Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 11: Cảm Giác Yếu Ớt Thật Đáng Ghét (1)
Tieuanh451
29/08/2021
Một tiếng sau, đã đến ga tàu, tất cả mọi người đều lần lượt đi xuống, ai nấy đều rất nghiêm trang, đứng chờ sẵn bọn họ là đoàn người từ nơi khác, chờ thêm sáu tiếng sau, cứ cách nửa giờ lại có thêm một đoàn xuống ga.
Sau khi các giáo quan thảo luận xong xuôi, thấy học viên các nơi đều đã tập hợp đầy đủ, liền mỗi người chỉ huy một tốp dẫn ra khỏi ga tàu, bên ngoài, xe quân dụng đã được chờ sẵn, lần lượt hướng dẫn mọi người lên xe.
Học viên tuyển chọn trên cả nước tụ tập lại một chỗ, khoảng sáu bảy trăm người, nên xe quân dụng rất nhiều.
Bọn họ xuất phát rời khỏi ga tàu, đi ra phố, đoàn xe dài dẳng không ngừng nối đuôi nhau, người dân lần lượt nhường đường, trong mắt họ khi nhìn lên xe là lòng tôn trọng, trong mắt những đứa trẻ đứng dưới đường là sự ngưỡng mộ, đủ để thấy vị trí của trường quân đội và học viên trường quân đội chiếm một phần không nhỏ trong tim người dân.
Vì trên đoàn xe này, số học viên sau này đầu quân cho quân đội sẽ chiếm đến bảy tám phần, là vì bọn họ sau này sẽ trở thành những tinh anh nòng cốt bảo vệ đất nước.
Sống đến kiếp người thứ hai, đây là lần đầu tiên Nhan Cổ nhìn thấy cảm tượng này, những ánh mắt đó khiến người ta lại có thêm động lực phấn đấu, nhưng đối với Nhan Cổ những thứ này chưa đủ để chạm vào cô.
Xe chạy ra khỏi phố tiến vào đường cao tốc di chuyển thêm ba tiếng, sau đó rẽ vào con đường đất đỏ, con đường này rộng rãi vô cùng, không hề có chút gập ghềnh.
Ngồi trên xe, Nhan Cổ nghe có người thì thầm, trường quân đội ngoài tuyển chọn hạt giống tốt để bồi dưỡng, còn có trường hợp con nhà quan chức, con nhà giàu có đăng kí vào học, chủ yếu lấy thành tích và tiền đề để sau này tiến cữ làm sĩ quan hay viên chức cấp cao chứ học hành huấn luyện thì chẳng ra gì, ngoài ra còn có người là bị nhị vị phụ huynh gửi vào, ý chính là lấy kỉ cương trong trường rèn luyện để trị thói hư tật xấu.
Đúng là xã hội vẫn luôn có một mặt như vậy, dù là môi trường tốt nhất vẫn có những con sâu cặn nhất.
Sau nửa tiếng, xe tiến lên một cây cầu lớn, qua khỏi cầu, cách đó ba mươi thước chính là cổng trường quân đội.
Cánh cổng rộng mở đã được lính gác kéo ra sẵn, đoàn xe một mạch di chuyển vào trong.
Khi xe dừng hẳn, đã là hai giờ sáng, khi xuống xe ai nấy đều rất đờ đẫn, có không ít người ngồi phịch xuống nền đất, Nhan Cổ tuy không tùy tiện như bọn họ nhưng không thể tránh khỏi mệt mỏi, đã ngồi tàu hai ngày, chờ ở sân ga hơn sáu tiếng, đi xe hơn bốn tiếng, huống chi cơ thể của Nhan Cổ hiện tại là một cơ thể ốm yếu, không thể so sánh với cơ thể thời kì đỉnh cao của cô ở kiếp trước.
Cô biết và cũng đoán được sau này huấn luyện ở đây nhất định phải gấp đôi gấp ba người bình thường mới có thể theo kịp tiến độ của trường, chưa kể dự định tương lai của cô cũng vô cùng xa vời so với hiện tại.
.
.
.
Tiếng chuông lớn vang lên, ngay sau đó là hơn mấy trăm người từ một tòa nhà gần đó chạy ra, trên người vẫn đang mang hành lý, bộ dạng cũng mệt mõi không kém, đây có vẻ như là con cái các nhà phú hào và nhà quan chức kí gửi vào, đã vào trường trước mà chưa được phân chia.
"Tất cả tập hợp", giọng hô rắn rỏi vang lên, đây là của vị giáo quan hung dữ trên tàu.
Mọi người vội vàng vứt bỏ sự mệt mỏi, nhanh nhẹn xếp hàng thành từng khối một .
"Nghiêm!"
"Tôi biết bây giờ ai cũng đang rất mệt, nhưng chúng ta vẫn phải hoàn thành các thủ tục phân chia mới có thể nghỉ ngơi".
"Ở đây có tổng cộng một nghìn học viên, tùy theo năng lực của bài sát hạch sẽ chia làm mười chi đội, mỗi chi đội một giáo quan trưởng và phó, dưới chi đội chia làm bốn phân đội, đều sẽ có một giáo quan phụ trách".
"Một phân đội là một lớp, sau đây sẽ đọc tên phân lớp, ai có tên hô to rõ rồi đứng qua một bên".
"Bắt đầu, chi đội 1, phân đội 1, Lục Hải!"
"Có".
"Vương Kì".
"Có".
"Vũ Kiên".
"Có".
".....!"
".....!"
.
.
.
.
.
"Đã phân chia rõ ràng, giáo quan chủ nhiệm sẽ dẫn các em đi nhận đồ đạc và về kí túc xá, tất cả đều phải trật tự".
"Rõ"
Nhan Cổ được phân vào chi đội 1, phân đội 2, nếu xếp theo sơ đồ hình tam giác thì đây được xem là lớp mũi nhọn, cũng phải thôi dù sao kết quả sát hạch của cô bị Phương Tuyết Trân đôn thành tích lên rất cao mà, còn ba người cùng trường cũ của cô thì được chia vào tận chi đội 5.
Nhìn thôi cũng đủ biết sự chênh lệch điểm lớn đến cỡ nào, hiện tại đã không mạnh bằng ba người đó, còn bị phân vào lớp mũi nhọn không biết có trụ nổi đến ngày thể lực tăng lên đạt trạng thái như kiếp trước hay không.
[ Nhan Cổ_C1-2 ]
Đây là thẻ tên kim loại vừa nãy trong lúc điểm danh được phát, dùng để cài lên áo trong lúc học tập và huấn luyện, có người giải thích B1-2 chính là tên lớp, số 1 là đánh số chi đội, số 2 là đánh số lớp còn chữ C là tại vì trong trường phía trên vẫn còn hai khóa chưa tốt nghiệp nên chính C là khóa chót mới vào trường.
Giáo quan dẫn bọn họ đi đến phòng tạp vụ nhận ba lô chuyên dụng, gối đệm chăn màng, còn có thau và ly, bình nước và các vật dụng thiết yếu, rồi dặn bọn họ các vật dụng thiết yếu như xà phòng nếu hết thì đến chỗ này đăng kí lấy thêm.
Sau đó, dẫn bọn họ đi nhận kí túc xá, lớp của Nhan Cổ chỉ có bốn nữ nên bên kí túc nữ chỉ chiếm một phòng, bên kí túc nam dư ra một người thì được ở ghép với học viên dư ra của phân đội khác.
"Nhan Cổ, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Nhan Cổ nghe có người gọi tên mình thì quay lại, đó là Thời Hiểu, cô gái hoạt bát mà cô đã ngồi cùng trên tàu.
"Chào cậu, lại gặp rồi", Nhan Cổ cười gật đầu chào lại.
"Hai cậu quen nhau sao, là cùng trường cũ sao", thấy hai người bọn họ chào hỏi, hai cô gái trong phòng cũng nghe thấy.
Thời Hiểu quay sang nói chuyện với bọn họ, "Không, chúng tôi ngồi chung chuyến tàu khi đến đây nên có biết tên nhau, tôi là Thời Hiểu năm ba, còn cậu ấy là Nhan Cổ năm nhất".
Trong lúc Thời Hiểu đang rối rít giới thiệu thì Nhan Cổ đã thu dọn xong tủ đồ và giường, nằm xuống nhắm mắt.
Thời Hiểu tưởng cô đã ngủ nên nói, "Cậu ấy nhìn có vẻ mệt nên ngủ trước đấy!"
"A, không sao, chúng tôi hiểu mà, tôi là Phùng Vân, năm hai".
"Tôi là Trần Lạc Anh, năm hai".
"Trong phòng này Thời Hiểu là lớn nhất nhỉ, chúng tôi gọi chị là chị nhé!"
"Ha, không cần vậy đâu, hơn có bao nhiêu chứ, đều chung một khóa mà, các cậu cứ gọi tôi như bạn bè thôi!", Thời Hiểu xua tay ý bảo đừng quá câu nệ.
Phùng Vân mới cười nhẹ, "Vậy được, thôi chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ai cũng mệt, tránh nói chuyện làm phiền đến Nhan Cổ đang ngủ".
Phải, bây giờ sức họ cũng như muốn cạn rồi, ai nấy đều nhất chí nên đi ngủ.
Sau khi các giáo quan thảo luận xong xuôi, thấy học viên các nơi đều đã tập hợp đầy đủ, liền mỗi người chỉ huy một tốp dẫn ra khỏi ga tàu, bên ngoài, xe quân dụng đã được chờ sẵn, lần lượt hướng dẫn mọi người lên xe.
Học viên tuyển chọn trên cả nước tụ tập lại một chỗ, khoảng sáu bảy trăm người, nên xe quân dụng rất nhiều.
Bọn họ xuất phát rời khỏi ga tàu, đi ra phố, đoàn xe dài dẳng không ngừng nối đuôi nhau, người dân lần lượt nhường đường, trong mắt họ khi nhìn lên xe là lòng tôn trọng, trong mắt những đứa trẻ đứng dưới đường là sự ngưỡng mộ, đủ để thấy vị trí của trường quân đội và học viên trường quân đội chiếm một phần không nhỏ trong tim người dân.
Vì trên đoàn xe này, số học viên sau này đầu quân cho quân đội sẽ chiếm đến bảy tám phần, là vì bọn họ sau này sẽ trở thành những tinh anh nòng cốt bảo vệ đất nước.
Sống đến kiếp người thứ hai, đây là lần đầu tiên Nhan Cổ nhìn thấy cảm tượng này, những ánh mắt đó khiến người ta lại có thêm động lực phấn đấu, nhưng đối với Nhan Cổ những thứ này chưa đủ để chạm vào cô.
Xe chạy ra khỏi phố tiến vào đường cao tốc di chuyển thêm ba tiếng, sau đó rẽ vào con đường đất đỏ, con đường này rộng rãi vô cùng, không hề có chút gập ghềnh.
Ngồi trên xe, Nhan Cổ nghe có người thì thầm, trường quân đội ngoài tuyển chọn hạt giống tốt để bồi dưỡng, còn có trường hợp con nhà quan chức, con nhà giàu có đăng kí vào học, chủ yếu lấy thành tích và tiền đề để sau này tiến cữ làm sĩ quan hay viên chức cấp cao chứ học hành huấn luyện thì chẳng ra gì, ngoài ra còn có người là bị nhị vị phụ huynh gửi vào, ý chính là lấy kỉ cương trong trường rèn luyện để trị thói hư tật xấu.
Đúng là xã hội vẫn luôn có một mặt như vậy, dù là môi trường tốt nhất vẫn có những con sâu cặn nhất.
Sau nửa tiếng, xe tiến lên một cây cầu lớn, qua khỏi cầu, cách đó ba mươi thước chính là cổng trường quân đội.
Cánh cổng rộng mở đã được lính gác kéo ra sẵn, đoàn xe một mạch di chuyển vào trong.
Khi xe dừng hẳn, đã là hai giờ sáng, khi xuống xe ai nấy đều rất đờ đẫn, có không ít người ngồi phịch xuống nền đất, Nhan Cổ tuy không tùy tiện như bọn họ nhưng không thể tránh khỏi mệt mỏi, đã ngồi tàu hai ngày, chờ ở sân ga hơn sáu tiếng, đi xe hơn bốn tiếng, huống chi cơ thể của Nhan Cổ hiện tại là một cơ thể ốm yếu, không thể so sánh với cơ thể thời kì đỉnh cao của cô ở kiếp trước.
Cô biết và cũng đoán được sau này huấn luyện ở đây nhất định phải gấp đôi gấp ba người bình thường mới có thể theo kịp tiến độ của trường, chưa kể dự định tương lai của cô cũng vô cùng xa vời so với hiện tại.
.
.
.
Tiếng chuông lớn vang lên, ngay sau đó là hơn mấy trăm người từ một tòa nhà gần đó chạy ra, trên người vẫn đang mang hành lý, bộ dạng cũng mệt mõi không kém, đây có vẻ như là con cái các nhà phú hào và nhà quan chức kí gửi vào, đã vào trường trước mà chưa được phân chia.
"Tất cả tập hợp", giọng hô rắn rỏi vang lên, đây là của vị giáo quan hung dữ trên tàu.
Mọi người vội vàng vứt bỏ sự mệt mỏi, nhanh nhẹn xếp hàng thành từng khối một .
"Nghiêm!"
"Tôi biết bây giờ ai cũng đang rất mệt, nhưng chúng ta vẫn phải hoàn thành các thủ tục phân chia mới có thể nghỉ ngơi".
"Ở đây có tổng cộng một nghìn học viên, tùy theo năng lực của bài sát hạch sẽ chia làm mười chi đội, mỗi chi đội một giáo quan trưởng và phó, dưới chi đội chia làm bốn phân đội, đều sẽ có một giáo quan phụ trách".
"Một phân đội là một lớp, sau đây sẽ đọc tên phân lớp, ai có tên hô to rõ rồi đứng qua một bên".
"Bắt đầu, chi đội 1, phân đội 1, Lục Hải!"
"Có".
"Vương Kì".
"Có".
"Vũ Kiên".
"Có".
".....!"
".....!"
.
.
.
.
.
"Đã phân chia rõ ràng, giáo quan chủ nhiệm sẽ dẫn các em đi nhận đồ đạc và về kí túc xá, tất cả đều phải trật tự".
"Rõ"
Nhan Cổ được phân vào chi đội 1, phân đội 2, nếu xếp theo sơ đồ hình tam giác thì đây được xem là lớp mũi nhọn, cũng phải thôi dù sao kết quả sát hạch của cô bị Phương Tuyết Trân đôn thành tích lên rất cao mà, còn ba người cùng trường cũ của cô thì được chia vào tận chi đội 5.
Nhìn thôi cũng đủ biết sự chênh lệch điểm lớn đến cỡ nào, hiện tại đã không mạnh bằng ba người đó, còn bị phân vào lớp mũi nhọn không biết có trụ nổi đến ngày thể lực tăng lên đạt trạng thái như kiếp trước hay không.
[ Nhan Cổ_C1-2 ]
Đây là thẻ tên kim loại vừa nãy trong lúc điểm danh được phát, dùng để cài lên áo trong lúc học tập và huấn luyện, có người giải thích B1-2 chính là tên lớp, số 1 là đánh số chi đội, số 2 là đánh số lớp còn chữ C là tại vì trong trường phía trên vẫn còn hai khóa chưa tốt nghiệp nên chính C là khóa chót mới vào trường.
Giáo quan dẫn bọn họ đi đến phòng tạp vụ nhận ba lô chuyên dụng, gối đệm chăn màng, còn có thau và ly, bình nước và các vật dụng thiết yếu, rồi dặn bọn họ các vật dụng thiết yếu như xà phòng nếu hết thì đến chỗ này đăng kí lấy thêm.
Sau đó, dẫn bọn họ đi nhận kí túc xá, lớp của Nhan Cổ chỉ có bốn nữ nên bên kí túc nữ chỉ chiếm một phòng, bên kí túc nam dư ra một người thì được ở ghép với học viên dư ra của phân đội khác.
"Nhan Cổ, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Nhan Cổ nghe có người gọi tên mình thì quay lại, đó là Thời Hiểu, cô gái hoạt bát mà cô đã ngồi cùng trên tàu.
"Chào cậu, lại gặp rồi", Nhan Cổ cười gật đầu chào lại.
"Hai cậu quen nhau sao, là cùng trường cũ sao", thấy hai người bọn họ chào hỏi, hai cô gái trong phòng cũng nghe thấy.
Thời Hiểu quay sang nói chuyện với bọn họ, "Không, chúng tôi ngồi chung chuyến tàu khi đến đây nên có biết tên nhau, tôi là Thời Hiểu năm ba, còn cậu ấy là Nhan Cổ năm nhất".
Trong lúc Thời Hiểu đang rối rít giới thiệu thì Nhan Cổ đã thu dọn xong tủ đồ và giường, nằm xuống nhắm mắt.
Thời Hiểu tưởng cô đã ngủ nên nói, "Cậu ấy nhìn có vẻ mệt nên ngủ trước đấy!"
"A, không sao, chúng tôi hiểu mà, tôi là Phùng Vân, năm hai".
"Tôi là Trần Lạc Anh, năm hai".
"Trong phòng này Thời Hiểu là lớn nhất nhỉ, chúng tôi gọi chị là chị nhé!"
"Ha, không cần vậy đâu, hơn có bao nhiêu chứ, đều chung một khóa mà, các cậu cứ gọi tôi như bạn bè thôi!", Thời Hiểu xua tay ý bảo đừng quá câu nệ.
Phùng Vân mới cười nhẹ, "Vậy được, thôi chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ai cũng mệt, tránh nói chuyện làm phiền đến Nhan Cổ đang ngủ".
Phải, bây giờ sức họ cũng như muốn cạn rồi, ai nấy đều nhất chí nên đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.