Chương 53: Nhưng em ấy có bạn trai
Nhan Ôn
09/08/2019
Editor: envi
Dưới sự nhắc nhở của MC, các vận động viên nam tham gia thi chạy 1000 mét đều sôi nổi đứng vào đường băng quy định đã được đánh số.
Vị trí xuất phát của Tô Úy Nhiên ở vòng trong cùng, cậu ta hít sâu một hơi, buộc chặt dây giày rồi thoáng nhìn về phía Đường Ôn ở sân thể dục ngay cạnh, kết quả người trong lòng không phát hiện, ngược lại bị ánh mắt của Hứa Hành Niên quét về phía mình dọa sợ.
Ánh mắt kia rất lãnh đạm, y như gió lạnh thổi qua thâm sơn cùng cốc mùa đông, khiến cậu ta, trong khoảnh khắc kia, cảm nhận được sự áp lực vô hình, da đầu chợt tê dại.
Từ đáy mắt anh còn mang theo ý cảnh cáo.
Sức nóng trên sân thể dục ngày một trào lên, trộn lẫn trong không khí khiến người ta cảm thấy căng thẳng, bức bối.
Trọng tài thấy tuyển thủ trên tất cả đường chạy đều chuẩn bị ổn thoả cả rồi, thổi còi đồng thời giơ tay, hết thảy các tuyển thủ đều đã vào tư thế, nhìn chằm chằm đường thi chạy phía trước, mắt sáng như đuốc.
Tô Úy Nhiên cảm giác cẳng chân vẫn như rút gân vậy, cảm giác cực kì không ổn chiếm cứ đại não, cơ thể mệt mỏi.
Cậu ta thở ra một hơi, cắn chặt môi dưới, dồn hết sức vào chân sau.
Theo tiếng "Bốp" vang dội, các tuyển thủ y như mũi tên rời cung, phóng vụt đi.
Đường Ôn đứng cách vạch đích không xa, thấy Hứa Hành Niên chạy tới, hưng phấn đứng tại chỗ nhảy cẫng lên hai cái, giọng nói mềm mại giờ đây dùng hết sức dương cao, hét "Cố lên"!
"Ôi chao, Hứa Hành Niên đúng là lợi hại," Tống Tử San nhịn không được cảm khái, "Chưa gì đã vọt lên dẫn đầu, không biết anh ấy tập như nào nhỉ?"
Đường Ôn đan tay chắn ánh nắng chói mắt trên trán, mí mắt dưới như nằm tằm cười thành hình trăng khuyết: "Buổi sáng anh ấy hay đi chạy bộ lắm."
Cô ấy nhướn mày hóng chuyện: "Thế cậu có hay đi chung với anh ấy không?"
Tiểu cô nương trung thực khai báo: "Có chứ, mà cũng lâu rồi... Cùng lắm là hai ba lần, vì tớ không dậy được."
Mà cho dù có dậy được, cô cũng không theo kịp sức chịu đựng của anh, chạy hai ba vòng đã thở không ra hơi.
Thế nên từ khi lên 10 là cô đã từ bỏ cái thú chạy thể dục buổi sáng rồi.
Trở lại sân thi đấu, trạng thái của Tô Úy Nhiên hình như không tốt lắm, lúc mới vào trận cũng vọt lên hai lần, kết quả là chạy chưa được 100 mét đã hơi bị chậm nhịp, cắn thật chặt bờ môi tái nhợt.
Tống Tử San phát hiện ra cậu ta không thích hợp trước, kéo tay áo Đường Ôn, thấp giọng nói: "Tô Úy Nhiên không ổn lắm nhỉ?"
Tầm mắt Đường Ôn vốn đã theo Hứa Hành Niên đi rất xa, nghe cô ấy nói như vậy mới chuyển về phía bên này, nheo mắt.
Vẻ mặt cậu ta nhìn qua rất khổ sở, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mê man vô thần hơi rũ xuống, bước chân ngày càng nặng như đổ chì.
"Hình như là thế..." Tiểu cô nương cũng thấy hơi lo.
Rất nhanh, hai chân cậu ta dần dần chậm lại, vậy là mấy người đằng sau rất dễ dàng vượt qua cậu ta.
Do hồi nãy thi đấu đã mất rất nhiều sức, lại thêm lúc xuất phát lực chạy quá mạnh, Tô Úy Nhiên cảm thấy tầm mắt mình toàn là mấy bông tuyết lít nha lít nhít giống trên TV, trong óc là sông cuộn biển gầm, hai chân không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể máy móc tiến về phía trước——
Mà phía trước sớm đã không thấy bóng dáng của tuyển thủ nào...
Tống Tử San nhíu mày: "Không được rồi, trạng thái này của cậu ấy quá nguy hiểm, không thể chạy tiếp nữa."
Nói xong, cô ấy toan quay người đi gọi giáo viên phụ trách, còn chưa thấy bóng dáng giáo viên đâu thì đã nghe thấy người bên cạnh kêu lên ——
Hai mắt Tô Úy Nhiên tối sầm, cả người chúi xuống đường chạy, ý thức rơi vào mơ hồ.
Trong nháy mắt đó, thế giới dường như chẳng còn lấy một giọt âm thanh nào nữa.
Trong sự hỗn độn, cậu ta nhìn thấy rất nhiều người vây đến chỗ mình như bầy ong, miệng bọn họ lúc đóng lúc mở, trên mặt đều là sự lo lắng.
Đương lúc cậu ta mất đi ý thức, giáo viên vỗ lên mặt cũng không cảm giác được, cứ như vậy ngất đi trong sự hỗn loạn.
Mọi người vây quanh đều bị dọa sợ, có một bạn nữ nhát gan sợ đến mức khóc luôn tại trận, cắn môi không dám nói lời nào.
"Mau cõng bạn đến phòng y tế đi!" Thầy trọng tài lạnh giọng nói.
Bạn cùng phòng Tống Ích Khang vừa nghe thế, vội vàng quay người đi, hai nam sinh khác đặt cậu ta lên lưng bạn, đỡ cậu ta ra khỏi đường chạy.
Khuôn mặt rũ trên vai Tống Ích Khang nhìn qua trông hết sức nhợt nhạt, khác hoàn toàn dáng vẻ tỏa nắng như ngày thường.
Tống Tử San với Đường Ôn lo lắng đi trước bọn họ, giải tán đám người lộn xộn.
Hai người các cô thân là tình nguyện viên nên chịu trách nhiệm chăm sóc cho Tô Úy Nhiên, huống chi còn là bạn cùng lớp.
Lúc đi đến khán đài, người xung quanh đã tản đi bớt. Đường Ôn liếc mắt nhìn trên đường chạy vẫn đang thi đấu, liếm môi, nhỏ giọng do dự nói: "... Các cậu đi trước đi, tớ chờ trận này kết thúc rồi qua xem cậu ấy."
Lý Gia Hào đứng cạnh vội vàng túm chặt cô lại: "Không được không được!"
Bình thường cậu ta thân nhất với Tô Úy Nhiên nên cũng nghe cậu ta nhắc đến nghi hoặc của mình với Hứa Hành Niên rồi, sợ Đường Ôn vì người này mới phải đi, vội vàng bịa một lí do: "Nhỡ may phòng y tế không có ai thì sao bây giờ, mấy ông đây không băng bó đâu."
Vừa rồi lúc ngã, đầu gối Tô Úy Nhiên bị trầy da không nhẹ.
"Nhưng mà......" Đường Ôn khó xử.
Cô muốn ở vạch đích chờ Hứa Hành Niên mà.
"Lúc trước tập quân sự cậu ngất xỉu cũng là Tô Úy Nhiên cõng cậu đi đấy," Lý Gia Hào vừa kéo cô đi vừa lải nhải, "Nhỡ lát nữa cậu ấy tỉnh mà không thấy cậu thì thất vọng lắm đó."
Một bạn cùng phòng khác tên Tôn Minh Kiện cũng phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, lỡ may cậu ấy đau lòng đến nỗi ngất xỉu tiếp thì sao bây giờ."
"......"
Tiểu cô nương ngớ ra, thực sự cảm thấy hai người này một trước một sau đang dụ dỗ mình, nhưng lời bọn họ nói cũng là sự thật, lúc cô tập quân sự ngất xỉu chính Tô Úy Nhiên đã đưa cô đi phòng y tế, làm người phải biết báo đáp, cô không nên rời đi vào thời điểm này.
Nhưng Hứa Hành Niên bên kia thì phải làm sao đây?
Chân tay cô luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt.
Đúng lúc này, cô chợt thấy Đổng Kha đang đứng trên khán đài xem thi đấu, suy xét một chút, ánh mắt sáng lên, nhẹ tránh tay Lý Gia Hào chạy qua đó.
Đổng Kha thấy trán cô mướt mồ hôi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy em?"
Cô vuốt xuôi ngực nhỏ, hít thở không thông, giải thích: "Là thế này ạ, bạn em ngất xỉu nên bọn em muốn đưa cậu ấy đến phòng y tế, nhưng em đã đồng ý với hội trưởng là đứng ở đích đợi anh ấy, giờ chỉ sợ là phải nuốt lời rồi, nên muốn nhờ chị giúp em giải thích với anh ấy một chút, với cả đưa cái này cho anh ấy, được không ạ?"
Cô đưa chai trà xanh hoa nhài đang nắm chặt trong tay qua, nắp chai cũng chưa mở mà thân chai đã bị tay nhỏ bụ bẫm của cô cầm đến nóng lên.
Đổng Kha hơi trừng to mắt, có chút không phản ứng kịp...
Hứa Hành Niên vậy mà lại đồng ý để Đường Ôn đến vạch đích chờ anh...???
Anh luôn là người sợ phiền phức, chỉ mỗi việc đăng ký tham gia thi đấu thôi đã khiến cô ấy cảm thấy không thể tin nổi rồi, không ngờ còn giao hẹn với nữ sinh loại chuyện này...
Thấy cô ấy sững sờ, Đường Ôn khịt mũi, thật cẩn thận thử hỏi lại: "Có được không chị?"
Đổng Kha lúc này mới hồi hồn, thoáng chần chờ rồi cuối cùng vẫn nhận lấy, ý cười trên mặt hơi cứng: "Đương nhiên là được rồi."
"Vậy em cảm ơn ạ."
Sau khi cô ấy nhận lời, Đường Ôn nhanh chóng nói cảm ơn, lại vội vàng đuổi theo mấy người kia đi về phía phòng y tế.
Đổng Kha nhìn chai nước trong tay, do dự nhăn mày.
*
Lúc Tô Úy Nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu óc hỗn hỗn độn độn như sắp nứt ra đến nơi, vài chỗ trên người lại đau nhức không thôi, cậu ta nhíu mày muốn ngồi dậy, lại cảm giác đầu gối mình nóng rát.
Tống Tử San nhận ra cậu ta tỉnh lại đầu tiên, vui sướng nói: "Cậu tỉnh rồi?"
Lúc này mọi người mới lục tục nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta xoa huyệt Thái Dương, xuýt xoa hít vào một hơi, ấn đường nhíu chặt: "Tớ bị sao vậy?"
Bác sĩ đang thoa thuốc ngẩng đầu lên giải thích: "Chạy bộ quá sức, thiếu dưỡng khí nên bị ngất tạm thời, cậu chạy liều mạng quá."
Cậu ta cẩn thận hồi tưởng, ký ức vụn vặt chậm rãi xâu chuỗi lại trong đầu... Lúc ấy mình đang cạnh tranh cùng hạng mục thi đấu với Hứa Hành Niên? Vậy Đường Ôn đâu?
Cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiểu cô nương đang đứng ở mép giường nhìn bác sĩ thoa thuốc cho cậu ta, sau khi nhận thấy được tầm mắt cậu chàng, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, yên tâm, chậm rãi lắc đầu: "Không sao."
Nếu cô không ở lại đường chạy mà tới chỗ này với mình...Đã nói lên rằng cô và Hứa Hành Niên không có quan hệ gì đúng không?
Cậu ta nghĩ như vậy, tâm tình rộng mở thông suốt rất nhiều, vết thương cũng không còn thấy đau nữa.
Bác sĩ rất nhanh đã thoa thuốc xong, dặn dò: "Trong vòng 3 ngày không được đụng vào nước, sau đó nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tống Ích Khang gật đầu nói: "Cảm ơn bác sĩ ạ."
Chờ bác sĩ dọn đồ nghề sang phòng cách vách, Lý Gia Hào bắn cho Tống Ích Khang và Tôn Minh Kiện một ánh mắt, hai người kia hiểu ý gật gật đầu, nói: "Nếu bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho tốt, vậy chúng tớ không làm phiền cậu nữa, để Đường Ôn ở đây trông cậu đi." Xong rồi đi lên kéo tay Tống Tử San.
Đường Ôn lơ mơ, chỉ vào mình hỏi: "Tớ???"
Tống Tử San kinh ngạc trừng to mắt: "Ớ, các cậu kéo tớ đi làm gì-----?"
"Giời ạ, bọn tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôn Minh Kiện che miệng cô ấy, xô xô đẩy đẩy kéo người đi, trước khi đi còn ném cho Tô Úy Nhiên vẻ mặt ý vị thâm trường.
Tô Úy Nhiên: "......"
Chờ bốn người kia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, tiểu cô nương vẫn luôn đứng ở đuôi giường, chậm rãi dời tầm mắt từ cửa sang người Tô Úy Nhiên, nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Cậu còn đau không?"
Cậu ta ôn hòa cười cười: "Bị thương nhẹ thôi."
Cô dài giọng nói à, vẫn đứng bất động một bên, suy nghĩ đôi chút rồi lại nói: "Không thì cậu ngủ đi, chút nữa mấy người kia về tớ gọi cậu."
"......"
Cô thực sự nghĩ là bọn họ sẽ trở lại à?
Cậu ta cười một cái, nghiêm túc nhìn cô trả lời: "Tớ không muốn ngủ."
Đường Ôn chớp mắt, liếm môi: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Cô sẽ không chơi game, cũng sẽ không tìm đề tài để nói chuyện phiếm, hai người chắc sẽ không ở trong phòng y tế lôi bài tập ngữ văn ra truy bài chứ...
Tô Úy Nhiên hắng giọng, muốn chống người ngồi dậy, nhưng đầu gối quá đau nên không dám vận động mạnh, hơn nữa Đường Ôn cũng không có ý định đi lên giúp cậu ta, nỗ lực nửa ngày cũng chỉ có thể cử động bả vai... Cậu ta xấu hổ khụ khụ hai tiếng, dứt khoát để dựa nửa người như vậy nhìn cô.
"Sao cậu đứng xa vậy?"
Đường Ôn do dự một chút rồi lắc đầu nhỏ giọng: "... Trong phòng này chỉ có hai chúng ta, nếu để người khác hiểu lầm thì không được."
"Không sao đâu."
Cô vẫn một mực từ chối: "Không cần không cần, tớ đứng đây là được."
Tô Úy Nhiên khẽ cười một tiếng, cảm thấy cô hơi làm quá, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Cậu sợ cái gì, tớ lại không có bạn gái."
Cô nhíu mày, hơi mở miệng, thấp giọng, run run nói: "Nhưng mà..."
"Nhưng em ấy có bạn trai ——"
Âm thanh quen thuộc từ cửa truyền vào, rõ ràng lại sạch sẽ.
Đường Ôn ngừng nói, vội vàng quay đầu nhìn phía sau.
Hứa Hành Niên vừa chạy xong không bao lâu, giọng vẫn hơi khàn khàn, tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính trên trán, đôi mắt trộn lẫn với ánh nước mênh mang.
Anh lười nhác khoanh tay dựa vào cửa, áo thể thao khiến thân hình đĩnh đạc thêm phần thon dài, cổ áo hơi mở, xương quai xanh rõ ràng mướt mồ hôi càng gợi cảm hơn bao giờ hết.
Nghe được câu nói kia, lưng Tô Úy Nhiên cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Hứa Hành Niên, biểu cảm khó tin.
Bạn trai???
Thật hay giả???
Tác giả có lời muốn nói: suất diễn của nam phụ nhiều là bởi vì... cậu ta lập tức phải đóng máy_(:з" ∠)_
Editor: chương sau ướt át.
Dưới sự nhắc nhở của MC, các vận động viên nam tham gia thi chạy 1000 mét đều sôi nổi đứng vào đường băng quy định đã được đánh số.
Vị trí xuất phát của Tô Úy Nhiên ở vòng trong cùng, cậu ta hít sâu một hơi, buộc chặt dây giày rồi thoáng nhìn về phía Đường Ôn ở sân thể dục ngay cạnh, kết quả người trong lòng không phát hiện, ngược lại bị ánh mắt của Hứa Hành Niên quét về phía mình dọa sợ.
Ánh mắt kia rất lãnh đạm, y như gió lạnh thổi qua thâm sơn cùng cốc mùa đông, khiến cậu ta, trong khoảnh khắc kia, cảm nhận được sự áp lực vô hình, da đầu chợt tê dại.
Từ đáy mắt anh còn mang theo ý cảnh cáo.
Sức nóng trên sân thể dục ngày một trào lên, trộn lẫn trong không khí khiến người ta cảm thấy căng thẳng, bức bối.
Trọng tài thấy tuyển thủ trên tất cả đường chạy đều chuẩn bị ổn thoả cả rồi, thổi còi đồng thời giơ tay, hết thảy các tuyển thủ đều đã vào tư thế, nhìn chằm chằm đường thi chạy phía trước, mắt sáng như đuốc.
Tô Úy Nhiên cảm giác cẳng chân vẫn như rút gân vậy, cảm giác cực kì không ổn chiếm cứ đại não, cơ thể mệt mỏi.
Cậu ta thở ra một hơi, cắn chặt môi dưới, dồn hết sức vào chân sau.
Theo tiếng "Bốp" vang dội, các tuyển thủ y như mũi tên rời cung, phóng vụt đi.
Đường Ôn đứng cách vạch đích không xa, thấy Hứa Hành Niên chạy tới, hưng phấn đứng tại chỗ nhảy cẫng lên hai cái, giọng nói mềm mại giờ đây dùng hết sức dương cao, hét "Cố lên"!
"Ôi chao, Hứa Hành Niên đúng là lợi hại," Tống Tử San nhịn không được cảm khái, "Chưa gì đã vọt lên dẫn đầu, không biết anh ấy tập như nào nhỉ?"
Đường Ôn đan tay chắn ánh nắng chói mắt trên trán, mí mắt dưới như nằm tằm cười thành hình trăng khuyết: "Buổi sáng anh ấy hay đi chạy bộ lắm."
Cô ấy nhướn mày hóng chuyện: "Thế cậu có hay đi chung với anh ấy không?"
Tiểu cô nương trung thực khai báo: "Có chứ, mà cũng lâu rồi... Cùng lắm là hai ba lần, vì tớ không dậy được."
Mà cho dù có dậy được, cô cũng không theo kịp sức chịu đựng của anh, chạy hai ba vòng đã thở không ra hơi.
Thế nên từ khi lên 10 là cô đã từ bỏ cái thú chạy thể dục buổi sáng rồi.
Trở lại sân thi đấu, trạng thái của Tô Úy Nhiên hình như không tốt lắm, lúc mới vào trận cũng vọt lên hai lần, kết quả là chạy chưa được 100 mét đã hơi bị chậm nhịp, cắn thật chặt bờ môi tái nhợt.
Tống Tử San phát hiện ra cậu ta không thích hợp trước, kéo tay áo Đường Ôn, thấp giọng nói: "Tô Úy Nhiên không ổn lắm nhỉ?"
Tầm mắt Đường Ôn vốn đã theo Hứa Hành Niên đi rất xa, nghe cô ấy nói như vậy mới chuyển về phía bên này, nheo mắt.
Vẻ mặt cậu ta nhìn qua rất khổ sở, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mê man vô thần hơi rũ xuống, bước chân ngày càng nặng như đổ chì.
"Hình như là thế..." Tiểu cô nương cũng thấy hơi lo.
Rất nhanh, hai chân cậu ta dần dần chậm lại, vậy là mấy người đằng sau rất dễ dàng vượt qua cậu ta.
Do hồi nãy thi đấu đã mất rất nhiều sức, lại thêm lúc xuất phát lực chạy quá mạnh, Tô Úy Nhiên cảm thấy tầm mắt mình toàn là mấy bông tuyết lít nha lít nhít giống trên TV, trong óc là sông cuộn biển gầm, hai chân không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể máy móc tiến về phía trước——
Mà phía trước sớm đã không thấy bóng dáng của tuyển thủ nào...
Tống Tử San nhíu mày: "Không được rồi, trạng thái này của cậu ấy quá nguy hiểm, không thể chạy tiếp nữa."
Nói xong, cô ấy toan quay người đi gọi giáo viên phụ trách, còn chưa thấy bóng dáng giáo viên đâu thì đã nghe thấy người bên cạnh kêu lên ——
Hai mắt Tô Úy Nhiên tối sầm, cả người chúi xuống đường chạy, ý thức rơi vào mơ hồ.
Trong nháy mắt đó, thế giới dường như chẳng còn lấy một giọt âm thanh nào nữa.
Trong sự hỗn độn, cậu ta nhìn thấy rất nhiều người vây đến chỗ mình như bầy ong, miệng bọn họ lúc đóng lúc mở, trên mặt đều là sự lo lắng.
Đương lúc cậu ta mất đi ý thức, giáo viên vỗ lên mặt cũng không cảm giác được, cứ như vậy ngất đi trong sự hỗn loạn.
Mọi người vây quanh đều bị dọa sợ, có một bạn nữ nhát gan sợ đến mức khóc luôn tại trận, cắn môi không dám nói lời nào.
"Mau cõng bạn đến phòng y tế đi!" Thầy trọng tài lạnh giọng nói.
Bạn cùng phòng Tống Ích Khang vừa nghe thế, vội vàng quay người đi, hai nam sinh khác đặt cậu ta lên lưng bạn, đỡ cậu ta ra khỏi đường chạy.
Khuôn mặt rũ trên vai Tống Ích Khang nhìn qua trông hết sức nhợt nhạt, khác hoàn toàn dáng vẻ tỏa nắng như ngày thường.
Tống Tử San với Đường Ôn lo lắng đi trước bọn họ, giải tán đám người lộn xộn.
Hai người các cô thân là tình nguyện viên nên chịu trách nhiệm chăm sóc cho Tô Úy Nhiên, huống chi còn là bạn cùng lớp.
Lúc đi đến khán đài, người xung quanh đã tản đi bớt. Đường Ôn liếc mắt nhìn trên đường chạy vẫn đang thi đấu, liếm môi, nhỏ giọng do dự nói: "... Các cậu đi trước đi, tớ chờ trận này kết thúc rồi qua xem cậu ấy."
Lý Gia Hào đứng cạnh vội vàng túm chặt cô lại: "Không được không được!"
Bình thường cậu ta thân nhất với Tô Úy Nhiên nên cũng nghe cậu ta nhắc đến nghi hoặc của mình với Hứa Hành Niên rồi, sợ Đường Ôn vì người này mới phải đi, vội vàng bịa một lí do: "Nhỡ may phòng y tế không có ai thì sao bây giờ, mấy ông đây không băng bó đâu."
Vừa rồi lúc ngã, đầu gối Tô Úy Nhiên bị trầy da không nhẹ.
"Nhưng mà......" Đường Ôn khó xử.
Cô muốn ở vạch đích chờ Hứa Hành Niên mà.
"Lúc trước tập quân sự cậu ngất xỉu cũng là Tô Úy Nhiên cõng cậu đi đấy," Lý Gia Hào vừa kéo cô đi vừa lải nhải, "Nhỡ lát nữa cậu ấy tỉnh mà không thấy cậu thì thất vọng lắm đó."
Một bạn cùng phòng khác tên Tôn Minh Kiện cũng phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, lỡ may cậu ấy đau lòng đến nỗi ngất xỉu tiếp thì sao bây giờ."
"......"
Tiểu cô nương ngớ ra, thực sự cảm thấy hai người này một trước một sau đang dụ dỗ mình, nhưng lời bọn họ nói cũng là sự thật, lúc cô tập quân sự ngất xỉu chính Tô Úy Nhiên đã đưa cô đi phòng y tế, làm người phải biết báo đáp, cô không nên rời đi vào thời điểm này.
Nhưng Hứa Hành Niên bên kia thì phải làm sao đây?
Chân tay cô luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt.
Đúng lúc này, cô chợt thấy Đổng Kha đang đứng trên khán đài xem thi đấu, suy xét một chút, ánh mắt sáng lên, nhẹ tránh tay Lý Gia Hào chạy qua đó.
Đổng Kha thấy trán cô mướt mồ hôi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy em?"
Cô vuốt xuôi ngực nhỏ, hít thở không thông, giải thích: "Là thế này ạ, bạn em ngất xỉu nên bọn em muốn đưa cậu ấy đến phòng y tế, nhưng em đã đồng ý với hội trưởng là đứng ở đích đợi anh ấy, giờ chỉ sợ là phải nuốt lời rồi, nên muốn nhờ chị giúp em giải thích với anh ấy một chút, với cả đưa cái này cho anh ấy, được không ạ?"
Cô đưa chai trà xanh hoa nhài đang nắm chặt trong tay qua, nắp chai cũng chưa mở mà thân chai đã bị tay nhỏ bụ bẫm của cô cầm đến nóng lên.
Đổng Kha hơi trừng to mắt, có chút không phản ứng kịp...
Hứa Hành Niên vậy mà lại đồng ý để Đường Ôn đến vạch đích chờ anh...???
Anh luôn là người sợ phiền phức, chỉ mỗi việc đăng ký tham gia thi đấu thôi đã khiến cô ấy cảm thấy không thể tin nổi rồi, không ngờ còn giao hẹn với nữ sinh loại chuyện này...
Thấy cô ấy sững sờ, Đường Ôn khịt mũi, thật cẩn thận thử hỏi lại: "Có được không chị?"
Đổng Kha lúc này mới hồi hồn, thoáng chần chờ rồi cuối cùng vẫn nhận lấy, ý cười trên mặt hơi cứng: "Đương nhiên là được rồi."
"Vậy em cảm ơn ạ."
Sau khi cô ấy nhận lời, Đường Ôn nhanh chóng nói cảm ơn, lại vội vàng đuổi theo mấy người kia đi về phía phòng y tế.
Đổng Kha nhìn chai nước trong tay, do dự nhăn mày.
*
Lúc Tô Úy Nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu óc hỗn hỗn độn độn như sắp nứt ra đến nơi, vài chỗ trên người lại đau nhức không thôi, cậu ta nhíu mày muốn ngồi dậy, lại cảm giác đầu gối mình nóng rát.
Tống Tử San nhận ra cậu ta tỉnh lại đầu tiên, vui sướng nói: "Cậu tỉnh rồi?"
Lúc này mọi người mới lục tục nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta xoa huyệt Thái Dương, xuýt xoa hít vào một hơi, ấn đường nhíu chặt: "Tớ bị sao vậy?"
Bác sĩ đang thoa thuốc ngẩng đầu lên giải thích: "Chạy bộ quá sức, thiếu dưỡng khí nên bị ngất tạm thời, cậu chạy liều mạng quá."
Cậu ta cẩn thận hồi tưởng, ký ức vụn vặt chậm rãi xâu chuỗi lại trong đầu... Lúc ấy mình đang cạnh tranh cùng hạng mục thi đấu với Hứa Hành Niên? Vậy Đường Ôn đâu?
Cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiểu cô nương đang đứng ở mép giường nhìn bác sĩ thoa thuốc cho cậu ta, sau khi nhận thấy được tầm mắt cậu chàng, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, yên tâm, chậm rãi lắc đầu: "Không sao."
Nếu cô không ở lại đường chạy mà tới chỗ này với mình...Đã nói lên rằng cô và Hứa Hành Niên không có quan hệ gì đúng không?
Cậu ta nghĩ như vậy, tâm tình rộng mở thông suốt rất nhiều, vết thương cũng không còn thấy đau nữa.
Bác sĩ rất nhanh đã thoa thuốc xong, dặn dò: "Trong vòng 3 ngày không được đụng vào nước, sau đó nghỉ ngơi cho tốt là được."
Tống Ích Khang gật đầu nói: "Cảm ơn bác sĩ ạ."
Chờ bác sĩ dọn đồ nghề sang phòng cách vách, Lý Gia Hào bắn cho Tống Ích Khang và Tôn Minh Kiện một ánh mắt, hai người kia hiểu ý gật gật đầu, nói: "Nếu bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho tốt, vậy chúng tớ không làm phiền cậu nữa, để Đường Ôn ở đây trông cậu đi." Xong rồi đi lên kéo tay Tống Tử San.
Đường Ôn lơ mơ, chỉ vào mình hỏi: "Tớ???"
Tống Tử San kinh ngạc trừng to mắt: "Ớ, các cậu kéo tớ đi làm gì-----?"
"Giời ạ, bọn tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôn Minh Kiện che miệng cô ấy, xô xô đẩy đẩy kéo người đi, trước khi đi còn ném cho Tô Úy Nhiên vẻ mặt ý vị thâm trường.
Tô Úy Nhiên: "......"
Chờ bốn người kia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, tiểu cô nương vẫn luôn đứng ở đuôi giường, chậm rãi dời tầm mắt từ cửa sang người Tô Úy Nhiên, nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Cậu còn đau không?"
Cậu ta ôn hòa cười cười: "Bị thương nhẹ thôi."
Cô dài giọng nói à, vẫn đứng bất động một bên, suy nghĩ đôi chút rồi lại nói: "Không thì cậu ngủ đi, chút nữa mấy người kia về tớ gọi cậu."
"......"
Cô thực sự nghĩ là bọn họ sẽ trở lại à?
Cậu ta cười một cái, nghiêm túc nhìn cô trả lời: "Tớ không muốn ngủ."
Đường Ôn chớp mắt, liếm môi: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Cô sẽ không chơi game, cũng sẽ không tìm đề tài để nói chuyện phiếm, hai người chắc sẽ không ở trong phòng y tế lôi bài tập ngữ văn ra truy bài chứ...
Tô Úy Nhiên hắng giọng, muốn chống người ngồi dậy, nhưng đầu gối quá đau nên không dám vận động mạnh, hơn nữa Đường Ôn cũng không có ý định đi lên giúp cậu ta, nỗ lực nửa ngày cũng chỉ có thể cử động bả vai... Cậu ta xấu hổ khụ khụ hai tiếng, dứt khoát để dựa nửa người như vậy nhìn cô.
"Sao cậu đứng xa vậy?"
Đường Ôn do dự một chút rồi lắc đầu nhỏ giọng: "... Trong phòng này chỉ có hai chúng ta, nếu để người khác hiểu lầm thì không được."
"Không sao đâu."
Cô vẫn một mực từ chối: "Không cần không cần, tớ đứng đây là được."
Tô Úy Nhiên khẽ cười một tiếng, cảm thấy cô hơi làm quá, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Cậu sợ cái gì, tớ lại không có bạn gái."
Cô nhíu mày, hơi mở miệng, thấp giọng, run run nói: "Nhưng mà..."
"Nhưng em ấy có bạn trai ——"
Âm thanh quen thuộc từ cửa truyền vào, rõ ràng lại sạch sẽ.
Đường Ôn ngừng nói, vội vàng quay đầu nhìn phía sau.
Hứa Hành Niên vừa chạy xong không bao lâu, giọng vẫn hơi khàn khàn, tóc mái bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính trên trán, đôi mắt trộn lẫn với ánh nước mênh mang.
Anh lười nhác khoanh tay dựa vào cửa, áo thể thao khiến thân hình đĩnh đạc thêm phần thon dài, cổ áo hơi mở, xương quai xanh rõ ràng mướt mồ hôi càng gợi cảm hơn bao giờ hết.
Nghe được câu nói kia, lưng Tô Úy Nhiên cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Hứa Hành Niên, biểu cảm khó tin.
Bạn trai???
Thật hay giả???
Tác giả có lời muốn nói: suất diễn của nam phụ nhiều là bởi vì... cậu ta lập tức phải đóng máy_(:з" ∠)_
Editor: chương sau ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.