Chương 49: Mở ra câu chuyện đằng sau (2)
Nam Lý
06/04/2023
Nhờ những dòng nhật ký đó mà Tống Nam mới có cái nhìn khác về con người
Tưởng Ly. Cô chẳng qua là thiếu cảm giác an toàn nên mới mù quáng như
vậy. Nhưng Tống Nam thì khác, hắn chưa bao giờ nếm trải cảm giác này.
Cuộc đời hắn so với người khác êm đềm hơn nhiều, là con một của nhà họ
Tống, gia đình gương mẫu, hạnh phúc, chưa từng xảy ra xích mích, đã thế
xuất thân tốt biến hắn thành một người phải đi lùi mới thấy vạch đích.
Người yêu thích hắn nhiều vô số kể, người ghen ghét hắn chẳng dại dột mà thể hiện ra mặt.
Chuyện giúp đỡ nữ sinh lạ mặt ngày đó hắn đã quên không còn một mống, nhưng lại trở thành tia nắng ấm áp trong lòng Tưởng Ly. Cô đi theo hắn, đem hết lòng dạ dâng cho hắn vì tin rằng hắn sẽ cho cô cảm giác an toàn, sẽ bảo vệ che chở cho cô.
Chỉ tiếc cách thể hiện của cô quá cực đoan, khiến ai nhìn thấy cũng phát sợ nên mới khiến khoảng cách hai người ngày càng xa nhau. Đợi đến khi hắn biết được chân tướng thì Tưởng Ly đã thay đổi, cô không còn yêu hắn dại dột, càng không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
Tình cảm của cô đã cạn kiệt rồi.
* * *
"Tống Nam, An Ngọc thế nào rồi?"
Vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cô hỏi lại là về kẻ đã hại mình ra nông nỗi này. Tống Nam gập sách trên tay, trừng mắt: "Em lo cho tấm thân mình trước đi. Suốt ngày ngốc nghếch bị người ta hại!"
Tưởng Ly chui lại vào chăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó cô vội ngồi trở lại: "Tại sao anh xuất hiện ở đó? Chẳng phải chúng ta ly hôn rồi sao?"
Tống Nam bước tới, đưa nước cho cô còn yêu chiều vuốt tóc khiến cô thấy không quen: "Ly hôn gì chứ? Đơn ly hôn đã ký đâu!"
Tráo trở thật!
"Anh lừa tôi?"
"Đúng, tôi lừa em. Nhưng chỉ để bảo vệ em mà thôi."
"Bảo vệ tôi ư?"
Tống Nam đã sớm nhận ra An Ngọc có vấn đề. Lý An Ngọc không tự dưng đến làm người chăm sóc cho riêng cho Tưởng Ly, cô ta có mục đích riêng và cũng có người xúi giục cô ta làm như vậy. Thời Oanh là người chủ động tìm đến An Ngọc, đem chuyện của chị gái cô ta ra để xui khiến. Thời Oanh nói Tưởng Ly xấu xa như vậy, có chết cũng đáng. Lúc Tưởng Ly rời đi, hắn đã cho người bám theo để bảo vệ cô.
Cô không ở căn nhà mà hắn bảo, lại tìm đến tên Phó Thịnh Minh kia nhờ vả để rồi ở cái nơi xa tít tắp mới khiến An Ngọc ra tay thuận lợi như vậy.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu. Hai vết bỏng do tàn thuốc gây ra trên da thịt đã được xử lý nhưng cô thừa biết nó vẫn sẽ để lại sẹo. Nhưng so với hành vi mà nguyên thân từng gây ra thì đây đã là quả báo rất nhẹ nhàng rồi. Nếu Tống Nam không tới kịp chắc chắn An Ngọc sẽ khiến cô đau đớn hơn gấp bội.
"Tôi giao An Ngọc cho cảnh sát rồi, không đánh đập cô ta đâu mà lo."
Thấy cô nhíu mày, hắn lập tức trình bày. Lúc cô nước mắt giàn giụa cầu xin, ngã vào lòng hắn, trái tim hắn như muốn tan nát. Hình như Thời Oanh và Tưởng Ly đã đổi chỗ cho nhau rồi. Hắn không dám tin một người trước đây nhát gan, ngoan ngoãn, hiền lành như Thời Oanh nay lại tàn nhẫn như vậy.
Phụ nữ hận thù thật đáng sợ.
"Cũng là do tôi có lỗi trước."
Tống Nam nghĩ mãi không hiểu, té cầu thang có thể khiến cho người ta thay đổi đến thế sao? Tưởng Ly không phải là người khác đấy chứ? Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn cô sẽ không buông tha cho An Ngọc dễ dàng như vậy. Cô nhất định trả đũa cho bằng được. Nhưng trước khi ngất đi vì đau đớn, cô thậm chí còn xin hắn buông tha cho An Ngọc, nhận lỗi về phía mình.
"Em biết hết rồi ư?"
Tưởng Ly điềm đạm gật đầu. Cô tự an ủi dù sao thân thể này chỉ là mượn tạm, thân thể thật sự vẫn nguyên vẹn không sao hết.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy, Tống Nam khẽ nắm lấy tay cô: "Đừng sợ. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu."
"Nói vậy là anh cố ý giả bộ ly hôn để dụ An Ngọc hành động?"
Hắn hôn lên tay cô: "Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu toàn."
Tự dưng được yêu chiều như vậy cô thấy không quen, muốn rút tay lại nhưng Tống Nam dùng sức giữ chặt hơn. Cô cúi đầu: "Vậy có ly hôn nữa không?"
Tống Nam bật cười, dường như đã nhìn thấy sự mong đợi của cô. Tưởng Ly đỏ mặt kêu lên: "Nè, không phải là tôi luyến tiếc gì đâu. Ly hôn thì ly hôn, dù sao tôi cũng không thèm! Hứ!"
"Ừ, em không thèm. Anh cầu xin em đừng ly hôn, nhé?"
Tưởng Ly mở to mắt, không lẽ cô bị hoang tưởng rồi sao?
"Tưởng Ly, trước đây là anh không đúng. Hiện tại anh đã hiểu tất cả rồi, chúng ta không làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa nữa, đường đường chính chính đến với nhau đi."
"Anh, anh.." Cô lúng túng, không biết phải nói gì. Cô muốn đồng ý, nhưng vẫn còn lấn cấn tình cảm của hắn và Thời Oanh. Trải qua việc này cô rất sợ phải đối mặt với kết cục bi thảm kia, nhưng càng né tránh cô lại vô tình đi theo quỹ đạo mà tiểu thuyết đã viết ra.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Nam bước ra liền chạm mặt Phó Thịnh Minh. Nhìn anh tay trái cầm hoa, tay phải cầm giỏ trái cây, hắn nhíu mày: "Phó Thịnh Minh, cậu kiên quyết làm kỳ đà cản mũi đến vậy sao?"
Chuyện giúp đỡ nữ sinh lạ mặt ngày đó hắn đã quên không còn một mống, nhưng lại trở thành tia nắng ấm áp trong lòng Tưởng Ly. Cô đi theo hắn, đem hết lòng dạ dâng cho hắn vì tin rằng hắn sẽ cho cô cảm giác an toàn, sẽ bảo vệ che chở cho cô.
Chỉ tiếc cách thể hiện của cô quá cực đoan, khiến ai nhìn thấy cũng phát sợ nên mới khiến khoảng cách hai người ngày càng xa nhau. Đợi đến khi hắn biết được chân tướng thì Tưởng Ly đã thay đổi, cô không còn yêu hắn dại dột, càng không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
Tình cảm của cô đã cạn kiệt rồi.
* * *
"Tống Nam, An Ngọc thế nào rồi?"
Vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cô hỏi lại là về kẻ đã hại mình ra nông nỗi này. Tống Nam gập sách trên tay, trừng mắt: "Em lo cho tấm thân mình trước đi. Suốt ngày ngốc nghếch bị người ta hại!"
Tưởng Ly chui lại vào chăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó cô vội ngồi trở lại: "Tại sao anh xuất hiện ở đó? Chẳng phải chúng ta ly hôn rồi sao?"
Tống Nam bước tới, đưa nước cho cô còn yêu chiều vuốt tóc khiến cô thấy không quen: "Ly hôn gì chứ? Đơn ly hôn đã ký đâu!"
Tráo trở thật!
"Anh lừa tôi?"
"Đúng, tôi lừa em. Nhưng chỉ để bảo vệ em mà thôi."
"Bảo vệ tôi ư?"
Tống Nam đã sớm nhận ra An Ngọc có vấn đề. Lý An Ngọc không tự dưng đến làm người chăm sóc cho riêng cho Tưởng Ly, cô ta có mục đích riêng và cũng có người xúi giục cô ta làm như vậy. Thời Oanh là người chủ động tìm đến An Ngọc, đem chuyện của chị gái cô ta ra để xui khiến. Thời Oanh nói Tưởng Ly xấu xa như vậy, có chết cũng đáng. Lúc Tưởng Ly rời đi, hắn đã cho người bám theo để bảo vệ cô.
Cô không ở căn nhà mà hắn bảo, lại tìm đến tên Phó Thịnh Minh kia nhờ vả để rồi ở cái nơi xa tít tắp mới khiến An Ngọc ra tay thuận lợi như vậy.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu. Hai vết bỏng do tàn thuốc gây ra trên da thịt đã được xử lý nhưng cô thừa biết nó vẫn sẽ để lại sẹo. Nhưng so với hành vi mà nguyên thân từng gây ra thì đây đã là quả báo rất nhẹ nhàng rồi. Nếu Tống Nam không tới kịp chắc chắn An Ngọc sẽ khiến cô đau đớn hơn gấp bội.
"Tôi giao An Ngọc cho cảnh sát rồi, không đánh đập cô ta đâu mà lo."
Thấy cô nhíu mày, hắn lập tức trình bày. Lúc cô nước mắt giàn giụa cầu xin, ngã vào lòng hắn, trái tim hắn như muốn tan nát. Hình như Thời Oanh và Tưởng Ly đã đổi chỗ cho nhau rồi. Hắn không dám tin một người trước đây nhát gan, ngoan ngoãn, hiền lành như Thời Oanh nay lại tàn nhẫn như vậy.
Phụ nữ hận thù thật đáng sợ.
"Cũng là do tôi có lỗi trước."
Tống Nam nghĩ mãi không hiểu, té cầu thang có thể khiến cho người ta thay đổi đến thế sao? Tưởng Ly không phải là người khác đấy chứ? Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn cô sẽ không buông tha cho An Ngọc dễ dàng như vậy. Cô nhất định trả đũa cho bằng được. Nhưng trước khi ngất đi vì đau đớn, cô thậm chí còn xin hắn buông tha cho An Ngọc, nhận lỗi về phía mình.
"Em biết hết rồi ư?"
Tưởng Ly điềm đạm gật đầu. Cô tự an ủi dù sao thân thể này chỉ là mượn tạm, thân thể thật sự vẫn nguyên vẹn không sao hết.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy, Tống Nam khẽ nắm lấy tay cô: "Đừng sợ. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu."
"Nói vậy là anh cố ý giả bộ ly hôn để dụ An Ngọc hành động?"
Hắn hôn lên tay cô: "Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu toàn."
Tự dưng được yêu chiều như vậy cô thấy không quen, muốn rút tay lại nhưng Tống Nam dùng sức giữ chặt hơn. Cô cúi đầu: "Vậy có ly hôn nữa không?"
Tống Nam bật cười, dường như đã nhìn thấy sự mong đợi của cô. Tưởng Ly đỏ mặt kêu lên: "Nè, không phải là tôi luyến tiếc gì đâu. Ly hôn thì ly hôn, dù sao tôi cũng không thèm! Hứ!"
"Ừ, em không thèm. Anh cầu xin em đừng ly hôn, nhé?"
Tưởng Ly mở to mắt, không lẽ cô bị hoang tưởng rồi sao?
"Tưởng Ly, trước đây là anh không đúng. Hiện tại anh đã hiểu tất cả rồi, chúng ta không làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa nữa, đường đường chính chính đến với nhau đi."
"Anh, anh.." Cô lúng túng, không biết phải nói gì. Cô muốn đồng ý, nhưng vẫn còn lấn cấn tình cảm của hắn và Thời Oanh. Trải qua việc này cô rất sợ phải đối mặt với kết cục bi thảm kia, nhưng càng né tránh cô lại vô tình đi theo quỹ đạo mà tiểu thuyết đã viết ra.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Nam bước ra liền chạm mặt Phó Thịnh Minh. Nhìn anh tay trái cầm hoa, tay phải cầm giỏ trái cây, hắn nhíu mày: "Phó Thịnh Minh, cậu kiên quyết làm kỳ đà cản mũi đến vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.