn nghiêng mặt qua nhìn.
Đường Ôn sửa qua loa mái tóc dài rối loạn, thấy dáng vẻ không định lên xe của anh, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Xe hết hơi rồi." Anh chỉ vào lốp sau xe đạp rồi nói.
"Dạ?" Đường Ôn nghiêng đầu nhìn qua, quả thật là lốp xe bẹp dí rồi, nhăn mày: "Thế làm sao bây giờ?"
Tuy rằng hai người đều có xe đạp riêng, nhưng họ muốn đi chung cơ.
Anh híp híp mắt, đầu ngón tay để trên tay lái gõ nhẹ 2 cái, tầm mắt rơi xuống chiếc xe đạp màu hồng đang đứng yên bên kia.
Đường Ôn thấy dáng vẻ anh như đang suy tư gì đó, giật mình, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Không phải là anh muốn đạp xe của em chứ......"
Đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy với cá tính của anh thì hoàn toàn không có khả năng anh sẽ cưỡi xe đạp hồng, liền nhanh chóng vứt luôn ý nghĩ này, liếm môi rồi kéo anh: "Không thì mình gọi tắc xi đi anh?"
Kéo nhẹ tay người ta, nhưng người ta không dao động.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn cô một hồi lâu, mi mắt đảo quanh, lộ ra ý cười hờ hững ——
"Không thì...... Em đèo anh?"
"...... Hả???"
Cô nương có chút giật mình rồi trừng to hai mắt, hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi không.
"Ừ, em đèo anh." Anh nghiêng người, khẽ tựa vào yên sau xe đạp, nghiêm túc lặp lại lần nữa.
"Cái này......" Cô đảo mắt qua chiếc xe đạp màu hồng nhạt hai vòng, bán tín bán nghi, "Có ổn không anh?"
"Có gì mà không ổn?" Anh nói như một lẽ đương nhiên.
"Nhưng mà......" Cô nhỏ giọng nói thầm, giơ tay cọ cọ mồ hôi trên chóp mũi.
Nhìn ra cô đang rối rắm, anh khoanh tay rồi ghé sát vào nửa phần, tầm mắt thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô: "Khó xử à?"
"Không có." Cô nhanh chóng lắc đầu.
Chỉ là cô cảm thấy, cưỡi một chiếc xe màu hồng nhạt đèo một người cao một mét tám.....
Nghĩ đã thấy dị rồi!
Trong mắt Hứa Hành Niên ẩn chứa ý cười, nắm chặt đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay, lại lấy chìa khóa xe trong túi quần ra rồi tròng vào ngón tay cô, nhân cơ hội đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, dịu dàng nói: "Anh không nặng đâu."
Ý là, chắc chắn là em đèo được anh.
Đường Ôn bị hành động của anh chọc đến thất điên bát đảo, khẩn trương nín thở, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn móc chìa khóa đã được đeo vào ngón tay mình, đôi lông mi dày rậm khẽ run lên.
Từ móc khóa sắt truyền đến cảm giác mát lạnh, dưới ánh nắng chiết xạ thành một luồng sáng, thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô, hơi chói mắt.
Đối lập với lòng bàn tay ấm áp của Hứa Hành Niên.
Cô chậm rãi thu mắt lại, mềm giọng nói: "Vậy... Vậy được."
Đường Ôn có thể chở người khi đạp xe được, chỉ là cô sợ Hứa Hành Niên ngại, nhưng nếu anh đã yêu cầu như vậy rồi, cũng không có gì là không thể.
Gỡ móc khóa xuống, cô đi đến đầu xe đạp tháo xích ra, nhẹ nhàng đá chân chống.
Tiểu cô nương chậm rãi đẩy xe đến trước mặt anh, cánh môi mím lại, vẫn hơi do dự: "Nhỡ may em làm anh ngã thì sao bây giờ?"
Anh nhíu mày, giả vờ ra vẻ suy tư: "Anh ăn vạ bắt đền em nhé?"
Cô nghe thế, xem thường, thấp giọng lầu bầu: "Anh ăn vạ em còn ít đấy?"
Sau khi nói xong, cô lên xe trước, hơi nghiêng thân xe, dùng mũi chân chống đất, nắm chặt ghi đông rồi nghiêng đầu, theo bản năng dựng thẳng đầu vai: "Anh... Anh lên đi."
Anh khẽ cười một tiếng, trực tiếp ngồi ngang qua xe, hai chân chống đất, giương mắt nói: "Đi thôi."
Chân anh vốn đã dài, chỗ ngồi phía sau lại thấp, cho dù đã để chân lên thanh gác nhưng nhìn vẫn cứ tù tù.
"Vậy anh ngồi vững nhé......"
Đường Ôn mềm giọng dặn dò một câu rồi mắt nhìn thẳng phía trước, hít sâu một hơi, dùng sức lên bàn đạp.
Ghi đông loạng cha loạng choạng, xích trước truyền lực phát động, sau khi giữ được cân bằng, cô lại đặt chân còn lại bên bàn đạp, chậm rãi di chuyển.
Cảnh vật trong vườn hoa lặng lẽ lùi dần về sau, cô tập trung tinh thần nhìn phía trước, chỉ sợ bất cẩn là hai người hôn đất luôn.
Mà Hứa Hành Niên nhàn nhã hơn cô nhiều, tay nắm chặt phần sau của yên trước để làm điểm tựa, nhìn lưng cô chăm chú. Những tảng nắng ngả nghiêng chiếu xuống, tiểu cô nương buộc cao tóc đuôi ngựa, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài, hơi lóa mắt.
Trong đầu anh đột nhiên hiện ra hình ảnh một chiếc pudding sữa bò thơm ngọt.
Xe đạp chậm rãi ra đến cửa biệt thự, lúc đầu còn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng rất nhanh đã vững vàng đi xuống.
Cây xanh hai bên đường xòe ra những chiếc ô màu xanh lá mạ, những đốm sáng xuyên qua khe hở giữa các cành cây chiếu vào đỉnh đầu hai người, dát lên đó đôi vầng sáng như thực như ảo. Sáng sớm trong tiểu khu có rất nhiều người đi tản bộ, cứ nhìn thấy hai người họ là phải nghiêng đầu qua tò mò chăm chú nhìn hai giây.
Đường Ôn chậm rãi tìm được cảm giác, cước đạp cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ánh nắng ban mai như được gột rửa, cô hít sâu một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành ấy, vui vẻ nghiêng mắt muốn nói chuyện với Hứa Hành Niên, lại phát hiện chân vẫn đang cuộn lại, không nhịn được bèn hỏi: "Chân anh không tê sao?"
"Không tê." Thực ra đã rần rần hết cả lên rồi.
"Hửm? Thật hay giả?" Cô nhỏ giọng nói thầm một câu, rõ ràng dáng vẻ kia khiến cô nhìn qua cũng thấy thương thay cho anh.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay lay chiếc đuôi ngựa nghịch ngợm của cô nàng, vì sức gió mà áo đồng phục cũng chậm rãi dán chặt vào người, lộ ra phần eo mảnh khảnh.
Ánh mắt Hứa Hành Niên trùng hợp dừng trên đường cong lả lướt ấy, eo vừa thon vừa nhỏ vừa mềm, có lẽ một cánh tay đã có thể ôm trọn.
Anh nhìn nhìn, liền cảm thấy yết hầu mình căng cứng.
Anh thử thăm dò vươn tay qua, nắm tay thành quyền chậm rãi đưa đến gần chiếc eo thon, gần một chút, lại gần thêm chút nữa......
Mà khi đầu ngón tay vừa chạm vào vòng eo ấy, anh bỗng nhiên ngừng lại......
Mím môi, suy trước tính sau, cuối cùng cũng chỉ túm chặt vạt áo cô thôi.
Tiểu cô nương cảm nhận được sức lực bên hông mình, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh?"
Anh nóng mặt quay đầu sang chỗ khác, ra vẻ đạm nhiên nói: "Không có gì," lại nói thêm một câu, "Em tập trung đi."
Đường Ôn cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, đơn giản "Vâng" một câu, lại cao hứng lẩm nhẩm hát.
Hứa Hành Niên lười biếng thả lỏng bả vai vì khẩn trương mà căng chặt của mình, nâng tay lên che hai mắt lại, nhịn không được hơi thở dài dưới đáy lòng——
Quên đi, giờ không thể dọa em ấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.